Đánh cắp nụ hôn - Chương 6
Chương 6
Laura soi mình trong tấm
gương lớn trên bàn trang điểm bằng gỗ sồi. Mãi mà cô vẫn không hài lòng với mái
tóc nâu dài xõa xuống lưng. Nhưng sao mình phải cầu kỳ thế này? Laura tự trả
lời “gặp ai cũng cần tươm tất. Khi có bạn tới chơi nhà, ăn mặc lịch sự là điều
nên làm.” Mẹ Laura thường dặn thế. Laura ghé sát vào gương hơn: Môi mình thế
này có nhợt nhạt quá không nhỉ? Nhất định không để Mark nghĩ Laura ốm đau hay
bệnh hoạn gì đó! Laura với tay lấy thỏi son ưa thích thoa vội lên môi.
Tiếng chuông cửa khiến
Laura giật nảy mình. Xịt thêm chút nước hoa, Laura gần như lao xuống cầu thang
để mở cửa.
Khi cánh cửa rộng mở
trước mặt Laura, Mark đã đứng trên bậc thềm nhà. Đáng vẻ anh cũng e dè, hồi hộp
y như hôm thứ Sáu tuần trước. Trong chiếc quần Jeans bạc màu, áo thun màu xám,
cặp mắt của Mark như xanh hơn mọi khi. “Lại mắt xanh hơn mọi khi. Nếu mình cứ
thả hồn vào từng thay đổi của cặp mắt xanh kia, thế nào rồi cũng có lúc…”
- Chào anh, anh vào đi.
Laura đẩy cánh cửa mở
rộng và bước lùi lại. Mark ngần ngừ bước vào trong, sợ sệt như thể sắp có một
tay vệ sĩ lực lưỡng chỉ chực đá cậu bay ra ngoài. Mark nhìn quanh phòng khách:
- Nhà đẹp quá.
- Cảm ơn anh.
Laura lí nhí, tự hỏi mời
Mark đến nhà thế này có khiến anh ấy hiểu lầm ý mình không.
- Thôi mình lên…
Laura ngập ngừng. Thường
thì khi Rosita hay bạn bè của Laura đến chơi, họ thường rù rì tâm sự trong
phòng riêng của Laura. Nhưng chắc chắn Laura không thể mời Mark vào đó được. Laura
quả quyết:
- Tụi mình vào phòng đọc
sách nhé. Ở đó nói chuyện tiện hơn.
Mark theo Laura lên cầu
thang vào phòng đọc sách chung của gia đình.
- Anh ngồi đi.
Laura chỉ chiếc ghế sofa
bọc da màu đen. Mark máy móc làm theo. Còn Laura chọn chỗ ngồi đối diện. Mark
hít hà, hỏi:
- Mùi hoa gì thơm quá!
- À… em vừa dọn dẹp và
lau dọn nhà cửa xong. Chắc là mùi xịt phòng đấy mà.
Nếu biết mình dùng nước
hoa, anh ấy sẽ tưởng mình làm dáng vì anh ấy. Sự thật hoàn toàn không phải thế,
Laura thích nước hoa, thế thôi. Mark nhìn quanh:
- Mọi người đi vắng cả
rồi à?
Mark nhìn tứ bề bốn bên,
Laura để ý thấy Mark ngắm rất kỹ bằng khen đủ loại treo trên tường. Bố mẹ Laura
đều là tiến sĩ. Phải cần chiều rộng của một bức tường mới có thể treo hết bằng
cấp, giấy khen, các chứng chỉ đủ loại. Laura giải thích:
- Bố mẹ em đi làm. Còn
Julie, em gái em đang ngủ trưa.
Vừa về đến nhà đã lên
thẳng phòng riêng và ngủ cho đến tận bữa tối là thói quen mới của Julie. Cách
xử sự hơi lạ ấy có thể là nguyên nhân từ cơn mệt mỏi. Hay còn lý do nào khác?
Nhưng Laura gạt đi suy nghĩ ấy để tập trung vào công việc trước mắt:
- Mình bàn luôn về sinh
nhật Rosita nhé! Đầu tiên là lên danh sách khách mời để chắc chắn bạn bè Rosita
đến dự đông đủ. Được không?
Mark đồng ý:
- Ý hay đấy. Em định mời
người ta đi đâu?
- Em vẫn chưa nghĩ ra
chuyện đó.
“Rõ ngố quá đi. Đáng lẽ
phải thống nhất về địa điểm trước.”
- Ở đây được không? –
Mark khịt mũi – Nhà rộng quá còn gì.
Thái độ ấy không thể
không khiến Laura ngạc nhiên:
- Nghe anh nói thì hình
như có nhà cửa rộng rãi là một cái tội?
Mark hơi ngượng, nên cúi
gằm:
- Anh không có ý thế. Chẳng
qua anh nghĩ nhà em rất hợp để tổ chức tiệc cho Rosita, hoặc bất cứ buổi tiệc
nào khác. Anh… - Mark đành nhìn thẳng mắt Laura, thú nhận – Chỉ là anh có chút
choáng ngợp khi đến những nơi như thế này.
Choáng ngợp khi đến nhà
Laura ư? Cô chưa từng nghe ai nói thế bao giờ.
- Sao lại thế? Vậy nhà
anh thế nào?
Mark khó chịu:
- Trời! Em lo anh đến
điều tra hay sao mà dè chừng thế.
Laura như bị dội một gáo
nước lạnh:
- Em… em không có ý đó… mà
thôi quên đi.
Mark thở dài:
- Anh xin lỗi. Anh trót
lỡ lời, tự nhiên khó chịu như thế thật không phải. Thực ra hai mẹ con anh ở
trong một căn hộ thuê.
Laura chăm chú nhìn Mark.
Anh ấy ân hận thực. Chỉ cần nhìn thoáng qua nét mặt cũng thấy rồi. Cô đề nghị:
- Vậy mình bàn tiếp nhé?
Nghe cô nói thế, Mark
mỉm cười, nét mặt đã bớt căng thẳng hơn.
- Ừ.
Lại cái lúm đồng tiền ấy.
Laura cố không tập trung vào nó:
- Theo em, chuyện trang
trí là nhất định phải có.
Mark bật cười, vuốt tóc
xòa xuống trán:
- Tất nhiên rồi.
Laura đỏ mặt:
- Anh cười em đấy à?
Khi Mark cười, cặp mắt
xanh thẫm lại sáng lên y như đêm hôm trước.
- Đâu có. Chỉ là anh
tưởng tiệc nào mà không cần trang trí cho khác ngày thường một chút.
Laura cười theo:
- Thấy chưa, anh đang
cười em. Thực ra em đang nhấn mạnh rằng với Rosita, chuyện trang trí quan trọng
hơn với nhiều người khác. Nếu mình không mua đồ trang trí, rất có thể sẽ…
Mark ngắt lời:
- Anh biết, anh biết chứ.
Anh hiểu Rosita mà…
Laura cãi:
- Em cũng thân với
Rosita chứ bộ.
Mark lắc đầu chào thua,
lúm đồng tiền trên má vẫn không chịu biến đi. Hình như nó nhất định bắt Laura
phải chú ý đến mình.
- Em có muốn chiều thứ
Sáu mình cùng đi mua đồ trang trí không?
Laura chớp mắt nhìn
Mark, anh ấy vừa rủ mình kìa. Như thế, họ vẫn là bạn. Tốt, mình cũng muốn như
thế.
- Đồng ý. Em cũng đang
định thế.
Mark lại nhìn quanh:
- Thế thì hay lắm. A mà…
khi nào bố mẹ em về?
Vừa hỏi, Mark vừa chăm
chú nhìn vào bức hình gia đình đặt trên giá sách.
- Năm rưỡi mẹ em về. Bố
thì về lúc sáu giờ.
- Em thích thật. Mẹ anh
về nhà muộn hơn nhiều. Vì phải làm thêm giờ mà. Đã thế, công việc lại quá vất
vả.
- Vậy anh phải tự lo
nhiều thứ, đúng không?
Laura cẩn trọng, chỉ sợ
Mark lại nổi đóa với mình lần nữa, Mark thú nhận:
- Ừ, mẹ anh lại nhiều
bệnh nữa. Thế nên, mỗi khi mẹ đi làm, anh lại lo. Hai mẹ con bận rộn suốt. Thật
buồn khi phải chấp nhận để mẹ cực khổ lo cho gia đình. Nhưng biết làm sao?
Laura không ngờ có lúc
được nghe Mark tâm sự thế này. Cô khẽ khàng:
- Bố mẹ em cũng làm việc
suốt. May mà ông bà rất yêu nghề. Mẹ em là giảng viên của một trường đại học,
còn bố làm việc cho một công ty chế tạo máy.
- Em may mắn thật đấy. Không
phải ai cũng được như em đâu. Nói xong, Mark lại nhìn quanh căn phòng. Laura
hơi bất mãn. Sao Mark cứ hay đánh giá cô này nọ. Như thể với anh, Laura là con
gái nhà giàu, được chiều quá đâm hư.
- Cứ cho là em may mắn. Nhưng
không lẽ vì thế em phải mang cảm giác có tội hay phải hổ thẹn hay sao? Hình như
em phải như thế, anh mới cho là hợp lẽ?
Mark không trả lời, chỉ
thẳng thắn nhìn Laura. Cô nói tiếp:
- Anh cũng nên biết rằng
em không phải là người duy nhất trên đời này có bố và mẹ vẫn sống hạnh phúc với
nhau. Thêm vào đó, bố mẹ em đều yêu nghề và kiếm đủ tiền để duy trì một gia
đình hạnh phúc. Ngoài kia có thiếu gì gia đình hạnh phúc như vậy. Chẳng qua
anh…
Laura “xanh mặt”, ước
sao có thể rút lại mấy tiếng cuối cùng. Sao mình lắm mồm thế nhỉ? Mark hỏi lại:
- Anh làm sao? Chẳng qua
anh không có bố chứ gì? Để anh nói em nghe, bố anh đã bỏ hai mẹ con anh từ
trước khi anh biết bò và không hề trợ cấp tiền nuôi con. Chẳng lẽ ở trong một
hoàn cảnh như thế, anh phải tin rằng thực tại này thật tuyệt vời, thật hoản hảo
ư? Nói thật với em, anh chỉ thấy cuộc đời này thật thối nát, thật đáng sợ.
Trời! Thì ra Mark chưa
từng biết mặt bố! Laura luống cuống:
- Em vô cùng xin lỗi. Em
không hề biết chuyện ấy.
Cô bé chỉ muốn làm ngay
một việc gì đó để Mark dễ chịu hơn.
- Bây giờ em mới biết
hoàn cảnh của anh. Em sẽ… em chưa biết phải làm gì. Nhưng anh cũng không thể
căm ghét cả nhân loại chỉ vì những gì bố anh đã làm.
Mark nhìn xuống hai bàn
tay mình:
- Nói bao giờ chẳng dễ
hơn làm.
Laura chuyển sang ngồi
cạnh Mark, hỏi nhẹ nhàng:
- Từ khi bố anh bỏ đi,
anh có gặp ông không?
Mark ấm ức:
- Không, khi anh còn bé,
thỉnh thoảng ông gửi cho vài tấm thiệp mừng sinh nhật và mấy món đồ chơi. Thiệp
lúc nào cũng viết rằng ông ấy thương yêu anh. Mong anh hiểu cho vì ông không
thể ở bên anh được. Một thằng con trai năm tuổi thì làm sao hiểu được những từ
đao to búa lớn như thế chứ?
Với Laura, Mark đã trở
thành một con người hoàn toàn khác. Chả trách Mark không hoàn toàn gắn bó với
cô gái nào. Vì những gì bố Mark đã làm, rất có thể anh ấy chẳng còn tin ai trên
đời nữa.
- Anh có gọi điện cho bố
một lần. Số điện thoại xin từ một người bà con của bố. Bác ấy vẫn thường hỏi
thăm hai mẹ con anh.
- Rồi sao nữa?
- Một giọng phụ nữ xa lạ
trả lời điện thoại. Bà nói chuyện với anh khá lâu. Bà ấy bảo bố anh luôn nhớ
con trai, rằng hai bố con có rất nhiều điểm chung, ví dụ giọng nói giống nhau,
cách nói chuyện cũng giống nhau. Vinh dự ghê, đáng lẽ anh nên mừng mới phải.
Mark cười cay đắng. Laura
nắm tay bạn, xiết nhè nhẹ.
- Đừng thế nữa.
Mark ngạc nhiên trước cử
chỉ của Laura nhưng không rút tay về.
- Sau đó thì sao?
- Bà ấy đảm bảo bố sẽ
gọi lại ngay. Anh chờ mãi và nghĩ “Thế nào bố cũng sẽ gọi. Bố nhất định muốn
nghe tiếng mình.” – Giọng Mark khàn đục. Im lặng một lát rồi Mark quay lại –
Muốn nghe bất ngờ thú vị không? Ông ấy không gọi lại. Cho đến bây giờ anh vẫn
không biết gì về ông.
Laura không ngờ trên đời
này lại có người không muốn nói chuyện với con trai ruột. Cô cố moi óc nhưng
vẫn không biết phải nói gì.
- Thế cũng tốt. Sau lần
ấy, anh được một bài học: đừng bao giờ hy vọng gì từ bố anh. Còn nữa, anh
nghiệm ra rằng, tốt nhất cứ kỳ vọng điều tồi tệ nhất. Sau đó, những gì đến với
mình sẽ toàn là những bất ngờ thú vị!
Mark cười buồn. Laura
thấy có một nỗi đau giấu sau giọng nói vờ tỉnh rụi kia. Mark cười mà ánh mắt
buồn hiu hắt. Laura dịu dàng:
- Sai rồi. Nếu nghĩ mình
luôn bất hạnh, anh sẽ không thấy được những điều tốt đẹp trong đời, ngay cả khi
nó ở trước mặt.
Mark chột dạ. Với Laura,
có vẻ như Mark cũng để ý đến những gì cô nói. Mark nhìn sâu vào đáy mắt Laura,
thật lâu. Bất chợt, anh quay đi, e hèm:
- Thôi, mình làm tiếp
danh sách khách mời đi.
Mark rút tay lại để cuốn
sổ trên bàn. Laura bất ngờ vì Mark đột ngột đổi đề tài. Với Mark, Laura luôn
phải đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Không thể đoán trước được Mark sẽ làm
gì tiếp theo.
- Nếu vậy thì… bắt đầu
từ Sirin Thada nhé?
Laura nhìn Mark cắm cúi
trên trang sổ. Anh ấy đang nghĩ gì nhỉ? Mark nhìn Laura, chờ cái tên kế tiếp. Laura
gợi ý:
- Ai nữa nhỉ? Abby Cohen
được không?
Mark đổi tư thế, rõ ràng
là không thoải mái:
- Cũng được.
Tự nhiên, hình ảnh Abby
đứng cạnh Mark hiện lên trong tâm trí Laura. Có lần, Laura còn bắt gặp họ hôn
nhau gần cửa lớp nữa.
Lạy trời! Sao mình có
thể quên rằng Abby còn đứng trước cả Laura trong danh sách “những kẻ bị chinh
phục” của Mark. Laura nhăn mặt đau đớn. làm sao có hai con người trái ngược
trong hình hài của Mark được. Đúng là anh ấy giàu tỉnh cảm và cũng khá nhạy cảm.
Nhưng Mark cũng quen thói đùa giỡn với tình cảm của bất cứ ai tin vào những lời
tán tỉnh của mình.
- Kìa Laura! Có chuông
điện thoại.
- Gì cơ? Đang suy nghĩ
mông lung, Laura giật mình:
- Để em nghe.
Cầm ống nghe lên, cô bé
vờ bình thản:
- A lô!
- Laura phải không?
Là Ted, Laura bất giác
mỉm cười. Mừng làm sao khi nghe giọng nói của anh.
- Em đây.
- Anh tìm được số phone
của em trong danh bạ của đội kịch. Em đang bận à?
- Cũng đang dở tay. Nhưng
sẽ xong ngay thôi. Khi nào xong, em sẽ gọi lại cho anh, được chứ?
- Được. Anh cũng chỉ
muốn mời em đi chơi vào tối thứ Bảy. Em có bận gì không?
Tim Laura đập dồn. Hai
tuần liên tiếp! Như thế có nghĩa là họ đã thành một cặp rồi ư?
- Không, Tối thứ Bảy em
rảnh.
Laura nói to hơn bình
thường. Mark cũng cần phải biết Laura cũng bận rộn như ai.
- Em gọi lại cho anh sau
nhé. Thế nói chuyện được nhiều hơn.
- Ừ, cũng được. Chào em.
Laura gác máy, quay sang
Mark giải thích vẻ thờ ơ:
- Điện thoại của Ted đấy
mà.
Mark cười tủm tỉm:
- Dễ thương nhỉ.
- Ừ.
Tự nhiên, căn phòng rơi vào
im lặng. Có lẽ đây là lần thứ một triệu, Mark nhìn quanh phòng. Còn Laura bối
rối cuốn mấy ngón tay vào đuôi tóc.
Có tiếng mở cửa dưới nhà.
Laura nhìn chiếc đồng hồ lớn đứng dựa ở góc phòng, năm giờ ba mươi. Mẹ cô bé đã
về.
Mark đứng lên, nói
nhanh:
- Anh về đây.
Laura đứng lên, cầm cuốn
sổ từ tay Mark:
- Mẹ em vừa về đấy. Thôi
để em lên danh sách cho. Anh vẫn còn ý định đi mua đồ vào thứ Sáu đấy chứ?
Mark gật đầu:
- Ừ.
Họ im lặng xuống cầu
thang. Laura không ngạc nhiên khi thấy Mark chỉ lí nhí chào mẹ mình rồi đi như
chạy ra cửa. Mark vừa đi khỏi, mẹ nhìn Laura như muốn có lời giải thích:
- Con và bạn ấy quen
nhau thế nào?
Giải thích cho mẹ thế
nào để mẹ hiểu đây? Chẳng lẽ lại bảo: Anh ấy là người con đã hôn thật say đắm
dù chưa biết tí gì về bản thân cũng như gia cảnh của anh ấy ư? Hay nói Mark chỉ
là bạn bình thường?
- Anh ấy là bạn của
Rosita mẹ ạ. Chúng con dự định làm sinh nhật bất ngờ tặng Rosita.
Nghe thế, mẹ Laura mỉm
cười:
- Tốt lắm, các con định
tổ chức ở đâu?
Laura nũng nịu nhìn mẹ:
- Ở đây được không mẹ?
Bà mẹ bật cười:
- Được chứ. Chỉ cần cho
mẹ biết thời gian.
Laura ôm mẹ thật chặt. Sau
khi nghe chuyện về bố Mark, cô bé càng nâng niu quý trọng hơn những gì mình
đang có.