Ngoại Cảm (Linh Môi) - Chương 24 - Triệu Văn Ngạn
****
Triệu Văn Ngạn nhìn thanh niên vừa xa lạ lại quen thuộc ở trước mắt, cứng ngắc một hồi lâu mới khàn giọng hỏi: "Cậu phẫu thuật thẩm mỹ à?" Nhưng vừa dứt lời thì anh lại tự lắc đầu, phủ nhận suy đoán này.
Không, người này không phẫu thuật, vẫn là gương mặt đó, vẫn là ngũ quan đó, chỉ là đường nét đã nhu hòa đi rất nhiều, cũng thanh khiết hơn rất nhiều, thay đổi lớn nhất chính là đôi mắt kia, đen như mực, tinh khiết, sâu thẳm, khác biệt với tất cả mọi người trên thế giới này. Chỉ riêng đôi mắt này thôi, thanh niên ngồi bên cạnh anh đã hoàn toàn lật đổ mọi ấn tượng mà Phạn Già La lưu lại trong lòng người khác, tựa hồ đã thay da đổi thịt, trùng sinh thành một người khác.
"Cậu tên là gì?" Triệu Văn Ngạn kiềm chế không được xúc động trong lòng.
"Anh muốn nói gì?" Phạn Già La cầm lấy máy ghi âm trong tay đối phương, đảo qua đảo lại quan sát, đôi mắt có chút hiếu kỳ sáng lóng lánh.
Triệu Văn Ngạn giống như bị bỏng mà lùi về phía sau, nắm chặt vô lăng nói: "Cậu bật máy ghi âm đi, những lời tôi sắp nói rất quan trọng đối với Phạn Già La." Anh nhanh chóng liếc nhìn đối phương một cái, bổ sung: "Đương nhiên, hai người dùng chung một thân thể, những lời này cũng rất quan trọng đối với cậu."
Phạn Già La chỉ tốn vài giây đã nắm giữ được cách sử dụng máy ghi âm, sau khi ấn nút ghi thì cười khẽ nói: "Anh nói đi, tôi nghe đây."
Tiếng cười thoải mái rồi lại có chút khàn khàn quanh quẩn trong xe truyền tới làm màng tai Triệu Văn Ngạn có chút ngứa ngáy. Anh cố nén dục vọng muốn dụi tai, từng câu từng chữ chậm rãi thông báo: "Lúc đầu tôi không muốn quản cậu..." Ý thức được người trước mắt cũng không phải người mình ghét, anh lập tức đổi giọng: "... không muốn quản chuyện vớ vẩn của Phạn Già La, nhưng nghe nói cậu bị cảnh sát bắt, Phạn Khải Toàn nhiều lần nhờ tôi nhất định phải bảo lãnh cậu ra. Đúng rồi, cậu cũng biết Phạn Khải Toàn đúng không?"
Phạn Già La mỉm cười gật đầu: "Biết, anh ta là một người vốn không nên tồn tại."
Triệu Văn Ngạn nghĩ rằng đây là ấn tượng mà nhân cách chính lưu lại cho nhân cách phụ, mặc dù không xuôi tai nhưng cũng không nói sai--- đối với Phạn Già La mà nói, Phạn Khải Toàn thật sự là một người không nên tồn tại.
"Cậu không nên có địch ý với anh ta, đối địch với người này... không có lợi cho các cậu." Triệu Văn Ngạn thận trọng cảnh cáo.
"Anh ta là người thế nào?" Phạn Già La hơi nghiêng đầu, ánh mắt lộ ra tia sáng hứng thú.
Triệu Văn Ngạn lấy ra một túi văn kiện: "Anh ta hoàn toàn khác với cậu. Khi cậu vẫn còn nằm trong lòng Phạn phu nhân làm nũng, anh ta đã lăn lộn ở đường phố New York. Bởi vì gia cảnh nghèo khó nên khoảng thời gian này anh ta sinh sống rất cực khổ, gần như việc gì cũng làm qua. Nhưng anh ta là một thiên tài, không thể nào đè ép được, chỉ cần cho anh ta một cơ hội thì sẽ lập tức một bước lên mây. Anh ta chỉ hơn cậu sáu tuổi đã sáng lập và đứng đầu một công ty, tỷ lệ thành công các dự án anh ta đầu tư là trăm phần trăm, lãi suất tăng gấp bội, được mệnh danh là bàn tay vàng của phố Wall, ngay cả cá sấu lớn quốc tế cũng không phải đối thủ của anh ta. Nhân mạch cùng tài phú mà anh ta tích góp được mấy năm nay là con số mà cậu khó có thể tưởng tượng, Phạn gia trong mắt anh ta chẳng là gì, cậu lấy cái gì mà đấu với anh ta?"
Triệu Văn Ngạn vội vàng liếc nhìn Phạn Già La một cái rồi nói tiếp: "Chỉ cần cậu không gây trở ngại, Phạn Khải Toàn sẽ không đối phó cậu. Anh ta không tuyệt tình như Phạn Lạc Sơn. Dù sao thì cậu cũng là em trai trên danh nghĩa của anh ta, vì mặt mũi, anh ta sẽ để cậu sống như người bình thường, đây là chi phiếu cùng bất động sản mà anh ta để lại cho cậu, nếu cậu muốn lưu lại Kinh thị thì đừng gây phiền toái cho anh ta. Chỉ là tôi đề nghị cậu nên xuất ngoại, Hoa quốc đã không còn chỗ cho cậu nương thân nữa rồi."
Phạn Già La mở túi văn kiện, phát hiện bên trong là một tấm chi phiếu năm triệu cùng giấy tờ bất động sản.
Triệu Văn Ngạn nhìn chằm chằm sườn má Phạn Già La, chỉ điểm: "Khu vực của căn biệt thự này rất tốt, có thể bán được hơn hai chục triệu. Cậu còn nợ công ty tám chục triệu phí bồi thường vi phạm hợp đồng, vài nhãn hàng quảng cáo cũng chuẩn bị kiện cậu để đòi bồi thường. Tôi khuyên cậu đừng nhìn lợi ích trước mắt mà bán căn biệt thự này để trả bớt một phần tiền, bằng không... ngay cả biên giới cũng không ra được đâu."
Nghĩ tới một xấp lệnh gọi mà tòa án gửi tới, Phạn Già La cuối cùng cũng cảm nhận được một chút phiền não của người bình thường. Nhưng cậu không có ý định bán sản nghiệp, chỉ lịch thiệp gật đầu: "Hôm nay đã làm phiền anh, tôi rất cám ơn. Nếu Phạm Khải Toàn đã trở về thì nhờ anh thay tôi nói cám ơn anh ta."
"Không cần cám ơn, cậu chịu nghe lời tôi đã nói thì được rồi." Triệu Văn Ngạn một lần nữa lái xe rời đi, lực chú ý lại không thể nào rời khỏi người Phạn Già La mới tinh này. Tính tình của người mới này tựa hồ rất ôn hòa, cũng rất lịch thiệp, lời nói cử chỉ đều lộ ra tác phong nhanh nhẹn, giống như được nhận được sự giáo dục tốt đẹp. Nói thật, so với Phạn Già La ban đầu lại càng giống công tử thế gia hơn.
Bầu không khó trong xe rất an tĩnh, cũng rất thoải mái, nếp nhăn ở mi tâm Triệu Văn Ngạn cũng giãn ra không ít. Anh lái xe tới khu chung cư Nguyệt Lượng Loan, nhìn chằm chằm cánh cổng đen ngòm, đang định nói nơi này không phải nơi thích hợp để ở, sớm dọn đi thì tốt hơn, ngay lúc này điện thoại đột nhiên đổ chuông.
Phạn Già La mở cửa xe, mỉm cười nói tạm biệt.
Triệu Văn Ngạn có lệ nói tạm biệt, thấy rõ cái tên trên màn hình thì mi tâm không khỏi nhíu chặt, gương mặt giống như bị phủ một làn sương xanh đen, tựa hồ trong nháy tâm tình đã trở nên thực tệ hại. Nhưng sau khi nghe máy, giọng điệu của anh lại có vẻ đặc biệt ôn nhu, ánh mắt lộ rõ thống khổ giãy giụa mà giọng nói thì đầy thâm tình, cứ như linh hồn bị phân ra thành hai nửa trái ngược.
Phạn Già La vốn định đóng cửa rời đi hơi khom người xuống, dùng ánh mắt loe lóe sáng nhìn chằm chằm Triệu Văn Ngạn. Cuộc điện thoại này đã triệt để khơi dậy sự hứng thú của cậu.
Cuộc gọi thông suốt, một âm thanh trong veo không gì sánh bằng từ loa truyền ra: "Alo, anh yêu đang làm gì đó? Có nhớ em không?"
Triệu Văn Ngạn nhếch khóe miệng trả lời: "Đương nhiên nhớ em rồi, bao giờ em trở về?"
"Tuần sau em về." Âm thanh của người phụ nữ kia lại ôn hòa thêm vài phần, lộ ra chút ngây thơ cùng dè dặt: "Anh yêu, mấy ngày nay anh có xem tin tức không?"
"Em muốn hỏi tôi có thấy scandal của em và Stevie không à?" Khóe miệng Triệu Văn Ngạn chậm rãi kéo căng, ánh mắt âm trầm như không còn chút tia sáng, giọng nói thì vẫn ôn hòa tràn đầy yêu thương như cũ: "Em không cần giải thích, tôi đương nhiên tin tưởng em. Tuần sau khi nào về? Tôi phái máy bay đi đón em."
"Em biết anh sẽ tin tưởng em mà!" Giọng nói của người phụ nữ ngọt như chảy ra mật: "Thứ tư tuần sau em về nước, anh sẽ tới đón em chứ?"
"Được, tôi sẽ tự mình tới đón em." Triệu Văn Ngạn nhét điếu thuốc vào miệng, vẻ mặt vẫn ôn nhu như cũ nhưng đôi mắt thì đã lặng yên phủ kín một tầng khói mù.
Người phụ nữ im lặng vài giây lại nói: "Công ty điện ảnh bên Tây Xuyên mà em trai em đầu tư, anh có thể mua lại không? Văn Ngạn, xin anh nể tình em mà giúp em nó lần này đi, bằng không... cú ngã này đối với nó thật sự quá đau, chỉ sợ sau này nó sẽ không gượng dậy nổi mất." Nói tới đây trong giọng nói của người phụ nữ lộ ra chút nghẹn ngào, tựa hồ đang cực kỳ khổ sở.
Triệu Văn Ngạn ngay cả thời gian suy nghĩ cũng không có đã gật đầu nói đồng ý, sau đó lại nghiến chặt khớp hàm cắn đứt đầu lọc điếu thuốc.
Người phụ nữ kia dỗ ngọt vài tiếng rồi cúp máy.
Nhìn chằm chằm màn hình điện thoại tối đen như mực, giây trước Triệu Văn Ngạn vẫn còn ôn nhu cực điểm, giây sau lại rút một tờ khăn giấy phun ra đầu lọc trong miệng, còn phun ra chút da thịt đỏ sẫm, anh đã cắn rách cả đầu lưỡi mình.
Không chút biến sắc lau vệt máu bên khóe miệng, Triệu Văn Ngạn vo khăn giấy thành cục rồi ném vào thùng rác trong xe, sau đó quay kính xe hạ xuống, ném chiếc điện thoại di động trước đó còn cầm trong tay nói những lời thâm tình về phía bức tường khu chung cư. Bốp một tiếng, điện thoại vỡ nát thành từng mảnh linh kiện, mà gương mặt của anh cũng lộ ra biểu tình dữ tợn.
Phạn Già La yên lặng nhìn vở tuồng này, chờ đến khi tiếng hít thở của Triệu Văn Ngạn không còn nặng nề nữa mới ôn hòa hỏi thăm: "Anh ổn không?"
Triệu Văn Ngạn giật mình quay đầu nhìn qua, ánh mắt đầy kinh ngạc: "Cậu vẫn chưa đi?"
"Anh có ổn không?" Phạn Già La lặp lại vấn đề trước đó.
Triệu Văn Ngạn cười gượng nói: "Tôi ổn, nghe nói an toàn của khu chung cư này không ổn lắm, cậu mau dọn về nhà đi. Chuyện phí bồi thường vi phạm hợp đồng tốt nhất là mau chóng xử lý, bằng không để bị lên sổ đen thì sẽ khó nhúc nhích. Mặc dù tôi là tổng tài nhưng cũng không thể miễn tiền bồi thường vi phạm hợp đồng được, tám chục triệu không phải con số nhỏ, tôi cũng khó ăn nói với ban giám đốc. Tôi chỉ có thể kéo dài khoảng thời gian cho cậu, cậu cố gắng nghĩ biện pháp. Tôi không đề nghị cậu tìm tới Phạn Khải Toàn, tuy anh ta tặng chi phiếu cùng bất động sản cho cậu nhưng cũng chỉ cho đẹp mặt, cho danh tiếng dễ nghe mà thôi. Anh ta là người rất chú ý mặt mũi nhưng không phải người tốt, nếu chọc giận anh ta, thủ đoạn của anh ta còn tàn ác hơn Phạn Lạc Sơn."
Phạn Già La chăm chú lắng nghe lời Triệu Văn Ngạn nói, gật đầu: "Tôi hiểu, cám ơn anh đã chỉ điểm. Anh yên tâm, chuyện phí bồi thường vi phạm hợp đồng tôi đã có tính toán, hẹn gặp lại." Cậu vươn hai đầu ngón tay thon gầy vẽ một chút phần thái dương, làm ra tư thế tạm biệt.
Triệu Văn Ngạn bị hai ngón tay lắc lư kia hấp dẫn lực chú ý, lúc lấy lại tinh thần thì bóng dáng thanh niên đã bị cánh cổng tối đen hoàn toàn cắn nuốt. Nhìn theo hướng đối phương biến mất, qua một hồi lâu sau anh vuốt mặt, lộ ra dáng vẻ chật vật hiếm thấy.
Cùng lúc đó, Phạn Già La vừa đi vừa lên mạng gõ tìm kiếm ba chữ 'Tô Phong Khê'. Vô số kết quả xuất hiện, đây là một vị ảnh hậu có sức ảnh hưởng quốc tế, tin tức hot nhất là scandal với ảnh đế từng giành được giải Oscar Stevie Cater, ảnh chụp ôm thậm chí là hôn của hai người đã sớm lan truyền khắp Hoa quốc.
Phạn Già La click vào weibo của Tô Phong Khê, nhìn thấy đối phương đăng status làm sáng tỏ, giải thích là bọn họ chỉ đang quay phim chứ không phải lén lút vụng trộm hay yêu đương gì cả, chỉ là hình ảnh trong phim mà thôi. Fan hâm mộ vì bảo vệ sự trong sạch của cô mà đang chiến đấu kịch liệt với antifan.
Thực tế thì đó không phải là người đầu tiên mà Tô Phong Khê dính scandal, cứ cách một đoạn thời gian cô ta lại đăng bài làm sáng tỏ scandal, đối tượng đều là người cùa giới giải trí, giới kinh doanh, thậm chí còn có ông lớn của bên quân đội, chính trị. Không phải nhân vật lớn thì căn bản không thể lọt vào mắt xanh của cô nàng. Theo lời fan hâm mộ thì--- Tô Phong Khê nhất định là cái máy gặt nam thần, chỉ cần là người từng gặp cô sẽ chết mê chết mệt, một lòng một dạ với cô.
Tô Phong Khê thông báo mình độc thân, nhưng ký ức của nguyên chủ lại báo với Phạn Già La--- cô ta và Triệu Văn Ngạn là tình nhân. Ngay từ khi cô ta chỉ là người mới mới ra mắt, Triệu Văn Ngạn đã che chở bảo vệ cô ta. Vì cô ta, anh ta đầu tư làm phim, cướp đoạt tài nguyên, xử lý tranh chấp, dùng thời gian năm năm nâng cô ta lên thành ảnh hậu, lại bỏ ra một số tiền lớn cho cô ta tới Hollywood phát triển, bây giờ đã trở thành ảnh hậu quốc tế.
Không có Triệu Văn Ngạn sẽ không có Tô Phong Khê bây giờ, hai người không thể nghi ngờ là chân ái.
[end 24]
[cáo] *xoa xoa* cún Ngạn thật ngoan ~