Lời hứa thủy chung - Chương 14
Kỳ
14: Kẻ phá đám
Trưa hôm ấy, khí trời mát mẻ, lòng ai cũng vui phơi
phới. Riêng có kẻ thì không, tâm trạng kẻ này đang phập phồng, lo sợ điều gì chẳng
rõ.
Kỳ Phong mặc chiếc áo khoác màu đen, bên trong là
áo thun trắng. Ngó anh chàng thật nổi bật giữa lùm hoa màu đỏ rực. Đơn giản nơi
Kỳ Phong núp là trum tâm chú ý của nhiều người, họ khó hiểu vì anh không ngắm
hoa mà ngồi lấp ló, ắt hẳn có chuyện mờ ám đây.
Kỳ Phong nhớ lại các cụm từ đứt quãng nghe được
sáng nay trong phòng vệ sinh.
“Lạ thật, mình nghe rõ ràng chiều nay 2 giờ, công
viên lần trước, đi chơi, ghép lại sẽ ra “Chiều nay đúng 2 giờ, hẹn tại công
viên lần trước, chúng ta đi chơi!”. Chính vì thế, mình khẳng định Lệ Chi và tên
con lươn sẽ hẹn gặp ở đây, nhưng sao giờ chưa đến?”
Anh chàng họ Lâm cứ mãi ngẫm nghĩ mà không biết rằng,
sự thật, anh đã đến sớm hơn nửa tiếng. Người theo dõi còn đi sớm hơn cả người bị
theo dõi.
“Lệ Chi, chúng ta đến băng ghế kia ngồi nhé.”
“Ừ, được đấy!”
Lỗ tai Kỳ Phong chợt nhiên to lên một cách lạ thường
khi nghe câu trò chuyện của hai người nào đó. Lập tức anh vớ lấy tờ báo, đưa
lên qua đầu, vờ như xem tin tức.
Bóng hai người kia vừa đi ngang qua, Kỳ Phong từ từ
hạ tờ báo xuống ngó thử quả nhiên là Lệ Chi cùng với Quang Dương. Cả hai ngồi
xuống băn ghế phía xa, nói chuyện rất rôm rả, trông vui vẻ lắm.
Kỳ Phong quan sát tỉ mỉ, mắt không rời đối tượng,
hiển nhiên là trong tâm trạng bực bội. Tại sao tên con lươn kia được thoải mái
trò chuyện thật sung sướng còn anh thì phải rình rình mò mò thế này?
Bất chợt, mắt Kỳ Phong xếch lên, cái nhìn như tia
điện khi trông Quang Dương nắm tay Lệ Chi, nâng niu một cách nhẹ nhàng. Chưa hết,
anh chàng nhà giàu còn quàng tay lên vai cô gái kéo gần lại. Về phía Lệ Chi,
con bé không phản ứng gì trái lại còn cười cười ra vẻ sướng mê.
Thấy tình hình ra vẻ khẩn cấp, Kỳ Phong liền kéo
cái nón áo khoác lên trùm hết mái đầu nhằm che mái tóc dài màu bạch kim. Để kỹ
hơn, anh thò tay lấy chiếc kính mát đen đeo vào. Về phần hóa trang xem như ổn,
tiếp anh chàng giữ trong tay tờ báo, bước ra khỏi lùm hoa, tiến về phía băng ghế,
nơi hai người nọ ngồi.
Đang tâm tình vui vẻ thì Lệ Chi, Quang Dương nghe một
giọng nói vang lên:
“Xin lỗi hai cô cậu, tôi ngồi ở đây được chứ?”
Người đó vừa nói vừa chỉ tay vào chỗ ở giữa Lệ Chi
và Quang Dương. Ai vô duyên thế nhỉ, không thấy người ta là một cặp sao? Có chứ!
Người này không những thấy mà còn biết rất rõ là đằng khác chỉ là vì chướng mắt
nên định bụng phá đám. Là Lâm Kỳ Phong chứ ai vô đây!
Lệ Chi lẫn Quang Dương đều nhìn nhau vẻ ái ngại.
Chưa kịp để họ trả lời thì Kỳ Phong đã ngồi xuống, chen vào giữa cả hai.
“Ồ cám ơn nhé, cô cậu thật tốt bụng.”
Bất ngờ trước hành động “vô cùng có duyên” của người
lạ, cặp tình nhân trẻ tỏ ra hơi “xúc động”.
“Hai người xem báo hôm nay chưa?”
Vờ bắt chuyện sau khi đã “chơi” trò chen ngang, Kỳ
Phong thật ghê gớm.
“À, chúng tôi chưa xem.” – Quang Dương cười, vẻ
lúng túng.
“Tiếc thế à?” – Kỳ Phong thở dài – “Báo đăng nhiều
tin lắm, có cả việc các cặp tình nhân hẹn trong công viên bị kẻ xấu cướp của rồi…
cắt cổ đấy!”
Trời ạ, chả biết anh chàng này đào đâu ra tin nóng
hổi này nữa, dường như cố ý đe dọa hai người kia.
Lệ Chi đảo mắt:
“Vậy ư, nhưng trường hợp đó rất ít khi xảy ra, vì họ
hẹn hò nơi vắng vẻ lại vào buổi tối nên dễ gặp chuyện xui xẻo.”
Kỳ Phong vẫn tiếp tục:
“Chưa hẳn, ngay cả buổi sáng, ở nơi đông người vẫn
xảy ra tình huống không may ấy.”
“Nói vậy thôi chứ ở chốn đông người chẳng kẻ xấu
nào lại dám ra tay để bị tóm!” – Quang Dương khẳng định lập luận của bạn gái là
đúng.
“Hừ, bênh nhau ư?” – Kỳ Phong nhủ thầm, xong cất tiếng
– “Dĩ nhiên, chúng không dám ra tay trực tiếp mà ra tay thật thận trọng không
ai nghi ngờ.”
“Ra tay thế nào?” – Lệ Chi nghiêng đầu.
“Này nhé, hắn sẽ giả vờ là người vô tình đi ngang
qua, sau đó làm như ngẫu nhiên, hắn chen vào giữa cặp tình nhân, tiếp tục bắt
chuyện hỏi han và nhân lúc họ sơ hở sẽ ra tay chớp nhoáng. Đấy, xem như tiêu đời,
chẳng kịp kêu cứu!”
Kỳ Phong say sưa giảng giải mà chẳng hay những gì anh
nói nãy giờ trông rất giống mình.
Thấy Lệ Chi lẫn Quang Dương giương mắt nhìn chằm chằm,
Kỳ Phong ngạc nhiên:
“Sao, hai vị thấy khó hiểu chỗ nào?”
“Không, chúng tôi hiểu…” – Hai người nọ đáp nhanh,
đồng thời không giấu nổi vẻ bối rối.
“À tôi nhắc nhở thêm nhé.” – Anh chàng họ Lâm thỏ
thẻ – “Những kẻ có ý đồ xấu thường rất dễ nhận ra vì hắn ăn mặc vô cùng kỳ dị.
Đa phần hắn hay mặc mấy bộ áo đen kín mít, nhiều tên còn tài tình hơn, đeo cả
kính đen để che giấu…”
Kỳ Phong ngưng bặt vì hai người kia đã biến đi đâu
mất. Anh ngó dáo dác, chắc chưa hiểu ra vấn đề qua những lời nói khi nãy của
mình.
Bỗng phía xa xa, Kỳ Phong thấy một chiếc xe hơi màu
đen, rất giống xe của Quang Dương, lăn bánh đi rất nhanh.
“Trời ạ…! Đi mà không báo gì cả!”
Anh chàng tóc bạch kim ném tờ báo lên rổ xe đạp, là
xe của Lệ Chi, rồi mau chóng leo lên, phóng xe như bay ra đường.
Sáng nay tập đi xe còn ngã lên ngã xuống, giờ nhìn
Kỳ Phong chạy cứ như người biết lái xe đạp từ rất lâu. Chưa kể xe đạp đuổi theo
xe hơi là chuyến hành trình đầy vất vả, ấy vậy mà anh vẫn bám theo kịp, còn sát
nút nữa mới ghê. Đúng thật, sức mạnh của “sự thù địch” lớn lao vô cùng!
Két! Kỳ Phong thắng xe, thở hổn hển. Dĩ nhiên, đạp
xe một quãng đường dài ba cây số không thở ra khói mới lạ. Anh đưa mắt nhìn lên
bảnh hiệu “Khu trò chơi”. Lệ Chi và Quang Dương lại đến đây.
...
“Quang Dương, anh xem cái vòng quay ngựa này đẹp
quá!”
Lệ Chi reo thích thú khi trước mặt hiện ra cái vòng
quay ngựa đủ màu sắc, có cả các em nhỏ đang chơi đùa vui vẻ với bố mẹ.
“Kiến trúc của vòng quay thật lạ mắt, em có muốn
chúng ta chơi một vòng không?” – Quang Dương ngỏ lời.
“Vâng, cũng đã lâu em không chơi trò này.”
Quang Dương cười, toan khoát tay lên vai bạn gái
thì bất ngờ ai đó chen vào giữa cả hai khiến họ giật mình. Sau một lúc bình
tĩnh lại, cặp tình nhân trẻ đưa mắt nhìn, là người mặc áo khoác đen khi nãy
trong công viên.Và tất nhiên cũng là Kỳ Phong.
“Ồ lại là hai cô cậu ư? Chúng ta có duyên quá nhỉ?”
Kỳ Phong thật trơ trẽn khi nói ra câu ấy, chính anh
bám theo người ta vậy mà giờ bảo “Chúng ta có duyên”, tài đóng kịch của anh
chàng thật tài tình.
“Ơ… ơ… xin chào.” – Hai người kia chào nhưng nét mặt
không bình thường chút nào.
“Vòng quay ngựa cổ này đẹp quá chứ, lúc mới khánh
thành ít người đến đây lắm.” – Kỳ Phong bắt đầu trò thuyết giảng.
“Xin lỗi anh, chúng tôi định sẽ chơi vòng quay ngựa
nên đành cáo từ.” – Quang Dương kiếm cớ thoái lui.
“Khoan đã!” – Kỳ Phong đặt tay lên vai cả hai, giữ
lại – “Cô cậu tốt nhất đừng nên chơi, bởi cái vòng ngựa quay này có lời nguyền.
Nếu không tin tôi, hai người cẩn thận kẻo đang ngồi vui vẻ bất ngờ trượt ngã…
gãy cổ đừng trách!”
“Sao cơ?” – Lệ Chi thảng thốt.
“Để tôi kể cho nghe…”
Anh chàng tóc bạch kim huyên thuyên dong dài không
ngừng và chính thế, Lệ Chi và Quang Dương đã lỡ mất vòng quay ngựa tiếp theo. Cả
hai tiếc hùi hụi.
Sau khi tìm cách thoát khỏi vị khách “dai như đỉa”
kia thì cặp tình nhân trẻ chuyển sang trò tàu lượn siêu tốc.
Các hành khách lần lượt bước lên tàu. Lệ Chi ngồi một
mình ở hang ghế đầu vì Quang Dương bận đi mua vài thứ như socola, kẹo hoặc bánh
ngọt để cùng nhấm nháp trong khi chơi trò tàu lượn ngạt thở này.
“Cô ơi, ở đây còn ai ngồi nữa không?” – Người soát
vé chỉ hai chỗ trống cạnh Lệ Chi.
“Dạ có, còn một người, anh ấy sắp về rồi.”
Dứt lời, cô nàng thấy Quang Dương từ phía xa liền
kêu lớn:
“Quang Dương, mau lên!”
Anh chàng nhà giàu chạy hớt hải. Nhưng khi sắp đến
nơi thì đột ngột có người bước lên tàu và ngồi xuống bên cạnh Lệ Chi. Lần này cả
hai muốn bật ngửa bởi cũng lại người mặc áo khoác đen kia.
“Ủa, là cô gái lúc nãy. Trùng hợp thật! Anh chàng
đi cùng cô đâu?” – Kỳ Phong giả vờ đảo mắt tìm người.
Đúng lúc, Quang Dương từ từ bước đến. Vừa thấy anh,
Kỳ Phong reo ca:
“Anh đây rồi, bỏ đi đâu thế, chúng tôi chờ anh nãy
giờ. Nào, lên ngồi cạnh tôi mau, tàu sắp chạy rồi đấy.”
Tuy rất “xúc động” nhưng Quang Dương không còn sự lựa
chọn nào khác. Thế là lần thứ ba, cặp tình nhân này bị chen ngang bởi kẻ phá
đám khó ưa.
Tàu lượn chạy vù vù trên cao, Kỳ Phong hít hà hơi:
“Woa, mát ghê! Trò này vui quá!” – Anh quay qua thấy
Quang Dương ngồi ủ rũ – “Anh cho tôi vài thanh socola nhé?”
“Tùy anh…”
Kỳ Phong chụp lấy, mở bọc ra nhai ngon lành. Trông
vẻ mặt bơ phờ cả hai người ngồi cạnh, anh hỏi, vẻ ngạc nhiên:
“Sao cô cậu buồn vậy? Đi tàu lượn thích thế mà
không vui hả?”
“Vui nỗi gì, lần nào cũng bị chen ngang mất cả hứng.
Sao cứ gặp anh ta hoài nhỉ?” – Quang Dương giấu tiếng thở dài trong bụng.
“Kỳ lạ, đi đâu cũng gặp, chẳng biết là vô tình hay
cố ý. Người gì vô duyên, cứ chen vào giữa cặp người ta, chẳng rõ có ý đồ gì?” –
Lệ Chi chống cằm, chán nản.
“Tưởng tôi không biết hai người nghĩ gì ư? Nhưng kệ, muốn nghĩ xấu về
tôi cứ nghĩ, để xem hai người đi chơi có vui vẻ không khi có kẻ phá rối!” – Kỳ
Phong cười thầm.
Tàu lượn kết thúc. Bước xuống, Kỳ Phong vươn vai cười
tươi:
“Sao vui chứ, chưa bao giờ tôi vui thế này!”
Chẳng nghe trả lời, anh xoay ra sau nhìn, hai người
kia biến mất…
Bị mất giấu đối tượng, Kỳ Phong đi lò dò trong khu
trò chơi, mắt không ngừng nhìn qua nhìn lại hòng tìm ra họ. Lúc tình cờ đi
ngang qua, anh vô tình nghe cuộc trò chuyện của hai phụ nữ đứng tuổi.
“Cặp ấy trông đẹp đôi quá!”
“Nhìn họ bồng bế mấy đứa nhỏ cứ như cặp vợ chồng mới
cưới, làm tôi nhớ lại lúc mình con trẻ.”
Cặp? Đẹp đôi? Vợ chồng mới cưới? Kỳ Phong dừng bước,
quay lại nhìn nhìn hai người phụ nữ đó rồi khẽ “quắt mắt” sang hướng đối diện.
Đầu anh chàng muốn bốc lửa khi thấy cảnh tượng Lệ
Chi cùng Quang Dương chơi đùa với những đứa trẻ trong nhà cát. Đám nhỏ cứ chạy
vòng quanh cặp tình nhân trẻ như thế họ là bố mẹ chúng. Chưa hết, Quang Dương
đang bế trên tay cô bé gái xinh xắn, còn Lệ Chi thì làm trò chọc nó cười. Tuy rất
phẫn nộ nhưng Kỳ Phong phải thừa nhận rằng, nhìn cả hai giống hệt đôi vợ chồng
mới cưới.
Đang chơi vui vẻ bỗng Quang Dương lẫn Lệ Chi khi cảm
giác ai đó lại chen vào giữa.
“Hai người yêu trẻ quá nhỉ?” – Kỳ Phong lên tiếng.
Khỏi nói, vừa thấy người vừa nghe giọng là tức thì
hai người nọ xoay lưng đi, chán chường.
“Nét mặt hai vị trông hơi khó coi đấy!” – Kỳ Phong
rờ cằm, ra điều suy xét – “Gặp một người đúng bốn lần thì phải vui lên, điều ấy
chứng tỏ “duyên” của chúng ta rất lớn.”
Rồi anh nhìn sang Lệ Chi:
“Cô và anh ấy định kết hôn à, có cần tôi cho vài lời
khuyên?”
“Không, anh hiểu lầm rồi…”
Kỳ Phong ngắt lời cô gái:
“Đừng ngại, về lĩnh vực hôn nhân tôi cũng là chuyên
gia.”
“Này anh!” – Giọng Quang Dương cất vang, vẻ khó chịu.
Anh chàng họ Lâm quay qua:
“Hả?”
Sau một lúc kiềm chế, Quang Dương tiếp:
“Tôi không cần biết anh là ai, muốn gì. Từ nãy đến
giờ, anh đã bám đuôi và nhiều lần chen ngang vào cuộc vui của chúng tôi. Những
sự gặp gỡ này là vô tình hay cố ý tôi không bận tâm. Nhưng tôi mong, giả sử đây
là một trò đùa thì xin anh hãy kết thúc nó. Anh không thấy quá đáng khi làm vậy
ư? Nếu anh còn tiếp tục, tôi buộc lòng sẽ gọi cảnh sát. Chào!”
Dứt lời, anh chàng nhà giàu nắm tay Lệ Chi rồi cả hai
rời khỏi khu nhà cát.
“Này, thật ra thì tôi…”
Kỳ Phong nói với theo nhưng không kịp, hai người
kia đã mất dạng. Anh chàng thở dài:
“Hình như mình hơi quá đà thì phải!”
… Kỳ Phong lững thững bước chậm chạp, bàn chân chẳng
rõ vì sao lại nặng nề như thế. Không muốn bám theo Quang Dương và Lệ Chi nữa,
lúc này tâm trạng anh buồn bã, sầu não lạ thường. Chính Kỳ Phong cũng chả rõ bản
thân đang làm gì, vì sao lại làm vậy.
“Hóa ra trò rình rập phá đám người khác chẳng hay
ho gì. Về nhà thôi!”
Kỳ Phong vừa đạp xe vừa nghĩ miên man đủ thứ. Mất cả
buổi chiều làm chuyện không đâu. Lúc nãy quả thật Lệ Chi, tên con lươn đều
không vui, cả mình cũng thế… Thật là, khi không bám đuôi người ta làm gì, phá
đám không thành còn bị người ta “cảnh cáo”, nhục thật! Nhưng mình thật không
yên tâm khi để hai người họ đi chơi với nhau. Rắc rối quá! Chả biết muốn cái gì
nữa… Kỳ Phong cứ “bứt tóc bứt tai”, “la lối” lảm nhảm khiến người đi đường kinh
ngạc. Chính vì tâm trạng bất ổn, nên anh lạng tay lái, đâm xe vào cây đèn đường…