Nguyện Yêu Em Lần Nữa - Chương 11 - 12

Chương 11

 

Ứng
Nhan trở về công ty lúc mới ba giờ chiều, khi bóng người có đường làm quan nở
rộ kia xuất hiện ở góc hành lang thì tôi đang photo mấy tập biên lai cuối cùng,
tôi tái mặt thấy trong tay hắn ta chẳng còn mười hộp trang điểm cầm theo lúc
đi.

 

Xong
rồi, hắn đem tặng hết cho mấy tỷ tỷ trên tổng công ty mất rồi. Tôi theo bản
năng thụt lùi lại, tốt nhất là đừng nhìn thấy tôi, trăm ngàn lần đừng có nhìn
thấy tôi!

 

“Nha
Nha.” Mặc kệ tôi hi vọng thế nào, giọng ác ma của Ứng Nhan vẫn vang lên bên tai
như thường lệ.

 

Thông
thường khi Ứng Nhan muốn trừ tiền lương của tôi, đều dùng cái giọng quan lớn
gọi “Tiểu Lý”, mỗi lần hắn về mà kêu “Nha Nha” thì nhất định là có việc muốn
sai bảo tôi, tôi biết, hắn ta hẳn là muốn tôi lấy thêm mấy hộp nữa.

 

“A,
quản lý Ứng.” Tôi cao giọng, quay đầu, tay tăng tốc photo. NND, tôi vừa mới làm
với An An xong, đống đơn từ này cần phải giao ngay.

 

Ứng
Nhan tới đứng cạnh tôi, thuận tay chỉnh lại đống đơn từ: “Lại phải đi giao hóa
đơn bên công ty mỹ phẩm à?”

 

“Dạ,
không phải.” Tôi linh cơ vừa động, nói dối ngay. “Mấy cái này là giao cho bên
xây dựng ạ.”

 

“Xây
dựng? Xây dựng à…Vừa hay, vừa hay…” Giọng hắn cao lên vài phần, tôi buồn bực,
sao tới bên xây dựng mà hắn cũng cao hứng thế kia?

 

“Lần
trước quản lý Dương bên xây dựng đến tìm Thọ Phương Phương có mang theo một bộ
đồ dùng bếp, tôi xem qua thấy đúng là hàng chất lượng cao. Cô lần này đi giao
hóa đơn từ, hỏi xin bọn họ mấy bộ, tôi có việc cần dùng gấp.”

 

Loảng
xoảng, tôi nghe thấy tiếng lòng mình tan nát. Thế nào là tự làm tự chịu, thế
nào là biến khéo thành vụng, thế nào là không trộm được gà mà còn mất nắm gạo,
thế nào là làm bậy không thể sống, xin hãy đến thỉnh giáo Lý Nhị Nha tôi đây!

 

Tôi
nghiến răng kèn kẹt chạy đi giao hóa đơn, vô cùng đau khổ mà tới công ty xây
dựng. Chẳng có lãnh đạo đến thăm mà muốn đòi quà tặng, cái vụ này có da mặt dày
ba thước cũng chẳng thể làm nổi.

 

Tôi
chịu đựng ánh mắt của nhân viên công ty người ta, ưỡn ngực mặt mo đi tới chỗ em
gái quầy tiếp tân mới vào làm, đòi ba hộp quà tặng. Khi ôm mấy cái hộp đi qua
cửa sắt dày, trong lòng tôi hung hăng thề, nếu sau này Ứng Nhan còn bắt tôi làm
mấy chuyện như thế, tôi quyết định phải noi gương An An, thà chết chứ không
theo. Không sợ mỗi ngày hắn giáo huấn tôi, không sợ hắn trừ lương, không sợ hắn
ghi tên lên bảng phê bình nhân viên, tôi mặc kệ, không sợ là không sợ!

 

Tới
khi tôi về công ty thì đã năm giờ chiều, An An cũng đã dọn dẹp đồ chuẩn bị ra
về. Chạy một vòng lớn như vậy, tới nước miếng tôi còn chưa kịp nuốt, khát khô
cổ chỉ vì ba cái hộp đồ dùng bếp của Ứng Nhan. Nhìn bộ dạng của tôi, An An một
chút cũng không tội nghiệp, còn bĩu môi, tôi biết, trong mắt cô ấy tôi chính là
khúc gỗ không thể điêu khắc được.

 

Tôi
nhìn lên đồng hồ, còn 5 phút nữa là tan tầm. Tôi vội cầm mấy hộp quà đi gặp Ứng
Nhan, chuyện này cứ làm sớm sớm cho yên tâm, ai mà biết ngày mai hắn lại nghĩ
ra trò gì nữa.

 

Văn
phòng Ứng Nhan ở lầu sáu, bên cạnh là văn phòng của quản lý nghiệp vụ Thọ
Phương Phương. Tôi đi lên đúng lúc cửa phòng Ứng Nhan không khép kín, tôi nhất
thời không để ý, trực tiếp đẩy cửa đi vào, vừa lúc nhìn thấy hắn ta và Thọ
Phương Phương đang bàn việc gì đó với máy tính.

 

Ứng
Nhan chỉ vào máy tính không biết nói câu gì, Thọ Phương Phương đứng phía sau
lưng hắn ta, một tay chống lên trên lưng dựa của ghế, người khom xuống, bộ ngực
đầy đặn đặt hẳn lên tay hắn.

 

Ai
da, này này Ứng Nhan, cư nhiên bị Thọ Phương Phương ăn đậu hũ* mà cũng không
biết sao? Tôi không ngờ lại gặp phải tình huống ái muội thế này, tay chân luống
cuống chẳng biết làm thế nào, chờ đi khi tôi tỉnh táo lại định yên lặng rời
khỏi như khi đến thì Ứng Nhan đã nhìn thấy tôi, hắn mặt mày hớn hở đứng lên đón
tôi: “Nha Nha, cô tới đúng lúc quá, tôi đang có việc tìm cô đây.”

 

[ăn
đậu hũ : dê xồm]

 

Tôi
thầm kêu khổ trong lòng, Ứng Nhan ơi là Ứng Nhan, rốt cục là tôi đã đắc tội gì
với anh, bình thường anh ức hiếp tôi, sai sử tôi, tôi đều ngoan ngoãn vâng lời.
Nay trước mặt Thọ Phương Phương lại gọi tôi thân thiết như thế, chẳng phải làm
cho cô ta nghi ngờ sao?

 

Tôi
nơm nớp lo sợ đứng một bên, không biết Ứng Nhan có ý tứ gì. Ứng Nhan tiếp tục
dùng bộ dạng ôn hòa chưa từng có, cười tủm tỉm với tôi: “Tôi đang cùng quản lý
Thọ nói chuyện này, xong ngay đây, cô chờ chút nhé.”

 

Thọ
Phương Phương sau khoảnh khắc nhìn thấy tôi, liền thẳng người lên, lập tức biến
tư thế ái muội với Ứng Nhan ban nãy thành tư thế thảo luận công việc thích hợp.
Lúc nghe xong lời của Ứng Nhan, ánh mắt cô ấy có chút nghi ngờ, thỉnh thoảng
lại liếc sang tôi dò xét.

 

Bên
này Thọ Phương Phương liếc tôi, bên đây Ứng Nhan lại lửa cháy đổ thêm dầu: “Quản
lý Thọ, tôi với Nha Nha có việc, chuyện bộ khảo hạch nghiệp vụ này nói sau đi.”

 

Thọ
Phương Phương không hổ là dân nghiệp vụ, thấy tình thế thay đổi, lập tức cười
ôn hòa: “Được rồi, quản lý Ứng. Anh cứ nói chuyện với Nha Nha, tôi ở văn phòng
sát vách đợi anh, anh xong chuyện chúng ta lại bàn tiếp.”

 

Đều
đã gần tan tầm, Thọ Phương Phương tìm Ứng Nhan nói chuyện này, tức là muốn kiếm
chuyện để mời hắn ta đi ăn tối thôi. Tôi không muốn phá không khí riêng của cô
ấy và Ứng Nhan, nhưng cũng không thể không thấy chuyện này đang rối cả lên,
thật khiến người ta hận mà!!!

 

Tôi
mở miệng thật cẩn thận: “Quản lý Ứng, đây là bộ trù phẩm ngài nhờ tôi lấy, tôi
để ở đây, không có việc gì thì tôi xin phép đi trước.”

 

Tôi
không muốn chuốc họa vào thân nha, đối mặt với hàn khí lẫm liệt như thế, tôi
chỉ muốn bỏ của chạy lấy người, vì muốn để cho Thọ Phương Phương thấy khoảng
cách giữa tôi và Ứng Nhan, tôi phải đổi gọi hắn là “ngài” thay vì “anh”.

 

Lời
này quả nhiên là hiệu quả phi thường, tôi liếc nhìn thấy ánh mắt cong cong bất
động thanh sắc của Thọ Phương Phương kế bên, tôi lặng lẽ reo lên, tốt quá tốt
quá, báo động tạm thời được giải trừ.

 

“Nha
Nha, đợi chút, tôi còn có việc tìm cô, đợi ăn cơm rồi nói luôn.” Ứng Nhan vội
vàng đi ra ngoài gọi tôi, tôi kinh ngạc quay đầu. Ăn cơm? Hắn ta muốn mời tôi
ăn cơm? Thế Thọ Phương Phương kia vất ở đâu bây giờ?

 

Mặt
Ứng Nhan nghiêng nghiêng, tránh tầm mắt của Thọ Phương Phương, tôi ở đối diện
thấy trong mắt hắn hiện ra một tia mất kiên nhẫn. Tôi bỗng nhiên hiểu, thật ra Ứng
Nhan biết hết, biết Thọ Phương Phương cố gắng tiếp cận hắn, biết Thọ Phương
Phương thích hắn, chẳng qua là hắn không muốn thôi. Cho nên hắn thấy tôi ăn no
rửng mỡ không có việc gì làm lại chạy tới đây nên mở cờ trong bụng, trước mặt Thọ
Phương Phương bày ra vẻ thân thiết với tôi. Đúng là ông chủ lớn, sao lại muốn
đeo gánh nặng lên mình chứ, thế nên trực tiếp quăng qua cho nhân viên là tôi,
nhẹ nợ.

 

Cứ
coi như tôi hiểu dụng ý của Ứng Nhan đi, cơ mà hắn đã nói có việc, tôi cũng
chẳng có lý do gì để đòi đi. Tôi cụp đầu, khóe mắt liếc sang bên, thấy Thọ
Phương Phương mày lệ hàm lo liếc nhìn Ứng Nhan, vô cùng ai oán rời đi, trước
khi đi còn hung hăng trừng tôi một cái.

 

Aaaaa,
ông lớn ơi là ông lớn, lần này lại bị ông hại cho thảm rồi!!!

 

“Nha
Nha, vất vả cho cô rồi.” Thọ Phương Phương vừa rời văn phòng, Ứng Nhan đã khôi
phục giọng điệu quan lớn, tôi đột nhiên cảm thấy so với vẻ thân thiết rợn da gà
ban nãy, thì cái loại giọng điệu này thật đáng yêu, rất hợp dáng Ứng Nhan. Nói
như thế mới chính là hắn. Nhưng tiếp theo hắn lại nói một câu làm toàn thân tôi
toát mồ hôi lạnh.

 

“Nha
Nha, khi nào cô lại đi giao hóa đơn cho công ty mỹ phẩm? Mang về thêm mấy hộp
trang điểm giúp tôi được không?”

 

Tôi
quay đầu, trợn mắt.

 

Ông
lớn à, anh không để yên cho tôi được hay sao? Tôi muốn phản kháng! Lần này có
chết cũng phải chống! Tôi muốn thà chết chứ không theo!

 

Nhưng
mà, giọng phát ra này do ai nói mà vâng lời trôi chảy thế kia?!

 

“Vâng,
lần sau tôi lại đi lấy ạ.”

 

Quả
nhiên, tôi chính là cái thể loại con mẹ nó nhu nhược mà An An nói…

 

Chương 12

 

Sau
khi đi xem mắt một ngày, Trình Gia Gia cũng không hề hẹn tôi ra ngoài chơi.

 

An
An nói, đây chính là trò lạt mềm buộc chặt, chỉ dùng để gạt mấy cô bé ngây thơ,
làm cho tâm hồn thiếu nữ tràn ngập tò mò chờ đợi. Chỉ có những tên không não
mới ngay sau ngày đầu xem mắt đã ào ào đi hẹn con gái nhà người ta. An An lại vô
tình nói, nếu có ý, hẳn anh ta sẽ để lại tin nhắn ân cần thăm hỏi. Tôi nhìn màn
hình di động. Mười một giờ bốn mươi lăm phút, điện thoại rung lên, có tin nhắn.

 

Ngày
hôm sau nữa, Trình Gia Gia vẫn không tới hẹn tôi, chỉ nhắn tin hỏi tôi đang làm
gì thôi, còn bảo mình đang ở thành phố A, ngày mai trở về.

 

An
An nói, cái này là thể hiện ưu thế bản thân, đàn ông bận rộn vì sự nghiệp mà
không lụy vì tình sẽ làm cho phụ nữ nảy sinh ý muốn chinh phục [dục]*. Xong cô
ấy còn phán thêm một câu, sang ngày thứ ba, chính là ngày mai, nếu anh ta vẫn
còn không hẹn tôi, chứngtỏ tôi đã vinh quang thành đồ phế thải, cái này chỉ
chứng minh được một điều, ngay từ đầu anh ta chỉ muốn đùa giỡn với tôi. Tôi
nghe xong gật đầu, vốn Trình Gia Gia luôn khiến cho tôi có cảm giác không thực,
nếu đúng như thế này thì tôi còn có thể tin được.

 

[bản
gốc có chữ dục, chuyển ngữ mình không biết đặt vào đâu nên đành giữ nguyên
vậy.]

 

Sáng
sớm, An An đã bị lãnh đạo đem đi giáo huấn, nguyên nhân là tôi đã làm sai một
danh sách phiếu xuất khẩu nghiệp vụ, tôi biết, việc này nhất định là do Thọ
Phương Phương, vì vụ hôm trước với Ứng Nhan mà trả đũa tôi. Trời đất đều biết,
hôm đó tôi với Ứng Nhan chỉ ở căn tin công ty lĩnh cơm nguội mà ăn thôi. Tên Ứng
Nhan này đúng là quỷ hẹp hòi, qua sông đoạn cầu, làm sao dám trông hắn ta mời
tôi một bữa yến tiệc được. Nhưng mà Thọ Phương Phương hẳn chẳng nghĩ vậy, cô ta
nghĩ chúng tôi ăn đại tiệc dưới hoa cùng trăng cơ.

 

An
An nói quả không sai, dựa vào bản thân là nhân viên dày dặn nòng cốt trong bộ phận
nghiệp vụ, cô ấy dốc hết sức chống chuyện này, Thọ Phương Phương dù có muốn
khai tử cô ấy thì cũng vô kế khả thi.

 

Cả
ngày, tôi đều nơm nớp lo sợ, làm việc thật cẩn thận, trong lòng tràn ngập áy
náy với An đại tỷ, bởi vì tôi mà cô ấy mới phải chịu liên lụy. Nhìn thấy tên Ứng
Nhan đầu sỏ của chuyện đi qua đi lại trước mắt, tôi lần đầu tiên nghiêng đầu
sang bên, tới liếc cũng không thèm liếc hắn ta.

 

Việc
tốt duy nhất chính là, cuối cùng thì chút ít lương thiện của Ứng Nhan cũng được
phát hiện. Hắn ta chủ động gọi điện thoại cho tôi, nói mấy hộp quà tặng kia
không cần phải đi lấy nữa.

 

Trong
tâm trạng run sợ, tôi quên mất Trình Gia Gia. Đến khi tan tầm thì tôi nhận được
một cuộc điện thoại.

 

Trình
Gia Gia, đến ngày thứ ba, rốt cục cũng đã hẹn tôi.

 

Khi
đó tôi đang rất ức chế, quên mất phải tỏ ra đáng yêu, vừa bấm nút nghe đã lên
tiếng: “Ai?”

 

Bên
kia đầu dây ngây cả người, rồi một giọng nhu hòa truyền đến: “Là em sao, Nha
Nha? Anh Trình Gia Gia đây.”

 

Ách…Tôi
đớ lưỡi.

 

“Buổi
tối em rảnh không?” Ngữ khí của Trình Gia Gia làm người ta thấy rất thoải mái,
giống như một bằng hữu thân thiết rủ bạn đi chơi, không xin xỏ cũng không ra
oai, khiến cho bạn chẳng thể nào cự tuyệt được.

 

Nghe
giọng của anh, tôi quên ngay tuyệt chiêu An An đã dạy, rằng phải phải rụt rè,
lấy lui làm tiến, rõ ràng là thèm đồng ý chết đi được nhưng vẫn phải giả bộ ỡm
ờ, tôi vừa mở miệng đã trực tiếp nói: “Rảnh.”

 

Trình
Gia Gia bên kia đầu dây nở một nụ cười nhẹ, tôi nghĩ mặt tôi nhất định là đang
đỏ, vì có chút nóng nóng. Tôi an ủi chính mình, tôi là một cô gái hào sảng,
không thèm làm bộ như xiếc thế kia. Vốn đi xem mắt là vì muốn tìm đối tượng,
nhăn nhăn nhó nhó làm cái gì, muốn đi với cái rắm à?!

 

Trình
Gia Gia nói có một quán hải sản mới khai trương rất ngon. Với các loại đồ ăn
khác không nói, nhưng đối với hải sản thì tôi đặc biệt thích, hẳn là anh ấy
chọn quán theo sở thích của tôi, tôi không khỏi tự hỏi có phải anh ấy đi hỏi bà
A Mai hay không.

 

Tôi
cứ tưởng Trình Gia Gia tùy tiện đưa tôi tới một quán hải sản thôi, đâu có ngờ
anh ấy lại dẫn tôi đến Giang Hải. Nơi này đắt tới nỗi chính An An cũng chưa
từng được tới ăn bao giờ. Vừa tới nơi, còn chưa vào cửa mà tôi đã bắt đầu ngẩn
người, này, nơi đây là để ăn hải sản sao? Tôi xem trái xem phải thấy chỗ này cứ
như một nhà hàng Tây, nhu hòa thanh nhã, khăn trả bàn thẳng thớm sạch sẽ, âm
nhạc như có như không, thiệt tình là không hợp với hình tượng con cua bự giơ
càng múa vuốt trong tưởng tượng của tôi nha.

 

Khi
gọi món ăn, tôi nhìn thấy trong thực đơn toàn là những đĩa hải sản nhỏ bày trí
tinh tế, trong lòng mãnh liệt nhớ tới hàng hải sản vô danh dưới lầu nhà tôi,
cùng với chén canh cua to như cái chậu rửa mặt đầy ụ. Tôi bỗng nhiên hiểu được
cảm giác của tôi với Trình Gia Gia, với tôi mà nói, anh ấy với mấy món hải sản
xa hoa này rất giống nhau, đẹp đẽ và tràn đầy ảo tưởng. Nhưng mà dù tôi đã hạ
quyết định kết giao với anh ấy, tôi thấy vẫn có gì đó không đúng.

 

Tôi
thích ăn hải sản, nhưng lại càng thích ngồi ở hàng quán nhỏ huyên náo, cùng
bằng hữu ngồi với nhau, uống bia ăn cua, chứ không phải ở nơi duyên dáng tinh
tế này, cầm nguyên một bộ muỗng nĩa cầu kì để chọn thịt cua và gạch cua.

 


thật Trình Gia Gia chính là một người đàn ông phi thường tốt để hò hẹn, đi
đường nhất định sẽ giành đi phía ngoài bạn, đi ăn nhất định sẽ giành kéo ghế ra
cho bạn, nhưng mà…

 

Tôi
nhìn gương mặt ăn tuấn trước mắt, bỗng dưng rất muốn kéo anh ấy tới một nơi
thật ồn ào nhộn nhạo, nhìn xem trong hoàn cảnh ấy anh có còn tao nhã đẹp đẽ như
tác phẩm nghệ thuật xuất sắc được không.

 

Trình
Gia Gia nhanh chóng phát hiện ra vẻ bất thường của tôi: “Sao thế, Nha Nha? Đồ
ăn trên thực đơn em không thích sao?”

 

Tôi
nhất thời xúc động, đứng lên kéo anh đi: “Đi, tôi đưa anh tới nơi khác, ở nơi
này thì làm sao mà thoải mái ăn hải sản được.”

 

Trình
Gia Gia khựng lại một giây, nhíu mày, nhưng rồi lại tỏ vẻ hứng thú, để mặc cho
tôi kéo đi.

 

Tôi
chợt tỉnh, này, sao tôi có thể tùy tiện lôi kéo đàn ông thế chứ, chúng tôi chỉ
mới gặp mặt nhau lần thứ hai thôi mà, tôi phải là cô gái nhỏ thuần khiết chứ.

 

Làm
thế nào để bất động thanh sắc buông tay ra? Làm thế nào để chuồn vào nhà vệ
sinh? Tôi còn chưa kịp nghĩ ra thì Trình Gia Gia đã vô cùng tự nhiên nắm chặt
lấy tay tôi. Anh làm chuyện này vô cùng tự nhiên, không khiến người khác cảm
thấy đường đột. Tôi không khỏi tưởng tượng, phải chăng anh ấy quen như thế này
rồi? Bằng không sao lại mang vẻ mặt tự nhiên đến thế được?

 

Tôi
hơi cự lại, muốn rút tay ra, nhưng anh rất nhanh giữ chặt lại. Chưa ai từng nắm
tay tôi chặt đến thế, mà cũng lâu lắm rồi tôi chưa nắm tay ai. Tay anh rất lớn,
tay tôi rất nhỏ, trong khoảnh khắc tôi chợt hoảng hốt, như thể được trở về năm
tháng học trò ngập tràn ánh nắng vậy.

 

Tôi
vẫn luôn cảm thấy nắm tay thể hiện tình cảm còn nhiều hơn cả ôm, loại cầm tay
lơ đãng này lại càng thân mật khiến người ta ngưỡng mộ. Cái nắm tay có chút tùy
ý lại khiến chúng tôi như nảy sinh cảm giác thân mật.

 

Nhưng
tôi biết đây chỉ là ảo giác, tôi với anh ấy còn chưa tiến tới mức độ nắm tay
nhau.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3