Lời hứa thủy chung - Chương 16 - 17

Kỳ
16: Quyết định của Lệ Chi.

Buổi tiệc diễn ra tại một nhà hàng khá sang trọng.
Không rõ mục đích nhưng đây là tiệc do công ty Quang Dương tổ chức.

Lệ Chi tự dưng nhớ đến tiệc sinh nhật lần trước ở
công ty số 22. Nó hơi lo vì sợ sẽ gặp Trần Đạt và Lan Lan. Nhưng may mắn, con
bé chẳng thấy tên hai kẻ đáng ghét đó trong danh sách khách mời nên yên lòng
tâm hẳn.

“Em cứ thoải mái đừng quá căng thẳng!” – Quang
Dương trấn an cô gái.

“Vâng, em chỉ hơi hồi hộp chút chút. Trông em buồn
cười lắm phải không?” – Lệ Chi dùng tay khép chiếc váy màu sữa với vẻ lóng
ngóng.

“Không, nhìn rất xinh, em thật tinh mắt khi chọn
chiếc váy này, nó phù hợp với màu da của em.”

Lệ Chi cười cười trước lời nói nịnh của chàng trai.
Đây là bộ váy Kỳ Phong tặng Lệ Chi lần trước, con bé nghĩ sẽ rất hợp nếu mặc nó
dự tiệc.

“Em đợi anh một lát, anh qua chào hỏi khách. Em cứ
ăn uống tự nhiên, đừng nghĩ gì cả, được chứ?” – Quang Dương lựa lời dặn dò vì sợ
cô nàng bơ vơ.

“Ừm, em sẽ thoải mái.” – Lệ Chi gật đầu, mỉm cười.

Sau khi thấy anh chàng nhà giàu yên tâm rời đi, Lệ
Chi liền xoay lưng lại nhìn những món ăn trên bàn. Con bé rờ bụng, âm thanh của
cái bao tử rỗng kêu sùng sục. Chiều, nó để bụng đói chỉ vì muốn được ăn thật
nhiều món ngon ở buổi tiệc. Tuy rất ham nhưng Lệ Chi cố kiềm chế, cần tỏ ra là
người quí phái, vừa giữ thể diện cho mình vừa không làm mất mặt Quang Dương.
Nghĩ thế, cô nàng cận cầm đĩa lên, với tay lấy chiếc đũa dài, từ từ nhẹ nhàng gắp
thức ăn. Vẫn còn nhớ bài học Kỳ Phong dạy, vậy là Lệ Chi bắt đầu trình diễn màn
“cao quý” của bản thân.

Đang chọn món thì một cô hầu đi ngang qua, vô tình
vấp phải chân vị khách nào gần đó nên té nhào, chiếc khay văng lên cao và nó sẽ
rơi xuống ngay chỗ Lệ Chi đứng. Nhanh chân, con bé chạy ra xa tránh. Xui xẻo thế
nào, chân do mang giày cao gót chưa quen nên nó bị trặc chân. Lệ Chi chới với,
suýt nữa ngã nhào vào bàn thức ăn giống hệt lần trước nếu không có Quang Dương
mau chóng đỡ lấy nó.

“Em không sao chứ?” – Chàng trai lo lắng hỏi.

“Em không sao, may là có anh!” – Lệ Chi thở phào,
nhẹ nhõm.

“Chân em hình như bị trặc rồi.”

“Chắc do em mang giày gót cao chưa quen, cũng chẳng
có gì, anh đừng lo.”

“Sao không lo chứ, bị trặc như vậy em làm gì đứng nổi.”
– Quang Dương lập tức đảo mắt nhìn dáo dác – “À, chỗ kia có chiếc ghế, để anh
đưa em đến đó.”

“Cũng được ạ”

Quang Dương dìu Lệ Chi, nhưng đi chưa được hai bước,
chân con bé khụy xuống. Lệ Chi nhăn mặt, xem ra bị trặc hơi nặng. Thấy vậy,
Quang Dương cúi xuống, kéo tay cô bạn gái vòng qua cổ mình.

Lệ Chi ngạc nhiên:

“Anh làm gì thế?”

“Cõng em chứ làm gì, cứ ngồi yên, anh đưa em đến ngồi
ở ghế.”

Lệ Chi vì chân đau quá nên đành chịu.

Anh chàng nhà giàu bước chậm rãi. Cô nàng cận thấy
ngượng vì những người xung quanh giương mắt nhìn, có lẽ họ ganh tị.

Chưa bao giờ, Lệ Chi quan sát Quang Dương từ phía
sau lưng. Mái tóc đen mượt, mềm mại trải dài, từng sợi len lỏi trong không
trung khiến người khác cảm giác sự bồng bềnh, nhẹ tênh. Lúc này, con bé mới biết,
đôi vai của Quang Dương cũng to lớn, vững chắc, có thể làm chỗ dựa an toàn cho
một cô gái.

Đột nhiên, Lệ Chi nhớ đến bờ vai màu áo đen của Kỳ
Phong. Lần ấy, nó cũng trặc chân và được anh đưa về nhà. Đến tận phút này, Lệ
Chi mới phát hiện, hóa ra, bản thân vẫn còn nhớ cảm giác kỳ lạ khi ở trên lưng
anh chàng họ Lâm, tâm trạng thật khó tả. (>///<) Khi đó, Lệ Chi thấy vô
cùng an tâm, cả lúc ngã đầu lên vai anh, cũng chẳng lo lắng, phiền muộn gì cả.
Chẳng những thế, nó còn nhớ mùi thơm tỏa ra từ những sợi tóc bạch kim. Tất cả,
tất cả vẫn còn trong tâm trí cô gái họ Diệp, rõ mồn một như thể vừa xảy ra hôm
qua.

“Em thấy thế nào khi ở trên lưng anh?” – Quang
Dương ngoái cổ ra sau, bất ngờ cất tiếng.

“Ừm, em thấy yên tâm.”

“Yên tâm thôi ư? Em không có cảm giác khác lạ hay hạnh
phúc à?”

“Em…” – Lệ Chi lúng túng, chẳng nói thêm được gì.

Quang Dương cũng khẽ mỉm cười, rồi không hỏi tiếp.
Có vẻ như anh chẳng mấy bận tâm về vấn đề này.

Riêng Lệ Chi thì phát hiện, tại sao bản thân lại
không hề có cảm giác kỳ lạ đối với Quang Dương. Con bé chẳng tìm được điều đặc
biệt nào, điều chỉ thấy khi ngã đầu trên bờ vai Kỳ Phong…

Quang Dương dìu Lệ Chi ngồi xuống ghế. Con bé thở
ra, lòng nhẹ hẳn vì có đã có nơi để nghỉ chân.

“Mắc cá chân của em bắt đầu sưng lên, tạm thời em
không thể đi được.” – Quang Dương dịu dàng bảo.

“Không sao, xui
xẻo đã đến thì khó tránh, em sẽ ngồi ở đây luôn vậy.” – Lệ Chi cười như làm dịu
sự lo lắng của bạn trai.

“Thôi thì thế này, anh sẽ cố gắng chào hỏi hết các
vị khách, sắp xếp ổn thỏa công chuyện trong buổi tiệc, sau đó anh sẽ ở bên cạnh
em nốt phần thời gian còn lại, được không?” – Anh chàng nhà giàu nắm tay, mắt
nhìn âu yếm cô gái.

“Vâng, nếu thế thì tốt quá!”

Quang Dương vỗ nhẹ bàn tay Lệ Chi rồi đứng lên, đi
nhanh. Sự cô đơn chợt kéo đến khi Lệ Chi thấy bóng Quang Dương mất hút trong
đám người đang vui vẻ, cười nói. Lúc chờ anh, chắc nó sẽ buồn lắm.

“Ủa, cô là cô gái lần trước đây mà!”

Lệ Chi xoay qua nhìn, trước mặt là một anh chàng
cao ráo, tuy khoác trên người bộ vet sang trọng nhưng vẫn không che đi điệu bộ
của kẻ ăn chơi. Đặc biệt, gương mặt chàng trai này, con bé trông rất quen, nhất
là cái cách anh ta nhìn chằm chằm vào nó.

“Không nhớ tôi ư? Tôi là người suýt tí nữa bị gán tội
“tông chết người giữa đường” chỉ vì sự ngớ ngẩn của cô!”

Anh ta vừa dứt lời, tức thì mắt Lệ Chi sáng lên:

“Anh là Quang Nhân, em trai Quang Dương!”

“Vẫn còn nhớ tên tôi đấy, vinh hạnh quá!” – Quang
Nhân bắt đầu giọng điệu giễu cợt – “Xem ra cô rất khỏe!”

Lệ Chi chẳng rõ thái độ đó là thế nào nhưng có vẻ
Quang Nhân không thích nó, cách nói của anh ta không được thiện cảm.

Quang Nhân uống hớp rượu xong đảo mắt sang cô gái mặc
áo váy màu sữa:

“Nghe nói, cô và anh tôi đang hẹn hò? Cô… cũng ghê
gớm thật! Chỉ một lần tình cờ đụng xe mà với được ông anh khờ khạo của tôi. À
mà chả biết lúc ấy là tình cờ hay cố ý nữa…”

“Anh nói gì tôi không hiểu?” – Lệ Chi nhíu mày.

Giọng cười pha chút mỉa mai của Quang Nhân nghe thật
nhỏ. Đặt ly rượu lên bàn, anh tiếp:

“Chắc cô cũng rõ, anh trai tôi là giám đốc khu
thương mại lớn nên rất giàu có. Không ai mà không biết, anh tôi vừa trẻ, vừa giỏi,
lắm tiền lại thêm cái mã đẹp trai nên cả khối cô theo. Những cô gái ấy, cô nào
cũng hám của chứ làm gì có tình yêu. Biết thế nên Quang Dương chẳng bao giờ đụng
đến con gái, nhưng rồi đùng một cái, tôi hay tin anh tôi đang hẹn hò với một cô
nàng bình thường… Vậy chẳng phải cô tài lắm à?”

Bây giờ Lệ Chi đã hiểu thái độ giễu cợt của Quang
Nhân, thì ra anh nghĩ con bé là dạng người ham tiền nên giả vờ quen với Quang
Dương.

“Tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi. Tôi và Quang Dương quyết
định quen nhau trong một dịp gặp gỡ tình cờ không phải lần đụng xe đó và khi ấy
tôi chẳng cố tình gì hết.”

“Ồ! Vậy cô và anh tôi có duyên ư? Thú vị, lãng mạn
lắm!” – Quang Nhân vỗ tay, tỏ vẻ khoái chí.

“Tùy anh muốn nghĩ thế nào cũng được, tôi không bận
tâm.”

“Cô cứ tỏ ra thanh cao đi, chỉ cần tôi còn ở đây
thì hạng người như cô đừng mong moi được tiền của nhà họ Nguyên.”

Lệ Chi quay mặt sang nơi khác bởi bản thân không muốn
thấy hoặc nói chuyện với dạng người này.

Quang Nhân chợt cúi xuống, môi kề sát tai cô gái,
thì thầm:

“Tôi nhắc cô cũng đừng quá mơ mộng, Quang Dương,
anh trai tôi không hẳn là người chung tình đâu. Anh ấy đã từng hứa với bố tôi,
nhất định sẽ lấy cô gái của gia đình có địa vị hoặc chí ít cũng xinh đẹp, bản
lĩnh. Anh ấy quen cô chỉ là qua đường

Kỳ
17: Chia tay

Tự dưng câu nói ấy làm Kỳ Phong chột dạ vì vậy anh
lúng túng bảo vẩn vơ:

“Tôi có nói là chỉ khi đi cùng tôi cô mới mặc đâu. Tôi
đã tặng nó cho cô thì là của cô, muốn làm gì tùy.”

“Thế anh hết giận tôi rồi nhé?” – Lệ Chi lém lỉnh.

Kỳ Phong im lặng, không nói. Chính xác là anh không
biết phải nói gì bởi lúc này chợt nhiên thấy ngượng thế nào ấy.

“Nếu anh còn buồn bực thì cầm lấy cái này đi!”

Lệ Chi đưa ra trước mặt Kỳ Phong một que gỗ.

“Cái gì vậy?” – Anh chàng họ Lâm đón lấy, ngạc
nhiên.

“Cây pháo hoa đó, tôi với anh đốt pháo hoa chơi.”

Lệ Chi kéo vội Kỳ Phong ra giữa sân thượng, nơi có
mấy cây pháo hoa nằm ngổn ngang dưới đất.

“Nào chúng ta sẽ khai mạc một buổi tiệc nho nhỏ, bắt
đầu!”

Dứt lời, Lệ Chi dùng quẹt ga đốt phần đầu của chiếc
que. Vài giây sau, trên đầu que xuất hiện những tia lửa nhỏ bắn xòa như tia nước
ngầm. Con bé đưa qua đưa đưa lại, cười:

“Anh làm thử đi, trò này vui lắm!”

Kỳ Phong cũng thấy thích thích nên làm theo.

Chẳng bao lâu trên sân thượng xuất hiện hàng ngàn
các tia lửa mỏng nhấp nháy sáng rực. Hai người nọ cầm trong tay ba, bốn cây
pháo hoa hết giơ lên giơ xuống lại sang trái sang phải, trông họ giống hệt những
đứa trẻ đang say mê với trò chơi của mình.

Cả hai bắt đầu cười lớn, không khí rộn ràng khoáy động
sự tĩnh lặng của đêm đen.

Chơi một lúc thấy mệt, hai người liền ngồi xuống, dựa
lưng vào nhau, thở. Có lẽ do họ vừa chạy nhảy vừa cười hết cỡ nên đâm ra thế
này.

“Mệt quá nhưng vui!” – Kỳ Phong thở hổn hển.

“Dĩ nhiên, mỗi lúc buồn cứ đốt cây pháo hoa, nhìn sự
rực rỡ của nó thì nỗi phiền muộn cũng tan mất.”

“Chưa bao giờ tôi vui như vậy, cám ơn cô.”

“Đừng khách sáo, bạn bè với nhau thôi.” – Lệ Chi đột
nhiên thở dài – “Chán thật, ngày mai chẳng biết sẽ ra sao.”

“Ngày mai cô có chuyện gì hả?”

“Tôi đã quyết định, sáng mai chia tay với Quang
Dương!” – Cái nhìn của cô gái thật trông buồn bã.

“Chia tay? Ngày mai ư? Nhanh thế?” – Kỳ Phong vô
cùng bất ngờ.

“Tôi nghĩ không nên tiếp tục kéo dài nữa, như vậy sẽ
làm tổn thương Quang Dương nhiều hơn, dù gì cuộc hẹn hò giả cũng kéo dài gần một
tháng rồi,”

“Tùy cô, thấy lúc nào thích hợp thì làm. Mai hai
người “tổ chức chia tay” ở đâu?” – Kỳ Phong xoay xoay thanh que.

“Ở nhà Quang Dương. Sáng mai, anh ấy đón tôi sang
nhà chơi.”

“Vậy có cần tôi chạy xe đạp bám theo chờ trước cổng
để đón cô về? Cô “đá” người ta như vậy chắc người ta không tốt bụng đến mức bảo
tài xế xe hơi đưa cô về tận nhà đâu.” – Kỳ Phong cười khì, bảo đùa.

“Ừm, thế thì làm phiền anh. Woa, mệt mỏi cả người!
Kỳ Phong này, tôi có thể dựa vào lưng anh một lúc không?” – Lệ Chi tự dưng ngỏ
lời.

“Tùy cô…” – Anh chàng này hình như chỉ nói được có
vậy thôi thì phải.

Lệ Chi cười bẽn lẽn. Đưa mắt nhìn tấm lưng rộng cùng
bờ vai màu áo đen vững chắc kia là tâm trạng xôn xao hẳn, dường như cô nàng cận
muốn tìm lại cảm giác trước đây.

Lệ Chi từ từ dựa mái đầu xuống lưng Kỳ Phong. Trong
thoáng chốc, anh chàng tóc bạch kim cũng giật thót cả tim. Không hiểu sao, lúc
cô gái vừa ngã đầu lên lưng anh thì trái tim trong lòng ngực bất chợt loạn nhịp,
chỉ một chút thôi.

Trở lại Lệ Chi, nó quả nhiên thấy sung sướng. Đúng
rồi, đúng là cảm giác này, vừa an tâm vừa bình yên. Khi ấy Lệ Chi dường như
quên mất nỗi buồn phiền, chẳng còn biết mọi thứ xung quanh diễn ra điều gì. Nhẹ
nhàng hạnh phúc! Con bé lại ngửi thấy mùi thơm tỏa ra từ những sợi tóc dài bạch
kim. Mùi của ký ức…

Cô gái họ Diệp nhắm mắt lại, mỉm cười, tận hưởng điều
ngọt ngào.

Về phía Kỳ Phong, anh vẫn ngồi yên không hề động đậy,
có lẽ vì không muốn đánh thức sự yên tĩnh của cô gái. Chẳng biết làm gì, Kỳ
Phong liền ngước nhìn bầu trời đêm nhấp nháy ánh sao. Một sự thanh thản lẫn hạnh
phúc chợt nhiên xuất hiện. Từ trước đến nay, chưa bao giờ anh có cảm giác đó.

“Chà, trông hai người y như tình nhân!” – Giọng
Hoàng Cường chợt nhiên vang lớn.

Bấy giờ, hai người nọ mới sực tỉnh. Họ nhanh chóng
đứng bật dậy với dáng vẻ lúng túng.

“Hoàng Cường, anh nói gì kỳ thế?” – Lệ Chi cảm nhận
mặt mình đang đỏ. (>///<)

“Chứ gì nữa, vừa nãy còn giận hờn sau đó làm lành rồi
đốt pháo hoa, tiếp đến ngồi dựa lưng vào nhau tâm tình, hổng giống tình nhân chớ
giống gì?” – Hoàng Cường cười ngất.

“Hoàng Cường, cẩn thận cái mồm của cậu!” – Tiếng Kỳ
Phong đầy gắt gỏng nhưng nghe vụng về lắm.

Hoàng Cường quay đi phẩy tay:

“Có tình cảm với nhau thì cứ nói đại, làm gì phải
che giấu!”

Lệ Chi lẫn Kỳ Phong cùng nghiến răng, đồng thanh:

“Hoàng Cường!”

Thế là đêm ấy, anh chàng họ Hoàng bị rượt chạy khắp
nhà, xem như là vận động trước khi ngủ.

***

Hôm sau, mới sáng sớm, Quang Dương đã lái xe đưa Lệ
Chi đến ngôi biệt thự sang trọng. Dĩ nhiên, Kỳ Phong bám đuôi theo trên chiếc
xe đạp.

Trên suốt quãng đường, Quang Dương cứ huyên thuyên
giới thiệu về “ngôi nhà to xác” của mình với tâm trạng rộn ràng hớn hở giống hệt
đứa trẻ được quà. Chính điều đó mà anh không hề biết, một nỗi buồn nặng trĩu
đang lởn vởn trong lòng cô bạn gái. Bởi Lệ Chi chẳng biết phải “trịnh trọng”
chia tay với anh chành nhà giàu như thế nào.

Phía sau, Kỳ Phong không ngừng ho sặc sụa do ngửi
những làn khói đen kịt thả ra từ chiếc xe hơi. Như vậy thử hỏi, làm sao anh
chàng không ghét xe hơi được!

Ngôi biệt thự của Quang Dương nằm giữa một khu vườn
rộng lớn, được thiết kế theo hiểu vườn hoa cổ xưa, cổ kính, uy nghiêm và sang
trọng. Đây là ngôi biệt thự khác của nhà họ Nguyên, không phải ngôi biệt thự
trước kia Kỳ Phong sống thế nên ắt hẳn, anh sẽ chẳng biết được Quang Dương là cậu
em trai cùng cha khác mẹ của mình.

Chiếc xe màu đen lăn bánh vào bên trong trên con đường
đầy sỏi đá rồi dừng lại trước cửa ngôi biệt thự. Quang Dương nhanh chóng mở cửa
xe mời cô gái xuống.

Nếu như bình thường thì Lệ Chi đã há hốc mồm, mắt mở
to thao láo, nhìn say mê ngôi nhà lớn này thế nhưng bởi hiện tại tâm trạng nó
vô cùng sầu não nên chẳng còn “thiết tha” để ý đến điều gì khác.

Cánh cửa mở toang, trước mặt Lệ Chi là vô số người
hầu đang đứng đợi. Họ xếp thành một hàng dài, đến nỗi chả thấy người cuối hàng
đâu.

Tất cả đồng thanh, cúi người:

“Cậu cả!”

Quang Dương xoay lại nhìn Lệ Chi:

“Nếu em cần gì thì cứ gọi, họ sẽ mang đến cho em
ngay!”

Lệ Chi khẽ gật gật. Quả thật bản thân nó không
thích người ta hầu hạ mình. Làm gì có ai chăm sóc ta tốt hơn chính bản thân ta.

Tiếp, Quang Dương dẫn Lệ Chi đi tham quan ngôi biệt
thự. Gia đình giàu có đúng là khác! Từ những thứ lớn nhất cho đến những thứ nhỏ
nhất đều toàn là đồ đắt tiền, nhìn muốn chói cả mắt. Tất cả vật dụng ở đây rất
khác so với nhà của Lệ Chi hoặc nhà Kỳ Phong. Chính lúc này, cô nàng cận mới thấy
được, khoảng cách giữa người giàu và người nghèo. Con người của hai tầng lớp
khó mà hòa hợp!

Cuối cùng, Quang Dương cho Lệ Chi xem căn phòng của
anh. Phòng ốc rộng rãi, thoáng mát, cách bố trí bày biện trông vẻ đơn giản
nhưng chẳng kém phần lịch lãm, sang trọng. Điều ấy cũng hợp với tính cách của
Quang Dương.

“Em thấy thoải mái chứ?” – Anh chàng nhà giàu hỏi bạn
gái khi cả hai đang đứng ngoài hành lang phòng, lộng gió.

“Vâng, nhà anh lớn thật.”

“Thế à? Dòng họ anh còn một ngôi biệt thự, trước
đây gia đình anh sống ở đó. Khi hai anh em lớn, mẹ anh quyết định để cả hai về
đây sống.” – Chợt Quang Dương trông Lệ Chi có vẻ không vui, liền hỏi – “Em mệt
hay không vừa ý chỗ nào?”

“Không, em không sao!” – Lệ Chi lắc đầu, cười gượng.

Nghe bảo vậy, Quang Dương không hỏi gì thêm. Anh
đưa mắt nhìn về phía trước, giọng thì thầm như muốn cô nàng nghe lời tâm sự của
mình:

“Sau này khi mẹ anh mất, Quang Nhân sẽ là chủ của
ngôi biệt thự bà đang sống. Ngôi nhà này chỉ còn mỗi anh… Anh nhất định sẽ rất
cô đơn vì vậy luôn mong tìm cho nó một nữ chủ nhân! Một người vợ anh mong đợi!”

Lệ Chi thoáng nhìn Quang Dương, lòng hiểu anh muốn
nói gì. Thế nên tâm trạng nó càng ngổn ngang, lo sợ hơn nữa.

Những điều Quang Dương bày tỏ nãy giờ như thể ngỏ lời
với Lệ Chi và anh chờ câu trả lời của cô. Thấy cô gái họ Diệp vẫn im lặng,
Quang Dương bước đến gần hơn rồi đột ngột nắm tay cô:

“Lệ Chi, anh hy vọng em sẽ trở thành nữ chủ nhân của
ngôi biệt thự, hai chúng ta hãy…”

“Đủ rồi!” – Lệ Chi bất ngờ lớn giọng.

Quang Dương giật mình, ngạc nhiên:

“Em sao vậy, Lệ Chi?”

Đã đến lúc phải kết thúc… Lệ Chi nhắm mắt, hít sâu,
thu hết can đảm ngước nhìn Quang Dương, ánh mắt kiên quyết lạ lùng:

“Quang Dương, em nghĩ… chúng ta nên chia tay!”

“Chia tay? Em nói gì thế?” – Quang Dương không giấu
nổi sự kinh ngạc.

“Em không muốn kéo dài cuộc tình này thêm nữa vì…
vì nó là giả tạo!”

“Em mệt ư, hay anh…”

“Không, không là gì cả! Tôi đến với anh chỉ là một
trò đùa! Tôi xin lỗi!” – Lệ Chi rút tay ra khỏi tay Quang Dương.

“Lệ Chi, em đùa ư? Anh không thích chút nào!” –
Quang Dương dường như bối rối.

“Anh nhìn mặt tôi giống như đang đùa sao?” – Lệ Chi
xoáy sâu cái nhìn vào đôi mắt bần thần của anh chàng nhà giàu.

Quang Dương nói đứt quãng, như muốn níu kéo điều gì
đó:

“Nếu anh có lỗi, em hãy nói, anh sẽ sửa.”

“Quang Dương, tôi lặp lại một lần nữa, tôi không thật
lòng khi đến với anh và bây giờ tôi muốn chia tay!” – Lệ Chi dứt khoát, chưa
bao giờ con bé nói với ai tàn nhẫn như vậy.

Lặng người, Quang Dương đứng bất động, đôi mắt
không chớp. Rất nhanh, vài giây sau, anh hỏi khẽ:

“Vậy là… em lợi dụng tôi? Đến lúc này thì bỏ rơi
tôi?”

Cố giữ cảm xúc, Lệ Chi đáp gọn:

“Phải!”

Vào giây phút này, Quang Dương biết rằng sự tình chẳng
thể cứu vãn được nữa. Anh đã bị một cô gái lợi dụng, trêu đùa sau cùng thì bị
“đá” không thương tiếc! Gương mặt Quang Dương bình thản lạ lùng, ánh mắt trống
rỗng, không còn cảm xúc. Trông anh chàng nhà giàu khi ấy thật tội nghiệp, giống
đứa trẻ lạc mẹ, bơ vơ không biết về đâu.

Không muốn sự khó xử kéo dài, Lệ Chi cất tiếng:

“Nếu anh không còn gì để nói, tôi xin phép.”

Quang Dương vẫn lặng thinh, dường như đang rất sốc.
Lệ Chi nhìn chàng trai lần nữa trước khi nhanh chóng rời khỏi phòng.

Còn lại một mình, Quang Dương tự dưng cười cười
trông cay đắng. Lòng quặn thắt, đau đớn khôn tả. Anh ngồi phịch xuống giường, cảm
giác mắt bắt đầu cay cay…

***

Ở ngoài, Kỳ Phong chờ đợi trong dáng vẻ sốt ruột vì
không biết cuộc chia tay kia diễn ra thế nào. Chợt, cổng biệt thự mở, Lệ Chi bước
ra chậm chạp. Lập tức, anh chàng họ Lâm dẫn xe đạp đến bên cô gái.

“Thế nào, cô chia tay với Quang Dương rồi ư?”

Lệ Chi cúi gầm mặt, gật khẽ.

“Vậy… sắc mặt anh ta ra sao?”

Cô nàng cận không trả lời.

Biết Lệ Chi còn buồn, Kỳ Phong nói sang chuyện
khác:

“Xem như cô đã hoàn thành xong khóa học, sắp tới cô
định làm gì? Còn tôi thì chẳng biết “xếp” cô vào loại nào: tốt, trung bình, khá
hay xuất sắc hoặc yếu kém.” – Nói xong, anh cười hắc hắc.

Lệ Chi vẫn nhích từng bước, cúi đầu trong im lặng.

“Chiều nay cô nấu bữa tối cuối cùng cho tôi, thế là
hết nợ.” – Kỳ Phong chợt thấy lòng buồn buồn.

Thấy cô gái họ Diệp chẳng phản ứng cũng chẳng lên
tiếng, anh chàng tóc bạch kim dò hỏi:

“Cô không sao chứ?”

Cô nàng cứ im thin thít. Bực bội, Kỳ Phong đặt tay
lên vai cô kéo lại:

“Này, Diệp Lệ Chi!”

Lúc Lệ Chi xoay lại thì mắt Kỳ Phong mở to kinh ngạc
khi trông những giọt lệ chảy dài ướt đẫm gương mặt cô. Biết điều đó, Lệ Chi
dùng hai tay lau lau như thể ngăn mấy dòng nước mặn chát ấy. Nhưng vô ích, càng
lau nước mắt càng tuôn xối xả, tràn trụa xuống cằm.

“Lệ Chi…”

“Xin lỗi… nhưng tôi không kiềm được. Lúc nãy, khi bỏ
rơi Quang Dương, tôi thấy anh ấy nhìn tôi rất buồn lẫn thất vọng, không những
thế còn vô cùng đau khổ. Rồi trong khoảnh khắc đó, nhìn Quang Dương tôi lại thấy
chính mình!… Lúc bị bỏ rơi, tôi cũng giống hệt anh ấy!” – Lệ Chi nức nở hơn –
“Vì sao? Vì sao tôi lại làm thế với Quang Dương? Tôi từng bị bỏ rơi, lẽ ra tôi
là người biết rất rõ nỗi đau đó. Thế mà giờ tôi lại làm vậy với người khác.
Quang Dương đã rất tốt với tôi.”

“Lệ Chi, cô hãy bình tĩnh!”

“Lẽ ra, tôi không nên tham gia lớp học này! Tôi thà
là kẻ thủy chung ngốc nghếch chứ không muốn như vậy! Tôi sai, tôi đã sai! Tôi
thật sự sai từ lúc đầu!...”

Lệ Chi khóc thét, lòng đau đớn vô vàn. Nó đã đứng đấy,
bật khóc tức tưởi. Con bé cứ khóc mãi và chưa bao giờ thấy ân hận như lúc này.

Còn Kỳ Phong chỉ biết nhìn Lệ Chi trong lặng im.
Anh không biết rằng, cô lại đau khổ đến thế và chính anh là người đã gây ra điều
đó. Chẳng ngờ được, việc Kỳ Phong bảo Lệ Chi lừa gạt Quang Dương lại khiến cô
gái ân hận đến mức khóc nức nở trên đường.

Anh chàng họ Lâm thật sự không biết làm sao để xoa
dịu vết thương cho Lệ Chi. Anh giơ tay lên nhưng có điều gì đã ngăn anh không
thể ôm cô. Kỳ Phong siết chặt tay, từ từ hạ xuống rồi khẽ quay mặt.

Tim Kỳ Phong nhói đau như thể bị ai ghim hàng ngàn
mũi kim. Lồng ngực anh thắt lại mỗi khi nghe tiếng Lệ Chi khóc lớn hơn, nhưng
anh chẳng thể làm gì ngoài việc đứng lặng đi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3