Dặm đường vàng - Chương 40 + 41

Chương 40

Ervin đưa nàng xuống
mấy tầng dưới cùng đã bầy biện xong, dẫn nàng xem những phòng chiếu phim, những
phòng lạnh để làm kho thực phẩm, những phòng cây xanh lợp kính, sân quần vợt,
bể bơi… Mỗi tầng đều được trang bị giống hệt nhau, dành cho một chủ nhân tương
lai.

Ervin hỏi:

- Cô thấy sao, Janna?

Nàng đáp:

- Tôi nghĩ, không thể
có tòa nhà nào trên thế giới bằng phân nửa thế này.

Nàng ngắm bể bơi bằng
thuỷ tinh khiến người đứng ngoài có thể nhìn qua làn nước trong suốt những ai
đang bơi lội bên trong.

- Bao giờ thì tòa nhà
hoàn thành?

Ervin nhún vai:

- Cô thừa biết công
việc quá phức tạp và các bộ phận đều liên quan đến nhau, phụ thuộc vào nhau nên
không một kiến trúc sư hoặc kỹ sư xây nào có thể nói chính xác đến ngày nào.
Tuy nhiên theo tôi theo dõi thì chỉ khoảng trên dưới một tuần lễ nữa thôi.

- Xong toàn bộ?

Janna ngạc nhiên, bởi
nàng thấy công việc đang còn rất rối rắm và vật tư vẫn còn khá ngổn ngang.

- Toàn bộ một cách
tuyệt đối thì chưa chắc được, nhưng về cơ bản coi là xong, chỉ còn phần trang
trí nội thất nữa thôi.

Janna vẫn nhìn xunh
quanh:

- Ông dự định đặt giá
bán cho mỗi tầng, tức là cho một chủ là bao nhiêu?

- Hai mươi triệu đô la.

- Quả là một tầng hộ
tuyệt vời, nhưng liệu người ta có chịu bỏ ra khoản tiền lớn như vậy để mua
không?

- Con người ta vẫn như
vậy đấy, tuy có hàng tỷ nhưng vẫn suy nghĩ hệt như khi còn nghèo. Cần phải tiêu
vài chục triệu đã tính toán cân nhắc mãi. Ngay như cô cũng thế, đúng chưa nào?

Janna mỉm cười. Ervin
nói có phần đúng. Trên giấy tờ, nàng là tỷ phú, được mọi người đánh giá là phụ
nữ giầu nhất nước Mỹ, vậy mà nàng vẫn chưa làm quen được với số tài sản kếch sù
đó. Trong thâm tâm, nhiều lúc nàng vẫn thấy mình không khác gì đứa con gái vào
học trường Cao đẳng tu nghiệp của Geneviene Fleury, túi lúc nào cũng cạn và
phải xoay xở bằng cách chơi cổ phiếu ở thị trường chứng khoán kiếm vài ngàn đô
la.

- Ông nói đúng, Nàng
đáp.

- Chính cô cũng sẽ do
dự khi phải bỏ ra hai mươi triệu để mua một tầng của tòa nhà này. Trong khi đó,
với những tiện nghi đầy đủ và hệ thống an toàn tuyệt đối đó, hai mươi triệu đâu
phải là đắt!

Janna bật cười:

- Ông nói hệt như ông
đang làm chân môi giới mua bán bất động sản vậy!

Ervin nói:

- Thì đúng như vậy chứ
sao? Ngay cô, trong khi chưa bán hết các tầng của tòa nhà Wellington này, cô
cũng vẫn còn là chân môi giới bất động sản đấy thôi?

Janna bước ra bao lơn,
nhìn phong cảnh xung quanh. Đứng đây nhìn thấy cả sân bay Los Angeles và những
máy bay đang cất cánh cũng như hạ cánh. Cô quay vào nhà và ngạc nhiên không
thấy Ervin đâu. Đoán ông ta sang một phòng khác, trong lúc nàng đứng ngắm phong
cảnh ngoài bao lơn, Janna bèn đi tìm. Nhưng vẫn không thấy. Hốt hoảng, nàng
chạy ra gian để xe, nhìn xuống dưới. Công nhân đang tấp nập làm việc nhưng
không thấy Ervin.

Đột nhiên Janna nghe
thấy tiếng chân, nàng vội quay đầu lại.

Ervin đứng cách nàng
chưa đầy mười bước chân. Trông mặt ông ta thay đổi hẳn. Miệng mím lại, căng
thẳng. Cặp mắt đảo nhanh như thể ông ta đang bị xúc động chuyện gì rất mạnh.

Janna nói:

- Ông đi đâu mà làm tôi
hoảng sợ quá!

Ervin đáp:

- Cô quên đây là nơi an
toàn nhất trên khắp nước Mỹ à? Lần sau cô không phải sợ bất cứ thứ gì!

- Tôi tìm ông mãi.

- Tôi lên nóc để cột
trực thăng vào sân trời. Lúc nãy tôi quên không cột, lỡ gió mạnh thổi thì trực
thăng có thể bay ra khỏi sân đậu trên đó.

- Hôm nay làm sao có
gió mạnh được?

Ervin nói:

- Cẩn thận cũng vẫn
hơn.

Lúc này ông ta đã như
hoàn hồn, giọng nói điềm tĩnh vui vẻ.

- Bao giờ ta có thể gặp
được tổng công trình sư?

Janna hỏi.

- Tôi vừa gọi điện cho
ông ta. Ông ta xin lỗi và đang phải kiểm tra việc hàn điện ở thang máy lớn. Ông
ta xin lui lại hai tiếng và gặp chúng ta ở văn phòng công ty.

- Vậy là tôi đến đây
mất công không?

Ervin nói:

- Nhưng ít nhất cô cũng
ngó qua được tòa nhà. Đã mấy tuần nay cô chưa đến. Nhân dịp này cô nên đi xem
vài chỗ nữa…

Janna hơi bực:

- Không. Tôi phải về
ngay bây giờ.

- Sao vội vậy?

- Tôi phải đọc lại các
bản hợp đồng để chuẩn bị làm việc với Derek. Anh ta sẽ gặp tôi sáng thứ hai.

- Liệu ông ta có đến không?

Janna đáp:

- Có chứ, mặc dù tôi
chẳng muốn giáp mặt anh ta chút nào.

- Cuộc gặp lần này là
cuộc gặp cuối cùng, cô chịu khó vậy!

- Nhưng nếu anh ta
không chịu chấp nhận những điều kiện tôi đề ra thì sao?

Ervin nói:

- Cô yên tâm. Ông ta
không thể không chấp nhận. Tôi đã từng tiếp xúc với loại người kiểu như Derek
và tôi biết ông ta sẽ chấp nhận.

Janna nói:

- Tôi hy vọng ông nói
đúng.

- Và nếu ông ta không
chịu, tôi sẽ có cách để ông ta phải chịu.

Ervin nói rồi dẫn Janna
lên nóc nhà.

- Cách nào chẳng hạn?

- Cứ dùng cách hiện nay
đi đã.

Ervin nói trong lúc
bước vào trực thăng, thắt dây an toàn ngang người.

Janna vào theo, ngồi
xuống bên cạnh. Máy bay đã rời tòa nhà Wellington lên cao. Janna đột nhiên sực
nhớ không thấy Ervin tháo dây cột. Vậy là lúc nãy không phải ông ta cột trực
thăng. Ervin đã nói dối! Nàng suy nghĩ tiếp. Tại sao ông ta phải nói dối? Và
lúc nãy, nếu không phải lên nóc để cột trực thăng thì ông ta đi đâu? Nàng nhớ
lại vẻ mặt Ervin lúc đó, cặp mắt lơ láo, đôi môi mím chặt! Chưa bao giờ nàng
thấy Ervin như thế. Xưa nay bao giờ ông ta cũng điềm đạm vui tươi…

Chẳng lẽ Ervin cũng dối
trá nàng hay sao? Điều ấy khiến nàng rùng mình. Nếu Ervin cũng không phải người
đáng tin cậy tuyệt đối thì thật gay go!

Chương 41

Trực thăng đã đỗ xuống
nóc của tòa nhà chọc trời nơi đóng trụ sở của công ty Công nghiệp Ngôi sao.
Janna bước ra ngoài và chạy nhanh ra khỏi phạm vi của tiếng động cơ chói tai.
Ervin lái trực thăng lên cao rồi quay đầu, hướng về phía trang trại của ông ta
trên vùng núi Santa Ynez, ngay bên cạnh trang trại của tổng thống Reagan, nơi
ông vẫn về nghỉ khi không phải làm việc ở nhà Trắng.

Janna nhìn theo chiếc
trực thăng lên cao dần trên bầu trời xanh rồi bay khuất. Ervin chưa hề mời nàng
đến thăm trang trại riêng của ông ta, mặc dù hai người quen biết nhau hàng chục
năm nay. Mỗi khi cần gặp, họ đều hẹn nhau ở văn phòng của nàng hoặc của ông ta,
hay ở một nhà hàng nào đó.

Sau chuyện dây cột vừa
rồi, Janna đâm ra suy nghĩ nhiều về con người này. Nàng cảm thấy biết qúa ít về
đời tư của Ervin. Chỉ biết ông ta sống độc thân. Và ông ta cũng không hề kể ông
ta có con cái với người đàn bà nào không.

Janna điểm lại những gì
xảy ra với hai người kể từ lần gặp mặt đầu tiên Janna quen ông năm 1963 tại
Zurich. Còn trước đó ông ta thế nào, nàng hoàn toàn không biết. Ông ta sinh ra
tại đâu? Trong chiến tranh ông ta làm gì? Tại sao ông ta có tài sản lớn đến như
vậy? Nhiều lúc nàng gợi hỏi. Ervin đều không trả lời vào câu hỏi chính mà lái
sang chuyện khác.

Vẫn còn miên man suy
nghĩ, Janna bước vào thang máy, xuống đến tầng hai mươi lăm, nơi đóng trụ sở
của Công ty Ngôi sao. Vào đến hành lang, cô thư ký xinh đẹp đưa cho nàng mảnh
giấy ghi lại lời nhắn của khách gọi điện thoại trong lúc nàng đi vắng.

Janna vừa đọc mảnh giấy
vừa bước vào phòng giấy của nàng. Nhưng chưa đến cửa, con chó Sếp, lông dài và
mềm như lụa đã chạy ra đón chủ và sủa khe khẽ mừng rỡ.

Nàng quỳ xuống, ôm con
chó Sếp vào lòng. Anna từ phòng giấy của bà bên cạnh phòng giấy của nàng, bước
ra hành lang.

Bà nói:

- Mẹ chỉ định đến đây
lấy vài giấy tờ rồi về cho nên đem con Sếp đi theo cho vui…

Janna nói:

- Mẹ đem nó đến đây là
rất tốt. Con đang muốn chơi với nó…

Anna nói:

- Bây giờ mẹ về…

Janna nói:

- Vậy mẹ để con Sếp lại
đây với con. Lúc nào về con sẽ đem nó về cho mẹ. Từ giờ đến tối con không bố
trí cuộc hẹn hoặc cuộc họp nào với khách cả. Con làm việc một mình cho nên có
nó sẽ vui hơn.

Nàng nhìn theo bà mẹ đi
về phía cầu thang máy. Anna trông dáng mệt mỏi, sức khỏe tuy đã bình phục,
nhưng bà vẫn rất yếu. Được cái may là bà đi lại được và giọng nói chỉ còn hơi
ngọng. Janna cảm thấy rất thương bà. Cả cuộc đời vất vả nên trông bà già hơn so
với tuổi sáu mươi tư của bà.

Janna vào phòng giấy,
nàng mở hộp hồ sơ trên bàn mà cô thư ký đã chuẩn bị sẵn. Trong đó là những bản
thỏa thuận Derek đã đọc rồi ký. Nhưng đầu óc Janna vẫn còn băn khoăn về chuyện
với Ervin lúc trưa.

Tiếng chuông điện thoại
reo.

- Thưa bà có điện thoại
của ông trung úy Dawson. - Tiếng nhân viên trực tổng đài dưới nhà.

- Được, cắm phích cho
tôi. - Janna nói.

- Chào Janna! Trưa nay
cô đi đâu vậy? Tôi gọi đến nhưng cô không có nhà. - Giọng Dawson vang lên ở đầu
dây bên kia.

- Tôi đến thăm tòa nhà
Wellington cùng với ông Ervin.

- Hừm, ông ta lái máy
bay cứ như người trần mắt thịt chúng ta lái xe ô tô vậy. - Dawson nói.

- Nghe giọng anh có vẻ
hơi ghen tức nhỉ? - Janna hơi mỉm cười.

- Đúng thế. Và thêm còn
đang mệt nữa. Tôi lại vừa nhận được lệnh đêm nay phải theo dõi một kẻ tình
nghi…

- Vậy là bữa tối nay
hẹn với tôi bị huỷ bỏ? - Janna hỏi

- Tôi gọi điện đến cho
cô cũng chính là vì chuyện đó. Nhưng chiều nay cô có thời giờ ngồi uống với tôi
một tách cà phê không?

- Lúc nào?

- Năm giờ. Lúc đó tôi ở
Beverly Hills cho nên ta có thể gặp nhau ở quán Magic-Pan.

Janna ngập ngừng. Nàng
liếc nhìn cặp hồ sơ, nhưng vẫn nói:

- Được, vậy là năm giờ
nhé?

- Rất tốt. Vậy ta sẽ
gặp nhau ở đó.

Janna đặt máy, ngồi
chăm chú xem bản hợp đồng.

Nàng đã gặp Dawson cách
đây hơn sáu tháng, trong một bữa tiệc tại phủ thống đốc California tổ chức đón
tổng thống Reagan đến thăm bang. Bây giờ Dawson là trung úy cảnh sát thành phố
Los Angeles.

Tuy đã ngoài bốn mươi
tuổi, anh vẫn trẻ trung, tráng kiện như ngày nào, khi còn là quán quân thế giới
về môn trượt tuyết, tất nhiên so với ngày đó Dawson đã chín chắn hơn rất nhiều.
Nàng nhớ lại lần đầu gặp anh trong quán rượu buổi tối khi Elke chở nàng đến đó
và cảm giác đầu tiên của nàng hôm đó là Dawson rất táo bạo và kiêu kì.

Rồi đến lần họ gặp nhau
ở Paris, trong biệt thự của vị hoàng thân quái đản Gozinị. Sau khi bị ngã ở thị
trấn Moritz giữa lúc đang lao trượt tuyết từ trên đỉnh núi xuống. Dawson đã bỏ
nghề thể thao, và học khoa luật trường đại học tổng hợp California. Khi lấy
Elke, anh bỏ học, xin vào lực lượng cảnh sát vũ trang của bang.

Trong lần gặp ở bữa
tiệc tổng thống Reagan, họ nói chuyện với nhau khá nhiều. Janna kể lại cho Dawson
nghe là đã gặp Elke ở Paris cùng với bà mẹ của cô ta.

Nàng nói:

- Hôm sau, trước khi đi
London tôi gọi điện đến khách sạn Vua George đệ Ngũ nhưng người ta cho biết hai
mẹ con họ không nghỉ tại đây nữa, và không để lại địa chỉ nào hết. Tôi sực nhớ
hôm ấy nghe bà mẹ Elke nhắc đến bác sỹ Frenay. Tôi bèn gọi điện cho bác sỹ,
nhưng ông ta bảo cũng không biết. Trong tay tôi chỉ còn địa chỉ của Elke ở
Buenos Aires và tôi gửi hàng chục lá thư theo địa chỉ đó nhưng không thấy hồi
âm. Vậy bây giờ nó ở đâu? Anh biết không?

Hôm đó, Dawson kể:

- Cô ấy đã chết rồi!

- Sao vậy? Tai nạn gì
hay tại sao? – Janna kinh ngạc.

- Do một lần dùng ma
túy quá liều. Lúc người ta mở cửa phòng, cô ta đã tắt thở và kim tiêm vẫn còn
cắm trên tay.

Hôm đó nghe thấy như
thế, Janna đã òa khóc và phải chạy vào nhà vệ sinh để lau nước mắt rồi khóc
tiếp.

Từ ngày đó nàng thường
xuyên gặp gỡ Dawson và anh kể cho Janna nghe về những ngày chung sống với Elke.
Dawson cho biết anh rất thương Elke và lấy cô chính là để giúp đỡ cô. Dawson
định dùng tình cảm để chuyển biến vợ nhưng không nổi. Elke đã bị nhiễm những
thói quen nguy hại. Và cô cũng nhiều sĩ diện nữa. Cuối cùng họ sống với nhau
được ba năm, rồi li dị.

Dawson chưa lập gia
đình lại và bây giờ anh đang lao đầu vào công việc để quên đi mọi thứ. Chỉ
trong vài năm anh đã lên chức trung úy chính là vì thế. Thấy Dawson rất am hiểu
thủ đoạn của bọn gian phi nên Janna đề nghị anh kiểm tra cách bố trí mạng lưới
bảo vệ của tòa nhà Wellington. Sau khi xem bản thiết kế, Dawson chỉ ca ngợi chứ
không bổ sung gì thêm. Chỉ có điều anh nói một câu khiến Janna bất ngờ:

- Ngăn được kẻ gian
nhưng cũng làm cho người sống trong đó gặp nhiều phiền toái đấy. Rồi có lúc gậy
ông đập lưng ông không biết chừng.

Janna yêu cầu anh nói
kỹ nhưng anh nói là để lúc khác.

Bốn giờ chiều Janna
xuống nhà lấy xe và đem con Sếp theo. Nàng định ghé vào hiệu thuốc mua vài thứ,
nhân tiện gửi con chó ở đó trước khi đến quán Magic-Pan gặp Dawson.

Lúc đến quán, nàng nhìn
đồng hồ đã quá năm giờ mười phút mà vẫn chưa thấy Dawson đâu. Nàng chọn một bàn
ở góc phòng và gọi một ly vang. Nhấm nháp hết quá nửa cốc mới thấy Dawson đến.
Anh ta đứng đưa mắt tìm nàng.

- Dawson! - Nàng gọi.

Anh ta quay về phía
nàng, mỉm cười và bước đến. Hôm nay anh mặc quần Jean, đi giầy nhẹ và mặc sơ mi
thể thao, trông dáng vẻ trẻ trung khỏe mạnh khác hẳn mọi khách khác mặc cầu kì.

- Cô đã gọi gì chưa? -
Dawson hỏi, ngồi xuống ghế bên cạnh nàng.

- Mới chỉ cốc vang này
thôi.

- Cô muốn ăn gì nào?

Janna lắc đầu:

- Hôm nay tôi còn nhiều
công việc lắm chưa thể ngồi ăn một cách thoải mái được.

- Nhưng tôi thì lại
phải ăn, bởi sẽ thức suốt đêm nay.

- Vậy thì anh gọi đi. -
Janna bật cười.

Trong lúc Dawson cúi
xem bảng thực đơn, Janna để ý đến bao súng ngắn của anh đeo ở vai.

Đợi cô hầu bàn đi
khuất, nàng hỏi:

- Có bao giờ anh cần
phải dùng đến thứ kia không?

Dawson chợt nhớ, vội
kéo áo khoác ngoài che lấp bao súng.

- Thỉnh thoảng. - Anh
trả lời

- Giết ai phải không?

- Mới một lần thôi.

- Tôi không ngờ anh dám
giết người đấy. - Janna lộ vẻ ngạc nhiên.

- Tại cô chưa biết
những tình huống tôi gặp phải thôi.

- Thế trước lúc bóp cò
anh suy nghĩ như thế nào?

Dawson nhún vai:

- Lúc đó không suy nghĩ
gì hết. Tình huống dồn đến mức phải phản ứng quyết liệt. Gần như theo bản năng
vậy.

- Anh không nghĩ rằng
họ sẽ phải chết ư?

Một lúc sau Dawson mới
đáp:

- Khi đó không còn cách
lựa chọn nào khác.

Janna cảm thấy Dawson
không muốn tiếp tục câu chuyện này nữa nên nàng lảng sang chuyện khác.

Lát sau Dawson nói:

- Kỳ này thế vận hội
kết thúc tôi sẽ được nghỉ vài ngày. Một cậu bạn tôi mời tôi cùng du thuyền của
nó ra đảo chơi. Kể nghỉ vài ngày ở biển câu cá cũng vui thú. Muốn rủ cô cùng
đi, được không?

- Chưa biết tôi có thể
đi xa như thế được không?

- Cũng chưa phải trả
lời tôi ngay. Nếu cô đi được thì báo tôi biết.

- Nhưng vào thời gian
nào? - Janna hỏi.

- Suýt quên. Rủ cô đi
chơi mà không nói rõ thời gian. Vào dịp cuối tuần sau.

Một xe cảnh sát đã đỗ
ngoài đón. Dawson chào Janna rồi đi.

Janna đến hiệu thuốc
đón con Sếp rồi lái xe về văn phòng công ty. Lúc này đã là sáu giờ rưỡi. Các
nhân viên đã về gần hết. Nàng vào phòng giấy. Con Sếp nhảy lên ghế đi văng và
lát sau ngủ luôn.

Nàng ngồi bên bàn,
chống tay suy nghĩ. Có nên nhận lời của Dawson hay không? Trong thời gian gần
đây càng ngày nàng càng quý anh, nhưng họ chưa bộc lộ tình yêu. Nàng cũng cảm thấy
Dawson quý nàng thực sự. Đã có lúc nàng thấy anh như sắp ngỏ lời cùng nàng,
nhưng rồi lại thôi. Hình như Dawson vẫn còn vướng một suy nghĩ nào đấy.

Trong khi nàng thì
nghĩ, nếu Dawson bộc lộ tình yêu thì nàng không từ chối. Kỳ này nếu nàng nhận
lời đi chơi biển cùng anh vài ngày rất có thể đấy sẽ là bước ngoặt quan trọng
trong quan hệ của họ. Nàng đã dứt hẳn với Derek, nếu còn sót lại một chút tình
cảm nào thì đến nay cũng đã ta biến. Mỗi lúc nghĩ đến y nàng thấy trào lên một
nỗi ghê tởm.

Thứ hai tới, sau khi
bản thỏa thuận được ký kết, toàn bộ tài sản của công ty công nghiệp Ngôi sao sẽ
thuộc về nàng. Nàng sẽ tiến hành thủ tục li dị. Derek có phản đối cũng không
được. Điều liện để li dị chỉ cần năm năm li thân, vậy mà nàng đã li thân với
chồng gấp đôi số thời gian ấy…

Chợt nhớ công việc phải
làm, nàng quyết định không suy nghĩ miên man nữa. Nàng cúi xuống xem lại lần
cuối cùng những văn bản sẽ ký với Derek. Mải tập trung với công việc nàng không
chú ý tiếng bước chân người bên ngoài. Vả lại nàng chỉ đinh ninh đây là tiếng
bước chân của nhân viên bảo vệ đi tuần.

Mãi đến lúc con chó Sếp
choàng dậy, chạy ra ngoài cửa sủa vang, nàng mới ngẩng đầu lên. Lúc này đã mười
một giờ đêm. Mắt nàng quen nhìn vào quầng sáng của ngọn đèn bàn trên trang
giấy, khi ngẩng đầu lên nàng không nhận ra ai đứng ngoài cửa, chỉ thấy một bóng
người lờ mờ.

- Ai đấy? Có việc gì? -
Nàng hỏi, trong lòng khó chịu, vì có người đến quấy rầy.

- Ai lại hỏi chồng như
vậy bao giờ? - Giọng nói líu lưỡi, kiểu của người say rượu, nhưng nàng cũng nhận
ra tiếng của Derek.

Nàng lạnh lùng nói:

- Em hẹn anh sáng thứ
hai cơ mà.

- Đúng thế. Nhưng anh
đến sớm vài hôm để xem khai mạc thế vận hội.

Derek nói rồi thoải mái
bước vào, ngồi xuống đi văng, ngả ngừơi trên ghế. Janna đã nhìn thấy rõ y. Cặp
mắt đỏ ngầu của người rất say. Trông y già sọm đi. Đã gần chục năm nay nàng
không gặp chồng, không ngờ y già nhanh đến thế. Những nét trên mặt y hồi bốn
mươi tuổi hấp dẫn bao nhiêu thì tuổi già càng làm y nhăn nhúm bấy nhiêu, như
mặt người trong tranh biếm hoạ.

- Anh đến đây làm gì? -
Janna hỏi.

- Gặp em và nói chuyện.
Thiếu gì chuyện…

- Thứ hai tha hồ nói…

- Giữa chúng ta đâu
phải chỉ có chuyện công việc.

Nói xong, Derek bước
đến tủ rượu, rót một cốc đầy rượu Napoleon.

- Anh nên ra khỏi đây.
- Janna lạnh lùng nói. Nàng đã bất lực.

- Anh biết là em muốn
khác cơ. - y nhe răng cười, ly rượu trên tay đã vơi đi một nửa. - Mời anh bay
bảy ngàn dặm đến đây đâu phải để em xử sự với anh như với một thằng cha khốn
khiếp. Thôi, buông công việc đấy rồi ngồi xuống đây uống rượu với anh. Và nói
với anh nghe thật lòng em muốn gặp anh để làm gì?

- Im đi!

- Thì cứ nói thẳng là
thèm ngủ với chồng. Có gì mà phải ngượng?

Lạy chúa! Janna thầm
nghĩ. Thì ra y tưởng là ta mời y từ London sang là để làm lành. Giá trường hợp
khác thì nàng đã bật cười, nhưng lúc này nàng sợ. Derek rất có thể trở nên tàn
bạo, nhất là bây giờ y đang say. Nàng cố trấn tĩnh.

- Làm sao anh vào đây
được? - Janna hỏi.

- Em quên anh vẫn còn
là chủ tịch công ty, giám đốc điều hành hay sao?

- Bảo vệ cho anh vào?

- Chứ còn gì nữa!

Janna im lặng. Đúng là
bảo vệ không thể từ chối Derek. Y đến đây nhiều lần, dự những cuộc họp của hội
đồng quản trị, của ban giám đốc điều hành và bảo vệ đã biết Derek còn là chồng
của nàng.

- Nhưng sao em cứ ngồi
đấy mãi thế? Ra đây, uống với chồng một ly rượu chứ?

Janna đáp:

- Không.

Derek nhún vai rồi ngả
lưng xuống nệm đi văng. Y giơ cao ly rượu:

- Nào chúc mừng hai
chúng mình và chúc cho sự tái hợp.

Không đợi Janna trả
lời, y dốc nốt ly rượu vào cổ họng. Sau đấy y nhắm chặt mắt lại. Janna đã tưởng
thế là xong, nhưng khi y mở mắt ra, nàng sửng sốt thấy y ràn rụa nước mắt. Y
thì thào:

- Ôi, anh nhớ em quá.
Vợ chồng mình đã từng hạnh phúc bao nhiêu. Còn đợi gì mà ta không nối lại tình
yêu mặn nồng thủa ấy…

- Hồi ấy anh đã dối trá
tôi…

- Nhưng em có thể cho
anh được trình bày nguyên nhân vì sao anh làm thế với em đâu?

- Anh đã nói dối và vì
tin anh tôi đã phải chịu bao nhiêu sự dại dột.

- Hồi anh chỉ là một
thằng bé nghèo trong khu nhà ổ chuột ở khu Đông London, anh thường quốc bộ bao
nhiêu dặm để vào được nội thành, đứng xem kẻ giàu có ăn mặc ra sao, hút thuốc
là thế nào…

- Đừng nói nữa…

- Và anh nghĩ sẽ có lúc
anh phải có nhiều tiền để được sống như chúng…

Janna hét lên:

- Thôi, không nói
chuyện ấy nữa!

Derek vẫn lải nhải,
giọng thỉnh thoảng líu lại vì say rượu.

- Khi anh cởi bộ quân
phục của thằng cha phi công chết ấy, mặc vào người, anh thấy anh giống như nó,
cũng tốt nghiệp trường Eton. Anh cũng oai như nó!

- Có im đi không nào? -
Janna hét lên lần nữa rồi bịt tai lại.

- Thì ra giá trị con
người chỉ là mảnh vải đính mấy vạch vàng trên vai áo. Khi không có nó, anh là
một thằng vứt đi. Nhưng khi có nó mọi người đều thán phục.

Bây giờ thì Janna không
còn trấn tĩnh được nữa. Nàng gào lên:

- Anh đi ra khỏi đây
ngay! Thứ hai tôi sẽ tiếp anh, nhưng bây giờ thì xin anh đi đi cho.

Derek nhắm mắt lại,
ngoặt đầu sang một bên. Janna đã tưởng y thiếp ngủ. Nàng đứng dậy rất khẽ, rón
rén chân định ra cửa. Nhưng mới được nửa đường thì Derek thò tay nắm cổ nàng
kéo lại, ấn nàng xuốn đi văng. Janna giẫy giụa nhưng Derek đè nàng xuống và áp
miệng lên miệng nàng. Mùi rượu sặc sụa. Nàng cố quay mặt đi.

- Có ai ngoài đấy
không? - Nàng gào lên.

Không cần biết đến sự
phản đối của Janna, Derek đã xé toạc áo và lật váy nàng lên. Janna cố quay đi
nhưng một tay y đã vò cặp vú nàng và tay kia thì kìm chặt nàng lại.

- Đừng thế… - Y thì
thào, vừa cởi thắt lưng, kéo phécmơtuya. - Cô cũng thèm mà, tôi biết.

Janna vùng dậy được,
loạng choạng chạy ra cửa. Con Sếp vẫn sủa ầm ĩ từ lúc Derek túm được cô chủ của
nó.

Ra hành lang, nàng chạy
đến thang máy, ấn vào nút “mở”. Nàng thấy Derek đã chạy ra ngoài phòng giấy của
nàng và định chạy theo hành lang nhưng quần của y tụt xuống ngang đầu gối làm
vướng chân, y phải đứng lại, kéo quần lên, cài thắt lưng rồi mới chạy tiếp
được.

Janna nhìn lên bảng tín
hiệu. Thang máy đang đi lên nhưng còn ba tầng nữa mới đến tầng này.

Đúng lúc cửa thang máy
mở thì Derek cũng kịp đến nơi. Janna ôm con chó lao vào thang máy, ấn nút
“đóng”. Nhưng hai cánh chưa kịp khép lại thì Derek đã lao đến, dùng hai tay đẩy
ra. Cửa thang máy lại tự động mở và Derek nhẩy vào bên trong, loạng choạng suýt
ngã ngồi xuống bên cạnh Janna.

- Đồ khốn khiếp!

Y giáng một cái tát vào
giữa mặt Janna khiến nàng ngã chúi vào góc hộp thang máy. Con Sếp sủa ầm ĩ, bèn
bị Derek đá vào trúng sườn.

- Đồ con hoang!

Janna hét lên và cào
móng tay vào má y.

Derek nhe răng cười:

- Hừm, mỗi lần em lên
cơn thịnh nộ, trông lại khiêu dâm hơn rất nhiều đấy!

Nói rồi y túm tóc Janna
buộc nàng phải quỳ xuống.

- Mút đi!

Y ra lệnh và kéo mặt
nàng áp vào dương vật của y.

Janna quay mặt đi,
nhưng Derek túm chặt tóc nàng, bắt nàng phải quay mặt lại rồi ấn dương vật vào
môi nàng. Janna mím chặt miệng. Derek bèn dùng bàn tay như gọng kìm bóp chặt
hai má buộc nàng phải mở miệng ra. Y ấn dương vật cương cứng vào sâu đến cổ
họng làm nàng buồn nôn, ọe ra. Y rút dương vật ra, thích thú nhìn ói mửa của
Janna bám vào đó. Giữa lúc ấy, thang máy đã xuống đến tầng dưới cùng và cửa tự
động mở ra.

Derek đang đứng tựa vào
cửa, bị mất đà, ngã ngửa ra bên ngoài, đập vào một người to lớn, vạm vỡ đứng
chờ thang máy ở đó.

Janna van vỉ:

- Ông cứu tôi với!

Người đàn ông, tay xách
hòm đồ nghề, có vẻ vừa sửa gì đó trong nhà để xe, cúi nhìn Janna đang nằm sóng
soài dưới sàn, thản nhiên đáp:

- Xin đừng bắt tôi dính
vào chuyện này!

- Cứu tôi với, ông làm
ơn…

Không thèm nghe Janna
nói, người đàn ông mà nàng đoán là trong tổ sửa chữa nhà, bước vào thang máy và
đóng lại. Thang máy lên cao dần. Janna vội ấn nút “mở” nhưng không kịp. Bảng
tín hiệu báo thang máy vẫn đang lên cao.

Cách cuối cùng chỉ còn
là chạy vào nhà để xe, chui vào xe. Nhưng xe của nàng lại đậu ở tận đầu bên kia
gian để xe rất lớn. Và Janna chưa kịp chạy đến nơi thì Derek đã vượt lên trước,
nắm vào tay nắm ở cửa xe.

Đột nhiên một ánh chớp
lóe lên chỗ bàn tay y nắm vào. Lửa điện tóe lên ở bàn tay, cánh tay y và da
thịt chỗ ấy bốc cháy lên khét lẹt. Y quằn quại trong khi điện vẫn bắn ra như
pháo hoa và Janna thấy mắt y lồi ra, da xám ngoét.

Nàng hoảng hốt lùi lại.
Đưa mắt nhìn quanh, nàng không thấy một ai. Lúc này đã nửa đêm, ngôi nhà vắng
tanh. Nàng vội chạy ra chỗ cửa thang máy, ấn nút báo hỏa hoạn. Tiếng còi vang
lên chói tai.

Chỉ vài giây sau, xe
cứu hỏa tới. Janna buông nút bấm chạy lại chỗ Derek và kinh hoàng thấy đầu anh
ta ngoẹo sang một bên. Toàn thân anh ta gần như cháy thành than.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3