Thế hôn - Chương 099 + 100
Chương 99: Lễ vật
Cửa hàng hương liệu ở đây cũng không giống như ở Bình châu, dùng các hộp gỗ
tinh xảo hoặc là hộp thơm đặt trên giá, sắp hàng chỉnh tề, vừa xem liền hiểu
ngay, mà là tùy ý đặt lên giá thô ráp, đem các loại hương liệu ở trạng thái
nguyên thủy cùng vài món điêu khắc nhỏ nhắn bày lên mặt trên, có vài phần tùy
tiện.
Chủ quán cũng là dị tộc, thân hình cao lớn cường tráng, mặt mày tục tằng,
ánh mắt cũng nhạt nhẽo hơn hẳn, trên mặt có râu cá trê, mặc chiên bào, chân đi
giày da lông, bên hông đeo một loan đao dài chừng một thước. Thấy mọi người đi
vào, vội đứng dậy thi lễ, rất quen thuộc cùng Đào Phượng Đường chào hỏi vấn an,
thỉnh mọi người tùy ý ngắm nghía, hắn nói tiếng Hán, còn rất lưu loát.
Lâm Cẩn Dung lúc đi trên đường cũng nhìn thấy không ít người Đại Vinh, cũng
chưa từng tiếp xúc gần như thế, không khỏi ngưng thần nhìn kĩ, lại nhìn cửa
hàng này, cảm thấy có thêm vài phần thần bí. Nàng ngày thường tuy rằng cũng
dùng hương liệu, dùng là hương liệu đã chế biến, đối với chủng loại phẩm chất
của từng hương liệu cụ thể vốn không hiểu biết lắm, lại nhân mục đích muốn kiếm
tiền, chỉ chú ý tới mộc hương, trầm hương, đinh hương. Vì thế hỏi giá, lại hỏi
phẩm chất, hỏi rất nhiều, vị chủ quán nở nụ cười hỏi nàng: “Vị tiểu nương tử là
muốn mua gì? Người cứ cẩn thận yêu cầu, tại hạ nhất định có thể khiến người vừa
lòng.”
Lâm Cẩn Dung nói không nên lời, nàng thầm nghĩ muốn mua một chút để lưu
trữ, không nộp thuế, theo phương thức tư nhân. Bởi vậy nàng chỉ đối với chủ
quán cười cười: “Ta muốn mua một vài thứ để làm quà tặng.”
Chủ quán nhiệt tình nói: “Xem cách ăn mặc của tiểu nương tử, cũng là phú
quý, thứ tầm thường sao có thể xứng? Tất nhiên nên mua mấy thứ thượng phẩm. Đến
đây, nhìn xem bên này, trầm hương, đàn hương, kê hương, long não hương, xạ
tề... Không phải tại hạ tự kiêu, nhưng ở đây cửa hàng của ta là hàng tốt nhất
mà giá cũng rẻ nhất.”
Hương liệu thượng phẩm giá khá cao, Lâm Cẩn Dung biết hà bao nhà mình có
bao nhiêu, lo lắng không đủ, có chút chột dạ, miễn cưỡng duy trì thần sắc bình
tĩnh, cầm một vật trang sức nhỏ để đặt hương liệu tạo hình chim nhạn lên cười
nói: “Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu sao?”
Chủ quán ngẩn ra, lập tức lắc đầu: “Không được, nể mặt Đào Đại thiếu gia,
người có thể tùy tiện mua một ít, nếu mua một số lượng nhất định phải tìm người
quan phủ làm trung gian.”
Thông qua quan nha, vậy tiền thuế tất nhiên rất nhiều, giá còn có thể thấp
được sao? Khẳng định không có lời. Lâm Cẩn Dung liền gọi một tiếng: “Đại biểu
ca.”
Đào Phượng Đường đang cùng đám người Lâm Thế Toàn, Ngô Tương, Lục Giam giới
thiệu vài loại hương liệu khác nhau, đang nói mê mẩn, cũng không nghe thấy Lâm
Cẩn Dung gọi hắn. Nhưng thật ra Lục Giam nghe thấy, nhắc nhở hắn mới phản ứng
lại, vội tới cười hỏi: “Chuyện gì?”
Lâm Cẩn Dung đem hắn kéo đến một bên, nhỏ giọng nói: “Ta muốn mua chút
hương liệu... Chủ quán lại nói muốn tìm người quan phủ làm trung gian.” Đào gia
nếu thường xuyên môi giới hàng lậu kiếm lời, tất nhiên đối với điều này rất
quen thuộc, mà cửa hàng này lại là Đào Phượng Đường dẫn các nàng vào, tất nhiên
có quen biết với Đào gia, thông qua hắn tới hỏi, liệu có thể thành hay không?
Xuất hồ ý liêu (ngoài ý muốn),
Đào Phượng Đường có chút khó xử, cực kỳ nhỏ giọng nói: “Muội muốn thứ gì trở về
nói với ta, chờ thêm nhiều ngày sau, ta lại mua giúp muội.”
Lâm Cẩn Dung nghe thấy ý tứ này của hắn, chuyện sinh ý dường như không được
thực hiện ở đây, lập tức còn có chút kỳ quái, thấp giọng nói: “Vì sao a? Có thể
mua hôm nay sẽ thuận tiện hơn mà.”
Đào Phượng Đường thấy nàng bộ dáng thị phi không thể không mua, nghĩ đến vẻ
cố chấp lúc nàng tìm mình đổi vàng bạc, đành phải nhỏ giọng giải thích: “Chuyện
trung gian này phức tạp, nơi này không tiện, đi ra ngoài sẽ nói tỉ mỉ.”
Lâm Cẩn Dung cũng nhận ra nên không hề truy vấn tiếp. Một lần nữa cầm dây
chuyền nam hương lên cẩn thận ngắm nghía, có ý muốn mua, lại thấy nam hương này
quý giá, nên giữ tiền lại để làm chính sự. Đã thấy Lục Giam đi đến một bên chỉ
vào một tượng phật ước chừng cao một thước ở trên đỉnh chóp nói: “Chủ quán, lấy
cái kia cho ta xem.”
Chủ quán vui mừng đến cực điểm: “Thiếu gia thật biết hàng, đây chính là
trầm hương, là do danh gia điêu khắc, là trấn điếm chi bảo ở cửa hàng chúng
ta.”
Lục Giam lại chỉ một khối tượng như ý cao ước chừng một thước nói: “Khối
như ý kia cũng lấy cho ta.”
Chủ quán vừa cười: “Thiếu gia quả nhiên thật tinh mắt, đây cũng là trấn
điếm chi bảo.”
Đào Phượng Tường liền cười khẩy nói: “Nhìn trúng gì đều là trấn điếm chi
bảo. Đây là thân thích nhà ta, cũng đừng gạt người như vậy.”
Chủ quán ấm ức nói: “Thật là, tiểu nương tử không thấy tiểu nhân đặt bọn nó
tít trên cao sao? Vì chính là một ngày kia may mắn được quý nhân nhìn trúng.
Tiểu nhân phẩm hạnh thế nào Đào Đại thiếu gia còn không biết sao? Bằng không
cũng sẽ không dẫn chư vị vào điếm này?”
Lục Giam mỉm cười, cúi mắt nghiêm túc đánh giá vật trong tay. Tượng phật
kia được điêu khắc quả nhiên tinh xảo, tay nghề không giống như của thợ thủ
công bình thường, khối như ý thì kiểu dáng phong cách cổ xưa thanh lịch, đường
cong lưu sướng, nhan sắc đen trong, mùi thơm phác mũi, ngay cả Lâm Cẩn Dung
nhìn cũng thấy thích, càng không nói tới người khác.
Ngô Tương cùng Đào Phượng Đường đều tiến tới xem, cười nói: “Hai vật này
rất được.”
Lục Giam liền hạ quyết tâm: “Chủ quán, thứ này giá trị bao nhiêu?”
Chủ quán vươn một ngón tay, cười nói: “Tục ngữ nói, một trầm hương một
lượng vàng, trầm hương này lại không giống như vậy, bên trong tỷ lệ tốt, đối
với chạm trổ yêu cầu cực cao. Nói rõ chút, trầm hương tỷ lệ tốt điêu khắc đẹp
cũng là hiếm có. Sẽ không lấy giá cao, nhưng là không lời không lỗ. Người định
chọn thứ nào.”
Lục Giam liền hỏi Đào Phượng Đường: “Đại biểu ca giúp ta nhìn xem, món nào
có vẻ tốt hơn?”
Vật quý trọng như vậy, Đào Phượng Đường cũng không tùy tiện mở miệng, liền
hỏi nói: “Hiền đệ là mua tặng người hay là tự mình dùng?”
Lục Giam cười nhẹ: “Ta còn chưa đến tuổi dùng thứ quý trọng thế này, là mua
tặng cho trưởng bối, là nữ lão nhân.”
Đào Phượng Đường nghiêm túc suy nghĩ một lát, nói: “Tượng phật ý nghĩa rất
hay, nhưng người ta thường nói tượng phật đều phải đặc biệt đi chùa miếu thỉnh
về, bằng không có vẻ không thành tâm. Ta thấy khối như ý này rất được, vạn sự
như ý, chạm trổ cũng tinh tế lưu sướng, tạo hình phong cách cổ xưa thanh lịch.”
Lục Giam nhân tiện nói: “Vậy thì lấy kiện như ý này.”
Chủ quán mỉm cười, vươn hai ngón tay: “Hai mươi lượng hoàng kim, thiếu một
văn tiền cũng không được. Người xem phần chuôi của khối như ý này, tạo hình
mượt mà, cũng không phải ai có thể điêu khắc tiêu sái như thế, người là thân
thích của Đào Đại thiếu gia, giá này chỉ bán cho người, người bên ngoài không
có đâu.”
Lục Giam mắt cũng không chớp, trầm giọng nói: “Giá cũng coi như hợp lý.”
Chủ quán nghe vậy vui vẻ, cười với Đào Phượng Đường nói: “Thân thích của
người cũng hào phóng ngay thẳng giống như người vậy.” Lời còn chưa dứt, đã thấy
Lục Giam không ngừng nghỉ chỉ vài món nhỏ: “Đem mấy thứ này tính tiền cho ta.”
Lâm Cẩn Dung thấy ngón tay hắn cũng chỉ hướng về phía tạo hình chim nhạn
trong tay mình, không khỏi âm thầm cười lạnh một tiếng. Khối như ý kia, nàng
đoán hắn đại khái mua tặng cho Lục lão phu nhân, dù sao tính ra, người này
không tham gia yến tiệc do Lâm Ngọc Trân chuẩn bị để chúc mừng hắn, sau khi hắn
trở về khẳng định sẽ bị Lâm Ngọc Trân nổi trận lôi đình, muốn trấn trụ Lâm Ngọc
Trân, chỉ có thể dựa vào hai người Lục lão phu nhân cùng Lục lão ông, hắn có
thể nào không nịnh bợ chứ? Mà thứ vụn vặt này thì sao, đơn giản chính là cố ý
cùng nàng tranh đoạt, muốn cho nàng nín thở khó chịu thôi, giống như hộp trâm
lưu ly vừa rồi vậy, hắn đơn giản cũng chính là cố ý muốn nàng tức giận. Được
rồi, mắt không thấy tâm không phiền, cho hắn thắng! Vì thế Lâm Cẩn Dung tùy tay
đem vật trang sức đặt lên quầy, đi thẳng ra bên ngoài chờ mọi người.
Lệ Chi cùng Cung ma ma nhìn nhau liếc mắt một cái, nhanh đuổi kịp. Cung ma
ma thấp giọng nói: “Tiểu thư không chọn lấy hai vật nhỏ sao? Phu nhân đưa cho
lão nô chút tiền, người và Thất thiếu gia nếu thích gì, đều có thể mua.”
Lâm Cẩn Dung thản nhiên nói: “Không thích gì cả.”
Lệ Chi nhỏ giọng nói: “Dây chuyền tạo hình chim nhạn nam hương kia khá đẹp,
nô tỳ sẽ đơm cho người một cái nút để đeo, nhất định sẽ rất lịch sự tao nhã.
Người nếu muốn, nên nói với biểu thiếu gia, hắn tất nhiên sẽ không tranh với
người...”
Lâm Cẩn Dung nuốt xuống một hơi, giả bộ vân đạm phong khinh: “Ta không
thích!”
Lệ Chi cùng Cung ma ma cũng không dám nói thêm gì.
Qua ước chừng một nén nhang, một đám người hi hi ha ha đi ra, Đào Phượng
Tường trong tay giơ lên dây chuyền hình chim nhạn thẳng hướng Lâm Cẩn Dung, đưa
cho nàng: “Của muội.”
“Ân?” Lâm Cẩn Dung kinh ngạc không thôi, Đào Phượng Tường chỉ vào bên hông
mình nói: “Nhìn xem, biểu ca của muội rất tốt, đều tặng cho chúng ta một vật
nhỏ, Tiểu Thất đệ là chim ưng, của ta là chim yến, đẹp không?” Lại nhỏ giọng
nói: “Muội có đoán được không, khối như ý kia chính là lễ vật sinh thần cho
nương ta. Thật sự là chu đáo. Muội đừng giận hắn, ta thấy hắn mua dây chuyền
chim nhạn này để bồi tội, chủ quán không chịu làm thêm nút cài, hắn lại phải bỏ
thêm chút tiền.”
Lâm Cẩn Dung nhất thời ngũ vị tạp trần, cũng không biết phải nói thế nào.
Thử nghĩ, hắn tùy ý đem lại niềm vui cho mọi người, quan tâm chu đáo, nàng nếu
công nhiên tỏ vẻ phản cảm ghét cay ghét đắng hắn, ở trong mắt mọi người quả
thật cũng không tốt. Lập tức khóe môi cười nhẹ, tùy tay cầm dây chuyền chim
nhạn kia đưa cho Lệ Chi, cũng không quản Lệ Chi tiếp nhận được hay không, thẳng
đi phía trước tìm Đào Phượng Đường nói chuyện.
Ngô Tương vẫn nhìn, không khỏi “Xì” một tiếng cười, vui sướng khi người gặp
họa đập vào đầu vai Lục Giam: “Ngươi cũng thật thảm. Xem ra lấy lòng thất bại
rồi. Nếu không, ta thay ngươi làm thuyết khách? Có lẽ nàng sẽ nể mặt ta vài
phần.”
“Không cần ngươi nhiều chuyện.” Lục Giam mày không khỏi nhíu lại, hắn xem
như đã nhận ra, Lâm Cẩn Dung căn bản không phải vì hiểu lầm nhỏ mà cừu thị hắn
như vậy. Nếu không phải vì giữ cho mọi người vui vẻ toàn cục hòa thuận, nàng
chắc hẳn sẽ không nhận. Từ đầu tới cuối, hắn vẫn nghĩ không thông chính mình
rốt cuộc đã đắc tội Lâm Cẩn Dung chỗ nào, làm cho nàng luôn nhằm vào hắn, luôn thấy
hắn là không thoải mái, thậm chí còn thiết kế bẫy để mình rơi xuống sông, thiếu
chút nữa đã mất mạng, giữa mình và nàng có thâm cừu đại hận gì sao?
Hắn theo bản năng muốn biết rõ ràng đây là có chuyện gì, liền bước nhanh
tới gần Đào Phượng Đường cùng Lâm Cẩn Dung, muốn tìm cơ hội để hỏi Lâm Cẩn Dung
rõ ràng.
Chương 100: Muốn
Đào Phượng Đường hỏi Lâm Cẩn Dung: “Muội muốn mua loại hương liệu nào? Muốn
bao nhiêu? Mua để làm gì?”
Hai người lúc trước tiếp xúc qua lần đổi vàng bạc, sau lại có Đào Thuấn
Khâm giúp đỡ Lâm Cẩn Dung mua đất bị nhiễm mặn, sau đó, Đào Thuấn Khâm trở lại
Thanh châu quả nhiên cũng mua thêm nhiều mảnh đất bị nhiễm mặn, có Bình châu
làm ví dụ, đất nhiễm mặn ở Thanh châu cũng tăng giá, có điều không khoa trương
như Bình châu mà thôi. Trải qua hai chuyện này, Đào Phượng Đường coi như đối
với vị tiểu biểu muội có thêm vài phần hiểu biết, hắn biết rõ, nếu là vì trù bị
cho gả cưới, lúc trước Đào thị đã nhờ Đào Thuấn Khâm môi giới không ít, đã đủ
dùng, lần này Lâm Cẩn Dung muốn mua hương liệu, tất có nguyên nhân khác, cũng
không biết nàng định làm gì, hắn không khỏi cảm thấy hiếu kỳ.
Lâm Cẩn Dung cũng không định giấu giếm người Đào gia, còn tính thông qua
Đào Phượng Đường đả động Đào Thuấn Khâm, liền nhỏ giọng cười nói: “Ta nghe
người ta nói mấy thứ như trầm hương, mộc hương, đinh hương ở phía đất bên ngoài
thực thiếu, nhiều người có tiền cũng khó mà mua được, nên muốn mua để tồn trữ,
cố gắng chờ đến một ngày sẽ tăng giá.” Những hương liệu còn lại ví dụ như lưu
hoàng, thạch chi, hồ tiêu, tạm thời chưa đáng tin, nàng cũng không nhắc lại, đỡ
dính phải phiền toái không cần thiết.
Đào Phượng Đường không khỏi nhíu mày: “Muội lại nghe ai nói vậy? Có đáng
tin không?”
Lâm Cẩn Dung không chút hoang mang nói: “Là nghe biểu ca Chu Mại của đường
tỷ ta nói a. Hắn từ Tùng châu đến, biết nhiều chuyện mà chúng ta không rõ, còn
nói tới một đại sự khác, Đại biểu ca có muốn nghe không?” Nàng cẩn thận cân
nhắc hồi lâu, xem như đã nghĩ thông suốt, triều đình sở dĩ sẽ bỏ lệnh cấm mấy
thứ này mua bán, chỉ có thể chứng minh một vấn đề, các nơi dược liệu khuyết
thiếu, chỉ dựa vào quan thị thì không thể thỏa mãn. Khoảng cách giữa nhu cầu và
cung ứng nàng biết đã đến giới hạn, lúc này đúng là sự khuyết thiếu về dược
liệu đã bắt đầu xuất hiện, các cửa hàng ở Bình châu Thanh châu còn chưa thấy
rõ, nhưng ở một số địa phương như Tùng châu, tất nhiên so với ở đây biểu hiện
khan hiếm, nói như vậy cũng không sai, không sợ ai suy xét.
Đào Phượng Đường thấy nàng nói ra tên người, còn nói rất nghiêm túc, quả
nhiên coi trọng hơn: “Hắn còn nói cái gì?”
Lâm Cẩn Dung liền đem chuyện phương bắc đại hạn nói cho hắn nghe, sau đó
cực có tính dẫn dắt nói một câu: “Đại biểu ca, ta có ý tưởng, không biết có
đúng hay không?”
Đào Phượng Đường đã nhận ra chút ý tứ, mỉm cười cổ vũ nói: “Muội nói đi, ta
nghe.”
Lâm Cẩn Dung cười nói: “Phương bắc đại hạn, lương thực có thể tăng giá hay
không a? Ta nghe tộc huynh nói, năm ấy nhà bọn họ gặp phải thủy tai, giá lương
thực ở vài phủ huyện quanh đó tăng đến mức dọa người, có phải vậy không? Tam
ca?”
Lâm Thế Toàn ở bên cạnh một mực yên lặng nghe Lâm Cẩn Dung cùng Đào Phượng
Đường nói chuyện với nhau, đã nghe ra chút ý tứ, thấy nàng hướng mình chứng
thực, tất nhiên cực nhanh trả lời: “Đúng vậy. Vài đại địa chủ ở các phụ huyện
quanh đó đều kiếm lợi không ít.”
“Điều đó thực bình thường. Nhưng phương bắc cách chúng ta rất xa, giá lương
thực chỗ chúng ta nếu muốn tăng, vậy còn phải xem bên kia rốt cuộc lâm vào tình
trạng nào đã.” Đào Phượng Đường lâm vào trầm tư. Hắn có sự sâu sắc trời sinh
của một thương nhân, lập tức đã nghĩ đến nên hỏi thăm trong số các khách thương
hay lui tới, chứng thật hai tin tức mà Lâm Cẩn Dung mang đến này có phải là
thật hay không.
Nếu là thật, nên tìm cơ hội mua một đống dược liệu, cũng tương tự tích trữ
lương thực. Mua dược liệu thật ra không khó, khó là tìm được một nhà đáng tin
cậy. Nhà này vừa phải đảm lượng có kiến thức có thể diện, có thể đem hàng lậu
bình an đưa qua các châu phủ khác mới được. Ai là người thích hợp đây? Trong
giây lát, hắn đã suy nghĩ tuyển chọn vài người. Mà vấn đề lương thực thì không
cần phải lo lắng, quan phủ chính là cấm cùng nước láng giềng Đại Tông có giao
dịch lương thực, dân gian lại không cấm, phiêu lưu phải gánh vác cũng không
lớn, tóm lại sẽ không thâm hụt tiền.
Hai việc nên hỏi thăm cho kĩ, lại trở về cùng Đào Thuấn Khâm thương lượng
so đo một phen mới đúng. Đào Phượng Đường có chút khẩn trương, lại có chút kích
động, nhưng lúc nhìn về phía Lâm Cẩn Dung ánh mắt cũng vẫn như trước. Chính là
hắn thận trọng, chuyện còn chưa được chứng thực rõ ràng, hắn sẽ không tùy ý tỏ
thái độ.
Nhưng Lâm Cẩn Dung đã nhận ra Đào Phượng Đường bị mình đả động, chỉ cần hắn
có dụng tâm đi hỏi thăm, sẽ biết nàng nói đều là sự thật. Hiện tại đã là cuối
thu, chuyện phương bắc đại hạn hẳn là đã dần dần rơi vào tai người bên này, tối
thiểu lương thực sẽ được tích trữ, nhưng hương liệu thì sao, nàng thật sự không
dám chắc chắn. Nàng chỉ có thể hi vọng dù ít dù nhiều có thể tồn trữ chút ít,
đợi cho hai năm sau quan phủ hoàn toàn thông báo lưu thông mua bán là lúc kiếm
được rất nhiều tiền. Nhưng mặc kệ như thế nào, trong việc này mục đích của nàng
đã đạt tới một nửa, Lâm Cẩn Dung cũng trở nên vui vẻ, tiếp tục cổ động Đào
Phượng Đường: “Đại biểu ca, ở các cửa hàng này khách thương qua lại nhiều nhất,
nếu không, huynh nhân tiện hỏi thăm một chút?”
Đào Phượng Đường đang có ý tưởng này, liền cười nói: “Sau đó chúng ta hướng
bên kia đi dạo.”
Lại nói Lục Giam ở phía sau đem mấy lời bọn họ đối thoại nghe ngóng cẩn
thận, trong lòng bừng tỉnh, tim nhảy nhót, đột nhiên cũng không muốn hỏi Lâm
Cẩn Dung vì sao thống hận hắn như vậy, vì sao ghét cay ghét đắng hắn như thế,
mà là bức thiết muốn biết, bọn họ kế tiếp còn có thể nói gì.
Lục lão ông giỏi về kinh doanh, chuyện buôn bán tư nhân cũng đã từng làm,
hắn ít nhiều đã được nghe thấy, từ nhỏ hay xuất môn, lại bị ảnh hưởng bởi các
đệ tử quan trọng trong tộc, cho tới bây giờ sự tình khẩn yếu chỉ là đọc sách
học tập, đối với việc này chân tướng cũng không quá rõ ràng, nhưng điều này
cũng không gây trở ngại với sự tò mò của hắn.
Hơn nữa, hắn này còn có chuyện rất trọng yếu cần giải quyết, nhu cầu cấp
bách.
Chỉ nghe Lâm Cẩn Dung lại hỏi: “Đại biểu ca, lúc trước ta hỏi huynh chuyện
mua hương liệu, huynh bảo ra ngoài sẽ nói tỉ mỉ với ta, huynh còn chưa nói
đâu.”
Đào Phượng Đường đã không hề coi nàng chỉ là tiểu hài tử, liền chỉ về một
tòa phòng xá ở phía xa chính giữa các cửa hàng nói: “Nhìn thấy không, nơi đó là
quan phủ thiết lập các công sở, chuyên quản lý các cửa hàng, bên trong có rất
nhiều người, muội không biết bọn họ là ai, nhưng bọn họ quả thật tùy thời tùy
chỗ đều đang đi dạo ở đây. Những thứ kia, tất cả đều là do quan phủ quản chế,
chúng ta cùng người Đại Vinh giao dịch, phải do người quan nha đứng giữa định
giá định phẩm chất, quay vòng giao dịch, cũng không thể để song phương tự tiếp
xúc, sau đó còn phải đánh thuế. Cho nên ý tưởng vừa rồi của muội, là bất
thành.”
Nói tới đây, Đào Phượng Đường đột nhiên đè thấp thanh âm, cực kỳ nhỏ giọng
nói: “Từ nơi này đi ra ngoài ước chừng một trăm dặm, còn có một cửa hàng, mang
theo hàng hóa qua bên kia, trực tiếp cùng người Đại Vinh giao dịch, giá cả chỉ
bằng một phần năm ở đây. Có điều phải cẩn thận, không được để người quan phủ
bắt được. Muội muốn mua hương liệu với giá rẻ, chờ ta đi chuyến sau sẽ mua giúp
muội.”
Lâm Cẩn Dung bỗng nhiên tỉnh ngộ. Khó trách lúc trước Ngô thị lại nói với
Đào thị, Đào Phượng Đường một mình mang theo người đến các cửa hàng, buôn bán
lời không ít tiền, hóa ra không phải nói đến các cửa hàng ở đây. Nàng vì kiến
thức của mình hạn hẹp mà thấy mặt hơi nóng, lại vẫn cảm thấy khó hiểu: “Nhưng Tam
biểu tỷ nói, có những cửa hàng tư nhân cũng vụng trộm bán này nọ.”
Đào Phượng Đường trong một chốc cũng không thể giải thích rõ ràng cho nàng
biết, đành phải nói: “Nàng chỉ nghe được một nửa mà thôi, nào có chuyện đơn
giản như vậy? Cho dù là thật, cũng không thể ở ngay lúc đó, phải hẹn người đi
ra ngoài tinh tế đàm luận.”
Tuy rằng mới chỉ là một phần nhỏ, nhưng Lâm Cẩn Dung lại cảm thấy, Thanh
châu đã giúp nàng mở ra một cánh cửa, bên trong đó là một thế giới hoàn toàn
mới, hoàn toàn khác biệt so với thế giới mà nàng hiểu biết trước đây.
Trời đất, hóa ra có thể rộng lớn như vậy.
Từ lúc Đào Phượng Đường đột nhiên đè thấp thanh âm, Lục Giam liền tự giác
lui ra phía sau hai bước, không muốn để người khác cho rằng mình đang nghe lén.
Kết quả một cước đá vào vật gì đó mềm mềm, còn thấy Ngô Tương cúi đầu một tiếng
quái kêu: “Tê.”
Lục Giam im lặng quay đầu đánh giá Ngô Tương, theo vị trí hiện tại của Ngô
Tương, có thể phỏng đoán hắn vừa rồi cũng đã nghe Lâm Cẩm Dung cùng Đào Phượng Đường nói chuyện, hơn
nữa cũng không có ý tứ tránh đi, cho nên mới bị mình đá vào.
Ngô Tương có tật giật mình, chống lại ánh mắt đen láy sâu kín kia của Lục
Giam còn có chút không thoải mái, lập tức liền thấp giọng nói: “Nhìn ta vậy là
sao?”
Lục Giam không nói chuyện, mà lui qua một bên, tùy ý nhìn xung quanh, ánh
mắt dừng lại ở nơi nào đó như bị hấp dẫn, không thể thu về - Đào Phượng Tường
cùng Đào Phượng Cử mang theo Lâm Thận Chi mua kẹo hồ lô ăn, Đào Phượng Tường
vươn tay bôi nước đường dính lên mặt Lâm Thận Chi, Đào Phượng Cử thay tiểu biểu
đệ bất bình, cũng bôi lên mặt Đào Phượng Tường, Đào Phượng Tường quát một tiếng
chói tai: “Thằng nhóc con, đệ dám! Bôi bẩn mặt ta, đệ về nhà chờ ăn roi đi.”
“Mỗi lần đều là chiêu này, tỷ không chán sao?” Đào Phượng Cử tức giận bất
bình, Lâm Thận Chi vui vẻ giơ kẹo hồ lô cười: “Nhị biểu ca, đừng trách Nhị biểu
tỷ, nàng là thương ta thôi. Ta hôm nay thật sự cao hứng, cho tới bây giờ cũng
chưa từng cao hứng như vậy.”
Đào Phượng Tường liền thở dài: “Hài tử thành thật này, ta thật luyến tiếc
bắt nạt đệ.” Lại lấy ra khăn tay thay Lâm Thận Chi lau mặt, rồi đè lên bả vai
Đào Phượng Cử, nhìn như ghét bỏ, kì thực thân mật thay hắn xoa xoa khóe miệng.
“Ta cũng không phải muốn làm vậy, chỉ là tò mò. Ngươi không phải muốn biết
bọn họ đang nói cái gì sao?” Ngô Tương da mặt dày nhẹ nhàng huých Lục Giam,
thấy hắn không chớp mắt nhìn chằm chằm vào nơi nào đó, theo nhìn lên, mới thấy
Đào Phượng Tường giúp Đào Phượng Cử lau miệng, không rõ cảnh này có gì đẹp mắt,
liền hỏi Lục Giam: “Ngươi đang nhìn cái gì vậy?”
“Muốn biết, nhưng ta sẽ không nghe lén.” Lục Giam thu hồi ánh mắt.
Ngô Tương không khỏi một trận ảo não:
“Đại biểu ca ta cái gì cũng không giấu giếm ta a.”
Lục Giam không đáp.
Hai người im lặng đi được một lúc,
đằng trước Lâm Cẩn Dung cùng Đào Phượng Đường cũng đã nói xong. Lâm Cẩn Dung
trở lại hướng Lâm Thận Chi ngoắc gọi: “Lại đây, tiểu Thất đệ, để ta dắt đệ đi.”
Lâm Thận Chi sôi nổi chạy tới, gắt
gao nắm tay Lâm Cẩn Dung, đưa lên kẹo hồ lô: “Tứ tỷ, tỷ nếm thử đi, rất ngọt.”
Lâm Cẩn Dung cúi đầu nhẹ nhàng cắn
một ngụm, cười nói: “Quả nhiên rất ngọt.”
Lục Giam không nhịn được liếm liếm
khóe môi. Bỗng nhiên, hắn nhớ tới năm trước lúc về nhà, khi nhìn thấy bào đệ
của mình, đầy cõi lòng chờ mong đệ sẽ thích lễ vật mà mình tỉ mỉ chuẩn bị, hi vọng có
thể nhận được một nụ cười, kết quả lại nhận phải sự phòng bị lãnh đạm sợ hãi
cùng một bóng dáng thấp thoáng chạy trốn, lại nghĩ tới mẫu thân mỗi lần nhìn
thấy mình luôn phải kiềm hãm, phụ thân nhìn thấy mình thì thở vắn than dài, lặp
lại hồi tưởng, tâm tình đột nhiên thật không tốt, ẩn ẩn có một loại xúc động,
muốn có một ai đó không hề phòng bị, hết sức thân thiết, hết sức ỷ lại đối với
hắn tươi cười xán lạn. Loại khát vọng cùng xúc động này thậm chí vượt qua hi
vọng hiện tại của hắn, hắn rất muốn, thật sự rất muốn.