Long Đồ Án Tuyển Tập (Vụ Án Thứ III) - Chương 18

62. [Hoa Đoạt Mệnh]


tiền có thể sai khiến được cả ma quỷ, Bạch Ngọc Đường không chỉ có tiền, mà còn
là rất rất có tiền, vì vậy hắn thật sự sảng khoái mua cho Thiên Tôn cái nghiên
mực mà Đường Thái Tông đã dùng qua.

Thiên
Tôn nhận nghiên mực, lập tức quên luôn mình giận Bạch Ngọc Đường cái gì.

Triển
Chiêu tổng kết một chút - Thiên Tôn quả thật rất dễ dụ.

Lúc
trở lại Khai Phong phủ, mặt trời cũng đã lặn, bọn hạ nhân trong phủ cũng bắt
đầu chuẩn bị cơm chiều.

Mọi
người trước tiên ngồi thương lượng đối sách, vẫn là chia nhau mà hành động,
Triệu Phổ mang theo người đi điều tra chuyện Triệu Nguyên Tá, Triển Chiêu Bạch
Ngọc Đường ở nhà chờ Diêu Tố Tố đến cung cấp manh mối, điều tra manh mối về
Trương mỹ nhân năm đó.

Vị
Hoàng thúc Triệu Nguyên Tá trước đây này vẫn rất khiêm tốn, không hề lộ diện,
luôn ở tại Vân Huyền biệt viện phụ cận Khai Phong dưỡng lão, nghe nói con trai
hắn quả thực rất tài năng nhưng lại không giữ trọng trách gì, hai người họ chỉ
nhận sự an nhàn thanh phúc mà Hoàng gia ban cho thôi.

“Triệu
Duẫn Sinh này, dù sao cũng là Hoàng thân quốc thích, nếu thật như lời đồn là
văn võ toàn tài, sao lại không thấy hắn đến Khai Phong cầu một chức quan nhỉ.”
Triệu Phổ cảm thấy có chút buồn bực.

“Có
thể là không muốn làm làm quan?” Công Tôn híp mắt: “Nếu không thì chỉ là dã thú
đang cố giấu nanh sắc đi, lòng lang dạ thú, phải làm vậy để tránh bị người phát
hiện!”

Triệu
Phổ nhìn Công Tôn: “Thư Ngốc, gan thật đó!”

Công
Tôn trừng mắt liếc Triệu Phổ một cái, ôm lấy Tiểu Tứ Tử đến một bên đút táo cho
bé.

Thiên
Tôn cùng bé song song ngồi một chỗ, chân tựa vào ghế, còn đang chuyên tâm
nghiên cứu nghiên mực trong tay.

Thiên
Tôn bưng nghiên mực, đánh giá một lượt, thỉnh thoảng còn “chậc chậc” hai tiếng.

Tiểu
Tứ Tử cũng tiến đến nhìn: “Tôn Tôn, nghiên mực thật đẹp nha.”

“Thật
tinh mắt!” Thiên Tôn đem nghiên mực đặt vào tay Tiểu Tứ Tử cho bé nhìn: “Đường
Thái Tông từng dùng qua đó!”

Tiểu
Tứ Tử há hốc miệng: “Tôn Tôn, lát nữa người viết cho con chữ nhé!”

Thiên
Tôn vỗ ngực, ý nói - Cứ giao cho ta!

Cất
nghiên mực đi, Thiên Tôn liền nhìn Ân Hậu vẫn đang nghiêng đầu nhìn một mảnh
trời đen tối mịt bên ngoài cửa sổ, vuốt đám râu ngắn ngủn trên cằm suy nghĩ.

Triển
Chiêu bưng cái chén trà đến sau lưng Ân Hậu, cũng ngẩng mặt nhìn cùng hắn: “Ông
ngoại, nhìn cái gì vậy?”

Ân
Hậu quay lại nhìn Triển Chiêu, “Ừm…”

“Ừm?”
Triển Chiêu tò mò nhìn hắn: “Ý gì ạ?”

“Ừm…”
Ân Hậu lại ừm một tiếng, Thiên Tôn bĩu mô: “Muốn thải thì đi nhà xí đi!”

Ân
Hậu trắng mắt liếc hắn một cái: “Ngươi không thấy bẩn à!”

Thiên
Tôn híp mắt: “Có bản lĩnh thì đừng có ị!”

Tiểu
Tứ Tử túm túm tay áo Thiên Tôn, người này bộ dáng nhã nhặn như vậy, giống như
thần tiên, sao lại nói chuyện thô lỗ như thế, giống hệt như lưu manh vậy.

Ân
Hậu hình như có chút tâm sự, cau mày lầm bầm, lầu bầu: “Không đến mức đó chứ?”

“Này.”
Bắt lấy cánh tay Ân Hậu mà lắc mấy cái, Triển Chiêu nhìn chằm chằm hắn, ý như
là nói - Có manh mối gì nói ra đi ạ.

“Không
xác định lắm.” Ân Hậu vuốt cằm do dự, nghĩ đến đây lại lắc đầu, hung tợn mà trừng
mắt nhìn Thiên Tôn đang chơi oẳn tù tì với Tiểu Tứ Tử, thầm nói - Đều tại tên
này, tự mình muốn quên lại đem đống phiền não đẩy cho hắn, hắn là muốn quên
cũng quên không được, lại càng nghĩ càng nhiều... Vì thế lại ôm càng nhiều
phiền não, chuyện này có thể lớn, có thể nhỏ nữa.

Triển
Chiêu cảm thấy ông ngoại nhà mình thật khó dụ, không như Thiên Tôn, rất dễ dỗ
dành, Thiên Tôn thì chỉ cần lấy cái gì mà hắn thích đem đến là có thể thỏa
thuận được, ông ngoại hắn thì ngược lại, mềm rắn gì cũng không ăn thua.

Nhưng
mà, thật ra Ân Hậu cũng có một nhược điểm trí mạng, đương nhiên, nhược điểm này
cũng chỉ có Triển Chiêu biết!

Ân
Hậu vẫn còn đang suy nghĩ, chỉ thấy Triển Chiêu bỏ sang một bên.

Ân
Hậu quay đầu lại liếc mắt nhìn một cái, thấy Triển Chiêu còn đi thật là xa, lại
đang bưng chén trà nhìn hắn một cái - Ánh mắt kia, giống như vừa mới tức giận
vậy. Triển Chiêu từ trước đến nay luôn vui tươi hớn hở, không dễ tức giận,
nhưng một khi y tức giận, toàn thể Ma Cung trên dưới mấy trăm người, đều phải
gấp gáp, đương nhiên, gấp gáp nhất vẫn chính là Ân Hậu.

“Khụ
khụ.” Ân Hậu ho khan một tiếng, vội vàng chạy đến bên cạnh Triển Chiêu.

Triển
Chiêu nhăn mặt, tránh xa một chút.

Bạch
Ngọc Đường thấy được một màn này, có chút ngạc nhiên - Tiểu bằng hữu đang giận
nhau sao?

Ân
Hậu cuối cùng cũng là bại trận, đến xin khoan dung: “Được rồi, cùng lắm là nói
cho ngươi là được.”

Triển
Chiêu lập tức ngẩng đầu cười khanh khách.

“Là
có chuyện như vậy, ta mới rồi trên đường trở về, thấy được một con chuẩn màu
đen.” Ân Hậu nói.

Triển
Chiêu ngẩn người, những người khác cũng nghe hắn nói - Con chuẩn màu đen làm
sao vậy? Chuẩn không phải đen thì là trắng mà, tuy rằng chuẩn đen cũng ít gặp
nhưng cũng không phải hiếm lạ gì, sao lại có liên quan đến vụ án chứ?

Duy
chỉ có Thiên Tôn đang uống trà liên buông cái chén, nghĩ nghĩ: “Chuẩn? Chính là
con chuẩn kia sao?”

“Con
chuẩn kia?” Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày: “Chuẩn mà hai người cũng quen biết
ạ?”

Mọi
người tiếp tục nhìn Ân Hậu, Ân Hậu gật đầu: “Chính là con chuẩn đó.”

Thiên
Tôn hơi hơi há to miệng, nghĩ nghĩ, sau đó lắc lắc cái đầu: “Quên đi, ta cũng
đã quên rồi, đỡ phải lo một việc.” Nói xong liền ôm lấy Tiểu Tứ Tử: “Đói chết,
chúng ta đi ăn cơm được không?”

“Tuyệt
a!” Tiểu Tứ Tử vừa rồi đói bụng, Công Tôn có cho bé ăn táo, càng ăn càng đói,
liền ôm lấy Thiên Tôn: “Tôn Tôn, chúng ta đến khách điếm đối diện ăn đi!”

“Được!”
Thiên Tôn ôm lấy Tiểu Tứ Tử bỏ chạy, bỏ lại Ân Hậu đang cảm thấy tốn hơi thừa
lời với hắn phía sau.

Triển
Chiêu kéo kéo Ân Hậu, ý kia - Tiếp tục nha!

Ân
Hậu thở dài nói: “Con chuẩn kia không phải là chuẩn bình thường, Tôn Vượng, các
ngươi đã nghe qua tên này chưa?”

Triển
Chiêu ngẩng mặt lên nghĩ nghĩ.

Bạch
Ngọc Đường nhíu mày: “Chuẩn vương Tôn Vượng sao?”

Triển
Chiêu buồn bực, tuy chuyện giang hồ rất nhiều, nhưng từ trước đến nay y nghe
được cũng không có ít, không có lý do nào lần này Bạch Ngọc Đường có biết mà
mình lại chưa từng nghe qua chứ…. Cái gì mà Duẩn vương chứ? Chẳng lẽ lại là
người bán măng sao? (Duẩn có nghĩa là cây măng)

Bạch
Ngọc Đường thở dài mà nhìn Triển Chiêu - Là Chuẩn vương không phải Duẩn vương.

Triển
Chiêu xoa xoa cằm - Hình như đến giờ cơm rồi.

Ân
Hậu thật ra cũng thật buồn bực, hỏi Bạch Ngọc Đường: “Lão quỷ kia đã từng nói
cho ngươi nghe sao?”

Bạch
Ngọc Đường lắc lắc đầu: “Con nghe đại tẩu nói qua.”

Triển
Chiêu cũng cảm thấy kỳ quái, đại tẩu của Bạch Ngọc Đường là con gái của Dược
Vương, thần y Mẫn Tú Tú, cũng có liên quan đến chuyện này sao?

“Chuyện
là thế này.” Bạch Ngọc Đường nói: “Trước ta đã từng nói qua, đại ca từng bị
bệnh nặng.”

Mọi
người đều nhìn Công Tôn - Đúng vậy, Bạch Ngọc Đường quen biết Công Tôn chính là
bởi vì hắn đã từng cứu sống Lô Phương.

“Lúc
đại ca bệnh nặng tưởng không qua khỏi, đại tẩu có đi cầu một vị thuật sĩ, vị
này có vẻ rất thần bí, là do cha nàng Dược vương nói với nàng, chỉ cần tìm
thuật sĩ này hỏi một câu, nếu như hắn nói là sẽ chết vậy thì có cố cứu cũng vô
dụng, còn nếu như hắn nói là còn có thể cứu, vậy thì chắc chắn sẽ sống.” Bạch
Ngọc Đường thản nhiên nói: “Người đó ở đâu không một ai biết, nhưng mà hắn luôn
mang theo bên mình một con chuẩn lớn màu đen. Con chuẩn này so với con chuẩn
bình thường thì lớn hơn nhiều, trên bụng còn có một vệt màu trắng, người ta gọi
là Chuẩn Vương. Mà chủ nhân của nó gọi là Tôn Vượng, là một vị thần tiên sống,
có thể nhìn thấu thiên cơ.”

“Nha...”
Tất cả mọi người đều gật đầu, xem như đều hiểu được, xem ra vị Tôn Vượng này
chính là một thầy toán a.

“Thế
sau đó có tìm được không?” Triển Chiêu truy vấn.

Bạch
Ngọc Đường gật đầu: “Hắn nói đại ca ta là có thể cứu chữa, cuối cùng quả nhiên
không chết.”

“Khó
như vậy mà cũng có thể tìm được à?” Triển Chiêu kinh ngạc.

Bạch
Ngọc Đường cũng cười đến bất lực: “Có thể nói là mà xui quỷ khiến.”

“Thầy
tướng này chính là thầy tướng năm đó đoán trước tiên hoàng có thể đăng cơ sao?”
Triệu Phổ hỏi Ân Hậu.

Ân Hậu gật đầu: “Kỳ thật tên của hắn cũng
không phải là Tôn Vượng.”

Mọi
người đều kiên nhẫn lắng nghe.

“Hắn
họ Sài.” Ân Hậu mở miệng: “Tên gọi Sài Vọng.”

“Họ
Sài?” Công Tôn nhíu mày: “Vương thất tiền triều họ Sài, sau khi Thái tổ lên
ngôi, không ít các hoàng tử hoàng tôn đều thay tên đổi họ, chắc sẽ không...”

Triệu
Phổ nhìn Ân Hậu - Có chuyện như vậy ạ?

“Đúng
là có chuyện như vậy?” Ân Hậu nói: “Tiểu bằng hữu kia thiên phú dị bẩm, tính
toán chuyện gì cũng cực chuẩn, không đúng... phải nói là hắn tính toán hung cát
vô cùng chuẩn xác, chết hay không chết chỉ cần hắn nói một lời là đã định rồi!”

“Người
họ Sài hẳn là rất hận Triệu thị mới đúng.” Triển Chiêu nhíu mày: “Chẳng lẽ năm
đó hắn cố ý nói cho Thái Tông, nói Triệu Nguyên Hưu thích hợp làm Hoàng đế
sao?”

Ân
Hậu khóe miệng hơi nhếch lên: “Năm đó nhiều hoàng tử hoàng tôn như vậy, người
vô dụng, yếu đuối lại sợ phiền phức nhất chính là Triệu Nguyên Hưu!”

Mọi
người bật cười - May mắn là Triệu Trinh không có ở đây, nếu không nói lão cha
hắn như vậy, không chừng hắn trở mặt.

“Sài
Vọng hi vọng Đại Tống sẽ bị chôn vùi trong tay Triệu Nguyên Hưu cho nên nói dối
Thái Tông, để cho hắn được kế thừa ngôi vị Hoàng đế sao? Nếu nói như vậy, năm
đó việc hại chết Triệu Nguyên Hỉ, bức điên Triệu Nguyên Tá hắn cũng có phần à?”
Triệu Phổ nhíu mày: “Nhưng mà xem ra lần này hắn tính toán không có chuẩn a,
Đại Tống còn thật thịnh vượng, thiên hạ dưới sự trị vì của Hoàng thúc ta còn
thật thái bình nữa.”

“Hắn
không tính đến chuyện nhảy ra một Khấu thừa tướng a, hơn nữa cũng không có tính
đến việc, con người dù có thiên mệnh nhưng mà người cũng có thể phá trận, giải
phong thủy, cho nên vận mệnh là cũng có thể thay đổi được.”

“Ông
ngoại, người từ trước đến nay đều không tin chuyện này mà.” Triển Chiêu hỏi Ân
Hậu.

Ân
Hậu cười cười: “Người có thể sửa đổi thiên mệnh cũng không phải là kẻ lừa gạt,
mà là một cao nhân độc nhất vô nhị.”

“Rất
cao sao?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trăm miệng một lời, có thể khiến cho
Ân Hậu gọi một tiếng cao nhân, chẳng phải thật là rất cao? Lại còn là duy nhất
không có người thứ hai nữa!

“Sư
phụ của Thiên Tôn đó.” Ân Hậu nói một câu dọa cho mọi người nhảy dựng.

Bạch
Ngọc Đường lầm bầm: “Thì ra hắn thật sự có sư phụ.”

Ân
Hậu giật khóe miệng: “Không có sư phụ thì võ công chẳng lẽ là trời sinh sao?”

Vừa
mới nói hết câu, mọi người đã đồng thanh hỏi: “Chẳng lẽ không phải trời sinh
ạ?”

Ân
Hậu có vẻ thật rất bất đắc dĩ, đám tiểu tử này cả ngày đều là suy nghĩ kỳ lạ,
lạ chẳng khác gì Thiên Tôn này, già mà không lớn nổi.

“Nói
thật, đừng nói gì người bình thường, ngay cả người có thiên phú dị bẩm cũng rất
khó có thể luyện đến được cảnh giới của hai người mà.” Triển Chiêu không khỏi
cảm khái: “Quả nhiên võ lâm trước kia so với bây giờ oanh liệt hơn nhiều, võ
lâm bây giờ thật là càng ngày càng kém.”

“Chúng
ta khi đó tranh đấu khắp nơi, hơn nữa trời đất lay chuyển, anh hùng đều là sinh
ra trong thời loạn là gì.”

Ân
Hậu cười: “Hiện giờ, thái bình thịnh trị, mấy cái anh hùng đều còn mải ôm vợ
con ngồi sưởi ấm, ai còn muốn tranh đấu, muốn oai phong nữa.”

Mọi
người đột nhiên lại cảm thấy hứng thú với cái thời trẻ tuổi nổi danh kia của Ân
Hậu, Thiên Tôn. Bởi vậy những lời này thực sự cũng chọc cười mọi người rồi.

“Sài
Vọng đột nhiên lại xuất hiện ở Khai Phong, chẳng lẽ là sau nhiều năm im hơi
lặng tiếng như vậy, nay lại là sóng gió nổi lên sao?”

Bạch
Ngọc Đường hỏi.

“Ta
lại cảm thấy không thể nào, hắn là có nguyên nhân nào khác.” Ân Hậu tựa hồ
không đồng ý: “Kỳ thật năm đó, Sài Vọng vốn đã biết vận số của Sài gia đã hết,
có một số việc không thể nào thay đổi được, nếu như phải để cho sinh linh đồ
thán, chi bằng quy y phật gia, cho nên hắn mới đổi tên thành Tôn Vượng, trở
thành một hòa thượng nhàn tản vân du, chuyên làm việc thiện. Ta mấy năm trước
có gặp qua hắn một lần, cùng uống chút rượu, tán gẫu một chút cũng rất vui vẻ.
Hắn có vẻ là từ nhỏ đã nuôi chuẩn, lại dùng tên giả Tôn Vượng, cho nên nhiều
người mới gọi hắn là Chuẩn Vương... Người biết hắn không nhiều lắm! Sau đó hắn
cũng cứu không ít người, có một lần một thôn xóm phát hiện ôn dịch, hắn còn
chạy cả một chặng đường dài, chộp Dược vương tới xem bệnh cứu người, cho nên
hai nên mới trở thành bằng hữu.”

“Có
chuyện như vậy sao?” Tất cả mọi người gật đầu, nay hắn đột nhiên đến Khai Phong
không biết vì mục đích.

Mọi
người còn đang trò chuyện, chợt thấy Hồng Cửu Nương đen mặt xông vào.

“Hồng
di, ai chọc người tức giận vậy?” Thần Tinh Nhi vốn đến mời mọi người đi ăn cơm,
ở của gặp được Hồng di, liền nhanh chóng hỏi thăm.

Cửu
Nương thở dài, vỗ vỗ vai nàng: “Tiểu cô nương, Bạch phủ các người có nhiều
người hay không?”

“Nhiều
a!” Thần Tinh Nhi gật đầu, không quên bổ sung: “Không nhiều lắm nhưng cũng
không ít! Ngài nói phải cần bao nhiêu người đi.”

“Xả
ra chuyện gì?” Ân Hậu ghé vào bên cửa sổ hỏi.

Hồng
Cửu Nương đi đến trước mặt Ân Hậu, mở tay, trong bàn tay có cầm một vật, đưa
cho Ân Hậu xem.

Chỉ
thấy trong tay nàng là một con bọ cánh cứng, màu vàng, trên lưng còn có một
điểm đỏ.

Ân
Hậu nhíu mày.

“Làm
sao vậy?” Bạch Ngọc Đường nhìn thoáng qua, hỏi Triển Chiêu cũng đang nhíu mày.

“Thanh
di đã xảy ra chuyện, bọ cánh cứng mang theo máu là cách mà Ma Cung dùng để cầu
cứu!” Triển Chiêu nói: “Không xong rồi, có thể là đã bị phát hiện thân phận hay
không?”

“Ta
vừa mới đến kim đình dịch quán, không thấy bóng người Xa Quốc nào.” Hồng di gấp
đến độ đứng ngồi không yên: “Có chuyện gì với nàng vậy, khó khăn lắm mới đại
nạn không chết, nếu như là không thể gặp mặt được, ta chắc điên mất!”

Ân
Hậu xua tay, bảo nàng chớ có kích động, Triệu Phổ phân phó Âu Dương Thiếu Chinh
mang theo hoàng thành quân đi tìm người, Bạch Ngọc Đường cũng phái Thần Tinh
Nhi cùng Nguyệt Nha Nhi cũng đi tìm.

“Không
bằng chúng ta cũng đi tìm xem.” Triển Chiêu đề nghị.

Công
Tôn phất tay: “Các ngươi đi đi, ta cần nghiên cứu hoa Túy Tâm, ở nhà chờ giúp
các ngươi, nếu như là người đến đây, ta sẽ phái người đi thông báo.”

Trời
lúc này đã tối đen, mọi người đều xuất môn, chia ra các hướng mà đi tìm kiếm
Diêu Tố Tố, cũng chính là Thanh di kia.

Trong
khách điếm đối diện, Tiểu Tứ Tử ăn xong rồi đang ghé vào cửa gặm cánh gà, nhìn
thấy một đoàn người từ cửa Khai Phong phủ chạy ra, sau đó phân thành bốn phương
tám hướng mà đi, quay đầu lại hỏi Thiên Tôn: “Tôn Tôn a, Cửu Cửu bọn họ đều ra
ngoài nha!”

Thiên
Tôn đi tới nhìn thoáng qua, hắn cũng không có lưu ý đến đám người chạy phía
dưới mà là chủ ý đến... chỗ xa xa, trên một nóc nhà, có một người ngồi xổm.

Hơn
nửa đêm, người nọ một thân hắc y bay trong gió đêm, nếu không phải nhãn lực
Thiên Tôn tốt, căn bản là không có nhìn thấy.

Người
nọ đứng ở chỗ rất cao, nhìn xuống toàn bộ Khai Phong, cuối cùng, chỉ thấy bóng
đen “vút” một tiếng, đuổi theo Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, thân pháp cực
nhanh, nội lực cũng rất cao, khiến cho Thiên Tôn nhíu mày thật sâu - Không
xong, chuyện xấu!

Tiểu
Tứ Tử còn chưa hiểu được chuyện gì xảy ra, đột nhiên cảm giác chính mình cũng
“vút” một tiếng, bị Thiên Tôn xách lên theo cửa sổ khách điếm mà bay ra ngoài.

Chờ
hắn hiểu được tình hình, bé đã ngồi trong lòng của Công Tôn.

Công
Tôn còn đang mở sách, đột nhiên cửa bị một trận “gió” thổi ra, chờ hắn buông
sách đã thấy Tiểu Tứ Tử ngồi trên chân mình, giống như là bị gió thổi đến vậy.

Công
Tôn nháy mắt mấy cái, véo véo mặt Tiểu Tứ Tử, lại rút khăn lau miệng cho bé,
cánh gà cũng chưa có gặm hết: “Con làm sao mà về được a?”

Tiểu
Tứ Tử nghĩ nghĩ: “Ai nha, Tôn Tôn hình như còn chưa có trả tiền cơm a...”

Triển
Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng không biết làm sao để tìm được Diêu Tố Tố,
nhưng Triển Chiêu rất quen thuộc với người Khai Phong phủ, tìm đến mấy người
hỏi, có người nói lúc chạng vạng xác thực nhìn thấy mấy vị cô nương ngoại tộc
đi ra khỏi Kim đình dịch quán, hình như đi về hướng đông.

Triển
Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhíu mày - Đông sơn? Không khỏi khiến cho người ta
liên tưởng đến rừng đào.

Hai
người thay đổi lộ tuyến đến thẳng rừng đào, muốn xem rốt cuộc là có chuyện gì,
bóng đêm càng ngày càng tối, đêm nay cũng không biết tại sao, đặc biệt lạnh.

Triển
Chiêu ngẩng đầu nhìn sắc trời, khẽ nhíu mày - Có mây, trăng đã bị che mất.

Hai
người đi rất nhanh, nhưng mà không hiểu sao, suốt cả đường đi đều cảm thấy được
có tiếng bước chân sau lưng.

Triển
Chiêu theo bản năng mà nhìn Bạch Ngọc Đường một cái.

Bạch
Ngọc Đường cũng nhìn y một cái - Nếu như chỉ một người nghe thấy thì có thể là
nghe nhầm hay là ảo giác, hai người đều nghe được thì không thể là ảo giác nữa
rồi… Nhưng mà lúc này cả hai người bọn họ đều hoàn toàn không có cảm thấy được khí
tức ở sau người bọn họ, nguyên nhân chỉ có hai: Thứ nhất người theo phía sau
bọn họ kia, nội lực so với bọn họ còn cao hơn rất nhiều, cao đến độ bọn họ cũng
không thể nghe được khí tức, chỉ là vì sao lại có thể nghe được tiếng bước
chân? Thứ hai, người đi theo phía sau họ, không có hơi thở, thể nhưng trên đời
này, ngoại trừ người chết thì làm gì có người sống mà lại không thở.

Hai
người quay đầu lại nhìn thoáng qua, hai bên đường nhỏ tối đen đều là cây bụi,
có thể nhìn ra rất xa phía sau, ngoài khoảng không quang đãng trơ trụi thì hoàn
toàn không có người.

Hai
người theo bản năng mà nhìn các lùm cây xung quanh - Chẳng lẽ lại ở trong rừng?

Đang
muốn tiếp tục đi về phía trước, bỗng nhiên - Trong rừng có động tĩnh.

Hai
người dưới chân cũng dừng lại, còn có mấy con dơi đêm cũng bị cả kinh, từ trong
rừng bay ra, bay vào rừng rậm bên kia.

Khi
dơi bay đi, mấy tiếng “lạch cạch” vang lên, có cái gì đó dừng lại ở trước mặt
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường.

Triển
Chiêu cúi đầu nhìn, liền nhíu mày, là một tờ giấy màu vàng, bên trên còn có
hoàng chỉ, có vẽ một hình một đạo bùa phù chú quỷ dị.


hoàng chỉ rơi xuống đất lại nghe thấy tiếng lạch cạch, thì ra đạo phù chỉ đã bị
người ta vo thành phi tiêu phóng tới, phía trên hoàng chỉ hình như còn cắm một
đồ vật gì đó, dưới ánh trăng trong đêm mờ ảo, hai người thấy rõ ràng, đó là một
đóa hoa màu đỏ... Hình dáng có phần quen mắt.

Bạch
Ngọc Đường cùng Triển Chiêu liếc mắt nhìn nhau một cái, hơi hơi nhướng mi,
Triển Chiêu gật đầu - Hoa Túy Tâm!

“Cái
bùa gì?” Bạch Ngọc Đường thấp giọng hỏi Triển Chiêu.

Triển
Chiêu nhìn chằm chằm bùa chú kia thật lâu, trước kia ở Ma Cung có một lão nhân
thích nhất nghiên cứu bùa chú, trước kia y còn bị bị lão nhân đó ôm để trên
đùi, ép ghi nhớ một ít bùa chú, trong số đó, lão gia tử còn bảo hắn nhớ kĩ, đây
là một trrong những đạo bùa “hung” nhất, gọi là Bùa Đoạt Mệnh.

“Xem
ra.” Triển Chiêu nói nhỏ với Bạch Ngọc Đường: “Có người muốn mạng của chúng
ta.”

Bạch
Ngọc Đường thật ra cũng rất bình tĩnh, nghĩ: “Có người muốn mạng của ngươi thì
cũng không lạ, nhưng mà vì sao lại muốn cả mạng của ta?”

Triển
Chiêu ngầm hiểu, cười: “Nói cách khác hai ta đã phát hiện ra cái gì đó, chỉ là
hai ta cũng chưa có nghĩ đến mà thôi.”

“Nhưng
đã được người ta nhắc nhở như vậy, ta cũng đã nghĩ ra rồi.” Bạch Ngọc Đường hỏi
Triển Chiêu: “Ngươi cũng nghĩ ra rồi chứ?”

Triển
Chiêu “A” một tiếng: “Chắc không phải là.”

Lúc
này, trong rừng chợt có một giọng nói âm trầm truyền ra: “Người thông minh đều
có chung một khuyết điểm.”

Triển
Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường rốt cuộc đã tìm được phương hướng phát ra thanh âm,
vừa nhìn về phía cánh rừng, thanh âm kia lại đột nhiên xuất hiện ở phía sau
lưng họ, nói tiếp: “Mệnh đoản!”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3