Ngoại Cảm (Linh Môi) - Chương 54 - Cảm Giác Sứ Mệnh Của Tống Duệ
***
Đêm dần khuya, vì sao lấp ló, rất nhiều người đã chìm vào giấc ngủ, mà Thẩm Hữu Toàn vẫn còn đang chờ đợi ở phân cục thành Nam. Hai cảnh sát phụ trách tiếp ông một người họ Lý, một người họ La, đều rất trẻ tuổi nên suy nghĩ cũng đặc biệt sinh động. Bọn họ khép lại quyển sổ tay ghi chép, nhỏ giọng nói: "Thẩm tiên sinh, nhà của Tống tiến sĩ khá xa, chạy tới đây ít nhất cũng bốn chục phút. Tình huống cần phải báo ông cũng đã nói rõ ràng hết rồi, có hỏi nữa cũng lặp lại vấn đề cũ mà thôi, không có ý nghĩa, không bằng chúng ta nói chuyện khác đi?"
Thẩm Hữu Toàn xin bọn họ một chai nước suối, vừa thấm giọng vừa nói: "Các cậu muốn nói chuyện gì?"
"Tâm sự về Phạn tiên sinh được không?" Tiểu Lý nằm úp sấp trên bàn, cái cổ kéo ra thật dài, đôi mắt lóng lánh tràn đầy tò mò cùng khát vọng. Cảnh sát tên La Hồng cũng phụ họa theo: "Đúng đúng đúng, tâm sự về Phạn tiên sinh đi, cậu ấy chính là nhân vật quan trọng trong vụ án này nha." Nói xong còn mở cả máy ghi âm.
Trước đó đã được Phạn Già La chấp thuận nên liền kể lại tình huống lúc bọn họ gặp mặt. Tiểu Lý cùng Tiểu La nghe say sưa, không ngừng yêu cầu ông kể kỹ một chút, tốt nhất là thuật lại nguyên văn từng câu từng chữ của Phạn Già La. Trong quá trình này, không ngừng có cảnh sát tiến vào phòng tiếp khách, làm bộ như thật tự nhiên ngồi ở các băng ghế xung quanh, kỳ thực đều vểnh tai nghe ngóng.
Thẩm Hữu Toàn nhất thời có chút dở khóc dở cười, cảm giác mình không phải tới đây báo án, mà là tới tham dự đại hội kể chuyện xưa, lòng hiếu kỳ của những người này đối với Phạn Già La không khỏi quá lớn đi? Vì sao chứ?
Nhưng ông còn chưa kịp suy nghĩ sâu về vấn đề này thì cục trưởng phân cục thành Nam đã đích thân chạy tới, vừa mở cửa đã dứt khoát nói: "Nghe nói Phạn Già La đề nghị ông chỉ định Tống tiến sĩ tham gia vụ án này?"
"Vâng." Thẩm Hữu Toàn vội vàng gật đầu.
Cục trưởng có chút khó xử: "Nhưng Tống tiến sĩ không phải cảnh sát, chỉ là cố vấn mà thôi, theo lý thì không có tư cách dẫn đội phá án, chỉ có thể cung cấp ý kiến mà thôi."
Tâm Thẩm Hữu Toàn căng thẳng, cảm thấy chuyện này xong rồi, ngay lúc này lại nghe cục trưởng nói: "Nếu Phạn Già La cảm thấy anh ta có thể thì tôi sẽ phá lệ một lần, để Tống tiến sĩ dẫn đội, dù sao an toàn của đứa nhỏ cũng là chuyện quan trọng nhất. Lần này các cậu phải nghe lệnh Tống tiến sĩ, anh ta sẽ là đội trưởng tạm thời của các cậu." Cục trưởng chỉ nhóm đội viên đội hình sự số một nói.
"Rõ, cục trưởng." Mọi người nhanh chóng tiếp nhận sự sắp xếp này.
Trái tim treo cao của Thẩm Hữu Toàn chậm rãi buông xuống, ông hoàn toàn không ngờ lời nói của Phạn Già La lại có sức ảnh hưởng lớn như vậy. Sau lưng đã không còn Phạn gia, cậu ta làm sao làm được? Đúng rồi, không có Phạn gia thì sao, năng lực của cậu ta quỷ dị tới trình độ như vậy, người hiểu được cậu ta sao lại không nể chút mặt mũi chứ?
Thời gian chờ đợi dài đằng đẵng, cũng là thời gian thống khổ nhất, Thẩm Hữu Toàn vốn đã triệt để tỉnh táo một lần nữa bắt đầu đứng ngồi không yên. Tuy Thẩm Ngọc Nhiêu không phải con ruột của ông nhưng dù sao cũng là một sinh mệnh sống sờ sờ, ông không thể coi như không thấy được.
Thấy ông lo lắng, Tiểu Lý an ủi: "Ông đừng sợ, nếu Phạn Già La đã nói đứa bé sẽ không bị giết con tin thì nó nhất định sẽ trở về bình an."
Thẩm Hữu Toàn: ...
Khẩn trương lo lắng đều bị cảm xúc không biết nên khóc hay cười thay thế, ông phát hiện những cảnh sát này tín nhiệm Phạn Già La gần như tuyệt đối, rốt cuộc bọn họ đã trải qua chuyện gì mới có thể sinh ra tâm tình như vậy? Hẳn là có liên quan tới vụ án của Cao Nhất Trạch đi? Cả năm người bị hại đều bị Phạn Già La đoán trúng, thảo nào...
Thẩm Hữu Toàn chuyển hướng suy nghĩ sang chuyện khác, quả nhiên thời gian cũng trôi qua nhanh hơn, tựa hồ chỉ là nháy mắt, vị Tống tiến sĩ nghe nói có nghiệp vụ rất cao trong truyền thuyết kia đã vội vàng đi tới. Ngoài dự đoán của mọi người là dáng người anh rất cao lớn cũng rất tuấn mỹ, hơn nữa cách ăn mặc cũng không hề lôi thôi như hình tượng của các vị học giả, ngược lại còn chói mắt hơn cả người mẫu trên sàn catwalk. Anh mặc một bộ tây trang màu xám bạc, thắt một chiếc cà vạt kẻ sọc màu lam nhạt, khuy măng sét trên cổ tay áo lóe sáng dưới ánh đèn, thoạt nhìn rất sang quý, mùi hương Cologne theo khoảng cách tiếp cận thoang thoảng lan tới, thấm vào ruột gan.
Nói thật, nếu không có Tiểu Lý đứng lên giới thiệu, Thẩm Hữu Toàn căn bản sẽ không nghĩ tới người đàn ông này chính là một vị chuyên gia tâm lý học nổi tiếng quốc tế. Vô luận là diện mạo hay khí chất thì đều quá xuất chúng, đủ để áp đảo rất nhiều siêu mẫu đình đám hiện giờ.
Thẩm Hữu Toàn đè nén sự kinh ngạc trong lòng, đi nhanh tới bắt tay với Tống tiến sĩ nhưng lại bị đối phương lạnh nhạt từ chối: "Xin lỗi, tôi có tính khiết phích. Chúng ta tập trung phá án đi." Từ lần bị Phạn Già La đâm thủng mặt nạ, anh đã lười ngụy trang thành dáng vẻ khiêm tốn lễ độ ngày xưa, chỉ cần không vi phạm pháp luật, không ai có thể làm gì anh.
"Vâng, vâng, lần này thật sự đã làm phiền ngài." Thẩm Hữu Toàn hậm hực thu tay lại.
Tống Duệ căn bản không rảnh tám chuyện chào hỏi, trực tiếp cầm bút ghi âm cùng tài liệu ghi chép lật xem. Lông mày của anh nhíu chặt, giống như đang ảo não, cũng giống như đang suy tư. Anh thật sự không hiểu, trong một đêm hè mà thời tiết ngày càng trở nên nóng bức hơn thế này, vì sao anh lại gạt đống luận văn qua một bên không viết, một tác phẩm không xem, lại một mình lái xe, chịu đựng đoàn xe chen chúc đông nghìn nghịt cùng không khí ô nhiễm, chạy tới Cục cảnh sát cách nhà mình mấy chục km để phá một vụ bắt cóc bình thường hơn cả bình thường. Chỉ vì một câu nói của Phạn Già La thôi sao? Chuyện này thật sự quá hoang đường!
Anh vốn luốn phủ nhận điều này nhưng nội tâm lại đang thành thực nói với anh--- đúng vậy, chỉ vì một câu nói của Phạn Già La mà mày liền chạy tới đây, mà câu nói đó không hề bình thường cùng không hề đơn giản, nó là một lời khẳng định, cũng là một lời khen ngợi, xuất phát từ một người thờ ơ gần như lãnh khốc.
Tống Duệ không có yêu hận vui buồn, cũng không biết thế nào là xấu đẹp, càng không có đồng tình hay thương hại, cho dù có người trước thảm ở ngay trước mặt cũng không thể kích động được chút dao động nào trong nội tâm anh. Thế nhưng tối hôm nay, khi nghe Thẩm Hữu Toàn nói lại nguyên văn lời nói của Phạn Già La, anh lại cực kỳ hiếm thấy cảm thấy vui sướng. Được một người như vậy khẳng định, thậm chí là được khen ngợi, anh lại đột nhiên sinh ra cảm giác sứ mệnh, nó cũng khơi gợi lên tinh thần trách nhiệm, vì vậy sau khi vội vàng chỉnh lý chính mình, phóng qua một nửa thành phố, chen giữa dòng xe cộ đông đúc, gió bụi mệt mỏi chạy tới.
Chuyện này quá hoang đường! Thật sự quá hoang đường! Tống Duệ vừa phỉ nhổ chính mình vừa cẩn thận xem xét từng câu từng chữ trong bản ghi chép.
"Theo tôi được biết thì nhà trẻ Anh Tài là nhà trẻ quý tộc quản lý rất nghiêm, nhà trẻ sao có thể để một người xa lạ đón Thẩm Ngọc Nhiêu đi?" Anh một lần nữa kiểm tra nghi vấn.
Thẩm Hữu Toàn vội nói: "Người phụ nữ kia đeo khẩu trang cùng kính râm, trên mặt có một mảng tím bầm nhìn không ra tướng mạo, nhưng giọng nói thì giống trợ lý của Chung Tuệ Lộ như đúc. Cô ta nói với giáo viên nhà trẻ là mấy hôm trước mình vừa mới làm một ca phẫu thuật thẩm mỹ, bây giờ vẫn chưa khôi phục, đồng thời còn bấm video call với Chung Tuệ Lộ để chứng minh. Giáo viên nhà trẻ liền tin tưởng cô ta, dẫn đứa bé giao cho cô ta. Các anh cũng biết đó, Chung Tuệ Lộ là minh tinh, trong giới của bọn họ, phẫu thuật thẩm mỹ là chuyện rất phổ biến, ba ngày liền biến thành gương mặt khác là chuyện rất bình thường, vì thế giáo viên nhà trẻ không hề nghi ngờ. Sau đó Chung Tuệ Lộ nói với tôi, lúc đám bắt cóc đón Thẩm Ngọc Nhiêu đi cô ta đang phát sóng trực tiếp, làm sao có chuyện nói chuyện video call với giáo viên, mà trợ lý cũng đang ở hậu trường, không hề rời đi nửa bước, chuyện này thật sự rất kỳ quái!"
"Không kỳ quái, video call có thể làm giả. Chỉ cần tìm một người có diện mạo giống như vợ ông là có thể lừa giáo viên nhà trẻ. Nghe nói vợ ông là gương mặt lý tưởng được rất nhiều cô gái dùng làm mẫu để phẫu thuật theo, hiện giờ kỹ thuật phẫu thuật thẩm mỹ phát triển như vậy, muốn tìm người có diện mạo giống thật sự không khó." Tống Duệ bình tĩnh phân tích.
Thẩm Hữu Toàn không ngừng gật đầu: "Đúng vậy, có rất nhiều người hi vọng mình có thể chỉnh thành gương mặt giống như Chung Tuệ Lộ. Nói vậy thì giáo viên nhà trẻ cũng không phải cố ý, âm mưu kỹ càng như vậy thật sự khó lòng đề phòng, aiz..."
Giọng nói của Tống Duệ vẫn lạnh lùng như cũ: "Chúng ta sẽ tìm giáo viên nhà trẻ xác định lại tình huống. Tình tiết tổng thể tôi đã nắm rõ, Tiểu Lý, cậu gọi mọi người tới đi, chúng ta mở cuộc họp.
Tiểu Lý vội vàng chạy đi gọi người, mười phút sau, toàn bộ thành viên đội hình sự số một cầm theo một quyển sổ ghi chú vây quanh Tống Duệ, Thẩm Hữu Toàn vốn định tránh đi nhưng lại bị Tống Duệ yêu cầu lưu lại: "Thẩm tiên sinh, công việc của chúng tôi cần sự phối hợp của ông, cho nên ông hãy lưu lại nghe sắp xếp của chúng tôi." Không đợi Thẩm Hữu Toàn gật đầu đáp lại, anh đã nhanh chóng phân phó: "Hiện giờ bên bọn cướp vẫn tắt máy, số điện thoại là sim không đăng ký, không thể nào xác định thân phận kẻ bắt cóc, điện thoại mà chúng dùng cũng không phải smartphone, không thể kích hoạt định vị, vì vậy hướng hành động này đã bị chặn, chúng ta chỉ có thể chờ bọn chúng gọi lại một lần nữa."
"Sau khi đón đứa bé đi, bọn bắt cóc đã đổi sang một chiếc xe khác ở góc chết của bãi đậu xe công cộng Tào An, chiếc xe bị vứt lại là xe bị trộm mười năm trước, đã qua tay nhiều lần, rất khó điều tra ngọn nguồn, mà bãi đậu xe Tào An có tới mấy vạn chiếc, số lượng camera giám sát lại rất ít, nơi quay hình không nhiều, chúng ta không thể xác định rốt cuộc kẻ bắt cóc đã lái chiếc xe nào, sau đó cô ta đã đi theo tuyến đường nào cũng không biết, càng không thể xác định có tiếp tục đổi xe hay không. Trong điều kiện tiên quyết là không hiểu rõ được tất cả tình huống, chúng ta không thể ngồi chờ chết, nhất định phải tiến hành điều tra trước."
"Suy nghĩ về mạch phá án của tôi là như thế này: thứ nhất, Tiểu Lý, cậu đi thăm dò xem cha ruột của Thẩm Ngọc Nhiêu rốt cuộc là ai, trọng điểm là điều tra các tài khoản xã hội của Chung Tuệ Lộ, nhất là các nick phụ bí mật. Trong một vụ án bắt cóc thì tất cả những người có tồn tại quan hệ thân nhân với người bị bắt cóc phải điều tra cặn kẽ, loại trừ hiềm nghi. Chung Tuệ Lộ là minh tinh, khoe khoang là bệnh nghề nghiệp chung, cho dù biết rõ có vài chuyện không thể đưa ra ngoài ánh sáng như vẫn nhịn không được lợi dụng con đường bí ẩn để phơi bày. Chỉ cần tìm được những con đường này, chúng ta sẽ phát hiện được chút đầu mối. Thứ hai, ghi chép tiêu dùng cùng ghi chép trò chuyện cũng có thể tiết lộ bí mật của cô ta, chúng ta phải kiểm chứng ở nhiều mặt, động tác phải nhanh. Thứ ba, hành tung của người phụ nữ bắt cóc giao cho cậu điều tra, video liên quan quá lớn, cần phải dùng phần mềm sàng lọc, đây là thế mạnh của cậu."
"Rõ, Tống tiến sĩ." Tiểu Lý vừa gật đầu vừa ghi chú lại.
Tống Duệ nhìn sang những người còn lại, phân phó: "Các cậu tới nhà trẻ Anh Tài lấy camera giám sát của các cửa hàng xung quanh mặt tiền nhà trẻ lẫn camera giám sát con phố, nếu bọn chúng đã có thể làm giả video call với Chung Tuệ Lộ, cũng có thể bắt chước giọng nói của trợ lý, chứng tỏ chúng đã điều tra kỹ lưỡng về Thẩm gia, chắc chắn cũng sẽ tới điều tra địa hình, đảm bảo vụ bắt cóc sẽ tiến hành thuận lợi. Thông qua camera giám sát chúng ta có thể phát hiện vài nhân vật khả nghi. Nhớ kỹ, trong quá trình điêu tra cùng lấy chứng cứ, các cậu nhất định phải hành động kín tiếng một chút, không để bọn bắt cóc phát hiện Thẩm tiên sinh đã báo cảnh sát. Còn nữa, nhất định phải bắt giáo viên nhà trẻ phối hợp điều tra giữ kín bí mật, nếu bọn họ để lộ sự tình, Thẩm Ngọc Nhiêu rất có thể sẽ bị giết diệt khẩu. Mặc khác cũng phải điều tra người phụ nữ đã gọi video call với giáo viên vườn trẻ, tra bên phía viện phẫu thuật thẩm mỹ, bọn chúng rất có thể đã thực hiện phẫu thuật chỉnh sửa dung mạo, còn đang ở giai đoạn dưỡng bệnh, đây cũng là một đầu mối quan trọng. Các cậu chia ra ba đường, một điều tra camera giám sát, một kiểm tra lời khai của nhân chứng, một điều tra bên viện phẫu thuật thẩm mỹ."
Mọi người nghiêm nghị đáp ứng.
Lúc này Tống Duệ mới nhìn về phía Thẩm Hữu Toàn, cưỡng chế nói: "Thẩm tiên sinh, bây giờ ông hãy tường thuật lại sự tình sau khi ông dẫn con gái về nhà một lần, bao gồm cả người nhà ông đang làm gì, nói cái gì. Nhớ kỹ, ông phải trung thực lặp lại nguyên văn tất cả những gì phát sinh khi đó, không thể bỏ qua bất kỳ một chi tiết nhỏ nào, bởi vì nó rất có lợi cho sự điều tra của chúng ta."
"Vâng vâng vâng, tôi nhất định sẽ nói lại y như sự thật." Thẩm Hữu Toàn vừa lau mồ hôi vừa tự thuật lại, thỉnh thoảng bổ sung hoặc chỉnh sửa vài chi tiết nhớ nhầm, thiếu sót.
Tống Duệ thu âm lại tất cả, sau đó lại nói: "Thẩm tiên sinh, bây giờ mời ngài lặng lẽ rời khỏi Cục cảnh sát theo sự sắp xếp của cảnh viên, bởi vì rất có thể bọn bắt cóc đang bí mật giám sát ngài."
"Vậy phải làm sao bây giờ? Chuyện tôi tới Cục cảnh sát báo án có bị bọn chúng phát hiện không?" Thẩm Hữu Toàn lập tức khẩn trương.
"Điểm này, cảnh sát chúng tôi sẽ giúp ông xác nhận." Từ đầu đến cuối Tống Duệ vẫn rất bình tĩnh: "Nếu như tên bắt cóc thật sự theo dõi ông, chúng tôi sẽ có hướng ứng phó khác, không cần lo lắng. Nhưng đến bây giờ bọn chúng vẫn chưa liên lạc với ông, chứng tỏ tâm tính của chúng rất ổn, vẫn chưa hay biết chuyện ông đã báo cảnh sát. Sau khi rời khỏi Cục cảnh sát ông lập tức đi xoay tiền, mặc kệ ông có nguyện ý chi ra khoản tiền chuộc này hay không thì vẫn phải hành động để đám bắt cóc lơ là, đồng thời cũng tranh thủ một ít thời gian cho chúng tôi. Hai tiếng sau, đồng nghiệp của tôi sẽ lặng lẽ dẫn ông quay lại Cục cảnh sát, chúng ta sẽ bàn về bước tiếp theo."
Thẩm Hữu Toàn căn bản không biết nên làm thế nào ứng phó tới tình cảnh trước mắt, đương nhiên là cảnh sát nói sao ông nghe vậy. May mắn là sau khi chuyên gia giám định hàng tung sau khi tra xét camera giám sát đã nói--- bọn bắt cóc vẫn chưa theo dõi giám thị ông, Thẩm Ngọc Nhiêu hiện giờ vẫn an toàn. Trong khoảng thời gian này không ngừng có điện thoại của Chung Tuệ Lộ, ba Thẩm, mẹ Thẩm gọi tới, bọn họ không ngừng truy hỏi ông có chuẩn bị được tiền hay không, tất cả đều bị ông trả lời qua loa cho xong chuyện.
Tiến sĩ Tống Duệ vừa tới, hết thảy công việc điều tra ngay lập tức được tiến hành trật tự rõ ràng, hướng suy nghĩ của anh rất rõ ràng, giống như xua tan mây mù để ra đòn, nháy mắt đơn giản hóa tất cả những vấn đề phức tạp. Tình cảnh này làm Thẩm Hữu Toàn lại càng tin tưởng không hề nghi ngờ với phán đoán của Phạn Già La, giống như đối phương đã nói. Nếu có người nào đó có thể bình an đưa Thẩm Ngọc Nhiêu trở về, ngoại trừ Tống tiến sĩ thì không còn ai khác.
[end 54]