Chồng cũ, anh nợ em một đứa con - Chương 095 - 096 - 097
Chương 95: Cùng giường chung
chăn
Bữa tiệc sinh nhật
khiến cho nhà họ Ninh vốn yên tĩnh bấy lâu trở nên náo nhiệt vô cùng, cũng hoá
giải ân oán bảy năm giữa nhà họ Ninh và Hoa thị, còn để Hoa Ngữ Nông nhận được
sự chúc phúc của người thân, không thể không nói, bữa tiệc này, đối với nhà họ
Hoa hay nhà họ Ninh đều có ý nghĩa vô cùng lớn.
Bữa tiệc kết thúc, hai
ông cháu Kính Huyên và Hoa Thương Hải đã quấn quít không rời, nói chuyện liên
miên, điều khiến cho mọi người kinh ngạc nhất là, trước giờ Hoa Thương Hải đối
nhân xử thế luôn luôn nghiêm khắc, thế nhưng lại không hề phản cảm với mấy câu
chuyện mời chị gái xinh đẹp đi ăn cơm hay xin số làm quen của Kính Huyên, còn
cực kỳ khoa trương khen thằng bé đáng yêu nữa, làm cho vợ chồng Hoa Hiển Đạt và
Hoa Ngữ Nông hết sức kinh ngạc.
Cuối cùng, bởi vì thấy
hai ông cháu kia quấn quít khó lòng tách biệt, Ninh Quân Hạo liền khéo hiểu
lòng người, để Kính Huyên theo Hoa Thương Hải về nhà họ Hoa ở mấy ngày, hành
động lần này của anh rất hợp với ý của Hoa Ngữ Nông, khiến cô vô cùng cảm động.
Sau khi khách khứa lục
đục rời đi, nhà họ Ninh dần khôi phục sự yên bình vốn có. Vợ chồng Ninh Húc
Đông mệt mỏi đã lâu liền trở về phòng nghỉ. Hoa Ngữ Nông thấy bà Trương đang
dặn dò nhóm người làm thu dọn tàn cuộc, cũng định lên lầu quay về phòng khách
của mình.
Nhưng cô vừa mới đi đến
chân cầu thang, phía sau đã truyền đến tiếng nói của Ninh Quân Hạo.
- Nếu để cho người khác
biết em ở trong phòng khách của cái nhà này, em thấy chuyện phục hôn tôi vừa
tuyên bố tối nay còn có ý nghĩa sao? - Anh dùng ánh mắt lười biếng nhìn cô chăm
chú, giọng điệu vô cùng tuỳ tiện.
- Chuyện này… - Hoa Ngữ
Nông cố gắng hiểu ý anh, nhưng lại sợ mình sẽ nghĩ nhầm nên có chút khó hiểu
nhìn Ninh Quân Hạo.
- Hy vọng bảy năm nay
em không tạo cho mình thói quen mộng du hoặc là nghiến răng khi đang ngủ, nếu
không tôi sẽ trực tiếp ném em xuống giường. - Nói rồi, Ninh Quân Hạo không hề
nhìn cô, bước thẳng qua người Hoa Ngữ Nông đi lên tầng.
Giờ Hoa Ngữ Nông đã
hiểu rõ ý anh, thì ra cô không nhìn nhầm, anh thật sự muốn cô quay về phòng ngủ
ban đầu của hai người, cũng chính là phòng ngủ của anh hiện tại.
Mọi thứ, đều đã trở lại
như ngày xưa rồi sao? Trong đầu Hoa Ngữ Nông thoáng chốc bỗng sinh ra ảo giác.
- Chẳng lẽ em còn đứng
đó đợi tôi ôm về phòng nữa sao? - Ninh Quân Hạo bước được vài bậc, phát hiện
người phụ nữ phía sau vẫn còn đang ngẩn người, không biết trong đầu còn đang
nghĩ gì nữa, liền không kiên nhẫn nhắc nhở cô vài câu.
- A… em đến đây… - Hoa
Ngữ Nông lập tức phục hồi tinh thần lại, đi theo phía sau anh, bước lên lầu.
Lại bước vào căn phòng
này, tâm trạng của Hoa Ngữ Nông ít nhiều cũng có chút khẩn trương.
Đứng phía sau cánh cửa,
cô có phần lúng túng.
Ninh Quân Hạo cởi quần
áo của mình, xoay người đi đến phòng tắm, không để ý đến Hoa Ngữ Nông đang đứng
một bên.
Hoa Ngữ Nông sững sờ
mất một lúc mới nhớ ra phải tháo trang sức rồi tắm rửa, vì vậy cô liền đi tới
trước bàn trang điểm, bắt đầu cẩn thận tháo bỏ những món đồ cũng không quá nặng
trên người mình.
Đến khi Ninh Quân Hạo
bước ra khỏi phòng tắm, cô đã tháo đồ trang sức xong, cầm lấy quần áo ngủ đi
vào.
Từ lúc tiến vào nhà
tắm, ngoại trừ tiếng nước chảy thì Ninh Quân Hạo không hề phát ra tiếng động
nào, hình như anh cũng không có ý định phát ra tiếng. Hoa Ngữ Nông vào phòng
tắm rửa, anh liền ngồi ở đầu giường, tiện tay cầm một quyển sách gần đó để đọc.
Trên thực tế, đã rất lâu rồi anh không ở chỗ này, cho nên quyển sách đó anh
cũng đã đọc từ rất lâu trước kia, lâu đến mức anh đã không còn nhớ được.
Đây vốn là một quyển
sách anh dùng để giết thời gian mỗi khi mất ngủ, có điều lúc này, nghe thấy
tiếng nước chảy vang lên từ nhà tắm, anh bỗng thấy tâm trạng mình thấp thỏm
không yên, ngay cả đọc sách cũng không tập trung được.
Hoa Ngữ Nông tắm rửa
xong, mặc áo ngủ đi đến chỗ Ninh Quân Hạo, anh vẫn duy trì nguyên tư thế cầm
sách như ban nãy, nhưng cô không hề nhận ra nét biến hoá trên gương mặt anh,
chỉ do dự một lúc rồi cố lấy dũng khí leo lên giường, vén chăn, thật cẩn thận
nằm xuống.
Hai người cùng đắp
chung một tấm chăn, thế mà khoảng cách lại xa xôi đến vậy, gần như không thể
cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp của người nằm bên cạnh.
Hoa Ngữ Nông không dám
đến gần anh, cô không muốn chọc tức con sư tử lúc nào cũng có thể nổi điên này.
Đứng trước mặt anh, cô thường không tự chủ được sinh ra lòng áy náy, không
ngừng tự nói với bản thân, năm đó cô rời đi hoàn toàn là vì anh hết… Sau khi
Hoa Ngữ Nông nằm xuống, Ninh Quân Hạo càng không có tâm trạng mà đọc sách, anh
giở lung tung vài trang rồi tiện tay đặt nó lên đầu giường, vén chăn lên trùm
đầu muốn ngủ.
Còn Hoa Ngữ Nông lúc
này lại không hề có cảm giác buồn ngủ, cô thấy bầu không khí giữa hai người có
chút xấu hổ, do dự một lúc mới tìm được lời cần nói.
- Hôm nay… Cám ơn anh… -
Tiếng của cô không lớn, nhưng ở trong không gian chỉ có hai người này lại đặc
biệt rõ ràng.
- Cám ơn vì cái gì? - Ninh
Quân Hạo chui đầu ra khỏi chăn, không cho là đúng hỏi.
- Cám ơn anh cuối cùng
cũng quyết định phục hôn với em, cám ơn anh đã đưa bả vai đến cho em dựa vào,
còn cám ơn anh đã đồng ý để Kính Huyên đi cùng ông nội… - Đó là những lời nói
thật lòng của Hoa Ngữ Nông, ít nhất trong suy nghĩ của cô, nếu không phải Ninh
Quân Hạo đồng ý làm mọi việc, những điều này sẽ không có khả năng xảy ra được.
- Chỉ có vậy thôi? - Hiển
nhiên Ninh Quân Hạo không hề để mấy chuyện này trong lòng, hoặc nói đúng hơn là
anh không hy vọng cô sẽ cảm ơn mình vì những chuyện như vậy.
- Còn có... - Hoa Ngữ
Nông do dự một chút, cuối cùng cũng nói:
- Cám ơn anh đã để em
quay trở lại căn phòng này…
- Đây không phải là kết
quả mà em mong muốn hay sao? Em tìm cách ở lại bên cạnh tôi vì con, sao tôi có
thể phụ tấm lòng của em được chứ? Em nói xem, như vậy có đúng không? - Khi nói
những lời này, giọng điệu của anh đầy châm chọc, trên mặt lộ ra nét cười lạnh
lùng.
Lời anh nói khiến Hoa
Ngữ Nông ngẩn ngơ, một lúc lâu sau cũng không thể nói ra câu nào phản bác lại,
bởi vì quả thật anh không hề nói sai, mục đích khiến cô trở về thật sự là do
con. Thế nhưng, chỉ do con thôi sao? Bỗng nhiên, cô có chút mơ hồ, phải chăng,
thật ra từ sâu trong nội tâm cô vẫn luôn yêu anh, vẫn luôn muốn cùng anh chung
sống? Vẻ im lặng của Hoa Ngữ Nông trong mắt Ninh Quân Hạo chính là sự cam chịu,
đây tuyệt đối không phải là đáp án mà anh muốn biết, cho nên, anh vô cùng tức
giận.
- Nếu em muốn phục hôn
với tôi vì con, vậy thì hãy thực hiện tốt nghĩa vụ làm vợ của mình đi. - Anh hừ
lạnh một tiếng, xoay người đặt cô dưới thân.
Chương 96: Cố ý thăm dò
Hoa Ngữ Nông cứng người
vì lời nói và hành động của anh, cô có thể nghe ra sự bực bội trong lời anh
nói, nhưng khi cảm nhận được sức nặng trên cơ thể và hơi ấm từ người anh, cô
lại không tự chủ được vươn tay vòng ra sau, đặt lên tấm lưng dày rộng của anh.
Ninh Quân Hạo vốn tưởng
rằng cô sẽ giãy dụa đẩy mình ra, thậm chí dưới đáy lòng anh còn thầm tự nhủ, cô
càng kháng cự, anh càng không muốn buông tha cô dễ dàng.
Thế nhưng, khi cô dịu
dàng đặt tay ra sau lưng ôm lấy anh, lửa giận ngùn ngụt trong lòng Ninh Quân
Hạo biến mất không còn tàn tích trong chốc lát, thay vào đó là vô số nghi ngờ
thoáng hiện lên nơi đáy mắt, lặng lẽ nhìn cô chăm chú.
- Tuy rằng bây giờ em
không có cách thực hiện nghĩa vụ làm vợ, nhưng chỉ cần anh đồng ý, sau này em
sẽ cố gắng làm mọi việc thật tốt… - Cô dùng giọng nói thật nhỏ ghé vào lỗ tai
anh thì thầm.
- Xem ra bảy năm này em
học cách nhẫn nhịn không tồi, vậy thì hãy sắm vai Ninh phu nhân cho thật tốt đi
đã… - Nói rồi, Ninh Quân Hạo hừ lạnh một tiếng, trở mình rời khỏi người cô, nằm
lại vị trí cũ.
Hoa Ngữ Nông thấy vậy
cũng biết quan hệ giữa hai người không có khả năng dịu đi nhanh chóng, cho nên
yên tĩnh nằm yên, không hề phát ra tiếng động.
Ninh Quân Hạo lăn qua
lăn lại trên giường một lúc rồi bước xuống thay đồ, không hề quay đầu, cứ thế
đi về phía cửa.
Hoa Ngữ Nông nhìn theo
bóng lưng anh rời đi, cô biết, anh không có ý định sẽ qua đêm ở nhà, xem ra
tình huống như vậy, sau này sẽ xảy ra thường xuyên hơn nữa…
Sáng sớm ngày hôm sau,
lúc rời giường, quả nhiên cô không hề nhìn thấy bóng dáng Ninh Quân Hạo trong
cái căn nhà này.
Đi đến phòng ăn dưới
lầu, Ninh Húc Đông và Dương Thải Phân cũng đã rời giường, đang ngồi trước bàn
ăn điểm tâm. Bà Trương thì đứng một bên hầu hạ bọn họ.
Ngồi xuống bàn ăn, Hoa
Ngữ Nông khéo léo chào hỏi hai người, sau đó cũng bắt đầu dùng bữa sáng.
Ăn được một nửa, cô
bỗng nhiên giống như nhớ ra điều gì, ngẩng đầu nhìn về phía bà Trương đang đứng
một bên hỏi:
- Bác Trương, bác đã
làm ở nhà họ Ninh bao lâu rồi? - Bà Trương không nghĩ tới Hoa Ngữ Nông sẽ bất
ngờ bắt chuyện với mình, bà ta hơi im lặng một lúc rồi trả lời nhanh chóng:
- Đã sắp ba mươi năm.
Hoa Ngữ Nông “à” một
tiếng, không hỏi nữa mà cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Dương Thải Phân đang
ngồi trên bàn hiếu kỳ không biết vì sao Hoa Ngữ Nông lại hỏi vậy, bà thuận
miệng nói:
- Sao chị lại đột nhiên
quan tâm đến bà Trương vậy?
- A, không có gì, con
chỉ cảm thấy trong nhà có người quản gia tận tâm tận lực như bác Trương xử lí
mọi việc, rất là yên tâm thôi. - Hoa Ngữ Nông mỉm cười, nói.
Lời này khiến cho Dương
Thải Phân cảm thấy không sai, bà cũng gật đầu, quay người nhìn thoáng qua bà
Trương đang đứng bên cạnh nói:
- Đúng rồi, A Vân đã
vào nhà họ Ninh ba mươi năm, quả thật đã giúp chúng ta không ít việc, cho nên
chúng ta cũng không coi bà ấy là người ngoài, ai ở trong nhà cũng đều tôn trọng
bà ấy hết.
- Con chưa từng nghe
thấy bác Trương nhắc đến chuyện nhà mình, không biết chồng của bác làm việc ở
đâu đây? - Đề tài của Hoa Ngữ Nông lại chuyển, bắt đầu quan tâm đến sinh hoạt
cá nhân của bà Trương.
- Hả… Chuyện này… - Bà
Trương không ngờ Hoa Ngữ Nông sẽ đột ngột quan tâm đến mình như vậy, trong chốc
lát bị hỏi không biết nên trả lời thế nào.
Dương Thải Phân nghe
thấy lời Hoa Ngữ Nông, lại nhìn bà Trương có vẻ không muốn đáp lại, nên mới trả
lời thay:
- Bà Trương đã ly hôn
từ hai mươi sáu năm trước, từ đó về sau đều một mực làm việc cho nhà họ Ninh, mấy
năm qua cũng không hề tái hôn.
- Thì ra là vậy… - Hoa
Ngữ Nông nghe thế liền gật gật đầu, như đang có điều gì đó suy nghĩ, lại bồi
tiếp thêm một câu:
- Thì ra bác có con rồi
sao? Nếu có con, chắc cũng sẽ tầm tuổi cháu và Quân Hạo nhỉ… - Một câu của Hoa
Ngữ Nông đâm trúng tim đen của bà Trương, chỉ thấy sắc mặt bà lập tức trở nên
khó coi hẳn.
Lời Hoa Ngữ Nông nói đã
nhắc nhở Dương Thải Phân, bà lập tức nhìn về phía bà Trương nói:
- Đúng vậy, A Vân, năm
đó tôi nhớ chị có bảo với tôi là mình có một đứa con với chồng mà! Là con trai
hay con gái vậy? Cũng tại tôi quên mất, mấy năm qua chưa từng nghĩ tới việc
quan tâm chuyện này…
- Cám ơn phu nhân quan
tâm, đúng là tôi đã có con, là một đứa bé gái, nhưng đã rất lâu rồi không liên
lạc được, tôi nghĩ có lẽ con bé cũng không hy vọng có một bà mẹ vô trách nhiệm
như tôi đâu… - Nói đến đây, nét mặt bà Trương bỗng trở nên chua xót.
Tuy rằng tối qua, trong
lúc vô tình Hoa Ngữ Nông nghe thấy được cuộc trò chuyện giữa bà Trương với Trần
Nhược Hồng, biết tình cảm của hai người cũng không tốt lắm, nhưng thấy dáng vẻ
mở mắt nói dối của bà ta, hơn nữa không ít lần hai mẹ con này bắt tay nhau làm
bao việc độc ác với mình, cô liền không khỏi cất tiếng cười lạnh nói:
- Người ta thường bảo
con gái là cái áo bông nhỏ tri kỷ của mẹ, cháu nghĩ chỉ cần bác nguyện ý đi
tìm, con gái bác nhất định sẽ rất vui mừng đấy.
- Nếu thật như thế thì
tốt quá… - Bà Trương cô đơn nói.
Lúc này, Ninh Húc Đông
đã dùng xong bữa sáng, đang ngồi bên cạnh bàn lật báo xem, cuối cùng ông cũng
bị đề tài này hấp dẫn, buông tờ báo trong tay, đưa mắt nhìn về phía bà Trương
nói:
- Nếu đã nhiều năm rồi không
liên lạc, không bằng để chúng tôi giúp bà tìm con gái đi, tình mẫu tử sao có
thể ngăn cách được.
Hoa Ngữ Nông đã sớm
muốn nói những lời này, bây giờ Ninh Húc Đông lại nhắc tới, cô liền lập tức gật
đầu nói:
- Đúng vậy, bác Trương,
để chúng cháu giúp bác tìm con gái trở về, cũng coi như báo đáp công lao bác vì
nhà họ Ninh làm việc bao năm như vậy. Con gái của bác tên là gì? Chắc cô ấy
đang ở cùng cha mình đúng không? Tên của ông ấy là gì thế?
- Không... Không cần
đâu... - Nghe vậy, bà Trương liền kinh hãi xua tay liên tục.
- Sao vậy? Chẳng lẽ bác
không muốn gặp lại con gái mình? Không biết chừng cô ấy cũng rất muốn được nhìn
thấy mẹ ruột của mình đấy? - Hoa Ngữ Nông nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột của bà
Trương, cố ý tỏ vẻ kinh ngạc hỏi.
- Tôi… Chuyện này… tôi…
không vội… tôi… tôi sẽ nhờ người đi hỏi thăm, tôi hy vọng mình có thể tự tay
làm việc này… - Bà Trương ấp úng nửa ngày, cuối cùng cũng nói.
Chương 97: Thuốc dưỡng thai
Đối với kết quả này,
Hoa Ngữ Nông cũng không ngoài ý muốn, cô không định bức bách bà ta quá gấp gáp
làm gì, vì vậy liền tiếp tục chăm chú dùng cơm của mình, không nói chuyện thêm
nữa.
Sau khi ăn xong, cô đi
dạo tản bộ trong hoa viên cho tiêu cơm, rồi đi tắm nắng, lại thấy vợ chồng Ninh
Húc Đông ăn mặc chỉnh tề bước tới, hình như đang muốn đi ra ngoài.
- Bố, mẹ, hai người
muốn đi đâu vậy? - Bước đến trước mặt họ, cô nhìn vào chiếc xe đang đỗ lại, hỏi.
- Đi câu cá cùng mấy
người bạn cũ thôi, không cần chờ chúng ta về ăn cơm trưa đâu. - Ninh Húc Đông
nói xong liền cùng Dương Thải Phân đi về phía cửa.
Hoa Ngữ Nông nhìn theo
bóng lưng của họ, chỉ nói một câu chúc hai người đi vui vẻ.
Tiếp đó, cô đang định
xoay người trở về phòng thì nhìn thấy bà Trương đang cầm điện thoại đứng trong
phòng khách, vẻ mặt rất khẩn trương.
Cô bước nhanh vào trong
phòng, vẻ mặt nửa cười nửa không nhìn bà ta nói: - Bà Trương, bà đang định gọi
điện cho ai vậy?
- Ối… Cô chủ, tôi… tôi
vừa mới có một cuộc điện thoại thôi… - Bà Trương bị tiếng nói bất ngờ của Hoa
Ngữ Nông làm cho giật mình, nhưng rất nhanh sau đó đã khôi phục sự tự nhiên, đáp
lại.
Hoa Ngữ Nông gật đầu,
mỉm cười với bà ta, sau đó nhấc chân đi lên lầu, chuẩn bị trở về phòng.
Thế nhưng, cô vừa mới
đi vài bước đã nghe thấy bà Trương đứng sau lưng mình nói:
- Cô chủ, cái đó… - Ông
chủ và bà chủ trưa nay không ăn cơm nhà, cô có muốn đến công ty tìm cậu chủ
dùng bữa không? - Hoa Ngữ Nông nghe vậy, cảm thấy trong lòng trầm xuống, hiểu
rõ ý tứ trong lời nói của bà ta, cô liền hơi nhíu mày, quay đầu đáp lại:
- Sao? Bởi vì chỉ có
mình tôi ở nhà nên lười chuẩn bị hả?
- Cô chủ... Tôi không có ý đó… - Bà Trương
không ngờ Hoa Ngữ Nông trước giờ luôn dịu dàng lại có thể nói ra những lời cay
nghiệt như vậy, vội vàng lên tiếng giải thích.
- Hôm nay tôi không
muốn ra khỏi nhà, chỗ nào cũng không muốn tới, chuẩn bị cơm trưa xong thì kêu
người lên lầu gọi tôi. - Nói rồi, Hoa Ngữ Nông liền để lại cho bà Trương một
bóng lưng hoàn mỹ, bước lên lầu.
Hoa Ngữ Nông đương
nhiên không quên nội dung buổi trò chuyện giữa hai người mà mình vô tình nghe
lén được trong hoa viên tối qua, Trần Nhược Hồng rõ ràng đã tỏ vẻ hôm nay nhất
định phải bắt bà Trương nghĩ cách dụ cô ra khỏi nhà, có lẽ, cô ta muốn dùng
cách thức cũ để đối phó với cô trên đường.
Có điều, cô bây giờ đã
không phải là Hoa Ngữ Nông ngây thơ khờ dại của bảy năm trước nữa rồi.
Trở lại phòng, cô đi
đến ghế salon trước cánh cửa sổ sát đất, vùi người vào trong thật thoải mái
xong liền cầm điện thoại lên gọi cho Kính Huyên, hỏi chuyện ở nhà bà ngoại của
thằng bé.
Kính Huyên nhận điện
thoại, giọng nói cực kỳ phấn khởi.
- Mẹ, con muốn ở nhà bà
ngoại thật lâu cơ, mẹ đồng ý với con đi… - Hoa Ngữ Nông nghe vậy, sau gáy liên
tục đổ mồ hôi, thằng bé này cũng dễ dàng có mới nới cũ quá thôi. Cô cố ý làm bộ
hơi khó khăn nói:
- Nhưng mà, nếu vậy thì
ông bà nội, còn có ba mẹ nữa, sẽ rất nhớ con, làm sao bây giờ?
- Vậy mọi người cùng
đến nhà bà ngoại ở đi, chỗ của cụ có nhiều socola lắm lắm ấy, còn cực kỳ ngon
nữa… Cụ bảo sẽ xây cho con một công viên trò chơi ở trong vườn hoa, mẹ, mẹ đến
đây chơi đi… - Kính Huyên không hề nao núng nói.
- Thôi, con nhớ chăm
sóc cụ cho tốt, để cụ vui vẻ, còn phải nghe lời bà ngoại nữa, không được nổi
cáu, biết không? - Hoa Ngữ Nông biết Hoa Thương Hải rất thích Kính Huyên, nhưng
lại không ngờ ông thích đến mức đồng ý xây cả công viên trò chơi trong nhà nữa,
trong lòng cô bỗng thấy rất cảm động.
- Con biết rồi, mẹ, con
cúp điện thoại trước đây, bà ngoại đang làm bánh cookie cho con và ông ngoại
đấy. - Nói rồi, Kính Huyên không đợi Hoa Ngữ Nông nói chào tạm biệt đã đặt điện
thoại xuống.
Nghe thấy tiếng tút tút
truyền tới từ đầu kia điện thoại, cô bỗng thấy rất buồn cười.
Ngồi trên ghế salon một
lúc, cô cảm thấy có phần mệt mỏi, liền ngủ thật say.
Trong giấc ngủ, cô có
một giấc mơ rất đáng sợ, cô mơ thấy mình bị lạc trong rừng rậm, sau đó không
cẩn thận trúng phải bẫy của thợ săn, bên trong bẫy toàn là rắn, cảm giác lạnh
lẽo như băng bao phủ toàn thân khiến cô sợ tới mức hét thất thanh chói tai,
cuối cùng bừng tỉnh.
Cô vừa mở mắt liền thấy
trước mặt mình có một gương mặt phóng to, mà chủ nhân của nó không phải ai
khác, chính là bà Trương.
Bị bà Trương doạ sợ, cô
lập tức hỏi:
- Bà ở đây làm gì? - Bà
Trương thấy Hoa Ngữ Nông đã tỉnh liền lui người, đứng trước mặt cô, cúi đầu
nói:
- Cô chủ, đây là thuốc
dưỡng thai mà bà chủ dặn bác sĩ kê đơn cho cô, tôi đã sắc cẩn thận rồi, cô mau
uống nhân lúc còn nóng đi.
- Thuốc dưỡng thai? - Hoa
Ngữ Nông nhìn theo hướng bà ta chỉ, quả nhiên thấy trên bàn đặt một chén thuốc
Đông y đen tuyền.
- Đúng vậy, bởi vì lúc
trước bác sĩ nghe nói về tình trạng thân thể cô nên đã kê cho cô một đơn thuốc
dưỡng thai có dược tính ôn hoà, cô hãy dùng lúc còn nóng. - Nói rồi, bà Trương
bưng bát thuốc đến trước mặt Hoa Ngữ Nông.
Có điều, đối với những
món đồ mà bà Trương đưa tới, nhất là thuốc, sao cô có thể dễ dàng bỏ qua được.
Sau khi ngửi thấy mùi
thuốc đông y nồng đậm, cô lập tức nhíu mày, làm bộ như muốn nôn, chạy vội vào
nhà vệ sinh.
Bà Trương nhìn theo
bóng lưng cô, ánh mắt trở nên đờ đẫn.
Nôn khan một lúc trong
nhà vệ sinh xong, Hoa Ngữ Nông mới đi ra ngoài, cũng không tới gần bà Trương
nữa, chỉ bịt mũi, tỏ vẻ ghét bỏ nói:
- Tôi không ngửi được
vị thuốc Đông y kia, bà mau mang đi đi, tôi không uống đâu…
- Nhưng… đây là bà chủ
dặn dò… - Bà Trương hình như đang định dùng Dương Thải Phân đến doạ cô giống
như lúc ban đầu cô mới bước vào nhà họ Ninh vậy.
- Mẹ muốn tôi uống
thuốc cũng là vì đứa trẻ trong bụng tôi thôi, giờ tôi cứ ngửi thấy mùi thuốc
này liền buồn nôn, ngược lại còn tổn hại thân thể, ảnh hưởng đến khẩu vị ăn
uống, tôi nghĩ nếu mình không uống nó thì bà ấy cũng không trách cứ đâu. - Hoa
Ngữ Nông kiên quyết cự tuyệt, cô đã hạ quyết tâm sẽ không uống thuốc rồi.
Nghe vậy, bà Trương
liền dùng ánh mắt cổ quái nhìn cô, giống như đang nhìn thấy một người lạ mặt
vậy.
- Còn chuyện gì nữa
sao? - Hoa Ngữ Nông bị ánh mắt chăm chú của bà Trương làm cho sợ hãi, không
khỏi ngẩng đầu, dùng ánh mắt cao ngạo liếc nhìn bà ta nói.