Đánh cắp nụ hôn - Chương 14(End)

Chương 14

“Hèn nhát, yếu đuối, vô
dụng.” Mark tự rủa thầm với bất kỳ lời nào chợt nghĩ ra. Cậu đã không dám nói
thẳng với Laura những cảm xúc thực của mình. “Mình là thế, dùng lời lẽ hoa mĩ
để giải thích rằng người thân không nên giấu giếm nhau điều gì, còn chính mình
lại dấu cô ấy một điều vô cùng quan trọng.”

“Nhưng chuyện này khác
hẳn.” Mark có cãi lý trong lúc lái xe. Mẹ Laura giấu giếm điều bí mật vì muốn
điều tốt cho Laura là Julie. Ngược lại những gì Mark định nói rất có thể chỉ
tạo thêm căng thẳng và khiến Laura bối rối. Có khi còn chẳng thèm bối rối hoặc
cẳng thẳng nữa kia. Cô ấy đang hạnh phúc với Ted kia mà.

Không hiểu sao Mark đi
thẳng ở ngã tư đường mà đáng lẽ phải rẽ phải. Rẽ phải mới là đường về nhà cậu. Nhưng
về nhà không phải là việc cậu muốn bây giờ.

“Mình muốn được ở bên
Laura, nghe tiếng cô bé cười và nhìn cặp mắt đẹp mê hồn ấy.” Nhưng không thể. Ít
nhất không phải lúc này. Thế nên, Mark quay trở lại công viên mà lúc nãy hai
người ở đó.

Thực lòng mà nói, Mark giấu
Laura là không công bằng. Cô bé đã tâm sự với cậu nhiều thế kia mà.

Bất chợt Mark nghĩ: “Tại
sao Laura lại kể tất cả những chuyện ấy với mình?” Đến công viên, Mark tìm chỗ
cậu đã đậu xe khi nãy. Sao mình không hề thắc mắc tại sao Laura, một người
không hề biết đến buồn khổ, khi phải đối mặt với cuộc khủng hoảng lớn nhường
ấy, lại gọi điện cho Mark chứ không phải là Ted – chàng hiệp sĩ với bộ áo giáp
sáng loáng. Như thế, chắc cô ấy phải tin cậy và có chút tình cảm gì đó với cậu.
Có thế, cô ấy mới tìm đến với cậu chứ?

“Chắc Ted không có nhà.”
Tuy nhiên, thậm chí dù Ted bận rộn, Laura vẫn quay sang Mark một cách hoàn toàn
tự nhiên. Quan trọng chính là ở điểm này. Cậu mừng vì Laura đã đến tìm mình và
hài lòng vì có thể an ủi được Laura, giúp Laura giải quyết vấn đề tốt hơn. Chứng
kiến Laura buồn khổ khó khăn hơn Mark tưởng. “Phải rồi. Mình đã yêu ai sâu nặng
thế này đâu.” Mark tưởng đâu mình đã miễn dịch với những thứ như tương tư, hay
cảm xác mãnh liệt… Nhưng ngay lúc này, những căn bệnh ấy lại đang dày vò cậu
khủng khiếp nhất. Chúng đe dọa sẽ trầm trọng thêm nếu Mark không chịu thú thực
với Laura một tình cảm chân thành đang xâm chiếm mọi suy nghĩ của cậu.

Mark tắt máy, ra khỏi
xe, sốt ruột đi tới đi lui. Cậu nhìn chiếc ghế đã cùng ngồi với Laura khi nãy,
nhớ rằng lúc ấy cậu chỉ muốn ôm cô bé vào lòng.

Thật ngớ ngẩn. Giá cứ
nói thẳng có phải đỡ hơn không. Mark không thể cứ giữa mãi cảm xúc này trong
lòng. Mark học được từ Laura một điều: rằng không nên chắc chắn về suy nghĩ của
mình. Rằng mọi người xung quanh luôn làm ta ngạc nhiên.

Mark trở lại xe khởi
động và đi thẳng về hướng nhà Laura. Cậu phải chứng minh cho Laura thấy những
lời cô bé nói trước đây đang trở thành hiện thực.

- May quá, con gái mẹ đã
về.

Mẹ Laura mừng rỡ. Cả nhà
đang quây quần trong phòng khách thì Laura bước vào. Bố đứng lên, kéo Laura vào
cùng trò chuyện với cả nhà. May mà không ai giận vì cô bé tự nhiên bỏ đi như
thế. Ai cũng lo lắng khi thấy Laura đi và băn khoăn không hiểu cô bé có gặp
chuyện gì dọc đường hay không.

Laura thú thực:

- Con không sao. Con chỉ
hơi buồn vì cha mẹ giấu con chuyện như thế này. Nhưng Mark đã giúp con hiểu rõ
vấn đề. Anh ấy là bạn con. Giờ con chỉ muốn giúp em Julie khỏi bệnh và muốn gia
đình mình lại vui vẻ như trước đây.

Julie nhỏ nhẹ:

- Em cảm ơn chị. Sau khi
uống thuốc em đã đỡ nhiều rồi, chỉ là đôi khi em không kiềm chế được, hay tỏ ra
khó chịu.

Mẹ Laura nói:

- Mẹ xin lỗi vì đã làm
con buồn, từ nay trở đi gia đình mình sẽ không giấu nhau chuyện gì nữa nhé?

Cả nhà gật đầu.

- Mẹ mừng vì mọi người
lại cởi mở với nhau như trước.

- Cũng nhờ Mark. Anh ấy
khuyên con rằng bực bội cũng chẳng giải quyết được gì.
Laura thầm nghĩ: “Đúng
là Mark cừ thật, anh ấy biết cách là cho mình dễ chịu.” Bố Laura nói:

- Dù chưa biết Mark, bố
cũng mừng vì cậu ấy an ủi được con.

Đúng vậy! Mark đã ở bên
Laura khi Laura cần giúp đỡ nhất. Đó chẳng phải là những gì Laura kỳ vọng ở một
người bạn trai lý tưởng hay sao? Nhưng anh ấy hoàn toàn trái ngược với những gì
Laura mong đợi.

Thế nhưng, nhớ lại những
lúc ở bên Mark trong vài tuần qua, đầu óc Laura quay cuồng. Cô bé cố sắp xếp
mọi suy nghĩ cho hợp lý. Từ sau bữa ăn ở nhà Zinman, Laura luôn nghĩ tới anh. Nhưng
không phải chỉ vì cái hôn ấy mà Mark ngày càng trở nên quan trọng trong cuộc
sống của cô. Thực ra, cô bé luôn cảm giác hai người hợp nhau về nhiều điểm. Dù
không phải lúc nào suy nghĩ của cả hai cũng giống nhau, hoàn cảnh không giống
nhau, cô bé vẫn thích những cuộc tranh luận với Mark nhiều hơn những lần chuyện
phiếm với Ted. Marl biết khuyên cô mở rộng tầm mắt và nhìn vấn đề từ nhiều khía
cạnh mới mẻ. Hôm nay, khi Laura thực sự cần anh, Mark đã chứng minh một cách rõ
ràng, tầm quan trọng của việc nhìn nhận vấn đề theo một lăng kính khác. Mark đã
biến một tình huống đáng sợ nhất từng xảy ra với Laura thành một tình huống
hoàn toàn có thể giải quyết được.

Chẳng phải ai cũng giải
thích được như thế. Dù đáng tin cậy nhưng Ted đã làm được gì khi Laura cần ai
đó lắng nghe, thông cảm và quan tâm đến mình?

Laura bàng hoàng: “Trời
đất, mình đã bỏ qua một sự thật hiển nhiên đến không ngờ.” Cô bé đã yêu anh rồi.

Mình sẽ làm gì đây? Nhỡ
anh ấy cười nhạo mình thì sao? Nhỡ Mark sẽ tránh mặt Laura như né tránh những
cô gái khác thì sao? Chính họ cũng tưởng mình là đặc biệt đối với Mark đấy
thôi?

“Chẳng sao. Mình vẫn
phải nói sự thật. Nếu hai người thực sự hợp nhau, mình cũng phải biết. Ngược
lại, nếu Mark cười nhạo mình… mình sẽ tìm cách đối mặt với sự thật ấy, như mình
đã tìm được cách đối mặt với căn bệnh trầm cảm của Julie.”

Laura nhìn người thân. Cô
bé không muốn bỏ đi ngay lúc mọi người bàn chuyện quan trọng. Nhưng tự nhiên
Laura cảm giác phải nói chuyện ngay với Mark. Gặp Mark là cần thiết hơn mọi
việc cô bé cần làm lúc này.

- Vậy là mọi chuyện đều
ổn, đúng không mẹ?

Mẹ Laura gật đầu:

- Đúng vậy. Con còn điều
gì chưa thông à?

- Con không sao. Chỉ là…
con có việc cần phải làm ngay.

Bố mẹ Laura đưa mắt nhìn
nhau không hiểu. Vừa lúc ấy chuông của reo lên. Khi mẹ ra mở cửa, Laura ngoái
nhìn xem ai đến. Là Mark. Tim Laura như ngừng đập. Cô bé không thể tin vào điều
kỳ diệu vừa xảy ra. Như có phép màu, Mark lại hiện ra ngay lúc cô bé cần gặp
anh nhất. Lần này, làm sao Mark biết suy nghĩ của Laura? Mark đứng ngoài cửa,
tóc rối bời vì gió bên ngoài.

- Cháu xin lỗi. Cả nhà
đang bàn chuyện quan trọng. Thôi để lúc khác vậy.

Mark quay người định bỏ
đi.

- Kìa Mark chờ đã.

Laura vội chạy theo. Được
vài bước, cô bé dừng lại nhìn bố mẹ:

- Con có chuyện quan
trọng cần nói với anh ấy. Con sẽ quay về ngay, được không ạ?

Laura thầm van vỉ: “Xin
bố mẹ đừng nói KHÔNG. Xin cho phép con đi mà!”

Cuối cùng, bố Laura cũng
đồng ý:

- Cứ đi đi con. Bố mẹ
chỉ mong con vui vẻ.

- Con cảm ơn bố.

Laura nhìn bố mẹ biết ơn
rồi chạy như bay ra ngoài.

Họ đứng đó nhìn nhau, im
lặng. Ngay cả lúc im lặng thế này cũng còn có ý nghĩa hơn bất cứ cuộc trao đôi
nào giữa Laura và Ted. Rồi Laura sánh vai Mark bắt đầu tản bộ bên ngoài dãy nhà.

- Cuối cùng trời cũng
mưa.

Laura thốt lên. Họ đã đi
đến khúc quanh ở cuối con đường. Những giọt mưa thi nhau rơi xuống mát mẻ, dễ
chịu. Mark ngước mắt nhìn trời rồi nhìn Laura:

- Ừ. Laura này, anh có
điều này cần nói với em.

- Không, để em nói trước.

Mark biết nếu không nói
ngay, cậu sẽ không còn can đảm nói tiếp. Mark nghiêm giọng:

- Chuyện của anh quan trọng
hơn. Anh biết mình thật vô lý. Em đang rất hạnh phúc với Ted. Anh cũng biết nói
lúc này thật không đúng lúc bởi em cần ở bên người thân. Nhưng anh vẫn phải nói.
Laura, anh… rất mến em. Anh yêu em. Yêu vô cùng. Anh ngây ngô quá phải không?
Anh đã tìm nhiều cách để bày tỏ, nhưng không sao nghĩ ra được một cách nói cho
trôi chảy, xuôi tai. Anh chưa bao giờ lúng túng thế này cả. Cũng chưa bao giờ
tâm trí rối bời như bây giờ. Anh không biết làm gì, nói gì nữa. Nhưng anh nhất
định phải làm cho em hiểu: Anh yêu em.

Mark dừng lại nhìn Laura
chờ đợi. Còn cô bé cứ ngây người ngắm đôi mắt xanh thẳm đang nhìn mình khắc
khoải mà bàng hoàng không thể nói nên lời. Thật không ngờ mọi ước mơ của Laura
lại thành hiện thực. Chưa khi nào cô bé yên tâm, thanh thản như bây giờ. Mặt
Mark buồn xo khi không thấy Laura trả lời ngay. Giọng cậu thẫn thờ:

- Anh hiểu rồi. Anh xin
lỗi. Anh biết em chưa bao giờ coi anh như một người bạn bình thường. Anh biết
anh không xứng với em. Hoàn cảnh gia đình cũng không giống nhau. Anh chỉ…

Laura cười nắm tay Mark:

- Anh nói gì thế? Em
cũng yêu anh cơ mà.

Tới giờ Mark mới cười
nổi. Nụ cười dần lớn thêm khi nó thắp sáng cả khuôn mặt đang đờ ra vì sung
sướng của Mark.

- Thật ư? Thế còn Ted?

Laura lắc đầu:

- Em đã lầm khi chọn Ted.
Thật khó tin khi phải mất một thời gian dài, em mới nhận ra điều ấy. Đồng thời
em lại luôn tin chắc rằng anh không hề có chút tình cảm nào với em.

Mark đưa tay ôm lấy
khuôn mặt Laura đã ướt đẫm nước mưa. Giọng nói của cậu trầm hẳn xuống, chất
chứa tình cảm dạt dào:

- Còn anh, sau cái hôn
hôm ấy, chỉ muốn ở gần em mãi. Chỉ có điều anh cứ loay hoay, lúng túng vì cũng
tưởng em không hề quan tâm đến anh.

Laura nghiêm nghị nhìn
Mark:

- Vậy nào, hãy cùng hứa
mình sẽ không vì bất cứ điều gì mà gạt bỏ tình cảm dành cho nhau nữa nhé.

- Anh hứa.

Mark cúi xuống hôn người yêu. Đôi môi họ gặp
nhau trong một cái hôn ngọt ngào nhất, nồng nàn nhất khiến họ rung động đến tận
tâm can. Mưa vây lấy họ, lạnh buốt. Nhưng Laura lại đang tan chảy trong vòng
tay Mark, đón nhận những vòng xoáy xúc cảm của mối tình đầu.

Đoạn kết

- Vui quá trời. Toàn
những bất ngờ thú vị. Cậu và Laura là một cặp! Thế có tuyệt không chứ!

Rosita ôm chầm lấy Mark,
cười rạng rỡ. Hôm nay là tối thứ Bảy, tối tổ chức sinh nhật cho Rosita. Một tối
đầy ắp sự bất ngờ.

Mark hỏi:

- Cậu biết trước chuyện
của chúng tớ phải không?

- Ừ nhưng tớ mặc kệ để
hai người tự khám phá. Dennis tha hồ tiếc vì không có mặt hôm nay.

Rosita chợt buồn hẳn.

- Thể nào anh ấy chẳng
gọi điện chúc mừng sinh nhật cậu. Dennis biết thừa là có buổi tiệc này. Cậu tìm
giúp tớ cô bạn thân nhất với. Cô ấy đâu rồi?

Mark nhìn quanh phòng
khách. Từ tối tới giờ, Laura không rời cậu nửa bước cơ mà. Rosita trêu chọc:

- Nếm mùi khổ sở của
tình yêu đích thực rồi phải không?

- Yêu hết lòng làm sao
khổ được. Mà này, đừng trêu mình nữa. Lúc này, mình hết vốn từ để đối đáp với
miệng lưỡi sắc lẻm của cậu rồi.

Kể từ đầu buổi tiệc
trước, sau khi ở bên Laura, Mark đã không còn là anh chàng luôn ăn nói cay
nghiệt nữa. Trong đời mình, Mark chưa bao giờ vui như thế khi bỏ đi một thói
quen đã bám theo cậu từ rất lâu rồi.

Trong bếp, Laura đang
chăm chú bắt bông kem lên chiếc bánh sinh nhật to tướng. Đúng lúc ấy, Mark bước
vào:

- Anh đi đâu mà lâu thế?

Cô bé vừa hỏi vừa thận
trọng đặt nến lên mặt kem sôcôla.

- Anh cũng đang định hỏi
em thế. Mark đến sau lưng người yêu, vòng tay ôm ngang người Laura:

- Em thử đoán xem anh
định nói gì với em nào?

- Em chịu. Chuyện gì
vậy?

- Anh đã hoàn tất vở
kịch cho lớp sáng thứ Hai!

- Tuyệt vời! Anh viết về
cái gì thế?

Laura quay lại với cái
bánh.

- Về một chàng trai và
một cô gái hiểu rõ rằng cuộc đời không chính xác như những gì họ kỳ vọng và họ
đã giúp nhau hiểu đâu là thật, đâu là giả. Rồi họ yêu nhau.

Laura đánh rơi ngọn nến
trên tay, quay ngoắt lại.

- Là nhờ em gợi ý đấy. Việc
của anh là ngồi xuống và viết cho đến khi xong thì thôi.
- Nhờ em ư? Thế cuối
cùng, các nhân vật làm gì?

Mark không trả lời, mà
cúi xuống hôn Laura thật lâu, thật nồng nàn. Một cảm xúc quen thuộc, vừa dạt
dào vừa ấm áp lại lan tỏa khắp tâm hồn Laura. Mark thì thào giữa những cái hôn
tưởng như dài bất tận.

- Họ làm giống như mình
nè. Thế đã gọi là kết thúc có hậu chưa?

- Rồi. Rồi mà. Mình ra
ngoài được chưa?

Hết.

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3