Thiên đường bình yên - Chương 28 - 29

28

“Này Kevin.” Bill chỉ
hắn. “Cậu vào văn phòng tôi mấy phút được không?”

Lúc ấy Kevin đã đi
tới gần bàn mình, Coffey và Ramirez liền đưa mắt dõi theo bước chân hắn. Đồng
sự mới của hắn, Todd, đã ngồi ở bàn và trưng ra một nụ cười nhạt nhẽo, nhưng nụ
cười nhanh chóng biến mất, y đột ngột quay đi.

Đầu Kevin cứ giần
giật và dù không hề mun việc đầu tiên của buổi sáng là nói chuyện với Bill
nhưng hắn cũng chẳng lo lắng. Hắn giỏi làm việc với nhân chứng và nạn nhân, hắn
biết khi nào tội phạm đang nói dối, hắn đã ra nhiều lệnh bắt giữ và rất nhiều
tội phạm đã bị bỏ tù.

Bill ra hiệu cho hắn
ngồi xuống ghế và dù Kevin không muốn, hắn vẫn ngồi xuống và băn khoăn tự hỏi
sao Bill lại muốn hắn ngồi vì bình thường khi hai người nói chuyện với nhau thì
hắn vẫn đứng. Cơn đau bên thái dương khiến hắn cảm giác như thể vừa
bị bút chì đâm xoáy vào, và suốt một lúc Bill chỉ nhìn chằm chằm. Cuối cùng
Bill đứng lên đóng cửa rồi bước lại dựa người vào thành bàn.

“Cậu dạo này thế nào, Kevin?”

“Tôi ổn, Kevin đáp. Hắn muốn nhắm
mắt lại cho đỡ đau, nhưng hắn biết rõ Bill đang nhìn xoáy vào hắn. “Có chuyện
gì à?”

Bill khoanh tay. “Tôi gọi cậu vào
đây để bảo cho cậu biết rằng chúng tôi nhận được một lời phàn nàn về cậu.”

“Lời phàn nàn thế nào cơ?”

“Chuyện nghiêm túc đấy, Kevin.
Phòng Nội vụ cũng có dính dáng vào, và hiện thời, cậu bị đình chỉ công tác để
chờ một cuộc điều tra.”

Từ ngữ nghe sao mà lộn xộn, chẳng
có nghĩa lý gì, đúng hơn là lúc đầu thật vô nghĩa, nhưng khi tập trung, hắn thấy
rõ biểu cảm của Bill và thầm ước gì lúc thức dậy hắn không bị đau đầu và không
cần nhiều vodka tới thế.

“Ông đang nói về chuyện gì vậy?”

Bill cầm mấy tờ giấy trên bàn lên.
“Vụ án mạng ở nhà Gate,” ông ta nói. “Cậu bé bị bắn qua sàn nhà. Đầu tháng này ấy,
nhớ không?”

“Tôi nhớ,” Kevin nói. “Trán thằng
nhỏ còn dính nước xốt pizza.”

“Gì cơ?”

Kevin chớp mắt. “Thằng bé ấy. Chúng
tôi tìm thấy nó trong tình trạng đó. Thật khủng khiếp. Todd cứ run như cầy
sấy.”

Bill cau mày. “Một xe cứu thương đã
được gọi đến,” ông ta nói.

Kevin hít vào thở ra. Tập trung.

“Xe đến để đưa mẹ thằng bé đi,”
Kevin nói. “Bà ta rất đau khổ, cái đó là rõ ràng, thế là bà ta cứ bám theo gã
Hy Lạp đã nã viên đạn. Họ đã vật lộn rồi bà ta ngã xuống cầu thang. Chúng tôi
gọi xe tới ngay lập tức... theo những gì tôi biết, bà ta đã được đưa tới bệnh
viện.”

Bill vẫn nhìn hắn trân trân rồi
cuối cùng đặt mấy tờ giấy qua một bên. “Trước đó cậu đã nói chuyện với bà ta,
đúng chứ?”

“Tôi đã cố... nhưng bà ta kích động
quá. Tôi cố trấn an bà ta, nhưng bà ta cứ như phát điên. Còn gì để nói nữa đây?
Mọi thứ đều có trong bản báo cáo rồi mà.”

Biỉl lại cầm mấy tờ giấy trên bàn
lên. “Tôi thấy những gì cậu viết rồi. Nhưng bà mẹ khẳng định rằng cậu đã bảo bà
ta xô phạm nhân xuống cầu thang.”

“Gì cơ?”

Bill đọc một trang giấy. “Bà ta
khẳng định cậu đã nói về Chúa và bảo bà ta, nguyên văn là ‘Gã này là kẻ tội đồ,
hắn đáng bị trừng phạt vì Kinh Thánh đã răn rằng Chớ giết người.’
Bà ta khai rằng cậu còn bảo bà ta là dù gã đó đã giết con bà ta đi nữa thì chắc
cũng chỉ bị án tù treo thôi, vì thế bà nên dùng chính tay mình thực thi công
lý. Vì những kẻ làm sai đáng bị trừng phạt. Nghe có thấy chỗ nào quen quen
không?”

Kevin thấy máu dồn lên hai má.
“Thật lố bịch,” hắn nói. “Ông biết thừa bà ta đang nói dối phải không?”

Hắn mong Bill sẽ tán thành ngay lập
tức, bảo rằng ông ta biết phòng Nội vụ sẽ lấy lại sự trong sạch cho hắn. Nhưng
Bill không làm thế. Thay vì vậy, ông sếp của hắn vươn người về phía trước.

“Chính xác thì cậu đã o gì bà ấy
vậy? Từng từ một xem nào.”

“Tôi chẳng bảo gì bà ta cả. Tôi hỏi
bà ta chuyện gì đã xảy ra và bà ta kể với tôi, rồi tôi nhìn thấy cái lỗ trên
trần nhà, tôi đi lên tầng trên và bắt gã hàng xóm sau khi gã thú nhận đã nã
súng. Tôi còng tay gã lôi xuống cầu thang; việc tiếp theo tôi biết là bà ta tấn
công gã.”

Bill im lặng, mắt không rời khỏi
Kevin. “Cậu chưa từng nói với bà ấy về chuyện tội lỗi à?”

“Không.”

Ông ta giơ tờ giấy đã đọc lúc trước
lên. “Vậy là cậu không hề nói câu Đức Chúa phán: chính Ta sẽ báo oán,
chính Ta sẽ đáp trả
.”

“Không.”

“Không
có từ nào nghe quen quen à?”

Kevin
thấy cơn giận đang trào sôi nhưng hắn phải cố nén xuống. “Không gì hết. Đó là
một lời nói dối. Ông biết con người thế nào rồi đấy. Chắc bà ta muốn làm to
chuyện lên để được nhận một khoản đền bù kếch xù chứ gì.”

Cơ hàm
của Bill bành ra, mãi lúc lâu sau ông ta mới cất tiếng.

“Cậu có
uống rượu trước khi nói chuyện với bà ấy không?”

“Không
biết chuyện này từ đâu rơi xuống thế. Không. Tôi không uống. Sao tôi có thể
uống kia chứ. Ông biết tỷ lệ thành công của tôi rồi đấy. Tôi là một cảnh sát
điều tra giỏi.” Kevin đưa hai tay ra, mắt suýt mờ đi vì cơn đau giần giật trong
đầu. “Thôi nào, Bill. Chúng ta đã làm việc với nhau bao nhiêu năm rồi mà.”

“Vì thế
nên tôi mới đang nói chuyện với cậu chứ không đuổi việc cậu. Vì trong mấy tháng
vừa rồi cậu không còn là chính mình nữa. Và tôi nghe được nhiều lời xì xầm
lắm.”

“Xì xầm
gì?”

“Cậu đi làm trong tình trạng say
rượu.”

“Đó không phải sự thật.”

“Thế nên nếu tôi kiểm tra nồng độ
cồn trong máu cậu thì sẽ được kết quả là không, phải không?”

Kevin có thể nghe thấy tim đập
thình thịch trong lồng ngực. Hắn biết cách nói dối và giỏi nói dối, nhưng phải
giữ giọng thật điềm tĩnh cái đã. “Hôm qua tôi thức khuya với một cậu bạn thân
và chúng tôi uống với nhau. Chắc trong người tôi vẫn còn ít cồn, nhưng tôi
không say và tôi không uống trước khi đi làm sáng nay. Kể cả ngày hôm đó cũng
thế. Hay nói đúng hơn là bất kể ngày nào.”

Bill nhìn hắn chằm chằm. “Kể tôi
nghe xem chuyện gì xảy ra với Erin rồi,” ông ta nói.

“Tôi nói với ông rồi đấy. Cô ấy
đang giúp đỡ một người bạn ở Manchester. Chúng tôi vừa đi Cape chơi vài tuần
trước.”

“Cậu nói với Coffey là cậu đã tới
một tiệm ăn ở Provincetown với Erin, nhưng quán ăn ấy đã đóng cửa sáu tháng
trước và sổ sách ở cái quán trọ mà cậu nhắc đến cho thấy cậu không hề tới thuê
phòng. Mà nhiều tháng rồi chẳng ai thấy hay nghe gì từ Erin cả.”

Kevin cảm thấy đầu mình như trào
máu, co giật mỗi lúc một tệ hơn. “Ông đã giám sát tôi đấy à?”

“Cậu uống rượu khi làm việc mà lại
vẫn nói dối tôi.”

“Tôi không...”

“Đừng có dối trá nữa!” viên cảnh
sát trưởng đột nhiên quát lên. “Từ chỗ này tôi cũng có thể ngửi ra mùi hơi thở
của cậu đấy!” Mắt ông ta tóe lửa giận dữ. “Và kể từ giờ, cậu bị đình chỉ công
tác. Cậu nên gọi cho công đoàn trước khi gặp phòng Nội vụ. Bỏ súng và thẻ của
cậu xuống bàn tôi rồi về nhà đi.”

“B bao lâu?” Kevin gắng gượng cất
lời.

“Ngay lúc này thì đình chỉ công tác
hãy còn là thứ cậu ít phải sợ nhất thôi đấy.”

“Ông chỉ cần biết thế này thôi, tôi
không nói gì với bà ta cả.”

“Họ đã nghe thấy cậu nói!” Bill
quát lên. “Đồng sự của cậu, chuyên gia giám định pháp y, những điều tra viên
hiện trường.” Ông ta ngừng, cố lấy lại bình tĩnh. “Ai cũng nghe cậu nói thế
cả,” ông ta kết luận, và ngay lập tức, Kevin cảm thấy như thể mình mất kiểm
soát trước mọi thứ và hắn biết đó là lỗi của Erin.

29

Tháng Tám về, dù Alex
và Katie vẫn đang thưởng thức những ngày hè nóng nực chậm trôi được ở bên nhau,
nhưng bọn trẻ bắt đầu thấy chán. Muốn làm gì đó khác thường, Alex đưa Katie
cùng bọn trẻ đi tới Wilmington xem xiếc khỉ. Katie không tin nổi khi thấy hóa
ra trò này đúng y như tên gọi của nó: khỉ mặc đồ cao bồi cưỡi chó và chăn cừu
suốt gần một giờ, sau đó tới màn pháo hoa không thua gì pháo hoa chào mừng Quốc
khánh. Trên đường ra khỏi đó, Katie quay sang anh mỉm cười.

“Đó chắc là
trò điên rồ nhất mà em từng xem đấy,” cô lắc đầu nói.

“Thế nên em nghĩ ở
miền Nam văn hóa nghèo nàn lắm chứ gì.”

Cô cười to. “Người ta
lấy những ý tưởng này từ đâu ra vậy nhỉ?”

“Anh không biết.
Nhưng thật may là anh đã nghe được tin về buổi biểu diễn này. Họ chỉ lưu lại
thị trấn vài ngày thôi.” A đưa mắt quanh bãi tìm xe.

“Đúng thế, thật khó
tưởng tượng ra cuộc đời em sẽ thiếu trọn vẹn thế nào nếu em không bao giờ được
xem khỉ cưỡi chó.”

“Bọn trẻ thích trò đó
mà!” Alex phản đối.

“Bọn trẻ mê nó,”
Katie đồng tình. “Nhưng em không biết được liệu bọn khỉ thì có
thích thú gì không. Em thấy bọn khỉ trông không vui lắm.”

Alex liếc nhìn cô. “Anh không chắc
mình có thể biết bọn khỉ vui hay không.”

“Vậy mới nói,” cô đáp.

“Này, đâu phải lỗi của anh chứ, còn
một tháng nữa mới tới khai giảng mà anh thì cạn hết trò mới để làm với bọn trẻ
rồi.”

“Bọn nhỏ đâu cần ngày nào cũng có
gì đó đặc biệt.”

“Anh biết. Chúng không đòi hỏi.
Nhưng anh cũng không muốn các con xem ti vi suốt.”

“Bọn nhỏ đâu có xem ti vi quá
nhiều.”

“Đó là vì anh đưa chúng đi xem xiếc
khỉ.”

“Thế tuần tới thì sao?”

“Dễ lắm. Có lễ hội ở thị trấn. Kiểu
lưu diễn ấy mà.”

Cô mỉm cười. “Những kiểu cưỡi như
thế luôn khiến em thấy nôn nao trong ruột.”

“Nhưng dù sao bọn trẻ cũng thích
những trò đó cơ mà. Mà nhắc anh mới nhớ. Thứ Bảy tới em có làm việc không?”

“Em không chắc. Sao anh?

“Vì anh đang hy vọng em sẽ đi xem
lễ hội với mấy bố con anh.”

“Anh muốn em bị quặn cả ruột gan
lên đấy à?”

“Nếu không muốn thì em đâu cần phải
chơi mấy trò đu quay ấy. Nhưng anh muốn nhờ em một việc.”

“Việc gì vậy?”

“Anh mong em trông nom bọn trẻ tối
đó. Con gái bà Joyce bay về Raleigh, bà ấy nhờ anh chở ra sân bay đón con. Bà
ấy không thích phải lái xe buổi tối.”

“Em sẵn lòng trông bọn trẻ.”

“Thế tức là sẽ phải tới chỗ anh
đấy, như thế bọn trẻ mới có thể đi ngủ đúng giờ quy định được.”

Cô nhìn anh. “Chỗ anh á? Em đã về
nhà anh bao giờ đâu.”

“À, thì...”

Chừng như anh không biết nói gì
nữa, cô bèn mỉm cười. “Không vấn đề gì đâu,” cô nói. “Ý kiến ấy nghe thú vị
lắm. Có thể cô cháu em sẽ cùng nhau xem phim và ăn bỏng ngô.”

Alex yên lặng bước tiếp mấy bước
rồi đột nhiên anh hỏi, “Đã bao giờ em muốn có con chưa?”

Katie ngần ngừ. “Em không chắc,”
cuối cùng cô nói. “Em chưa bao giờ nghĩ nhiều về chuyện đó.”

“Chưa bao giờ sao?”

Cô lắc đầu. “Hồi ở Atlantic City em
còn quá trẻ, cái ý tưởng có con với Kevin thì em không chịu nổi đâu, còn mấy
tháng lại đây thì đầu em mải nghĩ chuyện khác.

“Nhưng nếu suy nghĩ hẳn hoi về
chuyện đó thì em thấy sao?” anh kiên trì.

“Em vẫn không biết. Em cho là còn
phụ thuộc vào nhiều thứ.”

“Như những thứ gì?”

“Trước hết liệu em có được kết hôn
không, trước nhất là vậy. Mà anh biết đấy, em không thể kết hôn.”

“Erin không thể kết hôn,” anh nói.
“Nhưng chắc Katie thì được. Cô ấy có bằng lái xe rồi mà, nhớ không.”

Katie im lặng bước tiếp vài bước.
“Có lẽ cô ấy có thể, nhưng cô ấy sẽ không làm chuyện đó nếu không gặp được
người phù hợp đâu.”

Anh cười giòn và vòng tay quanh
người cô. “Anh biết em làm việc ở quán Ivan chỉ vì thời điểm ấy em cần công
việc đó, nhưng đã bao giờ em nghĩ tới chuyện làm việc gì đó khác không?”

“Như việc gì cơ?”

“Anh không biết. Vào đại học, lấy
tấm bằng, tìm một công việc em thực sự yêu thích.”

“Điều gì khiến anh nghĩ em không
thích làm bồi bàn nhỉ?”

“Không có gì.” Anh nhún vai. “Anh
chỉ tò mò biết đâu có thể em thích việc gì khác.”

Cô ngẫm nghĩ. “Hồi còn nhỏ, cũng
như những cô bé em quen, em yêu thú vật và nghĩ mình sẽ thành bác sĩ thú y.
Nhưng giờ làm sao em có thể trở lại trường để thực hiện ước mơ đó nữa. Phải mất
rất lâu.”

“Thiếu gì công việc liên quan đến
thú vật nhỉ. Ví dụ như em có thể trở thành huấn luyện viên xiếc khỉ.“Em không
nghĩ thế đâu. Em còn chưa khẳng định được bọn khỉ có thích trò đó không nữa.”

“Em tự nhiên thấy thương bọn khỉ
à?”

“Ai mà không thế chứ? Ý em là lúc
đầu kẻ nào đã có cái ý tưởng ấy?”

“Nếu anh sai thì cứ sửa lưng anh
nhé, nhưng anh tưởng anh đã nghe tiếng em cười chứ.”

“Em không muốn ba bố con buồn.”

Anh lại cười, kéo cô vào sát hơn.
Phía trước họ, Josh và Kristen đã dựa phịch người vào xe. Cô biết chắc chúng sẽ
ngủ gật trước khi về tới Southport.

“Em chưa trả lời câu hỏi của anh,”
Alex nói. “Về chuyện em muốn làm gì với cuộc đời mình ấy.”

“Có lẽ những mơ ước của em quá phức
tạp. Có lẽ em nghĩ công việc chỉ là công việc thôi.”

“Điều đó có nghĩa là gì?”

“Có lẽ em không muốn bị định nghĩa
bởi công việc em làm. Có lẽ em muốn được định nghĩa bởi chính con người em.”

Anh ngẫm nghĩ về lời đáp ấy.
“Được,” anh nói. “Thế thì em muốn trở thành người như thế nào?”

“Anh
muốn biết thật à?”

“Không
thì anh đã chẳng hỏi.”


ngừng lời và nhìn sâu vào mắt anh. “Em muốn làm một người vợ, một người mẹ,”
cuối cùng cô nói.

Anh cau
mày. “Nhưng anh tưởng em đã bảo em chưa chắc mình muốn có con hay không.”

Cô vênh
mặt, trông xinh đẹp hơn bao giờ hết. “Thì đã sao nào?”

***

Bọn trẻ
ngủ khì trước khi xe ra đến đường cao tốc. Chặng đường về khá dài, chừng nửa
tiếng, nhưng cả Alex và Katie đều không muốn tiếng chuyện trò của mình sẽ vô
tình đánh thức bọn trẻ. Họ chỉ yên lặng nắm tay nhau suốt thời gian lái xe về
lại Southport.

Khi
Alex dừng xe trước nhà Katie, cô nhận ra Jo đang ngồi trên bậc thềm nhà, như
thể đang đợi cô. Trời tối như mực, cô không biết Alex có nhìn ra Jo không,
nhưng đúng lúc đó Kristen trở mình nên anh quay lại vỗ về cho con khỏi tỉnh
giấc. Katie vươn người tới hôn anh.

“Có lẽ
em nên nói chuyện với cô ấy,” Katie thì thầm.

“Ai cơ?
Kristen ấy à?”

“Hàng
xóm của em.” Katie mỉm cười, trỏ tay qua vai. “Đúng hơn là có lẽ cô ấy muốn nói
chuyện với em.”

“Ồ.”
Anh gật đầu. “Được rồi.” Anh liếc về phía thềm nhà Jo rồi quay lại. “Tối nay
anh vui lắm.”

“Em
cũng thế.”

Alex
hôn cô trước khi cô mở cửa xe, và khi anh lái xe ra khỏi ngõ, cô bèn dợm bước
sang nhà Jo. Jo mỉm cười vẫy vẫy tay, và Katie cảm thấy mình dần dần thả lỏng
người. Kể từ buổi tối trong quán bar hai người chưa nói chuyện với nhau, và khi
cô bước tới, Jo liền đứng dậy đi lại lan can.

“Trước
hết, tôi muốn xin lỗi vì cách nói chuyện với cô,” Jo nói ngay. “Tôi thật không
phải phép. Tôi đã sai, chuyện đó sẽ không tái diễn nữa đâu.”

Katie
bước lên bậc tam cấp rồi ngồi xuống trước thềm, vẫy Jo lại ngồi bên cạnh cô
trên bậc thang trên cùng. “Không sao đâu,” cô nói. “Tôi không giận

“Tôi
vẫn cảm thấy thật tệ hại,” Jo nói đầy vẻ hối lỗi. “Tôi không biết cái gì đã ám
vào mình nữa.”

“Tôi
biết đấy,” Katie nói. “Rõ ràng mà. Chị quan tâm tới họ. Và chị muốn đề phòng
cho họ.”

“Dù thế
đáng lẽ tôi cũng không nên nói với cô theo cách đó. Tại chuyện đó mà mấy ngày
nay tôi không dám qua nhà cô. Tôi thấy xấu hổ lắm, với lại tôi biết cô sẽ không
bao giờ tha lỗi cho tôi.”

Katie
chạm lên cánh tay Jo. “Nghe chị xin lỗi thế này tôi rất vui, nhưng không cần
phải thế đâu. Thực tình chị đã khiến tôi nhận ra một số điều quan trọng về bản
thân.”

“Thật
ư?”

Katie
gật đầu. “Với lại nói để chị biết, tôi nghĩ tôi sẽ ở lại Southport một thời
gian dài đấy.”

“Hôm nọ
tôi thấy cô lái xe.”

“Khó
tin lắm đúng không? Tôi vẫn chưa cảm thấy thoải mái khi ngồi sau vô lăng.”

“Rồi sẽ
thoải mái thôi,” Jo nói. “Đi ô tô dễ hơn đi xe đạp nữa kìa.”

“Hằng
ngày tôi vẫn sẽ đi xe đạp,” cô nói. “Tôi đâu đủ tiền mua xe hơi.”

“Tôi
định bảo cô cứ dùng xe tôi cũng được, nhưng nó lại vào hiệu sửa xe rồi. Cái gì
cũng hỏng suốt thôi. Có khi tôi quay ra đi xe đạp cho xong.”

“Mong
ước gì cũng phải cẩn thận đấy nhé.”

“Giờ
giọng điệu cô lại giống tôi rồi đấy.” Jo hất cằm về phía con đường. “Tôi mừng
cho cô và Alex. Cả bọn trẻ nữa. Cô rất có ý nghĩa với họ

“Sao
chị có thể dám chắc như thế?”

“Vì tôi
thấy cách anh ấy nhìn cô. Và cách cô nhìn ba bố con họ.”

“Chúng
tôi dành nhiều thời gian bên nhau thôi,” Katie thoái thác.

Jo lắc
đầu. “Hơn thế nhiều. Hai người trông như đang yêu nhau.” Thấy Katie đỏ bừng
mặt, Jo hơi bối rối. “Rồi, để tôi thú nhận luôn vậy. Dù cô chưa khi nào phát
hiện ra, nhưng phải nói là tôi đã thấy cái kiểu hai người hôn tạm biệt nhau
rồi.”

“Chị do thám chúng tôi đấy à?”
Katie vờ tỏ ra bất mãn.

“Tất nhiên rồi.” Jo khịt mũi. “Còn
việc gì khác để giết thời gian đâu cơ chứ? Rõ là quanh đây chưa từng có chuyện
thú vị nào khác xảy ra.” Jo ngừng lời. “Cô yêu anh ấy thật lòng, phải không?”

Katie gật đầu. “Tôi yêu cả bọn trẻ
nữa.”

“Tôi rất mừng.” Jo chắp hai tay vào
nhau, kiểu cầu nguyện.

Katie khựng lại. “Chị biết vợ anh
ấy không?”

“Có,” Jo nói.

Katie nhìn xuống con đường. “Chị ấy
thế nào? Alex đã kể cho tôi nghe và tôi cũng đã phần nào mường tượng trong đầu
hình ảnh chị ấy... “

Jo không để cô nói hết câu. “Dựa
trên những gì tôi từng thấy thì cô ấy rất giống cô. Tôi muốn nói là theo hướng
tích cực ấy. Cô ấy yêu Alex và yêu bọn trẻ. Họ là những gì quan trọng nhất
trong cuộc đời cô ấy. Thật ra cô chỉ cần biết về cô ấy ngần đó là đủ.”

“Chị có nghĩ chị ấy mến tôi không?”

“Có chứ,” Jo nói. “Tôi chắc chắn là
cô ấy mến cô đấy.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3