Chỉ Dòng Sông Biết - Chương 29 - 30
CHƯƠNG 29
Bản
quyết toán tháng cho ra một con số đẹp, chứng tỏ tháng này lại có khoản lãi ngon lành. Madam Phượng Hoàng đặt
bút xuống rồi đóng sổ lại. Những cải tiến của bà ta nhờ đồng vốn mà đám nhà đầu
tư mới đưa vào đã đem lại kết quả như mong đợi.
Đã
gần đến nửa đêm. Tiếng cười đàn ông khàn đục vọng lên từ đại sảnh tiếp tân bên
dưới. Các nhà quý tộc đang vui thú với rượu sâm banh và brandy tuyệt hảo, với
bánh tôm hùm, vịt quay và các món khai vị cùng rượu nhẹ đắt tiền cũng là
những thứ đã làm cho Nhà Phượng Hoàng trở thành nhà chứa sành điệu nhất London.
Không
chỉ đồ ăn là thứ lôi kéo những quý ông giàu có ngấy đời đến đây hằng đêm. Madam
Phượng Hoàng hiểu rằng điểm hấp dẫn chủ yếu là chất lượng của đám đàn bà sẵn sàng
đem lại một hay hai giờ khoái lạc.
Những
đàn bà phục vụ ở Nhà Phượng Hoàng không chỉ là gái đứng đường tầm thường. Họ đều sinh ra và lớn lên trong các gia
đình tử tế, và biết cách ăn mặc hợp thời. Phần lớn xuất thân từ tầng lớp thượng
lưu, là những góa phụ hay các cô chưa chồng đơn độc giữa đời hoặc cố trả cho hết
đống nợ chồng mình để lại. Tất cả đều có điểm chung: Họ đã phải vật lộn với
nghèo khổ tận cùng vì lý do này hay lý do khác. Họ đã chọn Nhà Phượng Hoàng thay cho đường phố hoặc dòng sông.
Ba
tiếng gõ ngắn đập vào cửa.
“Vào
đi,” bà ta nói và ngoảnh lại.
Cửa
mở ra. Một cô gái trẻ xinh xắn, diện chiếc váy thắc coóc xê chặt để làm nổi
bật bộ nhũ hoa, nhún mình chào.
“Khách
hàng đã đến và đang được dẫn lên phòng, thưa Madam.”
“Cảm
ơn Betsy. Cô về chỗ các vị khách của ta được rồi đấy.”
“Vâng
thưa bà.” Cô gái lại nhún chào lần nữa rồi biến mất.
Madam
Phượng Hoàng đợi đến khi cửa đóng lại sau lưng cô gái rồi mới đi ngang phòng đến
bên tủ sách.
Bà
ta giật một cái cần giấu kín. Tủ sách xoay ngang, mở ra một lối đi hẹp
chỉ có một cây nến tường thắp sáng lờ mờ. Bước vào trong rồi, bà ta đóng bức tường
đằng sau lại.
Người
chủ trước của căn nhà đã cho xây lối đi mật này bởi không muốn gặp lũ đầy tớ
trên cầu thang chính hay các sảnh sang trọng. Những hành lang mật cho phép gia
nhân đi lại khắp nhà mà không cản lối gia chủ hay khách khứa.
Người
chủ cũ của nhà chứa đã tìm ra một công dụng khác cho các lối đi này. Sau khi trừ
khử kẻ tiền nhiệm, Madam Phượng Hoàng đã nối tiếp truyền thống đó. Ở những điểm khác nhau dọc con dường, những lỗ nhỏ được đục
lên tường, cho phép nhìn vào các phòng cạnh đó. Những khe hở ấy được nguy trang
như các bức họa trên tường đối diện. Khách trong phòng không biết đôi khi mình
đang biểu diễn mua vui cho những kẻ trả tiền mua lấy cái nhìn.
Chỉ
những khách hàng thân thiết nhất mới được biết về cơ hội được ngắm nhìn kẻ khác
tham gia váo các trò chơi tình dục. Lệ phí đắt cứa cổ, tất nhiên, nhưng đến giờ
này trong số những người được mời chào sử dụng dịch vụ này chưa có ai từ chối
trả.
Đi
dọc hành lang một lúc, bà ta xuống một cầu thang chật chội. Bà ta đi theo một
hành lang khác thêm lúc nữa rồi dừng lại trước một lỗ nhỏ trên tường.
Căn
phòng ở bên kia tường được thấp sáng bằng đèn dầu đã vặn rất nhỏ. Bốn bức tường
và trần nhà đều giăng màn nhung đen. Ngự giữa phòng là một chiếc giường, trùm
những tấm lụa màu gỗ mun. Bốn chiếc cùm nhung đen lủng lẳng rủ xuống từ bốn cọc
màn kiên cố.
Có
một chiếc tủ tường bằng gương. Trong đó chứa vô số dụng cụ khác nhau, gồm roi
da đủ kích cở và vài món đồ khá kì dị.
Trong
lúc bà ta theo dõi, cửa phòng mở ra. Một hầu gái ăn mặc hở hang dẫn người khách
vào trong.
“Cô
Justine ra lệnh cho ông cởi đồ, gấp gọn lại, rồi nằm xuống giường để chờ hồng
phúc của cô,” cô hầu gái nói.
Người
khách hớn hở gật đầu. “Tôi hiểu.”
Cô
hầu gái bỏ đi. Tiếng kim loại đập vào nhau khi cô ta khóa cứa lại.
Người
khách cởi quần áo với vẻ hăm hở thấy rõ. Ông ta gập đồ lại gọn gàng rồi bỏ vào
ngăn kéo. Ông ta đã cương cứng hoàn toàn. Ông ta nằm úp mặt xuống giường.
Chìa
khóa lại lạo xạo trong ổ. Cửa mở ra đưa vào một người đàn bà cao, mặc váy
đen nghiêm nghị, bos coóc xê chặt cứng. Trông cô ta như một nữ gia sư.
“Anh
có thể đứng lên cạnh giường,” người đàn bà nói bằng một giọng lạnh lùng, buồn
chán.
“Vâng,
thưa cô Justine.”
Người
khách ngoan ngoãn đứng lên.
“Ra
cái tủ đựng dụng cụ trừng giới lấy một cái roi lại đây. Lần này lấy cái lớn
vào, ta nghĩ thế. Ta thấy rằng anh đã không gấp quần áo gọn gàng như anh phải
làm. Anh đáng bị trừng phạt.”
“Vâng,
thưa cô Justine.”
Người
khách mở tủ lấy cây roi da.
“Hôn
cái roi rồi đưa cho ta, sau đó đeo băng bịt mắt vào.”
“Vâng,
thưa cô Justine.”
Người
khách tuân lệnh, áp môi vào tay cầm cây roi trước khi trao lại cho người đàn
bà. Ông ta bước đến bàn, cầm lên một dải lụa đen, buộc quanh đầu mình che kín
đôi mắt.
“Nằm
lên giường, úp mặt xuống.”
“Vâng,
thưa cô Justine.”
Người
khách giơ hai tay mò mẫm tìm lối trở lại sau dải khăn đen. Khi ông ta đã vào vị
trí cô Justine thong thả bước vòng quanh giường, tới mỗi cọc màn lại dừng lại để
cùm chắc cổ chân cổ tay ông ta. Đoạn cô ta cầm cây roi lên.
Madam
Phượng Hoàng ngoảnh mặt khỏi lỗ mở trên tường để quay trở lại cầu thang dẫn về
phòng làm việc. Chẳng vui thú gì khi nhìn Elwin Hastings chịu sự trừng phạt của
mình. Lão khốn này thích thú chuyện đó kia mà. Lão trả một đống tiền cho việc
đó.
Theo
những hành lang mật, bà ta trở lại khu phòng riêng.
Chuyện
làm ăn ở Nhà Phượng Hoàng hiện rất êm thấm, nhưng có một vấn đề mới hiện ra. Rõ
ràng là cần phải làm gì đó với Louisa Bryce. Ả ta đang đặt ra quá nhiều câu hỏi.
Bà
ta mở cửa căn hộ riêng của mình. Người ấy đang chờ, như bà ta đã trông đợi.
“Anh.”
Bà ta mỉm cười lao vào vòng tay rộng mở.
Người
này hôn bà tham lam, ngấu nghiến. Những ngón tay hắn lần tới móc khóa váy bà.
Vài phút sau hắn đã kéo bà ngã xuống nệm.
CHƯƠNG 30
Đó
cũng chính là nhà hàng họ đã chọn lần đầu tiên cách đây hơn một năm khi bắt đầu
cần gặp nhau bí mật. Theo thói quen, họ tới một bàn ở tít sau nhà hàng. Từ vị trí đó, cả Anthony và
Fowler đều quan sát được cửa ra vào rất rõ.
Cái
nơi nhỏ xinh này thuộc về một ông đầu bếp người Pháp và có món gà xốt vang
không đâu bằng. Rượu vang phục vụ ở đây cũng toàn loại thượng hạng. Nhưng điểm
hấp dẫn chủ yếu lại nằm ở vị trí của quán này - khuất trong một con hẻm nhỏ vô
danh cách khá xa Scotland Yard. Ở đây, Fowler không phải lo sẽ đụng đầu đồng
nghiệp nào đó.
“Từ
năm ngoái, tôi đã nói với ông rằng vụ án mạng của Gavin và vụ tự tử của tiểu
thư Barclay không có liên quan gì đến cái chết của tiểu thư Risby và bà
Hastings cả,” Fowler nói. Ông xỉa nĩa vào một miêng gà.
“Tôi
tin rằng ông nói đúng.” Chàng cần phải cẩn trọng với hướng điều tra này,
Anthony nghĩ. Chàng với Fowler tâm đầu ý hợp vì mong muốn khám phá ra sự thật về
cái chết của Fiona Risby, nhưng Fowler dẫu sao vẫn là một thanh tra. “Tuy
nhiên, tôi cũng thấy ngạc nhiên là
quá nhiều phụ nữ quyết định đầm đầu xuống sông Thames trong vòng chưa đầy một
tháng. Ông biết gì về Huân tước Gavin?” Fowler khịt mũi. “Theo
như sở chúng tôi thì thế giới này không có hắn càng tốt đẹp hơn. Tôi tin rằng bà vợ góa của hắn cũng
vui lòng được rũ bỏ thằng cha khốn kiếp.”
Giọng
điệu dữ tợn của Fowler khiến Anthony ngưng lại. Chàng từ từ hạ thấp cái
nĩa xuống đĩa. “Khi chúng ta nói đến Gavin năm ngoái, ông không có những cảm xúc mạnh mẽ như thế về
chuyện đó.”
“Tôi
không có ý xúc phạm, thưa ông, nhưng lúc đó tôi còn chưa biết rõ ông.”
Fowler cầm ly vang lên nhấp một ngụm nhỏ. “Nếu ông nhớ lại thì lúc đó chúng ta
chỉ vừa gặp mặt. Tôi đã nói tất cả những điều tôi nghĩ là ông nên biết để chấp
nhận rằng không có liên hệ nào giữa chuyện Gavin và cái chết của Fiona Risby.”
“Tôi
hiểu. Bây giờ thì, tất nhiên, ông đã kích động trí tò mò của tôi. Tại sao ông lại
hài lòng vì Gavin không còn trên đời này nữa?”
Đôi
mày Fowler nhướn lên. “Ông có quen biết hắn ta không, thưa ông?”
“Quen
biết sơ sơ thôi. Đôi lúc gặp ở các câu lạc bộ, nhưng chưa bao giờ là bạn bè.”
Fowler
nhìn sang các bàn kề đó, để tin chắc không có ai. Ông ta hạ giọng. “Huân tước
Gavin, nói thế nào nhỉ. không xa lạ gì đối với bộ phận điều tra án mạng ở sở
chúng tôi.”
Anthony
lạnh người. “Tôi chưa bao giờ nghe lời đồn đại nào tương tự thế.”
“Dĩ
nhiên là chưa. Các sếp của tôi rất im hơi lặng tiếng về chuyện đó. Sẽ phải trả
giá đắt nếu để lọt ra ngoài là chúng tôi đã kết nối tên tuổi hắn với một cuộc điều tra. Gavin sẽ nổi đóa lên. Tất cả những ai liên
quan ở sở sẽ mất việc.”
“Tôi
hiểu.”
“Ông
không được kể lại bất kì chuyện gì tôi sắp nói với ông trong các câu lạc bộ,
thưa ông.”
“Ông
có thể nhận lời thề của tôi.”
Fowler
gật đầu, hài iòng. “Tốt lắm. Vài tháng trước cái chết của Gavin, người chủ một
cửa hàng găng tay vốn là một góa phụ trẻ đã quản lý cửa hàng sau khi chồng chết,
đã bị cưỡng hiếp và đánh đập tới suýt chết. Cô ta được cô bé phụ việc tìm thấy
trong tình trạng sốc nặng, bèn gọi ngay cho cảnh sát.”
“Nói
tiếp đi.”
“Nạn
nhân đã chỉ đích danh Huân tước Gavin là kẻ tấn công mình.”
Anthony
sững người. “Vụ đó tôi không đọc thấy gì trên báo cả.”
“Tất
nhiên rồi.” Fowler hừ mũi. “Nó được lấp liếm ngay. Ngoài các chuyện khác, cô chủ
hàng găng tay không phải loại nhân chứng đáng tin cho lắm. Vào thời điểm đó, cô
ta đang dan díu với một người có vợ, và người ta còn nghe thấy cô ca cãi nhau với
nhân tình.”
Anthony
đặt nĩa xuống. “Thế nên ai cũng cho rằng trong cơn ghen tuông gã nhân tình đã
đánh đập cô ta và cô ta lại nêu tên Huân tước Gavin là kẻ tấn công mình chứ
không chịu tiết lộ tên người tình.”
“Chính
thế. Cuối cùng nạn nhân chịu một cơn suy sụp tinh thần thậm tệ nên thú nhận là
đã bịa đặt chuyện Gavin tấn công mình.”
“Tất
nhiên ông khẳng định bảo tôi là tự nhiên cô ta lại nghĩ ra cái tên Gavin để nói
với các ông chứ?”
“Không.
Ông ta là khách hàng của cô ta. Gavin đã mua hai đôi găng ở cửa hàng cô ta mấy
tuần trước khi cô ta bị tấn công.”
“Ông
có hỏi chuyện Gavin không?”
“Hắn
từ chối yêu cầu xin gặp của tôi. Không có bằng chứng trong khi đó nhân chứng
duy nhất thì lại đổi ý về các tình tiết của sự việc, tôi chẳng làm gì được nữa
cả.”
“Tôi
cảm thấy câu chuyện không dừng ở đó.”
“Không,”
Fowler nói, mặt mày u ám, “Không dừng ở đó. Một tháng sau lại một người đàn bà
sống độc thân bị phát hiện đã chết trong căn phòng bên trên cửa hàng. Cô ta bị
cưỡng hiếp, đánh đập, và đâm đến chết.”
Anthony
gạt đĩa sang bên, không còn ăn nổi nữa. “Báo chí có nhắc đến vụ án mạng đó.
Theo như tôi nhớ thì không ai bị bắt cả.”
“Bởi vì không có chứng cứ nào. Nạn nhân không thể cho biết điều gì vì cô ta đã chết. Tuy nhiên, có rất nhiều điểm
tương đồng với vụ án trước khiến tôi phải bận tâm. Cuối cùng, tôi cũng tìm ra một
nhân chứng nhìn thấy một người nhân dạng tương tự Gavin vào cửa hàng một
hai lần gì đó trong những ngày trước khi xảy ra vụ án, nhưng cái đó không đủ để
kết luận điều gì.”
“Thế
ông làm gì?”
Fowler
xòe rộng một bàn tay. “Tôi muốn cắt cử một cảnh sát theo dõi Gavin một thời
gian, nhưng các sếp e ngại Gavin sẽ phát hiện và khiếu nại.”
“Rồi
chuyện gì xảy ra?”
“Một
tháng sau, một án mạng tương tự lại xảy ra.” Anthony nhướn mày. “Lại một cô chủ
hiệu sống một mình nữa sao?”
“Phải.
Lần này hàng xóm của nạn nhân kể lại là mấy tuần trước khi bị giết, cô tã đã
tâm sự rằng có một quý ông đến mua hàng khiến cô ta sợ hãi. Cô ta nói ông này
đã có những hành vi không đúng mực và có vẻ giận dữ khi bị cô ta cự tuyệt. Sau
đó còn một vài sự việc nữa.”
“Như
thế nào?”
“Ngoài
những chuyện khác, cô chủ hiệu nhặt được một hình vẽ thô thiển bị đẩy vào
duới cửa nhà cô ta. Đó là bức hình một người đàn bà khỏa thân bị một con dao rạch
ngang người.”
“Thằng
chó má,” Anthony khẽ nói.
“Một
lần khác, cô ta lại tìm thấy con chuột chết trên giường. Đầu nó đã bị cắt rời.
Tấm ga trải giường ướt đầm máu.”
“Tôi nghi là không có cách gì liên hệ các vụ đó với
Gavin?”
Fowler lắc
đầu. “Không hề.”
“Nói
cho tôi về hiện trường cái chết của Gavin đi.”
“Khi
nhận được thông báo là tìm thấy xác hắn trong phòng trên của Hiệu sách Barclay,
tôi bèn đến đó ngay. Tôi tìm được thư tuyệt mệnh của tiểu thư Barclay.”
“Còn
gì nữa không?”
“Một
que cời sắt dính máu và tóc.”
“Chỉ
thế thôi ư?”
“Còn
một thứ nữa,” Fowler chầm chậm nói. Ông ta đặt nĩa xuống với một động tác cẩn
thận. “Cái này không được đưa lên báo bởi chúng tôi không nói cho cánh nhà báo
biết. Tôi phát hiện một con dao trên sàn bên cạnh giường. Người ta vẫn có thể
nói, tất nhiên, rằng sau khi đập đầu Gavin bằng que cời tiểu thư Barclay định
dùng nó đâm hắn để chắc chắn hắn đã chết hẳn.”
“Tôi
hiểu là ông không tin vào khả năng này.”
“Phải,
tôi không tin. Tồi có linh tính
rằng con dao đã rơi khỏi tay Gavin khi tiểu thư Barclay đập que sắt vào đầu hắn.”
Hình
ảnh Joanna Barclay chiến đấu với một gã đàn ông thủ dao để giữ lấy mạng mình
khiến máu Anthony muốn đông lại. Chàng nhìn xuống và nhận ra mình đã
siết tay thành nắm đấm. Rất cẩn thận, chàng duỗi các ngón tay ra.
“Hắn
đến đó để cưỡng hiếp rồi hạ sát cô ấy,” chàng nói nhỏ.
“Tôi
chắc chắn tình thế là như vậy. Tôi đã xem qua các biên lai và sổ kế toán của
tiểu thư Barclay. Gavin đã mua ba cuốn sách của cô ta vào ba dịp khác nhau. Đó
là một phần thói quen của hắn, ông thấy đấy. Hắn chọn những người phụ nữ lẻ
loi, không thân thích. Các cô chủ cửa hàng mà hắn nghĩ sẽ không ai nhớ
đến, ít ra là không lâu. Những đàn bà xuất thân hèn kém, về thang bậc xã hội
thì thấp hơn hắn nhiều.”
“Thằng
khốn.”
“Một
thằng khốn thần kinh bất ổn, tôi dám chắc thế,” Fowler nói. “Tôi đã đụng phải
loại này rồi. Tối nghĩ ban đầu hắn chỉ đánh đập nạn nhân, nhưng rồi đến lúc cái
đó không đủ thỏa mãn dục tính bệnh hoạn của hắn nữa.”
“Thế
nên hắn bèn giết họ.”
“Và
chắc sẽ còn làm thế nữa nếu không có tiểu thư Barclay dừng hắn lại,” Fowler
nói. “Theo ý tôi thì cô ta đã ban một ơn huệ lớn cho chúng ta khi gửi Gavin
sang Thế giới Bên kia. Thật tiếc là cô ta không còn ở đây với chúng ta. Tôi
đoán cô ta đã tự kết liễu đời mình vì sợ bị kết tội giết người.”
“Xét
theo địa vị của cô ta so với Gavin thì sợ hải như thế cũng không hề viển vông.”
Chàng nhìn thẳng vào mắt Fowler ở bên kia bàn. “Chúng ta đều hiểu nếu gia đình
Gavin quyết đòi tiểu thư Barclay phải bị treo cổ vì tội giết người, chắc hẳn họ
sẽ thành công.”
Đôi
mày rậm rạp của Fowler nhướng lên. “Đáng buồn là tiểu thư Barclay không thể biết
rằng vợ Gavin chẳng yêu thương gì chồng mình và gia đình họ mừng thầm là hắn đã
tiêu đời. Tôi nghĩ họ có lý do riêng để sợ hãi những cơn cuồng nộ của hắn.”
“Sao
ông biết?”
“Tất
nhiên, tôi đã nói chuyện với các gia nhân. Trước khi Gavin chết năm rồi, chuyện
thay gia nhân ở nhà hắn chẳng khác gì cơm bữa.”