Dặm đường vàng - Chương 24 - Phần 2

Geneviene nhún vai:

- Cũng có thể có chuyện ấy, bác không dám khẳng định, bởi bác không biết. Bác chỉ biết Keja rất quý Kandalman, đến mức tặng ông ấy cái lắc bằng vàng mà ông ấy luôn đeo ở ngực.

- Hai người có tình ý gì với nhau không ạ?

- Bác không tin. Bởi phong tục của dân tộc Keja nghiêm cấm quan hệ tình dục ngoài hôn thú.

- Nhưng mẹ cháu vẫn sinh cháu đấy thôi.

- Mẹ đẻ cháu thường ngủ qua đêm tại căn hầm cố thủ của ông Kandalman trong khu tập trung. Bac nghĩ cho dù ông ấy có bất cần phong tục Digan thì cũng chưa chắc ông ấy đã quan hệ tình dục với mẹ cháu, bởi kiểu cách làm tình của ông ấy rất thô lỗ… Nhưng thôi, bác cháu ta chẳng nên đi sâu vào khẩu vị từng người. Bác chỉ muốn nói rằng Kandalman không phải loại người sâu sắc về tình cảm.

Janna cảm thấy Geneviene không muốn nhắc lại quan hệ cũ giữa bà và người đàn ông kia, nên nàng nói:

- Mẹ Anna cháu chỉ biết và kể cháu nghe về chuyến đi xuyên qua dãy núi Pyrenees và cuối cùng là cái chết của mẹ đẻ cháu lúc sinh cháu mà thôi.

- Nguyên chuyện đó cũng đủ cho cháu thấy mẹ đẻ cháu là người gan góc đến mức như thế nào. Thật là một con người đáng khâm phục.

- Ai cũng nói như vậy nhưng cháu vẫn thấy mơ hồ quá.

Geneviene đắn đo rất lâu để chọn lời rồi mới nói:

- Keja tính e thẹn, nhút nhát… nhịn nhục nữa, khác hẳn tính nết cháu bây giờ, Janna ạ. Đấy là theo bác nhận xét chưa chắc đã đúng.

Bà im lặng một lát rồi nói tiếp:

- Bác rất muốn cung cấp cho cháu vài thông tin nào cụ thể hơn, nhưng thật khó. Thôi để dịp khác vậy. Bây giờ cháu về phòng nghỉ. Khuya rồi.

Câu chuyện làm Janna càng băn khoăn hơn. Tuy được biết thêm một số chi tiết về mẹ đẻ nàng, nhưng chính vì thế càng kích thích nàng muốn biết nhiều hơn nữa. Dặc biệt nàng rất muốn biết cha nàng là ai.

Trong tâm trạng đó Janna không làm sao tập trung tư tưởng học tập và nàng cũng thờ ơ với mọi thứ xảy ra xung quanh. Elke nhận thấy bạn cùng phòng đờ đẫn, uể oải, bèn khuyên Janna nên thay đổi cách sống đi.

Đêm đó, sau khi bà thư ký ban giám hiệu đi kiêmt tra các phòng xem các nữ sinh đã đủ mặt để chuẩn bị lên giường chưa, Elke rủ Janna trèo qua lối cửa sổ, bám vào lưới đan để dây hoa leo, xuông đất và rón rén đi về phía sau trường. Cô dẫn bạn theo con đường nhỏ men hồ về phía thị trấn Montreux. Đến nông trại nằm giữa trường cao đẳng tu nghiệp và thị trấn, cô bảo Janna đứng đợi rồi chạy vào trong nông trại.

Còn lại một mình, Janna mới sực nhớ không đem tiền theo. Số tiền ít ỏi nàng có được từ hôm ở New York đến đã bị Elke nướng trên bàn bạc mất rồi và không hy vọng có thể nhận được tiền của Anna gửi đến cho. Hôm mới đến đây, Janna gọi điện cho mẹ nuôi và nghe Anna nói nàng biết bà hiện đang rất lúng túng về tiền nong. Qua thời gian lo vụ chạy kiện, bao vốn liếng của Mark cạn sạch và còn kéo thêm nợ nần nữa. Tài sản của cửa hàng tranh bị nhà nước tịch biên để đền bù cho những khách hàng mua phải tranh rởm. Vì vậy Anna đã phải trả lại căn hộ ở đường Bờ sông để thuê một căn hộ nhỏ và xầu xí. Đồng thời bà nhận làm công cho một hãng bán buôn hàng nữ trang tại Đại lộ số Bảy.

Tiếng động cơ vọng đến kéo Janna trở lại với thực tại. Nàng thấy Elke ngồi sau tay lái một chiếc Porsche bỏ mui được.

Cô gọi bạn:

- Vào xe! Nhanh lên mới kịp uống thứ gì đó trước khi nhà hàng đóng cửa.

Janna vừa bước vào xe thì Elke đã đạp cần ga và chiếc xe Porsche lao vút trên con đường đầy bụi.

- Hôm nay mình mới biết là sinh viên được phép mang xe hơi theo. - Janna nói to để át tiếng động cơ nổ vang.

- Đâu có. - Elke đáp. Làn tóc vàng của cô bay ra phía sau, theo chiều gió, trong khi cô chuyển sang số cao nhất. - Chính vì vậy mà mình phải trả tiền cho lão chủ nông trại để lão cho mình gửi nhờ.

Janna cố để trí óc thư thái lúc chiếc Porsche lao vun vút trên con đường ngoằn nghèo sất bên bờ nước. Nhưng nàng chỉ thở phào được khi Elke phanh xe trước cửa một tiệm ăn nhỏ trông ra hồ.

Janna nói:

- Mình rất ghét khi bạn đang vội! Lao gì mà như điên vậy?

- Bạn chịu đựng vậy thôi. Tính mình nó như thế mất rồi.

Elke bật cười đáp, tay vuốt lại mớ tóc rối bù trên đầu, rồi nắm tay bạn, lôi nhanh vào tiệm Cafe Pully, nơi máy quay đĩa đang chơi bài “Bob Dylan thổi theo với gió”.

Phải một lúc sau mắt của Janna mới quen với ánh sáng chói chang trong tiệm. Còn đang lóa mắt, nàng vấp phải cái bàn của một nhóm thanh niên nam nữ trạc ngoài hai mươi tuổi đang ngồi.

- Mắt để đâu vậy, thằng cha?

Janna nhìn thấy người vừa nói là một thanh niên vóc dáng lực lưỡng, trạc tuổi nàng, tóc đen quăn, và mặt xương xương. Anh ta mực áo bludong thể thao dành cho vận động viên trượt tuyết, còn rây mấy giọt rượu vang đỏ bắn ra từ chiếc cốc do nàng vấp vào cái bàn làm đổ.

Nàng nói:

- Xin lỗi… Tôi lóa mắt…

- Dân Mỹ hả?

- Đúng thế. Bang nào?

- New York. - Janna vừa trả lời vừa đưa mắt tìm xem Elke đâu và thấy cô bạn đứng cạnh quầy nói chuyện với một chàng trai nào đó.

- Nơi đó âm u lắm, anh bạn à?

- Tôi không phải anh bạn. - Janna lạnh lùng đáp. - Có lẽ phải tìm một người nào giỏi giang hơn để bàn về New York đấy.

- Hây, dễ tính một chút đi nào, cô bạn! - Anh chàng nhe răng cười. - Tên tôi là Joe Dawson. Tên cô là gì?

- Janna.

- Họ?

Janna ngập ngừng

- Maxell- Hunter.

- Họ quái gì mà nghe như nhãn hiệu xe hơi vậy. Pierce Arrow, Maxell-Hunter… Với cái ghế lại đây với bọn này.

Giọng ăn nói trơ trẽn làm Janna chối tai.

Dawson hỏi:

- Cô uống gì nào?

Janna đáp:

- Coca thôi.

Anh ra gọi lấy Coca rồi nói:

- Cô làm cái trò gì ở đây?

- Học.

- Lăng tẩm Taj Mahal hả?

Janna gật đầu.

Anh chàng Dawson nói:

- Tôi có nghe Elke kể rồi. Ngột ngạt lắm phải không? Nhưng Elke không chịu để bà ta buộc chân cô ấy. Elke đúng là một cô gái táo tợn.

Janna hỏi:

- Còn anh? Anh sang Thụy Sỹ này làm gì?

- Hỏi nghiêm chỉnh hay đùa đấy?

- Câu hỏi rất bình thường.

- Cô không biết tôi là ai thật ư?

- Sao tôi lại phải biết?

- Vậy mà tôi đinh ninh là cô cố tình đâm sầm vào bàn của bọn tôi để kiếm cớ xin lỗi và làm quen tôi cơ đấy!

- Tôi sang với Elke đây.

Janna nói. Nàng rất ghét cái thói vênh váo của anh ta. Nhưng khi nàng vừa quay người thì bị anh ta kéo người lại.

Dawson nói:

- Có gì lạ đâu nhỉ? Nếu như cô là vô địch trượt tuyết và mọi người đều biết tiếng thì cô cũng như tôi thôi. Tại Thụy Sỹ, vô địch trượt tuyết cũng oai như là vô địch bóng chày ở Mỹ vậy.

Janna thở phào nhẹ nhõm khi thấy Elke đi đến cùng anh chàng mà lúc nãy cô ta nói chuyện ở cạnh quầy.

Cô bạn Đức nói:

- Vậy ra bạn đã quen Joe Dawson rồi ư?

- Khó đi lọt qua anh ta quá!

- Dawson đã kheo với bạn anh ta vĩ đại đến đâu rồi chứ?

- Thôi đi! - Dawson phản đối. - Đoạt chức vô địch quốc tế đâu phải xoàng!

- Trên sườn núi thì anh ta rất cừ, thậm chí là xuất sắc nhất thế giới. - Elke nói. - Nhưng trên giường thì anh ta… thôi cứ tạm xếp vào loại trung bình.

- Đa tạ. - Dawson nói, giả vờ tự ái.

- Nhưng có một người bạn rất đáng làm quen. - Elke quay sang chàng trai đứng bên cạnh cô. - Fritz Demmer, đây là cô bạn tôi đã kể với anh đấy, cô Maxell-Hunter.

- Rất vui được làm quen với cô. - Demmer nói chậm và từ tốn như thể cân nhắc từng chữ.

Elke nói thêm:

- Demmer là người Thụy Sỹ, nhà ngân hàng và độc thân nên ứng cử vào ngôn ngữ nào cũng được tất.

Demmer nói:

- Elke nói đùa đấy thôi. Đúng tôi là dân Thụy Sỹ và độc thân, nhưng chỉ là loại xoàng trong ngành ngân hàng thôi.

Elke nói:

- Demmer không xoàng đâu! Thường xuyên buôn bán cổ phiếu ở thị trường chứng khoán Zurich đấy.

Demmer giải thích:

- Ở Thụy Sỹ, nhân viên ngành ngân hàng nào cũng đều tham gia vào việc buôn bán cổ phiếu.

Janna thấy mến cái tính rụt rè của anh chàng này, ít nhất cũng ngược với anh chàng Joe Dawson vênh váo, táo tợn. Demmer Dawson đúng là hai thái cực về đủ phương diện. Dawson lực lưỡng thì Demmer ẻo lả. Anh ta mặt mũi trắng trẻo, mắt cũng màu nhạt, Dawson tóc dầy đen, còn Demmer thì tóc mềm, mỏng và màu không ra vàng không ra nâu. Do vậy trông Demmer có vẻ già dặn hơn. Janna đoán anh ta khoảng ba mươi tuổi. Bộ âu phục màu ghi nghiêm chỉnh cũng khác hẳn những người khác trong tiệm, đều mặc quần áo thể thao: quần jeans và áo len dài tay, cổ lọ.

Janna hỏi:

- Vụ ám sát Tổng thống Kenedy ảnh hưởng đến thị trường Châu Âu như thế nào?

Demmer cười ngượng nghịu, hình như anh ta cho câu hỏi của Janna cốt là để trêu anh ta. Anh ta ngập ngừng hỏi lại:

- Cô hỏi thật hay hỏi đùa đấy?

Janna đáp:

- Tôi hỏi thật. Hồi còn ở New York, tôi theo dõi rất sát tình hình thị trường chứng khoán.

Demmer hỏi:

- Cô cũng buôn bán cổ phiếu à?

- Nghiệp dư thôi.

Janna đáp, rồi kể cho Demmer nghe nàng có người bạn trai quan tâm đến vấn đề này và thỉnh thoảng rủ nàng cùng tham dự.

- Ngán quá! - Dawson hét lên, có vẻ anh ta không được mọi người chú ý đến mình.

Thấy ở đây tiếng nhạc trong máy quay đĩa vang to át hết mọ thứ rất khó nói chuyện, Demmer rủ Janna ra ngoài, nói chuyện tiếp trên chiếc bục ngay sát bờ hồ. Janna đồng ý. Nàng ra theo và trò chuyện với anh chàng Demmer này suốt một tiếng đồng hồ sau đó. Nàng lắng nghe Demmer kể về hoạt động của anh ta, những rắc rối trong luật ngân hàng của Thụy Sỹ và cách thức buôn bán cổ phiếu tại thị trường chứng khoán Zurich. Giọng Demmer nói chậm rãi, tỉ mỉ khiến nàng thấy nàng đúng là một người làm ăn đứng đắn và tốt bụng.

Demmer nói:

- Mỗi tuần tôi đến Zurich vài ba lần. Tại sao cô không đi cùng tôi đến đấy một lần nhỉ?

Janna đáp:

- Nghe thú đấy, nhưng tôi sợ không được nhà trường cho phép.

Demmer lấy ví, rút tấm danh thiếp đưa nàng:

- Nếu khi nào có dịp đi được, cô gọi điện cho tôi theo địa chỉ này.

Máy quay đĩa ngừng chạy và đèn trong tiệm bắt đầu tắt dần.

Janna nói:

- Hình như họ sắp đóng cửa.

- Để tôi đưa cô về.

- Cảm ơn anh nhưng tôi e Elke muốn tôi cùng đi với nó về.

Hai người quay vào tiệm, nhưng không thấy Elke và Dawson đâu. Demmer hy vọng nói:

- Hình như bạn cô về rồi.

Janna cũng tưởng thế, nhưng khi bước ra ngoài, nàng thấy Elke ngồi với Dawson trong chiếc xe Porsche và cô ta đã gần như cởi hết quần áo. Nàng bèn bảo Demmer:

- Có lẽ anh phải chở tôi về Montreux giúp.

Demmer cầm tay Janna, dẫn đến chỗ xe của anh ta đỗ: một chiếc Fiat nhỏ. Anh ta lái thong thả, thận trọng, theo lời của Janna cho tới nông trại, nơi Elke gửi xe của cô ta.

Nàng nói:

- Trường kia rồi, tôi đi bộ được.

Không khí im lặng căng thẳng rồi Demmer đỗ xe, rụt rè nói:

- Tôi rất muốn được gặp lại cô.

Janna nói:

- Nếu lúc nào đi được, tôi sẽ gọi điện cho anh.

Anh nói:

- Cô cố xin phép nhà trường nhé!

Tính cả thẹn của anh ta thật tội nghiệp và độ nhiên Janna cảm thấy mình có lỗi. Như theo một bản năng nàng hôn nhẹ lên má Demmer rồi bước ra khỏi xe, chạy vội về phía trường.

Lâu đài Chillon chìm trong yên ắng và mỗi bước chân của nàng như vang vọng trong đêm tối. Nàng leo dàn hoa lên tầng hai, chui qua cửa sổ vào phòng. Không ai hay biết gì hết. Vài phút sau nàng đã an toàn nằm trên giường.

Mãi gần sáng, Elke mới về. Cô vẫn còn say rượu, cho nên lúc leo lên dàn hoa, cô gây tiếng động khá to, khiến Janna thức giấc.

Cô sinh viên Đức cầu nhầu:

- Khủng khiếp! Dawson với mình dùng nhiều cocain quá!

- Mình không hiểu sao bạn lại có thể thích được anh ta. - Janna nói, lúc cởi áo ngoài cho bạn.

- Dawson có những ưu thế của anh ta chứ.

Elke đáp, tự ngắm tấm thân trần của cô trong tấm gương to gắn mặt sau cánh cửa phòng. Ngực của cô có nhìêu vết cắn, và lưng cô có nhiều vết cào cấu.

- Mày thấy Demmer thế nào, Janna?

- Anh ta dễ thương.

Elke ngáp, nói:

- Đấy là mặt kém của anh ta đấy. Bọn con trai Thụy Sỹ đều như thế hết, trông thì dễ thương nhưng ù lì lắm.

- Demmer rủ mình đi Zurich xem thị trường chứng khoán với anh ta.

- Lúc bốc lên thì anh ta như vậy thôi.

Janna nói:

- Mình cũng muốn đi, chắc chắn là sẽ rất thú.

- Vậy thì đi!

- Như vậy thì mình sẽ phải đi vào một ngày trong tuần.

- Khó gì đâu. Trường có kế hoạch tham quan Davos và xem cuộc thi tranh giải Cúp thế giới về trượt tuyết trong tuần sau. Mày chỉ cần đợi đến lúc mọi người lên xe mới báo cáo cho bà Feury là mày ốm. - Elke nói.

Suốt cả một ngày, Janna tính toán mưu mẹo. Quả thật nàng rất thèm xem thị trường chứng khoán Zurich. Cũng chỉ cần vắng mặt ở trường trong khoảng thời gian ngắn thôi.

Sáng hôm sau, nàng gọi điện cho Demmer, báo tin nàng có thể đi Zurich với anh ta vào thứ năm tuần sau, dặn Demmer đón nàng ở công nông trại, nơi đêm hôm qua anh ta đã thả nàng xuống. Demmer tỏ ra rất ngạc nhiên không ngờ Janna đã gọi điện nhanh như vậy và anh ta hớn hở chấp nhận ngay.

Sáng thứ năm, toàn thể nữ sinh dậy sớm hơn thường lệ để đến Davos kịp giờ bắt đầu cuộc thi trượt tuyết. Kỳ này ai cũng tin Joe Dawson sẽ đoạt cúp vô địch. Trường thuê một xe buýt và sau bữa điểm tâm, mọi người lên xe. Đúng đến phút cuối cùng Janna báo cáo cô bị đau họng và sốt.

Bà Geneviene lo lắng hỏi:

- Sao cháu không nói sớm hơn?

Janna đáp làm ra vẻ như người ốm:

- Cháu mới bị cảm lúc đêm.

Geneviene vẫn lo lắng:

- Trường đi cả, không có ai ở lại trông nom cháu. Bác lại cho nhân viên nghỉ hết cả rồi.

Janna nói để bà yên tâm:

- Cháu tự lo được.

Geneviene vẫn còn năn khoăn:

- Số điện thoại của bác sĩ Brassard ở phía trên bảng thông báo, nếu cháu thấy sốt cao thì phải gọi điện ngay cho ông ấy, nhớ chưa?

Janna nói:

- Vâng ạ.

Nàng làm ra bộ mặt người ốm cho đến khi xe buýt chạy khuất tầm nhìn, mới lao như bay về phòng, vội vã thay quần áo. Nàng bỏ quần và áo cổ lọ ra, mặc một bộ váy rời nhau rất đẹp của Elke có lần cho nàng mượn nhưng sau năn nỉ nàng cứ giữ lấy mà dùng. Sau đó nàng chạy nhanh đến nông trại, đã thấy Demmer ngồi trong xe đợi sẵn.

Xe chạy từ đó đến Zurich mất bốn tiếng đồng hồ. Khi tới nơi đã là giữa trưa, thương gia đi lại tấp nập trên quãng dường phố Bahhofstrasse, chạy từ hồ đến ga xe lửa. Trong lúc Demmer lái xe bên những đám người và xe cộ di chuyển, Janna liếc nhìn những tủ kính bầy hàng hóa đủ mầu sắc. Thấy vậy, anh chàng nhà ngân hàng Thụy Sỹ trẻ tuổi bèn bảo:

- Đến thị trường chứng khoán xong, chúng ta sẽ đi thăm thành phố.

Họ bước vào một tòa nhà cổ kính, xây bằng đá, nơi được dùng làm trụ sở của thị trường chứng khoán. Nhiều người hô to rao bán hoặc hỏi mua các cổ phiếu. Trên tường là những màn hình rất lớn. Các thương nhân ngồi chăm chú xem, mỗi người giữ hai ba máy điện thoại bên cạnh và lúc nào cũng đang áp một máy vào tai, nói và nghe, rồi lại đặt xuống nhấc máy khác lên. Họ trao đổi giá cổ phiếu với khách hàng của họ ở các nơi. Không khí náo nhiệt sôi động đến mức làm Janna phải phá lên cười.

Demmer nói:

- Cô dứng đây, tôi ra kia một lát. Xong việc tôi sẽ quay lại và giảng cho cô hiểu việc mua bán cổ phiếu diễn ra theo cách nào.

Janna nhìn theo, thấy Demmer chào các thương nhân anh ta gặp trên dường tiến vào giữa thị trường chứng khoán. Nàng ngạc nhiên thấy anh ta đột nhiên biến đổi hẳn. Vẻ e thẹn rụt rè biến đâu mất và trên mặt Demmer hiện lên một vẻ đàng hoàng, tự tin đặc biệt. Đột nhiên nàng nghĩ, có lẽ đây mới phản ánh bản chất thật sự của anh.

Quay lưng lại, Janna chậm rãi đi vòng quanh bên ngoài, quan sát việc mua bán diễn ra tấp nập xung quanh. Rất nhiều cổ phiếu được rao bán cùng một lúc bằng nhiều thứ tiếng, trước hết là Pháp, Anh, Italia và Đức.

Tại khu vực ngoại hối hàng trăm máy viễn thông hối hả nối liên lạc giữa các thương nhân ở đây với London, Rome và New York, mặc cả từng khối lượng lớn tiền bảng Anh, lia Italia, mác Đức, frăng Pháp và đô la Mỹ. Họ bấm máy tính điện tử loại sáu số thập phân để con số hiện lên trên màn huỳnh quang rồi lại đàm thoại tiếp với khách hàng ở nước khác.

Janna đã từng nghe nói nhiều đến “Các ông lùn Zurich” không ngờ hôm nay được nhìn tận mắt thấy họ hoạt động. Nàng đọc báo Wall Street Journal, đã hiểu rằng những tính toán của họ Ở đây có thể khiến họ phất lên, làm giàu rất nhanh nhưng cũng có thể làm họ khuynh gia bại sản. Mark đã có lần dẫn Janna đến sân quần ngựa đánh cá. Ông đặt vào một ô cửa hai đô la. Nhưng đấy là thứ khác hẳn. Trúng con ngựa nào phần lớn là do may rủi, còn ở đây cần phải hiểu biết về thị trường đầu tư, tính toán xem cổ phiếu nào đang mua hoặc bán với giá bao nhiêu là cả một việc quan trọng. Thành công hay thất bại do may rủi chỉ một phần, yếu tố quyết định là ở tài nhận định, đánh giá triển vọng của từng ngành sản xuất, từng hãng kinh doanh, từng xí nghiệp. Janna rất thán phục những ai có cái tài đó.

Nàng đặc biệt chú ý đến một người đàn ông. Người này có vẻ rất thành thạo. Ông ta trạc ngoài bốn mươi tuổi, tóc đen, dầy, hơi hoa dâm ở thái dương, mặc bộ âu phục mầu xanh nước biển thẫm cắt rất khéo. Rất nhiều thương nhân khác bám theo anh ta, hễ thấy ông ta đặt mua cổ phiếu ở cửa nào là bắt chước theo. Hình như ông ta cảm thấy có một người lạ nào đang nhìn, vì Janna thấy ông ta ngẩng đầu lên, mỉm cười với nàng rồi đi về phía nàng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3