Lời hứa thủy chung - Chương 15

Kỳ
15: Xúc cảm

“Em uống nước đi, chắc anh ta không còn bám theo nữa
đâu!” – Quang Dương đưa ly nước cho bạn gái.

“Vâng, cám ơn anh.” – Lệ Chi đón lấy, cười – “Người
gì mà kỳ lạ, anh ta muốn trêu chúng ta thì phải.”

“Sao có nhiều người rảnh rang thế. Thôi đừng nghĩ
ngợi làm chi, để anh đi xem thử còn trò gì vui để hai ta chơi không!” – Quang
Dương đứng dậy, bảo.

Thấy bóng dáng bạn trai đã khuất, bấy giờ Lệ Chi mới
rút trong túi ra chiếc điện thoại di động. Màn hình đen thui, không hề có một
tin nhắn hay bất kỳ cuộc gọi nào.

“Lạ quá, đã 5 giờ chiều rồi sao chẳng thấy Kỳ Phong
gọi điện giục mình về nấu bữa tối, anh ấy bận chuyện gì hay quên mất mình rồi?”
– Lệ Chi chợt lắc đầu liên tục – “Mà tự dưng nhớ đến Kỳ Phong làm gì, không bị
anh ta giục về, còn mừng nữa là…”

Tuy nói vậy nhưng Lệ Chi mong sẽ nhận được cuộc gọi
của anh chàng tóc bạch kim. Nhét điện thoại vào túi, con bé tiếp tục chờ Quang
Dương. Chợt thấy một người lái xe đạp ngang qua, bất giác cô nàng cận cười thầm.
Chả là nó nhớ lại sáng nay, cảnh Kỳ Phong ngồi trên chiếc xe đạp nhỏ xíu chạy
quanh sân.

Không biết sao lúc này, Lệ Chi bỗng thấy nhớ nhớ
anh chàng khó tính. Trong đầu cô gái hiện giờ, toàn xuất hiện hình ảnh gương mặt
Kỳ Phong lúc cười, lúc nói, lúc giận, lúc hét lớn… cả khi anh cư xử dịu dàng với
mình. Tâm trạng nó khó tả quá.

Bỗng, mắt Lệ Chi sáng lên bởi thấy phía xa, một
chàng trai mặc áo đen, mái tóc màu bạch kim. Vui mừng toan cất tiếng gọi thì
người đó xoay lại nói chuyện với người đi bên cạnh, và khi trông rõ được gương
mặt kia thì mí mắt nó chùng xuống, nỗi buồn len lỏi qua hàng mi. Nghĩ gì lạ vậy,
Kỳ Phong làm sao có mặt tại đây. Tự dưng ngay bây giờ, Lệ Chi mong anh chàng họ
Lâm ở bên cạnh, mong thấy được anh khó tính với mình và muốn…

Dòng suy nghĩ chợt vụt tắt do bàn tay ai đó chạm khẽ
lên vai Lệ Chi. Giật mình quay qua, bất ngờ con bé bắt gặp gương mặt Quang
Dương rất gần.

“Em suy nghĩ gì trông thẫn thờ thế?”

“Không, em đâu nghĩ gì…”

“Anh làm em giật mình à?”

Lệ Chi bối rối, gật khẽ:

“Ừm, mặt anh gần quá.”

Không nghe tiếng Quang Dương đáp lại, tự dưng, Lệ
Chi thấy lúng túng. Còn chưa hiểu diễn biến tiếp theo thì anh chàng nhà giàu nắm
lấy bàn tay cô gái. Lệ Chi ngạc nhiên vì cái nhìn của anh rất lạ. Cùng lúc, người
con trai đó từ từ kề gương mặt lại gần cô nàng cận, gần hơn, gần hơn nữa.

Lệ Chi hiểu hành động sắp diễn ra của Quang Dương
là hôn mình. Khi ấy, con bé chẳng phản ứng gì, tuy không thích nhưng nó cũng nhẹ
nhàng nhắm mắt lại, định bụng sẽ đón nhận nụ hôn kia.

Thế rồi, mí mắt chỉ vừa khép, trong tích tắc, hình ảnh
Kỳ Phong hôn Lệ Chi lần ở Hội đột ngột xuất hiện… Tức thì, Lệ Chi mở mắt, đồng
thời đẩy nhẹ Quang Dương nhằm giữ anh dừng lại.

“Xin lỗi, em vẫn chưa chuẩn bị tâm lý cho chuyện
này.” – Lệ Chi khẽ quay đi, tránh né.

Đối diện, gương mặt Quang Dương phút chốc hơi thay
đổi khi nhận được phản ứng như vậy từ cô gái.

“Không, là lỗi của anh. Anh không nên làm thế!” –
Quang Dương cười – “Thôi, chúng ta về, muộn rồi.”

Lệ Chi gật gật, cúi đầu.

***

Tuy Quang Dương vẫn giữ thái độ bình thường nhưng Lệ
Chi hiểu anh không vui vì chuyện lúc nãy. Biết sao được, tự nhiên hình ảnh đó
xuất hiện khiến nó không thể chấp nhận nụ hôn của anh chàng nhà giàu và đã cư xử
quá khích. Chính xác, tự đáy lòng cô nàng cận không muốn hôn ai khác ngoài…

“Em còn giận anh việc khi nãy?”

Giọng khẽ khàng của Quang Dương vang lên xóa tan
màn suy nghĩ rối bời của Lệ Chi.

“Đâu có, em không giận anh, chỉ là…”

Lệ Chi dừng lại, trông lúng túng, chỉ vì không biết
phải nói làm sao. Lẽ nào lại nói “trắng trợn” rằng: Anh biết không, em không thể
đón nhận nụ hôn của anh, lý do chẳng phải là em chưa chuẩn bị tâm lý mà bởi em
bận nghĩ đến người con trai khác! (OMG) Trời ạ, Lệ Chi không dám tưởng tượng vẻ
mặt Quang Dương sẽ như thế nào nếu nghe “tin sét đánh” ấy.

“Anh xin lỗi.” – Quang Dương đột ngột ôm cô bạn gái
vào lòng giống hệt đang ôm của quí.

Khá bất ngờ trước hành động lãng mạn, Lệ Chi chỉ biết
nằm im thin thít.

“Tại anh quá nóng vội nên khiến em thấy ngại. Em
nói đúng, có lẽ chúng ta chưa thể làm vậy, còn nhiều thời gian thế nên hai ta cứ
từ từ.”

Từng câu từng lời, Quang Dương nói thật nhẹ nhàng
như rót vào tai Lệ Chi. Nếu đây không phải cuộc hẹn hò giả thì cô nàng cận đã đắm
chìm trong cơn mê ngọt ngào này.

“Có lẽ em phải vào nhà.” – Lệ Chi rời khỏi lòng anh
vì sợ bản thân sẽ “sa ngã”.

“Ừ em vào đi, mai gặp lại.” – Quang Dương nắm tay
cô gái họ Diệp, dịu dàng – “Lệ Chi, hãy yên tâm, sau này anh sẽ đối xử với em
thật tốt, không để em phải đau khổ!”

Bỗng nhiên khi nghe câu nói kia xong, lập tức Lệ
Chi biến đổi sắc mặt. Nụ cười trên môi tự dưng biến mất, lạnh băng. Con bé xoay
qua mở cửa xe với thái độ không chút tình cảm. Bên cạnh, anh chàng nhà giàu ngạc
nhiên trước điều đó…

“Anh về đây!” – Quang Dương nhìn ra tấm kính xe,
buông lời chào tạm biệt.

“Anh về…” – Giọng Lệ Chi vẫn lạnh nhạt.

Chiếc xe hơi màu đen chạy đi nhanh. Cô nàng cận dõi
theo đến khi nó mất hút. Trong đầu nhớ lại câu nói “… đối xử với em thật tốt,
không để em phải đau khổ!” của người bạn trai, Lệ Chi không vui khi nghe vậy.
Trước đây, Trần Đạt và cả Cao Tùng, người bạn trai thứ hai, cũng “buông” một
câu giống hệt như thế. Cuối cùng thì sao, con bé bị bỏ rơi không thương tiếc.
Ngày xưa, chỉ vì quá tin vào lời ngọt ngào nên nó tự chuốc lấy khổ.

Vừa rồi, nghe Quang Dương bảo xong câu ấy, bất giác Lệ Chi thấy anh mang gương mặt giống hệt
hai kẻ bạn trai cũ. Cũng vì thế, nó đã xuống xe với thái độ không thiện cảm. Chẳng
lẽ khi yêu, người con trai nào cũng buột miệng nói điều đó một cách dễ dàng?
Nghe dối trá thật! Nói xong “lời hứa” ấy, cách mấy tuần sau, Trần Đạt, Cao Tùng
đã “tặng” Lệ Chi câu chia tay.

…..

Nghe tiếng mở cửa, Hoàng Cường ngoái cổ ra sau:

“Lệ Chi, cô về rồi ư? Đi chơi vui vẻ chứ?”

“Cũng tạm thôi!”

Lệ Chi thả người xuống ghế, cả người mệt mỏi vô
cùng, suốt cả buổi chiều cứ đi mãi, có được nghỉ ngơi đâu.

“Cô cũng biết giờ về sao?”

Tiếng Kỳ Phong vang vang, đồng thời có thể cảm nhận
“ám khí” nặng nề.

“Gì nữa chứ, mới 6 giờ chiều mà, tôi sẽ chuẩn bị bữa
tối ngay.” – Lệ Chi hắng giọng.

Chợt, cô nàng cận thấy con mắt bên phải của anh
chàng họ Lâm bầm tím, sưng vù.

“Mắt anh bị gì thế?”

“Tôi lái xe đạp không cẩn thận nên đâm vào đèn đường.”

“Anh lái xe chưa vững đã chạy ra đường, lúc chạy
không được nghĩ chuyện vẩn vơ, rất nguy hiểm…”

Dường như chạm đến “nỗi đau trong lòng”, Kỳ Phong bảo
đầy gắt gỏng:

“Thì tại cô chứ ai!”

“Tại tôi?! Vì sao?” – Lệ Chi gãi đầu, khó hiểu.

Kỳ Phong bị bí. Chẳng lẽ nói thẳng thừng: Vì mãi lo
nghĩ đến cô nên tôi mới tông xe vào đèn đường! Dĩ nhiên không thể để cô bạn biết
được điều đó, bằng không thì còn mặt mũi nào “nhìn thiên hạ”.

“Ý tôi là…” – Anh chàng tóc bạch kim sửa giọng – “Tại
nghĩ đến việc cô về trễ không chuẩn bị bữa tối kịp nên tôi tức giận, trong lúc
lơ là mới tông xe.”

“Xì, ai bảo anh nghĩ xấu về tôi.” – Lệ Chi như nhớ
điều gì liền hỏi – “Anh tông xe, vậy xe đạp tôi thế nào?”

Kỳ Phong vuốt nhẹ tóc, vờ đảo mắt nơi khác. Trông
thái độ lẩn tránh kia, cô gái như hiểu ra hậu quả liền lập tức chạy ra ngoài
sân xem thử. Hiển nhiên, Kỳ Phong cũng nhanh chóng ra theo.

Mấy giây sau, trong nhà, Hoàng Cường nghe tiếng họ
inh ỏi…

“Trời ơi, anh làm hỏng xe tôi rồi!”

“Có hỏng gì đâu, chỉ là đứt thắng, cổ xe hơi gãy,
bóng đèn bị bể, trầy xát sơ sơ hà!”

“Như vậy mà anh bảo “có hỏng gì đâu” ư? Thế anh muốn
ra sao mới gọi là “hỏng”? Tôi không biết, anh đền đi, mai tôi còn đi học đó.”

“Cô muốn sửa cũng phải đợi sáng mai chứ, giờ này
còn tiệm nào mở cửa. Bất quá, tôi bảo Hoàng Cường chở cô đi học.”

“Anh nhất định phải đem xe đi sửa cho tôi.”

“Biết rồi, tôi sẽ bỏ tiền túi ra được chưa, đồ mít
ướt!”

Hoàng Cường vừa nhai râu mực vừa cười:

“Hai người này thật
là… Nhưng như thế mới vui nhà vui cửa!”

***

“Sao, cô xin nghỉ chiều nay? Để làm gì?” – Tiếng Kỳ
Phong trong điện thoại đầy soi mói.

“Chiều nay, Quang Dương hẹn tôi đi dự một buổi tiệc,
tôi nghĩ phải đến khuya mới về nên chắc không làm bữa tối được.” – Lệ Chi trình
bày.

Dự tiệc à? Nghe giọng cô có vẻ hứng chí nhỉ? Kỳ Phong nhủ thầm rồi tiếp:

“Thôi được, cô muốn làm gì thì tùy.”

“Cám ơn anh!”

“Không cần đâu. Mà cô định dây dưa với tên con lươn ấy đến bao giờ nữa? Cô
quen hắn cũng gần một tháng rồi đó. Nhiều lúc tôi nghĩ, không phải cô đang “thực
hành” mà là hẹn hò thật!” – Kỳ Phong vẻ bức xúc.

“Anh nói gì khó nghe thế? Tôi đối với Quang Dương
không có gì cả!” – Lệ Chi hạ giọng – “Được rồi, nếu có dịp tôi sẽ nhanh chóng kết
thúc cuộc hẹn hò này.”

“Ừm, thôi tôi gác máy.”

Anh chàng tóc bạch kim cúp điện thoại mà lòng rộn
ràng.

***

Píp! Lệ Chi đặt máy xuống bàn, lầm bầm:

“Kỳ Phong sao cứ giục mình mãi, hình như anh ta
thích việc mình “đá” Quang Dương hay sao ấy. À, bây giờ phải lo tìm áo để dự tiệc.”

Lệ Chi mở toang cửa tủ, mắt đảo nhanh một lượt. Không
cần nhìn nữa, nó chẳng có lấy được bộ áo váy ra hồn. Tiếng thờ dài phát ra, lẽ
nào lại đi mướn đồ. Rồi chợt, ánh mắt cô nàng cận tròn xoe khi thấy bộ áo váy
màu sữa xếp gọn gàng trong góc tủ.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3