Long Đồ Án Tuyển Tập (Vụ Án Thứ III) - Chương 05

49. [Tiệc]

Dạ
tiệc Hoàng gia được tổ chức ở trong hoa viên phía đông hoàng cung, tuy nói là
tiệc chiêu đãi văn võ bá quan cả triều nhưng thực ra số đông quan viên đều ngồi
dự bên ngoài cung, không thể gặp mặt Hoàng thượng.

Chỉ
có mấy nhân vật quan trọng mới có thể dự tiệc cùng Hoàng thượng tại hoa viên,
cùng với cả các Hoàng thân quốc thích, lần này còn có thêm các sứ thần ở phiên
bang đến.

Thực
ra Triển Chiêu cũng chưa ăn cơm Hoàng gia được mấy lần. Lần đầu tiên vào lúc
mới quen biết Bao đại nhân, khi đó phá xong án Ly miêu tráo thái tử, Hoàng
thượng cùng Thái hậu đích thân mời toàn bộ người của Khai Phong phủ, bao gồm cả
nha hoàn cùng tiểu dịch đến dùng bữa.

Lần
tiến cung đó của Triển Chiêu với Bao đại nhân thực ra cách nay cũng chưa lâu
lắm, ấn tượng lần đầu gặp mặt của Triển Chiêu với Triệu Trinh cũng không tồi.

Sở
dĩ lần đầu tiên Triển Chiêu nhìn thấy Triệu Phổ lại không nghĩ đến chuyện hắn
là Hoàng thân quốc thích chủ yếu là bởi Triệu Phổ cùng Triệu Trinh mặc dù là
thúc cháu, tuổi tác cũng không hơn kém bao nhiêu, nhưng mà từ diện mạo đến tính
cách lại mang đến cảm giác khác nhau một trời một vực.

Nói
khó nghe thì khí thế Vương giả của Triệu Phổ nhiều gấp mấy lần Triệu Trinh,
cũng khó trách trong quân, từ các tướng quân đến dân chúng đều có người than
thở, cho rằng so với Triệu Trinh thì Triệu Phổ càng thích hợp kế vị hơn.

Triệu
Trinh ngược lại mang đến cho người ta một cảm giác rất bình thường, tính cách
hắn cũng rất ôn hòa, không quá khí phách, tuy nhiên cũng rất quý khí, dù sao
thì hắn cũng là Đế Vương.

Mặt
khác, Triệu Trinh còn khiến cho người ta cảm giác thiếu cơ trí, hoặc có thể nói
là tài năng nội liễm đi? Dù sao thì trước giờ Triệu thị bọn hắn vốn ít người,
Đế vị này Triệu Trinh càng ngồi càng chắc chắn, cũng chẳng có ai đến giành ngai
báu với hắn. Triệu Phổ càng không có ý muốn tranh giành Hoàng vị. Cũng bởi thế
mà có rất nhiều người cho rằng hắn vốn chẳng có tài năng tột bậc gì, tất cả đều
do hắn quá may mắn mà thôi, cũng nhiều người nghĩ hắn là một Hoàng đế vô năng.

Nếu
đã nói chuyện với Triệu Trinh sẽ càng nghĩ hắn không thích hợp làm Hoàng đế.
Lúc nói chuyện hắn chẳng tỏ chút khí hay tính cách Đế vương nào. Nói chuyện
luôn cười hòa nhã, tư văn nhã nhặn, giọng nói lại nhẹ nhàng. Bình thường chẳng
hiểu hắn là gì mà chưa từng thấy hắn xuất cung, cả triều văn võ bá quan đều có
chung một loại cảm giác không biết làm sao cho phải.


điều may mắn là, Triệu Trinh có mấy vị trọng thần rất bản lĩnh chống đỡ cho
hắn.

Một
vị là Bao Chửng.

Đừng
nói là văn võ trong triều, cho dù là cả dân chúng trong thiên hạ, chỉ cần Bao
đại nhân nói rằng Triệu Trinh là một Hoàng đế tốt, sẽ có hơn phân nửa số người
ủng hộ hắn làm Hoàng đế.

Một
vị là Bàng Thái Sư.


sao thì cũng là con rể nhà mình, Bàng Thái Sư đương nhiên sẽ là người thề chết
trung thành bảo hộ Hoàng gia, ai dám hai lòng với Hoàng đế con rể của hắn, Bàng
Thái Sư sẽ là người đầu tiên giết kẻ đó.

Một
vị là Bát Vương Gia.

Bát
Vương Gia quyền cao chức trọng, lại là người nuôi nấng cả Triệu Trinh cùng
Triệu Phổ, người này cơ trí hơn người, khó có được nhất chính là tâm địa vô
cùng thuần lương nhâÂn Hậu, thực sự rất được dân chúng Khai Phong kính yêu. Mặt
khác, nghe nói ngoại hình rất đẹp, mặc dù đã vào tuổi trung niên nhưng lại rất
trẻ, phong độ chỉ có dùng anh tuấn tiêu sái mới có thể hình dung, hắn cũng
chính là người mà Triệu Trinh tín nhiệm và nể trọng nhất.

Còn
có vài vị đại thần khác cũng không cần phải nói nhiều, nhưng đương nhiên phải
cần phải kể đến nhân vật quan trọng nhất, là người cùng lớn lên với hắn, chỉ
lớn hơn hắn có hai tuổi, Triệu Phổ.

Triệu
Phổ khác với mấy vị cựu thần kia, quan hệ của hắn cùng Triệu Trinh khó mà nói
rõ, bên ngoài vẫn đồn đãi rằng bọn họ bất hòa, rồi thì cả việc Triệu Trinh làm
thế nào để chế phục Triệu Phổ hoặc Triệu Phổ bất mãn với Triệu Trinh như thế
nào.

Chỉ
có vài vị cựu thần trong lòng hiểu rõ, hai người này không giống thúc chất mà
càng giống như huynh đệ ruột thịt, rất thân thiết.

Trên
đường đi, Triển Chiêu nói qua về những người y biết cho Bạch Ngọc Đường nghe.

Bạch
Ngọc Đường tò mò hỏi một tiếng: “Chẳng lẽ Triệu Trinh lại nhu nhược như vậy
sao?”

Triển
Chiêu mỉm cười: “Nói cho ngươi nghe chuyện này, ngươi tự mình suy xét a.”

Bạch
Ngọc Đường thiêu mi một cái, ý bảo Triển Chiêu nói đi.

“Lúc
trước ta có hỏi Bao đại nhân, Triệu Trinh có phải là người thích hợp làm Hoàng
đế hay không?” Triển Chiêu cười: “Bao đại nhân kể cho ta nghe ba chuyện cũ.
Chuyện cũ thứ nhất là chuyện về Nam Cung Kỷ.”

Bạch
Ngọc Đường im lặng lắng nghe.

“Nam
Cung Kỷ từ rất nhỏ đã bắt đầu đi theo Triệu Trinh, năm đó hai người còn nhỏ, có
một lần thích khách suýt nữa ám sát thành công, Nam Cung thay Triệu Trinh đỡ
một kiếm, bị thương nhẹ. Nhưng mà Lưu Hoàng hậu lại muốn truy cứu trách nhiệm
của thị vệ, nói rằng đã để cho thích khách đến ám sát, lại còn để cho chúng
thành công trốn thoát thì cũng không tránh được liên quan.” Triển Chiêu cười
hỏi: “Nếu ngươi là Hoàng đế, ngươi sẽ làm như thế nào a?”

Bạch
Ngọc Đường nghĩ nghĩ: “Cầu tình sao? Cơ hội tốt để thu phục nhân tâm.”

“Ta
cũng hiểu, đây là Lưu Hậu muốn tạo cho Triệu Trinh một cơ hội tốt để thu phục
lòng người.” Triển Chiêu chậc chậc hai tiếng: “Nhưng mà Triệu Trinh lại không
làm như vậy.”

Bạch
Ngọc Đường tò mò: “Chẳng lẽ lại đem giết hết à?”

“Cũng
không phải như vậy.” Triển Chiêu nói: “Bao đại nhân kể, Triệu Trinh nói bọn họ
đúng là thất trách, nên phạt, mình cũng không tiện cầu tình, nếu không sau này
thủ vệ trong cung sẽ ỷ vào Hoàng đế nhân từ mà càng lơ là cảnh giác. Nhưng hắn
cũng nói, hắn thực rất thích những thủ vệ này, đặc biệt là Nam Cung Kỷ, hay là
xin Lưu Hậu dùng cách khác phạt bọn họ.”

Bạch
Ngọc Đường buồn cười: “Cũng thật thẳng thắn.”

“Hoàng
hậu lúc ấy cũng choáng váng, bèn hỏi Triệu Trinh phạt như thế nào là tốt nhất?”
Triển Chiêu buông tay: “Triệu Trinh nói, phạt bọn họ đi bắt mất tên thích khách
bỏ trốn kia... Nếu bắt không được cũng không cho phép trở về.”

Bạch
Ngọc Đường nghe xong, hiểu rõ mà gật đầu: “Là người luyện võ, không sợ đao
thương mà sợ nhất chính là nhục nhã. Triệu Trinh cho bọn họ đi bắt mấy thích
khách kia về vốn không phải là phạt bọn họ, mà là thưởng cho bọn họ một cơ hội
giành lại tôn nghiêm của mình.”

Triển
Chiêu gật đầu: “Nam Cung Kỷ đem người đi, ba ngày sau đã bắt được thích khách
trở về, còn bắt được cả kẻ chủ mưu đằng sau, Hoàng thượng ban thưởng cho bọn
họ, không phải là vàng bạc châu báu mà là danh hiệu ‘Đệ nhất thị vệ hoàng
triều’, đám người kia cũng chính là ảnh vệ bên người Triệu Trinh bây giờ, do
Nam Cung Kỷ thủ lĩnh, công phu rất cao, trung tâm nhất nhất.”

Bạch
Ngọc Đường gật đầu.

“Chuyện
thứ hai là chuyện cũ về Triệu Phổ.” Triển Chiêu nói tiếp: “Năm đó Triệu Trinh
tám tuổi, Triệu Phổ mười tuổi. Triệu Phổ từ nhỏ đã nghịch ngợm còn Triệu Trinh
nghe nói sức khỏe lại không tốt. Nhưng mà Triệu Phổ đi đâu cũng đều dẫn theo
Triệu Trinh, Triệu Trinh cũng luôn theo sát hắn. Một năm vào lúc Trung thu,
Triệu Phổ mang theo hai tên gia đinh nhỏ của Vương phủ nói muốn đi bắt cua
đồng.”

Bạch
Ngọc Đường giật giật khóe miệng: “Trước đây hắn cũng thật nhàm chán a. Lễ trung
thu muốn ăn cua thì mua vài con không phải được rồi sao.”

“Trời
cuối thu lạnh mà, Triệu Phổ không cho Triệu Trinh xuống sông, bảo hắn ở nhà
đợi, không được nói cho Vương gia cùng Vương phi biết, nếu không họ sẽ không cho
hắn đi.” Triển Chiêu nói tiếp: “Nhưng là đến lúc chập tối, trời lại đổ mưa lớn,
Triệu Trinh ở nhà, sau khi nhìn sắc trời thì không mang dù, cầm theo hai cái
dây thừng lặng lẽ trốn ra khỏi Vương phủ.”

Bạch
Ngọc Đường khó hiểu - Vì sao?

“Triệu
Trinh tìm đến bờ sông, tìm thấy Triệu Phổ cùng hai gia đinh bị kẹt trên một
thân cây, thì ra là họ gặp lũ bất ngờ.” Triển Chiêu buồn cười: “Nước lũ đột
nhiên từ trên núi đổ xuống, Triệu Phổ một tay ôm thân cây, một tay túm hai đứa
gia đinh kia, chính lúc không biết làm sao thì liền thấy Triệu Trinh tới rồi.
Triệu Phổ thấy hắn buộc dây vào người mình, lại buộc đầu còn lại vào thân cây
liền sợ hãi, kêu hắn không được xuống nước, cẩn thận chết đuối a, nhanh lên
chạy về nhà gọi người tới. Triệu Trinh lại nói, nếu về nhà gọi người thì Triệu
Phổ ít nhất phải một năm đừng mong ra khỏi Vương phủ một bước, vì vậy hắn bèn
xuống nước.”

Bạch
Ngọc Đường sờ cằm, buồn cười: “Lấy tính cách của Triệu Phổ mà nói, từ đó về
sau, đừng nói là sẽ không bao giờ tranh giành ngôi vị Hoàng đế với Triệu Trinh,
bảo hắn vượt bể dầu, qua sông sâu hắn cũng không hề hối tiếc.”

“Cũng
không hẳn, nghe nói Triệu Trinh để bơi tới được bên cây đó cũng đã dùng toàn bộ
khí lực, Triệu Phổ một mình túm lấy dây thừng đem hắn cùng hai gã tiểu tư kia
vào bờ.” Triển Chiêu cười: “Khi trở về đến nhà tất cả mọi người đều ướt sũng,
Triệu Trinh nói rằng hắn ra ngoài quên mang theo dù nên Triệu Phổ đi tìm hắn,
Vương gia cùng Vương phi cũng không có truy cứu. Sau đó Triệu Trinh bị bệnh ba
ngày, sốt cao đến thiếu chút nữa là mất mạng.”

Bạch
Ngọc Đường nhíu mày: “Bản chất hắn thực sự thuần lương đến vậy?”

“Lúc
đầu ta cũng tưởng là như vậy a.” Triển Chiêu mỉm cười: “Nhưng mà ngươi đoán xem
khi tỉnh dậy Triệu Trinh đã nói gì với Triệu Phổ?”

Bạch
Ngọc Đường lắc đầu.

“Hắn
nhìn thấy sự áy náy của Triệu Phổ đã nói: ‘Ngươi khổ sở cái gì? Chỉ cần ta
không chết thì lần buôn bán này ta đã lãi rồi!”

Bạch
Ngọc Đường hiểu rõ, gật gật đầu: “Muốn Triệu Phổ thần phục cũng không phải
chuyện dễ dàng gì, Triệu Trinh mới tám tuổi đã mang tính mạng của mình đặt cược
một phen, thắng cược hắn đã đổi được cả đời trung tâm của Triệu Phổ.”

Triển
Chiêu gật đầu.

“Chuyện
thứ ba là gì?” Bạch Ngọc Đường thật sự đã nổi lên sự tò mò đối với Triệu Trinh.

“Hậu
cung có ba vị phi tử, mỗi người mỗi nết, nhưng là cho đến bây giờ cũng chưa có
cãi nhau lấy một lần.” Triển Chiêu cười cười vỗ vỗ vai Bạch Ngọc Đường: “Ba nữ
nhân chung một tướng công a! Vậy mà lại an ổn chưa tranh cãi lần nào, dường như
cũng là xưa nay hiếm đi!”

Bạch
Ngọc Đường gật đầu, tỏ ý khen ngợi: “Rất có sức thuyết phục.”

Triển
Chiêu chắp tay phía sau hỏi Bạch Ngọc Đường: “Vậy giờ ngươi cảm thấy Hoàng đế
này thế nào?”

Bạch
Ngọc Đường nghĩ nghĩ: “So với Triệu Phổ càng thích hợp làm Hoàng đế hơn.”

Triển
Chiêu gật đầu: “Bao đại nhân cũng nói như vậy.”

Hai
người nhỏ giọng trò chuyện một đường cũng đã tiến vào hoa viên, liền thấy được
các cung nữ, thái giám bận tới bận lui.

Các
tiểu cung nữ đều trông ngóng Triển Chiêu mau mau tới a, hôm nay thật sự rất đã
mắt, không chỉ có Cửu vương gia, lại có một thư sinh xinh đẹp cùng một oa nhi
giống hệt búp bê để nhìn, hơn nữa lại còn có Triển Chiêu...

Chỉ
là các cung nữ ở xa xa vẫn không ngờ được rằng hạnh phúc của mình vẫn chưa dừng
ở đó, Triển Chiêu không những tự dâng mình đến, lại còn dẫn theo cả một thanh
niên áo trắng cực đẹp, cứ nhìn các cung nữ mải ngắm đến thiếu chút thì ngã từ
cửu khúc kiều xuống ao cá cũng đủ biết rồi đi.

Công
Tôn buồn bực, hỏi Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đã đi đến trước mặt mình:
“Sao chậm vậy? Hai ngươi không phải đã vào từ sớm sao?”

Triển
Chiêu xấu hổ, thật khó mở miệng mà nói là lại bị lạc đường đi.

Bạch
Ngọc Đường lại mở miệng nói: “Gặp được Âu Dương Thiếu Chinh ngoài cửa nên nói
chuyện mấy câu.”

Công
Tôn gật đầu.

Triển
Chiêu sau khi ngồi xuống cùng Bạch Ngọc Đường thì nhìn ngó khắp nơi, không thấy
Triệu Phổ, liền hỏi Công Tôn: “Triệu Phổ đâu?”

“Cửu
Cửu vừa rồi đã tới nhưng mà lại đi rồi nha.” Tiểu Tứ Tử đang cầm một trái lựu
hạt đỏ rực, cũng không biết là ai cho bé nữa.

Công
Tôn khẽ nói với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường: “Có vẻ như yến hội tổ chức
trong sân, nơi này là để cho chúng ta nghỉ ngơi, Triệu Phổ nói còn phải chuẩn
bị.”

Triển
Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường có chút tò mò - Mời khách dùng bữa mà cần phải Triệu
Phổ tự mình chuẩn bị sao?


nha hoàn dâng trà đến, Nguyệt Nha Nhi ngồi xổm bên người Tiểu Tứ Tử giúp bé bóc
hạt lựu, Thần Tinh Nhi đang cầm chén trà ngồi bên cạnh Bao đại nhân mà tò mò
nhìn ngó xung quanh. Bao đại nhân rất quan tâm, còn giúp nàng bóc vỏ cam, lại
giới thiệu cho nàng về cấu trúc hoa viên.

Rất
nhiều đại thần đều đi qua đây, tới trước mặt hàn huyên cùng Bao đại nhân đôi
câu, cũng không cần đặc biệt chú ý cấp bậc lễ nghĩa gì.

Bàng
Thái Sư cũng đi tới, cái bụng thật to, theo sau hắn là một người thoạt nhìn chỉ
khoảng mười mấy tuổi, bộ dáng cũng không tệ, có điều lại khiến người ta nghĩ
đến một quý công tử hoa phục lụa là còn tính cách lại có phần láu cá.

Mọi
người ăn ý mà liếc mắt nhìn nhau một cái - Tiểu Bàng Giải a, An Lạc Hầu Bàng
Dục.

Bàng
Thái Sư giới thiệu Bàng Dục với mọi người, Bàng Dục cũng thật lễ phép mà hành
lễ, sau đó thì theo sau cha hắn đến một bàn khác ngồi chờ.

Bạch
Ngọc Đường nhìn nhìn Triển Chiêu, Công Tôn cũng hiếu kì - Nhìn cũng không đến
nỗi tệ như lời đồn.

Triển
Chiêu nhìn trời, bĩu bĩu môi, hất cằm về phía Bao đại nhân, ý tứ là - Bao đại
nhân ở đây này, hắn đương nhiên là phải thành thật rồi, đến cha hắn còn không
dám không thành thật nữa là.

“Thiếu
gia.” Nguyệt Nha Nhi tiến đến phía sau Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu, nói
với hai người: “Vừa rồi ở cửa ta có nhìn thấy một nữ nhân.”

Triển
Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau một cái, Công Tôn buồn cười mà
trêu nàng: “Ai nha, nhìn thấy được một nữ nhân a, thật lợi hại nha!”

Nguyệt
Nha Nhi bĩu môi mếu máo, ý bảo ta đang nói chuyện đứng đắn đó!

Bạch
Ngọc Đường hỏi: “Ngươi nhìn thấy ai?”

“Hình
như là Hạnh Nhi.” Nguyệt Nha Nhi cũng không dám chắc chắn nói.

Triển
Chiêu hơi sửng sốt.

“Ta
cũng nhìn thấy.” Thần Tinh Nhi đang cầm quả cam cũng chạy đến, cùng nhau gật
đầu với Nguyệt Nha Nhi: “Ở ngay tại cửa cung, nhưng mà cách ăn mặc rất kỳ quái,
chúng ta cũng không dám nhận, hẳn là nàng ta đến tiến cung.”

Bạch
Ngọc Đường nghe cũng cảm thấy mới mẻ: “Tiến cung sao?”

“Hạnh
Nhi vì sao lại tiến cung?” Triển Chiêu tỏ vẻ không hiểu.

“Nàng
ta không đi một mình, đến cùng một đám nữ nhân...” Nguyệt Nha Nhi còn chưa có
dứt lời, đột nhiên lại hít mạnh một cái, che miệng mà nhìn phía trước.

Triển
Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường hơi sửng sốt, quay đầu lại nhìn xem.

Chỉ
thấy một người đã tới trước mặt bọn họ.

Hai
người còn đang ngồi, ngẩng đầu liếc nhìn hắn một cái, chỉ thấy tới đây là một
nam nhân thoạt nhìn chỉ độ hơn ba mươi tuổi, dáng người hơi gầy, khung xương
đều đặn, mặt như quan ngọc, mi thanh mắt sáng, có một chòm râu mỏng được chăm
sóc rất cẩn thận, tinh xảo, nho nhã mà đầy quý khí. Hắn mặc một thân y phục màu
tím, tóc búi đỉnh đầu có cài trâm ngọc, tóc đen mượt chấm thắt lưng, vừa nhã
nhặn lại mang theo vài phần tiêu sái.

Bạch
Ngọc Đường cùng Triển Chiêu cũng biết tật xấu của Nguyệt Nha Nhi - Nguyệt Nha
Nhi không giống với những cô nương khác, theo lý mà nói nàng ta tuổi mới mười
sáu mười bảy hẳn là phải thích những công tử ca nhi khoảng đầu hai mươi mới
đúng.

Các
cô nương của Khai Phong phủ đều có rất nhiều chọn lựa, Triển Chiêu, Bạch Ngọc
Đường, Triệu Phổ, Công Tôn, bốn loại hình mĩ nam bất đồng luôn luôn là những
chọn lựa hàng đầu... Nhưng Nguyệt Nha Nhi lại cố tình không thích, nàng chỉ
thích đại thúc mà thôi.

Lúc
trước, Nguyệt Nha Nhi thầm mến Thiên Tôn, đương nhiên chỉ là ba hoa nói đùa với
Thần Tinh Nhi, nhưng mà lúc nào nàng cũng cảm thấy thật đáng tiếc, vì sao Thiên
Tôn lại không để râu chứ? Không đủ “Thúc” a!

Nhưng
mà hôm nay, vị quý khí “Thúc” này hoàn toàn chọc trúng tâm của Nguyệt Nha Nhi
rồi, ngay cả Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu cũng cảm thấy được nàng ta chắc
chắn sẽ thích.

Thần
Tinh Nhi đẩy cánh tay Nguyệt Nha Nhi: “Bình tĩnh! Nước miếng kìa!”

Bao
Chửng nhìn người mới tới, đứng lên hành lễ: “Vương gia!”

“Bao
Tướng, cuối cùng cũng đã trở về.” Người nọ cười đến thật đẹp.

Bạch
Ngọc Đường và Triển Chiêu liếc mắt nhìn nhau một cái, tay Triển Chiêu đặt ở
dưới bàn, khoa chân múa tay vẽ một chữ “Bát.”

Bạch
Ngọc Đường tâm hiểu, vị này chính là tuấn mĩ Hiền Vương trong truyền thuyết,
Bát Vương Gia Triệu Đức Phương.

Bát
Vương Gia vừa tới đã có không ít người đến chào hỏi.

Triển
Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ở bên cạnh vị Bát Vương gia đang đoan trang vừa đáp
lễ vừa nói chuyện kia, hai người đều yên lặng nhìn nhau một cái - Vị Vương gia
này thật sự bước ra từ trong cổ họa hay sao?


chứ giơ tay nhấc chân đều mang theo cảm giác phiêu dật trong truyền thuyết, rất
là quý khái, cổ điển... Đến để râu mà cũng vẫn có thể đẹp đến vậy thật không dễ
dàng chút nào.

Hai
người vẫn còn đang ngẩn người, Bát Vương Gia đã cười cười với Triển Chiêu:
“Triển Hộ vệ, đã lâu không gặp rồi.”

Triển
Chiêu cũng lấy lại tinh thần, đứng lên đáp lễ với Bát Vương Gia, y cũng cảm
thấy buồn bực, thật ra trước kia cũng đã gặp qua mấy lần, nhưng sao mỗi lần gặp
là đều cảm thấy “suất” hơn so với lần trước một chút a...

Bao
Chửng giới thiệu từng người với Bát Vương Gia.

Bát
Vương Gia có vẻ ôn hòa khiêm tốn... hoặc có thể nói là dịu dàng thì đúng hơn,
ngay đến giọng nói cũng mang đến một cảm giác yên bình khó tả, mỗi hành động
của hắn càng khiến cho bộ Khoan tụ trường bào hắn mặc trên người cũng mang thêm
vài phần tư thái, cốt cách của danh sĩ Ngụy Tấn dưới ngòi bút của Cố Khải Tri.

Tiểu
Tứ Tử đang cầm trái lựu ăn, vẻ kinh ngạc cũng không khác mấy so với Nguyệt Nha
Nhi.

Bát
Vương Gia đã sớm nhìn thấy bé, còn khen bé rất đáng yêu.

Công
Tôn đem Tiểu Tứ Tử ôm đến, bảo bé nói chuyện: “Chào người nha.”

Tiểu
Tứ Tử lấy lại tinh thần: “Chào là gì ạ?”

Bát
Vương Gia đưa tay ôm lấy bé.

Nguyệt
Nha Nhi ôm ngực, Thần Tinh Nhi bên cạnh liền quạt gió cho nàng, tránh cho nàng
ta khỏi ngất đi!

Lúc
Bát Vương Gia ôm Tiểu Tứ Tử làm lộ ra cổ tay thon gầy, Bạch Ngọc Đường nhìn
nhìn Triển Chiêu - Thật gầy yếu.

Triển
Chiêu bất đắc dĩ - Dù sao thì cũng là văn quan mà.

Tiểu
Tứ Tử sờ cánh tay Bát Vương Gia, không hiểu sao lại có cảm giác tội lỗi vì mình
rất béo, vị thúc thúc suất suất này còn gầy hơn cả cha bé nữa.

Tiểu
Tứ Tử tay cũng nhàn, theo bản năng sờ sờ râu của Bát Vương Gia.

Công
Tôn ở phía sau chọc mông bé: “Không được vô lễ, chào Bát Vương Gia đi.”

Tiểu
Tứ Tử quay đầu lại, tò mò mà hỏi Bát Vương Gia: “Người đứng hàng thứ tám sao?
Là ca ca của Cửu Cửu ạ?”

“Cửu
Cửu? Là gọi Triệu Phổ sao?” Bát Vương Gia bị bé chọc cười: “Đúng vậy, ta chính
là ca ca của hắn.”

“Cháu
đứng hàng thứ bốn a.” Tiểu Tứ Tử vừa nghe nói vị này chính là ca ca của Triệu
Phổ, hảo cảm tăng thêm: “Cháu nhũ danh gọi là Tiểu Tứ Tử, người nhũ danh là
Tiểu Bát tử sao?”

Công
Tôn đỡ trán.

Bát
Vương Gia cũng không tức giận, vừa định nói đùa với Tiểu Tứ Tử hai câu, Triệu
Phổ đã từ trong sân thăm dò đi ra, có lẽ cũng đang chờ hắn, hai ba bước đã chạy
đến: “Ca!”

Bát
Vương Gia liếc mắt nhìn thấy Triệu Phổ, kinh hỉ, Triệu Phổ chạy đến gần hắn,
nhíu mày: “Sao lại chỉ có râu ngươi dài ra mà người thì không béo lên chứ!” Vừa
nói vừa nhận lấy Tiểu Tứ Tử, một tay vẫn sờ cánh tay của Bát Vương Gia: “Gầy
quá!”

Bát
Vương Gia cũng mặc kệ, hắn đã lâu không có gặp Triệu Phổ rồi: “Ta vừa phái
người đi tìm ngươi nhưng cũng không tìm được, ta vừa định đi ngươi đã chạy đến
rồi, nào đứng yên để ta nhìn một cái.”

Công
Tôn tiếp nhận Tiểu Tứ Tử, Bát Vương Gia kéo Triệu Phổ qua cẩn thận đánh giá,
tay vỗ vỗ bả vai Triệu Phổ: “Càng lớn càng uy vũ.”

Đang
lúc nói chuyện, một lão thái giám tóc trắng xóa đi đến cửa viện: “Mời các vị
đại nhân vào vị trí ngồi.”

Văn
võ bá quan trong viện chờ đều đứng đứng dậy, tốp năm tốp ba tiến vào nội viện.

Bao
Chửng cũng mang theo mọi người đứng lên.

Bạch
Ngọc Đường cố ý đi ở phía sau, Triển Chiêu đi cùng Hắn, hỏi nhỏ: “Có cảm giác
gì?”

Bạch
Ngọc Đường nhìn thoáng qua bốn xung quanh: “Thủ vệ sâm nghiêm hơn so với tưởng
tượng, cao thủ cũng nhiều hơn so với tưởng tượng.”

Nói
xong quay đầu lại nhìn thoáng qua Nguyệt Nha Nhi cùng Thần Tinh Nhi.

Thần
Tinh Nhi thì không có vấn đề gì, Nguyệt Nha Nhi thì lại có điểm ngơ ngác...
Bạch Ngọc Đường cũng không có cách, nha đầu kia từ trước đến nay đều rất khôn
khéo, lần đầu thấy mê trai thành cái dạng như vậy.

Triển
Chiêu cảm thấy buồn cười, hỏi Bạch Ngọc Đường: “Không cần lo lắng chứ?”

“Có
lẽ là di tình biệt luyến rồi.” Bạch Ngọc Đường nhếch mi: “Vị trí của sư phụ ta
đã bị Bát Vương Gia đoạt mất.”

“Không.”

Ai
ngờ Nguyệt Nha Nhi đã đột nhiên hoàn hồn lại, kiên quyết lắc đầu: “Thiên Tôn
vẫn là đệ nhất.”

Triển
Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường không giải thích được nhìn nàng: “Vẫn còn có thể bảo
toàn được đệ nhất vị sao?”

“Thì
đó, khuyết điểm của Thiên Tôn chỉ là không có râu thôi, còn tất cả đều tốt.”
Nguyệt Nha Nhi vuốt cằm, đánh giá vị Bát Vương Gia bị Triệu Phổ khoát vai đi
phía trước, cảm khái: “Vị này sao... Thì là cái gì cũng tốt, chỉ là có chút văn
nhược a!”

Mọi
người còn đang nói chuyện, lại thấy có một đoàn người đông đảo đi từ một cửu
khúc kiều khác tới, là cây cầu đối diện với cây cầu mà bọn Triển Chiêu vừa đi
qua.

Những
người này đều không mang phục sức người Hán, hẳn là các sứ thần của phiên bang.

Triển
Chiêu nhìn lướt qua một lượt, Bạch Ngọc Đường không có hứng thú nên cũng không
để ý, nhưng lại cảm giác được Thần Tinh Nhi cùng Nguyệt Nha Nhi không hiểu sao
cùng túm ống tay áo mình.

Bạch
Ngọc Đường quay đầu lại nhìn hai người, hai cái nha đầu đều nháy mắt với Hắn:
“Thiếu gia mau nhìn, đó là Hạnh Nhi a!”

Triển
Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ngây người, cùng nhau nhìn theo hướng mà hai nha đầu
kia chỉ - Hạnh Nhi sao lại ở trong này?

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3