Dặm đường vàng - Chương 30 - Phần 1

Chương 30

Năm đến rồi năm lại đi.
Trong sáu tháng đầu của năm 1965, Janna rất ít gặp Janet. Công việc tiếp khách
của nàng chiếm rất nhiều thời gian. Hết đám tài phiệt này đến đám chủ ngân hàng
khác, từ khắp các nơi trên thế giới đến bàn công việc, tham gia đầu tư góp vốn
với Wong. ít có hôm nào Janna được về trước nửa đêm. Và về đến nhà là nàng mệt
rã rời. Nhưng lúc nào nàng cũng mang theo cuộn băng cát xét mới nhất Anna gửi
cho nàng để nàng có thể nghe được giọng nói thân yêu của bà.

Giọng nói của Anna bao
giờ cũng trìu mến, dịu dàng và bà bao giờ cũng động viên, khuyến khích con gái,
mặc dù Janna biết rằng cuộc sống của bà rất chật vật. Công việc ở hãng làm đồ
trang sức đòi hỏi phải cặm cụi vất vả. Trong lời Anna kể, Janna không bao giờ
thấy bà kể đến một người nào khác. Nàng biết bà rất cô đơn. Sau năm học ở
trường cao đẳng tu nghiệp của Genevieve ở Montreux nàng đã không về New York
thăm bà. Mặc dù bà đã can nàng không về nhưng Janna vẫn cảm thấy nàng có lỗi.

Đầu tháng năm, Wong lại
tổ chức hội nghị với các nhà tài phiệt thế giới, Janna cảm thấy lần này nàng
phải phục vụ một đám rất khác với những đám khách hàng nàng đã từng phục vụ.
Một số trong đám này đáp máy bay phản lực riêng của họ. Vậy mà họ vẫn đem theo
vệ sĩ. Janna có cảm giác họ thuộc loại kiếm tiền bằng những thủ đoạn bất chính
cho nên lúc nào họ cũng sợ người thù oán. Họ không thích những trò giải trí
bình thường mà chỉ đến những câu lạc bộ giải trí lớn. Đặc biệt họ đều rất thích
những trò biểu diễn tình dục.

Trong số những câu lạc
bộ biểu diễn tình dục, Janna chỉ biết duy nhất câu lạc bộ mà Foster đã giới
thiệu cho nàng hồi nàng mới nhận công việc ở Singapore. Nàng đành phải đi tìm
thêm các câu lạc bộ khác và công việc này khiến nàng ghê tởm và nhục nhã. Tuy
vậy, nàng không dám phàn nàn với Wong mà chỉ nhắm mắt thi hành phận sự.

Nguồn cung cấp chỉ dẫn
cho nàng trước hết là những người lái xích lộ Họ thuộc từng tấc đất trong thành
phố. Những buổi tối không phải dẫn khách, Janna thuê xích lô đưa nàng đến những
điểm có trình diễn những pha tình dục. Và nàng trả họ gấp đôi tiền để họ chờ
nàng ngoài cửa, khi nào không chịu nổi thì nàng chạy ra, đã có xích lô chờ sẵn
chở nàng về.

Một trong những điểm
đấy, Câu lạc bộ “Bọ cạp” ở một ngách bên cạnh đại lộ Cầu phương bắc. Janna đã
nghe nói nhiều đến điểm này từ khi đến Singapore, nhưng hôm nay mới đến được
nhân một đoàn khách kêu mệt vì chuyến bay quá dài, từ chối chuyến đi chơi ban
đêm. Họ ngủ ở khách sạn, và Janna được tự do.

Lúc nàng đến, buổi
trình diễn đã bắt đầu. Trên sàn sân khấu nhỏ có hai phụ nữ, đều là người phương
Đông, một khoảng gần năm chục tuổi, một mới mười ba mười bốn. Cả hai đều mặc áo
vừa mỏng vừa rộng khiến khán giả nhìn rõ thân trần bên trong của họ. Họ ngoáy
mông theo nhịp trống. Họ múa chẳng đẹp mà cũng chẳng đúng nhịp gì hết, vậy mà
khán giả bên dưới, cả người Hoa lẫn người Malaysia đều rú lên thích thú, một
phần vì họ đã có hơi men trong người.

Khi hai người đàn bà
lật váy lên, khán giả lại rú lên nữa. Rồi người phụ nữ lớn tuổi giạng rộng hai
chân, làm động tác khiêu dâm nhưng Janna chẳng thấy bị kích thích gì cả mà chỉ
ghê tởm.

Ngán ngẩm và ghê tởm,
Janna quyết định bỏ về. Nhưng nàng không sao lách ra được, bởi khán giả đang
mải mê xem, không ai muốn bị phá rối, nên họ lại đẩy nàng về chỗ cũ. Nàng đành
ở lại và nhìn lên sân khấu, và thấy trò biểu diễn đã thay đổi.

Lần này người phụ nữ
lớn tuổi đè người cô bé xuống rồi làm tình với cô một cách giả vờ. Không thể
chịu nổi, Janna lại một lần nữa tìm cách ra cửa. Khán giả thấy vậy giận dữ văng
ra những câu chửi rủa bằng tiếng Hoa, đá vào nàng trong khi nàng cố lách qua
các hàng ghế. Một người đàn ông Trung hoa béo tốt túm lấy tay Janna, định ôm
nàng nhưng đột nhiên vội buông ra thét lên. Thì ra một bàn tay cứng như thép đã
bóp chặt bàn tay của y.

Người lạ có bàn tay sắt
ấy nói:

- Cô ra nhanh kẻo khốn
đấy!

Dưới chỗ khán giả ngồi,
ánh sáng chỉ tù mù nên nàng không nhìn rõ mặt ông ta. Mãi đến lúc lách ra được
ngoài cửa, còn đang chỉnh đốn lại đầu tóc, Janna lập tức nhận ra người cứu nàng
lúc nãy là Derek Southworth.

Vừa lau hết vết máu
trên má, nàng vừa hỏi:

- Ôi, ông đến đây làm
gì thế này?

Derek cười:

- Tôi cũng muốn hỏi cô
câu đúng như thế.

- Đây là một trong
những công việc mà tôi phải làm.

- Thật không?

Janna nói:

- Thật! Ông chủ của
tôi, ông Wong phải tiếp những vị khách và họ đòi được xem những trò biểu diễn
kiểu như thế này. Nhiệm vụ của tôi là phải tìm những địa điểm có thể giải trí
cho họ.

- Vậy là cô cũng có
nhiệm vụ giải trí cho cả tôi nữa đấy.

- Ông ư?

Derek gật đầu:

- Tôi mới từ London sang
trưa nay, để bàn chút công việc với ông chủ của cô. Sáng mai tôi sẽ gặp ông
Wong.

- Ông thì chắc biết quá
rõ thành phố này, bởi làm sao mà mới đến ông đã biết được địa chỉ này.

Giữa lúc đó, tiếng rú
cuồng nhiệt từ trong câu lạc bộ Bọ cạp lại đưa ra.

Derek nói:

- Lần đầu tiên tôi đến
Singapore và không phải tự tôi tìm đến chỗ này. Tôi nghỉ ở khách sạn Cockpit.
Tôi lên xích lô và bảo anh ta đưa tôi đến chỗ nào tiêu biểu của ban đêm
Singapore. Thế là y chở tôi đến đây.

- Ông là khách của ông
chủ tôi. Vậy nếu ông cần gì…

- Có chứ. Có lẽ ông
Wong không tiếp được tôi ngày mai, bởi mai là thứ sáu rồi. Cho nên tôi sẽ rảnh
hai ngày nghỉ cuối tuần, đang chưa biết làm gì cho hết. Nếu có thể được thì cô
giới thiệu cho tôi biết rừng rậm nhiệt đới…

Janna đáp:

- Ở Singapore còn lại
thứ rừng ấy rất ít. May mà chính phủ can thiệp nhưng cũng chỉ bảo tồn được vài
ngàn mẫu ở giữa đảo thôi…

- Cô đưa tôi đi xem
được không?

- Đấy cũng chính là
nhiệm vụ ăn lương của tôi.

Derek nói luôn:

- Không phải chỉ là
việc ông chủ giao mà còn hơn thế nữa. Cô còn nhớ cô vẫn nợ buổi hò hẹn ở thị
trấn St. Moritz Thụy Sỹ không?

- Lần ấy lỗi không phải
tại tôi.

- Câu ấy lẽ ra cô nên
nói sau dịp nhỉ cuối tuần thì phải.

Janna do dự. Derek vẫn
nhiều chất đàn ông và hấp dẫn như ngày nào. Nàng đáp:

- Cũng được.

- Tôi sẽ thuê xe hơi và
đến đón cộ.

- Tôi có xe. Có lẽ tiện
hơn cả là tôi đến đón ông ở khách sạn. Mười một giờ sáng, được không?

- Tôi sẽ đợi cô đúng
giờ đó.

Ngồi trên xích lô về
nhà, Janna vẫn còn băn khoăn, không biết Derek có tin vào điều nàng giải thích
nguyên nhân có mặt tại câu lạc bộ Bọ cạp ấy không? Sau lần Janna nhận lời một
cách dễ dàng đến gặp ông ta hôm ở thị trấn St. Moritz, rất có thể ông ta cho
nàng là loại con gái dễ dãi. Lần gặp nhau vừa rồi lại càng củng cố thêm cho ông
ta cái định kiến ấy.

Janna mỉm cười một
mình, thì ra những éo le trong cuộc sống dễ làm cho một cô gái ngây thơ bậc
nhất về chuyện tình ái có thể bị đánh giá lầm thành thứ gái lõi đời. Quả thật
nàng vẫn trinh tiết.

Tuy nhiên Janna không
phủ nhận đã từng tưởng tượng ra cảnh nàng làm tình với ai đó. Và đã có lần nàng
nằm mơ thấy làm tình với Derek.

Sáng hôm sau lúc đến
làm việc, Janna được nhân viên trực cơ quan trao cho một gói nhỏ, mở ra thì ra
là một con búp bê bằng vải rất đẹp, mặc quần áo dân tộc Malay, kèm theo một
mảnh giấy ghi: “Hẹn sáng thứ bảy. Derek.”.

Nàng vừa thích thú vừa
cảm động. Đúng là tính cách con người lịch thiệp của Derek Southworth.

Nhân viên trực còn trao
thêm một tờ giấy màu vàng. “Cô có thêm một lời nhắn này nữa.” Đây là lời nhắn
của Janet, nhắc Janna là đã hẹn dịp nghỉ cuối tuần đến nhà bà ở Hock Lam. Bà
nói sẽ chờ nàng vào tối thứ sáu. Hai nơi, biết đi nơi nào? Câu hỏi ấy dằn vặt
Janna suốt cả ngày hôm đó. Cho đến lúc tối, về nhà, nàng quyết định đi với
Derek. Nàng rất ân hận khi phải gọi cho Janet xin lỗi, báo cho bà biết nàng
không thể đến với bà trong dịp nghỉ cuối tuần này được. Để có lý do chính đáng,
nàng bịa ra rằng có một khách hàng phải tiếp. Thái độ thông cảm của Janet càng
làm tăng thêm cảm giác có lỗi của Janna.

Đặt máy xuống Janna tự
thanh minh với bản thân: thứ nhất điều nàng nói với Janet không phải hoàn toàn
dối trá. Sự thật Derek cũng là khách của ông chủ nàng. Thứ hai, nàng đã thầm
yêu ông ta, mà điều ấy đâu có lỗi? Thứ ba, Derek chỉ ở đây ít ngày, còn Janet
lúc nào bà cần gặp nàng chẳng được? Tuy vậy, lương tâm nàng vẫn áy náy không
yên.

Sáng thứ bảy, Janna
phát hiện ắc quy trong xe của nàng đã cạn. Chờ nhân viên cơ khí của hãng đến
thay, phải mất trên một tiếng đồng hồ. Lúc lái xe đến khách sạn Cockpit, nàng
thấy Derek vẫn đứng chờ nàng ngoài cửa với một bó hoa trên tay, đã hơi héo. Y
nói, làm ra vẻ rầu rĩ:

- Trước đây một tiếng
đồng hồ nó còn rất tươi.

- Tôi rất lấy làm tiếc.
Xin lỗi ông! - Janna nói, rồi giải thích nguyên nhân khiến nàng đến muộn.

- Hoa thì xử lý cách
sao đây? - Derek nói lúc hai người đi ra bãi đậu xe.

- Ta sẽ làm đám ma cho
nó. - Nàng nói rồi quăng bó hoa ra ghế sau. - Cái quan trọng là tình cảm. Tôi
rất cám ơn ông về cả hoa lẫn búp bê. Búp bê rất đẹp.

- Tại tôi thấy con búp
bê này giống cô ở nhiều điểm.

- Trừ quần áo, màu tóc,
và nước da?

Derek cười:

- Nhưng mũi thì hệt!

Janna đưa chìa khóa xe
cho Derek.

- Ông muốn cầm lái
không?

- Cô tin tưởng ở tôi
đến thế cơ à?

- Sau chiếc Ferrari thì
mọi thứ đều dễ.

Derek ngồi sau tay lái,
nổ máy, y hỏi:

- Cô nhìn thấy nó ở St.
Monritz chứ gì?

Janna gật đầu rồi ngồi
vào ghế cạnh Derek.

- Hôm ấy tôi ngồi ở
tiệm đợi cô cho đến nửa đêm. Cứ đinh ninh thế nào cô cũng đến. Nhưng nguyên
nhân tại sao vậy?

Janna kể lại cho Derek
nghe chuyện nàng đã leo qua cửa sổ và làm đủ mọi cách nhưng đều bị Genevieve
ngáng trở. Vừa kể nàng vừa ngừng giữa chừng để chỉ đường cho Derek.

- Nghe cô kể tôi đoán
là bà ta biết cô có hẹn với ai? - Y nhận xét.

- Tôi cũng nghĩ vậy.
Tính bà Genevieve xưa nay có nghiệt ngã như vậy đâu.

- Cô có biết rõ con
người bà ta không?

Janna bèn kể chuyện làm
thế nào mà cô lại đến học ở trường Cao đẳng tu nghiệp này, rồi kể cả mối quan
hệ thân thiết của ba người bạn gái Genevieve, Anna và Janet, họ đều thoát khỏi
khu tập trung Do Thái ở Vacsava, rồi cùng bị giam trong trại tập trung Miranda
de Ebro và chuyện Janet hiện đang sống ở Singapore.

Derek ân cần hỏi:

- Bà Genevieve có kể
cho cô nghe về những câu chuyện xảy ra trong trại tập trung Miranda de Ebro
không?

Janna lắc đầu:

- Có vẻ bà ấy muốn quên
đi cái dĩ vãng khủng khiếp ấy.

Derek vẫn moi thêm:

- Còn Anna và Janet thì
sao? Có kể gì không? Có miêu tả cuộc sống trong trại tập trung như thế nào chứ?

- Chỉ những nét chung
chung thôi. - Janna đáp, nàng ngạc nhiên sao Derek lại quan tâm đến chuyện ấy
thế. - Nhưng ông hỏi làm gì?

- Vì cuộc sống ở đấy
khủng khiếp. Tôi cũng đã bị giam ba năm trong một trại tù binh chiến tranh của
Đức về hiểu rằng không có thứ địa ngục nào khủng khiếp hơn.

Janna hỏi:

- Trước kia ông thuộc
binh chủng nào?

- Không quân. Tôi là
phi công của Không lực Hoàng gia Anh, bị bắn rơi trong một phi vụ sang ném bom
Đức.

- Có phải những cái sẹo
kia không?

Những cái sẹo ở cổ tay
y lộ rõ khi y cầm tay lái, nhưng lúc Janna hỏi đến chúng thì Derek bất giác kéo
cái cổ tay sơ mi xuống để che. Y nói:

- Tôi bị ngã vào đống
sắt vụn của máy bay bị rơi. Cổ tay và cổ chân của tôi bị nát ra. Bác sĩ ở trại
tù binh đã băng bó cho tôi, nhưng xương bị lệch và sau chiến tranh thì người ta
phải mổ và ghép lại cho tôi…

Nàng thấy mủi lòng,
nói:

- Ôi, vậy mà tôi lại đi
gợi lại những chuyện đau lòng ấy.

Vừa nói chuyện họ vừa
cho xe chạy theo hướng Đông bắc và lên đến một đỉnh núi, cao khoảng sáu trăm
bộ.

Janna nói to:

- Bukit Timah, điểm cao
nhất của đảo này.

Họ ra khỏi xe, đi bộ
dạo chơi trên những con đường xuyên qua khu rừng rậm nhiệt đới cuối cùng còn
sót lại ở đảo này. Xung quanh tiếng chim hót. Gió thổi từ biển lên lay động
cành lá.

- Ôi phong cảnh sao mà
kì diệu vậy!

Janna nói và nàng phát
hiện ra bỗng nhiên giọng nàng như thì thầm.

Derek không đáp, y ngửa
đầu nhìn những ngọn cây cao chót vót, nơi những mảng hoa phong lan nở thành
từng chùm. Cằm y thon lại, Janna cảm thấy như người đàn ông đồng hành của nàng
đang chìm vào trong mơ màng.

Lúc Derek cất bước đi
sâu vào khu rừng nhiệt đới rậm rạp, nàng khoác ta y, như thể tìm được sự che
chở ở cánh tay khỏe mạnh của y. Nàng cảm thấy như đang đi trong cõi mộng và một
lát nữa, mộng tan biến và nàng sẽ trở lại cuộc sống thực tế. Derek có lẽ đoán
được cảm giác ấy của cô gái trẻ xinh đẹp. Y quàng tay ôm đôi vai mềm mại của
Janna và dẫn nàng trở về xe. Những con khỉ vẫn gọi nhau líu ríu và nhảy nhót
trên cành. Chim vẫn đập cánh, bay chuyển từ bên này sang bên kia.

Lúc họ đến bãi trống,
chan hòa ánh nắng trên đỉnh núi, y khẽ hỏi:

- Cô có sao không đấy?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3