Nguyện Yêu Em Lần Nữa - Chương 15 - 16
Chương 15
Buổi
sáng ngày hôm sau, tôi bị tiếng di động đánh thức. Trong lúc mơ mơ màng màng,
tôi nghe thấy tiếng chuông điện thoại cứ liên tục reo, ép tôi phải rời giường.
Nỗ lực nhấc mi mắt lên, tôi nhìn nhìn, mới có 6 giờ rưỡi. Ai mà thiếu đạo đức
thế hả? Không biết thời gian ngủ buổi sáng quý giá cỡ nào sao, có thể ngủ thêm
một giờ chứ không thể thức sớm một giây!
Tôi
tức khí leo xuống giường, đầu óc choáng váng, phi thường bất mãn với tên nào cả
gan quấy rối mộng đẹp của tôi. Làm gì không làm, sao lại gọi điện tới đây lúc
sáng sớm chứ, có việc cũng không thể chờ nói sau à. Tôi bất chấp tất cả, không
thèm xem ai gọi, trực tiếp bấm nút tắt. Bà đây tám rưỡi mới đi làm, còn có thể
ngủ thêm một tiếng nữa nha tên tiểu nhân đáng ghét kia. Tôi oán hận xoay người,
đầu chui vào trong chăn, lại mơ mơ màng màng ngủ.
Tiếng
chuông báo thức trong di động reo giật lên, tôi rốt cục tung mền đứng dậy. Lần
này đúng là chuông đồng hồ báo thức thật, nếu không dậy thì sẽ đi trễ, cái tên Ứng
Nhan kia không chừng đang rình sẵn ở công ty chờ vồ tôi. Đánh răng thay đồ rửa
mặt xong hết hai mươi phút, tôi chân cao chân thấp mang giày cao gót xuống cầu
thang, đầu tính toán thật chính xác, nếu trong mười phút mà đi tới bến xe công
cộng, trừ hao năm phút chờ xe, thì hôm nay tôi sẽ không phải đi trễ.
Khi
còn mấy bậc nữa là đến chân cầu thang, tôi liếc mắt nhìn chỗ hôm qua Trình Gia
Gia đậu xe, chợt thấy một bóng người ngọc thụ lâm phong. Trình Gia Gia đứng
trong nắng sớm đầu thu, mỉm cười với tôi, anh tựa hồ đã đứng nơi đó đợi tôi
thật lâu, lẳng lặng chờ. Chỉ mới đầu thu, mà sao tôi nghe tiếng hoa nở âm vang
trong lòng.
Xong
rồi, cái tâm hồn thiếu nữ bắt đầu lớn tuổi của tôi nhộn nhạo thật sự rồi. Lòng
tôi hoảng hốt, bước tiếp theo lơ đãng vấp vào một bậc cầu thang, té oành xuống
đất, mắt cá chân nhói lên một cái buốt tới tận đầu, vừa đau vừa nóng rẫy.
Đúng
là nam sắc hại người mà, tôi chật vật ngồi dưới đất, chẳng thèm quan tâm chân
đau, lục tìm di động gọi cho Ứng Nhan xin phép, chuyện này nhất định là được
đến muộn, đây là lần thứ ba đến muộn, nếu tiếp tục như thế sẽ tính thành một
lần nghỉ việc vô cớ.
Tôi
vừa bấm mấy con số, cánh tay đã căng ra, cả người bị Trình Gia Gia kéo lên, vẻ
mặt anh khẩn trương: “Sao lại không cẩn thận như vậy?”
Tôi
thầm thở dài, anh trai à, nếu không phải anh sáng sớm chạy đi đứng trước lầu
nhà người ta, còn phong tình vạn chủng cười với người ta, thì tôi có nên nỗi
trật mắt cá chân thế này không?
Trên
người Trình Gia Gia có một mùi sạch sẽ, giống như hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái
sau khi tắm xong. Tôi không được tự nhiên, đẩy tay anh: “Tôi tự mình đi được.”
Anh
không nói một lời, ngồi xổm xuống, cởi giày tôi ra, bắt đầu dùng sức xoa nơi
vết thương của tôi.
Tôi
kinh hãi: “Này này, anh không cần phải như thế đâu. Tôi không đau lắm mà, thật
tình là không đau đâu…”
“Đừng
nhúc nhích.” Trình Gia Gia lần nữa ấn tôi ngồi trên bậc cầu thang, bản thân thì
cởi tất chân của tôi ra, quan sát thật kĩ.
Chuyện
này thật quá mức phô trương. Tôi bấn loạn, vạn phần ngượng ngùng: “Này này, sao
làm thế được, anh đừng xoa nữa, để tôi tự làm được rồi.” Cảm giác này có thể
nói là hương vị ngàn năm có một nha, hên là tôi không bị nấm chân lẫn nấm móng,
tuần trước tôi mới đi làm móng về.
Trình
Gia Gia không chút bận tâm, ấn ấn vào mắt cả chân của tôi, ngoảnh mặt làm ngơ
những lời tôi nói: “Ấn như vầy có đau không?”
“Không
đau.” Không thể tin được rằng một người đàn ông chưa quen bao lâu đã cởi tất
lẫn vuốt ve chân trần của tôi, tôi rụt chân lại, tay tự xoa lên mắt cá chân của
mình, tay mình xoa vẫn tốt hơn chứ.
“Nếu
không tổn thương tới xương cốt, thì chỉ cần xoa như thế. Có lần anh chơi bóng
bị thương khuỷu tay, đi bệnh viện uống rất nhiều thuốc nhưng vẫn không khỏi
hẳn, sau đó gặp được một thầy vật lý trị liệu, mát xa hai lần thì khỏi ngay.” Trình
Gia Gia một thân trang phục thương nhân, cùng tôi ngồi nơi cầu thang nhỏ hẹp,
đầu anh cúi thấp, chuyên tâm giúp tôi xoa bóp mắt cá chân. Có vài sợi tóc rũ
xuống trán anh, ánh nắng chiếu qua khe tóc lấp lánh, lấp lánh.
Không
biết vì sao anh lại làm tôi nhớ đến mẹ, hồi đó cũng bị té sấp thế này, mẹ cũng
an ủi tôi, xoa bóp cho tôi như thế. Tôi nghĩ lúc này đây tôi quả thực đã bị anh
làm cho cảm động mất rồi, nên mới nghiêm túc xem xét việc kết giao với anh. Xem
chừng anh có ý tứ với tôi thật, không phải là do tôi tự kỉ, nếu không hứng thú
thì anh hẹn tôi đi ăn làm gì, còn sáng sớm chạy tới dưới lầu chờ tôi nữa.
“Anh
làm sao quen được bà A Mai thế?” Tôi bắt đầu đường cong cứu quốc, vòng một vòng
thật xa hỏi vấn đề chẳng mấy liên quan, kì thật tôi muốn biết vì sao anh lại có
hứng thú với tôi.
“Hồi
trước cha mẹ anh đi công tác, có gửi anh cho bà A Mai nuôi một thời gian.” Anh
vẫn đều tay, đầu không ngẩng lên, thuận miệng đáp lời tôi.
“Xem
ra cảm tình của anh với bà A Mai rất tốt, bà ấy giới thiệu người cho anh đi xem
mắt sao?” Tôi bất động thanh sắc, tiếp tục cái vòng lẩn quẩn.
Trình
Gia Gia ngừng lại một chút, ngẩng đầu lên, lát sau lại nở nụ cười, trong nét
cười ấy có một tia giảo hoạt: “Ai nói là bà ấy giới thiệu anh đi xem mắt?”
Ack,
này… Không phải bà A Mai nói anh nóng lòng muốn gặp tôi sao? Tôi kinh ngạc,
chớp chớp mắt nhìn anh, ngóng câu trả lời của anh.
“Nha
Nha, kì thật anh sớm đã biết em rồi. Bà A Mai kể với mẹ anh không biết bao
nhiêu thứ về em.” Trình Gia Gia xem chừng rất hài lòng với biểu hiện miệng tròn
như trứng vịt Trương Thành của tôi, rốt cục mở miệng giải thích: “Bà A Mai với
mẹ anh tình cảm rất tốt, mẹ của anh là do bà nuôi lớn, sau này bà cũng nuôi lớn
anh, thường xuyên tới nhà anh chơi. Bà ấy kể cho mẹ anh về em, thổi phồng rất
nhiều điều tốt, mẹ anh liền động lòng, tìm cơ hội đi gặp em.”
Mẹ
anh gặp tôi????? Tôi kinh hãi, lắp ba lắp bắp: “Anh…mẹ anh…gặp tôi khi nào?”
“Em
đoán xem.” Trình Gia Gia ngay thời khắc mấu chốt còn thừa nước đục thả câu,
cười đến chín phần tương tự Ứng Nhan.
Tôi
mất kiên nhẫn, bất chấp hình tượng thanh thuần của mình, trừng mắt liếc anh một
cái: “Đoán không được. Nói!”
“Mẹ
anh là phó chủ tịch ngân hàng, quản lý bên công vụ quốc tế.” Trình Gia Gia bị
khuất phục trước dâm uy* của tôi, thành thành thật thật khai báo.
[dâm:
…ai cũng hiểu nhỉ. Uy: uy phong, uy quyền. Bản gốc chị Leng Keng ghi thế
=)))))]
Tôi
ngây ra một lúc, bộ dạng này của anh thật giống Thiện Giải Nhân Y nha.
Nhưng
ý nghĩ này chỉ mới lóe lên thôi, vì lời tiếp theo của Trình Gia Gia khiến tôi
chấn động tới tổ tông mấy đời luôn.
Quản
lý công vụ quốc tế, phó chủ tịch ngân hàng?!!! Chủ tịch Trịnh!!!!!!!!!!!
Sấm
sét giữa trời quang! Á á á!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Tôi
hoa dung thất sắc, cả kinh: “Mẹ anh là chủ tịch Trịnh của ngân hàng?”
Trình
Gia Gia nghiêm trang gật đầu: “Đúng thế.”
Tôi
lệ chảy ròng ròng, ông trời ơi, lấy sét bổ đôi Ứng Nhan ra đi!!!!!
Lần
trước tôi vâng lời Ứng Nhan đi đòi quà tặng, cái cô tiếp tân kia khó khăn nhìn
tôi, vừa lúc đó lại gặp chủ tịch Trịnh trên hàng lang, cũng chính là chủ tịch
Trịnh mẹ Trình Gia Gia. Thế mà tôi vẫn mặt mo đòi cả một đại đội quà tặng, cái
này cần, cái kia cũng cần, rặt một dạng tham lam đáng tởm.
Chương 16
Tuy
rằng trong lòng tôi đang sợ hãi không thôi, nhưng trên mặt vẫn tươi cười ngọt
ngào như trước: “Tôi quên mất đã nói chuyện với mẹ anh khi nào rồi, mẹ anh chưa
nói gì tôi đó chứ?”
Trình
Gia Gia cau mày liếc tôi một cái, nghiêm túc nói: “Hình như có một chút.”
Nỗi
thấp thỏm trong lòng tôi lại nảy lên, đến rồi!
“Mẹ
anh nói gì thế?” Tôi quay đầu, giả bộ lơ đãng nhìn ra xa. Cũng không sao hết,
cùng lắm là chụp mông chạy lấy người.
Nửa
ngày không thấy Trình Gia Gia trả lời, tôi buồn bực quay đầu, lại thấy ngay một
đôi mắt tràn ngập ý cười. Người này, đang đùa với tôi sao? Tôi trợn mắt.
Trình
Gia Gia rốt cục cười phá lên, nói: “Mẹ anh nói, em đúng là một tiểu cô nương
thẳng thắn đáng yêu.”
Lỗ
tai tôi nóng lên, aii, được rồi, tôi thừa nhận, con người tôi luôn khiêm tốn,
nên được người khác khen thế này thì không khỏi thẹn thùng. Tuy tôi đúng thật
là một cô gái thẳng thắng đáng yêu, nhưng Trình Gia Gia nói thẳng như thế, làm
tôi cũng phải xấu hổ đó mà. Tôi cũng không ngại anh nhiều lời khen tôi vài câu
như xinh đẹp, thông minh hơn người đâu!
Tôi
còn đang suy nghĩ thì Trình Gia Gia đã xoa bóp gần xong mắt cá chân của tôi: “Em
hôm nay không đi làm được đâu, hay là nhờ ai xin phép nghỉ giùm đi.”
Một
câu của Trình Gia Gia đã bừng tỉnh người trong mộng là tôi. Tôi vội vàng thoát
khỏi giấc mơ màu hồng. Xong rồi, vừa nãy đang tính gọi cho Ứng Nhan lại bị Trình
Gia Gia ngắt ngang, tôi nhìn nhìn ngó ngó di động, tám giờ bốn mươi, đại cục đã
định, tên nhãi Ứng Nhan này sẽ không tin lời tôi đâu.
Nhưng
mà, tôi vẫn dũng cảm bấm số Ứng Nhan, thà xin nghỉ công khai chứ đừng bỏ mặc
không thèm gọi.
“Nha
Nha?” Tiếng Ứng Nhan trong loa có thể coi là ôn hòa, nhưng theo thói quen, da
đầu tôi tê rần.
“Là
thế này, Quản lý Ứng, hôm nay tôi trên đường đi làm không cẩn thận trật mắt cá,
có thể xin phép nghỉ được không ạ?”
“Chân
bị thương? Thương tích thế nào? Có nghiêm trọng lắm không? Nếu không ổn thì tôi
gọi Tiểu Lí tới đón cô.” Giọng Ứng Nhan như thực sự quan tâm tôi, nhưng kẻ này
am hiểu diễn trò, hẳn nhiên là hắn đang thử độ thật giả của tôi rồi.
“Không
không không, đừng lo, tự tôi đến bệnh viện được, không cần phiền Tiểu Lí.” Tôi
thụ sủng nhược kinh trả lời. Tiểu Lí là lái xe trong công ty chúng tôi, là tâm
phúc của Ứng Nhan, muốn anh ta tới đón tôi, Lý Nhị Nha này chưa tích đủ đức
đâu.
Ứng
Nhan vẫn còn đang khách khí với tôi trong điện thoại, người này từ bao giờ lại
trở nên tốt như thế? Tôi chỉ đơn thuần là viên kế toán, không phải Thọ Phương
Phương, cũng không phải Hồ Thanh Thanh. Coi như lần trước tôi bị oan uổng vì
anh ta, nhưng mà cũng đâu có đáng gì, đâu cần ông cố nội đó phải quan tâm chăm
sóc đến thế. Trong lòng tôi keng một tiếng thật lớn, không phải tên Ứng Nhan
này để ý tôi, muốn cua tôi đó chứ?
Ý
nghĩ này làm lòng tôi run lên, ghê tởm chính mình. Nhất định không, không là
không, là tôi hoang tưởng, là tôi tự kỉ! Công ty chúng tôi trên có giám đốc mỹ
nữ Hồ Thanh Thanh, dưới có cô em Vivi đường cong mê người (chính là An An), dù
không đông lắm nhưng còn có thành phần cấp cao thầm mến Ứng Nhan, chính là Thọ
Phương Phương. Tôi đem quần chúng công ty dàn ra trong đầu, toàn là bài tốt
không thôi. Tên Ứng Nhan này muốn theo đuổi thì cũng nên theo đuổi An An hay Thọ
Phương Phương mới đúng, a, đúng rồi, Thọ Phương Phương chẳng cần hắn chủ động,
người ta vốn đã chờ đợi, đợi hắn theo đuổi người ta.
Tôi
đang suy nghĩ thật cẩn thận biện pháp đối phó với Ứng Nhan, thì vô tình ngẩng
đầu, thấy Trình Gia Gia đang hứng thú nhìn màn biểu diễn khúm núm của tôi,
nhiệt độ trên mặt tôi nhanh chóng xuống dưới 0, mà trên trời thì khẳng định là
đang nắng đẹp.
Tôi
nói cảm ơn với Ứng Nhan, nhanh chóng chấm dứt cái cú điện thoại xin phép đáng
buồn nôn này, quay đầu giả bộ gõ gõ cái chân bị thương: “Không sao đâu, chân
không đau nữa rồi, cảm ơn anh rất nhiều.”
Trình
Gia Gia cười phì, chỉ vào chân bên kia của tôi: “Nha Nha, nãy giờ anh xoa bóp
chân kia kìa.”
Đầu
tôi oành một tiếng, máu dồn lên mặt, mất mặt bà cố luôn!!!
Trình
Gia Gia rốt cục thấy vẻ lúng túng của tôi, từ bi đổi đề tài. Anh đưa cho tôi
một gói thức ăn nhanh, môi mím lại, nói: “Quan hệ của em với lãnh đạo cũng không
tệ đó. Em đang làm việc dưới quyền Ứng Nhan hay Thọ Phương Phương?”
Người
này hình như biết rõ công ty của tôi nha, tôi nhận lấy gói thức ăn, thuận miệng
đáp trả: “Không phải. Tôi ở phòng kế toán, Ứng Nhan là quản lý nội vụ, Thọ
Phương Phương là quản lý nghiệp vụ. Sợ đi muộn bị trừ lương nên tôi mới gọi cho
Ứng Nhan.”
“Ứng
Nhan à?!” Khẩu khí Trình Gia Gia rất quen, giọng nói còn có phần hàm ý, loại
ngữ điệu này tôi rất quen thuộc, vì người trong công ty tôi khi bàn tán về Ứng
Nhan đều dùng cái giọng ấy. Xem ra tên Ứng Nhan này danh tiếng cũng vang dội
gớm, lan ra tận bên ngoài luôn.
“Anh
quen hắn ta sao?” Tôi hứng trí bừng bừng hỏi, đối với mấy chuyện bà tám tôi vô
cùng hứng thú.
“Biết.”
Ngữ khí của Trình Gia Gia nhạt lại, tựa hồ không muốn nói thêm về quan hệ giữa
anh với Ứng Nhan, vỗ vỗ gói thức ăn đang chết trên tay tôi: “Em ăn nhanh đi,
mua cũng lâu rồi, để nguội ăn không ngon.”
Cái
gói trong tay tôi nóng hầm hập, tỏa ra mùi thơm, tôi không hề chấp chuyện thanh
danh của Ứng đại nhân, đặt mông lên xe Trình Gia Gia, lưu loát mở túi thức ăn
nhanh ra: “Cái này là gì mà trông ngon ghê nha?”
A,
bữa sớm này thật phong phú quá, tôi cắn một ngụm bánh bao canh ngon lành, rồi
lại nhấp một ngụm sữa đậu nành thơm nồng. Chẹp, so với bữa sáng bán trước cổng khu
nhà đúng là ngon hơn nhiều. Tôi nhìn nhìn cái túi, đề là tiệm mỳ Đức Ký. Đây
chính là tiệm ăn bình dân nổi tiếng thành phố D nha, bất kể đêm hay ngày, xuân
hạ thu đông, trong tiệm Đức Ký luôn luôn kín chỗ. Nhưng mà, từ Đức Ký tới đây
hơi xa thì phải.
“Vốn
buổi sáng muốn đưa em đi ăn.” Trình Gia Gia thành thạo lái xe xuyên qua rừng xe
hỗn loạn, còn có thì giờ tiếc nuối thêm một câu: “Bánh bao canh phải ăn lúc mới
lấy ra từ trong lồng mới ngon, bây giờ mua về ăn, hương vị thua xa.”
Thế
buổi sáng người gọi điện chính là anh! Tôi đang cắn bánh bao canh, mặt xấu hổ,
không ngờ canh lại nóng thế, tôi chắc lưỡi: “A, nóng quá. Cái này, cũng đâu có
dở đâu, ngon lắm mà!”
Trình
Gia Gia quay đầu liếc tôi một cái, đưa cho tôi hộp khăn giấy: “Cẩn thận một
chút, trong bánh bao canh có dầu mỡ đấy.”
Ai
da da, tôi lại nghĩ tới mẹ tôi rồi. Trình ca ca à, sao anh có thể vừa ôn nhu
vừa khéo léo hiểu lòng người thế chứ? Anh thế này thì làm sao tim con người ta
sống nổi, ít nhất cũng phải để tim tôi vùng vẫy giãy chết chút chứ.