Long Đồ Án Tuyển Tập (Vụ Án Thứ III) - Chương 17
61. [Di họa]
Bát
Vương Gia thở dài, vừa định mở miệng nói chuyện, lại nghe Triệu Trinh đột nhiên
hỏi tới một câu: “Hoàng thúc, chắc không phải là một cái phong lưu sử gì đó của
phụ hoàng ta đó chứ?”
Bát
Vương Gia ngẩn người, sau đó là vẻ mặt tức giận: “Nói bừa gì đó, Phụ hoàng
ngươi sao lại là hạng người đó được.”
Triệu
Trinh nghe xong cũng nhẹ nhàng thở ra: “Vậy còn được, nếu không đột nhiên lại
nhảy ra một tỷ tỷ hay muội muội gì đó, ta sợ sẽ chịu không nổi.”
Triệu
Phổ cũng khoanh tay: “Không phải là chuyện như vậy sao.”
Bát
Vương Gia nhịn không được mà chụp đầu hắn một cái: “Ngươi sao lại có thể nghĩ
Hoàng huynh ngươi như vậy, đại nghịch bất đạo.”
Triệu
Phổ gãi gãi đầu.
“Chuyện
này, không có quan hệ với Tiên hoàng.” Bao Chửng nói: “Nhưng lại là có quan hệ
tới Thái tổ cùng Thái tông.”
Tất
cả mọi người đều ngẩn người, đều nhìn nhau một cái - Nếu nói về Hoàng thất đại
Tống, chỉ cần có liên quan đến hai vị này thì không biết sẽ gây ra rối loạn đến
thế nào nữa.
“Ai,
chuyện ân oán của tổ tông này cũng không tiện truy cứu.” Bát Vương gia phất
tay: “Nhưng mà ân oán của tổ tông lại có tình ảnh hưởng đến tiên hoàng, cũng là
hoàng huynh của ta, Triệu Hằng.”
Triệu
Trinh cũng bó tay một cái - Thấy chưa, cuối cùng vẫn là chuyện của cha hắn mà.
“Không
phải là phong lưu sử, chẳng lẽ lại là chuyện tranh giành hoàng vị sao?” Triệu
Phổ hỏi.
“Trạch
Lam, ngươi có bao nhiêu ấn tượng về hoàng huynh?” Bát Vương Gia hỏi Triệu Phổ.
Triệu
Phổ vuốt cằm nghĩ, tiên hoàng Triệu Hằng không cùng cha nương với hắn, đó là
con trai Thúc thúc hắn, mọi người cũng không thân thiết lắm, nhưng mà Triệu
Hằng tính tình ôn hòa, có chút tương tự với Triệu Trinh, thậm chí so với Triệu
Trinh còn thích an nhàn hơn nữa.
Nếu
hỏi hắn ấn tượng với ai nhất, chính là người năm đó ép tiên hoàng ngự giá thân
chinh, Khấu Chuẩn thừa tướng.
“Là
một người rất ôn hòa.” Triệu Phổ không cách nào hình dung được, liền nói một
câu.
Bát
Vương Gia cũng gật đầu: “Theo lý mà nói, Triệu Hằng không phải là con cả cũng
không phải con trưởng, tại sao lại có thể kế thừa ngôi vị, hẳn là các ngươi
cũng biết?”
“A,
chuyện này thì ta có nghe qua!” Công Tôn có lẽ là xem khá nhiều sách: “Nghe nói
là năm đó Thái tông rất mê tín, có mời đến một thuật sĩ nổi danh. Thật trùng
hợp, hôm đó tất cả mấy vị hoàng tử đều có mặt, chỉ có tiên hoàng do bị bệnh mà
không đến được, chỉ cử đến mấy người thuộc hạ. Thuật sĩ kia sau khi nhìn qua
một lượt, nói mấy vị hoàng tử ở đó đều không bằng tiên hoàng, xem qua tướng mạo
mấy thủ hạ tiên hoàng phái đến, đều nói bọn họ sau này chính là thân cận của
Hoàng đế, cho nên tiên hoàng mới được kế thừa đế vị?”
Công
Tôn nói xong, tất cả mọi người đều gật đầu - Quả thật là có nghe được tin đồn
như vậy, tuy rằng mọi người đều cảm thấy việc lập Thái tử một cách khinh suất
như vậy cũng thật buồn cười, nhưng dù sao thì tin đồn cũng chỉ là tin đồn, cũng
không thể xác thực được hoàn toàn.
Công
Tôn nói xong, chợt nghe Triệu Phổ “phốc” một tiếng.
Tất
cả mọi người đều nhìn hắn.
Triển
Chiêu hỏi: “Chẳng lẽ tin đồn là giả sao?”
Triệu
Phổ sờ sờ mũi: “Thật ra thì, Hoàng thúc có bảy người con, những người khác thì
không cần nói đến, năm đó có năng lực để tranh giành ngôi vị Hoàng đế nhất chỉ
có ba người, Thái tử Triệu Nguyên Tá, Thứ tử Triệu Nguyên Hỉ, còn có Tiên hoàng
Triệu Nguyên Hưu, Nguyên Hưu chính là tên lúc trước, sau mới đổi thành Triệu
Hằng.”
Mọi
người gật đầu, sau đó thì sao? Có quan hệ gì Đào Hoa Nương Nương cùng Mục Chiếu
Quốc kia?
“Sở
dĩ Nguyên Hưu có thể làm Hoàng đế.” Bát Vương Gia thở dài: “Là bởi vì lão Đại
phát điên, lão Nhị bạo tử.”
…
“Có
chuyện như vậy à?” Mọi người kinh ngạc.
Triển
Chiêu nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch
Ngọc Đường nhíu mày không nói lời nào, còn đang suy nghĩ Thiên Tôn vì sao lại
có liên quan đến loại chuyện này.
“Mà
sở dĩ người bị điên, người bạo tử lại có liên quan tới một chuyện thật dài.”
Bát Vương gia uống ngụm trà, có vẻ đang chuẩn bị kể một cố sự dài.
Triệu
Trinh cả cằm cũng ghé vào mặt bàn mà nghe: “Hoàng thúc, chuyện này có phức tạp
không?”
“Kỳ
thật cũng không tính là rắc rối.” Bát Vương gia nói: “Năm đó, thái tổ có phế đi
một đệ đệ của hắn, biết là ai không?”
Triển
Chiêu ngáp một cái, y hoàn toàn không muốn quan tâm đến loại chuyện này, Bạch
Ngọc Đường cũng không biết rõ.
Công
Tôn bưng chén trà uống, chuẩn bị tinh thần nghe hoàng thất bí văn.
Triệu
Trinh nghiêng đầu, lôi ra một con rùa hắn nuôi từ trong bình thủy tinh trên
bàn, thả lên mặt bàn mà chơi với nó, vừa nói: “Là Tứ hoàng tử Triệu Đình Mỹ
sao?”
“Đúng
vậy.” Bát Vương Gia vừa lòng gật đầu: “Thái Tông năm đó vu cho Triệu Đình Mỹ
cùng người khác liên thủ, âm thầm tập hợp binh mã chuẩn bị mưu phản, phạt đi
xung quân.”
Triển
Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường vẫn rầu rĩ, liền nhướng mày liếc hắn - Nói thẳng ra
là vu oan kìa!
Bạch
Ngọc Đường bất đắc dĩ cười - Năm ấy vì tranh giành ngôi vị Hoàng đế mà không từ
thủ đoạn, điều này không cần nói người Đại Tống cũng đều biết cả.
“Thái
tử Triệu Nguyên Tá cùng thúc thúc hắn tình cảm thâm hậu.” Bát Vương Gia bất đắc
dĩ mà thở dài: “Triệu Đình Mỹ sau khi bị sung quân, hắn vẫn luôn cầu tình với
Thái Tông, nhưng mà kỳ quái chính là, Triệu Đình Mỹ tuổi vẫn còn trẻ, vừa rời
khỏi Khai Phong không bao lâu, đột tử mà chết.”
Triệu
Phổ vuốt cằm: “Nghe đồn là bị hại chết, là chết ở trên đường đến nơi sung
quân.”
“Bao
nhiêu tuổi?” Công Tôn hỏi.
“Không
đến bốn mươi.”
“Vậy
thì chết thật kỳ quái, đương nhiên cũng không thể loại trừ trường hợp do không
hợp khí hậu mà đột nhiên phát bệnh.” Công Tôn vuốt cằm.
“Thúc
thúc vừa chết thì cháu lại điên rồi?” Triển Chiêu hỏi: “Có chút kỳ quái.”
“Nguyên
Tá nổi điên thật ra còn do nguyên nhân khác, là bởi vì tranh giành tình cảm.”
Bát Vương gia lắc đầu: “Thái Tông rất yêu thương thứ tử Nguyên Hỉ, không chú ý
nhiều đến những người con khác, điều này cũng dễ hiểu Nguyên Hỉ ngày thường cao
lớn, uy mãnh, hơn nữa lại vô cùng thông minh, rất có tướng Đế Vương, chỉ tiếc
là năm hai mươi bảy tuổi, lúc vào triều đột nhiên nói ngực bị đau, lúc thái y
đến xem mạch, đã chết rồi.”
“Ngực
bị đau?” Công Tôn nhíu mày: “Hắn có bệnh bẩm sinh sao?”
“Đương
nhiên không phải.” Bát Vương gia lắc đầu: “Thân thể hắn thực sự rất tốt!”
“Vậy
chết thật kỳ quái, chắc không phải ăn nhầm thứ gì đó, hay là bị trúng độc chứ?”
Công Tôn là một lang trung, vẫn thấy cuộc sống của các hoàng tử thật khổ, lúc
nào cũng phải đề phòng cẩn thận.
“Vấn
đề nằm ở vợ hắn.” Nghe ngữ khí Bát Vương gia, hình như đã bắt đầu nói đến chính
sự.
“Nguyên
Hỉ tuổi trẻ tràn đầy hứa hẹn lại được sủng ái, đường công danh tương lai vô
cùng rộng mở, hắn cái gì cũng tốt, thế nhưng lại đi yêu thích một nữ nhân không
thích hợp với mình.”
“Không
thích hợp là sao?” Triển Chiêu lần đầu tiên nghe người ta dùng từ như vậy để
nói về một nữ nhân.
“Lấy
vợ cần thục nữ, gia đình bá tính bình dân còn phải yêu cầu như vậy, huống chi
là Hoàng tộc. Triệu Nguyên Hỉ được sủng ái như thế, nói không chừng sau này còn
có thể làm Hoàng đế, như vậy thì phu nhân của hắn không phải sẽ trở thành Hoàng
hậu sao? Cho dù không phải là thục nữ đi chăng nữa, nhưng cũng nên bình thường
một chút, ngoan hiền một chút. Hoặc đơn giản là tìm về một tài nữ sắc sảo cũng
không sao... Nếu vẫn không được thì mang về một đại tiểu thư xinh đẹp bốc đồng,
cái đó cũng có thể tạm chấp nhận.” Bát Vương gia buông tay một cái: “Nhưng mà
Trương phu nhân này, lại là một yêu nữ!”
“Yêu
nữ?” Mọi người mở to hai mắt - Lần đầu nghe nói tới!
“Vị
Trương phu nhân này lai lịch bất minh, phụ mẫu trong nhà đều mất cả, một mình
tha hương cầu thực, đến Khai Phong phủ mở cầm lâu để duy trì sinh kế, nàng thật
ra cũng là một người tinh thông cầm nghệ.” Bát Vương gia ngẩng mặt, hồi tưởng:
“Nữ nhân này cũng có chút hơn người, nghe nói nàng rất có mị lực. Nếu nói về
xinh đẹp, có lẽ nàng chỉ là hấp dẫn hơn người thường chứ không phải là tuyệt
sắc mĩ nhân, nếu bàn về tài năng nàng cũng là tài năng hơn người nhưng cũng
chưa hẳn là xuất chúng, theo lý mà nói, Triệu Nguyên Hỉ đã gặp qua nhiều nữ
nhân như vậy, dạng mỹ nữ nào mà chưa thấy qua? Vậy mà lại bị Trương mỹ nhân này
mê hoặc đến chết đi sống lại.”
Triệu
Phổ nhíu mày: “Có thể nàng ta sinh ra nghèo khổ, nhưng sao lại nói nàng ta là
yêu nữ?”
“Triệu
Nguyên Hỉ là điển hình cho loại người không thích mỹ nhân chỉ cần giang sơn,
rất chuyên tâm triều chính lại hùng tâm bừng bừng, chưa bao giờ trầm mê thanh
sắc, từ trước đến khi đó, hắn chưa từng làm sai chuyện gì, Thái tông cũng rất
yên tâm. Nhưng mà từ khi yêu mến Trương Mỹ nhân, nhất là sau khi đón nàng vào
trong phủ, Nguyên Hỉ liền thay đổi hoàn toàn, ngày càng trở nên ngu ngốc, lại
có khi không yên lòng, biểu hiện cũng ngày càng kém cỏi.”
“Dù
sao thì cũng là người trẻ tuổi mà.” Triệu Trinh chống má: “Ngẫu nhiên mê muội
đến mất hết lý trí cũng có thể hiểu được.”
“Nhưng
mà có người lại nói với Thái Tông, Trương phu nhân là yêu nữ, nàng thường xuyên
mua một chút tiền giấy vàng, nến thơm, lại còn dưỡng độc xà cùng trùng độc
trong viện mình, trong nhà còn thờ cúng tà phật, mặt khác… nàng trồng đủ loại
hoa đào phủ Nguyên Hỉ, không biết dùng phương pháp gì, hoa đào đều nở rất đẹp.”
“Hoa
đào?” mọi người dường như nghe được chút tin tức liên quan đến vụ án, đương
nhiên… chỉ có hoa đào thì cũng không nói rõ được chuyện gì.
“Vị
Trương phu nhân kia dâng hương tế bái trong sân, niệm chú một ngày một đêm,
Triệu Nguyên Hỉ cũng chẳng quan tâm, còn càng thêm sủng ái nàng, hắn vốn cũng
có mấy vị mỹ nhân cơ thiếp ở trong nhà, trong đó có mấy người xuất thân danh
giá, vốn rất được sủng ái. Nhưng từ khi Trương Mỹ nhân đến, Triệu Nguyên Hỉ
cũng chẳng thèm quan tâm đến nữ nhân khác nữa, chỉ là toàn tâm toàn ý với
Trương mỹ nhân. Có điều, Trương Mỹ nhân tâm cơ quá nặng, tính tình lại táo bạo,
chỉ cần thấy cơ thiếp nào không vừa mắt là liền phân phó thuộc hạ trực tiếp
đánh đập, một số người cũng vì thế mà chết. Những mỹ nhân đó cũng là người có
bối cảnh, còn không ít nhân duyên chính là có lợi cho việc tiếp quản triều
chính của Triệu Nguyên Hỉ sau này, là Thái tông tự mình tuyển chọn cho hắn, thế
nhưng lại gây loạn đến chết người, làm sao để trả lại công đạo cho mấy vị đại thần
này đây?” Bát Vương Gia lắc đầu: “Hoàng thượng trên triều lệnh cho Triệu Nguyên
Hỉ phải đuổi Trương Mỹ nhân ra khỏi Khai Phong, Nguyên Hỉ lại vì thế cãi lại
Thái tông.”
Tất
cả mọi người kinh ngạc - Nghiêm trọng như thế?
“Thái
Tông trong cơn tức giận đã mạnh mẽ lên án Triệu Nguyên Hỉ, đây là chuyện chưa
bao giờ xảy ra.” Bát Vương Gia bất đắc dĩ: “Vốn dĩ là Nhị hoàng tử Triệu Nguyên
Hỉ mọi mặt đều hơn người, nay lại vì một nữ nhân mà đắc tội không ít người,
thiếu chút nữa còn mang cả tiền đồ của mình mà phá hủy.”
“Vị
hoàng thúc này cũng thật thái quá rồi.” Triệu Trinh cũng cảm khái.
“Chuyện
kỳ quái nhất cũng không phải chuyện này.” Bát Vương Gia sắc mặt ngưng trọng:
“Có một việc, trực tiếp chọc giận Thái tông.”
“Chuyện
gì?” Mọi người tò mò.
“Trương
mỹ nhân lại muốn xin Nhị hoàng tử vì nàng lập đàn cúng tế vào Tiết thanh minh,
nàng muốn chiêu hồn song thân phụ mẫu đã chết nhiều năm của nàng, nghe nói khi
đó không khí vô cùng quỷ dị, nàng ta đem tro cốt của phụ mẫu chôn dưới tàng cây
đào trong viện, bảo Nhị hoàng tử niệm chú chiêu hồn, còn cho hắn dùng không ít
đan dược chính mình luyện ra. Chuyện này dọa cho thái giám bên người Nhị hoàng
tử sợ hãi, suốt đêm tiến cung nói cho Thái tông biết, Thái tông rất tức giận,
hạ lệnh đem Trương mỹ nhân bắt giữ, đem Nguyên Hỉ giam giữ trong cung, đồng
thời, đem tất cả hoa đào trong cung của Nhị hoàng tử đều đốt hết!”
Mọi
người nhìn nhau – Làm triệt để thật!
“Sau
đó thì sao ạ?” Công Tôn hỏi.
“Sau
đó lại xảy ra chuyện kỳ quái.” Bát Vương Gia nói: “Hoàng thượng mời ngự y, cùng
với thuật sĩ nổi danh nhất lúc đó... Cũng chính là người đã tiên đoán Tiên
hoàng có thể đăng cơ tiến cũng, khám chữa bệnh cho Nhị hoàng tử. Ngự y nói Nhị
hoàng tử ăn phải quá nhiều đan dược không tốt cho thân thể, hắn kê ít thuốc, để
cho Nhị hoàng tử ói ra ba ngày ba đêm, cuối cùng thần trí cũng tựa hồ thanh
minh không ít.
Sau
khi Nhị hoàng tử thanh tỉnh, đã không còn mê luyến Trương Mỹ nhân nữa, vì thế
Hoàng thượng càng xác định, nhi tử của hắn vốn là đứa con ngoan, chẳng qua là
vị yêu nữ mê hoặc nên mới biến thành như vậy mà thôi.
Vị
thuật sĩ kia sau khi nhìn thấy pho tượng cổ quái mà binh sĩ mang về từ phủ của
Nhị hoàng tử, nói với Hoàng thượng, vị Trương mỹ nhân này đích thực là một yêu
nhân, am hiểu vu thuật, pho tượng kia giống như vu cổ, mà ở trong giá đỡ của
tượng phật, thuật sĩ tìm được một tờ giấy dùng máu viết lên ngày sinh tháng đẻ
của Triệu Nguyên Tá cùng Triệu Đình Mỹ.”
Mọi
người nghe đến đó, cũng nhịn không được mà líu lưỡi.
“Là
do vị Trương phu nhân kia nguyền rủa nên mới hại chết Triệu Đình Mỹ cùng bức
điên thái tử Triệu Nguyên Tá sao?”
Triệu
Trinh nhíu mày.
“Hẳn
là nàng muốn bảo toàn việc Triệu Nguyên Hỉ có thể đăng cơ, nàng có thể khống
chế được Nguyên Hỉ, cũng là không chế được thiên hạ.” Bát Vương Gia ảm đạm
cười: “Vị thuật sĩ kia nói, loại chú ngữ này gọi là Đào Hoa chú, mà vị Trương
Mỹ nhân kia rất có thể là vu nữ thờ phụng Đào Hoa Nương Nương.”
Tất
cả mọi người đều bất đắc dĩ mà lắc đầu - Triệu Nguyên Hỉ đúng là đã đem một yêu
nữ tâm thuật khó lường về nhà rồi.
“Thái
Tông vốn muốn hạ lệnh thiêu sống nàng, nhưng mà Nguyên Hỉ lại cầu tình.”
Triển
Chiêu khẽ nhíu mày: “Chẳng lẽ Triệu Nguyên Hỉ thật sự có cảm tình với vị Trương
Mỹ nhân kia sao?”
“Ừm…
Nguyên Hỉ nói niệm tình đã từng là vợ chồng, cứ tha cho nàng một mạng đi.” Bát
Vương Gia nói tiếp: “Nhưng mà tội chết có thể miễn, nhưng mà tội sống khó tha,
vì vậy để tránh cho Trương Mỹ nhân kia lại đi hại người, phải áp dụng cho nàng
một hình phạt.”
“Hình
phạt gì?” Triển Chiêu nghe đến đây, liền biết chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.
“Làm
mù hai mắt, cắt lưỡi, chặt đứt hai tay.”
“A…”
Mọi người không nhịn được mà hít một ngụm khí lạnh.
Triệu
Trinh lắc đầu: “Còn không bằng giết nàng cho rồi.”
“Vốn
có thể tiến hành bình thường, nhưng lại xảy ra chuyện không hay.” Bao Chửng
nói, “Trương Mỹ nhân được phát hiện ra có thai.”
Mọi
người đều nhướng mi một cái – Ái chà, là huyết mạch của hoàng tộc đó.
Thái
tông liền hạ lệnh đem nàng nhốt lại, chờ sinh xong thì tính, thế nhưng...
Bát
Vương gia nói: “Nguyên Hỉ lại kiên quyết phải hành hình ngay, còn nói, cho dù là
có mang, chỉ cần lưu lại cái bụng là được, mắt miệng cùng hai tay đều vô
dụng...”
“Ác
như vậy sao?” Bạch Ngọc Đường lạnh lùng nói: “Chắc không phải chủ ý nguyền rủa
chết huynh đệ hắn này, là của hắn chứ?”
Triệu
Trinh nâng cằm gật đầu: “Tám phần là vậy, thế sao lúc đầu không để cho nàng bị
thiêu sống, lúc đó hẳn là chưa biết nàng đã mang thai, Triệu Nguyên Hỉ muốn lưu
lại mạng nàng có lợi gì cho hắn?”
“Chuyện
này không khiến cho Thái tông hoài nghi sao?” Triệu Phổ hỏi.
“Ai
biết được? Dù sao thì Thái Tông cũng không điều tra chuyện này, hơn nữa còn làm
theo ý tứ của Nguyên Hỉ, hành hình ngay lập tức.” Bát Vương Gia nói tới đây,
thở dài: “Nhưng mà ai mà ngờ được, không tới ba ngày sau, trời đột nhiên giáng
xuống thiên hỏa, vừa lúc giáng xuống căn phòng giam giữ Trương mỹ nhân, gây ra
đại hỏa: Lửa cháy hừng hực, thị vệ muốn vào cứu người, nhưng lại cứu không
được, chỉ nghe thấy tiếng Trương Mỹ nhân vang lên trong màn lửa, nàng nói lớn:
‘Triệu Nguyên Hỉ, ngươi là tên phụ tình, ta giúp ngươi dùng Hoa Túy Tâm diệt
trừ người muốn tranh giành ngôi vị Hoàng đế với ngươi, ngươi lại qua cầu rút
ván, giang sơn xã tắc này không phải của ngươi, ngươi cả đời cũng đừng mong làm
được Hoàng đế, còn nữa, ngươi nợ ta Đào hoa trái, sẽ có một ngày ngươi phải trả
lại, ta sẽ ở dưới âm tào địa phủ chờ ngươi!’”
“Nàng
bị chết cháy sao?” Triển Chiêu hỏi.
Bát
Vương Gia lắc đầu: “Không biết, chờ đại hỏa qua đi, binh sĩ không tìm được thi
thể hay thi hài nào trong đám cháy hết, mà là tìm được một đóa hoa đào không hề
bị tổn hại chút nào.”
“Lại
là hoa đào...” Bạch Ngọc Đường nghĩ: “Trương thị có nhắc tới việc dùng Hoa Túy
Tâm trợ giúp Triệu Nguyên Hỉ tiêu diệt người tranh giành ngôi vị Hoàng đế với
hắn, còn nói rằng Triệu Nguyên Hỉ nợ nàng Đào hoa trái nữa.”
“Đào
hoa trái không phải là chỉ có cầu mới nợ sao?” Triển Chiêu buồn bực: “Nói như
vậy, ban đầu Triệu Nguyên Hỉ đón Trương Mỹ nhân về cũng không phải là vì mê
luyến nàng, mà là để cho nàng nguyền rủa Triệu Nguyên Tá, nhưng không nghĩ đến
việc chính mình cũng bị khống chế.”
“Cũng
có thể, nhưng kết quả thế nào cũng không còn quan trọng nữa, bởi vì không bao
lâu sau, Triệu Nguyên Hỉ cũng đột nhiên bạo tử tại Hoàng đình.” Bát Vương Gia
thở dài một tiếng: “Thái Tông rất tức giận, sai người lùng bắt Trương Mỹ nhân,
nhưng mà cuối cùng cũng không có manh mối, hắn cũng cảm thấy hận không tan,
liền sai người đem thi hài của phụ mẫu Trương mỹ nhân đều thiêu hết, đồng thời
tất cả những người có quan hệ tới nàng đều đày ra biên quan, nhưng mà đến cuối
cùng cũng vẫn không cách nào tìm được vị Trương Mỹ nhân thần bí kia. Không lâu
sau đó, hoàng thúc cũng bệnh mà qua đời, Nguyên Hưu liền đăng cơ.”
Mọi
người nghe xong câu chuyện thật dài của Bát Vương Gia, cùng cảm thấy chuyện này
quả thật là có chút phức tạp.
Triển
Chiêu liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, chỉ thấy trên mặt hắn cũng thật
bình tĩnh, vì thế liền nhướng mày nhìn Hắn, nháy mắt với hắn - Có quan hệ với
cái bí mật của ngươi sao?
Bạch
Ngọc Đường không nói tiếng nào, nhưng cũng không thể đối mặt mặt với Triển
Chiêu, xoay mặt nhìn hướng khác.
Triển
Chiêu nheo lại đôi mắt, lại chuyển sang bên kia Bạch Ngọc Đường, mở to đôi mắt
mà nhìn thẳng Hắn, ánh mắt kia như muốn nói - Nói cho ta biết đi!
Bạch
Ngọc Đường lại xoay mặt sang hướng khác, không cách nào nhìn thẳng đôi mắt đá
mèo của Triển Chiêu!
Triển
Chiêu thấy hắn không nói, lại chạy sang hướng bên đó, hai mắt tiếp tục nhìn
thẳng hắn - Nói nghe chút đi! Ta không nói cho người khác mà.
Bạch
Ngọc Đường cùng y nhìn nhau một lát, liền đi qua, ghé vào lỗ tai y nói mấy câu,
sau khi nói xong, Bạch Ngọc Đường nhìn trời - hắn lại phản bội sư phụ hắn, chỉ
bởi vì nhìn nhau có một chút mà thôi… Nhưng mà chuyện này cũng không tính là
phản bội sư phụ, dù sao thì sư phụ hắn cũng đã quên, hơn nữa, Triển Chiêu cũng
không phải là người ngoài.
Triển
Chiêu nghe xong, sờ cằm cân nhắc - Thì ra là có chuyện như vậy à, nhưng có vẻ
không có liên quan nhiều lắm đến vụ án này nha!
Bạch
Ngọc Đường gật đầu - Đúng vậy, cho nên giờ tạm thời không nói có vẻ sẽ tốt hơn.
Triển
Chiêu cười - Ta sẽ không nói cho người khác biết!
Bạch
Ngọc Đường không hiểu sao lại cảm thấy cao hứng - Đúng vậy, là không nói cho
người khác biết!
Bao
Chửng ở xa xa nhìn thấy Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu mắt qua mày lai với
nhau, liền liếc nhìn Triển Chiêu một cái.
Triển
Chiêu nhìn trời.
Bao
Chửng có chút buồn cười, mở miệng: “Triển Hộ vệ.”
“Dạ?”
Triển Chiêu nhìn Bao Chửng.
“Hay
là ngươi đi tìm một chút xem vị Trương mỹ nhân kia ở nơi nào.”
Triển
Chiêu ngẩn người, chỉ vào chính mình: “Ta sao?”
Bao
Chửng gật gật đầu: “Ừ, phải nhanh một chút đấy.”
Triển
Chiêu giật khóe miệng, quay đầu lại liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường một cái.
Bạch
Ngọc Đường có chút thảnh thơi mà nhìn y, ý tứ như muốn nói - Thấy chưa? Cái này
mới gọi là cáo già!
“Ta
cũng cùng đi!” Triệu Phổ tựa hồ đối với chuyện này cũng vô cùng hứng thú.
“Chia
làm hai hướng điều tra có vẻ tốt hơn.” Bàng Thái Sư đột nhiên mở miệng: “Một
bên điều tra theo hướng giang hồ, một bên theo hướng triều đình.”
Tất
cả mọi người ngẩn người, lập tức nhìn Bàng Thái Sư.
Triệu
Trinh nhíu mày, hỏi: “Thái Sư nói lời này, là hoài nghi có quan viên tham dự
vào sao?”
Bát
Vương Gia tựa hồ cũng không hiểu được, nhưng Bao Chửng lại ho khan một tiếng,
gật gật đầu, cho nên nói nếu muốn đoán được tâm lý của kẻ gian, tốt nhất là tìm
tới kẻ gian hơn!
Triệu
Trinh truy vấn: “Có đối tượng hoài nghi sao?”
Bàng
Thái Sư không nói, liếc mắt nhìn Bao Chửng một cái, ý tứ rõ ràng - Tra án là
chuyện của ngươi.
Bao
Chửng đáp lời: “Hoa Túy Tâm này hạ độc ở Khai Phong, lại hạ ngay trong hoàng
cung, hơn nữa lại có người muốn ám sát Cửu Vương gia...”
“Cái
gì?” Triệu Trinh đứng lên: “Ai ám sát hắn?!”
Triệu
Phổ phất tay: “Có vẻ như vẫn đang trong kế hoạch thôi.”
Triệu
Trinh nhíu mày nhìn chằm chằm Bao Chửng chốc lát, ngồi xuống: “Nếu như ta chết,
Cửu thúc cũng chết, vậy là người đó có thể kế thừa ngai vị phải không?”
Triệu
Phổ ngửa mặt lên trời nghĩ nghĩ: “Ngươi cũng không có con nối dòng, không phải
là hoàng huynh?”
Bát
Vương gia nhanh chóng xua tay: “Không thể nào, ta cũng đã nhiều tuổi, cho dù có
nói cũng là danh không chính, ngôn không thuận, nhưng thật ra là có một
người...”
“Ai
vậy?” Mọi người cùng tò mò, chẳng lẽ Triệu Trinh còn có huynh đệ khác?
“Triệu
Nguyên Tá... Cũng chính là vị Thái tử đã từng bị Hoa Túy Tâm kia đầu độc mà
phát điên kia.” Bao Chửng nhắc nhở: “Hắn bây giờ vẫn còn sống, gọi là Kim Lăng
Mục, hắn có một nhi tử tên Triệu Duẫn Sinh, nghe nói cũng là trí dũng song
toàn.”
“Việc
này chẳng lẽ là có quan hệ với Triệu Nguyên Tá sao?” Triển Chiêu cũng cảm thấy
manh mối có chút rắc rối, không cẩn thận có thể sai hướng.
“Trương
Mỹ nhân còn bặt vô âm tín, huống chi Triệu Nguyên Hỉ đã chết, cừu thù của nàng
cũng đã báo, nhiều năm như vậy không có động tĩnh gì, không có lý do gì lại đột
nhiên xuất hiện, chỉ có giải thích này là hợp lý nhất.”
Triệu
Trinh lầm bầm: “Cuối cùng ai là người có lợi nhiều nhất, ai là chủ mưu, cần
phải tra ra hắn.”
Triển
Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trao đổi ánh mắt - Ai nói Triệu Trinh là người thành
thật, về chuyện này có thể sánh ngang với Triệu Phổ, rất cơ linh.
Mọi
người mỗi người đều đi làm chuyện của mình, tạm không nói đến người khác, nói
đến chuyện của Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường.
Bao
đại nhân bụng đầy ý xấu, lại phái Triển Chiêu đi tra án, tất nhiên cũng có liên
quan đến Bạch Ngọc Đường, bởi lẽ hắn nhất định cũng đi theo giúp đỡ một tay.
Ra
khỏi cửa cung, đến một nơi vắng người, Triển Chiêu liền hỏi Bạch Ngọc Đường:
“Nói như vậy là Thiên Tôn biết Trương mỹ nhân à?”
Bạch
Ngọc Đường gật gật đầu: “Hắn xác thực nói, Túy Tâm chính là con gái của Triệu
Nguyên Hỉ đã chết và Trương Mỹ nhân, một vị công chúa.”
“Nàng
tên gọi là Túy Tâm, mở Đào Hoa Viên, nhưng cô nương nay lại có chút tỉnh tỉnh
mê mê, không giống như là có liên quan đến chuyện này.” Triển Chiêu khoanh tay:
“Chúng ta đến chỗ nào điều tra bây giờ?”
Bạch
Ngọc Đường cười: “Còn có một manh mối chúng ta còn chưa có tra mà.”
“Cái
gì vậy?” Triển Chiêu buồn bực.
“Thanh
di của ngươi đó.” Bạch Ngọc Đường nhắc nhở.
Triển
Chiêu lập tức nhớ tới: “Đúng vậy!” Dứt lời liền kéo Bạch Ngọc Đường chạy đến
phía khác.
“Để
làm gì vậy?” Bạch Ngọc Đường khó hiểu.
“Cùng
ta đi chọn một phần lễ gặp mặt.” Triển Chiêu nói: “Thuận tiện cũng mua một phần
lễ vật cho Thiên Tôn.”
Bạch
Ngọc Đường thật tò mò: “Đang yên đang lành sao phải mua lễ vật cho sư phụ ta?”
“Ngươi
đương nhiên là phải bỏ công dỗ dành người a!” Triển Chiêu nói xong, đưa một
ngón tay chỉ chỉ phía sau: “Ngươi bán đứng người mà, ngươi xem tức giận đầy mặt
kìa.”
Bạch
Ngọc Đường cả kinh nhìn lại, chỉ thấy Thiên Tôn không biết từ bao giờ đã ngồi
xổm cách bọn họ không xa, ngồi trên đỉnh sư tử đá trước cửa nhà người ta, nâng
cằm, vẻ mặt thật mất hứng.
Bạch
Ngọc Đường lùi về phía sau từng bước.
Ân
Hậu dựa vào bên cạnh sư tử túm túm vạt áo Thiên Tôn: “Ngươi không phải là đã
quên rồi sao?”
Thiên
Tôn gật đầu: “Đã quên rồi!”
“Vậy
ngươi còn tức giận cái gì?”
“Nhưng
ta không có quên là đã bảo nó không được nói cho người khác!” Thiên Tôn trừng
mắt liếc Bạch Ngọc Đường một cái: “Thằng nhãi ranh, con thỏ chết tiệt, ngay cả
sư phụ mà nó cũng dám bán đứng!”
Thì
ra là nhị vị lão nhân không chịu được tò mò, chạy đến hoàng cung nghe lén, vì
thấy mà nhìn thấy tất cả, Thiên Tôn lúc này giận a!
Bạch
Ngọc Đường sờ sờ cằm, thật sáng suốt mà theo Triển Chiêu đi mua lễ vật.
…
Bọn
họ đi rồi, Ân Hậu liên hỏi Thiên Tôn: “Trương Mỹ nhân gì đó, có phải là Trương
Hoa hay không?”
Thiên
Tôn nhìn hắn: “Ngươi cũng biết sao?”
Ân
Hậu gật đầu: “Ả độc phụ kia cũng không phải là dễ đối phó, không biết hai tiểu
quỷ này có ứng phó nổi không.”
“Không
sợ, còn có ngươi mà!” Thiên Tôn xấu xa cười.
Ân
Hậu hơi sửng sốt: “Ta sao? Ngươi đi có vẻ hợp lý hơn... dù sao ngươi cũng quen
thuộc hơn ta mà!”
Thiên
Tôn cúi đầu suy nghĩ: “Ngươi không nhớ rõ hả? Ngươi con bà nó sao cũng hồ đồ
rồi sao? Ta quên rồi chứ sao nữa?”
Nói
xong liền nhảy khỏi sư tử đá, chắp tay sau mông, lắc một đầu tóc bạc, cứ thế
nguây nguẩy mà đi, vừa đi còn vừa lầm bầm: “Ngọc Đường nhà ta còn muốn đi mua
lễ vật gì nhỉ? Ta muốn nghiên mực mà Đường Thái Tông dùng.”
Ân
Hậu nhìn trời, cũng lắc lắc đầu muốn đi, lại thấy trên bầu trời một con chuẩn
màu đen bay ngang qua.
Ân
Hậu hơi sửng sốt, ngẩng đầu, sờ cằm - Hắn sao lại tới đây? Chắc không phải cái
tên thuật sĩ năm xưa chính là hắn đấy chứ?