Đánh cắp nụ hôn - Chương 4

Chương 4

- Laura! Này Laura! Dậy
ngay!

Khi tiếng gọi chậm chạp
xuyên vào bức màn của cơn ngái ngủ, Laura mở bừng mắt thấy em gái đang đứng
trước cửa phòng ngủ, tay cầm chiếc điện thoại không dây:

- Rosita gọi.

Nói xong, Julie đặt vội
chiếc điện thoại xuống giường rồi bỏ đi. Laura ngồi lên:

- Alo? Rosita hả?

Rosita cười hì hì:

- Mình đây, xin lỗi đã
nhờ Julie đánh thức bồ dậy. Nhưng mình phải đi bây giờ. Mình chỉ muốn chắc rằng
tối qua bồ về an toàn thôi.

Nghe nhắc đến tối hôm
qua, Laura ngồi phịch xuống giường như không chịu nổi gánh nặng cảm xúc, cơn
giận dữ, cảm giác bị tổn thương, nỗi bẽ bàng… toàn thân cô run lên vì tức giận.

- Kìa Laura, giận mình
đấy à? Rosita dò dẫm. Biết nói gì đây? Thật mắc cỡ không để đâu cho hết. Laura
ấp úng:

- Có chuyện này nhất
định bồ phải biết. Nhưng bồ khỏe chưa đã?

- Khỏe lắm rồi. Đau bao
tử kinh niên mà. Ăn nhằm thứ gì đó không hợp là biết nhau ngay. Tối qua, lúc
gần về, mình đau không chịu nổi. Nhưng bây giờ đỡ rồi. Từ tối qua lại khiến
Laura rên khe khẽ. Rosita vội hỏi:

- Bồ sao thế?

Im lặng. Rồi như không
nén nổi, Laura buột miệng:

- Mình và Mark hôn nhau,
bồ tin không?

- Cái gì? Rosita gần như
hét lên. Laura nhăn mặt đưa ống nghe ra xa. “Thôi được, đúng là mình ngốc, mình
khờ. Nhưng đâu đến nỗi bị khoan thủng màng nhĩ như thế này?”

- Mình biết bồ cho là lạ
lắm. Nhưng chính mình cũng không hiểu tại sao chuyện lại diễn ra như thế. Mình
cứ nghĩ những gì người ta nói đều là sai cả. Hai đứa nói chuyện rất ăn ý… Rồi
chuyện đó đến như một lẽ đương nhiên.

- Bồ nói đương nhiên… là
sao?

Laura yếu ớt chống chế:

- Là lúc đầu, dường như
mình và Mark thực sự đồng cảm.

- Có nghĩa là bồ tưởng
hai người có thể thành một cặp? – Giọng hồ nghi của bạn khiến Laura càng thêm day
dứt – Lúc trước bồ tỉnh táo lắm mà, bồ còn lạ gì hắn nữa – Rosita chợt im lặng
giây lát – Xin lỗi vì đã gay gắt. Nhưng chuyện này quá đỗi lạ lùng. Rồi sao
nữa? Chắc hai người chưa đi quá xa đâu nhỉ?

Laura giãy nảy:

- Trời! Nói gì ghê vậy!
Mình chưa mất trí đâu mà lo.

- Mất trí hay chưa cũng
còn phải xem lại. Nhưng thôi, quên chuyện đó đi. Giờ thì hãy nghe kỹ đây… Mark
không thích có bạn gái đâu.

Laura cay đắng:

- Mình hiểu. Giờ mình
còn rõ hơn cả bồ. Tối qua, hắn đã tuyên bố thẳng thừng – Cơn giận lại sục sôi
trong Laura – Bồ cũng hay thiệt, chịu được hắn chẳng khác nào bấm bụng ăn cơm
nếp nát. Mark đúng là một gã ngốc không hơn không kém. Hắn khiến mình như bị… đúng
là thô lỗ hết chỗ nói.

Vì quá ngượng, Laura
không dám thú nhận Mark đã khiến cô nghĩ mình rất đặc biệt với anh ta. “Ôi dào!
Với ai anh ta chả thế!”

- Tiếc là phải cho bồ
hay sự thật: Mark là bạn thì tốt, nhưng nếu đi xa hơn sẽ thành thảm họa. Tin
mình đi, hắn không xứng với bồ đâu.

Laura tủi thân:

- Mình ngu hết chỗ nói –
Giọng cô như vỡ ra – Nào bồ cảnh báo, nào những cảnh mắt thấy tai nghe ở trường
về Mark. Vậy mà mình vẫn để hắn biến mình thành trò đùa.
Laura ôm gối nằm co ro
trên giường.

- Đừng khóc nữa. Nghe bồ
khóc, mình rối trí lắm. Vả lại, “đồ nanh trắng” ấy không đáng để bồ phải buồn
thế đâu. Thôi, kể về Ted cho mình nghe đi. Chủ nhật, hai người vẫn đi chơi chứ?

Laura vui lên đôi chút,
nhớ về buổi hẹn đúng nghĩa sắp tới.

- Ảnh dặn sẽ đến đón lúc
bảy rưỡi. Nhưng theo bồ sau những chuyện vừa rồi, mình vẫn đi chơi với Ted thì
có gì quá đáng không?

Rosita cười ngặt nghẽo:

- Sao trên đời này có
người dễ thương quá vậy. Tất nhiên là không sao. Đừng có nghĩ vẩn vơ nữa mà. Chờ
máy tí nhé – Rosita buông máy bỏ đi giây lát rồi trở lại – Mình phải đi rồi. Phụ
việc cho mẹ. Hãy tự tha thứ cho mình, quên đi mọi chuyện về Mark. Nhớ chọn bộ
cánh đẹp nhất cho ngày chủ nhật và vui lên khi ở bên Ted. Khi nào về nhớ gọi
điện cho mình, nghe chưa? – Rosita khúc khích – Tôi đang muốn nghe bồ kể Ted
hôn như thế nào.

- Được, cứ chờ đấy. Giờ
thì tạm cúp máy cái đã.

Laura cúp điện thoại. Thật
cương quyết, cô đến bên tủ quần áo và bắt đầu chọn cho mình bộ đẹp nhất. “Lần
này, mình sẽ nhất nhất làm theo lời Rosita.”

Bán hàng thế này mới
thích chứ. Ca sáng ngày thứ bảy ở cửa hàng khiến Mark luôn chân luôn tay. Cực
nhưng mà vui. Các bậc phụ huynh dẫn theo con cái chọn hết phim này đến phim
khác rồi chất đống trên quầy chờ tính tiền. Còn đám thanh thiếu niên trạc tuổi
Mark lại thường đến vào buổi tối.

Mark cười cầu tài với
một khách hàng đến bên quầy, máy móc chọn băng cho cô ta, và nhanh chóng đếm
tiền. Ít nhất thì công việc cũng cho Mark nguồn thu nhập, tuy ít ỏi. Cái chính
là cũng đỡ cho mẹ được chút đỉnh.

Có tiếng kẹt cửa. Mark
quay ra nhìn xem ai đang tới. Nhìn thấy Mike và Doug, Mark cười hết cỡ. Không
cười sao được, Doug vừa cao, vừa gầy nhẳng, chân tay khẳng khiu, mái tóc cắt
ngắn ngủn. Vậy mà suốt ngày cặp kè với Mike thân hình như hộ pháp, mắt to, mái
tóc đen luôn láng bóng, mượt mà.

Vừa nhìn thấy bạn, Mike
đã đùa:

- Này Mark, dòng đời
chảy quanh mấy quầy băng thế nào?

Mark thở dài:

- Vẫn như mọi ngày thôi.
Còn hai cậu định đi đâu đây?

Doug nhún vai:

- Vô công rồi nghề như
tụi này thì còn biết làm gì. Chỉ đi chơi loanh quanh rồi ghé qua thăm cậu thôi.

- Hôm qua xem bóng chày
vui không?

Mike lắc đầu:

- Tôi mà kể, thể nào cậu
cũng không tin đâu. Gã này ngốc không thể tả.

Doug cau có:

- Cậu bảo ai ngốc?

Mark mỉm cười, chờ nghe
câu chuyện về chàng ngốc Doug:

- Hắn ta nhảy lên chộp
trái banh từ dưới sân bây lạc lên khán đài. Nhảy thế nào mà đè cả vào người
ngồi bên cạnh. Gã kia tức quá dội cả vại bia lên đầu hắn. Suốt tối qua, người
Doug chẳng khác nào cái lò ủ men bia.

Doug chêm vào:

- Đúng là không thể tệ
hơn. Tớ gần như ướt sũng.

- Cậu có biết từ say xỉn
tiếng Ý có nghĩa là “ướt sũng rượu” không?

Mike và Doug hết nhìn
nhau rồi lại nhìn Mark, không hiểu. Mark lắc đầu. Sao tự nhiên câu nói ấy lại
bật ra từ cái đầu khốn khổ của mình thế nhỉ?

Doug hỏi:

- Còn cậu, tiệc tùng thế
nào? Buổi tiệc. Cặp mắt nâu đầy say mê của Laura. Ánh mắt cô ấy nhìn mình trước
khi hôn nhau. Còn cảm giác trong khi hôn thì nếu có tả cũng phải hết đến nửa
ngày!

Mark vờ tự nhiên.

- Cũng vui.

Doug nhướng mày:

- Có tán được em nào
không?

Mark tự nhiên phát cáu:

- Bộ hết chuyện để hỏi
rồi hả?

Doug, Mike trợn mắt nhìn
nhau:

- Sao vậy, Ông Nhạy Cảm?
Vụ chinh phục mới nhất này cần giữ bí mật à?

Mark sượng trân: Mình
khùng thật. Đang yên đang lành thì cáu nhặng cả lên. Mà vì cái gì cơ chứ? Buổi
tối khá đặc biệt. Laura khá đặc biệt. Nhưng tất cả đã qua rồi. Hãy quên như
chuyện ấy chưa từng xảy ra.

Mark lắp bắp:

- Đừng giận mình nhé các
cậu. Hôm nay mình làm sao ấy – Mark cười gượng – Thôi thì em xin thú thật với
hai anh, chẳng có ma nào cắn câu cả.

- Buồn cho cậu quá.

Nghe thế, Mark cúi gằm,
hối hận vì lần đầu tiên nói dối hai bạn thân nhất thế này. “Việc gì phải giấu
chứ?” Mark tự trả lời: Vì Laura là bạn thân nhất của Rosita. Vì thế không thể
kể về Laura cho Doug và Mike nghe như bao lần trước. Suy cho cùng, tình cảm cậu
dành cho Laura chỉ là nhất thời. Về lâu về dài chẳng đi đến đâu. Cứ nhìn cách
sống hai người thì biết. Hố sâu cách biệt giữa họ có dễ bằng cả biển Thái Bình
Dương! Hơn nữa, Laura đã tuyên bố thẳng thừng là sẽ đi chơi với Ted. Rõ là với
Laura, Mark chỉ là con số không to tướng. Có lẽ lý do duy nhất lý gải cái hôn
hôm qua là sự ngạo mạn nảy sinh ý muốn phá hỏng hình ảnh cô gái ngoan trong
giây lát. Với Laura, Mark chỉ là một thử nghiệm cho một cuộc nổi loạn tâm lý
nho nhỏ: can đảm chống lại thói thường. Những cô gái như Laura, quen được đời
ưu ái, sẽ không bao giờ thèm đếm xỉa đến người như Mark.

Mà Mark cũng chẳng cần. Nghĩ
đến chuyện cô nàng bám lằng nhằng suốt cả tháng, bắt cậu đưa đi chơi và làm đủ
trò ngớ ngẩn trong các buổi hẹn hò mà phát chán. Nhưng phải thú nhận, nếu Laura
có muốn đi chơi với mình, chắc Mark cũng không từ chối. Tất nhiên, chỉ trên
cương vị bạn bè. Không hiểu sao, tự nhiên Mark muốn học tiếng Ý thế không biết!

Ted hỏi Laura trước khi
nhấm nháp ly cà phê sữa:

- Cà phê uống được
không?

Laura mỉm cười:

- Ngon lắm.

Ted rất chu đáo. Anh hỏi
Laura thích uống cà phê ở đâu. Hóa ra quán cà phê Daily Grind, nơi Laura hay
đến với Rosita, lại là nơi ưa thích của Ted. Duyên trời định hay sao vậy? Laura
nói thêm:

- Phim cũng hay nữa.

- Anh cũng thích phim ấy.
Anh thích trở thành diễn viên giỏi. Em cũng thế, đúng không?

Ted thích nghề diễn. Giống
hệt mình. Còn Mark lại coi diễn xuất là chuyện tầm phào. Ôi dào, Mark thì biết
cái gì!

- Diễn viên diễn quá hay.
Nhất là đoạn họ cùng đến gặp bố mẹ cô ấy.

Ted ngạc nhiên, bật cười
thú vị:

- Anh cũng thích cảnh ấy.

Ted đặt ly cà phê đã
uống xong trước mặt và ghé sát bên Laura. Cô bé chợt cảm động. Đó chính là điều
cô muốn từ một chàng trai, một người luôn chăm sóc những sở thích của cô. Luôn
đồng tình với cô. Một người không khăng khăng bảo thủ giữ lấy ý kiến của mình “Như
Mark là không thể chấp nhận được”. Ánh mắt Ted dịu dàng:

- Ở bên em, anh không
muốn về nữa.

Laura cắn môi hồi hộp:

- Em cũng thế.

- Anh có linh cảm em sẽ
là một diễn viên cừ. Lúc trước, anh không có nhiều thời gian dành cho đội kịch.
Từ bây giờ, chúng mình sẽ hiểu nhau hơn. Mình sẽ được gần nhau nhiều hơn, đúng
không em?

Laura gật đầu. Hồi ấy,
Ted và Emily cũng không rời nhau nửa bước. Nhìn họ, Laura luôn có chút ganh tị.
Ngay cả bây giờ, thỉnh thoảng cô bé cũng ước mong có một tình cảm khăng khít
giống như Rosita với Dennis. Khi Laura tìm được một nửa của mình rồi, cuộc sống
sẽ còn hoàn thiện, tuyệt vời hơn nữa. Ted nhìn đồng hồ, do dự:

- Chắc mình phải về thôi
em.

Laura xịu mặt, không
muốn tối nay kết thúc nhanh như vậy. Hôm nay, trái ngược với tối thứ sáu vừa
qua:

- Vâng.

Laura uống xong ly nước
rồi chờ Ted thanh toán tiền. Nhìn theo Ted, Laura thầm thán phục sự tự tin của
anh. “Không thể tưởng tượng được, người đứng đầu top ten chàng hào hoa nhất
trường lại đang ở bên mình”.

Trên đường về nhà, Laura
thầm so sánh với chuyến đi với Mark đêm thứ sáu. Với Mark, Laura hồi hộp lo sợ.
Còn Ted lại cho cô cảm giác an toàn. Laura không phải lo tự nhiên Ted quay
ngoắt một trăm tám mươi độ mà cư xử lạnh lùng và cao ngạo với mình. Thậm chí,
Ted chỉ lái xe một tay. Còn tay kia âu yếm nắm chặt tay Laura suốt dọc đường.

Vài phút sau, khi xe
thắng lại trước cửa nhà, Laura không muốn nói lời từ biệt. Ted dịu dàng:

- Thứ hai gặp lại nha.

Laura mỉm cười:

- Vâng.

Rồi bất ngờ Ted nhoài
người trên ghế kéo cô lại gần. Laura nhắm mắt chờ nụ hôn của anh. Laura kỳ vọng
một nụ hôn dạt dào những cảm xúc mãnh liệt – như khi hôn Mark. Nhưng lần này
chỉ là cảm giác lạnh nhạt pha lẫn một chút ngượng ngập. Giận mình vì lại đi so
sánh hai chàng trai ngay lúc này, Laura buộc mình phải đáp lại nụ hôn của Ted
thật nồng nàn, thật mạnh mẽ. Có như thế những suy nghĩ về Mark mới không len
lỏi vào tâm trí cô ngay những lúc không ngờ nhất. “Trò đùa ngớ ngẩn của tiềm
thức phải chấm dứt. Ngay lập tức!”.

Ted lùi lại, cười ngỡ
ngàng:

- Anh suýt ngạt thở đấy.

Vì trời tối nên anh
không thấy hai gò má Laura đỏ bừng. Cô bẽn lẽn:

- Tạm biệt.

- Ừ, thứ hai gặp lại.

Khi Ted đi rồi, Laura
vội vã trở vào nhà, chạy ngay lên phòng mình. Cô bé thả người xuống giường,
lòng tràn đầy hạnh phúc. Có thể nói, cuộc sống đã mang đến cho Laura đầy đủ sắc
thái ngọt ngào.

Chợt Laura nhíu mày khi
nhớ ra sẽ phải chạm mặt Mark vào sáng thứ Hai. Mark sẽ làm gì? Lạnh lùng và
kiêu ngạo như hôm trước? Hay tự mãn nguyện vì đã hớp hồn được Laura? Nghĩ đến
đây, Laura choáng váng.

Cô nghiêm khắc tự nhủ
“Quên Mark đi. Không thể để hắn làm hỏng dư âm của tối nay. Ted mới là người
mình cần.”

Laura nhanh chóng thay
đồ, lên giường ngay. Trong lúc chờ giấc ngủ tới, cô bé buộc mình không được
nghĩ về chuyện gì khác ngoài những khoảnh khắc thư giãn, thoải mái khi ở bên
Ted.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3