Ngoại Cảm (Linh Môi) - Chương 53 - Được Phạn Già La Khẳng Định

****

Âm thanh mát lạnh của Phạn Già La truyền tới, không hề có chút do dự nào: "Báo cảnh sát đi Thẩm tiên sinh."

Thẩm Hữu Toàn khàn khàn nói: "Cậu cũng cảm thấy..."

Ông còn chưa dứt lời, Phạn Già La đã nhẹ giọng suỵt một tiếng, ý bảo ông im lặng.

Thẩm Hữu Toàn bây giờ nào dám không nghe lời, lập tức ngậm miệng, đôi mắt hoảng loạn nhìn trái nhìn phải, khẩn trương như đang đi ăn trộm. Quả nhiên ông mới vừa ngừng, Chung Tuệ Lộ đã vội vàng chạy lên lầu hai, níu cánh tay ông rồi kéo cổ tay ông xuống thấp, giọng nói nghiêm khắc: "Anh gọi cho ai vậy? Anh muốn báo cảnh sát sao? Như vậy sẽ hại chết Nhiêu Nhiêu anh biết không?"

"Tôi không có báo cảnh sát, tôi gọi cho bằng hữu vay tiền! Cô tưởng năm mươi triệu là số tiền nhỏ đối với tôi sao? Tôi chỉ mới hơn bốn mươi, xuất thân nông thôn, tuy một năm nhận được lương mười triệu nhưng số tiền này đã dồn hết vào bất động sản cùng đầu tư. Căn biệt thự này vừa mới mua, tổng giá trị là hai trăm sáu mươi triệu, vì cô yêu cầu nên tôi đã trả dứt một lần, tôi lại đưa tiền cho cô đầu tư một thương hiệu mới, hiện giờ đang hoạt động, rất nhiều chuyện cần phải chi tiền! Vốn lưu động của tôi không còn dư lại bao nhiêu, cô muốn tôi đi đâu moi ra năm mươi triệu? Bán nhà với công ty của cô à? Hả?"

Nghe nói phải bán công ty của mình, Chung Tuệ Lộ quả nhiên không dám mở miệng. Nhìn thoáng qua màn hình di động đã bị nứt, phát hiện chỉ là dãy số lạ chứ không phải 110 mới chịu buông tay chồng mình ra.

"Không được báo cảnh sát, em tình nguyện chi tiền để đổi lấy 80% cơ hội sống sót chứ không muốn cùng cảnh sát đánh cược một phen. Hữu Toàn, đứa nhỏ là quan trọng nhất, không có tiền thì chúng ta vẫn có thể kiếm lại, đứa nhỏ là quan trọng nhất, anh nhớ kỹ đó!" Chung Tuệ Lộ cố nén nước mắt nhiều lần căn dặn.

Thẩm Hữu Toàn gật đầu, kỳ thực trong lòng đã ngày càng lạnh. Người phụ nữ này thật sự đang lo lắng cho an nguy của Thẩm Ngọc Nhiêu, bằng không cũng không nổi điên chạy tới cản mình báo cảnh sát. Nhưng nếu người bị bắt cóc đổi lại thành Linh Linh, cô ta có cảm thấy lòng nóng như lửa đốt như vậy không? Đáp án không cần hỏi cũng có thể đoán được, sẽ không, cô ta sẽ không; mẹ sẽ không; ba cũng sẽ không; thậm chí ngay cả ông trước kia cũng sẽ không.

Vành mắt Thẩm Hữu Toàn ươn ướt, không thể không nghiêng đầu qua nơi khác, nhanh chóng lau đi khóe mắt.

Quả thực, ông cũng biết phần lớn các vụ bắt cóc người nhà sẽ không báo cảnh sát, những vụ báo án thường là không thể trả nổi tiền chuộc, thật sự đã cùng đường. Nếu ông không biết Thẩm Ngọc Nhiêu không phải con của mình, hiện giờ ông cũng sẽ không kiên định muốn báo cảnh sát như vậy, vì đảm bảo an toàn của đứa nhỏ, ông sẽ vội vàng chạy đi xoay tiền.

Trong sự giám thị của Chung Tuệ Lộ, Thẩm Hữu Toàn đi tới cuối hành lang, thấp giọng nói: "Mới vừa nãy là... vợ tôi." Nói ra hai chữ vợ tôi vào lúc này, đầu lưỡi của ông giống như bị cứa vào mảnh thủy tinh, bị đâm đau nhói.

"Tôi biết." Giọng nói Phạn Già La hơi dịu lại.

Thẩm Hữu Toàn trầm mặc. Đúng vậy, người này trí thông quỷ thần, bằng không sao lại đúng lúc ngăn cản mình khi Chung Tuệ Lộ còn chưa tiếp cận? Cậu ta có thể cảm ứng được tình trạng của mình bây giờ không? Loại năng lực này thật sự quá thần kỳ. À đúng rồi, khi nãy mình định nói gì nhỉ? Hình như là--- cậu cũng cảm thấy nên báo cảnh sát sao?

Nghĩ tới chuyện này, Thẩm Hữu Toàn lại sợ, ngay sau đó lại cảm thấy thực buồn phiền. Nếu để Chung Tuệ Lộ nghe thấy những lời này, cô ta nhất định sẽ nổi điên, sau đó sẽ nhào tới cào cấu ông, quở trách ông, buộc ông phải đưa tiền ra!

Trước kia, thấy Chung Tuệ Lộ chăm sóc Thẩm Ngọc Nhiêu chu đáo từng li từng tí, Thẩm Hữu Toàn chỉ cảm thấy vợ mình ôn nhu hiền lành, chịu thương chịu khó, là người vợ tốt nhất thế giới; nhưng bây giờ, ông chỉ nghĩ tới, phía sau sự ôn nhu chu đáo đó là sự lạnh lùng và coi nhẹ con gái ông. Cô ta dành hết thảy tình thương của mẹ cho Thẩm Ngọc Nhiêu, lại lạnh lùng, thậm chí là khắt khe với một đứa con khác, cô ta xứng làm mẹ sao? Có phải cô ta đã sớm biết cha của hai đứa nhỏ là hai người khác nhau không?

Nghĩ tới đây, cả người Thẩm Hữu Toàn đột nhiên cứng ngắc, bởi vì ông vừa ý thức được một sự thật khác càng đáng sợ hơn, nếu Chung Tuệ Lộ đã sớm biết hai đứa bé không phải cùng cha, vậy hành động thờ ơ hà khắc với con gái có phải đại biểu cô ta cũng không có tình yêu với cha của đứa bé hay không? Đối với người mẹ mà nói, chỉ là đứa nhỏ từ trong bụng mình sinh ra thì đều giống như nhau, không có sự phân biệt huyết thống, nhưng có thể vì cha của chúng mà mang tới sự khác biệt.

Nói cách khác, ở trong lòng Chung Tuệ Lộ, cô ta yêu Thẩm Ngọc Nhiêu tức là cũng yêu cha của Thẩm Ngọc Nhiêu, cô ta lạnh lùng với Thẩm Ngọc Linh thì chẳng khác nào ghét cay ghét đắng cha của Thẩm Ngọc Linh, mà cha của Thẩm Ngọc Linh không phải là mình sao?

Thẩm Hữu Toàn lập tức nhìn ra ngoài cửa sổ, ẩn giấu đi gương mặt vì phẫn nộ mà đã hoàn toàn méo mó của mình. Ông cắn chặt răng nói: "Phạn tiên sinh, tôi sẽ đi báo cảnh sát ngay bây giờ."

Không nên vì một người phụ nữ không đáng để yêu mà mất đi lương tri cùng điểm mấu chốt, không nên! Ông nhiều lần nhắc nhở chính mình, lúc này mới có thể từ bỏ ý niệm bỏ mặc Thẩm Ngọc Nhiêu.

"Thẩm Ngọc Nhiêu sẽ thế nào?" Sau khi trải qua giãy giụa kịch liệt, ông khàn khàn hỏi.

"Cậu bé sẽ không có chuyện gì." Phạn Già La nhàn nhạt nói: "Tốt nhất ngài nên đi báo một mình, không nên để bất kỳ người nào biết. Nếu cần, ngài có thể báo cho cảnh sát biết sự tồn tại của tôi."

"Được được, tôi sẽ đi ngay bây giờ." Thẩm Hữu Toàn chỉ có thể không ngừng gật đầu, nhiều lần xác nhận: "Thẩm Ngọc Nhiêu sẽ không bị giết con tin diệt khẩu chứ?"

"Sẽ không." Phạn Già La tựa hồ cười khẽ, lại tựa hồ đang thở dài, sau đó nhân tiện nói: "Nếu như ngài thật sự lo lắng, tôi có thể đề cử một vị chuyên gia cho ngài, có người này ở đây, vụ án này sẽ được giải quyết tốt đẹp."

"Là ai?" Thẩm Hữu Toàn lập tức truy hỏi.

"Tiến sĩ Tống Duệ, anh ta là cố vấn hình sự của phân cục thành Nam, ngài hoàn toàn có thể tin tưởng trình độ nghề nghiệp của anh ta."

"Tiến sĩ Tống Duệ? Vâng vâng, tôi nhớ kỹ rồi. Phạn tiên sinh, cám ơn cậu, thật sự rất cám ơn cậu! Nếu không nhờ có cậu thì Tiểu Niếp Niếp nhà tôi đã không thể trở về nhà hôm nay rồi! Cậu yên tâm, chờ chuyện này giải quyết xong, tôi nhất định sẽ giúp cậu giải quyết hai vụ kiện kia!" Thẩm Hữu Toàn nghẹn ngào cúp điện thoại, sau đó chật vật lau mặt. Người ta nói người vô tri thì không biết sợ quả nhiên rất đúng, trước kia sao ông lại dám dùng thái độ ngạo mạn như vậy để đối mặt với Phạn tiên sinh chứ? Từ nay về sau, ông nhất định sẽ kính sợ với hết thảy mọi thứ mà mình không thể đảm bảo trên thế giới này!

Chung Tuệ Lộ vẫn đứng ở cầu thang theo dõi ông, cố gắng nhận biết khẩu hình để xác định xem ông có nửa chừng ngắt cuộc điện thoại số lạ kia để gọi cho 110 hay không.

"Không mượn được tiền sao?" Thấy chồng mình chảy nước mắt, Chung Tuệ Lộ bất an hỏi.

"Không được, một khoản lớn như vậy, ai mà đưa ra ngay được chứ? Cho dù là ngân hàng thì cũng phải hẹn trước. Tôi đi tìm kế toán cao cấp, em đừng chờ, đi ngủ trước đi. Tôi phải tính xem có thể rút ra bao nhiêu khoản đầu tư." Thẩm Hữu Toàn vội vàng chạy xuống lầu.

Chung Tuệ Lộ cũng chạy theo, thấy dáng dấp lo lắng, hoảng loạn, mất hồn mất vía của chồng mình, cô lại cảm thấy an tâm. Chồng quả nhiên rất xem trọng con trai, không có khả năng không chi tiền cứu người, vừa nãy cô đã nghĩ quá nhiều rồi.

"Thẩm tổng, ngài đi đâu vậy? Cần tôi đưa ngài đi không?" Long Thành Sinh lập tức đứng dậy hỏi.

"Không cần, tôi đi tìm kế toán tư nhân. Tôi phải lập tức mang tài sản đi định giá, thời gian không nhiều lắm, nếu không nhanh một chút tôi sợ Nhiêu Nhiêu càng khổ hơn. Trong nhà có người già trẻ con, làm phiền anh ở lại chăm sóc bọn họ, hiện giờ tôi chỉ có thể tin tưởng anh mà thôi." Thẩm Hữu Toàn tùy tiện mượn cớ cho qua chuyện.

Long Thành Sinh thấy Thẩm Hữu Toàn đã nói tới mức này thì chỉ đành từ bỏ ý niệm theo hắn đi ra ngoài, cũng nhiều lần cam đoan mình sẽ trông coi tốt mọi việc trong nhà.

...

Một tiếng sau, Thẩm Hữu Toàn gió bụi mệt mỏi ngồi trong phòng tiếp khách mà phân cục thành Nam sắp xếp, hai cảnh sát còn khá trẻ tuổi ngồi đối diện ông, một người cầm máy ghi âm, một người mở laptop gõ lại tin tức.

"...điện thoại của tên bắt cóc vẫn trong trạng thái tắt máy sao?" Cảnh sát trẻ tuổi cắt đầu đinh hỏi.

"Đúng vậy, sau khi gọi điện tới thì vẫn luôn tắt máy, chỉ nói trong vòng ba ngày phải chuẩn bị năm mươi triệu." Thẩm Hữu Toàn thực bình tĩnh kể lại những gì mình biết, thái độ như vậy căn bản không giống một người cha vừa mất đi đứa con, ngược lại càng giống như một người ngoài cuộc đứng xem.

Hai cảnh sát dùng ánh mắt hoài nghi quan sát ông, tiếp đó nói: "Như vậy xin Thẩm tiên sinh hãy đi xoay tiền đi, bên chúng tôi sẽ đồng thời tiến hành điều tra, sau đó chúng tôi sẽ mang theo thiết bị tới nhà ông, chờ xem đám bắt cóc có gọi điện tới hay không, nếu chúng gọi lại, kỹ thuật viên bên chúng tôi sẽ tiến hành truy tung vị trí của chúng."

"Tôi không muốn trả tiền chuộc." Thẩm Hữu Toàn thản nhiên nói: "Cho nên mới báo cảnh sát."

Hai cảnh sát trừng mắt, trên mặt lộ rõ hàng chữ--- tên cầm thú này!

Thẩm Hữu Toàn cười khổ giải thích: "Thực ra chuyện này tôi cũng không muốn dối gạt, nói thật với hai cậu, kỳ thực Thẩm Ngọc Nhiêu không phải con trai tôi, là kết quả của vợ tôi lăng loàn với người khác. Năm mươi triệu đối với tôi không phải con số nhỏ, tôi phải rút ngân sách, bán cổ phiếu, bán cổ phần công ty để xoay tiền, bởi vì việc đầu tư bị đột nhiên gián đoạn, tiếp đó tôi sẽ càng tổn thất nhiều tiền hơn; không có cổ phần công ty tôi cũng sẽ mất đi vị trí tổng tài Á Châu. Trên đường tới đây tôi đã tính toán một chút, những tổn thất này cộng lại thì con số đại khái khoảng ba trăm triệu, nó đủ làm tôi tổn thương gân cốt. Chí ít trong vòng tám đến mười năm tiếp theo, sự nghiệp của tôi sẽ rất khó xoay người. Vì một đứa bé không phải ruột thịt của mình mà hi sinh lớn như vậy, tôi cảm thấy không đáng giá."

Một khi đã rút đi hết thảy tình thương của cha, lại bỏ đi chút thương hại còn sót lại, Thẩm Hữu Toàn quả thực lãnh tĩnh tới mức đáng sợ. Ông đưa một kẹp tài liệu màu xanh nhạt tới, nói tiếp: "Đây là báo cáo giám định huyết thống, hai cậu xem đi."

Hai cảnh sát trẻ tuổi cố đè nén tâm tình 'fuck you' trong lòng, mở báo cáo giám định ra xem một chút, sau đó ánh mắt sắc bén dừng lại trên thời gian.

"Ngày hai mươi hai tháng năm, đó không phải là ngày hôm nay à? Ngày hôm nay vừa mới kiểm tra được đứa bé không phải con ruột thì nó lại bị bắt cóc, Thẩm tiên sinh, chuyện này có phải quá trùng hợp rồi không? Hơn nữa theo tôi được biết, hai đứa con của ông là sinh đôi đúng không? Lúc chào đời khẳng định đã được kiểm tra sức khỏe, nhóm máu không có vấn đề, bằng không cũng không tới tận bây giờ ông mới nghi ngờ. Sinh đôi cùng mẹ khác cha là tình huống cực hiếm trên thế giới, có rất nhiều người thậm chí còn không biết tới chuyện này, tại sao đột nhiên ông lại đi giám định? Thẩm tiên sinh, lời nói của ông có rất nhiều điểm đáng ngờ, chúng tôi cần ông giải thích hợp lý."

Ánh mắt hai cảnh sát sáng quắc nhìn chằm chằm Thẩm Hữu Toàn, đã coi ông thành đối tượng hoài nghi.

Thẩm Hữu Toàn thực khó chịu mở miệng: "Tôi biết hai cậu nghĩ thế nào, hai cậu nghi ngờ tôi đã làm chuyện này, vì tôi ghi hận Chung Tuệ Lộ nên đã cho người đi bắt cóc Thẩm Ngọc Nhiêu, dùng chuyện này để trả thù. Không, tôi không đê tiện tới mức đó, tôi chỉ cần trực tiếp bảo bọn họ rời đi là được. Hơn nữa nếu việc này do tôi bày ra, sao tôi lại tới Cục cảnh sát báo án? Này không phải tự tìm phiền toái cho mình à?"

Hai cảnh sát nhìn nhau, sau đó giải thích: "Thẩm tiên sinh, vì trong các vụ bắt cóc mà chúng tôi phá được, tỷ lệ cha mẹ cùng người quen gây án là rất lớn, chúng tôi phải loại trừ hết thảy những người hiềm nghi lớn nhất mới có được phương hướng điều tra chính xác, đó cũng vì phụ trách an toàn cho đứa nhỏ, xin ông hiểu cho và cũng phối hợp với chúng tôi. Nói đi nói lại thì vì sao ông đột nhiên lại hoài nghi huyết thống của con mình? Người bình thường có lẽ sẽ không nghĩ tới chuyện này đi? Dù sao thì hai đứa bé cũng là sinh đôi, hơn nữa con gái lại có diện mạo rất giống ông. Chỉ cần có cô bé chống đỡ, ông không có khả năng nghi ngờ đứa con trai trong cặp sinh đôi, hành vi của ông thật sự rất kỳ quái."

Thẩm Hữu Toàn là người có danh tiếng, còn từng cùng vợ con xuất hiện trên TV, hai cảnh sát hiển nhiên hiểu rõ tình trạng gia đình của ông.

Phát hiện cảnh sát sống chết muốn biết điểm này, Thẩm Hữu Toàn nghĩ tới lời căn dặn của Phạn Già La, vì vậy thẳng thắn nói: "Là một người bạn đã nói cho tôi biết, cậu ấy gọi là Phạn Già La."

Hai cảnh sát vốn cực kỳ nghiêm túc đột nhiên trố mắt nhìn ông, sau đó thì vỗ bàn, cảm thán: "Hóa ra là cậu ta! Chuyện không thể tưởng tượng nổi như vậy, cũng chỉ có cậu ta liếc mắt là nhìn thấu!" Dứt lời, lúc hai người nhìn lại Thẩm Hữu Toàn thì hoàn nghi cùng dò xét đã bị đồng tình cùng thương hại thay thế hoàn toàn, thậm chí còn lộ ra chút ước ao khó giải thích.

"Vận may của ông tốt thật." Cảnh sát đầu đinh thật lòng cảm thán.

"A, đúng vậy, được Phạn tiên sinh chỉ điểm thật sự là may mắn của tôi, bằng không con gái tôi cũng bị bắt cóc rồi." Thẩm Hữu Toàn chợt nhớ tới một việc, vội hỏi: "Trước lúc báo án cậu ấy còn nói với tôi, nếu có thể giao vụ án cho tiến sĩ Tống Duệ xử lý thì Thẩm Ngọc Nhiêu nhất định có thể trở về bình an."

Thẩm Hữu Toàn vốn còn cảm thấy lo lắng không yên khi đưa ra yêu cầu như vậy, dù sao Cục cảnh sát cũng không phải do nhà ông mở, nhân viên phá án phải do lãnh đạo ủy nhiệm, nào có chuyện tới phiên ông khoa tay múa chân? Nhưng kỳ quái là hai cậu cảnh sát trẻ tuổi này không hề e ngại hay do dự chút nào, lập tức cầm điện thoại gọi cho tiến sĩ Tống Duệ, cũng nói rõ ngọn nguồn.

"Cậu cũng biết tôi chưa từng nhận vụ án bắt cóc mà." Thái độ của Tống tiến sĩ tuy ôn hòa nhưng giọng nói lại rất lạnh lùng, giống như một hợp chất kim loại vô cơ nào đó.

Thẩm Hữu Toàn nhịn không được rùng mình. Không cần gặp mặt ông cũng biết, đó là một nhân vật lớn có địa vị rất cao.

Cậu cảnh sát hạ giọng, thận trọng nói: "Phạn Già La nói với người báo án, nếu giao vụ án này cho anh xử lý thì đứa bé nhất định sẽ trở về bình an."

Tống Duệ đang định kiên định cự tuyệt: ...

Thẩm Hữu Toàn khá tri kỷ, lập tức bổ sung: "Nguyên văn Phạn tiên sinh nói là--- nếu như ngài thật sự lo lắng, tôi có thể đề cử một vị chuyên gia cho ngài, có người này ở đây, vụ án này sẽ được giải quyết tốt đẹp. Tiến sĩ Tống Duệ, anh ta là cố vấn hình sự của phân cục thành Nam, ngài hoàn toàn có thể tin tưởng trình độ nghề nghiệp của anh ta."

Giọng nói bình tĩnh của Tống Duệ tựa hồ gợn lên chút sóng gió: "Cậu ta nói tin tưởng trình độ nghề nghiệp của tôi? Cậu ta nói tôi có thể giải quyết tốt đẹp vụ án này?"

"Đúng vậy, cậu ấy nói như vậy." Thẩm Hữu Toàn vội vàng gật đầu. Mặc dù ông không thể vì Thẩm Ngọc Nhiêu mà hi sinh sự nghiệp của mình nhưng có thể vì đứa bé này mà cố gắng một chút.

"Được, tôi sẽ tới ngay. Trước tiên các cậu hãy điều tra về cha ruột của Thẩm Ngọc Nhiêu, tôi có dự cảm chuyện này rất quan trọng." Bên kia đầu dây truyền tới âm thanh loạt xoạt, tựa hồ là tiến sĩ Tống Duệ đang vừa nói chuyện vừa thay quần áo. Từ ngoảnh mặt làm ngơ tới nhiệt tình tham gia, chuyển biến một trăm tám mươi độ của người này làm Thẩm Hữu Toàn giật mình.

Cảnh sát trẻ tuổi liên tục vâng dạ, sau đó cúp điện thoại. Cậu ta nhìn chằm chằm Thẩm Hữu Toàn một lúc lâu, ánh mắt ngày càng lợi hại, vẻ mặt cũng cực kỳ nghiêm nghị, tới lúc Thẩm Hữu Toàn đã sắp không chịu nổi thì đột nhiên nóng bỏng hỏi thăm: "Tôi họ Lý, ông có thể gọi tôi là Tiểu Lý, xin hỏi Phạn tiên sinh có nói gì về tôi không? Cậu ấy có chỉ định tôi phá án không? Có không? Tôi đã từng được cậu ấy nhiếp hồn, cậu ấy chắc chắn biết rõ thực lực của tôi."

Thẩm Hữu Toàn suýt chút nữa đã bị nhìm chằm chằm tới túa mồ hôi ướt sũng của người...

Nói thật đi, các cậu đều là fan cuồng của Phạn tiên sinh đúng không? Đúng không? Dùng cậu ta làm chiêu bài ở Cục cảnh sát cũng tốt quá đi!

[end 53]

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3