Nguyện Yêu Em Lần Nữa - Chương 13 - 14
Chương 13
Về
tới xe, tay tôi được tự do. Tôi nhìn trộm Trình Gia Gia, gương mặt anh bình
tĩnh, so với lúc nắm tay chẳng khác gì nhau, căn bản không biểu lộ chút nhiệt
tình bất thường nào với tôi.
Hừ,
ý tứ cái tên này là gì chứ? Khi không lại nắm tay con nhà người ta thế à? Tôi
hầm hừ lục trong giỏ nửa ngày, lôi ra được gói khăn giấy, rút ra một tờ lau
tay. Trình Gia Gia nhìn ảnh phản chiếu trong gương, nhếch miệng nhưng chẳng nói
gì.
Nhìn
qua ảnh phản chiếu, tôi thấy rõ ràng những đường nét trên mặt anh, mi anh khí,
mắt sáng ngời, môi nhếch lên cùng bộ dáng lái xe quả thực động lòng người. Ở
góc độ này, anh với người trong ảnh mà “Thiện Giải Nhân Y” đưa lên càng nhìn
càng thấy giống.
Lòng
tôi giật một cái, thử hỏi anh: “Bình thường khi rảnh anh có đi chơi đâu không?”
Trình
Gia Gia một bên rẽ phải sang đường, một bên tùy ý trả lời: “Phần lớn là đi tập
thể thao, không thì sẽ tụ họp với bạn bè.”
“Thiện
Giải Nhân Y” hình như cũng thích tập thể hình, thế nên mới bị “Một Đêm Mười Lần”
chê cười, nói vì anh ta vội vàng phát dục nên mới ham thích tập thể hình như
thế.
Tôi
nhìn thấy hi vọng trước mắt, tiếp lời: “Vậy khi rảnh ở nhà thì anh thích làm gì
nhất?”
Trình
Gia Gia nhìn tôi qua kính, mắt ẩn chớp một cái: “Có khi lên mạng chơi.”
“Lên
mạng? Chat chit sao?” Tôi kiềm chế vui sướng trong lòng, giả bộ thuận miệng
hỏi.
Trình
Gia Gia bỗng nhìn tôi cười cười, ánh mắt sáng ngời híp lại, nhìn thế nào cũng
có mấy nét tương tự hồ ly Ứng Nhan: “Thế nào? Nha Nha muốn anh lên mạng chat
chit với em sao?”
Câu
này được, làm tôi phải nhượng bộ lùi bước. Nhưng mà tôi rất muốn biết sự thật,
lập tức ra vẻ vô tâm vô tư mở miệng hỏi: “Đúng thế. Số QQ anh là gì? Em add
anh.”
Trình
Gia Gia lưu loát đọc ra một dãy số, tôi niệm niệm trong đầu cho thật thuộc. Về
nhà sẽ so với số QQ của “Thiện Giải Nhân Y”, nếu khớp, tôi nhất định phải…
Tôi
bỗng nhiên phát hiện, dù có biết cũng chẳng làm được gì anh ấy, chỉ có thể ở
trên mạng đùa giỡn anh mà thôi. Nhưng người đàn ông nhã nhặn cẩn thận này với
cậu nhóc hoạt bát rạng rỡ trên mạng kia là một sao? Tôi nhìn Trình Gia Gia đang
chăm chú lái xe, dùng sức hợp anh với Nhân Y trên mạng làm một, phát hiện ra
thật khó có điểm giống nhau, cứ như đem Xuân Ca và Tây Môn bà bà hợp thành một
người vậy, không thể nha. Đây căn bản là hai người rồi, hay là anh ấy giống
tôi, cũng có một cuộc sống hoàn toàn khác trên mạng?
Tôi
nhìn ảnh Trình Gia Gia phản chiếu trong kính tới ngẩn người, bỗng nhiên thấy anh
quay sang nhìn tôi, tôi giật nảy mình, thu tầm mắt lại, có tật giật mình ngó ra
ngoài cửa nhìn đèn với nhà cao tầng. NND, tôi đúng là con chuột nhắt, nhìn thì
nhìn chứ, sợ gì ai!
Đến
chỗ quán hải sản dưới nhà tôi, tôi nhảy xuống xe, rồi nhìn anh không ngại phiền
toái, tao nhã đánh xe một vòng lớn, đỗ ở bãi đỗ xe khu nhà tôi. Đường trước khu
nhà tôi rõ ràng treo cái bảng cấm đỗ xe thật lớn, nhưng ôtô lại đỗ thành một
hàng dài, chỉ có anh là quy củ vào tận bên trong đỗ xe. Nhìn bóng người nho nhỏ
đang từ từ đi ra khỏi bãi đỗ xe, trong lòng tôi cảm thán, người này, đi đến đâu
cũng có gió xuân phơi phới.
Vào
quán hải sản, tôi phát hiện việc đưa anh soái ca vô cùng đẹp trai này đến ăn ở
khu nhà tôi vào buổi tối không phải là ý kiến hay. Lúc này đúng vào giờ cơm
chiều, một vài cặp vợ chồng trẻ buổi chiều tan làm không kịp nấu ăn sẽ vào đây
qua loa vài món, như tôi là cô gái trẻ độc thân, nghiễm nhiên trở thành khách
quen của chỗ này. Những người đang ăn ở đây toàn là người của tiểu khu, tôi
biết mặt gần hết, ngay cả chồng bà A Mai và Tiểu Mĩ cũng đang ăn ở đó.
Nhìn
thấy tôi đi cạnh Trình Gia Gia, hai mắt Tiểu Mĩ sáng lóe lên, vô cùng nhiệt
tình ngoắc ngoắc tôi lại: “Nha Nha, qua ngồi bên này.”
Nha
đầu kia đúng là tên gia hỏa xấu tính, không thấy anh đẹp trai đi cùng với tôi
sao? Vậy mà còn trắng trợn ngấp nghé Trình Gia Gia, làm tôi có cảm giác vô cùng
thất bại, chẳng lẽ tôi là người vô hình à?! Tuy rằng so với Trình Gia Gia mà
nói, nhan sắc của tôi có kém cỏi một chút, nhưng lần trước Thôi Nam đến tìm,
chẳng phải đã đưa số điện thoại “cỏ non” công ty tôi cho cô ấy rồi sao? Nha đầu
này, vẫn cứ mê trai như thế.
Tôi
không thích kiểu nhiệt tình của Mĩ Mĩ, trong lòng vô cùng không muốn đi qua đó,
thế giới hai người của tôi và Trình Gia Gia sao lại trở thành ba người thế
này?!
Mặt
tiền mờ tối, tiệm ăn đơn sơ, nhưng lại phục vụ tiên vị* hạng nhất. Tôi gọi cua
hấp gừng, tôm muối phượng, còn gọi thêm hai chai bia, ha ha, tôi muốn thử tửu
lượng của Trình Gia Gia.
[tiên
vị : hương vị như món trên trời]
Tiểu
Mĩ vốn ăn xong rồi, nhưng thấy có Trình Gia Gia lại không nỡ rời đi, ồn ào theo
tôi uống rượu. Ngay cả khi tôi ra sức nháy cô ấy đến rút cả mí mắt, cô ấy vẫn
tỉnh bơ như không. Nha đầu chết tiệt này!
Tôi
vốn miệng uống rượu nhiều, tay ăn cua to, nhưng lại không muốn biến thành quỷ
rượu trước mặt soái ca nha. Nhìn Tiểu Mĩ làm nũng, tôi xua tay, vẫn còn đang
nháy mắt, “Em tửu lượng không tốt, không bồi được chị đâu.”
“Ha
ha, Nha Nha, hôm nay sao lại khiêm tốn thế.” Tiểu Mĩ vỗ mạnh lên vai tôi, không
biết xấu hổ nói. “Hai chúng ta tửu lượng chênh nhau đâu bao nhiêu, trước kia
bất phân thắng bại, thôi thì nay tái đấu, vẫn luật cũ nhé.”
NND,
nha đầu này trước kia uống thắng tôi cơ mà. Tôi khẽ cắn môi, xuất chiêu cuối
cùng, gắp lửa bỏ qua tay Trình Gia Gia : “Tiểu Mĩ, nhìn này, đây là Trình Gia
Gia, hôm nay anh ấy là khách của em, chị đừng ép em nữa.”
Tiểu
Mĩ rốt cục cũng hiểu ý tôi, nét mặt phấn khởi chuyển hướng, nâng chén rượu:
“Gia Gia ca, lần đầu gặp mặt, em kính anh.”
Trình
ca, em xin lỗi, anh tiếp chiêu đi. Tôi áy náy nhìn Trình Gia Gia, anh vốn nên
cầm một chén rượu đỏ tao nhã nhấp, nhưng rơi vào tay nha đầu Tiểu Mĩ kia rồi,
thì thật là phung phí của trời. Trình Gia Gia ngoài dự liệu cười với tôi, thân
mật vỗ vỗ cánh tay tôi. Aaaaa, lần này lại ăn đậu hũ tôi sao?
Không
uống không biết, nhưng uống rồi mới vỡ lẽ, Tiểu Mĩ căn bản không phải là đối
thủ của anh. Trình Gia Gia nhìn có vẻ nhã nhặn, nhưng trên thực tế, chỉ qua vài
tuần rượu, Tiểu Mĩ đã bị anh đánh bại. Đúng là tôi đã quên mất anh làm gì, quản
lý nhiều hạng mục lớn như thế, tửu lượng hẳn nhiên phải cao mới tiếp khách
được. Đối phó với Tiểu Mĩ, anh chỉ cần phất tay một cái là xong.
Khi
uống rượu, nét mặt Trình Gia Gia cười cười, không hề mang vẻ gió xuân thuần
khiết nữa. Lần này với lần gặp mặt trước, anh không hoàn toàn giống nhau, dù
anh đã vô cùng thu liễm*, nhưng tôi vẫn không khỏi cảm thấy vài phần tà khí,
thật xa lạ. Tôi không biết con người này có bao nhiêu bộ mặt, và đâu mới là bộ
mặt thật của anh.
*[kiềm
chế, nén lại, làm giảm bớt]
Đợi
đến lúc chúng tôi uống xong, Tiểu Mĩ đã say đến không biết trời trăng mây đất
gì nữa, tôi cùng Trình Gia Gia khó khăn lắm mới đưa cô ấy về nhà được. Tôi bỗng
nhiên nhớ ra, tên Trình Gia Gia này cũng uống rượu, thế thì anh lái xe về thế
nào bây giờ?
Chương 14
Ánh
trăng lấp loáng trên khung cửa sổ ngoài hàng hiên, thản nhiên chiếu trên người
chúng tôi. Trình Gia Gia nghiêng người đến nhìn tôi, ánh mắt sáng quắc, không
biết có phải tôi gặp ảo giác hay không, mà thấy trong mắt anh có một tia bất
thường. Tôi bỗng cảm thấy hàng hiên hôm nay thật vắng lặng, lặng tới mức tôi có
thể nghe tiếng tim mình đập. Khoảng cách giữa tôi và Trình Gia Gia thật quá
gần, khiến tôi chỉ muốn dựa vào người anh.
Tôi
không tự chủ lui về sau vài bước, bất cẫm dẫm phải cái ống nhựa thải trước nhà
bà A Mai, tách một tiếng thật lớn.
Anh
phóng điện tôi! Người này quả là cao thủ, thật đáng sợ, khiến tôi bị giật điện
tới luống cuống chân tay. Hổ cho tôi tự xưng là thục nữ sành yêu đương, ngay cả
năng lực cách điện cũng yếu kém như thế. Tôi hít một thật sâu, hếch bộ ngực cằn
cỗi lên, mở miệng giải vây: “Này, anh uống rượu, thế bây giờ làm sao mà về?”
Trình
Gia Gia nhẹ nhàng nở một nụ cười ngây thơ, tôi đột nhiên cảm thấy những lời này
vô cùng ái muội, giống như đang ám chỉ anh hãy ở lại đi vậy. Ê ê, cười cái gì
mà cười, anh không nghĩ tôi mời anh ở lại thật đó chứ?! Trong bóng đêm tôi thấy
mặt mình nóng hôi hổi, bình thường mỏ nhọn răng lanh thế mà giờ đây lại luống
cuống nói bừa. “Cái đó…ý tôi là…anh uống rượu say, lái xe đi đường buổi tối dễ
gặp nguy hiểm.”
Này
này, lời quan tâm sao lại khó nói như thế hả? Nói thế nào cũng thấy như tôi
đang quyến rũ anh ở lại vậy, tôi biết điều ngậm miệng.
Anh
vẫn im lặng không nói lời nào, mỉm cười nhìn tôi, trong lúc yên lặng thế này
tôi thấy như có luồng điện cao thế mấy nghìn vôn phóng xuống.
Làm
một cô gái chưa bồ sống tịch mịch, ở nơi cảnh đẹp thế này có mỹ nam nhu tình ái
muội liếc nhìn, tôi như đất hạn hán lâu ngày bị Cam Lâm lấy sét đánh, tôi rất
muốn kháng cự, nhưng thằng nhãi đó điện lực mạnh mẽ, tôi lực bất tòng tong. Bại
rồi lui lần này đến lượt khác, rồi một suy nghĩ bắt đầu nổi lên, cho anh lên đó
cũng đâu có việc gì, dù sao cũng có hai gian phòng mà.
Mỹ
nam như hoa này cố tình không buông tha cho tôi, thấp giọng gọi tôi một tiếng
thật say hồn, tiếp tục đánh đổ ý chí đang lung lay của tôi: “Nha Nha, anh
nghĩ…”
Ngay
thời điểm mấu chốt đó, bên trong cánh cửa truyền đến giọng bà A Mai nói lớn
cùng với tiếng bước chân: “Hình như có tiếng ống nhựa bị giẫm nát, ai bên ngoài
đó?”
Tôi
rùng mình một cái, thoát khỏi thiên la địa võng hàng rào điện, nhanh nhảu chạy
lên lầu, chỉ để lại một câu: “Tôi, tôi lên đây. Anh đừng có lái xe, bắt taxi
đi.”
Bà
A Mai ơi, không phải con dẫm hư đồ mà không dám nhận, nhưng mà hoàn cảnh cô nam
quả nữ đang đứng với nhau, không nên để người khác bắt gặp, không nên bị bắt
gặp nha, ngày mai con sẽ qua đền lại cho bà.
Tôi
chưa bao giờ chạy nhanh đến thế, thẳng một mạch tới lầu bốn. Khi thở hổn hển
lấy chìa khóa ra mở cửa, tôi còn thấy lòng mình rối loạn cả lên. Trình Gia Gia
này điện lực cũng mạnh dữ, tốt quá tốt quá, may mà có bà A Mai, nếu không, dưới
cường độ điện như thế, chắc tôi phải oanh liệt bỏ mình.
Ném
túi xách qua một bên, thay dép lê, tôi do dự một chút nhưng vẫn đi tới cửa sổ.
Dưới lầu, xe Trình Gia Gia vẫn lẳng lặng đậu chỗ cũ, không thấy bóng anh đâu,
tôi nhoài người ra ngoài, không có là không có. Ở đâu rồi? Chẳng lẽ còn chạy
nhanh hơn cả tôi?
Tôi
lắc lắc đầu, chuẩn bị lùi vào thì thấy trong xe Trình Gia Gia có chút động đậy
như ẩn như hiện.
Một
chiếc xe đi ngang qua, đèn xe chói lọi rọi vào bên trong, nháy mắt lộ ra nét
mặt nghi hoặc của anh. Trình Gia Gia cau mày ngồi trong xe không nhúc nhích.
Bất luận anh đang suy nghĩ cái gì, thì vẻ mặt này hoàn toàn không giống với vẻ
dịu dàng thắm thiết khi nãy.
Người
này rất tỉnh, không cần tôi phải lo lắng, tôi lùi vào trong phòng, bên ngoài
hình như hơi lạnh, phải không?
Tôi
nhớ ra số QQ mình hỏi xin lúc ăn cơm, vội mở máy vi tính, tìm tới số của Nhân
Y, thế nhưng lại không trùng khớp.
Chẳng
lẽ là trùng hợp thật sao? Người tương tự nhau à? Chuyện vẫn cứ như phủ bụi, mơ
mơ hồ hồ, tôi nhìn cái biểu tượng xám xịt trước mắt, đột nhiên lại nhớ tới bộ
dạng ngồi trong xe hút thuốc của Trình Gia Gia.
Tôi
lắc lắc cổ, đuổi Trình Gia Gia ra khỏi đầu, mở mấy trang web ra. Đời vẫn đang
đẹp tươi, tôi không muốn nghĩ tới những chuyện hư hỏng như thế, vẫn là vui vẻ
xem tiểu thuyết, shopping đi. Một lát sau tôi đã bị giọng văn hài hước của
truyện ngôn tình Lôi Nhân làm cho cười ha ha. Đến khi xem xong mấy bộ tiểu
thuyết, tôi đứng lên định đi toilet, ngang qua cửa sổ, tôi lại liếc mắt ra
ngoài một cái. Điểm lửa thuốc lá ban nãy không còn thấy nữa, xe vẫn yên lặng
tại chỗ, chắc là Trình Gia Gia bắt taxi đi rồi.
Trở
lại diễn đàn. Vừa vào, tôi đã bị Mười Lần ôm lấy: “Nước Tương, mấy ngày nay em
đi tư xuân ở đâu đó? Không có lên diễn đàn chơi gì hết.”
Tôi
nhìn Thiện Giải Nhân Y ava vẫn màu xám, gõ ra một cái emo thở dài thườn thượt:
“Aiiz, một lời khó nói hết, Mười Lần ca ca, Nước Tương muội đã gặp phải cao
nhân rồi.”
Một
Đêm Mười Lần khoa trương há miệng ra, sợ hãi than: “Nước Tương, em đúng là đang
tương tư ư? Nói nghe, nói nghe đi, anh giúp em tư vấn.”
Tôi
bắt đầu lệ chảy ròng ròng: “Nếu trời bỗng nhiên sập, nện ngay vào đầu anh, thì
anh sẽ thế nào?”
“Lấy
đem mần thịt.” Một Đêm Mười Lần không chút do dự trả lời.
“Nếu
anh muốn ăn bánh, nhưng lại thấy trên bánh có chỗ đen đen, anh sợ ăn vào đau
bụng, vậy thì anh sẽ làm sao?”
“Ném
xuống đất chứ sao.” Một Đêm Mười Lần vẫn trả lời thần tốc như cũ.
Tôi
nhìn trời, lệ chảy ròng ròng luôn.
Cứ
đơn giản như thế, ăn vào hoặc ném đi thôi. Người ngoài cuộc đúng là sáng suốt
hơn người trong cuộc mà.
Diễn
đàn bỗng trầm mặc, thật lâu sau, Một Đêm Mười Lần bỗng dùng kiểu cách đứng đắn
chưa từng có, gõ ra một loạt chữ: “Tiểu nha đầu, nếu không bỏ được thì cứ tìm
đến hỏi hắn cho rõ ràng, nói không chừng cái chỗ đen đen đấy không phải mốc meo
mà là vừng đen thơm ngào ngạt ấy.”
Mười
Lần ca ca nói thật đúng lòng tôi, đạo đời giờ như thế, phụ nữ lớn tuổi còn
nhiều lắm, mà phụ nữ lớn tuổi thì khó tìm được người yêu nha. Gái bắt đầu già
như tôi khó khăn lắm mới gặp được vận may, chưa đụng tường thì nhất quyết không
được quay đầu.
Tôi
khôi phục tâm tình vui vẻ, bay đến ôm Mười Lần ca ca, nhiệt liệt hôn chụt
choẹt: “Mười lần ca ca, em yêu anh, em yêu anh lắm lắm lắm lắm lắm lắm lắm…”
Mười
Lần lập tức khôi phục vẻ mặt cợt nhả: “Nếu không được thì, Nước Tương muội bỏ
cái bánh bí kia đi, qua ôm ấp ca ca này.”
“Ừ,
chúng ta cùng 419.” Tôi cao hứng giỡn với Mười Lần.
Đêm
nay, từ đầu chí cuối, biểu tượng của Thiện Giải Nhân Y vẫn xám xịt, không biết
đi đâu thật hay là ẩn, tôi bỗng cảm thấy tôi với anh ta bắt đầu không được tự
nhiên như trước kia.