Bạn Đắt Giá Bao Nhiêu? - Chương 06

Chương 20 : Chỉ Có Một Kiểu Đàn Ông Tồi Đáng Để Ta Cảm Kích.

Sau khi ngủ trưa, tôi thấy có rất nhiều tin nhắn trên weixin, hầu hết đều do A Tử gửi tới, đầu tiên là những bức ảnh tròn một tuổi của con gái cô ấy, bé gái trong ảnh xinh như một búp bê cười vô cùng đáng yêu bên cạnh là A Tử cười vô cùng hạnh phúc, dịu dàng nhìn con, cuối cùng cô ấy nhắn cho tôi rất dài " Chị Vãn Tình à, tới tận bây giờ em mới hiểu hết những lời chị nói với em ngày hôm đó hôm qua em đi đón con trai ở trường thì gặp anh ta, anh ta đang sống rất khổ cực nên mới nhớ tới con trai, nhưng em không còn hận anh ta nữa, bởi vì bây giờ em đang ra rất hạnh phúc thậm chí em không thể tưởng tượng nổi- nếu tiếp tục sống trong hôn nhân như vậy thì hiện tại em sẽ ra sao, ngày đó em cứ nghĩ ly hôn là mất tất cả, nhưng bây giờ em mới biết sống trong hôn nhân không hạnh phúc mới là điều kinh khủng nhất"

Đặt di động xuống, lòng tôi nhẹ nhõm vô cùng

"Anh ta" trong lời của A Tử chính là chồng của cô ấy. Ba năm trước, khi mới quen A Tử, cô ấy vừa tròn ba nuôi tuổi, vì kết hôn sớm, nên cô ấy đã có một bé trai 8 tuổi. Khi tôi đang viết " Muốn bao nhiêu , hạnh phúc bấy nhiêu" thì cô ấy tìm tới tôi, vì chồng cũ của cô ấy đòi ly hôn, cô ấy cần có một nhánh cỏ cứu mạng.

Lúc đó chồng cũ của cô ấy 32 tuổi, sự nghiệp đã có thành tựu, vừa được đề bạt lên thành giám đốc bộ phận, thu nhập cũng tăng lên, A Tử mới vui mừng được mấy bữa thì chồng đề xuất ly hôn, lý do anh ta đã yêu một nữ khách hàng, nữ khách hàng kia dịu dàng săn sóc hơn A Tử, hơn nữa còn có thể giúp đỡ anh ta trong sự nghiệp, bởi vậy anh ta lập tức quyết định ly hôn với A Tử để lấy người đó.

Đương nhiên A Tử không muốn ly hôn, cuộc sống vừa thấm khá lên, trông cây vừa tới ngày hái quả thì bị kẻ khác cướp mất, sao cô ấy có thể cam tâm ? Nhưng cô ấy chưa kịp nghĩ ra đối sách thì một chiều nọ, chồng cũ của cô ấy bỗng về nhà mang hết đồ đạc quần áo của anh ta đi, anh ra dùng hành động thực tế để cho A Tử thấy quyết tâm ly hôn của mình.

Hành động này gần như phá hủy toàn bộ can đảm sống của A Tử, khi đó cô định cảm hóa chồng mình bằng tình cảm dịu dàng của mình và con nhưng đối phương vốn không cho cô ấy cơ hội này. Cô ấy mất nhiều công sức mới gặp được anh ta, anh ta chỉ quẳng cho cô một câu " Có ai quy định kết hôn thì không được ly hôn đâu ? Nếu cô không chịu ly hôn thỏa thuận vậy tôi đành kiện cô ra tòa"

Người đàn ông này không cho A Tử bất cứ hi vọng gì để cứu vãn, tôi quen A Tử đúng lúc này, khi đó câu đầu tiên cô ấy nói với tôi là " Chỉ cần không ly hôn anh ta muốn gì cũng được"

Thậm chí A Tử còn chuẩn bị tâm lý cho chuyện " hai gái hầu một chồng" cô ấy chấp nhận nhưng người phụ nữ kia lại không đồng ý, còn chồng cô ấy lại một lòng một dạ muốn ly hôn với cô ấy, không cho cô ấy bất cứ cơ hội nào.

Một buổi tối nọ, A Tử nhắn tin cho tôi " Người đàn ông từng thề non hẹn biển năm nào lại cũng có ngày tuyệt tình như thế, trên thế gian này còn đâu còn ai đáng để em tin tưởng? Thế giới quá bạc bẽo không ai biết lúc này em nhảy từ tầng chín xuống liệu anh ta có đau buồn hay không ?"

Bấy giờ tôi mắng A Tử xối xả, tôi nói với cô ấy, anh ta chẳng đau buồn đâu, dù có một thoáng thương tiếc thì mấy ngày sao anh ta cũng quên, cơm vẫn ăn, vợ vẫn lấy. Những người thực sự đau buồn chính là cha mẹ và con trai A Tử, tới lúc đó con trai mất mẹ, chồng cô ấy không thể gánh trách nhiệm nuôi con, nhưng nuôi thế nào, chăm sóc ra sao, biểu hiện bây giờ của anh ta thì có thể đoán được phần nào. Người thực sự đáng thuơng chính là cha mẹ và con trai của cô ấy. Chỉ có người yêu thương cô ấy mới bận tâm tới sự sống chết của cô ấy, với kẻ không yêu thương cô ấy, sự tồn tại của cô ấy chính là phiền toái, chính cô ấy lại giúp anh ta giải quyết được phiền toái này, anh ta không cần ly hôn, cũng không cần chia tài sản, A Tử đã giúp anh ra một chuyện tốt, không tin cô ấy thử chết mà xem.

A Tử bèn thử thật, cô ấy nhắn tin cho chồng cũ, nếu anh ta không xuất hiện thì cô ấy sẽ rời khỏi thế giới này, chồng cũ cô ấy chỉ trả lời " Đừng lấy cái chết ra để uy hiếp tôi, sống hay chết là lựa chọn của cô, đùng đổ vạ cho tôi, có phải tôi giết cô đâu, dù sao tôi cũng nhất định ly hôn"

Tin nhắn này khiến A Tử hoàn toàn thất vọng, cũng tỉnh ngộ ra, sau khi xuống khỏi sân thượng, cô ấy quyết định ly hôn, không lãng phí thanh xuân và tình cảm của mình cho người đàn ông kia nữa. Nhưng chuyện khiến cô ấy hoàn toàn thất vọng hơn chưa dừng ở đó. A Tử tưởng rằng khi chấp nhận ly hôn, muốn nuôi con, đối phương sẽ cho cô căn nhà, ít nhất cũng phải cho mẹ con cô chốn nương thân, ngờ đâu đối phương muốn cô ấy dẫn con đi ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng, chỉ chịu cho cô hai mươi ngàn tệ. Cô ấy viết trong nhật rằng " Trong khỏi thời gian làm thủ tục ly hôn, tôi cứ nghĩ rằng đây đã là thời khắc tuyệt vọng nhất, nhưng khi tỉnh lại vào ngày hôm sau, sẽ có những thứ tuyệt vọng hơn đang đợi tôi"

Vì A Tử chưa từng nghĩ tới việc ly hôn nên về mặt tài sản cô ấy thiệt thòi rất nhiều, tên trên sổ đỏ là chồng của cô ấy, tên người trả tiền cũng là anh ta, thu nhập của cô đều đã bỏ vào chi tiêu hàng ngày, nhưng cô ấy không chứng minh được. Lúc đó tôi rất muốn giúp cô ấy, nhưng sau khi xem mọi thông tin, tôi chỉ biết thở dài.

A Tử hỏi tôi rất nhiều lần " Tại sao khi một người đàn ông thay lòng đổi dạ, anh ta lại trở nên cạn tàu ráo máng như thế ? Không lẽ anh ta không nhớ tới tình nghĩ vợ chồng bao nhiêu năm ư ?"

Khi đó tôi nói thế này " Em nhớ không có nghĩa là đối phương cũng nhớ, em nghĩ cuộc hôn nhân này đáng được trân trọng, nhưng không có nghĩa là đối phương cũng nghĩ như vậy. Anh ta nói rất tuyệt tình khó nghe, nhưng nhìn từ một góc độ khác thì cũng không sai, đúng là anh ta có quyền ly hôn, chỉ cần anh ta thấy không vui vẻ trong hôn nhân, anh ta có quyền kết thúc nó để lựa chọn lại. Có lẽ em thấy hành động của anh ta là lạnh lùng tuyệt tình nhưng chuyện gì cũng có hai mặt nếu anh ta yêu một người khác nhưng không muốn đưa ra lựa chọn, cứ lập lờ giữa hai người phụ nữ, vậy thì em sẽ càng thiệt thòi hơn. Giờ anh ta tuyệt tình như vậy, em sẽ không ôm bất cứ hi vọng gì với anh ta, thế thì sẽ có lợi cho việc em bắt đầu lại từ đầu"

Tôi không biết A Tử lúc đó nghe lọt bao nhiêu, nhưng một tháng sau, cô ấy làm xong hết thủ tục ly hôn với chồng cũ. Nhờ sự tác động từ nhiều phía, cô ấy nhận được tám mươi ngàn tệ, hàng tháng đối phương sẽ cho con trai phí nuôi dưỡng là một ngàn tệ. Nhưng anh ta chỉ gửi hai lần, A Tử đòi mấy lần nhưng không được, quá mệt mỏi nên quyết định từ bỏ

Khi mọi hi vọng đều bị dập tắt, A Tử quyết định tự lực cánh sinh, cô ấy mua gian hàng nhỏ để kinh doanh đồ ăn sáng, rất nhiều người biết chuyện cô ấy từng trải nên rất thương cảm, may là tuy A Tử cực khổ nhưng kinh doanh rất khá. Sau đó có chút vốn liếng, cô ấy lại chuyển tới gian hàng lớn hơn, vì sự kiên cường và lạc quan của cô ấy, rất nhiều bà mẹ đều sẵn lòng đưa con tới ăn. Cuộc sống của A Tử dần đi vào quỹ đạo, A Tử nói với tôi, trước đây cô ấy không biết mình có tài kinh doanh ngờ đâu cuộc sống "ép" phải bộc lộm

Chuyện tình cảm của A Tử cũng bắt đầu dần khởi sắc, chồng hiện giờ của A Tử rất tốt với cô ấy, chẳng bao lâu sau hai người sinh được một cô con gái đáng yêu, cuộc sống của A Tử lại vui vẻ và hạnh phúc.

Khi chuyện tình cảm gặp nhiều trắc trở rất nhiều phụ nữ nghĩ đối phương sẽ nhớ tình xưa, song tôi lại cho là "Nếu yêu hãy yêu tha thiết, nếu bỏ, xin hãy bỏ hoàn toàn"

- Hết Chương 20-

Mọi người an lành

Lâm

BẠN ĐẮT GIÁ BAO NHIÊU?

Vãn Tình

Chương 21 : Mọi Thứ Thay Đổi Điều Chỉ Tốt Cho Bạn Mà Thôi

Sau khi đăng bài viết "Bạn không giống người phụ nữ khác ở điểm nào?" Tôi nhận được rất nhiều lời nhắn của độc giả, trong đó có một loại lời nhắn khiến tôi lo lắng " Đàn ông luôn mong người phụ nữ vừa kéo giao tiếp vừa đảm việc nhà còn có thể kiếm tiền nuôi gia đình, tài năng xuất chúng nhưng chúng tôi chỉ là phụ nữ, có thể nuôi con thì không thể nuôi gia đình, kiếm được tiền thì không thể lo cho con cái, không thể bắt chúng tôi giỏi tất cả mọi việc được đúng không ? Còn đàn ông thì sao ? Bọn họ giỏi lắm à ? Bản thân bọn họ cũng không thể lo liệu được tất cả cơ mà ? Nếu đàn ông cũng không thể xuất sắc như vậy thì cớ gì lại bắt chúng tôi vẹn toàn như thế ?"

Tôi không biết bao nhiêu người thiếu nữ ủng hộ quan điểm trên, nhưng trong cuộc sống tôi thường xuyên nghe về nó, chứng tỏ lối suy nghĩ ấy cũng không hề hiếm gặp. Điều này khiến tôi nghĩ tới một người, bà ấy là hàng xóm của tôi đúng hơn là hàng xóm của mẹ tôi. Bà ấy đã cố gắng thực hiện lối suy nghĩ này gần suốt cuộc đời của mình.

Hai nhà chúng tôi gần nhau, từ khi tôi bắt đầu có kí ức thì bà ấy đã là khách quen của nhà chúng tôi, chỉ cần nhà bà ấy có gió thổi cỏ lay gì là nhà chúng tôi điều biết ngay. Bà ấy là kiểu người mạnh mẽ, không bao giờ nhượng bộ nhất là giọng nói, chỉ cần bà ấy tới nhà chúng tôi thì dù tôi ở trên nhà đóng kín cửa cũng có thể nghe thấy tiếng của bà ấy.

Thỉnh thoảng hai vợ chồng cùng sang chơi, lúc vào cửa, tôi nghe được đoạn đối thoại như sau. Vợ lớn giọng kể chuyện nhà cửa, chồng ở bên nhắc nhở " Em nhỏ giọng một chút được không ? Nói như đang cãi nhau với ai ấy" Vợ trừng mắt bực bội đáp " Sao hả ? Chê tôi thô lỗ à ? Tôi chỉ có thế thôi, thấy tôi không vừa mắt thì ly hôn đi, anh cũng không nhì lại bản thân mình xem, anh có tư cách gì mà chê tôi ?"

Đôi lúc mẹ tôi sẽ âm thầm khuyên bà đừng làm vậy vì nên giữ thể diện cho chồng, phụ nữ dịu dàng một chút mới không thiệt thòi, bà ấy khinh thường đáp " Tôi không thích mấy lời thế này, anh ta kiếm được bao nhiêu tiền mà đòi phải thế này thế nọ ? Bao giờ anh ta kiếm được núi vàng núi bạc mới có tư cách đòi tôi phải dịu dàng"

Đương nhiên- mẹ chồng bà ấy không hề thích hành động và giọng điệu của bà ấy, thỉnh thoảng sẽ nhắc nhở bà ấy mấy câu, bà ấy liền đáp trả thẳng thừng, rồi tới chỗ mẹ tôi cao giọng tố cáo mẹ chồng mình " Cô không biết bà già kia tức cười cỡ nào đâu, bà ấy không đi soi con trai mình lại đi soi mói tôi cơ.

Nhà bà ấy cũng chẳng giàu có gì dựa vào đâu đòi hỏi tôi lắm thế ? Bà ấy cũng không nhìn lại điều kiện nhà mình đi, còn bắt tôi phải dịu dàng hòa nhã, đúng là nực cười, đương nhiên tôi có thể dịu dàng hòa nhã nhưng nhà bọn hà xứng với tôi sao ?"

Thực lòng mà nói tôi rất không thích bà ấy hơn nữa cực kỳ không muốn bà ấy sang nhà tôi mỗi ngày nhưng mẹ tôi không muốn tôi đắc tội bà ấy, thầm nói với tôi "Con cũng biết tính bà ấy rồi đó, con mà đắc tội bà ấy thì không biết bà ấy sẽ đi khắp nơi mắng con thế nào. Nếu con không thích bà ấy thì lúc bà ấy đến con đi lên nhà là được"

Thế rồi chỉ cần bà ấy đến tôi lại lẳng lặng đi lên tầng, bà ấy biết tôi không thích mình, nhưng bà ấy cũng chẳng quan tâm, cũng như bà ấy biết cha mẹ chồng mình không ưa mình, song bà ấy cũng không thèm để ý, bởi vì mọi người đều chẳng biết làm thế nào với bà ấy nên bà ấy rất hài lòng với tình trạng này, cho rằng mọi người đều sợ bà ấy.

Sau đó tôi lên trung học nên trọ ở trường, bà ấy cũng không xuất hiện trong tầm mắt của tôi nữa. Mấy năm trước, mẹ tôi đột nhiên nhắc tới bà ấy, lúc bà ấy năm mươi tuổi, chồng bà ấy bỗng muốn ly hôn con gái cũng không nhận nuôi bà ấy, lý do là miệng lưỡi quá cay nghiệt. Mẹ tôi khuyên bà ấy nên thay đổi tính tình nhưng bà ấy vẫn mạnh miệng nói " Sao tôi lại phải là người thay đổi? Tôi đã sống nửa đời người, không thay đổi được nữa, với lại sao tôi phải thay đổi ? Bọn họ thì tốt lắm à ?"

Sau đó chồng bà ấy ly hôn với bà ấy thật, cuối cùng ông ấy nói với bà ấy " Tôi cũng không giỏi giang gì nhưng dù tôi có kém cỏi tới đâu thì tôi cũng không muốn sống tiếp với bà nữa"

Dạo trước tôi về quê thì gặp lại bà ấy, bà ấy vừa cười vừa bắt chuyện với tôi, niềm nở hỏi thăm tình hình, tôi sửng sốt hồi lâu mới hoàn hồn, đáp "Dì Nhung, dì thay đổi nhiều quá"

Bà ấy cười ngượng ngùng " Dì sống quá nửa đời người mới bắt đầu tỉnh ngộ, mới biết trước đây mình xấu tính tới mức nào" Tôi mỉm cười bối rối, bà ấy lại hỏi thăm tôi mấy câu rồi mới chào tạm biệt.

Bóng dáng khuất dần của bà ấy trông vô cùng cô đơn nhưng nếu đã hối hận thì tại sao không thay đổi sớm hơn! Tôi nhìn mái tóc đã ngả màu của bà ấy, trong lòng chứa đầy thương cảm, nếu bà ấy sớm sửa đổi bản thân thì có lẽ bây giờ bà ấy vẫn còn có một mái ấm gia đình, có chồng ở bên, có con gái chăm nom. Sự thay đổi của hiện tại cũng bởi bà ấy đã nhận ra bài học quá đau đớn.

Có quá nhiều cô gái có tư tưởng sai lầm thế này : Đàn ông cũng chẳng xuất sắc, cớ gì bắt tôi phải giỏi giang ? Bởi vậy không chịu hoàn thiện bản thân. Vì chúng ta đều biết thay đổi bản thân là một chuyện khó khăn, phải bỏ ra rất nhiều nỗ lực và quyết tâm, hoàn thiện bản thân cũng là chuyện vô cùng vất vả, ít nhất thì cũng khổ cực gấp trăm lần việc phóng túng qua ngày, nhất là khi bạn cho rằng người đàn ông của bạn không đáng để bạn nỗ lực như vậy, bạn sẽ lập tức tìm lý do để buông bỏ quyết tâm. Đây là sai lầm lớn nhất của người phụ nữ, chúng ta nỗ lực khiến bản thân trở nên tốt đẹp hơn, cũng không phải vì bất kì ai, mà vì chính chúng ta, vì chúng ta có thể lựa chọn cuộc sống cho chính mình, chúng ta xứng đáng với cuộc sống tuyệt vời hơn. Chỉ bởi lí do ấy thôi, dù cố gắng tới đâu cũng không hề phí công.

Chúng ta thường xuyên thích đánh tráo khái niệm, ví dụ như ngày bé cha mẹ yêu cầu chúng ta cố gắng học tập, thi đỗ vào một trường đại học có tiếng, hôm nào chúng ta thi không tốt, bị cha mẹ trách mắng thì thường sẽ như thế này : Hồi nhỏ họ còn học dốt hơn mình, giờ làm cha làm mẹ rồi lại bắt mình phải đỗ trường danh giá, có giỏi thì tự đi mà thi ?

Nhưng nếu chúng ta học được nhiều kiến thức, thi đỗ trường tốt, vậy người được hưởng lợi nhất ở đây là ai ?

Nếu một người nghĩ rằng hoàn thiện bản thân vì người khác vậy người này không bao giờ có thể làm chủ số phận của mình. Mọi mỗ lực của chúng ta đều vì tốt cho bản thân, nếu người được hưởng lợi lớn nhất là chính chúng ta vậy vì sao lại không cố gắng ?

Nhất là với các cô gái chưa kết hôn, nỗ lực hoàn thiện bản thân mình đúng là vất vả hơn làm đẹp, mua sắm- nhưng cuộc sống tương lai sẽ ngày càng nhẹ nhàng, vui vẻ hơn. Khi bạn đủ tốt, bạn sẽ gặp được người đàn ông xứng đôi với bạn. Bởi vậy chúng ta không nên oán trách chồng mình không tốt, chọn được tuýp đàn ông thế nào, quan trọng là ở điều kiện của chính bản thân.

- Hết Chương 21-

Hãy thay đổi hoàn thiện bản thân vì chính mình đừng nghĩ vì người khác.

Lâm

BẠN ĐẮT GIÁ BAO NHIÊU?

Vãn Tình

Chương 22 : Đừng Biến Bi Kịch Thành Phim Dài Tập

Tôi quen Tử Hiên khi còn đi tư vấn công ích, lúc đó hôn nhân của chị ấy có vấn đề nên tới đó để xin giúp đỡ.

Năm ấy Tử Hiên 40 tuổi, có một con gái 14 tuổi, chồng làm xây dựng thu nhập cũng kha khá, nên chị không đi làm chỉ cần ở nhà chăm sóc con gái cho tốt. Nhưng mấy năm gần đây, chị thường nghe tin đồn chồng có bồ rồi có con với bồ. Ban đầu Tử Hiên không tin, cũng từng đi thăm dò chồng nhưng bị chồng gạt đi. Nên chị ấy tự an ủi rằng, có lẽ người ta chỉ đang ghen tỵ với sự sung túc của gia đình mình thôi.

Nhưng vào một buổi chiều nọ, một cuộc điện thoại đã đẩy chị ấy xuống vực sâu . Hôm ấy khi Tử Hiên đang ngủ trưa thì có một phụ nữ gọi điện tới nói rằng đã có con trai hai tuổi rồi, hiện giờ cô ấy đang mang thai, chồng Tử Hiên đã hết yêu Tử Hiên từ lâu, hi vọng Tử Hiên chủ động ly hôn.

Sau khi nghe điện, Tử Hiên khóc suốt buổi chiều. Buổi tối khi chồng về, chị ấy giận dữ chấp vấn anh ta, anh ta không phủ nhận, mà thản nhiên cho chị ấy hai sự lựa chọn : Một là ly hôn, hai là chấp nhận con của đối phương. Nhưng chị ấy không chấp nhận con của đối phương cũng như không muốn ly hôn, chị ấy hy vọng chồng có thể chấm dứt quan hệ với người phụ nữ kia. Nhưng chồng chị tỏ rõ thái độ, dù có thể chấm dứt mối quan hệ với người phụ nữ kia, thì anh ta cũng không thể chấn đứt quan hệ với con trai mình, dù sao đó cũng là con trai duy nhất của anh ta.

Chị ấy uy hiếp chồng, nếu chồng vẫn cố chấp thì chị sẽ nói với cha mẹ anh ta biết việc này, song anh ta lại khinh bỉ nói với chị ấy, cha mẹ anh ta đã biết chuyện này từ lâu, cũng chấp nhận con trai và người phụ nữ kia. Tử Hiên bỗng tỉnh ngộ, thảo nào mấy năm nay mẹ chồng lại lạnh nhạt với cháu gái như thế, hóa ra là vì đã có cháu trai rồi!

Nhưng chuyện khiến cho chị không thể chịu đựng nổi nhất là vào tết Thanh Minh, người chồng muốn đưa đứa bé kia cùng đi tảo mộ, mẹ chồng đồng tình, tỏ ý rằng người phụ nữ kia không đi cùng mà chỉ để con trai tới thôi, dù sau cũng là cháu trai bà ấy. Tử Hiên phản đối kịch liệt, không đồng ý cho đứa trê cùng xuất hiện vào dịp tết Thanh Minh. Tử Hiên tưởng rằng mẹ chồng và chồng ít nhất cũng để ý cảm nhận của chị ấy, dù sao chị ấy cũng hi sinh cho gia đình họ nhiều như vậy, chồng Tử Hiên báo cho chị rằng đứa bé đã ở chỗ mẹ anh ta, đương nhiên ngay mai nó cũng sẽ xuất hiện, để chị chuẩn bị tư tưởng cho tốt. Tử Hiên căm phẫn nói " Nếu anh dám cho con riêng của anh đến đó, vậy cũng đừng mong tôi với con gái có mặt" Chồng chị ấy chỉ quăng lại một câu " Đến thì đến không đến thì thôi" Rồi bỏ đi mà chẳng thèm quay đầu lại.

Tử Hiên vừa phẫn nộ vừa đau lòng, chị ấy cầu cứu chúng tôi, mong chúng tôi nghĩ cách đuổi hai mẹ con kia đi, nhưng chúng tôi cho rằng đối phương đã có con, muốn cắt đứt tình cha con là gần như không thể. Tử Hiên không chấp nhận sự thật này. Chúng tôi đều đề xuất với chị nếu chị ấy không thể chấp nhận thì có thể cân nhắc tới việc ly hôn, cố gắng giành lấy càng nhiều gia sản càng tốt, sau đó nuôi nấng con gái khiến bản thân bình tâm, biết đâu sẽ có một hạnh phúc khác đang đợi ở phía trước.

Nhưng Tử Hiện lại không thể để kẻ thứ ba và con riêng của ả được lợi. Chúng tôi phải khuyên nhủ chị ấy rất lâu phân tích hết mặt lợi mặt hại. Lúc đó chị ấy thấy cũng có lý, nhưng mấy hôm sau đâu lại vào đó.

Khoảng một tháng sau, chị ấy hưng phấn nói với tôi, chị ấy đã nghĩ ra một biện pháp giải quyết. Tôi vội hỏi biện pháp gì ? Chị ấy đắc ý nói, chị ấy chuẩn bị sinh một đứa con trai như vậy chồng chị sẽ nghiêng về phía chị ấy, dù sao đây cũng là con vợ cả, có thân phận đàng hoàng. Lúc đó tôi đã thốt lên " Chị đừng hại con mình"

Tôi nói với chị ấy " Chưa bàn tới chuyện chị sinh được con trai hay không, dù chị sinh được thì cũng không thể xóa bỏ sự tồn tại của đứa bé kia. Nếu hôn nhân này xảy ra vấn đề thì nên giải quyết một cách lý trí chứ không phải tạo thêm bi kịch. Ngộ nhỡ chồng chị không lay chuyển, vậy lúc đó chị với con làm sao ? Chị có khả năng nuôi con một mình không ? Nếu kết quả cuối cùng không như chị mong muốn thì chị có thể chấp nhận sự thật ấy sao ?"

Nhưng Tử Hiên không nghe tôi, chị ấy khăng khăng muốn thử, cho rằng chồng chị ấy không quan tâm với chị ấy, nhưng nhất định sẽ quan tâm tới con trai anh ta.

Bốn tháng sau, chị ấy vui mừng thông báo cuối cùng cũng mang thai rồi, hi vọng được chúc phúc, cho chị tiếp thêm sức mạnh. Lúc đó tôi nghe mà trong lòng chỉ thấy bi thương, cuộc hôn nhân này vốn đã là bi kịch, nếu dừng lại đúng lúc thì có thể thương tổn sẽ chấm dứt ở đây, nhưng Tử Hiên lại cố chấp muốn sinh thêm đứa nữa, tôi không thể thốt ra lời chúc phúc, mà chỉ tặng chị ấy bốn chữ : Tự lo liệu đi!

Quả nhiên mấy tháng sau, chị ấy sướt mướt tới tìm tôi, nói với tôi chồng chị chẳng để ý mình, chị ốm nghén khổ sở như vậy mà anh ta không hỏi han một câu, mẹ chồng lạnh nhạt. Tôi khuyên chị ấy ngẫm lại thật kỹ " Bây giờ chồng và mẹ chồng đều như vậy rồi, chị còn mong tương lai sẽ ra sau nữa ? Giờ vẫn chưa muộn đâu, chị ngẫm lại xem có nên bỏ đứa bé này đi không ?"

Nhưng chị ấy kiên quyết không nghe, cho rằng tới nước này thì dù thế nào cũng phải đánh cược một lần, chị ấy hoang mang nói " Bây giờ con trong bụng chị, bọn họ chưa cảm nhận được gì, tới khi đứa bé ra đời, gọi cha gọi bà, bọn họ có thể không yêu nó sao ?"

Tôi bắt đắc dĩ nói " Dù bọn họ có yêu đứa bé này, cũng không có nghĩa là bọn họ yêu mẹ đứa bé! Chị nhìn người phụ nữ kia xem, cô ta sinh được con trai, nhưng tết Thanh Minh, bọn họ chỉ dẫn con trai đi tảo mộ chứ có cho cô ta đi cùng. Tốt với con không có nghĩa là tốt với chị, đó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau"

Sau đó tôi luôn tránh mặt chị ấy, bởi vì tôi quá bực bội

Khoảng một năm sau, một ngày nọ, khi tôi ăn cơm với một người trong hội công ích, cô ấy hỏi tôi còn nhớ Tử Hiên không.

Cô ấy kể với tôi rằng, Tử Hiên thực sự sinh con trai, còn người phị nữ kia thì sinh con gái, hai người mỗi người có một trai một gái. Người phụ nữ kia không thể khiến chồng Tử Hiên ly hôn để cưới cô ta. Tử Hiên cũng không thể khiến chồng mình chấm dứt quan hệ với phía bên kia, hai người phụ nữ, một trai một gái, trai một gái, tiền tụy khổ sở vô cùng. Nghe nói người đàn ông kia gửi tiền nuôi con trai cho Tử Hiên, nhưng chị ấy phải chăm sóc đứa bé một mình. Đối mặt với kết cục này, Tử Hiên không thể chấp nhận được, chị ấy đã tìm người đàn ông kia tranh chấp nhiều lần, tinh thần gần như suy sụp.

Tôi chỉ thương cho đứa bé kia, bị mẹ nó đưa tới thế gian này để làm thẻ đánh cược cho cuộc hôn nhân của mình, không biết số mệnh tương lai của nó sẽ đi về đâu ?

Chúng ta không thể cam đoan bản thân sẽ không gặp khó khăn và thất bại trong hôn nhân, nhưng có người sẽ rút ra bài học xương máu. Không ngừng hoàn thiện và kiểm điểm bản thân để mình ngày càng trưởng thành trước khó khăn và thất bại, cuối cùng nắm giữ được hạnh phúc thuộc về chính mình. Song có người lại khư khư cố chấp, mắc hết sai lầm này tới sai lầm khác, khiến bi kịch kéo dài mãi không thôi.

- hết Chương 22-

Mọi người an lành

Lâm

Chương 23: Cúi đầu hi sinh, ngẩng đầu trông người

Mấy hôm trước tôi có xem một chương trình truyền hình, kể về một người đàn ông bị bệnh khá nặng, vợ anh ta lập tức đòi ly hôn, rồi mang hết toàn bộ tài sản đi, còn bỏ lại con trai cho anh ta nuôi nấng. Bấy giờ bỗng có một người phụ nữ khác xuất hiện trong cuộc sống của anh ta, bắt đầu chăm sóc cho sinh hoạt của hai cha con họ.

Nhờ sự chăm sóc hết lòng của chị ấy, người đàn ông kia dần khỏe lại. Bấy giờ con của anh ta đã tới tuổi lấy vợ, phía nhà gái yêu cầu phải có nhà mới đồng ý cho kết hôn, thế là người phụ nữ kia liền bán nhà mình, để con trai của người đàn ông nọ có tiền mua nhà, sau đó đưa hết tiền tiết kiệm cho người con trai để làm sính lễ cho nhà gái, rồi lại lo liệu đủ đường vì hôn lễ.

Khi mọi chuyện đâu đã vào đó, hai cha con nọ mới úp úp mở mở nói với chị ấy rằng: Chị ấy đừng xuất hiện trong đám cưới có được không, bởi vì người vợ cũ muốn tới, họ sợ phía nhà gái nhìn thấy chị ấy thì ko biết nên giải thích thế nào.

Chị ấy ấm ức nói trên truyền hình:

“Tôi hi sinh vì các người nhiều như vậy, mà các người lại đối xử với tôi như thế ư?”

Người đàn ông kia ngượng nghịu đáp:

“Anh biết em rất tốt với cha con anh, nhưng dù sao em cũng hi sinh vì cha con anh nhiều như vậy rồi, thỏa hiệp một lần nữa cũng có sao đâu?”

Đứa con trai nọ còn mặt dày nói:

“Con biết những năm qua dì rất tốt với con, con rất biết ơn, nhưng nếu dì có mặt trong đám cưới thì con không biết phải giải thích thế nào với phía nhà gái, con sợ mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp, mong dì thông cảm cho con.”

Vị khách ngồi bên cạnh không khỏi chất vấn đứa con trai:

“Chuyện này thì có gì mà khó giải thích? Chị ấy xuất hiện trong đám cưới thì đáng xấu hổ lắm à? Cậu định sau khi kết hôn sẽ không bao giờ để người khác gặp chị ấy sao?”

Hai cha con họ á khẩu không trả lời được, nhưng vẫn cố chấp với cách làm của mình, hi vọng người phụ nữ kia lại thỏa hiệp vì bọn họ lần nữa.

Vị khách của chương trình bèn hỏi người phụ nữ kia:

“Chị đã thấy bộ mặt thật của bọn họ chưa? Rõ ràng là phường ăn cháo đá bát, không lẽ suốt bốn năm qua chị không phát hiện ra bọn họ là người thế nào ư?”

Người phụ nữ kia khóc nức nở:

“Tôi không nghĩ được nhiều như thế, tôi chỉ muốn thật lòng đối tốt với họ, cũng mong bọn họ có thể thật lòng đối tốt với tôi.”

Vị khách giận dữ hỏi:

“Vậy họ có thật lòng đối tốt với chị không? Bốn năm qua, chị có cảm nhận được tấm lòng của bọn họ không? Chị không hề nhận ra nhân phẩm của họ có vấn đề ư?”

Người phụ nữ kia chỉ không ngừng kể ra những hi sinh của mình. Người khác đành thở dài ngao ngán, “Ai kỳ bất hạnh, nộ kỳ bất tranh”

(Một câu trong Ma la thi lực thuyết của Lỗ Tấn, ý nói: “Cảm thấy bi ai trước bất hạnh của ai đó, cũng thấy tiếc nuối trước sự buông xuôi của họ.”)

Có lẽ trong cuộc sống mọi chuyện không khoa trương như vậy, nhưng chúng ta có thể bắt gặp rất nhiều mâu thuẫn gia đình tương tự. Mới đây thôi có một chị gái khóc than với tôi rằng, chị ấy đã hi sinh cả nửa đời mình cho chồng, vì anh ta mà sinh con dưỡng cái, nấu cơm hầu hạ, chăm sóc cha mẹ chồng.

Nhưng khi chị ấy bị bệnh phải giải phẫu, cả gia đình ấy lại không có một ai chịu chăm sóc chị ấy, chỉ có cha mẹ đẻ đã lớn tuổi thương con gái, nên tới chăm sóc cho tới khi chị ấy xuất viện.

Chị hỏi tôi:

“Chị hi sinh vì bọn họ nhiều như vậy, sao bọn họ có thể vô lương tâm đến thế?”

Lúc đó tôi đáp:

“Chị nói về lương tâm với những kẻ vô lương tâm, chẳng phải là tự rước lấy nhục hay sao?”

Nhưng sau đó, tôi cho là vấn đề này không thể quy kết về chuyện vô lương tâm hay có lương tâm.

Tôi luôn cho rằng, một người có thể che giấu sự bạc bẽo ích kỷ của mình một thời gian, nhưng không thể che giấu mãi mãi. Bình thường chỉ khoảng một năm sau khi kết hôn, là mọi tính tình thật đều gần như bộc lộ hoàn toàn. Nhưng rất nhiều phụ nữ sống trong hôn nhân mười mấy hai mươi năm vẫn còn hỏi:

“Sao anh ấy lại là người như vậy?”

Tôi chỉ thấy vô cùng bi ai. Sống bên nhau nhiều năm như thế mà bạn không phát hiện được bất cứ điều gì ư? Hay là nhận ra rồi nhưng vẫn chẳng hề bận tâm?

Tôi luôn đề nghị với các chị em phụ nữ, sau khi kết hôn đừng cắm đầu vào hi sinh, thỉnh thoảng cũng nên ngẩng đầu xem thử phản ứng của đối phương. Nếu đối phương trân trọng sự hi sinh của bạn, cũng cố gắng báo đáp, vậy bạn có thể tiếp tục hi sinh. Nhưng nếu đối phương coi sự hi sinh của bạn như lẽ đương nhiên, thậm chí đòi hỏi nhiều hơn nữa, vậy bạn nên mau chóng điều chỉnh chiến lược.

Song có rất nhiều phụ nữ lại làm ngược lại. Khi họ gặp phải những người bạc bẽo ích kỷ, không biết trân trọng, họ sẽ càng hi sinh nhiều hơn, hi vọng người đàn ông này có thể cảm động trước tấm lòng của mình. Nhưng kết quả thường là họ sẽ tổn thương nhiều hơn, bởi vì người bạc bẽo ích kỷ không biết cảm kích tấm lòng của người khác, họ chỉ muốn được lợi nhiều hơn mà thôi.

Gặp phải người như vậy thì rời đi là cách tốt nhất, nếu thực sự không muốn rời đi, vậy cũng đừng hi sinh mọi thứ, phải cho đi một cách chừng mực.

Từng có độc giả hỏi tôi một vấn đề khá tiêu biểu, cô ấy hỏi:

“Chị Vãn Tình ơi, em đã đọc hết các tác phẩm của chị rồi, em muốn nghe ý kiến của chị về một chuyện. Có tác phẩm chị cổ vũ phụ nữ nên biết hi sinh, nhưng lại có tác phẩm chị nói phụ nữ không nên hi sinh, vậy rốt cuộc nên hi sinh hay không nên hi sinh?”

Thực ra trước giờ tôi chưa từng đưa ra kết luận một cách võ đoán. Về vấn đề nên hi sinh hay không, tôi không đưa ra câu trả lời cố định, cuộc sống muôn màu muôn vẻ, chúng ta cũng sẽ gặp đủ hạng người. Mấu chốt của chuyện có nên hi sinh hay không – nằm ở việc đối phương là hạng người gì.

Một người bạn của tôi bất hạnh lấy phải một người đàn ông ích kỷ, nhưng tôi thấy phương pháp của cô ấy vẫn đáng để lấy ra làm gương. Trước khi kết hôn, người đàn ông này che giấu rất tốt, lúc nào cũng tỏ ra khiêm tốn ôn hòa, nhưng mới kết hôn vài tháng đã bộc lộ bản chất.

Vừa kết hôn nên bạn tôi không muốn ly hôn, nhưng cô ấy biết nếu cứ tiếp tục dung túng thì anh ta sẽ ngày càng quá đáng hơn. Bởi vậy sau đó, cô ấy áp dụng nguyên tắc: Anh đối xử với tôi thế nào thì tôi đối xử với anh thế ấy. Tôi ốm mà anh thờ ơ, vậy anh ốm tôi cũng mặc kệ. Anh hờ hững với tôi, tôi cũng coi anh chẳng ra gì.

Theo quan niệm của tôi, sống với một người đàn ông như vậy thực sự vô nghĩa, nhưng nếu không muốn ly hôn thì cũng chỉ còn cách này mà thôi.

Ban đầu người đàn ông kia rất phẫn nộ trước cách làm của bạn tôi, thậm chí còn dọa ly hôn. Nhưng sau vài lần, anh ta biết bạn tôi không phải người dễ bắt nạt, nên cũng không dám hành xử quá đáng. Mấy năm sau, người đàn ông kia quả thực đã thay đổi rất nhiều.

Bấy giờ tôi hỏi cô ấy nghĩ thế nào, bạn tôi thở dài:

“Lúc đó tớ chẳng còn cách nào khác, đành nghĩ cùng lắm ly hôn. Thực ra tớ chỉ cần tỏ thái độ như vậy thì anh ta cũng không dám quá đáng nữa.”

Sau đó tôi đưa ra một kết luận: Với người ích kỷ bạn càng hi sinh, họ càng đòi hỏi nhiều hơn, nhưng gặp người không nhân nhượng bọn họ,bọn họ cũng sẽ trở nên bình thường. Nếu thực sự không có ai chấp nhận nhường nhịn bọn họ, bọn họ cũng sẽ thay đổi chính mình. Hơn nữa khi bọn họ vừa bộc lộ sự ích kỷ, bạn phải trừng trị đúng lúc, như thế thì sẽ có hiệu quả tốt hơn. Nhưng rất nhiều phụ nữ quá bao dung, dung túng đàn ông hết lần này tới lần khác, cuối cùng trở thành thói quen khó bỏ.

Thế nên, dung túng sự ích kỷ còn nguy hiểm hơn là ích kỷ, bởi vì đây là hành động tạo ra những kẻ cặn bã cho xã hội.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3