Ngôi nhà nhỏ trên thảo nguyên (Tập 7) - Chương 14
Chương 14
ĐUỔI KHỎI TRƯỜNG
Cô Wilder
dồn hết thảy học sinh vào tình cảnh bối rối. Dĩ nhiên, ngay từ ngày đầu đám con
trai đã cố tìm ra những mức độ giới hạn quậy phá trước khi được chỉ dẫn nhưng
không ai hiểu do đâu mà cô giáo lại không chỉ dẫn.
Trước hết,
chúng ngấm ngầm chọc ghẹo nhau rồi bắt đầu tạo những tiếng động nhỏ bằng sách
vở và bảng viết. Cô Wilder làm như không nghe thấy những tiếng động này
cho tới khi tiếng động gây phiền nhiễu. Lúc đó cô không nói năng nghiêm khắc
với những kẻ gây ồn ào nhất mà mỉm cười với tất cả và từ tốn đề nghị giữ im
lặng hơn.
Cô nói:
- Cô biết là
các em không hiểu rằng mình đang làm phiền người khác. Tất cả không hiểu điều
gì khiến có tình trạng đó.
Khi cô quay
lại với tấm bảng, tiếng ồn lại nổi lên lớn hơn. Đám con trai còn mạnh dạn huýt
gió. Mỗi ngày cô Wilder đều nhiều lần lên tiếng yêu cầu tất cả vui lòng giữ im
lặng. Đây là điều bất công đối với những người không hề gây một tiếng ồn nào.
Không bao lâu sau, tất cả đám con trai đều huýt gió, huých cùi chỏ vào nhau và
thỉnh thoảng còn bí mật hỗn chiến ngay tại chỗ ngồi. Một số cô gái nhỏ ghi
truyền bài cho nhau trên các tấm bảng viết. Cô Wilder vẫn không trách phạt một
người nào.
Một buổi
chiều, cô dập cây thước trên mặt bàn yêu cầu cả lớp chú ý và cô nói rằng cô tin
chắc mọi người đều muốn làm những điều tốt ra sao. Cô nói cô không tin tưởng
vào việc trừng phạt trẻ em. Cô chủ trương dùng tình thương yêu để uốn nắn thay
vì tạo sự sợ hãi. Cô yêu mến tất cả học sinh và cô tin là tất cả học sinh đều
yêu mến cô.
- Mọi con
chim đều hòa vui trong những tổ ấm nhỏ của mình.
Cô mỉm cười
kết luận và Laura cùng Ida gần như ngượng ngùng bối rối. Thêm nữa, điều đó
cho thấy cô chẳng hay biết một chút gì về tất cả những con chim. Cô Wilder
không khi nào ngừng mỉm cười ngay cả khi vẻ lo lắng hiện rõ trong mắt cô. Chỉ
riêng những nụ cười của cô với Nellie Oleson là có vẻ không gượng gạo. Dường
như cô cảm thấy chỉ có thể nương tựa vào Nellie Oleson.
Một ngày
trong giờ nghỉ, Minnie thì thầm:
- Cô ấy là…
đúng, gần như một thứ đạo đức giả.
Các cô đang
đứng bên cửa sổ xem đám con trai chơi bóng. Cô Wilder và Nellie ngồi tán gẫu
với nhau cạnh lò sưởi. Đứng bên cửa sổ lạnh hơn nhưng mấy cô gái chấp nhận thà
như thế. Mary Power hỏi:
- Mình không
nghĩ cô ấy trốn tránh trách nhiệm. Đúng không, Laura?
Laura nói:
- Đúng. Đúng
thế. Theo mình thì cô ấy chỉ thiếu sự xét đoán chính xác. Cô ấy đã nhìn mọi
việc theo sách vở. Cô ấy là một nhà học giả.
Mary Power
tán đồng:
- Đúng, cô
ấy là thế. Nhưng có thể nào một người hiểu rõ mọi điều trong sách mà vẫn có một
nhận thức tầm thường? Mình không hiểu điều gì sẽ xảy ra khi đám con trai lớn
tới trường nếu cô ấy không kiểm soát nổi chúng.
Mắt Minnie
lóe sáng với vẻ hào hứng và Ida cười. Ida hiền lành, vui vẻ, luôn tươi cười coi
như không có vấn đề gì, nhưng Mary Power đăm chiêu còn Laura lo ngại. Cô
nói:
- Ô, mình
cần không có xáo trộn trong lớp!
Cô phải có
điều kiện học tốt để có tấm chứng chỉ giáo viên. Lúc này Laura và Carrie ở
trong thị trấn nên về nhà vào buổi trưa để có một bữa ăn nóng ngon lành. Chắc
chắn thức ăn nóng tốt hơn cho Carrie dù sự việc vẫn không thay đổi. Cô vẫn xanh
xao, mảnh dẻ và luôn mệt mỏi. Cô thường bị nhức đầu đến nỗi không học nổi bài
đánh vần. Laura cố giúp em. Carrie đã thuộc lòng từng chữ vào buổi sáng rồi tới
lúc được gọi trả bài lại đọc trật.
Ida và
Nellie vẫn mang bữa ăn trưa tới trường và cô Wilder cũng vậy. Họ cùng ngồi ăn
ấm áp bên lò sưởi. Khi các cô gái trở lại trường thì Ida tới nhập bọn, riêng
Nellie thường tiếp tục trò chuyện với cô Wilder qua suốt buổi trưa. Nhiều lần
cô nói với các cô gái kèm theo một nụ cười tự đắc:
- Sẽ có ngày
mình ngồi sau những con ngựa Morgan kia trên cỗ xe mới. Các bồ chỉ cần chờ và
sẽ thấy.
Tất cả đều
không nghi ngờ về điều đó.
Một buổi
trưa, Laura dắt Carrie tới bên lò sưởi cởi áo choàng để hơ ấm. Cô Wilder đang
ngồi đó nói chuyện sôi nổi với Nellie. Laura nghe thấy cô Wilder nhắc bằng
giọng khinh bỉ “…ban giám hiệu!”. Lúc đó cả
hai nhìn thấy Laura.
- Cô phải
lắc chuông rồi.
Cô Wilder
vội vã nói và không nhìn Laura đang bước ngang qua. Có lẽ cô Wilder đang phàn
nàn về ban giám hiệu, Laura nghĩ, và khi nhìn thấy Laura, cô ấy đã sực nhớ Bố
cũng ở trong ban giám hiệu.
Chiều hôm
đó, Carrie lại quên ba từ trong bài học đánh vần. Laura thấy đau thốn trong
tim. Carrie trắng bệch và hết sức tội nghiệp, cố ráng sức nhớ nhưng rõ ràng cô
đang nhức đầu khủng khiếp. Laura nghĩ thầm rằng may là Mamie Beardsley cũng
quên mấy từ.
Lúc đó, cô
Wilder cho ngưng trả bài và nói một cách buồn bã rằng cô lấy làm thất vọng và
đau lòng. Cô tiếp:
- Mamie trở
về chỗ và học lại bài học cũ. Còn Carrie, lên bảng. Cô muốn coi em viết các từ
mờ mắt, chia cách và bực tức lên bảng, viết thật đúng, mỗi chữ năm mươi lần.
Cô nói bằng
một giọng chứa đầy vẻ đắc thắng. Laura cố kiềm chế mình nhưng không nổi. Cô
giận sôi lên. Thật đê tiện khi trừng phạt một đứa bé tội nghiệp như Carrie
đứng hổ thẹn trước cả lớp. Chuyện còn không công bằng chút nào! Vì chính Mamie
cũng đã quên mấy từ. Cô Wilder đã bỏ qua cho Mamie và phạt riêng Carrie. Cô ấy
phải nhìn thấy là Carrie đã hết sức cố gắng và đang trong lúc đau. Cô ấy rõ
ràng ti tiện, ti tiện và độc ác, và hết sức bất công!
Laura phải
khoanh tay ngồi im. Carrie khổ sở nhưng rất quả quyết bước lên bảng. Cô run
run, rưng rưng nước mắt nhưng không khóc. Laura ngắm bàn tay gầy guộc của cô
chậm chạp đưa lên viết một dòng rồi một dòng khác. Mỗi lúc mặt Carrie một nhợt
nhạt hơn nhưng cô tiếp tục viết. Thình lình mặt Carrie xám ngắt và cô cố bám
vào máng đựng giẻ lau. Laura lật đật giơ bàn tay lên rồi vùng đứng dậy và không
chờ cho phép, cô nói ngay khi cô Wilder vừa ngước lên:
- Thưa cô,
Carrie gần bị xỉu rồi.
Cô Wilder
quay đi thật nhanh, nhìn Carrie. Cô lên tiếng:
- Carrie! Em
ngồi xuống đi. Ngồi xuống chiếc ghế trước.
Mặt Carrie
đẫm mồ hôi nhưng không còn tái ngắt một cách dễ sợ nữa. Laura hiểu là sự nguy hiểm
nhất qua rồi. Carrie đã có thể tự ngồi xuống như cô Wilder nói. Lúc này,
cô Wilder quay về phía Laura lên giọng:
- Laura, vì
em không muốn Carrie viết những từ đánh vần sai thì em hãy lên bảng viết những
từ đó.
Cả lớp học
chết lặng nhìn Laura. Thật nhục nhã cho một nữ sinh lớn khi phải lên bảng nhận
hình phạt viết những từ như thế. Cô Wilder cũng nhìn Laura và Laura nhìn
thẳng trả lại.
Rồi Laura
bước lên bảng và cầm phấn lên. Cô bắt đầu viết. Mặt cô nóng phừng phừng như đang bốc lửa
nhưng chỉ một thoáng sau cô đã biết là không có một ai chế nhạo cô. Cô tiếp tục
viết thật nhanh các từ giống hệt nhau chữ nọ dưới chữ kia.
Nhiều lần cô
nghe vẳng lên từ phía sau tiếng ra dấu được lập lại:
- Suỵt!
Suỵt!
Như thường
lệ, lớp học vẫn ồn ào. Rồi cô nghe tiếng nhắc khẽ:
- Laura!
Suỵt!
Charley đang
ra dấu cho cô. Cậu bé nói nhỏ:
- Suỵt! Đừng
viết! Nói với bà ấy là chị không viết! Tụi này sẽ yểm trợ chị!
Laura thấy
ấm hẳn lên. Nhưng không thể làm một điều gì gây xáo trộn cho lớp học. Cô mỉm
cười và nghiêm nghị lắc đầu với Charley. Cậu cúi xuống thất vọng, nhưng im
lặng. Đúng lúc đó, Laura thình lình bắt gặp ánh mắt liếc nhanh giận dữ của cô
Wilder. Cô Wilder đã thấy rõ mọi chuyện.
Laura quay
lại tấm bảng, tiếp tục viết. Cô Wilder không nói gì với cô và Charley. Laura nghĩ
một cách bực bội:
- Cô ấy
không có quyền nổi điên với mình. Cô ấy phải ghi nhớ là chính mình đã cố giúp
duy trì trật tự trong lớp.
Sau buổi học
chiều hôm đó, Charley và mấy bạn thân, Clarence và Alfred, bám sát sau lưng
Laura, Mary Power, Ida.
- Ngày mai
tao sẽ xử lý con mụ tồi tệ già nua đó! Tao sẽ đặt một chiếc ghim uốn cong vào
ghế của bà ta.
Clarence
huênh hoang lớn tiếng đến mức Laura nghe rõ. Charley hứa hẹn:
- Trước đó,
tao sẽ bẻ gẫy cây thước của bà ta. Như thế bà ta không thể phạt mày nếu bà
ta bắt gặp mày. Laura quay người, bước lui lại. Cô nói với mấy cậu bé:
- Đừng làm
như vậy, mấy cậu. Tôi năn nỉ đó.
Charley phản
đối:
- A, sao lại
không? Chuyện đó vui chứ và cô ấy chẳng làm gì tụi này hết.
Laura nói:
- Có gì vui
trong chuyện đó đâu? Đó không phải cách để đám con trai các cậu đối xử với một
ngườ i phụ nữ kể cả khi các cậu không ưa cô ấy. Tôi mong các cậu không làm
thế.
Clarence
nhượng bộ:
- Tụi này
chịu. Thôi, được rồi. Tôi sẽ không làm. Charley và Alfred cũng chấp nhận.
- Cả tụi tôi
cũng không làm.
Laura biết
là mấy cậu bé sẽ giữ lời dù không muốn. Tối đó, trong lúc đang học bài dưới ánh
đèn, Laura ngước lên nói:
- Cô Wilder
không thích Carrie và con, không biết tại sao.
Mẹ ngưng
khâu vá, nói:
- Con phải
hình dung ra chuyện gì chớ, Laura.
Bố nhìn qua
mép tờ báo:
- Nghĩ lại
coi có đúng các con đã không gây ra một chuyện gì không và các con sẽ nhận ra
ngay thôi.
Laura nói
tức khắc:
- Con không
hề làm một điều gì khiến cô ấy không thích con hết, Bố. Có lẽ cô ấy đã chịu ảnh
hưởng của Nellie Oleson
Cô nói rồi
lại cúi xuống với cuốn sách và thầm nghĩ:
- Cô ấy chú
ý quá nhiều những câu chuyện của Nellie Oleson.
Sáng hôm sau
Laura và Carrie tới trường sớm. Cô Wilder và Nellie đangngồi với nhau bên lò
sưởi. Chưa có ai đến trường. Laura lên tiếng chào và khi cô bước vào gần lò
sưởi để hơ ấm thì váy của cô chạm và vướng vào cạnh chiếc thùng đựng than đá.
Laura kêu lên khi thụp ngồi xuống để gỡ ra:
- Chà, phiền
quá! - Cô Wilder hỏi một cách gay gắt - Em có rách áo không, Laura? Tại sao em
không đem đến một chiếc thùng đựng thanh mới từ khi ba em tham gia ban giám
hiệu và em có thể đã có mọi thứ hợp ý của mình?
Laura ngạc
nhiên nhìn cô giáo và kêu lên:
- Sao, em
đâu có thể muốn gì! Nhưng có lẽ cô có thể có ngay một thùng đựng than mới nếu
cô muốn.
Cô Wilder nói:
- Chà, xin
cảm ơn.
Laura không
thể hiểu lý do khiến cô Wilder nói với cô bằng cái giọng đó. Nellie làm như đang chú tâm
vào một cuốn sách nhưng một nụ cười đắc ý nở trên khóe miệng cô. Laura không
nghĩ nổi thêm điều gì để nói nên nín thinh. Trọn buổi sáng hôm đó, lớp học nhốn
nháo và ồn ào, nhưng mấy cậu bé giữ đúng lời hứa. Các cậu không quậy phá nhiều
hơn thường lệ. Các cậu không thuộc bài vì không ai chịu học và cô Wilder bị
quấy nhiễu tới mức Laura thấy tội nghiệp cho cô.
Buổi học
chiều khởi đầu yên tĩnh hơn. Laura tập trung vào bài học địa lý. Ngước nhìn lên
trong lúc đang cố ghi nhớ số xuất cảng của xứ Brazil, cô thấy Carrie và Mamie
Beardsley đang chúi vào bài học. Các cô chụm đầu vào cuốn sách đánh vần, chăm
chú nhìn và môi mấp máy lặng lẽ khi các cô thầm đánh vần các từ. Các cô không
hề hay biết là các cô đang cử động tới lui và chiếc ghế của các cô đang đu đưa
theo.
Laura nghĩ
cứ thế thì những chốt gắn chiếc ghế vào nền sàn cò có thể bị sút ra. Nhưng
chuyển động của chiếc ghế không gây ra tiếng động và không thành vấn đề gì.
Laura lại nhìn vào sách và nghĩ về các hải cảng. Thình lình cô nghe thấy cô
Wilder nói gắt gỏng:
- Carrie,
Mamie! Các em cất sách đi ngay và chỉ đu đưa ghế thôi!
Laura nhìn
lên. Mắt Carrie mở lớn, miệng há hốc kinh ngạc. Khuôn mặt dài hốc hác của cô
chuyển từ trắng bệch do bị choáng sang đỏ rực vì xấu hổ. Cô cùng Mamie cất sách
đi và ngoan ngoãn đu đưa chiếc ghế một cách lặng lẽ. Cô Wilder biện giải bằng
giọng ngọt ngào:
- Chúng ta
cần im lặng trong trật tự để học tập. Từ lúc này trở đi, bất kỳ ai gây phiền
nhiễu thì sẽ phải tiếp tục làm cho đến khi mệt xỉu cái trò gây phiền nhiễu đó.
Mamie không
nghĩ ngợi nhiều nhưng Carrie xấu hổ tới muốn khóc. Cô Wilder tiếp tục nói với
giọng hả hê kỳ lạ:
- Cứ tiếp
tục đu đưa chiếc ghế đó, các cô gái, cho tới khi nào tôi cho phép ngưng lại.
Cô quay lên
bảng tiếp tục giảng về một đề toán cho đám con trai mà không có ai lắng
nghe. Laura cố nghĩ trở lại về xứ Brazil nhưng không nổi. Một lúc
sau, Mamie khẽ hất đầu và dứt khoát bước qua lối đi tới một chiếc ghế khác.
Carrie tiếp tục đu đưa chiếc ghế nhưng chiếc ghế hai chỗ ngồi thành quá nặng
đối với một cô bé đu đưa từ một đầu ghế. Từ từ chuyển động của chiếc ghế ngưng
lại. Cô Wilder vẫn giữ giọng ngọt ngào nói:
- Tiếp tục
đi, Carrie.
Cô không nhắc
gì tới Mamie. Mặt Laura nóng hực vì giận. Cô không còn kiềm chế nổi bản thân.
Cô ghét cô Wilder vì bất công và ti tiện. Mamie ngồi đó, từ chối chia sẻ phần
hình phạt của mình và cô im lặng. Carrie không đủ sức để một mình đu đưa chiếc
ghế. Laura không còn tự chủ nổi nữa. Cô cắn chặt môi cố ngồi im. Cô nghĩ thế
nào thì Carrie cũng được tha lỗi. Carrie nhợt nhạt. Cô cố đung đưa chiếc
ghế nhưng nó quá nặng. Nhịp chuyển động trở nên chậm hơn và chậm hơn nữa. Cuối
cùng dù đã gom hết sức Carrie cũng không đẩy nổi chiếc ghế nhúc nhích. Cô
Wilder lên tiếng:
- Đu nhanh
hơn nữa, Carrie, nhanh hơn nữa! Em đã muốn đu ghế. Bây giờ làm đi.
Laura đứng
phắt dậy. Cơn giận tràn ngập người cô. Cô không còn cố kiềm chế mà thả cho nó
bùng ra. Cô nói lớn:
- Thưa cô
Wilder, nếu cô muốn đu đưa chiếc ghế đó nhanh hơn thì em sẽ đu đưa cho cô.
Cô Wilder
chộp ngay một cách thích thú:
- Em có thể
làm việc đó! Em khỏi cần thu sách vở, cứ tới đu chiếc ghế ngay.
Laura bước
thật nhanh qua lối đi. Cô thì thầm với Carrie:
- Ngồi im
nghỉ ngơi đi.
Cô trụ chắc
chân trên sàn nhà và đu đưa. Không phải vu vơ mà Bố luôn nói cô khỏe như một con ngựa
nòi Pháp. “Bùm!”, chân sau của chiếc ghế nện trên sàn. “Bùm!”, chân trước của
chiếc ghế nối theo. Tất cả chốt gắn của chiếc ghế bung ra. “Bùm, BÙM! Bùm, BÙM!”,
chiếc ghế khua theo nhịp trong lúc Laura đu đưa một cách hài lòng và Carrie chỉ
việc ngồi nghỉ. Ngay cả tiếng đu đưa dữ dằn của chiếc ghế cũng không làm giảm
cơn giận của Laura. Ngược lại, cơn giận như càng bùng thêm theo nhịp đu
đưa náo động hơn. “Bùm, BÙM! Bùm, BÙM!” Lúc này không ai còn học hành nổi.
“Bùm, BÙM! Bùm, BÙM!” Cô Wilder không nghe được chính tiếng nói của mình. Cô
hét lớn đọc bài cho cả lớp. “Bùm, BÙM! Bùm, BÙM!” Không ai có thể đọc lại, thậm
chí không ai nghe được gì. “Bùm, BÙM! Bùm, BÙM! Bùm…” Cô Wilder gào thật to:
- Laura, em
và Carrie khỏi phải học nữa. Các em có thể về nhà suốt buổi học còn lại.
BÙM! Laura
để cho chiếc ghế đáp lại. Tiếp theo là sự im lặng chết chóc. Tất cả đều được
nghe nói hình phạt gửi trả về nhà. Nhưng từ trước chưa ai thấy hình phạt này.
Đây là hình phạt còn tồi tệ hơn cả phạt đánh bằng roi. Chỉ có một hình phạt duy
nhất đáng sợ hơn là đuổi khỏi trường.
Laura giữ
thẳng đầu nhưng không nhìn thấy gì. Cô gom sách vở của Carrie lại. Carrie co
dúm bước theo cô và run rẩy đứng chờ gần cửa trong lúc Laura gom sách vở của
mình. Trong phòng không có một tiếng động. Mary và Minnie không dám nhìn Laura
vì thương bạn. Nellie Oleson cũng chăm chú nhìn vào cuốn sách nhưng với một nụ
cười đắc ý trên khóe miệng. Ida liếc nhìn Laura bằng ánh mắt đồng cảm và khổ
não. Carrie đã mở cửa. Laura bước ra và đóng cửa lại. Trong hành lang, các cô
dừng lại khoác áo choàng. Phía ngoài trường học, mọi thứ đều có vẻ lạ lùng và
trống vắng vì không có một ai ở đó, không có một ai trên con đường đưa vào thị
trấn. Mới khoảng hai giờ là thời gian không ai ở nhà chờ các cô về.
- Ôi, Laura,
mình sẽ làm gì?
Carrie hỏi
với một hy vọng hão huyền. Laura đáp:
- Tất nhiên
là mình sẽ về nhà.
Các cô đã
rời trường một đỗi đường và đang hướng về nhà. Carrie run rẩy:
- Bố Mẹ sẽ
nói gì?
Laura nói:
- Mình sẽ
biết khi nghe Bố Mẹ nói. Bố Mẹ sẽ không phiền trách em vì đây là lỗi của chị.
Chị có lỗi vì đã đu đưa chiếc ghế quá mạnh. Nhưng chị rất vui vì đã làm thế! -
Cô nói thêm - Chị sẵn sàng làm lại như thế.
Carrie không
bận tâm tới chuyện lỗi thuộc về ai. Không có một điều gì dễ chịu đối với người
mang tâm trạng sợ hãi khi trở về nhà. Carrie nói:
- Ôi, Laura!
Bàn tay
trong bao tay của cô rơi vào bàn tay của Laura và hai chị em tay trong tay lặng
lẽ bước. Các cô qua phố Main bước lên cửa. Laura mở cửa và cả hai bước vào. Bố
rời bàn giấy nơi Bố đang ngồi viết. Mẹ đứng lên khỏi ghế, buông rời cuộn chỉ
lăn trên nền nhà. Con mèo Kitty lao lại chụp một cách thích thú. Mẹ hỏi:
- Có chuyện
gì? Có chuyện gì, các con? Carrie đau hả?
Laura nói:
- Tụi con bị
trường đuổi về.
Mẹ buông
người xuống, nhìn Bố bằng ánh mắt bất lực. Một phút im lặng khủng khiếp rồi Bố
hỏi, giọng nghiêm khắc:
- Tại sao?
Carrie đáp
ngay:
- Lỗi tại
con, Bố. Con không cố ý làm thế, nhưng chuyện đã xảy ra. Mamie và con bắt đầu
gây ra.
Laura cãi
lại:
- Không, tất
cả là tại con.
Cô kể lại
mọi chuyện đã xảy ra. Khi cô kể dứt, sự im lặng khủng khiếp lại trở lại. Rồi Bố
lên tiếng, giọng chắc nịch:
- Sáng mai
các con tiếp tục trở lại trường học coi như không có chuyện gì xảy ra. Cô
Wilder có thể đã không đúng, nhưng cô ấy là giáo viên. Các con gái của Bố không
thể là những người gây rối ở trường học.
Các cô cùng
hứa:
- Không,
thưa Bố. Chúng con không như thế.
Mẹ lên
tiếng:
- Bây giờ
hãy thay quần áo và lấy sách vở ra. Các con có thể học ở nhà hết phần buổi
chiều còn lại. Ngày mai hãy làm đúng như lời Bố nói và coi như mọi
chuyện đã bay theo gió.