Ngoại Cảm (Linh Môi) - Chương 23 - Yêu Khí Nồng Nặc
***
Khó khăn lắm mới tìm được một manh mối có tính then chốt, Trang Chân đương nhiên không dám chậm trễ, lập tức cấp tốc dẫn đội xuất phát tới trường trung học điều tra.
Tới lúc lên xe cảnh sát mọi người vẫn còn bàn về đủ loại sự tích của Phạn Già La, có người cảm y rất thần kỳ, cũng có người cảm thấy tâm lý cậu ta có vấn đề, còn có người cảm thấy cậu ta rõ ràng đang trêu đùa tổ chuyên án, phải dùng tội danh cản trở công vụ giam lại vài ngày, để cậu ta chịu khổ một phen, ghi nhớ lâu một chút.
Liêu Phương nghe không nổi nữa, phản bác: "Mọi người đừng nói nữa, Phạn Già La mới không xấu như mọi người nói. Tôi cảm thấy cậu ấy là người tốt. Cậu ấy đã cảnh báo Cao Nhất Trạch hai lần, thậm chí còn vẽ bức họa tử vong, mục đích là muốn nhắc nhở đối phương đừng đi tới chỗ cao. Nếu Cao Nhất Trạch cảnh giác một chút thì có lẽ chuyện đã không phát sinh. Thấy tin tức Cao Nhất Trạch tử vong, trong lòng những người từng cùng anh ta làm chuyện xấu có kích động không? Mặc dù khi đó không có nhưng khi nhìn thấy báo trước tử vong thứ ba, thứ tư, lại biết tin tức đồng bạn bị giết, chỉ cần bọn họ còn chút lương tâm thì đã chủ động chạy tới cục cảnh sát tự thú, gánh chịu ác quả mà bọn họ tạo ra."
"Nhưng bọn họ không có, cho nên bọn họ đã bị giết hại. Phạn Già La đã nói điều mình nên nói, cũng đã làm điều mình nên làm, cậu ta không thẹn với lương tâm. Tôi tin tưởng cậu ta làm như vậy là vì xuất phát từ tâm chứ không không tự phụ hay trò chơi gì cả. Cậu ấy vẫn luôn chừa đường sống cho tất cả mọi người, không quản là hung thủ hay người bị hại, chỉ cần nghe theo cảnh báo của cậu ta mà thu tay lại hoặc tự thú, thảm án sẽ không phát sinh. Mọi người nói cậu ấy không cố gắng ngăn cản chuyện này, nhưng mọi người xem weibo đi, khoảng thời gian này số lượng người chửi mắng n rủa cậu ta còn ít sao? Năng lực chịu đựng của cậu ấy là thứ mà người bình thường có thể chịu đựng sao? Sức mạnh của ngôn từ còn đáng sợ hơn cả vũ khí trong tay kẻ giết người, điểm này thân là cảnh sát chúng ta càng phải hiểu hơn ai hết mới đúng. Cậu ta vốn không cần phải chịu đựng những chuyện này nhưng cậu ta đã chịu đựng rồi, mọi người còn muốn cậu ta làm gì nữa?"
Nếu Liêu Phương không nói những lời này, sẽ không ai chịu suy nghĩ cho Phạn Già La, cứ như hết thảy những bất công mà cậu phải chịu trong những ngày qua đều là chuyện đương nhiên vậy. Nhưng trên thế giời này làm gì có nhiều chuyện đương nhiên như vậy? Nếu Phạn Già La thật sự không có tim không có phổi, lạnh lùng vô tình, có lẽ cậu ta không cần nói gì, cũng không cần làm gì.
Cậu ấy đã làm, hơn nữa còn làm tới mức thân bại danh liệt, cùng đường bí lối, ai có thể nói cậu ta sai chứ? Dân chúng không rõ nội tình còn không có tư cách chỉ trích, thành viên tổ chuyên án làm sao có?
Im lặng khó tả lan tràn trong xe.
Trang Chân liếc nhìn Liêu Phương, cảnh cáo nói: "Lo mà làm việc của mình, đừng xử trí theo tình cảm! Phạn Già La rốt cuộc có liên quan tới vụ án giết người liên hoàn này hay không, có phải đồng bọn hay không, chờ bắt được hung thủ có được bằng chứng thì chúng ta sẽ biết rõ ràng. Chúng ta làm cảnh sát thì không thể oan uổng người tốt, cũng sẽ không bỏ qua cho một kẻ tội phạm!"
Liêu Phương muốn vì Phạn Già La mà cãi lại vài câu nhưng thấy vẻ mặt lạnh lùng của đội trưởng thì lại cảm thấy thật vô lực. Cứ chờ bắt được hung thủ rồi nói, giác quan thứ sáu mách bảo cô, Phạn Già La vô tội.
Nhưng sự bảo vệ của cô lại làm cảnh viên khác bất mãn. Người này rất ghét những thứ giả thần giả quỷ, vì thế liền giễu cợt nói: "Một cây dù đã mua được bà, Liêu Phương, phẩm đức nghề nghiệp của bà có phải thấp quá rồi không? Bà nói Phạn Già La làm vậy là không thẹn với lòng, vậy vì sao hắn không nói cho chúng ta biết còn người thứ năm sẽ bị hại? Nếu không phải tiến sĩ Tống Duệ thông minh nhạy bén phân tích được thì người thứ năm có phải cũng sẽ bị hại không? Hắn không chỉ đùa giỡn cảnh sát chúng ta mà còn đùa giỡn năm mạng người!"
Liêu Phương còn chưa kịp nói gì, người nọ lấy di động ra, vào weibo, sau đó tức giận chất vấn: "Bà xem đi, bà xem đi, tại sao lần này hắn không đăng báo trước tử vong? Đùa giỡn cảnh sát chúng ta xong lại giữ kín bí mật về người bị hại thứ năm này. Hắn rốt cuộc có ý gì đây? Ác có ác báo, thiện có thiện quả, hắn thật sự coi mình là Thần sao?"
Liêu Phương lấy di động ra xem, nhìn weibo của Phạn Già La không hề up tin tức gì mới mà chìm vào trầm mặc. Qua một lúc lâu sau mới thấp giọng nói: "Tôi cảm thấy cậu ấy không phải người vì muốn giải sầu mà làm ra những chuyện điên cuồng tự đại như vậy. Lần này không có báo trước tử vong có lẽ là vì cậu ta biết người thứ năm sẽ không xảy ra chuyện. Chúng ta sẽ kịp thời cứu giúp."
"Bà đúng là khăng khăng một lòng với Phạn Già La! Sao, coi trọng hắn à? Người ta nói có mấy câu đã mê hoặc được bà. Hắn là người chứ không phải là Thần, hắn căn bản không có khả năng biết được vụ án giết người này, mọi thứ là do hắn đã bàn bạc trước với hung thủ, chỉ có đứa ngu như heo như bà mới tin hắn!" Cảnh sát viên này có chút phẫn nộ nên mới không kiềm chế được lời nói như vậy.
"Được rồi! Đây là tổ chuyên án chứ không phải chợ bán thức ăn của các bà nội trợ, còn ầm ĩ nữa thì cút xuống xe cho tôi, vụ án này các cậu không cần tham dự nữa!" Trang Chân không nịn nổi nữa răn dạy. Uy tín của anh ở trong đội hình sự rất cao, mọi người thấy anh nổi giận thì lập tức ngậm miệng. Không ngờ xe mới an tĩnh được vài phút thì có một cảnh viên trẻ tuổi kinh hô một tiếng, trùng mắt bụm miệng giống như thấy quỷ.
"Cậu làm sao thế hả?" Trang Chân đè nén sốt ruột cùng lửa giận trong lòng. Lúc này cảnh đội vội vàng bắt hung thủ mà cứ hết người này tới người khác mất tập trung.
Cảnh viên kia không ngừng lắc đầu, giống như bị chuyện gì đó quấy nhiễu, sau khi khổ sở suy tư nửa ngày thì cuối cùng không nhịn được mở miệng: "Đội trưởng, không phải anh đã bảo bọn em giám thị Phạn Già La 24/24 sao? Trong lượt em trông chừng thì trước giờ chưa từng thấy cậu ta mua đồ ăn, em chỉ muốn hỏi những người khác thử xem sao."
Trang Chân nghe thấy chỉ là loại chuyện nhỏ nhặt này thì trong lòng không khỏi mất kiên nhẫn, lên tiếng mắng: "Chuyện này mà còn cần phải hỏi à? Cậu ta không mua đồ trong lượt cậu trông coi là vì đó không phải thời gian cậu ta dùng cơm." Tuy Trang Chân cũng chưa từng thấy Phạn Già La ăn gì nhưng anh phụ trách giám sát vào buổi tối, có vài người sau bảy giờ sẽ không ăn thêm gì nữa, anh vẫn cho rằng Phạn Già La thuộc số người này. Phạn Già La là nghệ sĩ, chắc chắn có yêu cầu nghiêm khắc với vấn đề ăn uống.
Nhưng cảnh viên trẻ tuổi kia không nói tới còn tốt, vừa nói tới thì những đội viên phụ trách giám sát Phạn Già La đều cảm thấy không đúng, nhao nhao nói: "Không đúng a đội trưởng! Em phụ trách theo dõi từ sáu giờ đến mười giờ, chưa từng thấy cậu ta đi mua đồ ăn."
"Em phụ trách từ mười giờ đến hai giờ chiều, cũng chưa từng thấy."
"Em phụ trách từ hai giờ đến sáu giờ tối, cậu ta chưa từng đi siêu thị mua thực phẩm, cũng không gọi đồ ăn ngoài, trong nhà có nấu nướng hay không thì em không biết. Có thể là cậu ta đã trữ rất nhiều thức ăn trong nhà."
"Không đúng, không phải cậu ta mới chuyển nhà à? Nhà mới thì lấy đâu ra thức ăn dự trữ chứ? Tôi nhớ lúc cậu ta mới dọn tới chỉ xách theo một cái ba lô nhỏ."
"Đúng vậy đúng vậy, sau khi dọn tới cậu ta cũng không mua thực phẩm! Em còn từng lục túi rác cậu ta ném đi, chỉ là một ít giấy vụn mà thôi, không hề có túi đựng thực phẩm hay thức ăn thừa gì cả!"
"Con bà nó, không biết thì thôi, biết một cái liền giật mình! Chúng ta giám sát cậu ta bao lâu? Gần một tháng? Cậu có thể không ăn gì suốt một tháng sao?"
"Ai nha mẹ ơi, em sợ quá!"
"Rốt cuộc cậu ta là người hay quỷ? Da đầu em sắp nổ tung rồi đây!"
Lúc này không chỉ nhóm người phụ trách giám sát Phạn Già La, ngay cả cảnh viên cãi nhau với Liêu Phương trước đó cũng trắng bệch mặt, vẻ mặt nghi hoặc. Cậu ta biết rõ đồng nghiệp mình đều là người theo thuyết vô Thần, không có khả năng tự nhiên bịa ra loại chuyện thần thần quỷ quỷ này. Nói cách khác, Phạn Già La thật sự có chỗ quỷ dị! Chuyện này thật sự quá khủng bố!
Trang Chân thấy nhóm đội viên càng nói càng hoảng loạn thì lập tức mắng: "Được rồi, đừng nói nữa! Là người thì không có khả năng không ăn gì hơn mười ngày, cậu ta còn sống chứng minh cậu ta có ăn, chỉ là chúng ta không phát hiện mà thôi. Chuyện này không liên quan gì tới tình tiết vụ án, không cần thảo luận. An tĩnh hết cho tôi, để tôi chợp mắt một chút." Anh day day huyệt thái dương ẩn ẩn đau, cảm thấy còn mệt hơn so với lúc phá vụ buôn lậu thuốc phiện lớn nhất Đông Nam Á.
Nhóm cảnh viên vội vàng ngậm miệng không dám quấy nhiều đội trưởng, nhưng vẫn lén nhìn nhau, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, ngờ vực cùng sợ hãi.
Trong bầu không khí quỷ dị khó tả, chiếc xe đã tới trường trung học trực thuộc trường Sư Phạm, sau khi đưa ra lệnh khám xét, thành viên tổ chuyên án bắt đầu chôn mình trong đống tư liệu học sinh. Bọn họ không chỉ điều tra tư liệu bạn học của Cao Nhất Trạch mà còn phải tra danh sách học sinh khóa trên, chỉ sợ lọt mất nhân vật khả nghi. Mà những tư liệu này cái nào là hữu dụng, cái nào vô dụng, cái nào có liên quan với Triệu Khai cùng Mao Tiểu Minh, hết thảy đều cần bọn họ cẩn thận giám định.
Đây thật sự là một công trình lớn, không thể nào có được kết quả trong phút chốc.
***
Lúc tổ chuyên án đang bận rộn, Phạn Già La đang ngồi trên xe Triệu Văn Ngạn nghe nhạc. Đó là một bài hát chậm rãi rất thư giãn, nữ ca sĩ có giọng hát rất dày đầy nội lực hát gì đó, ngôn ngữ ngoại quốc cất lên theo giai điệu trầm bổng kỳ diệu, bầu không khí cực kỳ sống động.
Lúc này mặt trời đã lặn hẳn, thành phố này bị một loại ánh sáng không thuộc về tự nhiên bao phủ, tất cả ồn ào náo động phù phiếm cũng không biến mất, ngược lại giống như là mới vừa thức giấc. Mọi thứ đều khác với ngày xưa, có vẻ thực kỳ quái. Phạn Già La nhắm mắt lại lắng nghe, gương mặt trắng nõn bị rạng mây tía bên ngoài nhuộm thành màu sắc đẹp lạ thường.
Triệu Văn Ngạn vốn đã chuẩn bị tâm lý bị Phạn Già La mặt dày bám dính lấy mình, thế nhưng đối phương lên xe đã vài chục phút nhưng không hề nói câu nào, chỉ nhắm mắt lại nghỉ ngơi, tình huống này rất khác thường.
"Cậu không phải Phạn Già La?" Triệu Văn Ngạn nhanh chóng hiểu ra: "Phạn Già La lại trốn đi rồi sao? Cậu là Tô Băng? Chu Hồng Vũ? Tạ Khanh?" Anh liên tiếp suy đoán nói ra tên của các nhân cách phụ, nhưng không thể nào kích động người trước mắt phản ứng.
Triệu Văn Ngạn nhịn một hồi mới nói: "Cậu lưu lạc tới tình trạng ngày hôm nay, không phải Cao Nhất Trạch làm hại, cũng không phải Tôn Ảnh làm hại, là chính cậu đã tự hại mình. Nếu như cậu hành động khiêm tốn một chút, không đắc tội nhiều người như vậy, cho dù bị Phạn gia trục xuất thì cậu cũng có thể kiếm miếng cơm từ giới giải trí. Là cậu đã tự chặt đứt đường lui của mình. Xem số status cậu post trên weibo gần đây đi, đây là lời mà người ta sẽ nói sao? Cậu ngày càng cố chấp, hẹp hòi, điên cuồng, sớm muộn gì cũng có ngày cậu triệt để hủy diệt chính mình. Tôi biết hiện giờ có nói với cậu những lời này cũng vô dụng, chờ Phạn Già La xuất hiện, cậu ta lại tiếp tục làm theo ý thích của mình."
Triệu Văn Ngạn ngừng xe lại ở ven đường, lấy ra một chiếc máy ghi âm, thận trọng nói: "Thứ này cậu đừng làm mất, lưu lại một tờ giấy nói cho cậu ta biết, cậu ta nhất định phải nghe." Từ động tác thuần thục có thể thấy, đây không phải lần đầu tiên anh ta làm ra hành động này.
Phạn Già La vốn đã chán muốn chết rốt cuộc cũng mở mắt ra, giống như khẽ ngâm nga hỏi: "Anh muốn nói gì?"
Người này không mở mắt thì thôi, mặc dù rất tuấn tú nhưng không phải quá đặc sắc, nhưng khi mở mắt ra thì con ngươi giống như phủ một làn sương, như ánh sáng vì sao ngưng tụ, lại sâu thăm thẳm như vực sâu, Triệu Văn Ngạn giống như dính phải thần chú định thân, chỉ có thể ngơ ngác nhìn Phạn Già La, đầu óc trống rỗng.
Làn yêu khí nhàn nhạt lan tới, không phải yêu khí theo mặt chữ mà là loại ma lực câu hồn đoạt phách, điên đảo chúng sinh, khó có thể kháng cự.
[end 23]