Nguyện Yêu Em Lần Nữa - Chương 09 - 10

Chương 9

 

Đêm
đầu thu thật thích hợp để tản bộ, bờ sông gió lạnh phơ phất, nơi nơi đều thấy
những bóng người đứng cạnh nhau thành từng cặp. Ở thành phố D, bờ sông này được
người ta gọi là phố tình nhân. Vừa vào đêm, bờ sông u tĩnh, đèn đuốc mờ ảo,
đúng là nơi lãng mạn để hẹn hò, các cặp tình nhân ở thành phố D đều hay chạy
đến đây tự tình, dọc hai bên bờ sông chỗ nào cũng có cảnh xuân độc đáo.

 

Vừa
tới bờ sông tôi đã hối hận, chúng tôi chỉ là đôi nam nữ vừa quen biết, ngay cả
nội dung nói chuyện cũng chỉ xoay quanh vấn đề thời tiết, đi chỗ nào không đi,
lại đâm đầu đi đến nơi sống sắc sinh hương thế này, ngồi trong quán trà còn tốt
hơn nhiều.

 

Chúng
tôi dựa vào lan can cạnh bờ sông hóng gió, còn chưa kịp thưởng thức cảnh sông
trước mặt, thì bên cạnh đã xuất hiện một cặp tình nhân, cách chúng tôi hai ba
bước, nhiệt tình hôn, chẳng xem người xung quanh ra gì, thỉnh thoảng lại phát
ra âm thanh ái muội làm cho người ta mặt đỏ tim đập.

 

Tôi
nhanh chóng xoay người quẹo sang phải, cực lực phóng tầm mắt ra sông, bắt đầu
tìm chuyện để nói. “Nơi này thật đẹp.”

 

“Đúng
là đẹp thật.” Trình Gia Gia quay đầu nhìn tôi, ánh mắt là lạ, kèm theo một tia
ý cười.

 

Tôi
lập tức phát hiện lời mình nói không được ổn, bờ sông này phong cảnh đẹp, dân
thành phố D ai mà chả biết, tôi lại cư nhiên nhìn cặp tình nhân bên cạnh, rồi
tấm tắc khen cảnh đẹp.

 

Hai
đứa đứng gần đó dường như muốn chứng minh cho lời tôi nói, hôn càng lúc càng
nhiệt tình, tôi cảm giác da mặt dày cui của mình bắt đầu nóng lên. Tốt tốt, đèn
ở đây mờ, không thể thấy được tôi đỏ mặt đâu.

 

Tôi
đưa tay vuốt vuốt tóc, vụng trộm nhìn xung quanh, muốn tìm một chỗ không có mấy
cặp nhiệt tình thế này.

 

Nhưng
mà xem hết một lượt, tôi mới phát hiện lớp trẻ ngày nay thật là lớn mật, ở trảng
cỏ không xa phía trước, khuất trong mấy bụi lùm, có mấy đôi tình nhân trẻ ngồi
nằm đủ kiểu, mặc kệ xung quanh, làm mấy chuyện sỗ sàng đến nỗi khiến người ta líu
lưỡi. Thậm chí có một cô gái quần áo đã tụt xuống hết nửa. Nhớ trước kia lúc
còn đi học, tôi với Thôi Nam cũng từng đến đây thưởng hoa ngắm trăng một phen.
Nhưng chúng tôi rất thuần khiết nha, cùng lắm chỉ là nắm tay nhau thôi, nhìn
đông nhìn tấy cả nửa ngày, trốn trốn tránh tránh, nắm tay mà chẳng dám nhìn
thẳng mặt nhau, hơn nữa lúc đó bờ sông cũng không đầy một vườn xuân sắc như bây
giờ.

 

“Phía
trước có một quán cà phê khung cảnh hữu tình, chi bằng chúng ta ghé đó ngồi
đi.” Giọng Trình Gia Gia hiểu ý vang lên, ngắt ngang suy nghĩ của tôi.

 

Tôi
ngượng ngùng ho hai tiếng, thu hồi tầm mắt, đang muốn mở miệng thì điện thoại
bắt đầu reo.

 

Tôi
vội vàng lầy điện thoại di động ra, không thấy hiện tên người gọi, liền nhận
máy. “Xin chào.”

 

“Nha
Nha, anh đang ở dưới lầu nhà em, Tiểu Thanh có tìm đến quấy rối em không?” Âm
thanh trong điện thoại làm da đầu tôi căng thẳng, cái qué gì thế này? Tên Thôi
Nam này là thiên lý nhãn sao? Tôi thật vất vả mới né tránh được anh ta, giờ anh
ta lại tìm được tôi.

 

Tôi
theo bản năng liếc nhìn Trình Gia Gia ở bên kia một cái, Trình Gia Gia đang đăm
chiêu nhìn tôi, biểu hiện trên mặt có phần kì quái, xem ra anh ta đã nghe thấy
được, aiiz, hiệu quả khuếch đại âm thanh cũng thật là tốt quá rồi, mấy lời tùy
tiện này ai nghe mà chẳng nghi ngờ.

 

“Tôi
nghe điện thoại.” Tôi gật đầu ý nói với anh ta, đi xa vài bước, trước mặt người
khác, tôi vẫn phải trưng ra bộ dạng thanh thuần, không thể tùy ý ngắt ngang
điện thoại như khi ở nhà được.

 

“Nha
Nha, thật xin lỗi, xin lỗi em, đều tại anh cả, Tiểu Thanh trước kia rất rộng
rãi, anh cũng không nghĩ cô ấy lại như thế.” 
Giọng Thôi Nam bắt đầu lải nhải.

 

“Rốt
cục là anh muốn cái gì?” Đầu tôi lớn thế này mà có khi phải hỏng với anh ta
mất, anh ta muốn làm cuộc sống của tôi hỏng bét mới bằng lòng sao?

 

“Nha
Nha, đừng như thế, anh trước kia có rất nhiều chuyện hồ đồ, là anh không đúng.
Cho anh thêm một cơ hội, anh sẽ đối xử với em thật tốt, không làm em đau lòng
nữa đâu.” Nói xong lời cuối cùng, vị lão huynh này còn tình chân ý thiết nghẹn
ngào một cái.

 

Tôi
thật sự không muốn quan tâm nữa, nói thẳng.

 

“Thôi
Nam, anh nghe đây, tôi lặp lại lần nữa.” Tôi liếc nhìn Trình Gia Gia, anh ta
đang dựa vào lan can trước mặt, cách tôi một khoảng như thế, chắc là không thể
nghe được tôi nói gì, tôi nén lại giọng nói bực tức. “Tôi với anh không còn cơ
hội nữa, tôi có bạn trai rồi.”

 

“Anh
không tin.”

 

Người
này tính tình vẫn cứng đầu như thế, tôi cắn răng, nhẫn tâm hạ lời. “Tin hay
không tùy anh, tôi giờ đang đi với bạn trai tôi, anh thích chờ ở đâu thì cứ
chờ, đêm nay tôi không về nhà.”

 

Ông
trời ơi, phù hộ cho Trình Gia Gia đừng nghe thấy lời của con.

 

Tôi
dập điện thoại, trực tiếp tắt máy, điều chỉnh lại nét mặt: “Đi thôi, chúng ta
đi đâu bây giờ?”

 

Trình
Gia Gia đang nhìn nước sông tới xuất thần, nghe tôi gọi bỗng ngây người ra một
lúc, rồi phục hồi tinh thần lại, nói: “Bên kia có quán cà phê, chúng ta qua đó
ngồi.”

 

Tôi
không biết Thôi Nam nghĩ thế nào, nhưng khi Trình Gia Gia đưa tôi về nhà, chẳng
thấy bóng dáng anh ta đâu.

 

Chào
tạm biệt xong, tôi về nhà, tắm rửa rồi mở máy tính lên. Thật không ngờ, trên
diễn đàn hôm nay lạnh tanh, “Thiện Giải Nhân Y” hay “Một Đêm Mười Lần” đều
không có trên đó. Cũng chỉ có một mình Chi Chi muội muội bày ra biểu cảm nhàm
chán. Tôi bỗng lóe lên hy vọng, gấu mèo nhỏ của tôi còn có cơ hội sống sót, tôi
nhấp vào lịch sử hoạt động, mặt đen đi mất nửa, trên đó viết, mười phút trước Thiện
Giải Nhân Y đã vào trộm mất một con gấu trúc con.

 

Mới
mười phút trước, tôi tức giận phi đến diễn đàn, trộm gấu mèo nhỏ của tôi, thế
mà cư nhiên lặn mất tăm. Tôi gõ ra hàng loạt emo SM với hành hung Thiện Giải
Nhân Y, nhưng anh ta chẳng hề có phản ứng. Nhìn cái ava xám xịt kia, tôi bỗng
nhiên nhớ ra, khó trách hồi tối tôi thấy mặt Trình Gia Gia quen quen, hóa ra
chính là soái ca trong bức ảnh Nhân Y quăng qua cho tôi hôm trước.

 

Ý
nghĩ này làm tôi sốc như bị sét đánh, thế giới này loạn rồi à? Tôi bắt đầu điên
cuồng tìm lại lịch sử nói chuyện, nhìn lại soái ca trong bức ảnh đó. Tìm rồi
mới phát hiện việc này thật không dễ, mấy ngàn trang chat, tôi dò muốn trắng cả
mắt.

 

Ngay
khi tôi sắp lé mắt ra, thì Nhân Y ca ca dục bào mỹ mạo tiến đến: “Tắm xong thật
sảng khoái nha, Tiểu Nước Tương, để em phải chờ rồi, ha ha, tìm anh có chuyện
gì thế? Anh không ngờ em nhớ anh đến thế đó.”

 

Tôi
đã sớm đem chuyện gấu mèo con quẳng qua một bên, nhéo anh ta: “Nhân Y, anh đưa
ảnh của anh đây cho em, ảnh lần trước anh gửi phải là ảnh của anh không?”

 

Thiện
Giải Nhân Y chậm rãi quạt cây quạt: “Ảnh chụp nào?”

 

Tôi
thấy tinh thần mình như đang bị xé làm đôi: “Đừng có hỏi thế nào nữa, đem hình
anh quăng qua đây đi, có chuyện cần gấp.”

 

Thiện
Giải Nhân Y trước mặt tôi cười hi ha: “Hình khỏa thân có muốn xem không?”

 

Tôi
bạo phát: “Hình gì cũng được, quăng qua đây, không tôi kick anh đấy.”

 

Tôi
là quản lý diễn đàn, muốn kick ai ra đều được, nhưng tôi chưa từng kick người
nào, dù bức xúc quá cũng chưa từng. Thiện Giải Nhân Y hoảng sợ, vội quăng lên
một cái ảnh thật đẹp, quả nhiên là một người tôi chưa từng thấy qua, so với bức
ảnh trước chẳng hề giống nhau.

 

Anh
ta lại quăng ảnh chụp của người khác lên!!!

 

Chương 10

 

An
An đại tỷ buổi sáng vừa thấy tôi tới thì mắt lóe sáng, lôi ngay tôi qua một
bên. “Này, đêm xuân thế nào rồi?”

 

Tôi
nhức đầu, mi sầu mày khổ nói: “Em gặp được một trang tuyệt sắc mỹ nam.”

 

“Đừng
có xạo, nói thiệt coi.” An An vỗ đầu tôi, cái cô này, nghiện vỗ đầu tôi rồi
sao?

 

Tôi
thở dài, aiiz, chuyện này quả nhiên chẳng ai tin được. Nhưng tôi đã sớm chuẩn
bị tinh thần.

 

“Em
nói thật mà.” Tôi lấy điện thoại, bấm bấm tìm cái ảnh chụp, đưa qua cho An An,
vừa lòng nhìn mắt An An trợn tròn lên.

 

Ha
ha, ngày hôm qua thừa dịp Trình Gia Gia đứng tính tiền, tôi vụng trộm đến bên
cạnh anh ta vờ bấm điện thoại rồi chộp hình. Dù hình chỉ thấy được một bên mặt
mờ mờ, nhưng vẻ tuyệt đại phong hoa của Trình Gia Gia vẫn ngời ngời.

 

“Soái
ca nha.” An An chảy nước miếng, quay đầu nhìn tôi bằng ánh mắt khinh bỉ, “Nha
đầu nhà cô thích nhé, người ta tài mạo song toàn, vậy mà cô còn trưng ra cái
bản mặt sầu khổ thế là sao?”

 

“Nhưng
mà, em thấy anh ta rất quen…” Tôi ngập ngừng nói cảm giác của mình với An An.

 

Đối
với nghi vấn của tôi, An đại tỷ cười nhạt: “Cô không phải xem Hồng Lâu Mộng
nhiều quá đấy chứ, còn tưởng đã từng gặp qua anh ta sao? Trên đời này người
giống nhau thiếu gì, ai biết được tấm ảnh Thiện Giải Nhân Y đưa qua có phải là
anh ta hay không.”

 

Tôi
suy nghĩ, lắc đầu. “Không biết nữa, nhưng vẫn thấy quen quen.”

 

“Ta
nói ta nói, chỉ là có điểm giống nhau mà thôi. Cô xem trên tivi, thấy nhiều
ngôi sao điện ảnh, có khi na ná giống cũng nên.” An An đung đưa chân trên ghế,
không để ý xung quanh, cắn trái táp một cái crốp, móng tay hình hoa lan sáng
lấp lánh. Hôm nay Ứng Nhan về tổng bộ, biểu hiện của mọi người đều giống nhau,
trên mặt đều biểu đạt đầy đủ thông tin “sếp không có đây đó”.

 

Tôi
thấy cũng có lý, trong lòng bỏ đi cái nghi vấn này. Nhìn mọi người xung quanh
thoải mái, tôi bắt đầu thấy ngứa ngáy, khó có khi nào Ứng Nhan vắng mặt, thời
gian quí báu này không thể bỏ qua được.

 

Khi
tôi bật QQ lên, đang click chuột vào thu hoạch ao cá thì An đai tỷ thình lình
mở miệng nói một câu. “Nhưng mà, cái tên Trình gì đó thân thế tốt như vậy thì
đúng là có vấn đề, cô nên thăm dò tình hình của hắn ta cho tốt.”

 

Tôi
đang buồn rầu việc này, nghe vậy chán nản quay đầu: “Đúng thế, em cũng nghĩ vậy
đó, chị biết nhiều chuyện, hay là chị điều tra giúp em đi.”

 

“Có
gì đâu.” An An xoay người, vung tay, quả táo bay thành hình vòng cung vào thùng
đựng giấy vụn đằng xa. “Soái ca đó làm ở đâu? Tên gì? Chút chuyện nhỏ đó sư phụ
sẵn sàng giúp cô.”

 

Tôi
mừng rỡ, cầm lấy bàn tay thon mềm của cô ấy ra sức lắc. “Sư phụ, chị thật quá
lợi hại, ở thành phố D này chuyện gì chị cũng làm được hết nha.”

 

An
An vô cùng khoái trá, ưỡn ngực, móng tay vỗ vỗ vào vòng ngực cup C: “Chuyện này
cứ giao cho sư phụ, thế hắn ta làm ở chỗ nào?”

 


A Mai nói Trình Gia Gia đang làm việc ở tập đoàn Thụy Ân, Thiên Thịnh mà so với
Thụy Ân thì chỉ là tập đoàn nhỏ. Một tập đoàn lớn như vậy mà muốn hỏi thăm về
một người cũng không phải dễ, nhưng An An nhà ta thần thông quản đại, nói được
thì chắc là làm được. Tôi mở miệng đầy chờ mong: “Thụy Ân.”

 

“Thụy
Ân? Tập đoàn Thụy Ân đang hô phong hoán vũ, thành lập mấy năm trước sao?” Mày
An đại tỷ nhíu lại. “Người trong công ty đó chị không biết, nhưng mà quản lý
Ứng rất rành chỗ đó, em đi hỏi hắn ta xem sao.”

 

Mỗi
lần An An nói tới quản lý Ứng, đều phát âm chữ “lý” thật nhẹ, đây là thói quen
trong công ty chúng tôi.

 

Công
ty chúng tôi có thói quen lấy một chữ chức danh đi kèm họ để xưng hô với lãnh
đạo, tỷ như tổng giám đốc Vương thì gọi là Vương tổng, chuyện này thì vô cùng
bình thường rồi, vấn đề nằm ở chỗ cấp bậc quản lý cơ. Công ty chúng tôi có bốn
quản lý, một người họ Tương, Tương kinh – đọc ra na ná tiền thưởng, làm người
ta yêu thích, ngươi thứ hai họ Tiền – Tiền kinh – đi tới, cũng không phải là
vấn đề lớn. Người thứ ba là Thọ Phương Phương, Thọ kinh – đồng âm với “thụ tinh”,
cuối cùng là tên họ Ứng người người oán hận kia, Ứng kinh…

 

[kinh
để gọi tắt chức danh quản lý, cũng giống như chữ tổng trong Tổng giám đốc.
Nghĩa những cái tên đều theo từ đồng âm của tiếng Trung.]

 

Xưng
hô “Ứng kinh” này cũng hài giống như “Thọ kinh”, vô cùng độc đáo nên đã được
đông đảo nhân viên yêu thích, lưu truyền ở các cấp dưới. Nhất là chuyện “Thọ
kinh” thầm mến “Ứng kinh”, mọi người chế ra không biết bao nhiêu là chuyện hài
về hai cái danh xưng này. Dĩ nhiên là “Thọ kinh” và “Ứng kinh” chưa bao giờ
nghe thấy mấy chuyện đó.

 

‘Ứng
kinh???” Tôi không khỏi thất thanh, văn phòng đương yên tĩnh bỗng vang lên
tiếng “Ứng kinh” long trời lở đất, làm mọi người phải quay đầu lại nhìn tôi.

 

“Nhỏ
chút, nhỏ chút.” An An bất mãn chỉ tay về phía bàn tôi, đánh mặt qua phía cửa:
“Không thấy Thọ kinh vừa đi qua à?”

 

Tôi
bất động thân trên, liếc mắt ra bên ngoài, thấy sau lớp cửa kính, Thọ Phương
Phương đang nhíu đôi mày thanh tú nhìn vào bên này.

 

Đầu
tôi cúi thấp. “Cô ta không có thấy em. Nhưng mà, sư phụ, sao chị lại để em đi
gặp Ứng Nhan cơ chứ. Lần trước em có lấy một hộp trang điểm tặng phẩm của công
ty đối tác về, bị Ứng Nhan bắt gặp, sau đó hắn ta ngày nào cũng đuổi theo em
đòi em lấy về mấy hộp. Em giờ vang danh cả phòng nghiệp vụ quốc tế đấy, ai cũng
biết Lý Nhị Nha, nhân viên hành chính lòng tham không đáy, trắng trợn lấy của
công ty khách những mười hộp tặng phẩm về. Ngày hôm qua hắn còn tìm em để lấy
thêm, em như thế chẳng phải tự chui đầu vào rọ sao?!”

 

An
An không đồng ý với tôi, ngược lại nở nụ cười xấu xa : “Ai biểu cô vâng lời như
thế, lúc trước chị đây còn đi công tác một mình, hắn ta đòi chị lấy quà tặng
của bên ngân hàng về. Chị nói ngân hàng đã giao quà tặng xong rồi, hắn ta sĩ
diện, sẽ không trực tiếp đi lấy đâu. Thêu dệt như thế là yên chuyện chứ gì.”

 

“Nhưng
mà em cũng không tìm hắn đâu, đại tỷ, chị hứa giúp em rồi thì phải giúp tới
cùng nha.” Tôi bắt đầu níu tay áo An An làm nũng, tôi cao ráo mà kéo tay An An
tầm thước xinh xắn, nhìn cứ quái quái. Nhưng tôi mặc kệ, chuyện chung thân đại
sự quan trọng hơn nha, muốn nôn thì cứ nôn đi.

 

An
An bị tôi kéo đến phiền, bất đắc dĩ thở dài : “Được rồi, được rồi, để chị bảo
bạn trai chị hỏi đồng nghiệp về Thụy Ân cho. Chị như vầy đã rất có đạo sự phụ
rồi đó, mà cô thì chưa có hiếu kính được gì hết nha, ngay cả tìm hiểu đối tượng
cũng phải nhờ sư phụ ra tay.”

 

Tôi
nghe An An ứ ừ với bạn trai nửa ngày, rồi chờ bạn trai cô ấy gọi hết bốn phương
tám hướng hỏi thăm bạn bè, rốt cục được An An phán một câu : “Đây đích thị là
rùa vàng hàng thật giá thật!”

 

Trình
Gia Gia, năm nay hai mươi bảy tuổi, thể kiện mạo đoan*, được tập đoàn Thụy Ân ở
thành phố D phong chức giám đốc, trước mắt chưa có bạn gái chính thức. Đây
chính là thông tin mà bạn bè của bạn trai An An cung cấp về Trình Gia Gia độc
thân, những thông tin này giúp anh ấy thoát khỏi danh phận hư hư thực thực,
chính thức thăng thành một con rùa vàng chói mắt.

 

[thể
kiện mạo đoan : thân thể cường tráng, dung mạo đoan chính.]

 

Với
tin tức này, tôi với An An hai mặt nhìn nhau, tuy rằng lý lịch của anh ấy thật
là lấp lánh, nhưng tôi vẫn không mấy tin lời của bà A Mai. Lúc đầu thì thấy mơ
hồ, nhưng sau khi biết thân phận của Trình Gia Gia, tôi lại không biết phải
phản ứng ra sao.

 

An
An bỗng nhiên dùng sức lắc tay tôi: “Quá liễu giá cá thôn, tựu nhất giá cá điếm.*
Nhà càng để lâu càng lên giá, phụ nữ để càng lâu càng sụt giá. Nha Nha cô năm
nay hai mươi lăm rồi đó.”

 

[qua
thôn này thì không còn tìm được chỗ trọ nữa đâu : ý nói lỡ làng rồi thì không
tìm được người thứ hai như thế nữa đâu]

 

Tôi
hận An An, bản thân có bạn trai rồi thế mà còn dìm hảng tuổi tôi, dìm thì dìm
chứ, nhưng sao dám bảo tôi hai lăm hả?! Cô đây chỉ mới hai tư thôi nha!!!

 

Tôi
cũng dùng sức lắc lại: “Sư phụ, em quyết định rồi, thà rằng bỏ lỡ vạn lần, nhưng
không thể lơi lỏng một lần!”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3