Thư Viện Nửa Đêm - Chương 05
Chỉ trong khoảnh khắc từ từ nhắm mắt, Nora đã nhìn thấy hình bóng cha mình trong tâm trí, đang chăm chú nhìn vào đồng hồ bấm giờ như đợi cô đến chỗ mình. Nora mở mắt ra và bước vào trong sạp báo.
“Trú mưa hả?” người phụ nữ ngồi sau quầy cất tiếng hỏi.
“Vâng.” Nora cúi gằm mặt. Nỗi tuyệt vọng trong cô cứ lớn dần, hệt như một khối tạ cô không sao mang nổi.
Ở đây đang bày tạp chí National Geographic.
Trong lúc đăm đăm nhìn trang bìa cuốn tạp chí in hình lỗ đen vũ trụ, cô chợt nhận ra đó chính là mình. Một lỗ đen. Một ngôi sao đang hấp hối, tự co sụp lại trong chính mình.
Bố cô từng đặt mua dài hạn tạp chí này. Nora còn nhớ cô đã say sưa đọc bài viết về quần đảo Svalbard thuộc Na Uy nằm ở Bắc Băng Dương. Cô chưa bao giờ trông thấy nơi nào xa xôi đến thế. Cô đọc về các nhà khoa học thực hiện nghiên cứu ở khu vực sông băng, vịnh hẹp đóng băng và giữa bầy hải âu cổ rụt. Thế rồi, được sự động viên của bà Elm, Nora quyết định sau này sẽ trở thành nhà băng hà học. Cô chợt trông thấy bộ dạng lôi thôi, còng còng của Ravi -bạn chí cốt của anh trai cô và cũng là thành viên cũ trong ban nhạc - kế bên dãy tạp chí âm nhạc, đang cắm cúi đọc. Cô đứng sững lại hơi quá lâu bởi lẽ khi quay người rời đi, cô nghe thấy tiếng anh ta gọi, “Nora?”
“Ravi đấy à, chào anh. Tôi nghe kể hôm trước Joe về Bedford?”
Anh ta khẽ gật đầu. “Phải.”
“Anh ấy, ừm, anh có gặp anh ấy không?”
“Có.”
Nora nhận thấy một khoảng lặng đau nhói lòng. “Anh ấy về mà không nói gì với tôi cả.”
“Cậu ta chỉ ghé qua chốc lát thôi.”
“Anh ấy vẫn khỏe chứ?”
Ravi ngập ngừng. Nora đã từng mến anh ta, và anh ta luôn là người bạn trung thành của anh hai cô. Nhưng cũng như với Joe, giữa họ vẫn tồn tại một rào cản. Hai người có màn chia tay không mấy êm đẹp. (Anh ta ném dùi trống xuống sàn phòng tập và đùng đùng bỏ đi khi Nora thông báo cô quyết định rút khỏi ban nhạc.) “Hình như cậu ta bị trầm cảm.”
Tâm tư Nora càng thêm nặng nề khi nghĩ đến người anh trai có thể cũng đang trải qua những cảm xúc tương tự cô.
“Joe không còn là chính mình,” Ravi tiếp tục, giọng tức giận. “Cậu ta sẽ sớm phải chuyển ra khỏi căn hộ bé tin hin ở khu Shepherd’s Bush. Vì cậu ta không được chơi ghi ta lead trong ban nhạc rock ăn khách. Tất nhiên tôi cũng không xu dính túi chứ nào có hơn gì. Thời buổi này biểu diễn ở mấy quán rượu chẳng được mấy đồng. Dù cô có chấp nhận cọ bồn cầu cho người ta đi nữa. Đã cọ bồn cầu ở quán rượu bao giờ chưa hả Nora?”
“Đời tôi độ này cũng nát lắm, nếu chúng ta định đua Thế vận hội của những người khốn khổ với nhau.”
Ravi ho khùng khục. Vẻ mặt anh ta đanh lại trong thoáng chốc. “Vâng, cô thì khổ rồi.”
Giờ cô chẳng có lòng dạ nào để cãi cọ. “Là về nhóm Mê Cung sao? Vẫn thế à?”
“Ban nhạc là tâm huyết của tôi. Của anh trai cô. Của tất cả mọi người. Chúng ta đã ‘chốt kèo’ với hãng Universal. Mọi thứ ngay trong tầm tay. Album, đĩa đơn, lưu diễn, quảng bá. Lẽ ra giờ này chúng ta có thể được như Coldplay.”
“Anh ghét Coldplay mà.”
“Cái đó không quan trọng. Lẽ ra giờ này chúng ta có thể đang ở Malibu. Thực tế thì sao: Bedford. Thế nên, chưa, anh trai cô chưa sẵn sàng gặp cô đâu.”
“Hồi ấy tôi hay bị những cơn hoảng loạn. Cuối cùng rồi tôi sẽ làm cả nhóm thất vọng. Tôi đã bảo hãng đĩa cứ ký với các anh mà không cần có tôi. Tôi đồng ý nhận vai trò sáng tác. Rồi chuyện đính hôn cũng đâu phải lỗi tại tôi. Tôi có Dan. Nó kiểu như một dạng rút kèo vậy.”
“Ờ, rồi. Cuối cùng vụ đó kết thúc ra sao?”
“Ravi, như thế không công bằng.”
“Công bằng. Nói hay lắm.”
Người phụ nữ ở quầy thu ngân tròn mắt hóng chuyện.
“Chẳng ban nhạc nào tồn tại được mãi. Chúng ta sẽ chỉ như cơn mưa sao băng thôi. Kết thúc ngay cả khi chưa bắt đầu.”
“Mưa sao băng đẹp bỏ xừ.”
“Thôi nào. Anh vẫn ở bên Ella đúng không?”
“Tôi có thể vừa ở bên Ella, vừa góp mặt trong ban nhạc ăn khách, và có tiền. Chúng ta đã có cơ hội đó. Ở ngay đây.” Anh ta trỏ vào lòng bàn tay mình. “Những ca khúc của chúng ta nổi như cồn.”
Nora thấy ghét chính mình khi trong đầu cô thầm sửa “của chúng ta” thành “của tôi”.
“Tôi không nghĩ vấn đề của cô nằm ở chứng sợ sân khấu. Hay sợ cưới. Mà vấn đề của cô là sợ sống.”
Đau thật. Những lời ấy khiến dưỡng khí bị ép sạch khỏi lồng ngực cô.
“Còn tôi thì nghĩ vấn đề của anh,” cô phản pháo, giọng run run, “là đổ lỗi cho người khác khiến cuộc sống của mình chẳng ra gì.”
Anh ta gật đầu như thể vừa nhận một cái bạt tai. Trả tờ tạp chí về chỗ cũ.
“Tạm biệt, Nora.”
“Cho tôi gửi lời chào Joe,” cô nói khi anh ta rời khỏi sạp báo, bước ra ngoài trời mưa. “Nhé.”
Cô nhác thấy trang bìa tạp chí Your Cat. Ảnh một con mèo mướp lông vàng. Trong đầu cô vang lên thanh âm nhức óc, nghe như bản giao hưởng phong cách Sturm und Drang, như thể hồn ma của một nhà soạn nhạc người Đức đang mắc kẹt bên trong tâm trí cô, khơi lên hỗn loạn và căng thẳng.
Người phụ nữ ở quầy thu ngân vừa nói gì đó với cô nhưng cô không để ý.
“Chị bảo sao?”
“Nora Seed phải không?”
Người phụ nữ - mái tóc bob vàng, làn da rám nắng nhân tạo - toát lên một sự vui tươi, thoải mái và tự tại mà Nora đã không còn biết phải làm sao để có được. Chị ta tì cẳng tay lên mặt quầy và nhoài lên, cứ như Nora là con vượn cáo trong sở thú.
“Vâng.”
“Tôi là Kerry-Anne. Hồi đi học có biết cô. Bơi giỏi. Học siêu. Chẳng phải ông thầy gì đó, hình như thầy Blandford, từng có lần tuyên dương cô trước toàn trường sao? Bảo sau này cô có cơ hội tham dự Olympic ấy?”
Nora gật đầu.
“Rồi cô có tham gia không?”
“Tôi, ừm, bỏ bơi. Lúc đó… thích âm nhạc hơn. Thế rồi dòng đời xô đẩy.”
“Vậy bây giờ cô làm gì?”
“Tôi đang… trong giai đoạn chuyển việc.”
“Thế chuyện gia đình thì sao? Chồng con gì chưa?”
Nora lắc đầu. Ước gì nó rụng quách đi. Cái đầu cô ấy mà. Rơi xuống sàn. Để cô không phải chịu đựng cuộc nói chuyện với người lạ thêm một lần nào nữa.
“Ừm, đừng chờ lâu quá. Tích tắc, tích tắc.”
“Tôi ba mươi lăm.” Giá mà có Izzy ở đây. Gặp mấy chuyện nhảm nhí kiểu này, Izzy còn lâu mới chịu để yên. “Và tôi không chắc tôi muốn…”
“Tôi với Jake ‘năng suất’ ra phết, giờ xong nhiệm vụ rồi. Được hai đứa quỷ sứ nhà giời. Cơ mà cũng đáng lắm, cô biết đấy. Tôi thấy đời mình thật trọn vẹn. Tôi cho cô xem ảnh nhé.”
“Tôi hay bị đau đầu khi… dùng điện thoại.”
Dan muốn có con. Nora thì không biết. Cô hãi hùng trước viễn cảnh phải làm mẹ. Sợ càng chìm sâu hơn vào trầm cảm. Thân cô cô còn chưa lo xong thì lo được cho ai nữa.
“Vậy cô vẫn ở Bedford à?”
“Ừm.”
“Cứ tưởng cô sẽ có cơ hội rời khỏi cái xứ này.”
“Tôi lại quay về. Mẹ tôi bệnh.”
“Ồ, thật đáng tiếc. Giờ bác khỏe hơn rồi chứ?”
“Tôi phải đi đây.”
“Nhưng trời vẫn đang mưa mà.”
Lúc chạy khỏi sạp báo, Nora thầm ước giá như trước mặt mình chẳng có gì ngoài những cánh cửa để cô lần lượt bước qua, bỏ tất cả lại phía sau.