Nguyện Yêu Em Lần Nữa - Chương 07 - 08
Chương 7
Ngày
thứ hai bị người ta làm hỏng rốt cục cũng trôi qua. Tôi bị An An đại tỷ phái đi
khắp nơi, chạy đôn chạy đáo qua tới hai ngân hàng, đến khi về nhà cũng đã qua
giờ cơm chiều mất rồi. Ở ngoài hành lang, tôi đụng phải bà A Mai đang vội vã
tới chỗ tụ tập của hội mạt chược sau giờ cơm chiều.
Bà
A Mai vừa thấy tôi, liền ngừng lại, chạy đến nắm lấy tay tôi. “Nhị Nha, người
hôm trước bà giới thiệu với con đó, có nhắn lại là muốn gặp con sớm, con định
thế nào?”
Hai
ngày rồi tôi bị Thôi Nam cùng Tiểu Thanh của anh ta chèn ép, hôm nay lại bị An
An cùng Ứng Nhan oanh tạc, thể xác tôi lúc này quả thật là rã rời hết rồi, hơn
nữa trong bụng trống trơn, mấy lời nói ngọt ngào đang nghe đâu có làm tôi no
được, bây giờ nguyện vọng lớn nhất của tôi là kiếm được cái gì đó bỏ bụng,
chẳng muốn quan tâm tình cảm tình củm chi nữa.
Tôi
thở dài mệt mỏi, chẳng thèm nghĩ nhiều, thuận miệng đáp lời: “Vâng ạ, khi nào
anh ta rảnh thì gặp con một lần, buổi tối con đều không có đi đâu.”
Bà
A Mai cuối cùng cũng thỏa mãn, vôi vàng đi tới chỗ hội mạt chược.
Tôi
tiếp tục lên lầu, khi vào cửa, bỗng dưng nhớ tới một vấn đề.
Người
đàn ông mà bà A Mai kể hình như rất vĩ đại nha, đàn ông như thế chẳng lẽ không
có hoa bướm vây quanh sao? Chỉ cần anh ta muốn, vơ một cái cũng có cả rổ người
như tôi, sao lại nhất quyết muốn gấp rút gặp mặt tôi thế?
Về
nhà, nấu một tô mì gói, bưng bát mì ngồi trước máy tính.
Lúc
lên mạng, tôi vẫn còn đang suy nghĩ về vấn đề này, thái độ có phần khác thường,
nhìn nhiều người đang nói chuyện mà vẫn không nói một lời nào. Thiện Giải Nhân
Y rất nhanh nhìn thấy biểu hiện bất thường của tôi, len lét gửi tới cái mặt
cười hi hi, “Tiểu Nước Tương, ai chọc em không vui thế?”
Tên
nhóc này, thật là bực mình nha. Tôi gõ ra cái mặt quỷ thật to: “Không có gì, hôm
nay nhiều việc quá nên mệt.”
“Nhân
Y ca, anh thật tốt với em đó nha.” Tôi nhẹ nhàng thay đổi đề tài, cho tới bây
giờ, ở trên mạng tôi vẫn là Nước Tương muội muội hoạt bát đáng yêu, chưa bao
giờ bàn về công việc hay cuộc sống thực.
Thiện
Giải Nhân Y không đáp lại khuôn mặt cười hi hi của tôi, cậu ta chẳng nói gì
thêm nữa, tôi thấy khung đối thoại vẫn đang để “’Thiện Giải Nhân Y’ đang trả
lời…” Sau mười phút, khung đối thoại nhảy ra mấy chữ. “Đi, ra diễn đàn chém gió
đi.”
Lòng
tôi có chút áy náy, hình như cậu ta bị tổn thương, rõ ràng là tôi chẳng hề tín
nhiệm cậu ta, cự tuyệt sự quan tâm của cậu ta, tôi như thế có chút mất nhân
tính phải không nhỉ? Nhưng khi ra tới diễn đàn, Nhân Y lại trở thành tiểu tử vô
tâm vô phế nói năng ngọt xớt, thường xuyên phô ra mấy động tác hip hop cho nhân
vật của mình, khiến tôi cảm thấy biểu cảm trầm mặc vừa rồi là giả, ừ, chỉ do
tôi nhạy cảm thôi mà.
Ngoài
diễn đàn vẫn náo nhiệt như thế, Mười Lần ca ca đang nói cười với Chi Chi muội
muội, hai người nói chuyện rất nhanh, mọi người bị hấp dẫn kéo đến xem, tôi
cũng lại xem.
Một
Đêm Mười Lần: “Tôi vừa thấy một chuyện buồn cười hết sức.”
Đào
Chi Chi: “Nói nghe xem.”
Một
Đêm Mười Lần làm ra vẻ khó xử: “Nhưng thật xin lỗi, Chi Chi muội muội thuần
khiết, không nên nghe mấy chuyện này, để anh chờ em Nước Tương tới rồi nói.”
Người
này, thế chẳng phải là lạt mềm buộc chặt sao?
Đào
Chi Chi quả nhiên nổi giận. “Sao mọi người đều kì thị tôi thế, tôi là người
trưởng thành, trưởng thành đó có biết không? Nước Tương cũng chẳng biết đang
làm gì, nửa ngày rồi còn chưa lên tiếng kìa.”
Môt
đêm mười lần bồi thêm: “Thật sự là không nên, không nên làm hại mầm non đất
nước.”
Đào
Chi Chi bức bối: “Ông bác Mười Lần kia, nói mau lên, lược bỏ tình tiết khiêu
gợi không phải được rồi sao?”
Một
Đêm Mười Lần: “Thật muốn tôi nói à?”
Đào
Chi Chi dứt khoát: “Nói!!!”
Nhìn
biểu cảm ngây thơ ngây ngốc của Chi Chi, tôi lại nổi tà tâm, đi đến trước Một
Đêm Mười Lần gõ một tràng chữ. “Khiêu gợi quá, khiêu khích quá, khiêu dâm quá,
nói xong rồi.”
Ha
ha, biết ngay mà, Mười Lần ca ca đang bẫy Chi Chi, nhưng lại cố tình lôi Nước
Tương tôi đây ra làm lá chắn, làm sao qua được mắt tôi chứ. Sẽ không cho anh ta
như ý đâu, hì hì, tôi xấu tính thế đấy.
Một
Đêm Mười Lần: “…”
Thiện
Giải Nhân Y: “…”
Đào
Chi Chi: “Aaa, ông bác già kia, anh lừa tôi!”
Trên
diễn đoàn hỗn loạn một trận, Chi Chi muội muội gõ ra hàng loạt cái emo đánh
người cướp răng. Tôi cười ha ha nhìn bọn họ ầm ĩ, trong lòng rất thoải mái. Tuy
rằng tôi không muốn nói về cuộc sống của mình với bạn trên mạng, nhưng họ làm
cho cuộc sống thực của tôi rất dễ chịu và vui vẻ hơn nhiều.
Lòng
nôn nóng của tôi đối với người đàn ông hư hư thực thực sắp xem mắt kia cuối cùng
bị một gậy của An An đánh bay. Buổi sáng, tôi nhìn An An đại tỷ cười duyên nói
chuyện điện thoại mà phát buồn nôn. Tôi đợi đến khi cô ấy cúp, liền xáp lại hỏi:
“Sư phụ, anh nhà sư phụ quen với sư phụ như thế nào?”
“Muốn
biết hả? Quen thế nào là thế nào?” An An đại tỷ thu lại vẻ nũng nịu ngọt ngào
trên điện thoại khi nãy, tùy tiện hỏi. Nhưng mà quả không hổ sư phụ tôi, sau
một giây cô ấy liền hiểu ra vấn đề: “Nha Nha, có người làm mai cho cô phải
không?”
An
An lập tức hứng thú, đối với chuyện bao đồng, cô ấy luôn nhiệt tình như lửa: “Nói
nghe chút xem, đang làm việc gì, lương tháng thế nào, nhân phẩm ra sao?”
Tôi
nhìn trái nhìn phải một hồi, rồi nghiêng người sang bàn cô ấy, giọng hạ xuống
thật nhỏ, nói: “Nghe nói là giám đốc công ty hay tập đoàn gì đó, một năm được
mấy chục vạn đó, đại tỷ, em thấy không đáng tin cho lắm, người như thế đâu khi
nào thiếu gái đẹp bên cạnh, sao có thể lưu lạc đến chỗ thường dân nhà em cơ
chứ.”
Lại
tỉ mỉ lướt nhìn xung quanh, đảm bảo không có người chú ý, tôi mới ghé đầu sát
lại bên tai cô ấy, giọng càng nhỏ hơn nữa: “Nói không chừng là người giống như Ứng
Nhan đó.”
“Cô
cho rằng Ứng Nhan là trai tồn kho sao? Đừng có đánh giá thấp con nhà người ta
nha.” An An cười, mặt bỗng trở nên thần bí, bắt đầu kể chuyện gian tình: “Trong
công ty chúng ta có một người thích hắn chết đi sống lại đó, Nha Nha, cô đoán
xem là ai.”
OMG,
tôi đối với mấy chuyện tình cảm này vô cùng dở, bình sinh sợ nhất là mấy vụ
lăng nhăng này, trên bàn nhậu mà chơi đố đoán người yêu, mười lần hết chín lần
là tôi bị phạt rượu. Tôi nhức đầu: “Không biết.”
“Thọ
Phương Phương.” An An đắc ý nhìn tôi, mở miệng nói. “Nhìn không ra phải không?
Cái cô nàng nghiêm trang đó thế mà lại thích hắn.”
Gác
chuyện gian tình phấn hồng của Ứng Nhan lại, An An trở về chủ đề chính, bắt đầu
hận sắt không thể luyện thành gang: “Nha Nha, cô bây giờ không có bạn trai, mỗi
ngày đều ca cẩm nhờ tôi giới thiệu người, giờ thì có người làm mai cho cô thật,
cô lại do dư, đúng là tự chuốc phiền não vào thân.”
“Nhỏ
giọng một chút, đại tỷ, nói nhỏ thôi.” Giọng An An quá lớn, Tiểu Lệ quay đầu
lại nhìn bên này, Tiểu Trương ngồi ở phía trước thì dựng thẳng lỗ tai lên. “Đại
tỷ à, tỷ nói em nghe xem, vận may của em chẳng lẽ tốt đến thế sao?”
“Cô
quản nhiều như thế làm gì, cứ kệ đi.” An An liếc nhìn tôi, một nhát đẫm máu nói:
“Trên người cô có cái gì cho người ta lợi dụng được đâu. Tiền? Nhan sắc?”
Đại
tỷ à, chị đả kích nặng nề quá đi! Oa oa!
Tôi
mi sầu lệ khổ ngồi nghe An An đại tỷ dìm hàng mình: “Cô nhìn cô xem, người thì
gầy, lại còn mặc bộ đồ ông sở dày cui thế kia, nhìn chẳng khác nào cây sào
trúc. Mắt to như thế, vậy mà lại mang thêm cặp mắt kính, che mắt không nói, lại
còn che mất hết nửa khuôn mặt. Còn có mái tóc dài này của cô, dài quá trời dài,
trông cô lúc nào cũng ỉu xìu như vừa tỉnh ngủ ấy. Nhất la làn da của cô, chậc
chậc chậc, xem đi này, còn có mụn nữa này, nhất định là thức đêm lên mạng. Đã
bảo cô không biết bao nhiêu lần, làn da là bộ mặt thứ hai của phụ nữ, cô vẫn
không nghe lời. Lên mạng hay ho thế sao? Yêu trên mạng cũng chỉ là phù du mà
thôi, cô ngày nào cũng lên mạng, ngay ở công ty cũng chat, kết quả là tới cái
rắm cũng chẳng có.”
Mấy
lời phê phán lưu loát này, An An nói sinh động như mây bay nước chảy, lại còn
nói tôi gầy nữa, tôi làm sao so được với cup C của cô ấy chứ?!
Tôi
căm giận bất bình, hoa dung thất sắc cắn răng, không đợi nghe hết đã ngắt lời:
“Em, em, em chat hay không làm sao chị biết được?”
An
An đắc ý liếc tôi một cái: “Chị đây còn không biết cô thường xuyên chat với tên
Thiện Giải Nhân Y à? A, còn có một người tên Một Đêm Mười Lần nữa, chậc, toàn
là tên độc không nha, Nha Nha, nếu cô xem mắt bất thành, thì đi gặp thử một lần
xem sao, được thì chộp làm bạn trai luôn.”
Tôi
ngây như phỗng, giả bộ thuần khiết, giữ chặt tay cô ấy. “Rốt cuộc thì làm sao
mà chị biết được?”
An
An chụp lấy tay tôi, chậm rãi mở miệng: “Gấp cái gì, ngoài sư phụ cô ra, không
còn ai biết nữa đâu. Phải hiếu kính sư phụ thật tốt đó, biết chưa?”
Người
khác không biết là tốt rồi, tôi suy sụp thở ra, trở về chỗ mình ngồi. “Sư phụ
à, chị làm em sợ quá đi.”
An
An không truy vấn câu này, ngược lại đi qua chỗ tôi, chủ động nói: “Cô nha, đi
làm cứ lẩn về sớm, ngồi chưa nóng mông đã trốn, lần trước định giao cho cô đi
ngân hàng nữa, cô lẩn nhanh hơn thỏ, cả máy tính cũng không thèm tắt.”
“Không
phải vì đại tỷ ép em sao?” Tôi nhớ lại cái hạn gấp mà cô ấy giao tôi, buổi tối
khó khăn lắm mới làm xong, hữu khí vô lực dựa vào ghế thở dài.
“Ép
cái rắm ấy. Hôm qua thiếu chút nữa là đi đời. Chị đây vừa lúc đi photo tài
liệu, Ứng Nhan xuống đây chẳng biết có việc gì, lại còn đi về phía chỗ cô, hên
là Tiểu Lệ gọi hắn qua chỗ khác đó.”
“Hắn
không phát hiện đó chứ?” Tâm trạng vừa lơi lỏng của tôi phút chốc lại căng
thẳng, nếu mà Ứng Nhan phát hiện, tôi chỉ có nước đi Tây Trúc thỉnh kinh thôi.
An
An nghĩ nghĩ, rồi chắc nịch nói: “Không đâu.”
Đại
tỷ à, hắn là quỷ dữ khó lường đó, tôi đau thương nhìn cô. An An vỗ đầu tôi, nói:
“Kệ đi, giờ cứ chuyên tâm lo cho buổi gặp mặt tối nay, để tan tầm chị đây hi
sinh một chút, giúp cô trang điểm đẹp đẽ, giăng lưới bắt rùa vàng, tới lúc đó
cô còn phải ở trong này chịu khổ sao?”
Tôi
chỉnh lại: “Sư phụ, điểm này thì sư phụ không đúng rồi. Phụ nữ có ba điều nên
độc lập: độc lập kinh tế, độc lập tình cảm, độc lập sự nghiệp.”
An
An ra đòn sát thủ phủ đầu tôi: “Không cần độc lập, mau làm đi, sáng làm cho
xong, chiều đi bàn giao bên ngân hàng, xong rồi trở lại, chị giúp cô mua quần
áo.”
Tôi
nhận mệnh vùi đầu vào làm, An An tiếp tục nhắn tin với bạn trai.
Bảy
giờ tối, bằng tay nghề trang điểm xuất thần của An An, tôi rực rỡ xuất hiện ở
hội quán trà tâm duyên XX.
Tiến
đến gần chiếc xe taxi đậu trước quán trà, tôi đắc ý soi mình vào gương, vừa
lòng nhìn bóng của mình phản chiếu lại thật xinh đẹp, mắt to lúng liếng, thật
không ngờ tay nghề trang điệm của sư phụ tôi lại mát như thế, ngoại trừ trên
cằm có hai cái mụn quật khởi không chịu giấu mình đi, tôi hoàn toàn có thể coi
là xinh đẹp.
Bộ
dạng này làm tôi vô cùng tự tin. Tôi tao nhã đi đến lô ghế đã hẹn, A Mai và anh
chàng rùa vàng hình như đang đợi sẵn ở đó. Bà A Mai nhìn thấy tôi lập tức ngây
cả người, vội vàng tươi cười đứng lên: “Nhị Nha tới rồi, mau đến đây đi con.”
Trong
lòng tôi có vài phần đắc ý. Ha ha, xem cho kĩ đi, chưa từng thấy Nhị Nha tôi xinh
đẹp như thế này phải không? Cũng không còn cách nào khác, xinh đẹp thế này,
liếc một cái cũng có thể làm người ta kinh diễm nha!
Người
đàn ông đang ngồi xoay lưng về phía tôi nghe thế, liền mỉm cười quay người lại.
Ầm,
trời đất đảo lộn. Đang nhìn tôi, chính là mỹ nam!
Chương 8
Từ
khi sinh ra tới giờ, tôi thừa nhận, đây là lần đầu tôi rung động thế này. Người
đàn ông ấy có khuôn mặt rất đẹp.
Tôi
trước nay không tin đi xem mắt cũng có thể gặp được soái ca, nhưng bây giờ đúng
thật đã gặp được, trái tim trong lồng ngực đập thịch thật mạnh. Nhưng mà, bất
quá cũng chỉ đập thịch một cái thôi.
Qua
bàn tay tôi luyện của tên nhãi Thôi Nam, tôi đã sớm thấm thía một đạo lý, nam
sắc vô cùng nguy hiểm, động vào là phải cẩn thận. Tìm soái ca làm bạn trai
tuyệt đối là một hạng mục đầu tư nguy hiểm, huống chi nam sắc trước mặt tôi còn
ăn đứt cả Thôi Nam, hơn nữa còn có tiền tài vật chất làm chỗ đứng.
Ngay
lúc đó, trong lòng tôi có một dự cảm mãnh liệt, tên này không phải tìm tôi chỉ
để vui vẻ đó chứ? Nhìn hỏa lực anh ta trang bị, thì dù có son phấn dày cỡ nào
cũng bị quét sạch sẽ không thương tiếc, muốn làm đường tiến rộng mở cũng không
phải là chuyện khó khăn, nhưng mà tôi cũng không phải dạng dễ xơi đâu.
Nhưng,
tôi lại nghĩ tới phân tích của An An. Nếu là lừa tiền, mục tiêu tôi đây sẽ làm
anh ta tức hộc máu. Nếu là lừa sắc, tôi quan sát khuôn mặt anh ta, thì tôi cũng
không bị lừa nhiều cho lắm.
Bà
A Mai chẳng cho tôi nhiều thời gian suy nghĩ, thân thiết nắm lấy tay tôi kéo
qua một bên, ấn tôi ngồi đối diện với anh rùa vàng kia, bắt đầu giới thiệu về tôi:
“Gia Gia, đây là Nha Nha, nha đầu này rất giỏi, có nghe nói đến tập đoàn Thiên
Thịnh chưa? Nó đang làm ở bộ phận trọng yếu của Thiên Thịnh đó.”
Tôi
bắt đầu đổ môi hột, công phu miệng lưỡi của bà A Mai quả nhiên không chỉ thể
hiện tốt trên bàn mạt chược mà cả ở ngoài cũng thế, tôi chỉ là một nhân viên
nho nhỏ như thế, vào miệng bà sao lại thành nhân viên trọng yếu thế kia, tôi
không khỏi hoài nghi những lời bà từng nói về anh rùa vàng này.
Anh
rùa vàng hư hư thực thực kia vẫn mỉm cười lắng nghe, thân người hơi đổ về phía
trước, thỉnh thoảng lại phối hợp nói với bà A Mai vài tiếng, lại đệm thêm mấy
câu “Không sai.” Lời nói dù linh tinh, nhưng vẫn thể hiện vẻ vô cùng hứng thú.
Bộ dạng của anh ta giống như châm thêm lửa cho bà A Mai, bà bắt đầu kể tất tần
tật chuyện của tôi ra, kể cả chuyện nhà. “Gia đình của Nha Nha cũng rất tốt, mẹ
làm ở cục Giáo dục, cha làm ở cục Vệ sinh, là dòng dõi thư hương đó nha.”
Tôi
bấn loạn, bà ấy chém cũng dữ quá rồi, mẹ tôi chỉ là nhân viên vệ sinh ở cục Giáo
dục, cha tôi chỉ là nhân viên nấu ăn ở cục Vệ sinh mà thôi, sao có thể nâng lên
thành dòng dõi thư hương chứ?
Tôi
đang chuẩn bị mở miệng, thì thấy khóe môi soái ca bên kia giần giật, vẻ mặt anh
ta có chút quái dị, không giống vẻ hứng thú ban nãy, mà giống đang nhịn cười
hơn. Lòng tôi thót một cái, tên này, chẳng lẽ biết cái gì sao?
Tôi
bắt đầu thật sự đánh giá người đàn ông quyến rũ trước mặt, tôi càng nhìn càng
thấy kì quái, trông anh ta càng nhìn càng thấy quen!
Nhưng
mà tôi dám khẳng định, trong cuộc sống chán nản mờ mịt như phòng không gắn cửa
sổ của tôi, nếu đã từng gặp qua tuyệt thế mỹ nam như này, nhất định ấn tượng sẽ
khắc sâu không quên, cơ mà người trước mặt tôi nghĩ tới nứt óc cũng không nhớ
ra là ai. Tôi muốn hỏi anh ta quá, sao khuôn mặt anh ta lại trông quen đến thế
cơ chứ?
Bà
A Mai rốt cục đã giới thiệu xong gia cảnh nhà gái, quay đầu lại phía tôi bắt
đầu giới thiệu gia cảnh nhà trai: “Nha Nha, đây là Trình Gia Gia.”
Hóa
ra anh rùa vàng hư hư thực thực này tên là Trình Gia Gia, trong đầu tôi lục tìm
lại lần nữa cái tên này. Không có ấn tượng. Cuối cùng tôi xác định là tôi không
hề quen biết anh ta. Đại khái là tôi đang nhìn anh ta quá chăm chú, phá hỏng cả
hình tượng thục nữ xinh đẹp ban đầu, khiến anh ta rời mắt khỏi bà A Mai, nhìn
tôi, trong mắt tỏa ra tia hứng thú.
Bên
dười bàn, bà A Mai huých chân tôi, tôi vội vàng thu hồi tầm mắt, ngồi lại
nghiêm chỉnh, khôi phục phong thái thanh tú lịch thiệp.
Vừa
rồi bà A Mai nói một đống về thân thế nhà anh ta, tôi một chữ cũng nghe không
vào, chỉ lo chăm chú nhìn. Kì thật, dựa vào việc bà A Mai giới thiệu gia cảnh
nhà tôi, thì chẳng thể trông cậy được vào những gì bà ấy nói về gia cảnh của
anh ta.
Tôi
không tiền cũng không sắc, soái ca này coi như cũng bị bà A Mai lừa đến rồi.
Tôi nhã nhặn nhấp ngụm trà thơm, thôi quên đi, cứ xem như tôi đây bồi già trẻ
bọn họ một bữa trà. Nhưng mà gấu mèo trên nông trại ảo của tôi hôm nay sinh
con, thế nào cũng có rất nhiều người rình ở trển.
Mùi
trà thơm mát ngọt lành, đề tài nói chuyện thoải mái, đối diện là mỹ nhân xinh
đẹp tươi cười, còn có một bà già nói nhiều, cảnh đẹp vô cùng hòa hợp, vô cùng
sảng khoái.
“Không
còn sớm nữa rồi, cháu bà ở nhà còn chờ bà về ru ngủ, bà về trước nhé.” Bà A Mai
sau khi uống vài chén trà, nhìn thấy tình hình tốt đẹp, tìm cớ chuẩn bị rời đi.
Tôi
đang lo lắng cho gấu mèo con của mình đang bị rất nhiều người rình, thấy thế
cũng đứng lên muốn trốn đi, ai ngờ Trình Gia Gia lại mở miệng. “Bà A Mai đi
thong thả ạ. Lý tiểu thư, thời gian còn sớm, chi bằng chúng ta đi dạo một chút,
cảnh ở bờ sông rất đẹp.”
Tôi
ngẩng đầu lên, thấy Trình thiếu gia đang nhìn tôi, vẻ mặt chờ mong rất chân
thật, không giống giả bộ.
Này
này, biểu hiện của tôi giống như sẽ tiến thêm một bước với anh sao?
Bà
A Mai đi tới cửa rồi mà cũng xoay người lại giúp tôi trả lời. “Tốt lắm, tốt
lắm. Nha Nha, dù gì cũng thành người một nhà cả rồi, con ra ngoài đi dạo với
Gia Gia đi.”
Gấu
mèo con ơi, coi như chúng ta không có duyên phận rồi!!!
Tôi
mỉm cười, dịu dàng nhận lời: “Vâng.”
Đối
với Trình Gia Gia đầy nghi vấn kia, tôi chọn phương pháp bảo thủ, binh đến
tướng chặn, thủy đến thổ đấu, tôi dù không có lương duyên, cũng không hồ đồ
liều lĩnh được. Ngày mai phải về hỏi kinh nghiệm An đại tỷ mới được, hai mươi
bảy năm kinh nghiệm sống phong phú của cô ấy tuyệt đối có thể soạn thành một
cuốn sử thi tình cảm cho tôi tham khảo.