Ngoại Cảm (Linh Môi) - Chương 40 - Cừu Con Bị Mê Hoặc
***
Tựa hồ Phạn Già La cảm thấy rất thú vị với sự thay đổi của Tôn Ảnh, đôi mắt đen láy chăm chú nhìn một hồi, khóe miệng đỏ au còn nhếch lên.
Tôn Ảnh tiến tới vài bước, dán sát lưng Tào Hiểu Phong, cố gắng tìm kiếm chút sưởi ấm từ đối phương. Không hiểu sao lúc bị Phạn Già La nhìn chăm chú như vậy, Tôn Ảnh có cảm giác ngay cả da lẫn xương của mình cũng bị nhìn thấu.
Tào Hiểu Phong cũng lặng lẽ nhích tới gần Tôn Ảnh, cười ha hả nói: "Tiểu Phạn, bây giờ cậu xoay người rồi, danh tiếng cũng cao, hoàn toàn có thể tới bàn điều kiện với công ty, tiếp tục ký hợp đồng. Nếu cậu tin tưởng thì cứ giao chuyện bàn hợp đồng cho anh, anh sẽ giúp cậu cầu tình với công ty, miễn giảm một phần phí bồi thường vi phạm hợp đồng. Tám chục triệu cũng không phải là con số nhỏ!"
Phạn Già La vươn ngón tay nhỏ dài nhấn nút tầng cao nhất, mỉm cười nói: "Không làm phiền ông, hôm nay tôi tới chính vì muốn giải quyết chuyện bồi thường vi phạm hợp đồng, tôi sẽ tự nói chuyện với Triệu Văn Ngạn."
"Cậu tự mình nói chuyện với Triệu tổng?" Da mặt Tào Hiểu Phong run lên, tựa hồ có chút lo lắng: "Trước giờ Triệu tổng chưa từng nể tình ai bao giờ, cậu trực tiếp tìm tới như vậy, chỉ sợ cũng không bàn được gì đâu."
"Tôi có tính toán, không phiền ông." Phạn Già La mỉm cười gật đầu, mỗi cử động đều rất có hãm dưỡng, so với bộ dáng âm tình bất định trước kia giống hệt như là hai người.
Tào Hiểu Phong suy đoán người trước mặt có lẽ không phải nhân cách chính mà là một nhân cách phụ, đang nghĩ cách tìm lời để tìm hiểu lai lịch của đối phương thì cửa thang máy đột nhiên mở ra, đã tới tầng của hắn. Tào Hiểu Phong đứng im tại chỗ không muốn đi, Tôn Ảnh đưa tay đẩy hắn ra ngoài, sau đó lại còn kéo hắn chạy trối chết.
Phạn Già La chậm rãi lùi về sau, hơi co chân lên dựa vào vách kim loại trơn bóng như gương, tư thế cực kỳ nhàn nhã, giống như không phải tới đây đàm phán mà là tới tìm bạn tri kỷ trò chuyện.
Cửa thang máy chậm rãi khép lại, tiếp tục nhanh chóng di chuyển lên trên.
Mấy phút sau, Phạn Già La đã chờ ngoài cửa phòng làm việc của tổng tài.
Một nữ trợ lý bưng một tách cà phê tới, khom người nói: "Phạn tiên sinh, xin ngài chờ một chút, hiện giờ Triệu tổng đang có khách." Cho dù không có mắt thì cô cũng biết gần đây Phạn Già La đã trở mình đỏ lên, công ty nhất định muốn giữ cậu ta lại. Cậu ta chủ động tìm tới là chuyện tốt, không thể vì không có hẹn trước mà đuổi người đi.
Phạn Già La nói cám ơn, sau đó đặt tách cà phê lên bàn trà, hai mắt hơi khép lại, tay đan vào nhau, ngón tay cái nhẹ nhàng gõ gõ kẽ ngón cái, kiên trì chờ đợi.
Cửa phòng tổng tài đóng kín nhưng bởi vì vị khách kia quá kích động nên âm thanh cũng lớn, người bên ngoài vẫn có thể nghe rõ chuyện xảy ra bên trong.
Một giọng nam già nua chất vấn: "Triệu Văn Ngạn, anh có biết quyết định này của anh sẽ kéo tập đoàn Triệu thị xuống vực sâu không? Anh điên rồi à? Hố lửa đó không phải chỉ là vấn đề sáu tỉ, mà là hơn mười tỉ, còn có lẽ cả đời này cũng không gỡ lại được. Đầu óc của anh đâu rồi? Đi đâu rồi? Ngoại trừ tình yêu, những thứ khác anh không nghĩ tới sao? Tôi thật sự quá thất vọng vì anh! Còn nữa, anh xác định đây là tình yêu sao? Anh moi tim moi phổi giúp người ta, nhưng người ta thì chỉ biết vung tiền của anh như rác, chuyện có lợi chưa bao giờ tìm anh, bị người ta lừa thì mới nhớ tới anh! Anh không cảm giác được hay sao? Anh có còn chút tự trọng nào không?"
Giọng điệu của Triệu Văn Ngạn rất bình thản, có chút nghe không rõ.
Giọng nói già nua kia lại tăng cao âm lượng lên vài bậc: "Câm miệng! Tôi không muốn nghe mấy lời ngụy biện của anh! Anh đã mất lý trí rồi! Nếu anh cứ ngoan cố như vậy thì tôi sẽ mở cuộc họp cổ đông cắt chức anh! Anh không xứng làm chủ tịch tập đoàn!"
Cửa đột nhiên bị kéo ra, một ông cụ vóc người thon gầy khí chất cực kỳ mạnh mẽ từ bên trong bước ra, là ông nội của Triệu Văn Ngạn, Triệu Quốc An. Ông đã về hưu cả chục năm rồi, ngày thường không hề quan tâm tới chuyện nội bộ tập đoàn, hơn nữa cũng rất ít khi ở trong nước. Có thể làm ông vội vàng trở về nước, lại còn xung đột với cháu trai tới mức muốn giành lại quyền quản lý thì khẳng định không phải chuyện nhỏ.
Toàn bộ tầng đỉnh cũng bàng hoàng với sự xuất hiện của Triệu lão tiên sinh. Triệu Văn Ngạn đi ở sau lưng ông, mặt mũi xanh mét, mắt lóe hung quang.
Triệu lão tiên sinh quay đầu lại liếc nhìn một cái, phát hiện đứa cháu trai trông cực kỳ hung ác thì giơ cây gậy batoong lên quất một trận, cực kỳ đau xót nói: "Có phải anh điên rồi không? Hả? Sớm biết anh sẽ biến thành như vậy, năm đó tôi đã không lướt qua cha anh cùng các chú bác của anh, để anh tiếp nhận vị trí của tôi! Vì người phụ nữ kia mà anh đã làm quá nhiều chuyện điên rồ, tạo thành tổn thất rất lớn tới công ty, anh có từng tính toán lại không? Mắt tôi thật sự đã mù rồi!"
Triệu Văn Ngạn cúi đầu, thành thật chịu đựng bị đánh, sau đó từ hàm răng nghiến chặt phun ra một câu: "Ông nội, không phải con bất kính với ngài, càng không phải hận ngài. Chỉ là con thật không cam lòng, con thật sự không cam lòng..." Nhưng vì sao không cam lòng thì lại không nói ra được.
Không ai phát hiện vài giọt máu đỏ thẫm theo khóe miệng của anh nhỏ xuống đất nhưng đã bị bước chân lảo đảo của Triệu lão tiên sinh cùng trợ lý chạy tới khuyên can giẫm lên. Triệu Văn Ngạn hận tới cắn tứa máu răng nhưng lại không có cách nào thay đổi...
Ai có thể phát hiện được sự bất lực của anh, ai có thể kéo anh ra khỏi vực sâu? Cả đêm anh mơ thấy ác mộng, mà cơn ác mộng đó lại kém xa hiện thực khủng khiếp mà anh đã trải qua.
Triệu Văn Ngạn nhanh chóng liếm đi vệt máu bên khóe miệng, được trợ lý hỗ trợ cẩn thận đưa Triệu lão tiên sinh vào thang máy.
Triệu lão phẫn nộ khó nén vừa dùng gậy gõ mặt đất vừa mắng: "Nghiệp chướng, anh chờ rơi đài đi! Tôi sẽ không trơ mắt nhìn anh phá hủy tập đoàn Triệu thị đâu!"
Triệu Văn Ngạn cúi đầu khom lưng chào. Nháy mắt cửa thang máy khép lại, anh nhìn thấy mắt ông rướm lệ, tròng mắt cũng ửng đỏ. Anh đứng ở cửa thang máy, lặng im bất động nhìn cánh cửa đã sớm khép lại thật lâu. Qua khoảng chừng ba bốn phút mới mặt lạnh xoay người, đối mặt với một đôi mắt đen kịt sáng ngời.
Anh đã từng thấy qua đôi mắt này, hơn nữa còn có ấn tượng cực kỳ sâu sắc, nó làm anh có chút sững sờ.
"Phạn Già La, sao cậu lại tới đây?" Triệu Văn Ngạn đã bình phục tâm tình, đưa tay mời: "Vào trong nói chuyện."
Phạn Già La cong khóe môi đi vào phòng làm việc.
"Muốn uống chút gì không?" Triệu Văn Ngạn lịch thiệp hỏi.
Phạn Già La đang định từ chối thì điện thoại của Triệu Văn Ngạn vang lên, anh lập tức nghe máy, sau đó lẳng lặng nghe mẹ mình khuyên nhủ; cuộc điện thoại này vừa dứt lại có cuộc khác gọi tới, là bác cả, tiếng trách mắng nghiêm nghị của ông vọng vào màng nhĩ; tiếp đó, các vị trưởng bối lẫn người cùng vế trong gia tộc Triệu thị lục tục gọi tới, khuyên nhủ, trách móc, hoặc dạy bảo...
Da mặt Triệu Văn Ngạn căng cứng, bắp thịt bên má căng tới sắp nứt toát nhưng vẫn kiên trì nói: Cho dù phải bán tất cả tài sản cùng cổ phần công ty của mình, thậm chí là những công ty một tay anh sáng lập, anh cũng phải cứu vớt khoản đầu tư ở Tây Xuyên của Tô Phong Khê.
"Có phải ông đã trúng cổ của Tô Phong Khê rồi không?" Một thành viên Triệu thị chất vấn, sau đó thất vọng cùng cực kết thúc cuộc nói chuyện. [cổ = sâu độc, trùng độc]
Triệu Văn Ngạn nhìn chằm chằm điện thoại, ánh mắt lóe ra tia sáng u ám. Đột nhiên, tiếng chuông lại vang lên, thấy tên người gọi, anh vội vàng bắt máy, khàn giọng hỏi: "Thế nào?"
"Triệu tiên sinh, tôi thật sự không tra được vấn đề gì, ngài tìm người khác nghĩ cách thì hơn. Không phải cổ, tôi có thể khẳng định." Người nọ chỉ nói ngắn gọn vài câu rồi cúp máy, sống lưng thẳng tắp của Triệu Văn Ngạn đột nhiên sụp xuống, sau đó chậm rãi dựa vào lưng ghế, gương mặt đẹp trai bị phủ một tầng u ám, vẻ mặt chán chường.
Hiện giờ anh trông giống như một con thú bị vây nhốt trong vực sâu cắm đầy chông nhọn, vô luận leo lên từ hướng nào thì chờ đợi chính là đau đớn, tuyệt vọng cùng máu me đầm đìa. Anh không có cách nào tự cứu lấy mình, lại càng không thể trông cậy người bên cạnh cứu giúp, nhìn lại nửa đời trước, lại nhìn quãng đời rất xa phía trước giống như một cơn ác mộng vĩnh viễn không thể nào thức tỉnh, nếu muốn giải thoát thì chỉ có thể tự hầm chết mình.
Triệu Văn Ngạn đưa tay đỡ trán, tay còn lại nắm chặt điện thoại, âm thanh kẽo kẹt chứng tỏ chiếc máy yếu ớt này rất có thể sẽ đi tong vì tâm tình kích động của anh.
Phạn Già La tựa hồ không nhìn thấy Triệu Văn Ngạn đang vùng vẫy trong cơn đau khổ, cậu ngồi trên ghế da, bắt chéo đôi chân dài, nói thẳng: "Triệu tổng, tôi hi vọng công ty có thể miễn tiền bồi thường vi phạm hợp đồng của tôi."
Triệu Văn Ngạn trầm mặc hồi lâu mới khàn khàn lên tiếng: "Cậu biết rõ đó là chuyện không có khả năng. Tuy bây giờ cậu đã đỏ lại nhưng tổn thất cũng đã tổn thất rồi, công ty đã phải bồi thường rất nhiều tiền vì cậu, tôi chỉ có thể giảm một phần cho cậu mà thôi, phần còn lại vẫn phải do chính cậu chi trả. Cậu có thể ký hợp đồng với công ty, chịu khó nhượng bộ vài điều khoản."
Lúc đối mặt với Phạn Già La, không biết vì sao mặc dù đang rất khó chịu nhưng Triệu Văn Ngạn vẫn có thể ôn hòa bình tĩnh nói chuyện. Xung quanh Phạn Già La có một loại khí chất đặc biệt làm người ta an tâm.
Phạn Già La dùng hai tay chống mặt bàn, không ngừng áp sát Triệu Văn Ngạn, sau đó nghiêng đầu nhắm ngay tai anh, gần như thì thầm nói: "Công ty không thể xóa bỏ phí vi phạm hợp đồng của tôi. Nhưng Triệu tổng thì có thể dùng tiền riêng bỏ vốn cho tôi."
Triệu Văn Ngạn muốn lui về sau nhưng lại phát hiện mình bị một loại từ trường vô hình giam cầm, còn có chút gì đó theo hơi thở của Phạn Già La bay tới chui vào trong màng nhĩ anh, hòa lẫn với dòng máu đang lưu chuyển khắp cơ thể, kích thích từng dây thần kinh, thậm chí là từng tế bào của anh. Cảm giác này cực kỳ huyền ảo.
Phạn Già La vẫn tiếp tục áp tới gần, con ngươi đen láy lóng lánh đốm sáng, những đốm sáng kia chớp tắp hợp lại tản ra, cuối cùng tạo thành một ngôi sao sáng lóng lánh chói mắt, tuyệt vời tới khó diễn tả. Thì ra trên thế giới này thật sự có đôi mắt như vậy, chúng có thể chứng đựng một thế giới, cũng có thể chứa đựng cả vũ trụ.
Triệu Văn Ngạn xem tới ngây người, tâm tư vốn không quá rõ ràng lại càng hỗn loạn hơn. Dùng tiền riêng bỏ vốn cho Phạn Già La? Sao có thể? Nhưng anh lại không thể nào nói những lời này ra khỏi miệng, cảm giác kinh sợ nảy mầm trong lòng anh, nhú cao, va chạm, cuối cùng cọ xát ra tia lửa.
Đầu ngón tay nhỏ dài của Phạn Già La nhẹ nhàng gõ vào mu bàn tay anh, mang theo chút quy lại, tựa hồ như đang dụ dỗ, miệng lại nói ra những lời làm người ta khó hiểu: "Tôi dùng tám chục triệu đổi lấy mười tỉ cho anh, OK?"
"Cái gì?" Triệu Văn Ngạn đáp lại cực nhanh.
"Tám chục triệu đổi mười tỷ, anh lời rồi." Phạn Già La cầm lấy tay phải Triệu Văn Ngạn đặt vào lòng bàn tay phải của mình, sau đó nhẹ nhàng áp tay trái lên trên, nhắm mắt nói: "Được rồi, anh có thể bắt máy."
Vừa dứt lời, điện thoại Triệu Văn Ngạn liền đổ chuông, ba chữ 'Tô Phong Khê' xuất hiện trên màn hình. Nhìn thấy cái tên đại biểu cho tình yêu này, tròng mắt Triệu Văn Ngạn nháy mắt nổi đầy tơ máu, sâu trong con ngươi cũng lóe lên ý chống cự, căm thù, thậm chí còn có cả sát ý, đầu ngón tay nhịn không được run run, tựa hồ không muốn bắt máy chút nào.
Phạn Già La dùng hai tay nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay phải của anh, thật dịu dàng dặn dò: "Đừng giãy giụa, nghe máy đi."
Triệu Văn Ngạn không khỏi cười khổ, giãy giụa thì sao chứ, điện thoại của Tô Phong Khê, thân thể anh không có khả năng từ chối. Nhưng rất nhanh anh đã ý thức được, Phạn Già La nói 'đừng giãy giụa' ý nói anh đừng giãy ra khỏi tay mình, chứ không phải đừng đấu tranh với tư tưởng.
Chuyện này thì dễ, chỉ là không biết Phạn Già La muốn làm gì. Không phải cậu ta cũng có tình cảm với mình giống như nhân cách chính chứ? Triệu Văn Ngạn vừa suy nghĩ miên man vừa nghe máy, sau đó lại nghe Phạn Già La nhỏ giọng dặn dò: "Không quản cô ta nói gì, anh có thể cự tuyệt tất cả."
Cự tuyệt Tô Phong Khê? Triệu Văn Ngạn thật sự sửng sốt. Chuyện này đối với anh mà nói chính là nhiệm vụ không thể nào hoàn thành.
[end 40]