Dặm đường vàng - Chương 24 - Phần 3

Ông ta hỏi:

- Cô thích công ty dược phẩm Abbott hay Hoffman-LaRoche?

Janna đáp:

- Abbott.

Ông ta gật đầu, quay vào trong rồi lát sau đi ra, tay cầm một tệp tiền Thụy Sỹ.

Ông ta nói:

- Tiền công của cô.

Nàng hỏi:

- Công nào?

- Cô đã khuyên tôi đặt vào công ty Abbott. Trước đó tôi mua cổ phiếu của cả hai công ty. Nhưng sau khi nghe cô nói thế, tôi bán đi số cổ phiếu của công ty Hoffman-LaRoche. Vừa rồi giá tụt hai điểm. Vậy là cô đã giúp tôi tránh được không mất một khoản tiền lớn. Đây là phần tiền tôi cảm ơn cô.

Janna cười vang:

- Tôi có biết gì về công ty Abbott đâu? Tôi nói hú họa thế vì tưởng ông chơi trò may rủi.

Ông ta nói:

- Đây là thị trường, là mua bán. Tôi thấy cô rất có khiếu về thứ nào đấy. Nào, cô cầm lấy tiền đi.

- Tôi thấy không thể nhận…

- Nếu vậy cô cho phép tôi mời cô và đãi cô bữa ăn tối nay.

Janna đột nhiên hoảng hốt:

- Không được đâu!

- Ăn bữa tối là việc cần thiết. Nhất là ngồi với một cô gái đẹp thì vừa là cần thiết vừa là cái thú vị lớn đấy!

Janna lúng túng:

- Tôi có bạn đi cùng.

- Vậy để dịp khác!

Ông ta đưa cô danh thiếp:

- Nếu cần gì xin cô gọi điện cho tôi

Ông ta quay đi khuất, khiến Janna đứng lại bàng hoàng.

- Xin lỗi đã bắt cô phải đợi quá lâu.

Demmer nói, lúc anh ta hiện ra sau đó vài phút.

- Cô không ngán lắm chứ, tôi hy vọng thế.

- Ồ, không đâu. - Janna đáp, liếc nhìn tấm danh thiếp cầm tay. - Demmer này, anh ta có biết ông Felix Ervin không?

- Biết, nhưng không rõ ông ta là người thế nào, ở đâu tới. Và không phải chỉ tôi và cô muốn biết mà hàng bao nhiêu người cũng muốn biết. Ông Ervin làm ai cũng phải kinh ngạc. Ông ta kiếm tiền cứ như bỡn ấy. Ở đây ông ta kiếm bạc triệu. Sang Paris cũng vậy, rồi cả London và New York, đến đâu ông ta cũng vớ hàng triệu chi trong chốc lát. Nhưng ông ta giữ kín tung tích cho nên mọi người biết Felix Ervin, nhưng không ai rõ lai lịch ông ta. Nhưng tại sao cô quan tâm đến ông ta?

Janna đáp:

- Tôi thấy mọi người xung quanh bám theo ông ta và bắt chước mọi việc của ông ta.

- Đấy là họ hy vọng cũng sẽ kiếm được tiền theo cách của ông ta. Hình như ông ta có được những thông tin mà người khác không có.

Demmer giải thích.

- Ông ta sống ở đâu?

- Ở bất cứ nơi nào kiếm được ra tiền.

Demmer đáp.

Janna đưa mắt nhìn thấy Ervin đang nhìn lên những tấm màn hình. Hình như lại một lần nữa, ông ta cảm thấy có người nhìn mình. Ông ta quay lưng lại và nhìn thẳng về phía nàng. Bốn mắt gặp nhau và nhìn nhau một lúc lâu. Nàng cảm thấy như ông thách thức và nàng quay mặt đi.

Janna nói:

- Tôi phải về Montreux thôi.

- Nhưng tôi muốn đưa cô đi dạo xem thành phố.

- Để lần sau.

Janna nói:

- Nếu các bạn tôi về đến trường mà tôi không có mặt ở đó thì rất phiền.

Dọc đường về Demmer không nói gì hết. Janna biết anh ta ôm hy vọng sẽ đi chơi cùng với nàng ở phố xá Zurich, bây giờ thất vọng nên giận. Nghĩ thế Janna cảm thấy mình có lỗi. Nàng kể Demmer biết nàng không thể làm khác được để anh bớt giận. Nàng mến Demmer nhưng là tình bạn thuần khiết và nàng biết anh ta muốn đi xa hơn, không phải chỉ là tình bạn.

- Liệu tôi có được gặp cô nữa không?

Demmer hỏi, lúc anh ta đỗ xe bên cạnh nông trại

Janna nói:

- Nếu anh bằng lòng giữa chúng ta chỉ là tình bạn.

- Nếu cô hiểu tôi hơn, tình cảm của cô có thể thay đổi.

Janna nói:

- Tôi muốn sống trung thực với tình cảm của tôi lúc này.

Demmer ngồi yên lặng, tay đặt lên vô lăng, mắt nhìn thẳng phía trước. Anh nói:

- Nếu không được là người tình của cô, tôi vẫn muốn là người bạn của cô.

- Tôi biết anh sẽ trả lời như vậy.

Janna nói, hôn lên má Demmer rồi đi nhanh trên con đường dẫn về trường.

Trong những tháng sau đó, Janna đã dần quen với nếp sống trong trường và tạo nên với Geneviene Fleury cái lệ là mỗi tuần hai bác cháu gặp nhau hai lần. Thứ ba và thứ năm sau bữa ăn tối, hai người lên khu ở riêng của hiệu trưởng, uống cà phê và trò chuyện đến khuya.

Thời gian đầu họ nói chuyện về quá khứ và Janna tiếp tục tìm hiểu thêm về Keja, mẹ của nàng. Nhưng rồi xung quanh chuyện đó không còn gì để nói nữa, mọi thông tin về tung tích bố mẹ đẻ của nàng cũng được lật đi lật lại quá nhiều, hai bác cháu chuyển sang bàn về hiện tại và tương lai.

Người phụ nữ Pháp này rất chăm chú thao dõi con gái của cô bạn quá cố và nửa tháng một lần bà gọi điện cho Anna kể tỷ mỷ tình hình sinh hoạt và học tập của con gái nuôi của bà, những tiến bộ Janna đạt được trong trường. Đứa con gái hai bà đã chứng kiến lúc nó ra đời trên dãy núi Pyrenees, rồi lại cùng góp sức nuôi nấng, nay đã thành một thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp, thông minh và có tính cách thẳng thắn, dũng cảm, chinh phục được cảm tình của hầu hết bạn gái cùng học trong trường tu nghiệp này.

Hai bà đều thấy rõ Janna biểu lộ một nghị lực phi thường, hiếm thấy ở những cô gái cùng tuổi. Geneviene thấy rõ điều này trong việc Janna bao giờ cũng chọn những lối đi nguy hiểm nhất mỗi khi nữ sinh viên lên núi Matterhorn trượt tuyết, dưới sự hướng dẫn của một huấn luyện viên giầu kinh nghiệm.

Janna cũng rất thích những buổi trò chuyện với bà hiệu trưởng. Nàng học được rất nhiều ở người phụ nữ Pháp này. Trong chương trình tu nghiệp của trường, phần hoạt động xã hội chiếm vị trí vô cùng quan trọng. Những buổi khiêu vũ, những bữa tiệc do phụ huynh sinh viên bỏ tiền ra tổ chức, mời bạn bè của họ, tập thể nam sinh viên của những trường cao đẳng trong vùng, đem lại cho Janna nhiều bổ ích quý báu chứ không phải chỉ là sự vui chơi.

Janna không có được nữ trang đắt tiền, những bộ trang phục như các nữ sinh viên khác, khiến đôi khi nàng có cảm giác như mình chỉ là một thứ họ hàng nghèo. Mặc dù Elke tính rộng rãi, cho nàng mượn đủ thứ, nhưng Janna vẫn thấy rõ mình không giống mọi bạn học khác. Nhưng mỗi lần cảm thấy tủi thân, nàng lại nhớ đến mẹ nuôi và thấy Anna còn khốn khổ hơn nàng gấp trăm lần.

Janna rất hiểu hoàn cảnh tồi tệ về tài chính của Anna đã không cho phép bà sang dự lễ Thiên Chúa giáng sinh của trường, đồng thời thăm con gái nuôi mà bà quý như con đẻ. Janna cũng hiểu rằng nếu cuộc đời Anna có thể thay đổi thì phải là do nàng quyết định.

Để học hỏi thêm về lĩnh vực tài chính, Janna đặt mua tờ Wall Street Journal và tính toán thấy, nếu nàng mua một trăm cổ phần của vốn đầu tư mà người bạn trai ở Mỹ của nàng đã lựa chọn, nàng có thể lãi 7.000 đô la. Phấn khởi trước kết luận đó, Janna chăm chỉ đọc kỹ từng số báo, đặc biệt chú ý đến những doanh nghiệp nhỏ đang bắt đầu nổi.

Sử dụng thông tin rút ra qua những bài tường thuật đó, nàng kê ra một bản danh sách những doanh nghiệp có giá cổ phần dưới năm đô la. Nàng bàn với Elke, thay vì tiêu phí tiêu phạm số tiền 500 đô la hàng tháng cha mẹ cô tài trợ cho con gái, thử dùng số tiền đó vào một thứ giải trí khác xem sao.

Nhưng khi Elke tỏ vẻ thích thú với sáng kiến của Janna, nàng lại đâm run và vội can ngay:

- Không có gì đảm bảo sẽ lãi đâu.

Cô bạn Đức nhún vai:

- Thì đã sao? Ta cứ thử, mất thì thôi!

Sáng hôm sau, lúc đó là sau lễ đón giao thừa một tuần lễ, Janna gọi điện cho Demmer, nhờ anh mua hộ một trăm cổ phiếu của hãng Burke International.

Được nghe tiếng nói của nàng gọi đến, chàng trai “nhà ngân hàng” rất mừng. Anh ta trả lời:

- Mỗi cổ phiếu của hãng Buker International trị giá dưới năm đô la.

Janna nói:

- Sáng mai, tôi sẽ gửi ngân phiếu đến cho anh.

Nàng chú ý đến hãng Buker International là do đọc một bài báo đăng trên tờ Forbes Magazine, kể về một chi tiết tăng tốc do một hãng nhỏ ở bang California sản xuất đã được nhiều hãng công nghiệp chế tạo máy bay như hãng Hughes và Boeing dùng thử thấy tốt. Một tuần sau, báo Wall Street công bố cả hai hãng chế tạo máy bay đã ký hợp đồng trị giá hàng chục triệu đô la cho hãng Buker, Đặt làm chi tiết tăng tốc kia để lắp vào loại máy bay kiểu mới của họ. Thế là trị giá cổ phiếu của hãng Buker International tăng vọt lên thành 12 đô la.

Nghe tin đó, Elke reo lên mừng rỡ:

- Vậy là vốn chúng ta bỏ ra đã tăng hơn gấp đôi! Chơi thứ này thú hơn chơi xổ số nhiều. Bây giờ ta kiếm chỗ nào đặt tiền lớn hơn đi!

Janna nói:

- Ta có thể bán cổ phiếu của hãng Buker International thanh toán với Demmer rồi dùng số tiền đó thế chấp, mua cổ phiếu khác ngoài lề.

- Sao lại ngoài lề?

- Tức là dùng một ngàn đô la, để mua cổ phiếu giá trị một ngàn năm trăm đô la.

- Có thể làm thế được sao?

Janna gật đầu:

- Demmer đã giảng cho mình hiểu rồi

- Dữ đấy nhỉ!

- Tuy vậy chuyện này hơi nguy hiểm một chút. Lỡ giá cổ phần tụt xuống thì chúng ta sẽ lỗ vốn to.

- Không sao, cứ làm đi! Cũng là thứ chơi bạc, mất tiền của ba mẹ mình cho chứ đâu phải tiền gì mà sợ.

Sau khi nghiên cứu kỹ các thông tin, Janna quyết định chọn hãng Opto Products, chuyên sản xuất thấu kính để dùng cho máy sao chụp tài liệu, được sử dụng rộng rãi tại các hãng lớn chế tạo vi tính, như IBM và Xerox. Hãng Opto Products phát triển một hệ thống không những nâng cao chất lượng bản sao chụp mà còn đơn giản hóa thao tác.

Khi Janna mua một trăm cổ phiếu với giá mười lăm đô la, chỉ sáu tuần lễ sau giá cổ phiếu đó đã tăng vọt lên thành 22 đô la.

Lúc Janna gọi điện cho Demmer nhờ bán đi hộ, anh chàng đã phải thốt lên:

- Cô nhạy cảm về thị trường chứng khoán thiệt đấy!

Nàng đáp:

- Đấy là vận đỏ lúc khởi đầu thôi.

Demmer nói:

- Tôi không tin chỉ là ngẫu nhiên. Tôi thấy cô quan tâm nhiều đến lĩnh vực này, cho nên tôi phải đến thị trường chứng khoán Zurich, đọc thêm một loạt thông báo nữa. Tôi có cảm giác cô có thể đặt cược tài kinh doanh của cô đấy.

Mùa đông tàn, mùa xuân tới và Janna bắt đầu tin Demmer nhận định đúng, bởi mỗi lần nàng ma cổ phiếu ở đâu là chỉ ít lâu sau giá cổ phiếu nơi đó đã tăng vùn vụt. Tháng tư năm 1964, số vốn ban đầu của Elke 500 đô la đã biến thành khoản tiền lớn 8.000 đô la.

Nàng hỏi bạn:

- Ta có nên làm tiếp không?

Elke đáp:

- Mình nghĩ chúng ta nên chơi một quắn nữa, bỏ toàn bộ số tiền đó vào một canh bạc thật lớn!

Janna hơi ngập ngừng:

- Được thôi. Đang có một công ty tên là Arctico mình rất mến. Đấy là công ty Canada, sản xuất máy khoan dầu mỏ. Máy của họ được cải tiến và vượt cả máy của hãng Hughes Tool. Hiện họ mới trong giai đoạn chế thử nhưng triển vọng gần như chắc chắn.

Elke nói:

- Vậy ta còn đợi gì nữa?

- Ta lại làm theo kiểu ngoài lề nhé?

Elke đáp:

- Sao lại không? Từ nay đến khi tốt nghiệp chỉ còn hai tháng nữa. Ta làm một quắn cuối cùng rồi ra trường là vừa.

Janna đặt với Demmer mua cổ phần của hãng Arctico trị giá 12.000 đô la, sử dụng 8.000 đô la sẵn có làm tiền thế chấp cho nên được quyền mua bằng trị giá gấp rưỡi tiền thế chấp đó. Chỉ trong vòng một tuần lễ, cổ phiếu tăng lên ba điểm nhưng báo Wall Street Journal đăng một bài, phát hiện chuyện một thẩm phán ở bang Dallas đã xét xử và kết luận bằng phát minh của hãng Hughes là ăn cắp của một công ty khác. Thế là lập tức, chỉ trong một đêm, giá cổ phiếu của hãng Hughes tụt xuống mười bảy điểm.

Sáng hôm sau Janna nhận được bức điện của Demmer yêu cầu trả nốt 4.000 đô la. Nàng gọi điện cho anh ta và anh ta giải thích rằng bức điện trên chỉ là giả vờ, coi như đã báo cho nàng biết nàng không được hưởng phần ngoài lề mà phải trả đủ số 12.000 đô la.

Janna nói:

- Tôi không thể kiếm đâu ra ngần ấy tiền.

Demmer đáp:

- Nếu vậy e tôi đành phải bán tống bán tháo số cổ phiếu của cô để lấy tiền bù vào chỗ hụt kia.

Janna hỏi:

- Vậy cuối cùng tôi còn lại được bao nhiêu?

Im lặng ngắn. Anh ta đang tính toán.

Anh nói:

- Khoảng một ngàn đô la.

- Anh có thể gửi ngân phiếu cho tôi được không?

- Tất nhiên rồi. Tôi sẽ gửi ngay sáng nay theo đường bưu điện

Demmer dừng lại rồi nói thêm

- Đáng tiếc, Janna ạ, vận đỏ của cô thế là kết thúc rồi.

Janna choáng váng, chưa biết nên nói với Elke thế nào. Nhưng tối hôm ấy, sau bữa ăn nàng nói thì cô bạn người Đức cười vang bảo:

- Không sao! Chúng ta cũng đã được hưởng giải trí những ngày qua, thế là tốt rồi.

Quả là khoản đầu tư vào chuyện kinh doanh vừa rồi khiến Elke thiệt một số tiền, nhưng cô coi đấy chỉ là truyện ly kỳ trong vô vàn những pha đầy kịch tính cô thích hưởng trong cuộc đời. Riêng đối với Janna lại khác: nàng đang hy vọng dành dụm được một món dự trữ, giúp nàng có thể sống tạm sau khi tốt nghiệp trường tu nghiệp này, khi chưa tìm được công việc nào kiếm sống.

Nàng vẫn thường xuyên liên lạc với Anna, hàng tuần viết thư và mỗi tháng hai lần gọi điện, tiền phí tổn được Geneviene nhận để nhà trường chi trả. Qua đó nàng biết được tình hình ở New York rất gay go. Anna khuyên Janna nên khai thác những mối quen biết ở Montreux để kiếm công ăn việc làm bên Châu Âu, nhưng đến hôm nay, chỉ còn chưa đến tám tuần nữa là bế giảng năm học, vậy mà nàng vẫn chưa thấy hé ra một tia sáng nào về chuyện này.

Lối thoát đã bất ngờ tự dẫn đến cùng với sự xuất hiện của bà công tước “phu nhân de Cabo”. Bà ta đến trường vào một buổi sáng trong tuần lễ cuối cùng vào tháng tự Tấm thân đẫy đà của bà ta được bọc trong một thứ y phục nửa như áo thụng Trung Hoa, nửa như tấm khăn choàng. Geneviene giới thiệu bà công tước với sinh viên, bảo đó là chủ nhân của văn phòng giới thiệu việc làm quốc tế. Bà công tước gây ấn tượng mạnh cho đám nữ sinh viên do mái tóc nhuộm mầu xanh lam thẫm gần như đen, búi lên óng mượt. Vẻ đường bệ của bà ta còn tăng thêm nhờ chiếc mĩ sư tử kéo xuống hai lỗ mũi nở to. Môi bà ta mỏng và mím chặt nằm trên cái cằm bạnh. Cặp mắt nhỏ và tròn như hai cúc áo chằm chằn nhìn đám các cô gái trẻ.

Janna có cảm giác bà ta đang nhắm những ai có thể chấm được.

Bà công tước nói:

- Bà hiệu trưởng Geneviene Fleury đã hảo tâm mời tôi đến gặp các bạn sáng hôm nay, giống như bà đã làm năm ngoái và năm kia nữa, tạo điều kiện để tôi mời một số bạn, những ai quan tâm đến hoạt động của văn phòng chúng tôi.

Sau đó bà ta kể về chương trình của bà, giúp cho một số nữ sinh viên tốt nghiệp trường cao đẳng tu nghiệp, sau khi được bà chọn, sẽ tiếp xúc với những nhà doanh nghiệp trên khắp thế giới đang cần tìm kiếm người giúp việc.

Bà công tước nói:

- Những nhà doanh nghiệp lớn đó đang cần loại trợ lý hiểu biết và lịch lãm để tiếp xúc và làm việc với tầng lớp thượng lưu. Điều họ cần là nữ trợ lý của họ phải biết tiếp chuyện một cách thông minh và lịch sự trong những bữa tiệc bàn việc kinh doanh, hơn là biết đánh máy và tốc ký. Tìm thư ký thì dễ nhưng tìm một người phụ nữ xinh đẹp, lịch duyệt, quen sống đài các là chuyện không dễ.

Tiếng xì xào thích thú lan khắp gian phòng và Janna nhìn thấy Elke nghe rất chăm chú.

Bà công tước nói tiếp:

- Các em mỗi người sẽ nhận loại công việc khác nhau, nhưng nói chung các ông chủ tương lai cần các em biết tổ chức một bữa chiêu đãi đúng nghi thức, biết thù tiếp các khách của họ và bảo đảm cho lịch làm việc của họ được tiến hành trôi chảy và chính xác. Lương lậu, thù lao cho các em sẽ tùy thuộc vào công việc. Và các em được quyền tự ý lựa chọn nơi nào làm thích hợp với từng em. Trong khi các em chưa dứt khoát chọn nơi nào, tôi tạo cho các em điều kiện để các em tiếp xúc với những nhà doanh nghiệp đó. Các em được đi đến chỗ họ bằng vé máy bay hạng nhất và nghỉ ở những phòng khách sạn thượng hạng. Sau khi tiếp xúc, nếu các em thấy chưa thích, các em quay về, sẽ được văn phòng của tôi chi trả các khoản chi tiêu dọc đường.

Một nữ sinh viên giơ tay hỏi:

- Phu nhân làm cách nào tìm ra những nhà doanh nghiệp đang cần loại nữ trợ lý như thế?

Bà công tước đáp:

- Trước tiên, tôi tiến hành gặp gỡ và trao đổi với một số em ngay tại đây. Những em được tôi chọn, tôi sẽ mời đến Paris, nơi đóng trụ sở của văn phòng, và sống ở đó một tuần lễ để tôi có dịp tìm hiểu thêm. Mục đích chính là để biết em nào thích hợp với nhà doanh nghiệp nào. Về họ, chúng tôi đã có cả một hệ thông tư liệu và thông tin để biết người nào cần cô gái như thế nào.

Một nữ sinh viên khác hỏi:

- Những chị được bà lựa chọn và giới thiệu công việc năm ngoái tình hình hiện nay ra sao ạ?

Bà công tước đáp:

- Năm ngoái tôi đã lựa chọn được tám cô. Năm kia được năm cô. Không phải tất cả đều ổn thỏa ngay trong lần tiếp xúc với nhà doanh nghiệp đầu tiên. Nhưng đến lần thứ hai thì không cô nào trở về nữa. Hiện nay các cô đang giúp việc cho các nhà doanh nghiệp lớn trên khắp cả ba lục địa. Trong số mười ba cô hiện chỉ có một cô thôi không làm công cho nhà doanh nghiệp ấy nữa vì ông ta đã cưới cô và họ đã có với nhau một đứa con.

Khắp phòng cười vang.

Bà công tước nói thêm:

- Đấy là trường hợp may mắn duy nhất trong số các cô tôi đã lựa và giới thiệu nơi làm việc. Tôi bảo đảm rằng các cô dựa vào tôi sẽ không bao giờ ân hận.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3