Dặm đường vàng - Chương 38 + 39

Chương 38

Sương mù đã tan và mặt
trời hiện ra sau những đám mây màu xám nặng nề. Trên bãi biển phía Tây của bờ
biển xứ Scotland mùa này đã vắng tanh. Khách nghỉ hè rời khỏi đây cả rồi. Lúc
này đã là tuần lễ cuối cùng của tháng mười, Janna đứng ở đuôi con tàu ngắm nhìn
đỉnh núi Mull lấp trong mây.

Derek cùng nàng rời
London đến đây trên chiếc Mercedes bỏ mui mới toanh y vừa tậu. Xe này êm ái hơn
nhiều so với chiếc Jaguar y sở hữu mười năm trước đây và họ đã dùng nó để lên
cũng bãi biển này. Nàng nhớ lại chuyến du lịch trăng mật ngày đó với niềm luyến
tiếc. Ngày đó nàng đâu có suy nghĩ gì nhiều và tình cảm của nàng dành cho Derek
nồng nhiệt biết bao. Rồi hè năm sau họ lại đi nghỉ nửa tháng ở quần đảo
Hebrids, cũng đầy kỷ niệm êm đẹp. Suy nghĩ miên man, Janna ngạc nhiên thấy sao
tình cảm thân thiết giữa nàng và Derek lại khôi phục nhanh chóng đến như vậy?
Mới cách đây một tuần, nàng còn căm ghét y đến thế.

Đúng là tại những cố
gắng của y. Derek đã chuẩn bị cho chuyến đi thật chu đáo. Y gọi điện đến khách
sạn trước, yêu cầu dành sẵn phòng. Một khách sạn nằm ngang lưng chừng núi Mull,
nơi cách đây mười năm, trong chuyến du lịch trăng mật, hai vợ chồng cũng đã
nghỉ. Derek còn lên lịch ngày nào đi chơi đâu, ngày nào lên đỉnh núi Mull.

Con thuyền đã vào bờ.
Derek dìu vợ lên, họ ngồi vào chiếc Mercedes. Xe chạy giữa những ngọn đồi trọc.
Phong cảnh hai bên đường tuyệt đẹp, đúng là tiêu biểu cho vùng Scotland cổ
kính.

Khách sạn Skellig xây
trên một mỏm núi thấp, mặt trước trông ra cù lao Iona, nơi có ngôi nhà thờ cổ
nhất của xứ này. Mặt sau trông lên đỉnh Mull nhọn hoắt. Vợ chồng chủ khách sạn,
ông bà Macneil đã tươi cười đón hai vị khách quý.

Ông Macneil hỏi:

- Hai ông bà có định
nghỉ với chúng tôi lâu không?

Derek đáp:

- Một tuần, mà có thể
mười ngày, nếu như thời tiết tốt.

Macneil nhăn mặt nói:

- Nếu nói tới thời tiết
thì xin hai ông bà biết là riêng trong hai ngày qua, đã có tới một tá trận mưa
rào.

Janna bật cười. Nàng
nhớ lại lần trước tới đây, trời cũng mưa tầm tã suốt cả tuần trăng mật của nàng
với Derek. Nàng hỏi:

- Lúc này khách sạn
đông khách không?

- Trước đây một tuần lễ
thì chật hết các phòng, nhưng nay chỉ còn bốn cặp với hai ông bà nữa là năm.
Mùa này không còn là mùa nghỉ ở đây nữa, người ta tưởng lầm rằng tuyết sắp rơi
nhiều.

Ông ta nói đúng. Nhiều
người không biết rằng vùng này chịu ảnh hưởng của dòng hải lưu Gulf đưa hơi ấm
từ phía Nam nên tuyết rơi rất muộn.

Derek nói:

- Chúng tôi định sẽ
cuốc bộ dạo chơi trên núi.

- Ông nói đúng. Không
nơi nào phong cảnh thích hợp với những cuộc dạo chơi như ở đây. Bà vợ tôi sẽ
rất vui nếu được tham gia những cuộc ngao du và ăn nguội dọc đường với hai ông
bà.

Ăn xong bữa tối, hai vợ
chồng Derek và Janna ngồi nhàn tản trên ghế sofa nhấm nháp rượu Drambuie bên
cạnh lò sưởi cháy rực. Họ không nói gì với nhau, mỗi người đuổi theo dòng suy
nghĩ riêng. Janna nghĩ đến Anna, Genevieve, Janet, ba người phụ nữ đã đóng vai
trò quyết định trong cuộc đời nàng, vậy mà cả ba đều không có ở đây lúc này.
Genevieve và Janet không còn sống trên đời này nữa, còn Anna thì đang cách xa
nàng cả một đại dương mênh mông. Nàng thấy bàn tay Derek đang vuốt ve trên da
thịt mình. Và Janna cảm thấy dịu bớt nỗi cô đơn.

Lúc bưng rượu vào, đi
ra, bà chủ khách sạn đã tắt ngọn đèn lớn trên trần, chỉ để lại ngọn đèn dầu nhỏ
ở góc nhà. Nửa căn phòng chìm trong bóng tối. ánh lửa trong phòng thổi bập bùng
hắt bóng họ chập chờn trên tường.

Janna nói:

- Em nhìn những cái
bóng kia lại nhớ những đêm biểu diễn rối bóng ở Singapore.

Derek đáp:

- Và cả cái nhà trọ
siêu vẹo trên bờ biển, nơi em và anh làm tình với nhau lần đầu nữa chứ.

Janna gật đầu:

- Đúng là lần ấy thật
đặc biệt!

- Đây cũng đặc biệt. Và
anh cảm giác lúc này cũng hệt như hôm ấy. - Y nói và hôn nhẹ lên môi vợ.

Janna lại thấy xuất
hiện cảm giác khao khát mà Derek thường kích thích lên trong nàng những tháng
đầu tiên sau khi cưới. Và nàng đáp lại nồng nhiệt cái hôn ấy.

Phòng ngủ của họ nhìn
xuống lạch nước biển giữa cù lao Iona và núi Mull. Lạch nước lúc này sáng lên
dưới ánh trăng như một dải ngân tuyến. Họ nằm trên giường lắng nghe tiếng sóng
biển vỗ vào những tảng đá.

Derek thì thầm:

- Anh yêu em, Janna!

Y làm tình với nàng
cũng nồng nhiệt và trìu mến như những lần đầu mới cưới. Đã lâu lắm rồi Janna
mới thấy chồng làm nàng khoái cảm đến như vậy và nàng cũng đáp lại hết sức
cuồng nhiệt.

Derek đưa lưỡi lên cổ,
ngực, bụng và dần dần thấp xuống. Rồi nàng cảm nhận rất rõ y đang đi vào và
chuyển động mỗi lúc một nhanh thêm. Nàng thấy mình được bao bọc bằng một thứ gì
thật là mềm mại và nồng ấm, cho đến khi mồ hôi nàng toát ra tất cả các lỗ chân
lông.

Gió bên ngoài vẫn gào
rú trong đêm tối. Nước mắt nàng trào ra và chảy vào lưỡi mằn mặn. Họ nằm ôm
chặt nhau thiếp ngủ, như hai đứa trẻ núp vào nhau để đỡ sợ bóng đêm hãi hùng
phía bên ngoài.

Những ngày sau đó,
Janna ngạc nhiên thấy tại sao lại có lúc nàng nghi ngờ tình cảm của Derek. Y
vẫn đằm thắm, dịu dàng, kiên nhẫn âu yếm nàng, có khác gì đâu? Hai vợ chồng đã
khôi phục lại niềm say mê như thủa nào.

Họ lại thân thiết dắt
tay nhau đi thăm những nơi cảnh đẹp trên núi Mull cũng như ngoài cù lao Iano và
ngôi nhà thờ cổ. Trông họ rạng rỡ và đi được vài bước họ lại dừng chân hôn nhau
thắm thiết rồi mới di tiếp. Ông bà chủ khách sạn còn mời họ đến dự một đám cưới
ở địa phương, nơi người ta ăn uống, nhảy múa và ca hát.

Qúa nửa đêm họ mới về
khách sạn, và trong lúc Janna chuẩn bị lên giường đi ngủ thì Derek nói:

- Anh nghe người ta kể
cách đây vài dặm về phía nam vẫn còn có những hang cổ xưa, trong đó những vết
khắc trên đá nghe đồn là do người đầu tiên đến vùng này, từ bán đảo Scandinave
di cư sang. Anh còn nghe nói, hồi xây nhà thờ ở trên cù lao Iona, thợ thuyền đã
nghỉ trong những cái hang đấy.

- Thế à? Em rất muốn
đến những nơi đó. - Janna nói.

- Vậy thì sáng mai ta
đi. Mai đấy, vì chúng ta chỉ còn ngày mai. Sáng mốt anh phải về London để sang
Paris gặp bà công tước.

- Mai đi nhé! - Janna
nói rồi tiếp. - Nhân nói đến bà công tước, em thấy lẽ ra bà nên nghỉ thôi,
ngoài bảy mươi rồi còn gì?

- Sao lại nghỉ?

- Thú thật với anh, em
không thích cái kiểu khai thác các cô gái của bà ta. Ta cũng nên thôi cái lối
làm như thế đi.

Nói xong, Janna chờ câu
trả lời của Derek. Nàng biết y không tán thành suy nghĩ của nàng và đề tài ấy
vẫn thường gây ra cãi cọ giữa hai vợ chồng. Nhưng Derek lần này chỉ im lặng.
Không khí tuy vậy vẫn chưa trở lại bình thường. Và đêm đó lần đầu tiên trong
chuyến du lịch, họ không làm tình.

Derek đã ngủ say nhưng
Janna còn thao thức. Gió bên ngoài vẫn gào rú. Thỉnh thoảng tiếng đập cánh và
tiếng kêu của một con chim ăn đêm. Janna bỗng cảm thấy rờn rợn, không hiểu tại
sao.

Cảm giác sờ sợ vẫn bám
theo Janna đến sáng hôm sau, lúc nàng đứng bên cạnh xe Mercedes chờ Derek. Lát
sau y bước trong khách sạn ra, tay xách giỏ thức ăn nguội để ăn buổi trưa hôm
nay.

Lúc y đặt giỏ vào trong
xe, Janna hỏi:

- Đến đó ta sẽ gặp lại
những người dự tiệc hôm cưới hôm qua phải không nhỉ?

Derek đáp:

- Chắc thế. Nhưng anh
nghĩ khéo họ còn phải ngủ. Đêm qua họ uống rượu say đến như thế cơ mà. Vả lại
với dân vùng này, họ coi thời gian có nghĩa lý gì đâu.

Thời tiết hôm nay ấm áp
lạ thường, không có vẻ gì một ngày đầu tháng mười. Mặt trời chiếu ánh nắng
xuống lọt qua những cành cây hai bên con đường nhỏ. Một tiếng đồng hồ sau họ ra
tới dải đất ven bờ nước. Derek đậu xe trên bãi cỏ và xách giỏ bước ra.

Janna đi vài bước trên
cát ướt. Thấy khó đi, nàng bèn tháo dép, buộc dây lại rồi quàng lên vai, đi
chân không. Nước trong lạch biển hẹp và rất lạnh, bất chấp mặt trời chiếu
xuống. Họ đi đến một bờ đá, sóng đập làm vách đá bị hõm và tạo cho cửa hang bị
che lấp, người đứng trên cao không thể nhìn thấy.

Cửa hang có mấy lối
vào, bên dưới thấp và trơn tuột, sóng biển thỉnh thoảng lại ùa vào rồi rút ra.
Bỗng Janna thấy sờ sợ, bước lên mặt đá trơn và ướt át kia rất nguy hiểm. Trong
hang tối om và gió thổi vào, lách qua những khe đá tạo nên thứ âm thanh chói tai.
Nàng rùng mình nhìn vào phía trong. Không có chim chóc gì hết. Chỉ có tiếng
sóng vỗ bên ngoài và tiếng gió rú rít.

- Vào chứ? - Derek
giục. Y đang ngắm những hình khắc trên thành đá.

- Em ngại quá. - Janna
run rẩy.

- Vậy em định bỏ về hay
sao?

- Nhưng trong đó tối om
có nhìn thấy gì đâu?

- Ta soi đèn chứ sao?

Derek mở giỏ thức ăn,
lấy ra một ngọn đèn pin. Y nói tiếp:

- Anh mới lắp pin, nên
còn dùng được rất nhiều.

Nói rồi y bấm đèn soi,
bước vào trong hang, để giỏ thức ăn lại trên phiến đá ngoài cửa. Sau một lúc
ngập ngừng, Janna bước theo.

Janna ngạc nhiên thấy
bên trong không đến nỗi tối như mình tưởng. ánh sáng mặt trời phản chiếu cách
nào khiến nàng vẫn nhìn thấy vách đá và những hình khắc trên đó, không cần phải
đèn pin rọi vào. Janna thận trọng bước trên sàn hang mấp mô nhìn theo những chỗ
vách đá chồng rọi đèn lên. Nàng bước sát lại Derek, chăm chú nhìn những vạch
ngang vạch dọc trên vách ánh lên những luồng sáng của ngọn đèn pin.

- Cái gì thế nhỉ?

- Chịu. - Derek nhún
vai.

- Nhưng cái hang thấp
thế này tổ tiên chúng ta vào làm gì nhỉ?

- Có thể ngày xưa mặt
hang cao hơn, không bị nước biển chảy vào như thế này. Ta vào sâu thêm xem có
thứ gì thú vị hơn không?

Họ đi vào ngách hang và
tới một chỗ có sáu bảy ngách nhỏ. Đến đây thì họ thấy trên vách có những hình
người và thú dữ. Những người đội mũ sắt đeo cung tên. Có cả hình những lá cờ
nheo. Hình được sơn màu nhưng lâu ngày sơn đã nứt và nhiều chỗ trơ nền đá.

- Ta ra đi! - Janna
nói, một luồng gió lạnh từ đâu thổi tới làm nàng rùng mình.

Derek như không nghe
thấy, vẫn ngắm các hình trên đá, miệng lẩm bẩm

- Đẹp thật! Đẹp thật!
Em cầm đèn pin để anh thử vào trong kia xem còn gì thú vị hơn nữa.

- Em thấy ta nên về.
Trong ấy chắc cũng chỉ như thế này.

Derek đưa nàng đèn pin.

- Vài phút thôi!

Nói xong y bước vào sâu
trong ngách hang. Janna rọi đèn theo cho đến khi bóng y lọt qua khỏi quầng
sáng, nàng thấy chồng bám tay vào thành vách tiếp tục đi và rồi mất hút trong
ngách sâu.

Janna chờ một lúc không
thấy chồng ra, bèn cất tiếng gọi, nhưng không thấy gì, chỉ thấy tiếng nàng đạp
vào vách hang, dội trở lại. Hơi lo, Janna đợi một lúc rồi lại cất tiếng gọi,
lần này to hơn. Vẫn không thấy tiếng đáp.

Các vách dội lại thành
nhiều tiếng nối tiếp nhau, như thể giễu nàng. Bây giờ thì nàng sợ thật sự.
Không thể có chuyện Derek không nghe thấy nàng gọi? Hay y bị làm sao?

Janna hoảng hốt nghĩ.
Làm thế nào bây giờ? Bỏ chạy một mình hay là quay vào tìm anh ấy. Ý nghĩ thoạt
nảy ra trong đầu óc nàng là nhảy ra ngoài, nhưng sau nàng lại nghĩ, có thể
chồng nàng bị nạn. Lỡ anh ấy bị ngã và đập đầu vào đâu bất tỉnh thì sao? Mà
cũng có thể lắm chứ. Nền hang vừa trơn vừa mấp mô, trần hang lại lởm chởm đá
nhọn.

Janna cố gọi thêm lần
nữa. Tiếng gào dội vào vách đá lần này vang âm rất lâu. Từ vách này đạp sang
vách kia cứ thế vang rền mãi. Nàng lẩm bẩm:

- Anh ấy chưa thể đi xa
hơn được nữa!

Rồi theo bản năng nàng
đi sâu vào trong thật nhanh. Mỗi lần xuất hiện hai ngách, nàng lại ngừng lại
ngập ngừng suy nghĩ. May thỉnh thoảng trên nền hang có vương cát ướt và nàng
nhận ra vết giầy của Derek. Nhưng rồi hết cát chỉ còn toàn nền đá.

- Đe-r-e-k-k.

Nàng gào lên! Ánh đèn
pin chiếu lên những hình vẽ quái đản khiến nàng kinh hoàng. Cảm thấy như có ai
đó bám chặt sau lưng, nàng vội quay đèn hướng ra phía sau, nhưng không thấy gì
hết.

Đột nhiên một luồng
nước tràn qua chân nàng. Thuỷ triều lên! Janna kinh hoàng, nàng vội vã quay ra.
Nước triều lên rất nhanh. Thoạt đầu ngập bàn chân nàng, bây giờ đã đến bụng
chân. Janna kéo váy lên, nhưng vướng víu quá, nàng bèn để mặc cho nước thấm ướt
gấu váy.

Bây giờ nước biển chảy
vào ầm ầm, đã ngập đến thắt lưng. Janna vẫn cố bước. Mấy lần nàng đi nhầm đường
phải quay lại rẽ sang lối khác. Hang động này như một mê hồn trận, nàng rất khó
để không bị lạc. Nước đã lên đến ngực. Nàng tức thở, phải hít rất mạnh mới chịu
nổi. Ngập đến cổ. Không thở được nữa nàng ngửa người ra bơi, rất vất vả chống
đỡ với dòng nước cuốn nàng vào, trong khi nàng cố bơi ra phía ngoài.

Phải cố lên! Nàng lo
nước triều dâng lên ngập cửa hang thì nguy. Nước đã tràn vào tai, vào miệng.
Mấy lần nàng bị sặc. Nàng phải níu vào những hòn đá nhô ra ở thành hang để giữ
cho khỏi bị nước đẩy vào trong. Cố nghển đầu lên để hít không khí, Janna thấy
tuyệt vọng. Nàng chết đuối mất thôi. Derek chắc cũng chết trong ngách hang rồi
vì không thấy một dấu hiệu nào của y.

Cuối cùng mệt quá,
không thể cầm cự được nữa, nàng buông tay, phó mặc cho dòng nước biển lạnh giá
muốn đưa nàng đi đâu thì đưa.

Mắt tối sầm lại. Hình
ảnh cuối cùng đọng trong tâm trí nàng là chiếc ghế đẩy của Anna. Liền sau đấy
nàng không biết gì nữa.

Chương 39

Một tia sáng hồng lóe trong
mắt Janna rồi biến mất. Nàng nghe tiếng người nói:

- Bà ta tỉnh rồi!

Nàng mở mắt, những
khuôn mặt lạ. Luồng ánh sáng lại rọi vào mắt nàng rồi tắt phụt để lại trong cảm
giác của nàng một vòng hào quang mầu hồng.

Tiếng một người đàn ông
vẳng đến tai nàng:

- Bà có nghe thấy tiếng
tôi không?

Janna nghe thấy nhưng
không đủ sức trả lời. Nàng mở mắt và nhìn thấy mái tóc hoa râm và một cặp mắt
xanh nhợt đằng sau đôi mắt kính trắng rất to, gọng đồi mồi.

Người đeo kính lại hỏi:

- Bà thấy trong người
thế nào?

- Tôi…

Janna thấy lưỡi cứng
lại. Nàng cố hết sức thốt lên:

- Chồng tôi chết rồi…

- Không đâu. Ông đang
đợi bà dưới nhà. Tôi là bác sĩ Ramsay còn đây là vợ tôi, Flora. Bà bị tai nạn.
Bác đưa thư tình cờ tìm thấy bà gần cửa hang ngoài biển. Bà đã nhớ ra chưa?

- Derek còn sống à?

Janna nửa như tự hỏi.

- Ông nhà đã báo với
đồn cảnh sát là bà bị lạc

Ông bác sĩ nói:

- Khi bác đưa thư chở
bà đến đây, chúng tôi báo ngay cho ông nhà biết bà chỉ bị choáng. May mà bác
đưa thư biết cách cấp cứu. Bác ta bảo bác ta làm đúng theo như được huấn luyện,
thổi ngạt và bóp tim, nên bà mới sống được. Ông chồng bà đã đợi bà ở đây ba
ngày rồi.

Ông bác sĩ nói luyến
thoắng như để Janna chóng yên tâm.

- Ba ngày?

- Bà thấy chưa? Bà bất
tỉnh lâu như thế đấy. Chính chồng bà cũng ngạc nhiên sao bà lại được đưa về
đây. Ông ấy yên chí bà đã bị lạc trong hang và không ra kịp khi nước thuỷ triều
dâng lên.

Vợ ông bác sĩ bảo
chồng:

- Bà ấy đang còn rất
mệt. Để bà ấy nghỉ. Tỉnh lại được như thế này là may mắn lắm rồi.

Bác sĩ Ramsay không nói
gì, nhét cặp sốt vào miệng Janna lấy thân nhiệt rồi áp ống nghe vào ngực nàng.

Lát sau ông xem cặp sốt
và nói:

- Tốt lắm! Bây giờ thì
yên tâm rồi. Nhưng bà cảm thấy khỏe khoắn để nói chuyện với chồng bà chưa, để
tôi mời ông ấy lên?

Janna gật đầu. Nàng
nhắm nghiền mắt, buông thõng tay. Chân tay nàng rã rời và toàn thân nhức nhối.
Đầu óc Janna mụ đi khiến nàng không thể suy nghĩ gì được nữa. Nàng nhớ lại xem
đầu đuôi như thế nào mà nàng lại bị tai nạn, nhưng tất cả mọi thứ đều bồng
bềnh, chẳng có gì rõ nét ngoài một ý nghĩ: “Thì ra Derek không sao!”.

- Ôi chào cưng!

Janna mở mắt, thấy
Derek đứng trước mặt nàng, tươi tỉnh, rạng rỡ và nụ cười rất tươi trên mặt. Một
làn sương mù nữa bay qua trước mắt, Janna nhắm nghiền mắt lại.

- Nghe tin em thoát nạn
anh mừng quá! Anh vội đến đây ngay và chờ em hôm nay là ba ngày rồi. Em thấy
trong người thế nào?

Janna uể oải lắc đầu,
mắt vẫn không mở:

- Mệt lắm!

Derek nói:

- Em nghỉ đi. Mệt là
phải thôi. Bác sĩ Ramsay bảo em bị đập đầu vào đá và ông ấy sợ có tổn thương gì
ở não không. May mà không sao. Em đã tỉnh và nghe thấy tiếng anh nói…

- Em tìm anh mãi…

Nàng thều thào.

- Quả là cơn ác mộng
khủng khiếp!

Derek nói và ngồi xuống
giường bên cạnh vợ.

- Anh vào xem, đến lúc
quay ra thì không thấy em đâu. Tưởng em đã ra ngoài trước, anh chạy ra đang ngơ
ngác thì nước triều bắt đầu lên, anh hoảng hốt định chạy vào nhưng thuỷ triều
lên nhanh quá, anh buộc phải ra.

Derek ngừng nói giữa
câu, Janna khẽ mở mắt nhìn và thấy rõ y đang nói dối. Nàng đã gọi như thế,
không thể y không nghe thấy. Nhưng nàng không nói gì, lại nhắm mắt.

Derek gạt mớ tóc trên
má vợ, dịu dàng nói:

- Em mệt quá đấy mà.
Bác sĩ Ramsay bảo em cần nghỉ vài hôm cho lại sức. Anh thấy ông nói đúng…

- Anh không đi Paris
gặp bà công tước à?

Janna thều thào hỏi.

- Anh có gọi điện báo
với bà cho chậm vài ngày. Nhưng bà bảo công việc rất quan trọng nên anh đành
phải đi trưa nay. Em chịu khó nằm nghỉ đây vài ngày. Xong việc anh sẽ đến đây
đón em ngay.

- Có để xe ở lại đây
không?

Janna vất vả lắm mới thốt
lên được.

- Anh nghĩ em còn yếu
sức, lái xe rất nguy hiểm. Em cứ yên tâm nghỉ ngơi. Chỉ vài ngày thôi, anh sẽ
trở lại đây đón em.

Nói xong y hôn nhẹ lên
môi nàng rồi đi ra

Janna vẫn nhắm mắt.
Nàng nghe thấy tiếng giầy xa dần và nước mắt nàng trào ra, chẩy xuống gối.

Tiễng cửa mở và tiếng
một phụ nữ:

- Ôi, bà đừng buồn. Ông
nhà đi đã có chúng tôi chăm sóc bà.

Janna hé mắt mở và thấy
khuôn mặt to bè, phúc hậu của bà vợ Ông bác sĩ.

Hôm sau bà chủ khách
sạn Skellig tới nhà bác sĩ Ramsay thăm nàng. Bà mang theo nhiều bành kẹo, những
thứ bà biết nàng rất thích. Bà nói:

- Nghe tin bà bị nạn,
tôi rất lấy làm lạ. Bởi nếu biết bà đi xem cái hang đó thì tôi can. Mùa này
nước triều cao nên rất nguy hiểm.

- Chúng tôi không còn
thời giờ nào nữa. Đúng là hôm sau Derek phải về London để đi Paris.

- Nhưng ông ấy liều
thật. Tối hôm trước, trong đám cưới, chính ông ấy đã hỏi về chuyện thuỷ triều
và mấy người ngồi đấy đã can, bảo không nên đi.

Janna cảm thấy đã đoán
được phần nào, nhưng vẫn hỏi:

- Sao họ lại kể về cái
hang ấy cho chồng tôi biết?

- Việc gì ai phải kể?
Ông Derek biết cái hang ấy từ trước rồi. Ngay hôm mới đến, ông ấy đã hỏi tôi
đường đi tới đó, và còn hỏi tôi cả về thuỷ triều…

***

Một tuần sau, về đến
nhà Derek trên đại lộ Nam Audley, Janna vừa mới ngồi nghỉ một chút trong phòng
khách đã thấy chuông điện thoại reo. Nàng chạy ra nhấc máy.

- Tôi là Dave Wilson
đây. Tôi gọi cho cô từ sáng nhưng thư ký bảo bà chủ đi nghỉ ở Scotland chưa về,
nhưng có thể sẽ về trong ngày hôm nay.

- Vâng, cháu vừa mới về
đến đây.

- Cô thư ký còn kể cô
gặp tai nạn gì trên đó. Có nặng không? Bây giờ sức khỏe cô thế nào rồi?

- Khỏe rồi bác a.

Janna nói.

- Nhưng cụ thể là tai
nạn như thế nào?

Viên luật sư hỏi.

- Chuyện này phải kể
hơi lâu, bác ạ.

- Không sao, tôi có thể
nghe được…

- Không, cháu muốn kể
riêng với bác thôi.

- Vậy cô có thể gặp tôi
được không?

- Cháu rất muốn. Vậy
bác quyết định đi. Bao giờ ạ?

Viên luật sư nghĩ một
lúc rồi nói:

- Tôi cũng cần nói với
cô vài điều. Vậy thế này nhé. Sau đây hai tiếng tôi sẽ chờ cô ở văn phòng ông
Basil trên đường phố Chancery. Được không?

- Thưa bác, được.

- Tốt lắm!

Đặt máy xuống, Janna
vội lên gác, vào phòng tắm. Để mặc dòng nước nóng trên vòi hoa sen chẩy xuống
cho thoa? thích, nàng lau khô người rồi mặc bộ quần áo sạch. Mỗi khi bước
nhanh, đầu nàng vẫn còn hơi váng. Vết thương trên đầu đã kín miệng nhưng để lại
sẹo và nàng kéo tóc che lấp đi.

Không gọi tài xế mà
nàng thuê tắc xi đến phố Chancery, lấy địa chỉ ông Basil trong ví ra tìm số
nhà. Kia rồi, tòa nhà màu xám chì đồ sộ. Nàng ra khỏi xe bước đến cổng. Thì ra
đây là trụ sở đoàn luật gia. Tấm biển đồng ngoài cửa ghi đầy đủ tên và số phòng
của tất cả những luật gia làm việc ở đây.

Nhân viên gác cổng lễ
phép hỏi:

- Thưa bà, bà cần giúp
gì không?

- Tôi cần gặp ông Basil

Nàng nói.

- Phòng giấy của ông
Basil trên tầng ba, phòng thứ hai hành lang bên trái.

Nhân viên gác cổng mặc
chế phục vừa nói vừa dẫn Janna đến thang máy rồi bấm nút để mở cửa. Janna bước
vào, cửa thang máy khép lại.

Đứng trước phòng Basil,
Janna ngắm một lát tấm biển bằng đông sáng loáng ghi tên ông “Basil Matson.
Luật gia”. Nàng chưa kịp gõ cửa đã bật mở. Dave Wilson bước ra nắm tay nàng.

- Dưới nhà đã gọi điện
báo chúng tôi biết

Ông luật sư nói.

- Cô bình phục rồi chứ?

Janna đáp:

- Vẫn còn yếu lắm, thưa
bác Wilson.

- Qua lời cô thư ký chỗ
cô nói thì Derek không cùng về với cô phải không?

- Anh ấy rời Mull đi
Paris cách đây đã một tuần. Anh ấy hẹn về sẽ lên đón cháu, nhưng đợi mãi không
thấy, cháu đành gọi điện cho lái xe của công ty đánh xe lên đón.

- Vậy là hiện giờ ông
ta không có mặt ở London?

- Vâng.

Vừa nói chuyện với
Janna ông luật sư vừa dìu nàng vào văn phòng ông Basil. Trong phòng toàn ghế
bành bọc da. Một người tuổi trung niên, hơi gầy. Có cặp mắt sắc sảo và thông
minh bước ra đón khách.

- Xin giới thiệu với
anh, đây là cô Janna Southworth. Còn đây là bạn tôi, luật sư Basil Matson.

Janna đáp:

- Chào ông!

Rồi nàng đưa tay. Luật
sư Basil nâng bàn tay nàng đưa lên chạm khẽ vào môi.

- Chào cô Southworth.

Ông không buông bàn tay
ấy mà lịch sự đưa Janna đến ngồi vào ghế.

- Thưa cô Southworth!
Rất hân hạnh được gặp cô. Tôi vẫn theo dõi hoạt động kinh doanh của Công ty
công nghiệp Ngôi sao, chi nhánh Los Angeles của cô và rất thán phục. Cô dùng
trà?

- Cảm ơn ông, không

Janna nói rồi ngồi
xuống ghế bọc da.

- Còn anh, Dave?

Chủ nhân hỏi.

- Không, cám ơn anh.
Nhân đây xin anh cho phép đi vào việc ngay. Mỗi lần sang London là tôi có bao
nhiêu công việc phải hoàn thành.

- Vâng, tất nhiên rồi.

- Vậy thế này nhé, cô
Janna. Hôm trước, trước khi về New York, tôi có nhờ ông Basil đây dùng màng
lưới thám tử tư của ông điều tra lai lịch, gốc gác của ông Derek…

Wilson mở cặp, lấy ra
một hồ sơ mỏng mầu xanh nước biển.

- Hôm qua tôi bay sang
đây thì ông Basil đã chuẩn bị xong tập hồ sơ này. Hôm kia, trước khi bay sang
London tôi có gọi điện cho Anna…

- Mẹ cháu sao rồi?

Janna vội hỏi ngay.

- Khoan đã, cô hãy nghe
tôi nói. Anna kể với tôi rất nhiều điều bất ngờ, nhưng yêu cầu tôi chỉ kể cho
cô nghe khi nào thích hợp. Sau khi đọc tập hồ sơ này, tôi thấy chính bây giờ là
lúc thích hợp…

Janna lo lắng:

- Bác kể cho cháu nghe
nhanh lên

- Derek bảo với cô cha
mẹ ông ta đã chết, đúng thế không?

- Vâng, bị bom trong
một trận oanh tạc của phát sít Đức.

Wilson bèn đưa Janna
tấm ảnh phòng to, chụp hai ông bà cụ già đã móm mém, tóc bạc phơ ngồi trên ghế
dài vườn hoa.

Ông nói:

- Bức ảnh này chụp
trước đây một tuần. Hai ông bà già này tất nhiên lúc này vẫn còn sống, chính là
cha mẹ của Derek. Hiện nay hai cụ đều sống trong một nhà dưỡng lão làm phúc tại
quận Clapham. Nhưng chi tiết đó chưa phải quan trọng. Derek trước khi cưới cô,
đã lấy ba đời vợ, đều giầu có và cả ba đều có con với ông ta.

Janna choáng váng:

- Vậy là không phải anh
ta không có con được?

Wilson nói:

- Đúng thế. Và ông ta
cũng không hề làm phi công của không lực Hoàng gia Anh. Thám tử tư của ông Basil
đã gặp một người trong phi đội có chiếc phi cơ oanh tạc ấy. Ông ta cho biết
người lái chiếc phi cơ nhảy dù ra được, nhưng sau đó bị chết do máu ra quá
nhiều. Derek đã lột bộ quân phục phi công của người đó, mặc vào cho ông ta, bởi
chắc ông ta muốn vào nằm trong trại tập trung của Đức dành cho tù nhân lái máy
bay. Tuy nhiên việc này chỉ là điều tôi phỏng đoán…

Ông Basil tiếp lời:

- Điều chắc chắn là
Derek dùng cách đó để tạo một lý lịch mới.

Janna cãi:

- Nhưng điều cháu muốn
biết nhiều nhất là tại sao anh ta muốn lấy cháu? Lấy cháu anh ta có lợi gì đâu?

Wilson nói ngay:

- Cô lầm rồi, cô Janna.
Cô tưởng Derek lấy cô vì tình yêu? Không đâu. Lúc đó hãng bảo hiểm Đầu tư của
ông ta đang thua lỗ, sắp phá sản, ông ta chài cô và lấy cô để cứu vãn tình thế.

Janna không chịu:

- Cứu vãn sao được? Lúc
đó cháu chỉ có hai bàn tay trắng.

- Không phải, cô vừa
được thừa kế khoảnh đất của bà Janet Taylor trị giá không dưới mười triệu đô
la.

- Và Derek dùng nó làm
tài sản thế chấp để vay tiền trang trải công nợ chứ gì?

- Ông ta nói với cô như
thế, thật ra ông ta bí mật bán cho lão Wong.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3