Long Đồ Án Tuyển Tập (Vụ Án Thứ III) - Chương 04

48. [Trong án có án]

Mọi
người vốn chỉ tiện đường đến Hoàng phủ một chuyến, không nghĩ tới lại gặp được
một kỳ án.

Hoàng
Thụy Vân cùng Tào Kiếm vốn là người bị hại nay bỗng chốc lại trở thành hung thủ
hại người.

Đám
người Triển Chiêu đầy bụng hồ nghi, trở lại Khai Phong phủ liền đã thấy ở cửa
Trương Long Triệu Hổ mang theo một đám đông nha dịch trở về.

“Có
manh mối gì hay không?” Triển Chiêu hỏi.

Trương
Long Triệu Hổ lắc đầu: “Triển đại nhân, chúng ta đem người đi tìm gần như toàn
bộ phía Đông thành, cũng đã hỏi nhiều người, vẫn không tìm ra vị cô nương kia.”

Triển
Chiêu khẽ nhíu mày, sao có thể biến mất vậy được? Hay là thực sự đã gặp phải
độc thủ.

“Còn
nữa, chúng ta phát hiện ra một chuyện lạ.” Mã Hán nói với Triển Chiêu.

“Lúc
chúng ta đi tìm người, có mấy quản gia phú hộ tới tìm chúng ta, nói là trong
phủ bọn họ cũng có nha hoàn bị mất tích.”

“Cái
gì?” Triển Chiêu giật mình.

Công
Tôn cũng kinh ngạc: “Nha hoàn mất tích sao?”

“Đúng
vậy, phần lớn cũng đều có hoàn cảnh rất giống với nha hoàn của quý phủ nhà Ngũ
gia.” Triệu Hổ nói: “Có người bị lừa dối tình cảm, lại có người bị chồng phụ
bạc... Tóm lại đều đau lòng vì bị phụ tình, điểm giống nhau chính là bọn họ đều
hơn nửa đêm mang theo tiền giấy cùng nến thơm ra ngoài, rồi không thấy trở lại
nữa.”

Mọi
người xoay mặt nhìn nhau - Lại có loại chuyện này!

“Ái
chà, liệu có phải do công tử hoa tâm nào đó không?” Âu Dương Thiếu Chinh nhịn
không được mà hỏi: “Công tử hoa tâm này sao không đi dụ dỗ tiểu thư mà dụ dỗ nha
hoàn nhỉ.”

Triệu
Phổ nhíu mày: “Thống kê chưa? Tổng cộng đã mất tích bao nhiêu người rồi?”

“Trước
mắt đã có sáu người.” Triệu Hổ trả lời: “Chúng ta đang định đưa hình vẽ những
người này đến từng nhà hỏi xem tình hình thế nào.”

“Đã
mất tích đến sáu người rồi sao?” Triển Chiêu hỏi: “Sao lại không có ai đến báo
án vậy?”

“Điều
này cũng dễ hiểu.” Công Tôn thở dài: “Không phải là chuyện tốt đẹp gì, có thể
do chủ nhân đó sợ phải chịu trách nhiệm, nên liền giấu nhẹm đi.”

Tứ
đại hộ vệ mang theo người phân công nhau đi thăm dò, đám Triển Chiêu đi vào
trong Khai Phong phủ.

Bao
Chửng vừa đi ra, thấy Triệu Phổ thì cảm thấy kỳ quái: “Vương gia chưa tiến cung
sao?”

Triệu
Phổ buồn bực: “Tiến cung làm gì?”

“Bát
Vương Gia nói, Hoàng thượng sai người tìm ngươi khắp nơi.” Bao Chửng cười cười:
“Nói là đêm nay còn muốn xướng kịch Song Hoàng với ngươi nữa mà.”

Triệu
Phổ sờ cằm: “Còn muốn Song Hoàng xướng cái gì chứ?”

Bao
Chửng bước lên một bước, nói nhỏ vào tai hắn.

“À?”
Triệu Phổ đột nhiên vui vẻ, thuận tay giao Tiểu Tứ Tử cho Bạch Ngọc Đường bên
cạnh, sờ đầu bé một chút, quay đầu lại nói với Công Tôn: “Ta đi trước, lát nữa
các ngươi tiến cung, đêm nay trong cung nhất định sẽ có chuyện hay để xem.”

Nói
xong liền mất dạng.

Công
Tôn có chút không hiểu - Việc gì phải nói với hắn.

Bao
Chửng cũng sờ râu.

Tiểu
Tứ Tử cười tủm tỉm vẫy tay chào Triệu Phổ, sau đó liền liếc Bạch Ngọc Đường
đang nâng mình một chút.

Bạch
Ngọc Đường cũng thấy thật buồn bực, vì sao tất cả mọi người đều thuận tay đưa
Tiểu Tứ Tử cho mình?

Tiểu
Tứ Tử cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một hồi lâu, Tiểu Tứ Tử đột nhiên khoanh
tay trừng hắn.

Bạch
Ngọc Đường có chút vô tội nhìn bé.

Tiểu
Tứ Tử vỗ vỗ tay trái Bạch Ngọc Đường một chút, lại vỗ vỗ mông mình: “Nâng ở
đây.”

Bạch
Ngọc Đường ngẩn người, nhưng cũng làm theo.

Tiểu
Tứ Tử lại vỗ tay phải hắn: “Thấp xuống một chút, nâng phía sau.”

Bạch Ngọc Đường nghe theo.

Tiểu Tứ Tử xê dịch cái mông:
“Ôm cao lên chút.”

Bạch Ngọc Đường nghe theo, đem
Tiểu Tứ Tử ôm cao lên một chút, Tiểu Tứ Tử thuận tay ôm lấy cổ Hắn.

Công Tôn cùng Triển Chiêu ở bên
cạnh đều gật đầu: “Chuẩn rồi!”

Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm giúp
Bạch Ngọc Đường sửa lại chút tóc, nói với hắn: “Sau này phải ôm tiểu hài như
vậy a! Không được ôm như nâng một cái nấm đâu.”

Bạch Ngọc Đường bật cười, nói
lại bé một câu: “Cháu không phải là một cái nấm sao...”

Chỉ là Bạch Ngọc Đường còn chưa
có nói hết, Công Tôn đã ở phía sau xua tay với hắn.

Nhìn lại Tiểu Tứ Tử.

Chỉ thấy mặt Tiểu Tứ Tử soạt
cái liền trầm xuống.

Bạch Ngọc Đường nhẫn cười - Lại
biến thành cái nấm xị mặt ban nãy rồi.

Triển Chiêu lắc đầu - Sao lại
đi khi dễ Tiểu Tứ Tử chứ.

Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy
mình hơi quá, có lẽ nên dỗ bé vui vẻ, nhưng mà phải dỗ tiểu hài tử như thế nào,
hắn không có kinh nghiệm về việc này, đang định hỏi Triển Chiêu một chút lại
nghe thấy Tiểu Tứ Tử bỗng nghiêm túc nói: “Bạch Bạch là một đại mỹ nhân a,
khuynh quốc khuynh thành thiên hạ vô song.”

...

“Phốc...” Triển Chiêu lập tức
cười đến gập người, Công Tôn nhanh chân chạy lên ôm lấy Tiểu Tứ Tử, xoay người
bỏ chạy vào Khai Phong phủ.

Bạch Ngọc Đường thật lâu sau
mới tiêu nộ khí, nhìn lại bốn phía, mọi người vốn đang nhẫn cười hai bên đều đã
chạy hết, ngay cả Bao Chửng cũng cố gắng kiềm chế khóe miệng đang nhếch lên của
mình, bảo trì uy nghiêm của Bao đại nhân, quay người lại đi vào trong phủ, cước
bộ kia cũng thật lưu loát quá.

Đại môn phủ Khai phong lớn như
vậy, trong chốc lát đã chỉ còn lại Bạch Ngọc Đường bất lực đứng đó cùng Triển
Chiêu đang ôm bụng cười vang.

Bạch Ngọc Đường nhìn y cười đến
vui vẻ như vậy, liền đẩy y một cái. Triển Chiêu không đứng vững, lảo đảo.

Bạch Ngọc Đường chắp tay phía
sau đi vào phủ Khai Phong.

Triển Chiêu đứng vững, chạy lên
đuổi kịp, thuận tiện cũng vỗ hắn một cái, khiến Bạch Ngọc Đường cũng chao đảo,
Triển Chiêu liền bỏ chạy lên phía trước.

Bạch Ngọc Đường lắc đầu đi
theo, cùng y tiến vào trong sân, còn vừa đi vừa đánh giá xung quanh: “Thì ra
phủ Khai Phong lớn như vậy à.”

Triển Chiêu lui về từng bước,
đứng bên cạnh Hắn, cười hỏi: “Cũng không tệ lắm phải không?”

“Ừ... Không tồi nhưng cũng
không phải là quá tốt.” Bạch Ngọc Đường nói xong, chỉ về phía đám mèo to mèo
nhỏ vừa ăn no đang ngồi liếm móng trên đầu tường gần đó hỏi: “Thân thích của
ngươi à?”

“Phải.” Triển Chiêu vươn tay
nhéo lấy hai bên quai hàm Bạch Ngọc Đường, kéo căng khuôn mặt đẹp của hắn ra:
“Các cô dì chú bác của ta đều đến xếp hàng nghênh đón ngươi đó, sao ngươi còn
không cúi chào đi!”

Bạch Ngọc Đường đưa ngón tay
thon dài của mình vỗ nhẹ lên hai bàn tay còn đang nhéo mặt mình của Triển
Chiêu: “Nhẹ tay chút, khuôn mặt này nếu như bị véo hỏng sẽ không tìm được cái
thứ hai đâu.”

Triển Chiêu kinh ngạc, buông
tay, thuận tiện còn giúp hắn xoa xoa cho căng lại, miệng lại nói: “Phải a, nếu
như véo hỏng rồi thật quá đáng tiếc...”

Hai người bên này còn đang
nháo, chợt nghe sau lưng truyền đến thanh âm ríu rít đầy hưng phấn.

Hai người nhìn qua nơi phát ra tiếng động,
hoảng sợ, chỉ thấy ngoài cửa viện, đại khái có đến mười mấy nha hoàn đang tụ
thành một chỗ, ngay cả Thần Tinh Nhi cùng Nguyệt Nha Nhi cũng đã ra nhập, không
biết đã trà trộn vào khi nào nữa.

Đám nha hoàn kia lúc này vẫn
còn đang nâng mặt ngẩn ngơ nhìn.

Bạch Ngọc Đường quay đầu lại,
chợt nghe thấy đến tiếng hít không khí nổi lên bốn phía.

Triển Chiêu nghiêng đầu nhìn
nhìn, đám nha hoàn kia lại chuẩn bị ngất... Lúc trước, Triệu Phổ cùng Công Tôn
vào, các nàng đã bị kích thích không nhỏ rồi, lại bị Tiểu Tứ Tử thu hút một
chút, phỏng chừng tim gan phèo phổi cũng đã lộn tung cả, lúc này lại còn tung
thêm đòn sát thủ, Bạch Ngọc Đường vừa quay đầu lại có lẽ đem các nàng “Giết”
triệt để a.

“Ai, lưu một mạng người, lập
địa thành phật.” Triển Chiêu đưa tay túm túm tóc Bạch Ngọc Đường, bắt hắn phải
quay đầu lại, sau đó túm lấy tay áo trắng tinh của hắn: “Đi, mời ngươi uống
rượu.”

Bạch Ngọc Đường đi theo Triển
Chiêu đến uống rượu của phủ Khai Phong.

Hai người vừa mới chạy khỏi
viện, bên này bọn nha hoàn tiếc hùn hụt mà oa oa gọi lớn.

Thần Tinh Nhi cùng Nguyệt Nha
Nhi đang hất mặt hỏi các tỉ muội mới xung quanh: “Xứng không, xứng không?”

“Quá xứng quá xứng.” Đám nha
hoàn đồng loạt gật đầu, chợt nghe phía sau truyền đến thanh âm: “Thật đúng là
rất xứng đôi...”

Bọn nha hoàn “soạt” cái quay
đầu lại, chỉ thấy Bao đại nhân đang vuốt chòm râu đứng ở phía sau các nàng.

Bọn nha hoàn đang ôm mặt, quên
luôn phải nói gì đó.

Chỉ nghe Bao đại nhân “chậc
chậc” hai tiếng, chắp tay phía sau xoay người đi.

Bọn nha hoàn trầm mặc lúc lâu
sau, Thần Tinh Nhi liền “Ai nha” một tiếng: “Bao đại nhân cũng thật đáng yêu
nhỉ...”

“Đúng vậy.” Nguyệt Nha Nhi cũng
đồng ý: “Tuy là thật đen nhưng mà cái mặt cũng quá suất á.”

Vừa nói dứt lời, các nha hoàn
xung quanh đều nhìn nàng, thật lâu sau, cùng nhau chỉ nàng nói: “Khẩu vị Nguyệt
Nha Nhi thật nặng a.”

Cũng không có để ý đến đám nha
hoàn còn đang cười đùa đó, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đã ở trong sân ngồi
uống rượu.

Công Tôn thay một bộ y phục mới,
nắm tay Tiểu Tứ Tử đi ra ngoài, ôm bé đặt lên trên ghế, đè đầu bé cúi xuống
hướng về phía Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường có chút buồn
bực.

Công Tôn ngổi xổm xuống nhắc
Tiểu Tứ Tử: “Nói a!”

Tiểu Tứ Tử tội nghiệp ngẩng đầu
lên khều Bạch Ngọc Đường, chắp tay sau đít mà cọ cọ mũi chân, bĩu môi: “Cháu
sai rồi...”

Bạch Ngọc Đường sửng sốt.

Công Tôn lại chọc chọc cái bụng
Tiểu Tứ Tử: “Còn gì nữa.”

Tiểu Tứ Tử hé miệng: “Cháu đã
không lễ phép.”

Công Tôn vẫn tiếp tục chọc bé:
“Tiếp tục đi.”

Tiểu Tứ Tử giống như một viên
tròn phụng phịu mà mếu máo: “Thúc đừng tức giận.”

Bạch Ngọc Đường thấy Công Tôn
vẫn còn muốn chọc bé nữa, đưa tay ngăn lại: “Đồng ngôn vô kỵ, ta sao có thể tức
giận được.”

Tiểu Tứ Tử kéo Công Tôn, như là
muốn nói - Cha xem đi! Đã nói thúc ấy sẽ không tức giận mà.

Công Tôn đến bên cạnh bé ngồi
xuống, Triển Chiêu cũng rót cho hắn một chén rượu.

Tiểu Tứ Tử nhảy xuống đất, chạy
vào trong viện chơi với đám mèo con, hơn nữa lại bị đám nha hoàn trốn ở chỗ nào
đó bắt được, đút cho không biết bao nhiêu là đồ ăn nữa.

Ba người vừa uống được vài
chén, đã thấy Bao Chửng đi vào trong sân: “Các ngươi chuẩn bị một chút đi, một
lát nữa cùng bản phủ tiến cung.”

Bạch Ngọc Đường cùng Công Tôn
đều sửng sốt.

Công Tôn chỉ chỉ chính mình:
“Ta cũng phải đi sao?”

Bao Chửng gật đầu một cái:
“Hoàng thượng nghe nói ta tìm được sư gia, nhất định muốn gặp ngươi.”

Bao Chửng nói xong thì thấy
Triển Chiêu nháy mắt với mình một cái, còn liếc Bạch Ngọc Đường.

Bao Chửng cũng biết được, Bạch
Ngọc Đường chắc chắn không muốn tiến cung gặp Hoàng thượng gì đó, bèn bước đến
cạnh hắn, ngồi xuống bên bàn, cười nói: “Hoàng thượng hôm nay cũng chỉ là thiết
đãi cơm canh bình thường, không cần tuân theo nghi lễ trong cung, hơn nữa...”
Bao Chửng tạm dừng lại một chút: “Tình hình cụ thể vẫn còn phải nhờ Bạc Thiếu
hiệp giúp một tay.”

Bạch Ngọc Đường khó hiểu, nhưng
mà Bao Chửng đã dẫn người đến tra án của Phái Thiên Sơn, cũng coi như có ân với
Phái Thiên Sơn, lại còn bắt đi kẻ địch của Phái Thiên Sơn, mình cũng không thể
không nể mặt, liền nói: “Bao đại nhân mời nói.”

Bao Chửng mỉm cười, ai nói Bạch
Ngọc Đường ngang ngược, cảm kích hữu lễ, gia giáo rất tốt.

“Hoàng thượng bảo ta tìm hai cô
nương có võ công tốt tiến cung... mà nữ nhân có công phu tốt nhất của Phủ Khai
Phong ta có lẽ chỉ có trù phòng đại nương...”

Triển Chiêu nhẫn cười: “Càn
Khôn Thập Thức Thiêu Hỏa Côn a!”

Bao đại nhân cũng cười, đây là
tổng kết mà Triển Chiêu rút ra được từ lần đầu tiên nhìn thấy Trù phòng đại
nương dùng thanh củi đốt lò đánh những nha dịch không ngoan ngoãn ăn cơm, từ Khai
Phong phủ đã nhanh chóng truyền ra, ngay cả dân chúng Khai Phong cũng đã biết.

Bạch Ngọc Đường hỏi: “Võ công
rất cao sao, muốn cao đến đâu?”

“Người giang hồ bình thường
đánh không lại.” Bao Chửng nói.

Bạch Ngọc Đường gật đầu, xoay
ra ngoài cửa viện gọi một tiếng: “Thần Tinh, Nguyệt Nha!”

Chỉ trong chốc lát đã thấy hai
nha hoàn chạy vào, có lẽ vừa rồi còn đang đùa giỡn với đám nha hoàn của phủ
Khai Phong, lúc vào khuôn mặt còn mang nét cười, cúi đầu đứng sau Bạch Ngọc
Đường: “Thiếu gia.”

Bạch Ngọc Đường hỏi Bao Chửng:
“Hai nàng được không?”

Bao Chửng đã nghe Triển Chiêu
nhắc đến hai nhà hoàn này công phu rất tốt, nhưng là thoạt nhìn cũng đều chỉ
khoảng mười sáu mười bảy tuổi, cũng không biết có được không.

...

“Ách, thiếu hiệp, chuyện là thế
này.” Bao Chửng nói: “Lần này Hoàng thượng mở tiệc chiêu đãi, trừ bỏ văn võ bá
quan trong triều còn có cả sứ giả các phiên quốc. Trong đó phiên quốc xứ thần ở
phía Nam là nữ, lại vừa mới thành lập một môn phái mới, gọi là Tố Nữ phái,
chưởng môn là...”

“Diêu Tố Tố phải không?”

Bao Chửng còn chưa có dứt lời,
Nguyệt Nha Nhi đã nói.

Bao Chửng gật đầu, cũng rất
kinh ngạc.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu
cũng đã nghe đến môn phái này, nhưng chỉ là một môn phái mới nổi mấy năm gần
đây, có vẻ như là một môn phái khá thịnh ở Xa Quốc, có điều dù sao cũng không
phải là võ lâm Trung Nguyên cho nên cũng không biết rõ lắm.

Bạch Ngọc Đường hỏi Nguyệt Nha
Nhi: “Dùng loại công phu gì?”

Nguyệt Nha Nhi trả lời: “Diêu
Tố Tố thân phận không rõ, khoảng độ trên dưới ba mươi tuổi, nguồn gốc võ công
không rõ, có điều thiện dùng ám khí cùng độc chưởng, thuộc về các môn phái phía
Nam. Khinh công có vẻ không tốt lắm nhưng chưởng lực kinh người, binh khí là
một chiếc bạch xà nhuyễn tiên.”

Bao Chửng buồn bực: “Nguyệt Nha
cô nương biết Diêu Tố Tố sao?”

Thần Tinh ở bên cạnh chêm vào:
“Nguyệt Nha Nhi chính là Công Tôn tiên sinh phiên bản võ lâm a!”

Công Tôn nghe không hiểu:
“Sao?”

“Không phải Công Tôn tiên sinh
bác học đa tài, cái gì cũng biết sao! Nhưng mà chuyện của giang hồ võ lâm khẳng
định là ngài sẽ không biết.” Thần Tinh Nhi tính cách khác biệt với Nguyệt Nha
Nhi, hoạt bát lanh lợi hơn, trêu ghẹo: “Nguyệt Nha Nhi trí nhớ rất tốt, những
chuyện giang hồ đều được nàng tìm hiểu hết, cái gì cũng biết đó!”

Công Tôn cười chắp tay với
Nguyệt Nha Nhi.

Nguyệt Nha Nhi lại cảm thấy có
chút ngại ngùng.

Bạch Ngọc Đường hỏi Thần Tinh
Nhi: “Có thể đánh thắng không?”

Thần Tinh Nhi nhướng mi: “Đương
nhiên.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, nói
với Bao Chửng: “Đại nhân, Thần Tinh Nhi có bảy phần công lực của mẫu thân ta,
đừng nói là người giang hồ bình thường, cho dù là cao thủ giang hồ, muốn thắng
nàng ta cũng khó, trừ khi có được công lực như ta cùng Triển Chiêu.”

“Nga...” Bao Chửng yên tâm gật
đầu, vội đứng lên chắp tay với Thần Tinh Nhi cùng Nguyệt Nha Nhi: “Đêm nay
phiền hai vị cô nương cùng bản phủ tiến cung, đến lúc đó, có lẽ còn phải phiền
hai vị giúp đỡ.”

Thần Tinh Nhi cùng Nguyệt Nha
Nhi vội vàng hoàn lễ: “Đại nhân khách khí, có việc gì xin cứ sai bảo.”

Mọi người sau khi thảo luận
xong xuôi, Triển Chiêu nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Bạch Ngọc Đường hỏi: “Ngươi có đi
không vậy?”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, hắn
thật sự cũng không muốn đi, gặp cái gì Hoàng đế chứ, bất quá...

Đang nghĩ ngợi, Tiểu Tứ Tử
không biết đã chạy đến khi nào, nhanh tay bắt lấy tay áo hắn.

“Bạch Bạch cùng đi đi nha!”

Bạch Ngọc Đường nhìn bé.

Công Tôn ôm bé lên, tiều bé, ý
là - Con lại muốn ý kiến gì nữa.

Tiểu Tứ Tử sờ sờ đầu: “Cùng đi
thì càng náo nhiệt sao, nếu không một mình Bạch Bạch ăn cơm tối sẽ rất buồn.”

Triển Chiêu cũng liếc Bạch Ngọc
Đường.

Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, tuy
nói Thần Tinh Nhi cùng Nguyệt Nha Nhi từ trước đến nay đều rất được việc, nhưng
mà dù sao tuổi vẫn còn nhỏ, vạn nhất nếu bị thương thì nương hắn nhất định sẽ
không khách khí với hắn đâu, vì thế liền gật đầu: “Được.”

Đối diện, Thần Tinh Nhi cùng
Nguyệt Nha Nhi mở to hai mắt - Oa! Tâm tình Thiếu gia hôm nay thật quá tốt nha!
Quả nhiên vừa gặp Triển Chiêu là cái gì cũng dễ làm hết.

...

Chạng vạng, mọi người theo Bao
đại nhân tiến cung.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển
Chiêu đều cưỡi ngựa.

Bao Chửng thì mang theo Thần
Tinh Nhi cùng Nguyệt Nha Nhi, Công Tôn thì ôm Tiểu Tứ Tử ngồi kiệu tiến cung.

Vén màn lên, Tiểu Tứ Tử nhìn
phong cảnh bên ngoài.

“Cha, Khai Phong thật sự rất
lớn nha.” Tiểu Tứ Tử sau khi đến Khai Phong phủ, tâm tình cũng rất tốt, hay có
thể nói là... sau khi gặp được mọi người, tiểu tử kia lúc nào cũng vui vẻ, Công
Tôn đã sắp không nhớ rõ lúc nó khóc đến mắt mũi tèm nhem là khi nào nữa rồi.

“Tiểu Tứ Tử, lát nữa tiến cung
không được nói bậy nghe chưa?” Công Tôn nhéo nhéo quai hàm Tiểu Tứ Tử: “Nói
càng ít càng tốt.”

“Nga.” Tiểu Tứ Tử gật đầu.

“Còn nữa a, người khác hỏi con
cái gì, con không được nói không tốt về phủ Khai Phong, cẩn thận không bị người
ta gài bẫy.”

“Gài
bẫy là cái gì a?” Tiểu Tứ Tử khó hiều.

Công
Tôn cười: “Chuyện trong cung, cha cũng không biết nhiều, ừm, nói như thế nào
đây, Bao đại nhân quyền cao chức trọng...”

“À.”
Tiểu Tứ Tử như là đã hiểu, gật gật đầu: “Cha, chúng ta không thể gây phiền phức
cho Tiểu Bao Tử có phải không nha?”

Công
Tôn nở nụ cười, nhéo nhéo cái mũi bé: “Đúng vậy!”

Tiểu
Tứ Tử vỗ vỗ ngực, ý bảo Công Tôn cứ yên tâm.

Tất
cả mọi người đi vào từ cửa Nam, Triển Chiêu mang theo Bạch Ngọc Đường đi vào từ
cửa Bắc.

Tại
cửa Bắc, quả nhiên có rất nhiều thị vệ, Nam Cung Kỷ cầm một bản vẽ, đang phân
công nhân thủ làm việc.

Triển
Chiêu xuống ngựa: “Nam Cung.”

Nam
Cung Kỷ ngẩng đầu, nhìn thấy Triển Chiêu thì gật gật đầu: “Triển huynh.”

Triển
Chiêu đi đến trước mặt hắn, lại thấy Nam Cung đang đánh giá Bạch Ngọc Đường.

Bạch
Ngọc Đường không giống những người tiến cung bình thường khác, ít nhất thì cũng
không nhìn ra là hắn vui hay không vui.

Nam
Cung chắp tay: “Kính ngưỡng đã lâu.”

Bạch
Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, người này hắn không biết, nhưng mà hắn có vẻ biết
mình là ai, tính cách có vẻ cũng rất đặc biệt.

“Nam
Cung Kỷ.” Triển Chiêu giới thiệu với Bạch Ngọc Đường.

Bạch
Ngọc Đường trong lòng hiểu rõ, thì ra là cao thủ đệ nhất đại nội thị vệ, cũng
chắp tay với hắn.

Nam
Cung Kỷ làm tư thế thỉnh hai người vào trong.

Triển
Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vào cung, theo cửa bắc mà đi, trải qua một con đường
thật dài hai bên đều là tường cao vây kín, đáng lẽ là đường càng đi phải càng
rộng nhưng mà không biết vì sao, lại càng ngày càng hẹp.

Triển
Chiêu cũng ý thức được, mình lại lạc đường rồi, Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ mà
nhìn Y: “Hoàng cung Đại Tống được cấu tạo theo hình giếng, ngươi đã quẹo hai
lần, còn quẹo nữa là chúng ta lại theo cửa bắc mà ra ngoài đó.”

Triển
Chiêu xấu hổ gãi gãi đầu.

Bạch
Ngọc Đường nghĩ nghĩ, đưa tay sờ sờ vách tường, chỉ chỉ về phía đông: “Đi hướng
này, ra khỏi ngõ nhỏ, theo hướng Nam là đến nơi thôi.”

Triển
Chiêu còn thực sự gật đầu: “Đúng thế, giống như ta nghĩ, vì vậy mới dám cả gan
mặt dầy mà dẫn đường a.”

Bạch
Ngọc Đường dở khóc dở cười mà đi với y, tại lúc Triển Chiêu lại không phân rõ
ra được phương hướng liền kéo y lại, chỉa chỉa một phía, ý bảo - Là bên này!

Triển
Chiêu ngẩng đầu, ưỡn ngực tiếp tục dẫn đường, đã thấy được đường hoàng cung
rộng rãi phía trước rồi, y âm thầm mà cảm khái - Lần này đã thành công đến nơi!
Trước đây mỗi lần đều là trực tiếp bay lên nóc nhà mà tìm đường, Bạch Ngọc
Đường quả thật là không thể thiếu khi du ngoạn, quả là Chuột vương vạn năng!

Hai
người vừa đến nơi, phía trước có hai người khác đến, thấy được một cái đầu đỏ
tươi đặc biệt, chính là Âu Dương Thiếu Chinh. Bên người Âu Dương còn có một nam
nhân sóng vai đi cùng, nam nhân này thoạt nhìn không đến ba mươi tuổi, một thân
hắc y giống Triệu Phổ. Người này so với Triệu Phổ thì gầy hơn, da rất trắng, Âu
Dương Thiếu Chinh vừa đi vừa không biết nói gì, hắn thì chỉ lẳng lặng đi một
bên, mặt không hề đổi khiến cho Triển Chiêu cảm thấy có chút quen mắt. Nhưng
mà... mặt than của Bạch Ngọc Đường giống băng sơn, người này thì có chút âm
trầm, còn mang một cỗ lệ khi thâm trầm ngoan liệt lãnh khốc.

Triển
Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau một cái - Người nào mà sát khí
nặng vậy?

“Uy.”
lúc này Âu Dương Thiếu Chinh nhìn đến hai người bọn họ, tay chân múa may nhiệt
tình giống y như cái đầu đỏ rực của hắn vậy.

“Hai
ngươi đã tới rồi, Nam Cung nói hai người đã sớm đi vào, có lẽ lại bị lạc
đường.” Âu Dương Thiếu Chinh cười hì hì.

Triển
Chiêu có chút xấu hổ, cái từ “lại” kia nghe cũng thật chói tai.

Bạch
Ngọc Đường nhìn nhìn Triển Chiêu, trong mắt hiện lên một tia bỡn cợt.

Triển
Chiêu nhìn trời - Có chút nhớ nhung cái tên Bạch Ngọc Đường mới gặp bình thường
kia. Nghĩ đến đây, Triển Hộ vệ sờ sờ cằm, có vẻ như Bạch Ngọc Đường đối với
người khác cũng bình thường mà, chỉ là đối với mình lại có vẻ kiêu ngạo còn hay
bỡn cợt... Vì cái gì a?

Sau
khi suy nghĩ thật lâu, Triển Hộ vệ cũng nghĩ thông suốt - Người tốt sẽ dễ bắt
nạt, có lẽ chính là cái đạo lý này đi, xem ra mình quá dễ tính rồi.

“Ta
giới thiệu a.”

Âu
Dương Thiếu Chinh vỗ vỗ hắc y nhân âm trầm bên người kia: “Huynh đệ của ta,
Trâu Lương.”

Triển
Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường theo bản năng nhướng mi một cái - Độc Lang Trâu
Lương a! Vị này chính là cao thủ đệ nhất Triệu gia quân sau Triệu Phổ a, người
ta gọi là Tây Bắc Lang, là Tả tướng quân của Triệu Phổ, Thống soái đại quân
cánh tả gần hai mươi vạn quân, bách chiến bách thắng, nguyên lai còn trẻ như
vậy.

Triển
Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường gật đầu với hắn.

Trâu
Lương nhìn Âu Dương.

Âu
Dương nói: “Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường.”

Trâu
Lương vẫn như cũ không nhúch nhích, tiếp tục nhìn Âu Dương.

Âu
Dương nói: “Bằng hữu của Vương gia.”

Trâu
Lương chắp tay hành lễ, rất có lễ phép, nhưng là vẫn như cũ miệng vàng khó cạy.

Triển
Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường yên lặng nhìn nhau một cái - Người này thi lễ đơn
giản chỉ là vị bọn họ là bằng hữu của Triệu Phổ, quả nhiên các tướng lĩnh Triệu
gia quân tính tình đều kỳ quái, duy có điểm thống nhất chính là dù sống hay
chết đều nguyện trung thành với Triệu Phổ, không bao giờ hai lòng.

Âu
Dương Thiếu Chinh cùng Trâu Lương hình như còn có chuyện phải làm, sau khi từ
biệt hai người, trước khi đi Âu Dương còn nói với Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc
Đường: “Đêm nay nhất định có chuyện náo nhiệt để xem.”

Triển
Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng có chút buồn bực - Cái gì náo nhiệt?

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3