Đánh cắp nụ hôn - Chương 5

Chương 5

- Thật quá đáng! Bạn
thân nhất của tôi mà cậu cũng không tha ư?

Sáng thứ Hai, vừa vào
lớp, Mark đã bị Rosita sạc cho một trận.

Cậu rên rỉ dù đã đoán
trước sự thể sẽ ra thế này! Mà mình cũng sung sướng gì cho cam. Kể từ sau buổi
tối hôm ấy, Mark cố không nghĩ về nụ hôn với Laura mà không được. Càng nhớ
Laura, Mark càng không thể quên buổi hẹn hò của Laura và Ted đã kết thúc trước
sáng thứ Hai. Không hiểu sao Mark cứ tức điên lên khi nghĩ Laura sẽ hôn gã Ted
công tử bột ấy, hoặc bất cứ gã con trai chết tiệt nào.

Rosita ngồi vào chiếc
ghế ngay cạnh Mark:

- Cậu còn lương tâm
không? Cậu quên Laura là bạn thân nhất của tôi à?

- Thôi mà Rosi, cho mình
xin lỗi. Đừng giận nữa mà, tự nhiên lúc ấy, tôi khôngtỉnh táo được. Chứ nào tôi
có cố tình đâu.

Bình thường, Mark tán
tỉnh ai, Rosita cũng mặc kệ. Nhưng lần này, bà chằng đã nổi cơn tam bành. Bà
chằng thở dài:

- Cậu nghe đây. Laura
không như những người khác cậu đã từng quen. Nó muốn một tình cảm chân thành,
một quan hệ thân thiết, gắn bó và nghiêm chỉnh. Khác hẳn với những gì cậu đang
làm.

Mark lấm lét nhìn
Rosita, biết lỗi:

- Thôi mà, tôi đã xin
lỗi rồi còn gì. Vả lại, tôi không hề có ý định đùa giỡn với tình cảm của cô ấy.
Nếu cô ấy buồn, tôi vui sao nổi.

- Thế sao cậu lại thế?

Mark nhún vai. Sao hỏi
cắc cớ thế? Chẳng ai trả lời được. Hình ảnh khuôn mặt Laura lại hiện lên, rất
gần. Nhớ đến làn môi mềm mại của cô, Mark lại như đang say sóng.

- Chẳng biết nữa. Đại
khái, tôi không thể sáng suốt khi đứng trước cô ấy.

Rosita nhìn bạn chăm chú.
Mark không chịu nổi cái nhìn ấy:

- Chính cậu vừa bảo
Laura không giống với những người quen khác của mình. Phải công nhận đôi khi
cốt để cho vui, mình đã không từ chối cả những cô chán ngắt. Nhưng Laura không
giống họ. Vì bị bất ngờ trước một cái gì đó rất đặc biệt ở cô ấy nên mình mới...
Thôi nói thẳng ra đi, mình phải làm gì thì cậu mới tin?

Rosita bật cười, trêu
chọc:

- Muốn cậu trịnh trọng
tuyên thệ rằng cậu đã toàn tâm toàn ý với một tình yêu duy nhất.

Mark nháy mắt:

- Quên đi. Ai lại trói
chân trói tay nhau thế chứ.

Rosita lấy sách vở ra,
mở sẵn sàng trên bàn như một dấu hiệu kết thúc tranh luận: - Tốt nhất là cậu
nên đối xử đúng mực với Laura. Còn làm nó buồn như tối hôm trước, cậu đừng
trách tôi.

Mark hứa:

- Yên tâm đi. Tụi này sẽ
thành bạn tốt. Rồi bà sẽ thấy!

“Thở ra. Hít vào. Thở
ra”. Chiều thứ hai, trước buổi tập kịch, Laura tự nhắc mình phải thở đều. Hay
thật! Hơi hiệu nghiệm rồi đây. Nghe nói kỹ năng giữ bình tĩnh này cực kỳ hiệu
nghiệm với người đang rối trí. Thôi chết, giờ hít vào hay thở ra đây? Lại quên
rồi.

Thôi, dù sao cũng không
quan trọng. Laura nhủ thầm khi đi dọc hành lang vào khán phòng “Mình dư sức xử
lý được tình huống này.” Cô vuốt tay áo để tránh động tác đưa tay lên vuốt đuôi
tóc, hít một hơi thật sâu lần cuối, rồi mở cửa sân khấu bước vào bên trong.

Chỉ có mỗi mình Mark
ngồi đó.

Ông trời thật oái oăm. Kẻ
căm ghét cô, chí ít cũng chỉ muốn cô bị tổn thương, lại một mình đối diện Laura
trong khán phòng vắng vẻ.

Laura dừng lại ở bậc tam
cấp rồi tự hỏi nên quay lưng bỏ ra ngoài hay đi tiếp. “Đừng, đừng ngớ ngẩn thế.”
Laura tự mắng mỏ, vẫn đứng yên như thể đứng như thế đã là một cố gắng đáng kể.

Mark quay phắt lại. Laura
cố rắn rỏi đón chờ nụ cười tự mãn của anh. Nhưng lạ thay, Mark chỉ cười hiền
khô. Sao anh ấy có thể thân thiện với Laura như chưa từng có chuyện gì xảy ra?

Mark gọi:

- Chào Laura. Sao không
ngồi xuống đây? Không hề có một thoáng khó chịu hay đe dọa nào trong giọng nói.
Chỉ là một tình bạn chân thành.

- Chào.

Laura gượng gạo. Vẫn còn
phân vân, cô xuống bậc tam cấp, thận trọng ngồi cách Mark vài hàng ghế. Mark
gợi chuyện:

- Cuối tuần vui không?
Em và Ted đi chơi được nhiều không?

- Vui. Tụi em đi xem
phim Ngã rẽ cuộc đời.

Laura bắt chéo chân,
thoải mái dựa lưng vào ghế, cố kiềm chế động tác đưa tay lên tóc. Mark hồ hởi:

- Anh cũng thích phim ấy.
Diễn viên hay chứ?

Laura bật cười:

- Rất hay.

Laura thì rối như mớ
bòng bong. Mark thì lại tỉnh bơ như không. Sao mình không làm được thế? Mình
mới là vô duyên. Cứ giận sôi lên khi thấy người ta. Laura thú nhận:

- Khi theo dõi từng cảnh
phim, em công nhận đạo diễn góp phần không nhỏ.

Mark thích chí:

- Cuối cùng, em cũng
chịu nghe anh.

- Nhưng anh chưa đánh
giá đúng diễn viên. Nếu là dàn diễn viên dở tệ, phim sẽ khác hẳn.

Laura nhìn Mark chờ một
cái bĩu môi hoặc cười khẩy… bất cứ biểu hiện gì cho thấy Laura giận hắn là đáng
lắm. Nhưng Mark chỉ nhìn Laura cởi mở. Laura nói tiếp:

- Em chỉ công nhận là
sau khi nghe anh nói, em hiểu ngoài diễn viên, những đóng góp khác cũng rất
đáng kể.

Mark thở dài:

- Anh có bảo diễn viên
không đáng kể đâu? Họ rất quan trọng là đằng khác. Vở kịch Chỉ hôm nay thôi
cũng không là ngoại lệ, nó sẽ rất khác nếu không có em và Ted.
Laura xiêu lòng. Cô đùa:

- Nếu không có em, nó sẽ
là con số không.

- Số âm ấy chứ.

Mark đùa theo. Laura tự
nhủ “Mình cũng khá đấy chứ. Còn đùa trước mặt anh ta cơ mà. Giờ chỉ cần quên
chuyện tối thứ Sáu đi là xong”.

- Cuối tuần của anh thế
nào?

Laura ngồi thoải mái hơn.
Mark nhún vai:

- Anh phải đi làm. Nói
chung cũng vui. Còn ngày hôm qua, anh có thử viết kịch. Nhưng mãi mà chẳng có ý
tưởng nào hay ho. Bực mình quá đi.

Laura gật đầu:

- Bế tắc tạm thời chứ gì.
Em có nghe Rosita kêu ca vài lần.

Mark lùa tay vào mớ tóc
dày đen bóng:

- Đúng rồi. Thế thỉnh
thoảng, Laura có viết lách gì không?

- Có. Nhưng không thể
gọi là “ra đầu ra đũa”. Sao anh hỏi thế?

- Chả là những ai sâu
sắc, biết nhìn nhận và đánh giá sự vật hiện tượng theo lăng kính riêng thường
thích viết lách.

Laura cười nhẹ:

- Thật ra, em không có
khiếu viết văn.

- Sao lại tự ti thế. Em
không biết chứ, từ “ướt sũng rượu” của em làm anh nhớ mãi. Nó làm anh tự nhiên
muốn học tiếng Ý.

Laura nhìn Mark. Có thực
Mark cũng suy nghĩ về những gì Laura nói? Vậy hóa ra chuyện tối thứ Sáu không
chỉ là một màn diễn vô hồn? Laura tưởng Mark chỉ giả vờ thích trò chuyện với
mình. Nhưng lúc này, Laura chỉ thấy Mark thực sự mong muốn hai người là bạn. Chợt
Mark nói như reo:

- Nhìn xem, ai vừa vào
kìa.

Laura quay sang thấy Ted
đang bước xuống. Cô giật mình, nếu thấy Laura ngồi với Mark, Ted sẽ nghĩ gì?
Dựa vào thái độ hai người, Ted có đoán được rằng Mark đã từng hôn Laura không?

Thấy Laura ngồi ngây ra,
Mark nhắc:

- Kìa! Đến ngồi gần
“người của mình” đi chứ.

Laura bối rối:

- Vâng, chắc thế. Laura
ngần ngừ đứng lên, đón ánh nhìn của Ted. Ted vui vẻ vẫy tay gọi Laura lại gần.

Cái vẫy tay ấy làm Laura
nhẹ nhõm. Tất nhiên, làm sao Ted biết chuyện giữa Laura và Mark được. Laura tạm
yên lòng. Mark nói với theo:

- Gặp lại sau nhé.

- Ừ, gặp lại sau.

Laura lẩm bẩm rồi đi về
phía Ted. Cô vừa ngồi xuống, Ted đã hỏi:

- Em cũng nói chuyện với
Mark sao? Anh tưởng em ghét cậu ta.

Hai bàn tay Laura hết
nắm vào nhau rồi lại buông ra:

- Chỉ xã giao thôi. Mark
là bạn thân của Rosita mà.

- Ừ nhỉ. Còn em thì sao?
Có chuyện gì vui không?

- Chẳng có gì đâu. Cũng
như mọi khi thôi mà. Laura cố trấn tĩnh. Đối diện với cả hai chàng trai cũng
chiếm được cảm tình của cô, đặc biệt là khi mọi chuyện chỉ diễn ra trong vòng
48 tiếng đồng hồ, là một tình huống mà Laura chưa bao giờ hình dung mình sẽ gặp
phải. Duy có một điều cô chắc chắn. nó hoàn toàn chẳng dễ chịu gì.

- Còn anh, mọi chuyện
thế nào?

- Ừm, có đôi chút khó
khăn em ạ.

Rồi Ted kể chi tiết những
khó khăn của anh với môn Vật Lý. Laura hy vọng mình biết giả vờ lắng nghe. Thực
ra, cô không thể tập trung vào từng lời anh nói. Tâm trí của Laura còn miên man
nhớ về cuộc chuyện trò khi nãy. Sao Laura nói chuyện với Mark dễ dàng, tự nhiên
đến thế. Cứ tưởng mình phải ghét cay, ghét đắng anh ta. Ted kết thúc câu
chuyện:

- Thế đấy em ạ. Chắc anh
phải đổi sang học môn khác cho đủ điểm thôi.

Laura đồng tình:

- Vâng, anh nói đúng.

Nói thế nhưng Laura
không hề biết tại sao Ted lại kể chuyện ấy với mình, và nội dung câu chuyện là
gì.

Tối ấy, khi vừa về đến
nhà, Laura nặng nề ngồi xuống ghế sofa, nhắm mắt, nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra
trong ngày.

Thứ bảy tuần trước, nếu
có ai hỏi, Laura sẽ thề không thèm nhìn mặt Mark nữa. Nhưng hôm nay, Lauura lại
tò mò, muốn tìm hiểu sâu hơn nữa về bản chất con người anh. Cô không thể bỏ qua
một chi tiết dù nhỏ về Mark. Cứ cho là anh ấy không chín chắn trong quan hệ với
con gái. Nhưng không phải vì thế, hai người không thể là bạn. Rosita cũng thân
với Mark đấy thôi…

- Này, sao chị ngồi thừ
ra thế?

Laura mở bừng mắt, ngồi
thẳng dậy vì Julie đang đứng ngay trước mặt. Laura mỉm cười:

- Em sao rồi?

Mái tóc nâu, dợn sóng
của Julie rối bù. Trông cô bé rất mệt mỏi.

- Em khỏe, sao chị lại
hỏi thế?

Thấy Julie thắc mắc. Laura
nhíu mày:

- Hỏi một câu bình
thường như thế cũng không được sao? Từ khi nào, chị phải có lý do mới được hỏi
thăm em thế?

Julie ngồi ở đầu bên kia
của ghế sofa, tay mân mê mép gối đang ôm trong lòng:

- Nghe giọng chị cứ như
hỏi cung ấy.

Con bé sao thế nhỉ? Chỉ
một câu hỏi bình thường thôi mà đã mang cảm giác bị người khác tra hỏi rồi. Laura
nhẹ nhàng nhích đến gần em hơn:

- Có chuyện gì vậy? Kể
cho chị nghe đi.

Julie cười gượng:

- Chẳng có gì đâu. Em đã
nói rồi, em khỏe.

Julie hất lọn tóc lòa
xòa xuống má:

- Ít ra chị cũng đừng
coi em là người ngoài hành tinh. Hay tưởng em mang thứ vi rút gì ghê gớm lắm
trong người.

Laura cười xí xóa:

- Thôi, cho chị xin lỗi.
Em không sao thì tốt rồi.

Julie rên rỉ:

- Có gì đâu mà sao với
trăng. Sao chị cứ hỏi em hoài, mà không kể chuyện của chị ấy?
Laura ngập ngừng. Có nên
kể về Mark cho Julie không? Cho đến bây giờ, Laura chưa tâm sự gì với em gái. Nhưng
Ted thì Julie biết rõ.

- Em biết không? Mọi
chuyện vượt quá mong đợi của chị. Ted vừa đến tập kịch đã tìm cách ngồi ngay
cạnh chị, Lại còn quàng tay ôm vai chị nữa.

Kể đến đây, Laura vô
cùng hãnh diện.

Julie háo hức:

- Ôi hay quá. Nhất chị
rồi nhé.

Chợt chuông điện thoại
reo. Julie thở dài:

- Chắc lại của chị đấy.

Nói thế nhưng Julie vẫn
đứng lên nghe điện thoại. Giáy lát sau, cô bé gọi từ trong bếp:

- Chị Rosita gọi!

Laura lật đật chạy vào.

- Cảm ơn em – Laura đỡ
lấy ống nghe – Nói chuyện sau nhé, Julie.

- Vâng.

Không ngoái đầu lại,
Julie bỏ đi. Laura tập trung vào câu chuyện vói Rosita.

- A lô.

- Chết rồi Laura ơi!

- Chết gì, ai chết?

- Cả gia đình Dennis sẽ
đi du lịch vào đúng tuần có sinh nhật của mình.

Hú hồn. Laura thở phào
vi hóa ra chẳng có thảm họa nào cả.

- Trời! Bồ làm mình cứ
tưởng có ai ốm nặng sắp lìa đời chứ.

- Chứ bộ sinh nhật mình
không quan trọng à?

Với Rosita, sinh nhật
cũng quan trọng cỡ một lễ hội được tổ chức với quy mô toàn thế giới!

- Ừ thì quan trọng. Buồn
thay cho bồ, được chưa?

Rosita rên rỉ:

- Biết làm gì bây giờ?
Nói bồ đừng giận chứ sinh nhật mà chỉ có hai đứa mình nhìn nhau chán thấy mồ.

Laura đề nghị:

- Hay là làm sinh nhật
trước?

Rosita thở dài sườn
sượt:

- Bảy năm rồi mình chưa
có sinh nhật nào cho ra hồn. Lần này phải là sinh nhật đúng nghĩa, phải đúng
ngày đúng tháng như người ta.

Laura cau mày: Nếu Rosita
cứ thế này, ai mà an ủi được bây giờ?

- Nếu vậy lại là chuyện
lớn rồi. Phải bàn kỹ mới được. Nói nghe, tui và Julie đang bàn một chuyện rất
quan trọng. Yên tâm về sinh nhật của bồ đi, sẽ có cách giả quyết. Để mình gọi
lại cho bồ sau nhé.

- Ừ, cũng được.

Giọng Rosita buồn hiu. Laura
gác máy rồi nhìn ra ngoài của sổ. Hãy biến sinh nhật Rosita thành một dịp đặc
biệt! “Một dịp vui đến mức Rosita quên hẳn chuyện Dennis không có mặt. Làm thế
nào nhỉ?” Ăn tối tại một quán ấm cúng chăng? Không! Thế chỉ khiến Rosita nhớ
Dennis hơn. Một tối vui thả dàn chỉ có toàn lũ con gái với nhau? Không được. Cả
tối tán gẫu về bọn con trai chỉ khiến Rosita nhớ người yêu cồn cào.
Hay một cuộc vui có cả
nam lẫn nữ? Rosita sẽ tới lo khiêu vũ và trò chuyện suốt buổi, không còn thời
gian nhớ tới Dennis nữa. Ý này hay đấy!

Laura cắn môi, tổ chức
đàn đúm không phải sở trường của Laura. Nhưng không vì thế, cô né tránh trách
nhiệm. “Phải tìm người giúp thôi. Ai đó phải thân với Rosita mới được. Sara
chăng? Để gọi cho Sara.”

Nhưng Sara không có nhà,
Berna cũng thế. Điện thoại nhà Erica thì bận suốt. Laura gọi cho Jenna chỉ để
nghe mẹ bạn ấy trả lời. Còn ai nữa nhỉ?

Không nên làm phiền
Dennis vì anh ấy đang bận rộn chuẩn bị cho cả nhà.

Laura chợt nhớ ra “Còn
Mark”. Chỉ là một cuộc gọi cho bạn bè, hết sức bình thường. Là bạn thân của
Rosita, Mark sẽ giúp đáng kể vì biết Rosita thích tổ chức tiệc như thế nào. Còn
nữa, anh ấy sẽ mời các bạn khác, những người mà Laura không quen thân lắm. Thật
là nhất cử lưỡng tiện.

Rất hợp lý. Rất logic. Laura
sẽ phone cho Mark, không phải vì mong được nghr Mark nói mà là vì không còn
cách nào khác.

Bản The Wall của nhóm
Pink Floyd đã mở hết cỡ. Thế mà tối nay Mark chẳng có chút hứng thú viết lách
nào. Ngồi trước màn hình máy tính trống trơn, Mark hết vò đầu bứt tai lại thở
dài. Gục đầu trên bàn. Chợt chuông điện thoại đổ dồn làm Mark giật bắn người:

- A lô!

Người ở đầu dây bên kia
im lặng.

- A lô!

Mark khó chịu nhắc lại. Lại
Doug gọi đến chọc quê chứ không ai vào đây cả.

- A lô, anh Mark hả?

Là tiếng con gái. Thế có
khổ đời tôi không cơ chứ?

- Ai đấy?

- Em. Laura đây.

Laura thì lại là tin
mừng. Mà khoan đã, cô ấy gọi cho mình làm gì nhỉ?

- Chào em, anh nghe đây.

- Em… thực ra… em gọi
điện về chuyện của Rosita. Chắc anh cũng biết sinh nhật của Rosita gần tới rồi.
Cách đây vài phút, cậu ấy gọi điện cho em bảo đúng dịp ấy, Dennis lại cùng gia
đình đi du lịch. Nghe giọng nó buồn thiu, em thấy tội nghiệp quá.

Cô bé nói nhanh kinh
khủng, Mark mỉm cười một mình. Rõ ràng thói quen nói nhanh cho thấy sức sống
hơi mãnh liệt của cô bé. Mark cực kỳ ấn tượng ở điểm ấy.

- Hay mình cùng tổ chức
một buổi họp mặt bất ngờ vào đúng sinh nhật Rosita? Còn hai tuần nữa, tha hồ
chuẩn bị. Theo anh, Rosita có thích không?

Cuối cùng, Laura cũng
ngừng nói.

“Sao mà lắm sáng kiến
thế?” Mark lắc đầu, vẫn còn cười một mình. Nhưng Laura nói đúng, Rosita rất
thích họp mặt, tiệc tùng. Đặc biệt là vào dịp sinh nhật.

- Em thật chu đáo, ý hay
đấy.

- Vậy anh giúp cho vài
việc nhé. Tất nhiên là nếu không phiền?

Nghe giọng rụt rè của
Laura, Mark tưởng đâu cô sắp bảo anh làm một việc gì đó ghê gớm lắm, chẳng hạn
nuốt trọn một con trăn khổng lồ! Mà giọng Mark nghe có giống như đang dọa trẻ
con đâu nhỉ? Làm gì mà cô ấy sợ sệt thế?

- Được chứ. Không thành
vấn đề. Em muốn anh làm gì?

- Mai anh ghé qua nhà em
sau giờ học có được không? Mình sẽ bàn cách làm sao cho đàng hoàng. Ví dụ mình
sẽ cùng lên danh sách khách mời. Và vài thứ tương tự. Tất nhiên, nếu anh không
bận hay có kế hoạch khác. Nếu anh không đến được cũng không sao. Em tự lo được.

Laura ngừng lại, như chờ
câu trả lời. Mark ngần ngừ. Đến nhà Laura ư? Đến một thế giới quá mức bình
thường ư? Thú vị đây. Chiều mai Mark định “học nhóm” với một em lớp dưới khá
xinh vừa làm quen ở căng tin chiều nay. Nhưng ở bên Laura chắc chắn sẽ vui hơn
nhiều. Vả lại, mục đích chính là chuẩn bị mừng sinh nhật Rosita cơ mà.

Mark trả lời:

- Chiều mai anh đi được.

- Thế thì tốt rồi. Vậy
mai gặp lại nhé?

- Ừ, mai gặp lại. Tạm
biệt.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3