Thế hôn - Chương 101 + 102

Chương 101: Kỳ quái

Các sạp phía tây cùng với cửa hàng mà
đám người Lâm Cẩn Dung vừa rồi đi dạo hoàn toàn khác biệt, không có cửa hàng,
mà chỉ có thảm bày kín hàng hóa đủ loại kiểu dáng, chủ hàng hoặc khoanh chân,
hoặc ngồi trên ghế con canh giữ ở một bên, khách thương cảm thấy hứng thú vây
quanh ở một bên chỉ trỏ. Tới gần góc đường vô số ngựa bò, vật ô uế, cỏ khô,
phân động vật ở khắp nơi, chật chội không chịu nổi, mùi lạ hỗn tạp.

Lại có hán tử mặc áo choàng màu xanh
kiểu dáng khác lạ ngồi yên ở một bên thấp giọng nói giỡn, cắn hạt dưa, uống
trà, nhìn như không để ý, kì thực ánh mắt luôn nhìn xung quanh, chặt chẽ chú ý
mọi động tĩnh quanh đó, một khi phát hiện có động tĩnh gì khả nghi, vội nhanh
chóng vây quanh.

Lâm Cẩn Dung đoán nhóm người này đại
khái chính là quan nha thao túng các cửa hàng trong miệng Đào Phượng Đường,
không khỏi nhìn thêm vài lần. Đã thấy đứng cạnh vài hán tử đó có mấy người nhóm
lửa nấu nước, đổ nước phụng trà, phàm là quan nha có nhu cầu gì, bọn họ liền
lập tức thỏa mãn, hơi có chút vô ý sẽ bị mắng bị đánh, nhưng lại không dám oán
hận nửa câu.

Chỉ có một hán tử mặc tạo y gầy gò
hơn ba mươi tuổi xông ra, người khác bận rộn, hắn thì bất động, ôm song chưởng
đứng ở một bên thờ ơ lạnh nhạt.
Người khác tóc tai bù xù, vẻ mặt đen tối, hắn lại tóc buộc gọn, biểu
tình kiêu căng, đáng chú ý là trên mặt của hắn có một chữ “Đạo” rất bắt mắt. Mà
các quan nha cũng không quản hắn, chỉ để ý hỏi vài người khác, cũng bởi vì như
thế, hắn càng có vẻ nổi bật.

Đào Phượng Tường chỉ vào người mặc
tạo y kia nói với Lâm Cẩn Dung: “Những người này đều là sung quân xăm chữ lên
mặt, lúc này là tạp dịch phục vụ, muội nhìn bọn họ tóc tai rối tung, là vì để
che khuất hình xăm trên mặt. Đây chính là sự nhục nhã.”

Lâm Cẩn Dung tất nhiên biết là vô
cùng nhục nhã, nhưng cũng có người không sợ đem hình xăm này lộ ra cho người
bên ngoài nhìn a, dường như còn thực kiêu ngạo, nàng không khỏi tò mò nhìn
người có xăm chữ “Đạo” như hạc trong bầy gà kia thêm vài lần.

Những người còn lại cũng chú ý tới
người này, Ngô Tương cười nhẹ nói: “Di, người này có chút đặc biệt. Các ngươi
nhìn bộ dáng hắn, làm sao giống sung quân xăm chữ lên mặt đây? Rõ ràng bộ dáng
đại vương trên núi mà.”

Thanh âm của hắn tuy nhỏ, người nọ
dường như nghe thấy, lạnh lùng nhìn qua, nhìn thấy là vài thiếu gia tiểu thư nhà
giàu no đủ, chỉ đến
giúp vui, lại lạnh lùng thu hồi ánh mắt, dường như liếc mắt một cái cũng ngại
lãng phí tinh lực.

Không tiếng động khinh miệt. Chỉ là
một ánh mắt, khiến cho mỗi người đều cảm nhận được trên người hắn phát ra hèn
mọn cùng khinh thị, cùng với lạnh lùng không e sợ. Lâm Cẩn Dung mơ hồ hiểu được
vì sao quan nha không dám quản hắn, đổi lại là nàng, cũng là không dám.

Ngô Tương nói: “Người này sát khí
thật nặng.”

Đào Phượng Đường tiếp đón bọn họ đi
đến bên kia: “Đừng trêu chọc hắn, người này tính tình kiêu ngạo, ra lệnh cũng
không được, rất hung hãn.”

Lục Giam nhỏ giọng hỏi Đào Phượng
Tường: “Đại biểu ca biết hắn?”

Đào Phượng Đường nói: “Ta chỉ biết
hắn gọi là Vương Lập Xuân, từ lần đầu tiên ta đi theo phụ thân tới đây, hắn
cũng đã ở đây rồi. Có quan nha mới tới sai khiến hắn làm việc, một lời không
hợp liền đá hắn một cước, bị hắn đánh gãy chân, vốn cũng bị phạt hai trăm
trượng, cha ta vừa vặn tới, liền bỏ tiền ra thay kia quan nha kia điều trị
chân, lại thay hắn cầu tình, sau chỉ bị đánh một trăm trượng, hắn luôn nhẫn
nhịn, từ đầu tới cuối không hề kêu đau một tiếng, tiếp đó không có người nào
dám trêu chọc hắn nữa. Những sung quân xăm chữ lên mặt bị bỏ mạng không ít, các
đệ đừng vội trêu chọc, có thể né tránh thì nên né tránh.”

Đào Phượng Cử vốn có chút sợ hãi,
nghe nói lão cha nhà mình cùng người ta có tình bạn cố tri, cũng không e sợ,
ngược lại thập phần hưng phấn mà nói: “Lợi hại như vậy? Sao không thấy hắn để ý
đến Đại ca vậy?”

Đào Phượng Đường mỉm cười: “Đệ muốn
hắn thế nào? Lại đây cùng ta chào hỏi ôn chuyện hay sao? Vậy Vương Lập Xuân
cũng sẽ không còn là Vương Lập Xuân nữa rồi. Hắn cho tới bây giờ cũng không
nhìn ta, thấy phụ thân cũng bất quá là gật gật đầu mà thôi. Nghe nói hắn đã
từng giết người.”

“Tê...” Đào Phượng Tường hít một ngụm
khí lạnh, cắn khăn tay, gắt gao nắm lấy cánh tay Lâm Cẩn Dung. Lâm Cẩn Dung
cười nhẹ nói: “Lúc trước không phải còn muốn dọa ta sao? Tại sao lúc này lại sợ
hãi như vậy?”

Đào Phượng Tường nói: “Giết người
phạm pháp, đạo tặc, hung dữ như vậy, ai mà không sợ hãi?”

Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng lắc đầu:
“Người ta hung dữ nhưng đứng ở chỗ sáng, tỷ chỉ cần đừng trêu chọc hắn, tất
nhiên sống yên ổn, có người lại ác độc ẩn nấp, ra tay ở nơi bí mật, tỷ đắc tội
hắn thế nào cũng không biết, rồi lại mất mạng. Chúng ta vốn không chọc hắn, tỷ
cần gì phải sợ hắn?”

Lục Giam ở một bên nghe thấy, không
khỏi nhìn nàng vài lần.

Đào Phượng Tường lại thấp giọng cười
nói: “Hóa ra muội cũng hiểu được đạo lý này?”

Lâm Cẩn Dung ngạc nhiên nói: “Cái
gì?”

Đào Phượng Tường nghiêng đầu cười nói:
“Thôi, để ta nói tỉ mỉ với muội.”

Không bao lâu, Đào Phượng Đường tìm
thấy một đám khách thương nói khẩu âm ở bên ngoài, tiến lên hành lễ vấn an rồi
hỏi thăm tin tức. Hắn đều có công phu của hắn, nguyên do đa dạng chồng chất,
nhiễu lai nhiễu khứ (vòng vo qua
lại)
, đám người Lâm Cẩn Dung nghe thấy nhìn thấy một lúc là đủ rồi, khó
trách người ta nói buôn bán không thể không gian dối, nhìn hắn ngày thường là
người thành thật ổn trọng, nhưng lúc này, nói mấy câu dối lừa cũng là mặt không
đỏ khí không suyễn, vô cùng tự nhiên. Trừ bỏ Đào Phượng Cử cùng Đào Phượng
Tường, Lâm Thận Chi vô tư không thèm để ý, những người còn lại nghe thấy, đều
có chút phản ứng. Lâm Cẩn Dung cùng Lâm Thế Toàn cơ hồ tham lam đứng bên cạnh
học hỏi thu nhận kiến thức, Lâm Thế Toàn lại càng cuồng nhiệt, thời điểm nghe
Đào Phượng Đường cùng người quen biết giao tiếp, bờ môi của hắn vô ý thức mấp
máy, Lâm Cẩn Dung không chút nghi ngờ, hắn nhất định có thể đem toàn bộ quá
trình học thuộc phân nửa.

Lục Giam khẽ cau mày, ngưng thần lắng
nghe, nhìn về phía Đào Phượng Đường trong ánh mắt có vài phần kính nể; Ngô
Tương nghiêng đầu hỏi Lục Giam: “Ta đã quyết định một việc, ngươi có muốn làm
cùng nhau không?”

Lục Giam nhìn hắn một cái, nói:
“Ngươi cũng muốn mua lương thực cùng hương liệu?”

Ngô Tương ha ha cười: “Đúng! Ta muốn
khiến bọn họ nhìn ta với ánh mắt khác xưa, ta không chỉ biết tiêu tiền, cũng sẽ
biết kiếm tiền!”

Lục Giam không nói chuyện, mà là vụng
trộm nhìn Lâm Cẩn Dung.

Chỉ mới nửa năm, Lâm Cẩn Dung đã
trưởng thành hơn rất nhiều, có đường cong linh lung của một thiếu nữ, nàng lẳng
lặng đứng ở nơi đó, dáng người cao ngất, giống như ấu trúc xanh tươi. Nàng đội
đấu lạp, hắn không nhìn thấy khuôn mặt của nàng, nhưng hắn lại có thể cảm nhận
được của sự chuyên chú cùng vẻ nghiêm túc, chờ mong của nàng. Nàng sao có thể
có kiến thức như vậy? Sao lại có ý tưởng đó? Nàng không giống như một nữ hài tử
bình thường, kiêu ngạo, tự tôn, mẫn cảm, thiện lương [đương nhiên thiện lương
này chỉ đối người khác mà thôi], giấu trong vẻ đoan trang điềm tĩnh mềm mại là
sự hung hăng quật cường không nói đạo lý, lãnh khốc, lại có tài nghệ thổi sáo,
pha trà xuất chúng ít người có, còn đối với kinh thương nhiệt tình có ý tưởng,
thật sự là một người kỳ quái.

Một trận gió đột nhiên thổi tới, đem
lụa tử la trên đấu lạp của Lâm Cẩn Dung thổi bay, lộ ra chiếc cằm khéo léo tinh
xảo, Lâm Cẩn Dung nâng tay lên đè lại đấu lạp, ngón tay trắng nõn dưới tay áo
xanh ngọc với chỉ thêu xanh biếc giống như hoa trên cành, đầu ngón tay móng tay
phấn hồng no đủ dưới ánh mặt trời lóe quang mang nhu hòa giống như những hạt
trân châu.

Ngô Tương mỉm cười đi qua: “Tứ muội
muội, ta da mặt dày đi theo muội mua hàng hóa, kiếm chút tiền được không, muội
không ngại chứ?”

Lâm Cẩn Dung hơi hơi nghiêng đầu,
thanh âm thoải mái dễ nghe: “Không ngại. Mấy thứ này cũng không phải của nhà
ta. Ta ước gì các huynh đều kiếm tiền được mới đúng.”

Lục Giam rũ mắt xuống, quay mặt sang
nơi khác.

Đào Phượng Đường cùng người nói
chuyện xong quay về, Ngô Tương liền tiến lên nói: “Đại biểu ca, ta lần này phải
cùng với dượng và huynh học bản sự cho tốt, đỡ phải về nhà bị bọn họ chê cười
ta là con mọt sách.”

Vừa rồi hỏi thăm tin tức đều chứng
minh lời của Lâm Cẩn Dung cơ bản là thật, Đào Phượng Đường tâm tình rất tốt,
liền cười nói: “Mới chỉ vài ngày đã đòi học hết sao? Sao có chuyện dễ dàng như
vậy? Ta từ nhỏ đi theo phụ thân miệt mài, hiện tại cũng bất quá mới chỉ có một
chân bước vào cửa mà thôi. Mọi người có số mệnh của riêng mình, bao nhiêu người
hâm mộ đệ còn không kịp, đệ lại muốn làm gì nữa đây? Nếu muốn chơi đùa, chờ phụ
thân ta lên tiếng, lại mang theo các đệ sau.”

Mọi người đi một chút lại ngừng, mua
không ít thứ vụn vặt thú vị này nọ, mắt thấy sắc trời không còn sớm, Cung ma ma
cùng Tống ma ma nhắc nhở cần phải trở về, tuy tất cả mọi người cảm thấy đi dạo
chưa đủ, Đào Phượng Đường vẫn quyết định nên nghe lời của hai vị ma ma.

Đào Phượng Đường tiếp tục mời Lục
Giam trở về cùng hắn, Lục Giam lần này cũng không nhìn sắc mặt của Lâm Cẩn
Dung, trực tiếp trả lời: “Là ta nên bái kiến các vị trưởng bối mới đúng.”

Lệ Chi vốn lo lắng Lâm Cẩn Dung sẽ
làm ra chuyện gì đó, chỉ thấy Lâm Cẩn Dung cúi đầu lật xem một cái ngà voi Lâm
Thận Chi mới mua, biểu tình khác thường nào cũng không có. Vì thế Lệ Chi ẩn ẩn
thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Đào Phượng Tường đem rèm xe vén lên,
nhìn bóng dáng Lục Giam nói: “A Dung, làm tỷ tỷ muốn khuyên muội một câu. Muội
có thích nghe hay không?”

Lâm Cẩn Dung mỉm cười: “Ta nếu gọi tỷ
là tỷ tỷ, tất nhiên tỷ tỷ nói muội muội đều phải nghe. Tỷ nói đi.”

Đào Phượng Tường buông rèm xe xuống,
nhìn thẳng ánh mắt Lâm Cẩn Dung, nghiêm mặt nói: “Nương ta đã nói với ta rồi,
mặc kệ có bao nhiêu chán ghét hay không thích một người nào đó, nên giấu ở
trong lòng, cách hắn xa một chút là tốt rồi, đừng ồn ào làm cho tất cả mọi
người đều biết, khiến nhà mình chọc phiền toái. Muội lúc trước đã nói với ta,
có những người ác độc ẩn nấp, ra tay ở một nơi bí mật nào đó, đắc tội lúc nào
cũng không biết, như vậy muội phải để phòng, hành vi này của muội chính là đắc
tội với người khác, không chỉ đắc tội với hắn mà còn đắc tội với một đám người
phía sau hắn, còn có thể khiến người ta cảm thấy muội không có đạo lý, không
cần thiết phải làm như vậy. Chúng ta là tỷ muội, ta mới nói những lời này với
muội, muội đừng chê ta xen vào việc của người khác.”

Lâm Cẩn Dung thở dài, thấp giọng nói:
“Ta biết. Về sau sẽ không bao giờ như thế nữa.” Về sau, Lục Giam cùng Lâm Lục
đính hôn, sau đó làm người một nhà, hắn cùng cuộc sống của nàng [trống đánh
xuôi, kèn thổi ngược], sẽ không còn chuyện gì phát sinh nữa, nàng cũng sẽ không
coi hắn là cái đinh trong mắt, cứ cách hắn xa một chút là được.

Đào Thuấn Khâm cùng Lâm Tam lão gia
đang cùng Đào thị, Ngô thị nhàn rỗi ngồi ôn chuyện, cụ thể trao đổi vấn đề chi
tiết trong hôn sự của Đào Phượng Đường cùng Lâm Cẩn Âm, chợt nghe có khách tới
chơi, lại là Lục Giam, Đào thị cùng Lâm Tam lão gia không khỏi đều lắp bắp kinh
hãi: “Hài tử này sao lại chạy đến đây?”

Chương 102: Lạch cạch

Lâm Tam lão gia vuốt râu, cau mày hỏi
Lục Giam: “Sao ngươi lại ở đây? Lúc trước đến nhà ngươi, mẫu thân ngươi nói
ngươi đang ở Thái Minh phủ, chắc hẳn đã phái người đi đón ngươi, kết quả ngươi
lại có mặt ở đây, ngươi nói thật xem, đây là chuyện gì? Trong nhà có biết hay
không?” Ngô Tương hắn không thể quản, không thể giáo huấn, nhưng đây là chất
nhi hắn dù thế nào cũng có quyền răn dạy.

Lục Giam cúi mắt nói: “Hồi Tam cữu
phụ, ngoại chất nhi đã viết thư về nhà, được tổ phụ cho phép, bằng không cũng
không dám đi loạn. Chưa từng nhận được thư của mẫu thân, cũng không gặp người
tới đón. Bất quá có cữu phụ nhắc nhở, ta cũng nên thường xuyên viết thư trở về
nói rõ mình đang ở đây, để trưởng bối không phải lo lắng.”

Rõ ràng là làm trái ý của Lâm Ngọc
Trân, lại có thể hoàn toàn bao biện, đối đáp cẩn thận, thái độ còn không thể
soi mói. Đào thị ở một bên bưng chén trà nghe, ẩn ẩn cảm thấy, Lục Giam sở dĩ
đến Đào gia dự lễ sinh thần của Ngô thị, còn đưa lên hậu lễ, hoàn toàn là vì
mình ở thôn trang chăm sóc hắn, lại vô tội bị Lâm Ngọc Trân tức giận, hắn muốn
nhận lỗi với nàng, vì vậy trong lòng còn có chút muốn bảo hộ Lục Giam. Nhưng
Lâm Tam lão gia hiện tại hỏi đến điều này, trưởng bối quan tâm tiểu bối, là hợp
tình hợp lý, hài tử này đối đãi rất chu toàn, mình cũng không cần chen lời vào
nói giúp.

Lâm Tam lão gia quả nhiên không còn
gì để trách cứ, chỉ nói: “Vậy ngươi hiện nay đang ở đây? Tới nơi này là vì
chuyện gì?”

Lục Giam quy củ nói: “Là ở tại nhà
một bằng hữu, cữu phụ yên tâm, nhà hắn cũng là người đọc sách đúng đắn, thân
gia trong sạch.” Cũng không trả lời là đến đây vì chuyện gì.

Lâm Tam lão gia gắt gao truy vấn: “Họ
gì? Nhà ở đâu?” Lời còn chưa dứt, chợt nghe “Lạch cạch” một thanh âm vang lên,
Lâm Tam lão gia giương mắt, chỉ thấy Ngô Tương cúi đầu không chút để ý đặt chén
trà lên bàn, dường như không phải cố ý, vì thế mặc kệ hắn, tiếp tục nghe Lục
Giam trả lời.

Lục Giam không chút hoang mang nói:
“Là họ Cố, ở tại thành tây.”

Đào thị nháy mắt liên tiếp với Lâm
Tam lão gia, ý tứ là, việc riêng của người ta ai cần ngươi lo? Chẳng lẽ muội tử
ngươi làm người không có thể diện, đáng để ngươi thay nàng ra mặt sao? Muội tử
ngươi tương lai đều phải dựa vào hài tử này, ngươi vô duyên vô cớ đắc tội với
nó làm cái gì? Tùy tiện hỏi thăm tỏ vẻ quan tâm là được rồi, cần gì phải gắt
gao như thế?

Lâm Tam lão gia cũng không để ý tới
Đào thị, còn muốn tiếp tục ra oai, đang muốn mở miệng, Ngô Tương lại “Lạch cạch”
một thanh âm vang lên, hắn bất mãn trừng mắt nhìn Ngô Tương một cái, Ngô Tương
không có cảm giác gì, đầu cũng không nâng. Vì thế nhẫn nhịn, vừa muốn mở miệng,
thanh âm “Lạch cạch” lại vang lên lần nữa, hắn căm tức lại trừng qua, lúc này
Ngô Tương nghiêm túc nhìn hắn một cái, ánh mắt mang vẻ không kiên nhẫn chỉ có
thể hiểu mà không thể diễn đạt được bằng lời.

Lâm Tam lão gia quả thực không thể
nhịn được nữa, lại không tiện phát tác, hắn rất muốn chỉ trích Ngô Tương, nói
cẩn thận không làm vỡ chén nhà người ta, nhưng hắn cũng sợ nếu hắn nói gì đó,
bị Ngô Tương trước mặt mọi người không chút khách khí đáp trả, chẳng phải là
mất hết mặt mũi sao? Vì thế tức giận mặt trắng bệch, vì vậy không thốt nên lời.

Ngô thị vội hòa giải: “Ta nói hài tử Lục Giam này cũng quá mức khách khí, biết
chúng ta ở đây, có thể tới gặp thân thích chúng ta cũng rất cao hứng, cần gì
phải mang thêm lễ vật?”

Lục Giam nghiêm túc đáp: “Hồi cữu
mẫu, lúc trước chưa từng nghe Tam cữu mẫu nói qua, không biết là ngày sinh thần
của người, lễ vật chuẩn bị vội vàng, có chút tùy tiện, còn thỉnh người thứ
lỗi.”

Đào thị thấy hắn nhắc tới nhà mình,
quả nhiên là nể mặt mình, trong lòng có vài phần vui mừng, vội nói: “Hài tử này
luôn luôn chu đáo có lễ.”

Đào Thuấn Khâm hợp thời xen vào nói:
“Thành tây Cố gia sao? Ta cũng có quen
biết. Gia cảnh nhà hắn không phải tốt lắm, cô nhi quả phụ thật không dễ dàng,
ngươi cũng đừng khiến nhà hắn thêm phiền toái, đến đây đi. Ở chung một chỗ với
các biểu muội biểu đệ, cũng rất vui.” Nói xong liền sai người chuyển hành lý
của Lục Giam.

Lâm Cẩn Dung ngồi ở một bên thản nhiên liếc Lục Giam một cái, đã thấy Lục
Giam đứng dậy vái chào: “Đa tạ người thịnh tình khoản đãi, ngoại chất nhi đợi
đến sinh thần của cữu mẫu sẽ qua chúc mừng, thời gian còn lại không dám làm
phiền.”

Tất cả mọi người không nghĩ tới hắn sẽ cự tuyệt, Đào Thuấn Khâm cau mày
nhìn về phía Lâm Tam lão gia, Lâm Tam lão gia vội khuyên nhủ: “Hài tử này sao
lại không hiểu chuyện như vậy? Đào gia thịnh tình mời ngươi, ngươi lại cự tuyệt
sao? Ở lại đây với chúng ta, có thể chiếu cố lẫn nhau không tốt hơn sao? Đến
lúc đó cũng tiện đường cùng về nhà.”

Lục Giam cúi mắt nói: “Cũng không phải ta ngại làm phiền, mà vị bằng hữu này,
hắn mượn phòng ở cho ta trú ngụ, ta cho hắn mượn sách đọc. Nếu ta chuyển đi,
hắn tất nhiên ngượng ngùng mượn sách của ta.” Khóe mắt liếc về phía Lâm Cẩn
Dung, thấy nàng thần sắc thản nhiên, còn có vài phần tư vị không thể nói rõ.

Đào Thuấn Khâm trầm mặc một lát, nói: “Đã là như thế, vậy cũng đành thôi.
Tiểu nhi tử Cố gia yêu sách như mạng, nhưng bất hạnh thay gia cảnh nghèo khó
không thể được như mong muốn, mẫu thân tính tình lại có chút nghiêm cẩn, quản
giáo cực nghiêm khắc. Như vậy hắn cũng được lợi, nhưng ngươi ở nhà hắn ăn cơm
rau dưa có quen không?”

Lục Giam mỉm cười: “Sạch sẽ sảng khoái, thanh tịnh, rất tốt.”

Đào Phượng Tường liền thấp giọng cười Ngô Tương: “Nhị biểu ca, thấy ngươi
có nhiều tật xấu chưa, đi đến đâu cũng phải mang theo nữ đầu bếp... Nhìn xem
Lục Nhị ca, giống ngươi lớn lên trong cẩm y ngọc thực, lại có thể thích ứng
trong mọi tình cảnh, không hề chê bai cơm rau dưa của Cố gia.”

Ngô Tương không cho là đúng: “Nhân sinh ngắn ngủi, có thể hưởng thụ vì sao
không hưởng thụ? Ngươi đừng nhìn hắn nói dễ nghe, hắn cũng thích hưởng thụ.
Chúng ta bất quá nhu cầu không giống nhau mà thôi.” Lập tức hướng Lâm Cẩn Dung
nhướng mày, cười nói: “Tứ muội muội, muội thấy ta nói đúng không?”

Lâm Cẩn Dung hiểu được ý tứ của hắn, Lục Giam thích hưởng thụ tự do, không
bị người khác quản chế, lập tức mỉm cười, cũng không trả lời. Ánh mắt lại liếc
qua, nhìn thấy Cung ma ma tiến lên dán bên tai Đào thị nói mấy câu, Đào thị sắc
mặt không tốt nhìn về phía mình, trong lòng hiểu được là chuyện gì, nhưng nàng
đã nghĩ thông suốt, cũng sẽ không để ý nữa.

Không bao lâu, Đào Phượng Khanh tiến vào nói là yến hội đã chuẩn bị tốt,
thỉnh mọi người ngồi vào vị trí, như cũ phân biệt chỗ ngồi nam nữ.

Lúc dùng cơm, Đào thị không dò xét, mặc kệ sự có mặt của người trong Đào
gia, [lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị] răn dạy Lâm Cẩn Dung, Lâm Cẩn Dung
cũng không cùng nàng tranh cãi, nàng nói gì cũng đều đáp ứng: “Về sau sẽ không
đối chọi với Lục biểu ca nữa, con sẽ đối với hắn có lễ tiết, không khiến người
mất thể diện, không khiến người dông dài nữa.”

Đào thị bị nàng nói như vậy, chỉ đành hung hăng nhéo hai má nàng: “Con nha!
Khi nào thì mới có thể trưởng thành đây? Con còn không biết sao? Nữ tử ở phu
gia dựa vào gì? Thứ nhất là nhi tử có tiền đồ, thứ nhì là nhà mẹ đẻ đáng tin
cậy, thứ ba là tiền tài của bản thân. Cô cô con tuy đáng giận, nhưng nếu tương
lai con có việc đến cầu, cho dù là vì thể diện Lâm gia, nàng cũng sẽ không thể
không để ý đến con, còn có Lục Giam, hài tử này cũng có lương tâm...”

Lâm Cẩn Dung cúi mi mắt, không nói được một lời. Ba điểm này kiếp trước
nàng đồng ý, nhưng lúc này thì sao,…..

Ở gian ngoài các nam nhân ăn thức ăn uống rượu nóng, Lâm Tam lão gia ở Đào
gia được người tôn kính, vui sướng hơn nhiều so với ở nhà, vì thế uống khá
nhiều rượu, lôi kéo Đào Thuấn Khâm mồm miệng không rõ nói chuyện tào lao, đầu
tiên là năm đó hai bọn họ cảm tình tốt thế nào, còn nói hắn giấu vàng bạc đá
quý giá trị bao nhiêu tiền, tỏ vẻ khi Lâm Cẩn Âm cùng Đào Phượng Đường thành
thân, hắn sẽ tặng cho bọn họ cổ đồng đáng giá, để bọn họ lưu truyền cho thế hệ
sau.

Đào Phượng Đường khóe môi hàm chứa ý cười, thoải mái hướng Lâm Tam lão gia
hành lễ nói lời cảm tạ.

Lâm Tam lão gia mắt say lờ đờ mông lung: “A Âm nhà ta hiền lành nhất, lúc
còn nhỏ, đức dung ngôn công, mọi thứ đều là thượng thừa, vào cửa rồi, tiểu tử
ngươi nhất định phải đối tốt với nàng, bằng không, bằng không...” Lạch cạch,
rồi ngã vào trên bàn túy lúy bất tỉnh.

Ngô Tương nhịn không được “Xì” một tiếng bật cười, Đào Phượng Cử lại ghé
vào trên bàn cười to, Lâm Thận Chi đang cầm một chén canh, có chút ủy khuất
quệt miệng, Đào Thuấn Khâm bất đắc dĩ xoa xoa trán, trừng mắt nhìn bọn nhỏ một
cái, những lời này của Lâm Tam lão gia tuy nói lúc đang say, nhưng tốt xấu vẫn
là những câu nói của người làm phụ thân, năm đó Lâm lão tam bộ dạng cũng rất
được, tư thái nhã nhặn văn vẻ, tại sao càng về sau lại càng suy tàn thế này?

Đối với tươi cười thiện ý của các huynh đệ, Đào Phượng Đường hơi có chút
lúng túng, tiến lên đỡ Lâm Tam lão gia dậy, chuẩn bị đưa hắn trở về phòng nghỉ
ngơi, đã thấy Lục Giam cũng đứng dậy, đỡ một cánh tay khác của Lâm Tam lão gia
nói: “Đại biểu ca, ta giúp huynh.”

Đào Thuấn Khâm hơi hơi có chút ngoài ý muốn, hí mắt đánh giá dưỡng tử này
của Lâm Ngọc Trân. Lục Giam hình như có giác quan, hướng hắn nhẹ nhàng cười,
nâng đỡ Lâm tam lão gia đi ra ngoài.

Lâm Tam lão gia say như chết, nâng đỡ có chút cố sức, Đào Phượng Đường cùng
Lục Giam hai người đồng tâm hiệp lực, đưa người vào phòng, giao cho hạ nhân Lâm
gia hầu hạ, rồi mới sóng vai cùng đi.

Lúc này, mặt trời đã lặn về hướng tây, trăng mới lên, gió đêm nhẹ nhàng
phất động, ở đình viện xa xa tỏa ra hương hoa quế như có như không. Hai thiếu
niên sóng vai đi tới, cũng không lên tiếng, không muốn đánh vỡ cảnh yên tĩnh
này.

Đi được một lúc, Đào Phượng Đường sợ Lục Giam cảm thấy bị vắng vẻ, nhân
tiện nói: “Lục hiền đệ, lễ sinh thần của gia mẫu chính là bắt đầu từ hôm nay trở
đi, đến lúc đó đệ cứ tới chơi sớm một chút.”

Lục Giam mỉm cười: “Nhất định sẽ đến.” Rồi nhỏ giọng nói: “Kỳ thật ta có
việc muốn cầu Đại biểu ca giúp đỡ.”

Đào Phượng Đường kinh ngạc: “Chuyện gì?”

Lục Giam có chút xấu hổ nói: “Lúc trước ta vô tình nghe thấy các huynh nói
chuyện về lương thực và hương liệu...”

Đào Phượng Đường lập tức hiểu ra, cười nói: “Việc này a, đệ cũng muốn đùa
vui giống như Ngô Tương sao?”

Lục Giam do dự một chút, cơ hồ đã muốn gật đầu, lại nhẹ nhàng lắc đầu.

Vừa nhận lễ vật của hắn, người trước mắt này cũng không khiến người ta chán
ghét, tương lai không chừng có thể tiếp tục giao tiếp, Đào Phượng Đường liền
cẩn thận nói: “Thật không dám giấu giếm, việc này ta còn chưa cùng gia phụ
thương lượng, cuối cùng làm thế nào, còn phải do lão nhân gia hắn quyết định.
Bất quá nếu đệ muốn làm, lương thực cũng có thể thử một lần, chắc hẳn là sẽ
không lỗ vốn.” Hắn không đề cập tới hương liệu, chỉ vì chuyện giao dịch hương
liệu khó mà nói rõ với người ngoài, Lục gia nếu cũng làm sinh ý này, có thể tùy
tiện tự làm.

Lục Giam tất nhiên cũng nhận ra, không dây dưa, chỉ nói: “Chúng ta vốn
không quen thuộc, lại là lần đầu tiếp xúc, sợ là sẽ phải phiền toái Đại biểu ca
một chút.”

Đào Phượng Đường thầm nghĩ, nếu thật sự định làm, tiện tay giúp đỡ cũng
không có gì khó, nghĩ đến phụ thân sẽ không trách mình, cũng liền đánh bạo đáp
ứng.

Lục Giam trịnh trọng cảm tạ, lại ngập ngừng hồi lâu, nói: “Đại biểu ca, ta
có chuyện khó xử, cầu huynh giúp ta giữ bí mật.”

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3