Đánh cắp nụ hôn - Chương 13

Chương 13

“Chính sách New Deal đã
tạo một bước ngoặt trong lịch sử chính trị Hoa Kỳ”.
Mình đọc câu này bao
nhiêu lần rồi nhỉ? Laura úp sách xuống, mệt mỏi nằm sấp trên giường. Sao khó
tập trung thế không biết! Nhớ đến Mark, Laura tự hỏi vở kịch Mark đang viết
tiến triển đến đâu rồi. Cô bé muốn phôn cho cậu để hỏi thăm nhưng lại ngượng.

Thật buồn cười. Laura
lại có thể nói với Mark những điều chẳng bao giờ Laura nói với ai. Nhưng đồng
thời cô bé lại không thể gọi điện cho Mark vì một chuyện bình thường mà không
thấy khó xử.

“Không nghĩ về anh chàng
Mark này nữa!” Laura tự ra lệnh cho mình. Tối nay, cô đã có hẹn Ted rồi. Họ sẽ
cùng đến một nhà hàng sang trọng ở trung tâm thành phố. Biết đâu tối nay Ted sẽ
“đặt vấn đề”. Nên tập trung vào chuyện ấy chứ không phải cứ suy nghĩ mông lung
về Mark.

Laura uể oải ngồi lên,
cầm sách đọc. Nhưng chỉ được vài dòng, cô bé đã tức tối gập sách lại. Chẳng có
chữ nào lọt vô đầu cả.

“Mình phải đi tìm Julie
nói chuyện.” Đó là cái cớ hợp lý để tránh phải học thêm nữa. Vả lại Laura muốn
chắc chắn Julie đã trở lại bình thường sau một thời gian học tập có phần loạng
choạng. Nó đã hứa rồi mà. Từ sau lần thầy hiệu trưởng gọi điện, Laura chưa có
thời gian để hỏi chuyện em.

Laura liếc nhìn ngoài
cửa sổ. Ngoài kia, bầu trời đầy mây xám xịt. Thời tiết còn xấu hơn lúc sáng. Chưa
đến ba giờ chiều mà như sáu giờ tối. Cô bé mỉm cười thầm nghĩ, chắc Mark thích
kiểu thời tiết này.

- Julie!

Laura gõ nhẹ cửa phòng
em gái rồi bước vào. Julie ngồi trên bàn học, đầu gục xuống bàn. Laura nghĩ
“Chí ít thì con bé cũng đang làm bài tập. Thế cũng đủ yên tâm rồi.”
Chắc Julie đang làm một
bài toán khó. Laura vỗ nhẹ vào vai em:

- Này!

Julie giật nẩy người
quay ngoắt lại, nước mắt rơi lã chã. Laura kêu lên:

- Em làm sao thế? Có
chuyện gì vậy?

- Em làm mãi mà không
xong bài. Em không hiểu sách nói gì.

Julie khóc thút thít. Cô
bé chỉ cuốn sách trên bàn.

- Lúc nào em cũng buồn
bã, khó chịu. Em chỉ muốn đi ngủ, bỏ hết sách vở đi thôi. Người ta bảo rằng em
sẽ khá hơn nhưng có thấy gì đâu!

Laura chẳng hiểu mô tê
gì cả. Nhưng rõ ràng đã có chuyện khá nghiêm trọng xảy đến với em mình.

- Em bị ốm à?

Julie lắc đầu, lau nước
mắt.

- Không. Không hắn thế. Chẳng
qua em chỉ hay buồn ngủ.

Laura bối rối nhìn xuống
bên em.

- Cái gì khiến em buồn
ngủ như thế?

Julie sụt sịt, tránh ánh
mắt chị gái:

- Em ngượng lắm. Em
không muốn chị biết chuyện này. Sợ chị lại cười em.

- Thôi mà. Đừng dấu nữa.
Nói đi chứ!

Nỗi lo sợ khiến giọng
nói của Laura thêm thảng thốt. Laura to tiếng mà không hề cố ý. Có tiếng mẹ
Laura từ ngoài cửa vọng vào:

- Julie bị trầm cảm.

Laura quay sang nhìn mẹ
nhíu mày không hiểu:

- Mẹ nói gì cơ? Julie bị
trầm cảm ư? Nhưng tại sao mới được chứ?

- Bệnh của em con không
nhất thiết phải có lý do. Bác sĩ nói đó là một loại bệnh lý.

- Bác sĩ nào?

Laura nhìn Julie căn
vặn:

- Sao em chẳng kể gì cả
thế?

Mẹ Laura bước vào phòng
ngồi trên giường ngay cạnh Laura, thở dài:

- Julie không muốn con
quá lo lắng cho em. Nhưng theo mẹ, ta nên nói thẳng. Mọi người trong nhà cần
phải biết chuyện này. Sau vài rắc rối ở trường, Julie có kể với mẹ về tình trạng
sức khỏe của mình. Thế là mẹ đưa em đi khám bác sĩ tâm lý.

- Vậy mà em bắt chị hứa
không kể với bố mẹ về những chuyện ở trường!

Julie nức nở:

- Em biết. Nhưng tình
hình ngày một xấu đi. Có một hôm em không chịu đựng nổi nữa. Em không thể ngồi
cho đến hết buổi học… Thường xuyên ngủ gục trên lớp. Em sợ quá thế nên mới kể
với mẹ.

- Sao lại đến nông nỗi
này kia chứ?

Mẹ Laura ngần ngừ:

- Khi… khi còn trẻ, mẹ
cũng bị tình trạng giống hệt như em con. Có nhiều lúc, mẹ bị trầm cảm nặng. Mẹ
vô cùng mệt mỏi và chán ăn, sức lực gần như cạn kiệt. Bác sĩ chẩn đoán và nói
rằng mẹ bị mặc bệnh trầm cảm, loại có thể di truyền. Nhưng sau đó mẹ đã nhờ bác
sĩ trợ giúp, vật lý trị liệu cùng với các loại thuốc giúp mẹ khỏe hơn.

Laura bàng hoàng. Tại
sao mẹ có thể giấu mình chuyện ấy, một căn bệnh mẹ biết một trong hai con gái
thể nào thể nào cũng mắc phải. Thế mà mẹ không hề báo trước gì cả. Như đoán
được những suy nghĩ của Laura, mẹ giải thích tiếp:

- Đáng lẽ mẹ phải giải
thích về chuyện này từ rất lâu rồi. Nhưng nhiều người không tin bệnh trầm cảm
thực sự có trên đời. Họ nghĩ rằng người ta chỉ tưởng tượng ra mà thôi. Nhiều
người có được công việc hoàn toàn như ý kiệt sức và mệt mỏi đến độ không muốn
ra khỏi giường vào buổi sáng. Nghe thật vô lý đối với những người chưa từng bị
bệnh này.

Laura cắt ngang:

- Nhưng tại sao cả nhà
không ai nói gì với con cả?

Mẹ Laura buồn bã:

- Mẹ ngại rằng khi biết
chuyện, con sẽ luôn lo lắng bất an. Nhưng ngay khi em con báo cho mẹ biết, mẹ
biết phải giúp em con ngay.

Laura vô cùng hối hận
khi nhớ đã có lần cô bé trách mắng em mình không làm chủ được tình cảm và tâm
trạng. Theo những gì mẹ vừa nói, chỉ dựa vào bản thân, Julie sẽ không thể thay
đổi được tình trạng của mình.

Laura cố giấu cơn hờn
dỗi:

- Nếu như tất cả mọi
việc đều tốt đẹp, tại sao mẹ vẫn bị trầm cảm?

Mẹ Laura giải thích:

- Đó là do mất cân bằng
về hormon. Những chất hóa học trong não bộ một số người không cân bằng, thế nên
họ không kiểm soát được cảm xúc và buồn bã ngay cả khi không có chuyện gì xảy
ra. Nếu không có được sự trợ giúp từ phía y học, người bệnh sẽ như bị tra tấn. Đã
có lần cha mẹ gần như ly thân trước khi mẹ có thể đối mặt với căn bệnh này và
chấp nhận điều trị theo hướng dẫn của bác sĩ. Một bác sĩ giỏi đã giúp mẹ trở
lại hoàn toàn bình thường. Con cũng sẽ thế thôi, Julie ạ. Chỉ có điều con cần
thời gian để hồi phục dần dần.

Tâm trí Laura rối như mớ
bòng bong. Cha mẹ định ly hôn ư? Còn chuyện gì Laura chưa biết nữa đây? Laura
cảm thấy ấm ức vì mẹ giấu mình bao nhiêu điều trong bấy nhiêu năm. Thậm chí mẹ
đưa em đi khám bác sĩ mà không hề cho Laura hay. Hàng triệu cảm xúc tràn về
giằng xé trong Laura, “mình cần phải ra khỏi đây ngay.” Cổ họng Laura nghẹn
đắng. Nếu còn ở đây, mình sẽ không giữ được bình tĩnh trước mặt mẹ và em. Điều
đó hoàn toàn không tốt với cảm xúc của Julie lúc này. Laura đứng lên:

- Con xin lỗi nhưng con
cần ở một mình. Mẹ đừng giận con.

Mẹ nhìn Laura như van
nài:

- Con yêu, mẹ …

- Con xin mẹ đấy!

Bà mẹ đành lặng lẽ gật
đầu. Laura chạy về phòng mình. Cô bé đóng cửa, cố bình tĩnh. May sao, điện
thoại không dây lại đang ở sẵn trên chiếc bàn đầu giường. Cô bé chộp lấy điện
thoại và bấm số máy của Rosita. Không ai trả lời. “Mình biết gọi ai bây giờ?”
Cô bé còn có Ted. Bạn
trai là ai? Là người luôn ở bên mỗi khi ta cần. Laura bèn quay số của anh, và
thở phào nhẹ nhõm khi nghe tiếng Ted ở đầu dây bên kia.

- Em đây. Laura đây.

Laura ngồi xuống nền
gạch sạch bong, vòng tay ôm đầu gối và cố giữ cho giọng nói được bình tĩnh:

- Chuyện gì thế em? Tối
nay em không đi được à?

- Không hẳn thế. Em cần
nói chuyện với anh, về em gái của em.

- Em của em làm sao?

- Lúc trước em quên
không kể với anh. Con bé đang khổ sở lắm.

- Thế à?

Nghe giọng thờ ơ của
Ted, tự nhiên việc giải thích với Ted trở nên cực kỳ khó khăn.

- Julie, em của em bị
trầm cảm. Có nghĩa là đôi khi hay cáu bẳn, mệt mỏi, thậm chí không học hành gì
được. Lúc nào con bé cũng như kiệt sức. – Laura cắn môi – Hồi trẻ, mẹ em cũng
bị bệnh này. Vậy mà mẹ chẳng kể gì hết. Em vừa lo cho Julie, vừa giận mẹ giấu
em chuyện ấy.

Nói đến đây, nước mắt
Laura chực trào ra. Ted vẫn lặng thinh. Lát sau, biết Laura đang chờ mình trả
lời, Ted nói chiếu lệ:

- Thế thì chán thật!

Chán ư? Nếu bị điểm xấu
ở trường, Laura sẽ chán. Nhưng phát hiện một sự thật rằng bố mẹ giấu mình quá
nhiều chuyện quan trọng, em gái giấu mình chuyện đang bị bệnh mà chỉ “chán”
thôi sao? Tim Laura quặn thắt.

Ted nói:

- Thế nào sau bữa tối
nay, em lại vui như chưa có chuyện gì xảy ra thôi. Nghe nói họ có nhiều món
ngon lắm. Như món …

Laura cắt ngang:

- Chắc em không đi đâu.

- Sao vậy? Chẳng lẽ chỉ
vì chuyện của em gái mà em …

Laura nhíu mày:

- Phải đấy. Em chẳng còn
lòng dạ đâu mà chuyện phiếm.

Laura biết thế là không
lịch sự nhưng vẫn mặc kệ. Giọng Ted đột ngột trở nên lạnh lùng:

- Được thôi. Vậy anh gọi
lại sau nhé.

- Sao cũng được. Chào
anh.

Không chờ Ted trả lời
Laura tắt máy. Từ sâu thẳm đáy lòng, Laura tự nhủ mối quan hệ mà cô bé đã dày
công vun đắp nhiều tuần qua đã không còn quan trọng nữa. Giờ đây, gặp Ted trong
buổi tập kịch chỉ còn là sự khó chịu. Nhưng dù sao, ngay lúc này Laura phải tự
kiềm chế vì Julie, không được nổi nóng lên.

Dù sao, Ted cũng đúng về
một điểm, ra khỏi nhà ngay lúc này là một ý hay. Laura cần một nơi thoáng đãng
để tâm trí tỉnh táo lại. Nhưng Rosita lại không có nhà. “Thế thì Mark vậy!”. Mark
đã thành bạn tốt của Laura dù những khác biệt còn tồn tại giữa hai người. Hơn
ai hết, Mark sẽ hiểu Laura đang trải qua nỗi đau khổ nhường nào. Có lẽ vì anh
hay tâm sự về những đau buồn trong cuộc sống. Chỉ sau một hồi chuông điện thoại
đã nghe tiếng Mark trả lời.

- Em là Laura đây.

Laura phải cố kiềm chế
mới không òa lên khóc.

- Chào em. Kìa, Laura
sao vậy?

Giọng Mark lo lắng, gần
như sợ sệt. Làm sao anh ấy có thể đoán tâm trạng của mình chỉ sau một câu qua
điện thoại?

- Em có chuyện buồn. Rất
buồn là đằng khác. Nói điện thoại thì dài lắm. Em chỉ muốn ra khỏi nhà ngay bây
giờ. Anh đến đón em được không?

- Anh đến ngay đây.

Laura cúp máy, cắn môi. Bây
giờ cô chỉ cần giữ bình tĩnh cho tới khi Mark xuất hiện. Rồi mọi chuyện sẽ đâu
vào đó. Ít nhất thì cũng đỡ hơn lúc này.

Laura ngó vào phòng em
gái và yên tâm khi thấy mẹ đang khuyên nhủ Julie. Trông Julie lúc này đã bình
tĩnh hơn. Laura sẽ tâm sự với em sau, khi nào chỉ có hai chị em. Nhưng muốn
giúp em, chính Laura cũng cần bình tâm trở lại. Nếu cô không kiểm soát được
chính cảm xúc của mình, thì nói chi đến việc giúp ai được.

Laura xuống nhà, nôn
nóng nhìn qua cửa sổ chờ Mark đến. Mỗi giờ khắc trôi đi trong căn nhà này khiến
Laura càng thêm khó chịu. Cô bé nhìn những đám mây nặng nề, chở đẫm cơn mưa che
phủ bầu trời. Thời tiết như báo trước một điềm gở, cả bầu trời như sẵn sàng đón
nhận một điều gì đó vô cùng khủng khiếp. Khi vài giọt mưa rơi lộp độp, Laura có
đôi chút nhẹ nhõm. Cuối cùng, Laura cũng thấy chiếc xe cà tàng của Mark trờ
tới:

- Em ra ngay đây.

Vừa gọi lớn, Laura vừa
chạy như bay ra cửa, quên cả lấy áo khoác. Cô bé mở cửa ở hàng ghế sau trước cả
khi Mark kịp ra khỏi xe.

Mark nhìn Laura ngạc
nhiên. Laura nóng ruột:

- Mình đi được chưa?

Mark gật đầu phóng xe đi.
Được một đoạn, Mark hỏi:

- Em muốn đi đâu?

Laura rơm rớm nước mắt.

- Em cũng không biết nữa.

- Đến công viên nhé?
Thời tiết này mà đến đó ngắm cảnh thì thú phải biết.

Laura bất giác mỉm cười.
Cô biết ngay Mark thích kiểu thời tiết này.

- Cũng được.

Họ đi hết quãng đường
còn lại trong im lặng. Laura chưa sẵn sàng trò chuyện. Mark tôn trọng cô nên
cũng im lặng chờ.

Mark đậu xe cạnh công
viên. Họ rời xe, cùng sánh vai đến một chiếc ghế băng nhìn ra dòng sông. Xung
quanh vắng lặng. Laura nhẹ nhõm đôi chút. Cô bé không muốn ai tò mò nhìn mình
bởi vì cô không còn kiềm chế lâu hơn được nữa. “Cũng may, Mark không lạ lẫm khi
thấy bộ dạng mình thế này.” Laura không hiểu tại sao. Nhưng đúng là như thế.

Vừa ngồi xuống, Mark đã
nói ngay:

- Chắc em lạnh lắm rồi. Xin
lỗi, anh quên không nhắc em mang áo ấm. Trời mưa mà ăn mặc phong phanh thế này
dễ bị cảm lắm.

Một cơn gió lạnh ào tới.
Những giọt mưa đầu tiên rơi xuống mặt Laura, nhưng cô không thấy lạnh. Laura
nhìn xuống chiếc quần jeans và áo sơ-mi màu trắng đang mặc:

- Không sao đâu. Ra được
ngoài này. Em dễ chịu quá.

Laura nói thật lòng. Không
khí lạnh như một vòng tay an toàn che chở cho Laura khỏi những cảm xúc giằng co
mãnh liệt.

Mark cởi áo khoác và đưa
cho cô. Cậu chờ Laura khoác chiếc áo gió màu xanh dương sậm ra ngoài áo sơ-mi rồi
mới dịu dàng thăm dò:

- Em có muốn kể cho anh
nghe chuyện của em không? Tại sao đột nhiên em lại muốn đi khỏi ngôi nhà mà em
hết lời ca ngợi.

Laura nhăn nhó “Đấy, còn
huênh hoang nữa thôi. Nào là gia đình mình là minh chứng sống cho một gia đình
hoàn hảo. Rõ là Mark đúng, còn mình sai lè lè.”

Laura buột miệng:

- Đáng lẽ em nên nghe
lời anh. Trong nhà em mọi chuyện cứ rối tinh cả lên.

Mark nhìn Laura chăm
chú, vừa ngạc nhiên, lại vừa cảm thông. Cậu ngồi xích lại gần hơn:

- Có chuyện gì thế?

Laura thở dài:

- Chả là hồi này Julie,
em gái em, cứ ngủ suốt ngày.

Mark gật đầu.

- Khi anh ghé nhà em, cô
bé cũng đang ngủ trưa.

- Ngày nào Julie cũng
ngủ trưa cho tới tận bữa chiều. Con bé dường như không còn cảm giác gì với cuộc
sống xung quanh. Thế rồi thầy hiệu trưởng gọi điện. Hóa ra, thỉnh thoảng Julie
còn trốn học, không làm bài tập ở nhà.

Khi kể chuyện với Mark,
Laura mới nghĩ rõ ràng chuyện không ổn đã xảy ra với Julie, thế mà trước đây
Laura không để ý. Laura nói nhỏ:

- Em không hiểu Julie. Bình
thường em là người hiểu Julie nhất. Khi Julie có những biểu hiện không bình
thường, em lại không giúp gì được cả.

- Vậy Julie làm sao?

- Bị trầm cảm. Một căn
bệnh có liên quan tới hormon. Julie không thể nào kiểm soát được cảm xúc và
hành vi. Lúc nào cũng mệt mỏi kiệt sức. Luôn khó tập trung mỗi khi cần.

- Anh biết bệnh ấy rồi. Khó
chịu cực kỳ. Nhưng Laura này, em cũng không nên quá lo lắng về chuyện ấy. Ít
nhất bệnh cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Vả lại, thuốc chữa trầm cảm bây
giờ nhiều lắm.

Laura thở phào nhẹ nhõm
khoanh tay trước ngực:

- Anh nói đúng. Nhưng em
giận mẹ lắm. Hôm nay mẹ đã giải thích mọi chuyện với em. Nào trầm cảm. Nào đủ
thứ chuyện khác. Lý do mẹ quá hiểu bệnh này là vì mẹ đã từng mắc bệnh ấy.

- Thật sao?

Laura gật đầu.

- Thế mà chẳng bao giờ
mẹ kể! Biết là bệnh di truyền mà mẹ chẳng cảnh báo gì cả. Em thì cứ nghĩ gia
đình mình là tuyệt vời nhất vì không ai giấu giếm ai chuyện gì. Nhưng hóa ra ba
mẹ lại giấu em một chuyện lớn và trong thời gian dài. Tệ hơn, chẳng ai kể
chuyện mẹ đã đưa Julie đi khám bác sĩ tâm lý từ lâu. Thật không thể tin nổi!
Mark định nói nhưng
Laura đã tiếp tục:

- Em biết anh định nói
gì rồi. Anh sẽ nói nếu là anh, anh sẽ không ngạc nhiên, đúng không? Anh vẫn hay
nói một tấm huân chương. Giờ thì anh đúng rồi đấy.

Mark đưa tay ra vuốt
tóc:

- Anh xin rút lại lời
nói đó. Thực ra thì…

Mark quay mặt đi, rồi
sau đó nhìn thẳng vào mắt Laura. Ánh mắt của Mark phản ánh sự pha trộn giữa nỗi
đau khổ và sự bối rối. Nó như một tấm gương soi tỏ chính tâm trạng của Laura
lúc này:

- Anh đã sai khi nói
rằng cuộc đời này chẳng có gì tốt đẹp. Anh hiểu tại sao chuyện xảy ra lại khiến
em khó chấp nhận đến thế. Rất rất khó chấp nhận là đằng khác. Nhưng anh thấy vấn
đề này chưa đến nỗi khủng khiếp như em vừa nói.

Laura giận sôi lên. Phải
chăng Mark cũng giống Ted, định nói vài câu qua loa cho xong chuyện? Vậy mà cô
bé tưởng Mark sẽ hiểu tại sao Laura lại đau lòng đến thế. Mark biết lo lắng,
quan tâm đến những người mà anh yêu mến. Tại sao anh ấy lại cư xử thế này với
mình. Khi nhìn nét mặt Laura, Mark đã đặt tay lên vai bạn, nói rõ ràng:

- Đừng, anh không như em
nghĩ đâu. Anh biết thấy Julie khổ sở, em rất đau lòng. - Laura nuốt khan gật
đầu – Cùng lúc, em phát hiện mẹ giấu em một chuyện quan trọng khiến cho em càng
buồn thêm. Trước đây, em hoàn toàn tin tưởng ở mẹ và em. Bây giờ, em đang nghi
ngờ, thậm chí nghi ngờ chính bản thân mình.

Laura sửng sốt. Mark còn
hiểu cảm xúc của cô hơn chính cô tự hiểu mình nữa.

- Mẹ em có nói tại sao
bà phải giấu em không?

Laura đã mấy hòn sỏi
dưới chân:

- Có. Mẹ nói vì lo cho
tụi em. Mẹ không muốn tụi em phải suốt ngày lo lắng về mối hiểm họa đang treo
lơ lửng trên đầu hoặc xấu hổ vì bệnh tật của mẹ.

Mark thở dài, rút tay về.
Laura run rẩy, đột nhiên thấy toàn thân lạnh cóng.

- Mẹ thường không kể cho
con cái nghe những chuyện mà họ nghĩ sẽ làm con lo lắng. Mẹ anh cũng vậy. Mỗi
khi mệt mỏi, mẹ luôn nói dối anh, giả vờ rằng mẹ vẫn khỏe như thường. Anh thừa
biết, bệnh đau lưng đang giết dần giết mòn mẹ mình. Thật quá đau lòng. Nhưng
anh biết mẹ làm thế bởi mẹ rất yêu anh. Mẹ không muốn anh lo.
Laura nghe như nuốt từng
lời của Mark. Anh ấy nói đúng. Những gì mẹ Mark đã làm đối nghịch hoàn toàn với
tình cảm hời hợt của người cha đã bỏ rơi vợ và chính con trai ruột của mình. Laura
nhìn thẳng vào mắt Mark nói nhỏ nhẹ:

- Hóa ra cuối cùng anh
cũng thay đổi! Trước đây anh hay bất mãn lắm cơ mà!

Mark khẽ cười. Ánh nhìn
của Mark khiến Laura thấy trong lòng vừa ấm áp, vừa thanh thản. Mark nhún vai:

- Julie rồi sẽ khỏe thôi.
Trời chưa có sụp xuống đâu mà sợ. Có thể gia đình không được như em mong muốn. Nhưng
em vẫn còn có cha mẹ ở bên, có em gái luôn yêu thương mình. Em cũng yêu thương
người thân vô cùng. Đừng nghĩ cuộc đời này nhất định phải toàn màu hồng. Em hãy
chấp nhận một sự thật rằng cuộc sống này không hoàn hảo. Từ đó đối mặt với một
vẫn đề lớn: giúp Julie khỏi bệnh.

Laura nhìn Mark thán
phục. Nghe Mark nói mọi chuyện gần như rõ ràng với Laura. Không như Ted, Mark
hiểu nỗi buồn của Laura. Theo cách giải thích của Mark, sự việc không còn tồi
tệ như Laura nghĩ trước đây một giờ. Điều kỳ diệu là ở chỗ, Mark dùng chính
những ý tưởng, lời nói của Laura trước đây để giải thích chính vấn đề Laura
đang phải đối mặt. Laura mỉm cười:

- Cuối cùng, anh cũng
nghĩ cuộc đời không phải là một bi kịch lớn.

Mark đùa:

- Anh chưa đi xa đến thế
đâu. Nhưng anh chắc em cũng hiểu được vài điều rồi. – Mark nắm cánh tay Laura –
Nói thật, gia đình em rất đặc biệt. Em đã từng chứng minh điều ấy với anh. Bây
giờ em phải tự nhắc mình nhớ về chân lý ấy.

Laura gật đầu, nước mắt
rưng rưng. Cô bé chỉ muốn về nhà ngay để cùng người thân giúp Julie vượt qua
căn bệnh kỳ quặc.

- Em xin lỗi. Đúng là
hôm nay em không bình thường. Nói anh đừng cười, bây giờ em lại muốn về nhà. Từ
nãy đến giờ nghe anh nói, em đã hiểu ra được ít nhiều. Em thấy tốt nhất mình
nên về ngay.

Mark chợt ngần ngừ:

- Trước khi đi, anh muốn…
mà thôi đừng bận tâm. Em nói đúng, em nên về đi.

Laura nhìn Mark dò hỏi:
“Không hiểu anh ấy muốn nói gì thế nhỉ?”

- Không sao. Mình ngồi
đây thêm một lát cũng được. Anh nói đi.

Laura nhích lại gần hơn,
chờ đợi. Khi Laura cần anh nhất, Mark đã đến ngay. Vì thế, cô sẽ không để Mark
thất vọng về mình. Mark nhìn Laura một lát thật lâu, khiến Laura có cảm giác
bất an, một cảm giác mà giờ đây trở thành quen thuộc với Laura. Nhưng cô vẫn
kiên nhẫn chờ. Mark chỉ ho khẽ rồi đứng lên:

- Nói sau cũng được mà. Giờ
để anh đưa em về.

Laura nắm tay Mark đứng
lên:

- Anh có chắc là…

- Nghe anh. Nào, mình về
đi.

Mark đứng lên, bỏ đi
trước. Laura rất muốn biết Mark định nói gì. Nhưng Mark đúng: Dù gì đi chăng
nữa cũng để sau. Ngay bây giờ, Laura chỉ nghĩ về người thân.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3