Lời hứa thủy chung - Chương 12 - 13
Kỳ
12: “Giận lươn chém bạn”
“Đã hơn 9 giờ rồi mà chẳng thấy bóng dáng Diệp Lệ
Chi và tên con lươn đó. Rõ ràng giờ đi hẹn là 8 giờ.” – Kỳ Phong không ngừng
nhìn đồng hồ đeo tay, sốt ruột.
“Nhẫn nại chút đi, có thể họ bận chuyện gì đó.” –
Hoàng Cường “vỗ về” cậu bạn đang mất kiên nhẫn.
“Không phải tớ nóng lòng mà là có chuyện gì đấy rồi.
Nếu đến trễ thì nửa tiếng là nhiều đằng này lại hơn một tiếng. Chưa kể, nếu có
đến trễ thì Lệ Chi cũng phải gọi điện chứ!” – Anh chàng họ Lâm trình bày những
lý do như muốn xóa đi nghi ngờ của bạn về mình.
“Cậu nói cũng có lý, kỳ lạ thật!”
Kỳ Phong nghĩ thầm, chẳng biết hai người lại bày
trò gì nữa đây.
Chợt, “Reng, reng!” chuông điện thoại của Hoàng Cường
vang lên khiến cả hai giật mình. Anh chàng họ Hoàng bắt máy, vừa nghe giọng ở
bên đầu dây thì anh thốt lên:
“Lệ Chi!”
Ngay lập tức, mắt Kỳ Phong liền quắt qua, nhìn chăm
chú như muốn tìm hiểu sự tình thế nào. Nhưng cả hai to nhỏ gì đấy nghe không được.
Tên Hoàng Cường này nói chuyện điện thoại mà làm như tình báo ấy chẳng nghe được
gì cả, Kỳ Phong lầm bầm.
Hoàng Cường gác máy, chỉ chờ có thế là anh chàng “hứng
chí” kia đã hỏi liền:
“Sao, Lệ Chi nói gì?”
“À cô ấy nói…” – Chợt, Hoàng Cường ngưng lại vì trong
đầu lóe lên một ý tường vô cùng thú vị.
“Này, sao không nói tiếp?”
“Ừm, Lệ Chi bảo rằng không muốn hai chúng ta theo
dõi nữa nên đã đổi điểm hẹn, cô ấy xin lỗi vì gọi điện trễ.”
“Cái gì? Đổi điểm hẹn là thế nào?” – Kỳ Phong thấy
sục sôi – “Mà tại sao lại đổi, tại sao không muốn chúng ta theo dõi?”
“Bình tĩnh nghe tớ trình bày đây. Lệ Chi nói rằng:
Quang-Dương-của-tôi cứ ngỡ là đi chơi không bị ai bám đuôi nhưng kỳ thực thì có
hai người chúng ta theo dõi. Lệ Chi còn nói không muốn có lỗi với Quang-Dương-của-tôi
nên quyết định không cho chúng ta theo.” – Hoàng Cường thỉnh thoảng hơi “cao giọng”
nhằm nhấn mạnh “cụm từ quan trọng”.
“Sao cơ? Xưng hô thân mật thế à? Con-lươn-của-tôi
ư?”
Kỳ Phong bực tức đến nỗi hầm hầm bỏ đi về nhà không
nói thêm câu nào. Còn cậu bạn thân thì đứng khoanh tay cười thích thú trước sự
nóng nảy của Kỳ Phong. Sự thật thì cuộc nói chuyện của hai người diễn ra như
sau:
“Hoàng Cường hả, xin lỗi vì tôi đã đổi điểm hẹn rồi!”
“Tại sao vậy?”
“Lần trước nghe Quang Dương nói, anh ấy đi chơi rất
vui vì không bị ai bám đuôi, nhưng thật ra anh ấy đâu biết rằng mình bị theo
dõi. Tôi đã lợi dụng Quang Dương nên tôi muốn anh ấy có những cuộc đi chơi đúng
nghĩa. Anh nói với Kỳ Phong giúp tôi nhé, hai anh không cần theo dõi chúng tôi
nữa đâu.”
Chỉ đơn giản thế thôi làm gì có cụm từ “Quang Dương
của tôi”. Thế mới nói anh chàng này có nhiều lúc vô cùng hiểm ác.
***
Về đến nhà được nửa tiếng nhưng Kỳ Phong cứ đứng ngồi
không yên, bởi đang lo lắng không biết cuộc hẹn hò của hai người nọ diễn ra như
thế nào. Không có mình giám sát không biết là có xảy ra chuyện gì không đây, Kỳ
Phong nghĩ thầm. Và chính ý nghĩ đó khiến anh càng lo lắng hơn.
Hoàng Cường nằm trên ghế sofa, thấy buồn bèn ngồi dậy
bật tivi.
“Cậu mở tivi làm gì vậy?” – Giọng Kỳ Phong quát ầm
làm Hoàng Cường giật mình.
“Thì tớ buồn muốn xem tin tức.”
“Vì sao cậu lại buồn? Cậu có gì đâu phải buồn?”
“Ô hay, cậu hỏi lạ thế? Buồn vì chán, mà cũng đâu cần
có lý do mới buồn.”
Nghe cậu bạn nói chí lý, Kỳ Phong bắt đầu thấy lúng
túng nhưng vẫn ngoan cố:
“Buồn thì cậu cứ buồn, mở tivi làm gì?”
“Tớ chán nên mở tivi xem, nhưng sao cậu lại “hạch”
tớ về chuyện này?”
“Tớ bực bội nên nói đấy!” – Kỳ Phong bỏ đi lên
phòng mặc anh chàng họ Hoàng vẫn ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
Đây được gọi là “giận cá chém thớt”. Không! Trong
trường hợp này thì nên gọi là “giận lươn chém bạn” mới đúng.
… Nằm trong phòng mà lòng Kỳ Phong vẫn không yên.
Tâm trạng anh cứ lo nghĩ mãi, lòng thì nặng trĩu. Cuối cùng, anh quyết định gọi
điện cho Lệ Chi.
“Alo,
Diệp Lệ Chi nghe đây!”
“Lệ Chi! Sao cô lại đổi địa điểm hẹn?” – Giọng Kỳ
Phong y như tra khảo tội phạm.
“Ủa,
Hoàng Cường không nói với anh sao?”
“Nói rồi nhưng tôi… nhưng tôi…”
“
Nhưng thế nào?”
Lệ Chi ngạc nhiên hỏi.
“Không nói chuyện này nữa, bây giờ tôi muốn cô về
nhà nấu bữa trưa, tôi đói rồi!”
“Chưa
mười giờ mà nấu nướng gì, với lại bình thường mười hai giờ anh mới đói.”
“Hôm nay tôi đói sớm hai tiếng không được à? Tóm lại,
cô về đi.”
“Không
được, tôi hứa với Quang Dương sẽ đi chơi đến mười một giờ nên không thể về.”
“Thế cô bỏ tôi chết đói à?”
“Anh
ăn tạm gì đi, một tiếng sau tôi về sẽ nấu bữa trưa cho, thế nhé.”
Kỳ Phong định nói tiếp nhưng Lệ Chi đã tắt máy.
“Cái cô này! Ham đi chơi với tên con lươn lắm chắc!
Bực mình thật!”
Kỳ Phong ngã xuống giường. Chưa kịp nghĩ gì thì anh
chàng bỗng nghe Hoàng Cường nói chuyện với Ánh Nga qua điện thoại:
“Chiều nay em bận à? Nhưng em có nghỉ giữa giờ, phải
không? Vậy chúng ta sẽ hẹn nhau lúc đó.”
Đầu dây bên kia nói gì đấy, Hoàng Cường lại tiếp:
“Có gì đâu mà ít, một tiếng cũng đủ để chúng ta
“bày tỏ tình cảm” và còn “làm nhiều chuyện khác nữa”!”
“Làm nhiều chuyện khác” ở đây có thể người ta nói
theo nghĩa trong sáng thế nhưng Kỳ Phong lại nghĩ theo ý đen tối. Nhiều chuyện
khác là chuyện gì? Lệ Chi cũng một tiếng nữa mới về vậy cô ấy và tên con lươn
cũng có thể “làm nhiều chuyện” lắm chứ. Nắm tay, ôm nhau, hôn nhau và… còn thân
mật hơn nữa. Không thể được, nếu để xảy ra “chuyện gì” thì sao, phải gọi Lệ Chi
về.
“Kỳ
Phong, lại chuyện gì vậy?”
“Thì tôi đói bụng, cô mau về nhà cho tôi!”
“
Đã bảo tôi không về, anh bị sao thế?”
“Tôi không bị gì cả, cô có về không?”
“Không
về! Anh đừng gọi điện nữa!”
Tiếng “Píp! Píp” vô tình vang lên làm Kỳ Phong tức
điên. Nói thế nào Lệ Chi cũng không về. Anh chàng tóc bạch kim tự nhủ sẽ không
nghĩ gì nữa, đúng đi ngủ thôi. Kỳ Phong lên giường nằm xuống nhắm mắt lại.
Nhưng quái ác là càng nhắm mắt thì những sự việc anh chàng này suy diễn từ cuộc
hẹn hò của Lệ Chi và Quang Dương cứ lởn vởn.
Tức mình Kỳ Phong ngồi dậy, có lẽ nên ra ngoài đi dạo
cho khoay khỏa. Vừa bước ra khỏi phòng thì đột nhiên Kỳ Phong nghe “Rầm!” âm
thanh ngã vang lên rất lớn, anh liền đưa mắt nhìn xem chuyện gì đã xảy ra. Hóa
ra là Hoàng Cường trượt chân ngã từ trên cầu thang xuống.
“Ui da, đau chân quá!”
Một ý nghĩ lóe sáng trong đầu Kỳ Phong khi nghe tiếng
than thở của cậu bạn thân. Anh chàng họ Lâm lấy điện thoại gọi cho Lệ Chi.
“
Này Kỳ Phong, tôi đã nói sẽ không về, anh…”
“Tôi gọi cô về không phải để nấu bữa trưa nữa.” – Kỳ
Phong ngắt lời cô gái – “Hoàng Cường ngã xe, chân cậu ấy bị thương rất nặng và
bây giờ đang làm sốt. Tôi không biết phải làm gì.”
“Anh
ấy bị nặng vậy sao? Hay anh đưa đến bệnh viện đi!”
“Dĩ nhiên nhưng một mình tôi làm sao vừa đưa cậu ấy
vào bệnh viện vừa nấu cháo cho cậu ấy, lại còn nhà cửa ai sẽ trông coi?”
“Thôi
được rồi, tôi sẽ về!”
“Ừm, cô về mau nhé.”
Cúp máy xong, Kỳ Phong nhếch đôi lông mày, cái nhìn
gian hết sức nói, cười khoái chí.
Cửa mở, Lệ Chi chạy vào trong với vẻ lo lắng. Thấy
Hoàng Cường ngồi trên ghế, con bé liền chạy đến hỏi han:
“Anh lái xe thế nào mà để bị ngã vậy? Vết thương
làm sốt thì không thể coi thường đâu. Sao Kỳ Phong còn chưa đưa anh đi bệnh viện?”
“Lệ Chi, cô nói gì tôi không hiểu?”
“Thì Kỳ Phong gọi điện bảo là anh bị ngã xe, vết
thương còn làm sốt gì đó, nghe vậy tôi lập tức chạy về đây.”
Hoàng Cường gãi đầu:
“Tôi bị ngã nhưng không phải ngã xe mà ngã từ trên
cầu thang xuống, chân chỉ bị xước nhẹ chứ đâu có bị thương nặng càng không làm
sốt gì cả.”
“Thế thì tại sao Kỳ Phong…” – Lệ Chi ngớ ra.
Đúng lúc, Kỳ Phong bước ra khỏi phòng.
“Cô về rồi à?”
“Kỳ Phong, sao anh nói với tôi…”
Anh chàng tóc bạch kim lại cắt lời:
“À xin lỗi, tôi nghe tiếng ngã lớn quá tưởng Hoàng
Cường ngã xe nên mới nói vậy.”
“Nhưng anh còn nói vết thương làm sốt.”
“Vết thương gì chứ, có lẽ cô nghe lầm đấy. Chắc chỗ
cô đi hẹn ồn ào quá chứ gì?”
“Rõ ràng tôi nghe anh nói như vậy không thể nhầm được.”
“Thôi, đừng bàn về vấn đề này nữa.” – Kỳ Phong xua
tay – “Dù gì cô cũng đã về vậy chuẩn bị bữa trưa luôn nhé!”
Dứt lời Kỳ Phong quay lưng đi lên phòng cùng nụ cười
đắc ý.
Khỏi nói, Lệ Chi bực mình vô cùng, thật không hiểu
anh chàng này bị gì nữa.
Kỳ
13: Kỳ Phong tập chạy xe đạp
“Mình không thể cứ làm cái chiêu gọi điện bảo về nấu
bữa trưa mãi được. Phải nghĩ ra cách nào đó tiện lợi hơn nhưng là cách gì đây?”
– Kỳ Phong vừa dạo bước trong sân vườn vừa nghĩ mưu kế.
Anh chàng ranh ma này đang cố gắng tìm cách để có
thể giám sát được cuộc hẹn hò của Lệ Chi và Quang Dương. Để xem Lâm Kỳ Phong sẽ
lại giở chiêu gì.
“Chắc mình nên giả vờ đồng ý với cách làm của Lệ
Chi nhưng bên cạnh đó mình sẽ lén lút theo dõi. Muốn làm được điều đó mình phải
tập lái xe. Xe môtô rất nguy hiểm với lại không nên để Hoàng Cường biết vì vậy
xe đạp là tiện lợi nhất. Mình sẽ tập chạy xe đạp nhưng tập ở đâu và kiếm đâu ra
chiếc xe đây?”
Anh chàng họ Lâm bắt đầu suy nghĩ miên man. Rồi chợt,
Kỳ Phong nhìn sang sân nhà bên cạnh, chẳng biết thấy gì mà anh cười gian sảo.
… Kỳ Phong quay sang bên, cười:
“Thế nhé, chúng ta thỏa thuận như vậy đi!”
Kế bên, thằng bé trạc bảy tám tưởi giương mắt nhìn:
“Em cũng thích ăn kẹo lắm nhưng mà em thích ngồi xe
đạp hơn. Anh trả xe cho em đi!”
Hóa ra anh chàng tóc bạch kim này đang dụ dỗ một cậu
bé để cướp xe của nó.
“Ngoan, anh sẽ đưa thêm tiền để em mua thêm bánh kẹo
đãi bạn bè. Anh chỉ mượn xe em ba tiếng thôi rồi anh sẽ trả!” – Kỳ Phong buông
lời ngon tiếng ngọt.
“Không, em không chịu đâu.” – Thằng bé lắc đầu –
“Xe em nhỏ xíu hà, anh mà ngồi thì gãy xe mất.”
Kỳ Phong nhìn lại chiếc xe đạp, quả thật nó hơi nhỏ
một tí so với thân hình của anh. Xe đạp của đứa trẻ bảy tuổi mà. Nhưng nếu trả xe
lại thì làm sao tập lái xe được. Nghĩ vậy anh chàng tiếp tục dụ ngọt:
“Anh hứa sẽ không làm gãy xe, được chứ. Thế nên em
cho anh mượn một tí, một tí thôi.”
“Em không chịu, anh trả xe đi!” – Thằng bé bắt đầu
giãy nãy.
Kỳ Phong đang cười, thấy thái độ của bướng bỉnh của
đứa trẻ, liền chuyển sang mặt đe dọa, giọng nói có chút kinh dị:
“Nhóc nghe lời đi, đừng để anh phải đóng vai ác!”
Cậu bé nọ chợt nhiên hơi hoảng trước gương mặt
không thiện cảm của vị khách lạ. Nó gật đầu nhưng xem ra có vẻ bấn loạn:
“Được anh cứ mượn đi…”
“Có thế chứ, đây anh đưa tiền để em mua kẹo.”
Nhận tiền từ tay Kỳ Phong xong, thằng bé bước ra khỏi
sân nhà anh với gương mặt ỉu xìu, buồn xo. Thế mới nói anh chàng Lâm Kỳ Phong
này có nhiều chiêu quái ác!
Còn lại một mình trong sân, Kỳ Phong bắt đầu tập chạy
xe đạp. Việc tập lái xe không đơn giản như anh nghĩ. Đạp bàn đạp được mấy cái
xe lăn bánh chưa được nửa vòng thì ngã. Nhưng điều đó không quan trọng, thứ
quan trọng được đề cập ở đây là thấy thân hình to lớn của Kỳ Phong ngồi trên
chiếc xe bé tí kia quả thật ai cũng phải cười. Vậy mà anh chàng này vẫn can đảm
lái xe trong sân nhà.
Sau mấy trăm lần ngã lên ngã xuống thì Lâm Kỳ Phong
có vẻ đã lái được tàm tạm. Vì lúc nhỏ anh cũng có đi xe đạp nhưng sau đó thì bỏ,
do bỏ lâu quá nên sau này lớn lên không đi được xe nữa. Bây giờ tập lại tuy hơi
khó nhưng dường như tập nhanh hơn bọn trẻ nhỏ.
Chợt, thằng bé, chủ nhân chiếc xe đạp đi vào sân:
“Anh ơi, trả xe cho em ba tiếng đã trôi qua rồi!”
Kỳ Phong nhìn lại đồng hồ, lúc mượn xe là tám giờ
ba mươi phút bây giờ là mười một giờ ba mươi phút quả nhiên ba tiếng đã qua. Bản
thân còn muốn tập thêm nên anh chàng liền thỏ thẻ:
“Anh tập sắp xong rồi, em cho anh mượn thêm một
chút nhé. Khoảng một tiếng nữa thôi đến lúc đó anh sẽ trả!”
“Không được anh đã hứa chỉ mượn trong ba tiếng, em
không cần biết gì hết anh trả xe cho em mau!”
Thái độ thằng bé có vẻ quyết liệt nên Kỳ Phong chuyển
sang chiêu năn nỉ:
“Anh xin em đó, cho anh tập thêm một chút, nửa tiếng
nữa nhé?”
Chợt, Kỳ Phong thấy thằng bé cứ nhìn nhìn gì đó sau
lưng mình, khó hiểu nên anh liền quay lại xem sao. Gương mặt anh chàng tóc bạch
kim đột nhiên biến dạng nặng nề, lúc đó thấy đất trời quay cuồng, một nỗi nhục
nhã đang dâng trào. Chưa bao giờ Kỳ Phong ước mình hãy biến thành con chuột
chũi đào đất chui tọt xuống đó luôn cho rồi. Ước muốn “giản dị” ấy chưa khi nào
mãnh liệt như lúc này.
Lệ Chi đang ngồi trên chiếc xe đạp và giương mắt
nhìn anh bạn đầy ngơ ngác. Trong thoáng chốc, con bé bất động không biết chuyện
gì đang diễn ra nữa.
“Lâm Kỳ Phong, anh làm cái trò gì vậy?” – Mấy giây
sau, Lệ Chi chợt tỉnh rồi hỏi liền.
Tuy nhục nhã nhưng Kỳ Phong vẫn phải trả lời:
“Cô không thấy à? Tôi đang tập… tập lái… lái… xe đạp!”
Lệ Chi quay mặt đi cười, cái nụ cười “không ngờ
trên đời này lại có chuyện như vậy”. Xong, con bé quay trở lại, tiếp:
“Tôi đi chiếc xe như thế năm tám tuổi, sau đó mười
hai tuổi thì tôi đã không ngồi vừa nữa rồi. Còn anh, Lâm Kỳ Phong, anh bao
nhiêu tuổi mà có thể “dũng cảm” ngồi trên chiếc xe đó vậy?”
“Thì tôi hai mươi ba tuổi, thế thì đã sao?” – Anh
chàng họ Lâm có vẻ chưa hiểu rõ vấn đề.
“Hai mươi ba tuổi? Anh đã lớn như thế mà ngồi trên
chiếc xe của đứa trẻ bảy tuổi nhìn giống như là “con voi mà ngồi trên lá cây” ấy!”
Mặt Kỳ Phong bốc lửa:
“Diệp Lệ Chi! Cô sỉ nhục tôi vừa phải thôi, tôi muốn
tập lái xe thì có gì là xấu?”
Lệ Chi thấy khó hiểu:
“Nếu muốn tập lái xe thì sao anh không ra đầu phố
mướn xe đạp hoặc nếu không anh có thể hỏi mượn xe của tôi, vậy mà anh lại đi cướp
xe của đứa trẻ bảy tuổi.”
“Ai nói tôi cướp? Tôi và nó giao dịch đàng hoàng đấy!”
– Kỳ Phong “liếc sang” thằng nhỏ.
Thằng bé tội nghiệp vì sợ nên gật đầu.
Kỳ Phong nghênh mặt lên như thể muốn bảo mình không
nói láo. Thở dài, Lệ Chi lắc đầu:
“Thôi anh trả xe cho nó đi, tôi cho anh mượn xe.”
Bây giờ nỗi nhục lên tận đầu rồi đành phải trả xe
thôi, anh chàng tóc bạch kim trao xe cho đứa trẻ rồi đến bên cô bạn nhận xe..
“Tôi vào nhà nấu cơm đây, anh cứ từ từ mà tập.” – Lệ
Chi lấy thức ăn trên rổ xe xuống.
Cô nàng cận quay bước đi, được một đoạn liền xoay lại
hỏi:
“Kỳ Phong, có cần gắn thêm hai bánh xe nhỏ phía sau
không để thành xe bốn bánh cho dễ chạy không?”
Biết cô gái giễu cợt mình, Kỳ Phong nghiến răng:
“Diệp Lệ Chi!”
Lệ Chi cười bỏ chạy vào trong. Kỳ Phong lầm bầm,
nhìn qua chiếc xe của cô gái nghĩ:
“Tập xe của người lớn nếu ngã chắc đau lắm đây.”
Chợt, anh chàng thấy đứa bé khi nãy nhìn mình. Có lẽ
nó đang chờ xem “cậu bé to xác” này sẽ lái xe đạp của người lớn như thế nào. Dĩ
nhiên Lâm Kỳ Phong hiểu và sẽ không để bị sỉ nhục thêm một lần nào nữa thế nên
anh dẫn xe ra tận đầu phố (ở nơi hoang vắng không có ai). Chẳng biết Kỳ Phong tập
thế nào nhưng thôi vấn đề này không còn gì quan trọng để bàn nữa...
***
“Chà mùi thức ăn thơm quá, làm bụng kêu ầm ĩ!” –
Hoàng Cường nhìn thèm những món ăn được dọn lên bàn.
“Vậy thì anh ăn mau kẻo nguội.” – Lệ Chi tháo tạp dề,
ném bừa lên cái rổ quần áo.
Lệ Chi đi lại bàn ăn, vừa ngồi xuống thì Kỳ Phong
bước vào. Xem ra việc tập lái xe có vẻ khó khăn nên trông gương mặt anh chàng rất
mệt mỏi.
“Cậu làm gì từ sáng đến giờ thế?” – Hoàng Cường nhai
nhóp nhép, quay sang hỏi.
Không thể để cậu bạn biết mình đang tập lái xe, nếu
không sẽ lại bị nhục thêm lần nữa. Nghĩ thế, Kỳ Phong bịa đại một lý do:
“Tớ đến Hội xem lại vài thứ.”
Tiếng ai đang cười khúc khích, Kỳ Phong nhìn qua
thì ra là Lệ Chi, bởi cô bạn này biết rõ sự tình nên bật cười trước lời nói dối
của anh.
“Có chuyện gì vui mà cô cười?” – Anh chàng họ Hoàng
ngạc nhiên.
“Không, cũng chẳng có gì.”
Lệ Chi nhún vai rồi lén nhìn lên Kỳ Phong, thấy anh
dường như đang bị quê. Anh chàng tóc bạch kim ngồi xuống với vẻ bực bội.
“Anh “đi Hội” về chắc mệt lắm, ăn nhanh kẻo đói!”
Giọng điệu Lệ Chi quả nhiên là giễu cợt Kỳ Phong.
“Ừ, cám ơn cô.” – Kỳ Phong cười giả vờ, tay cầm
đũa, mắt “liếc” đối phương.
Lệ Chi cười thầm, tiếp tục bữa ăn dang dở.
Cả ba đang ăn thì “Reng! Reng!” chuông điện thoại
reo, Lệ Chi cầm lên xem là ai gọi. Xem xong cô nàng đứng dậy bảo đi nói chuyện
điện thoại một lát.
“Là Quang Dương đấy!” – Hoàng Cường nói khi bóng cô
gái đã khuất.
“Sao cậu biết?”
“Hồi nãy chuông đỗ, tớ nhanh chóng nhìn vào màn
hình điện thoại, thấy hai chữ Quang Dương!”
Mắt đảo tới đảo lui, Kỳ Phong gác đũa, nhổm người:
“Tớ vào phòng vệ sinh!”
“Ừ, tớ biết rồi, cậu lúc nào chả “đi vệ sinh”!”
Câu nói kia có vẻ kỳ lạ, ý Hoàng Cường là gì?!
Nhưng thôi không nghĩ ngợi nữa, còn có “việc trọng đại” hơn.
Kỳ Phong vừa rời đi thì Hoàng Cường đã cười thích
thú.
Trong phòng vệ sinh, Lệ Chi trò chuyện qua điện thoại
với Quang Dương. Bên ngoài, Kỳ Phong áp tai nghe lén. Cô gái họ Diệp nói nhỏ
quá làm anh chàng chả nghe được giả cả.
“Hừ, nói điện thoại sao không nói lớn cho người ta
nghe với, làm gì cứ thủ thỉ, giống hệt Hoàng Cường, bực mình, không nghe gì hết!”
– Kỳ Phong có vẻ mất kiên nhẫn.
Anh chàng họ Lâm bèn nhón chân lên, nhìn qua khe hở
phía trên, giữa cánh cửa phòng với trần nhà, cốt có thấy được tình hình bên
trong. Nhón một lúc, chân Kỳ Phong muốn rút gân, đau và mỏi không chịu thấu. Thế
là chàng trai ranh ma liền đưa mắt nhìn xung quanh có vật gì “hỗ trợ” cho mình.
May quá, ngay góc sát tường, một chiếc ghế cao hiện diện, chẳng cần nghĩ nhiều,
anh bắt ghế cạnh cửa phòng rồi leo lên, dỏng tai nghe.
Tuy giọng Lệ Chi rất nhỏ nhưng Kỳ Phong vẫn nghe
loáng thoáng nào là chiều nay 2 giờ, công viên lần trước, đi chơi. Đúng là khi
người ta đã muốn thì cái gì cũng làm được!
Thấy Lệ Chi có dấu hiệu sắp xong, lập tức Kỳ Phong
nhanh chóng leo xuống, dẹp ngay chiếc ghế. Toan bước ra ngoài nhưng nghĩ gì đấy,
anh đi lại gần, áp tai nghe để chắc chắn rằng cô bạn không nói gì thêm.
“Rầm!” Tiếng động rất lớn vang lên, hóa ra Lệ Chi mở
cửa phòng vệ sinh và vô tình cửa đập ngay vào mặt “kẻ nghe lén”.
“Anh làm gì ở đây thế?” – Lệ Chi tròn xoe mắt.
Đối diện, Kỳ Phong đang quay mặt vào tường bởi
không muốn cô nàng thấy gương mặt đỏ ngầu vì bị đập trúng.
“À, tôi… định xem thử cái cửa này có bị hư không.”
– Dù rất đau nhưng anh vẫn giả vờ đưa tay rờ rờ cánh cửa.
“Vậy tôi ra ngoài trước.”
“Ừ cô ra đi, tôi ở lại xem một tí rồi ra sau.”
Khẽ nhún vai, Lệ Chi rời khỏi phòng. Chỉ chờ có thế,
Kỳ Phong xoay lại, ôm mặt:
“Trời ơi, đau quá! Cái cửa chết tiệt…!”
Hoàng Cường kinh ngạc khi cậu bạn đi đến với gương
mặt đỏ bầm (không phải đỏ thường).
“Mặt cậu sao thế này?”
“À… ừm… tớ không cẩn thận nên va trúng tường.”
Ngồi đối diện, Lệ Chi tặc lưỡi, lắc đầu:
“Sao anh đi đứng bất cẩn vậy, lớn già đầu rồi chứ
có phải nhỏ nhít gì đâu. Lát nữa tôi cho anh mượn bối thuốc, thoa mấy lần là khỏi.”
“Cám ơn cô.”
Giọng Kỳ Phong khá hậm hực bởi nguyên nhân của vụ
va đập này là do cô gây ra chứ ai.
Tự dưng, Hoàng Cường cười ngặc:
“Chà không ngờ cậu “đi vệ sinh” mà lại “dữ dội” như
vậy!”
Kỳ Phong, một lần nữa khó hiểu trước câu nói ẩn ý của
bạn vì nó chứa nhiều cụm từ kỳ quoặc.