Chồng cũ, anh nợ em một đứa con - Chương 089 - 090 - 091

Chương 89: Cảnh cáo

- Vậy… Được rồi… - Hoa
Ngữ Nông nhìn thấy dáng vẻ không cho thương lượng của Dương Thải Phân, đành cắn
môi chuẩn bị đồng ý cho bà đưa Kính Huyên đến công viên giải trí.

- Mấy ngày nữa hẵng đi
công viên. - Ai ngờ, cô vừa dứt lời, phía sau lại truyền tới tiếng nói trầm
thấp của một người, ngay sau đó cô liền nhìn thấy bóng dáng Ninh Quân Hạo xuất
hiện bên mình.

- Quân Hạo, con đang
nói gì vậy? Chúng ta đã quyết định hôm nay muốn đi công viên trò chơi rồi. - Dương
Thải Phân không nghĩ tới Ninh Quân Hạo sẽ đứng về phía Hoa Ngữ Nông, vẻ mặt
liền trở nên kinh ngạc.

- Phóng viên dạo này
mỗi ngày đều nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của chúng ta, mặc kệ mọi người đi
đâu cũng đều có bóng dáng của họ, cho nên mẹ con hai người tốt nhất không nên
xuất hiện trong tầm mắt của công chúng. Không được đi công viên trò chơi, cũng
không được đi gặp ba mẹ.

Nói xong, nét mặt Ninh
Quân Hạo không chút thay đổi ngồi xuống bàn, bắt đầu dùng điểm tâm.

Việc này khiến Hoa Ngữ
Nông hiểu rõ, thì ra Ninh Quân Hạo không đứng ở phía cô, mà anh không định giúp
bất kỳ ai cả, chỉ đứng trên lập trường khách quan truyền đạt mệnh lệnh của mình.

Sau khi Ninh Quân Hạo
nói xong, tất cả mọi người đều yên tĩnh lại.

Bữa sáng được dùng xong
trong im lặng, trong đó người không vui nhất chính là Kính Huyên, bé đã không
được đi công viên giải trí, còn không được đi thăm ông bà ngoại, cho nên nét
mặt cứ rầu rĩ không vui.

Ăn xong bữa sáng, Ninh
Quân Hạo liền rời khỏi nhà đến công ty.

Hoa Ngữ Nông thì đọc
truyện cổ tích cho Kính Huyên một lúc, sau đó bởi vì đêm qua ngủ không ngon,
muốn bảo vệ thai nhi cho nên liền đi ngủ.

...

Giữa trưa, tại biệt thự
nhà họ Hoa.

Bởi vì Hoa Ngữ Nông gọi
điện thoại sang nói với La Tố Dung là buổi gặp mặt trưa nay bị hủy bỏ, nên ông
bà ngoại vốn đang mong gặp cháu hết sức thất vọng.

Dùng cơm trưa với Hoa
Thương Hải xong, bà liền cùng ông vào vườn hoa đi dạo, cũng muốn nhân cơ hội
này nhắc đến chuyện của Hoa Ngữ Nông, để ông nguôi cơn giận.

Ngày hôm nay Hoa Tĩnh
Nhàn khó có dịp ghé về nhà chơi, bà ta vừa vào cửa liền lập tức đi đến chỗ vườn
hoa.

Đi đến trước mặt Hoa
Thương Hải, bà ta lập tức mỉm cười ngồi xổm xuống trước xe lăn, tỏ vẻ hiếu
thuận ân cần hỏi thăm ông:

- Ba, mấy ngày nay ba
cảm thấy thế nào? Thân thể vẫn khỏe chứ?

- Sao hôm nay chị lại
tới đây? - Hoa Thương Hải nhìn thấy con gái đến, trên mặt không hề có nét gì
gọi là vui mừng, ngược lại chỉ thản nhiên nhìn bà ta hỏi.

- Con tới thăm ba mà,
ba, hai ngày nay ba có xem tin tức không? - Nói rồi, Hoa Tĩnh Nhàn lặng lẽ đưa
mắt nhìn La Tố Dung đang đứng phía sau như có ý đồ khác.

- Chị muốn nói cái gì? -
Hoa Thương Hải hiểu trong câu nói của bà ta có hàm ý nên không chút gợn sóng
hỏi ngược lại.

- Không… không có gì,
con chỉ lo lắng ba nhìn thấy tin tức liền nổi giận nên mới đến thăm thôi. Ba
cũng biết mà, lúc ba tự tay đuổi Ngữ Nông ra khỏi nhà họ Hoa, ba còn nói rằng
đời này sẽ không để con bé bước vào nhà họ Hoa nửa bước nữa… - Hoa Tĩnh Nhàn
mới nói được một nửa đã bị La Tố Dung tức giận ngắt lời:

- Cô à, sao cô phải nói
với ba những chuyện này chứ? Nói gì thì nói, Ngữ Nông cũng là con cháu Hoa gia,
máu chảy trong người cũng là huyết thống của nhà họ Hoa. Hơn nữa, năm đó con bé
tuổi nhỏ nên mới phạm phải sai lầm, đã biết sửa sai, nhà họ Ninh bên kia cũng
đang tính toán chấp nhận nó, như vậy không tốt hay sao? Con bé đã phải trả giá
rất nhiều cho lỗi lầm của mình, vì sao không thể tha thứ cho nó được chứ?

- Chị dâu, chị nhìn lại
mình xem, kích động như thế để làm gì? Em còn chưa có nói gì đâu, có điều lúc
trước ba đã đuổi Ngữ Nông ra khỏi Hoa thị rồi, còn xóa tên trong gia phả nữa,
toàn bộ họ Hoa đều biết chuyện này, bây giờ cứ thế mà tha thứ cho con bé, để nó
quay về làm con cháu nhà họ Hoa, chẳng phải là bảo ba tự vả miệng mình à? Để
các cô các chú trong dòng họ chê trách sao? - Hoa Tĩnh Nhàn bĩu môi không cho
là đúng, sau đó nói.

Lời của bà ta cực kỳ
sắc bén, chọc đúng chỗ uy hiếp đến Hoa Thương Hải, bà ta hiểu rõ hơn so với bất
cứ ai, chuyện mà Hoa Thương Hải đã quyết định tuyệt sẽ không dễ dàng thay đổi.

Quả nhiên, bà ta vừa
dứt lời liền nghe thấy Hoa Thương Hải tức giận nói:

- Ai bảo tao sẽ tha thứ
cho nó? Mày lo chuyện của mình cho tốt đã đi, việc này không mượn mày quan tâm!
- Hoa Tĩnh Nhàn thấy mục đích của mình đã đạt được, nghe thấy Hoa Thương Hải
chính miệng nói ra lời, liền thỏa mãn gật đầu, mỉm cười đầy thắng lợi nhìn La
Tố Dung nói:

- Nếu vậy thì cứ coi
như con xen vào chuyện của người khác đi.

Nói rồi, bà ta lại ân
cần thăm hỏi tình trạng sức khỏe của Hoa Thương Hải một chút, đến khi nét mặt
của ông đã có phần không kiên nhẫn mới xoay người đi vào trong nhà.

Lúc này trong lòng La
Tố Dung cũng đang bốc hỏa rất lớn, nhưng không tiện phát tiết trước mặt cha
chồng, giờ nhìn thấy Hoa Tĩnh Nhàn đã đi vào trong phòng, bà lập tức gọi vú
Dương đến chăm sóc Hoa Thương Hải, còn mình thì đi theo Hoa Tĩnh Nhàn.

Trên ghế salon trong
phòng khách, Hoa Tĩnh Nhàn đang thưởng thức hồng trà từ nước Anh do người làm
đem đến, nhàn nhã vắt chân, bày ra tư thế của người chiến thắng.

- Vì sao cô phải nói
với ba những lời như vậy? - La Tố Dung vừa bước vào liền nhìn thấy dáng vẻ của
Hoa Tĩnh Nhàn, trong lòng càng tức hơn, đi thẳng đến trước mặt bà ta chất vấn.

- Em có nói lời nào
không nên nói sao? Hình như không có thì phải? - Vẻ mặt Hoa Tĩnh Nhàn không cho
là đúng, cố tình giả ngu hỏi ngược lại.

- Ngữ Nông dù sao cũng
là cháu gái ruột của cô, sao cô có thể nhẫn tâm với nó như vậy? Khiến nó không
thể trở lại nhà họ Hoa rốt cuộc có chỗ tốt nào với cô chứ? - La Tố Dung hết sức
khó hiểu hỏi.

- Chậc chậc… Chị dâu à,
em bảo chị này, chị không thể ngậm máu phun người như thế được, em làm gì với
con bé chứ? Em có làm gì nó sao? Tất cả chuyện này chẳng phải đều là do nó tự
làm tự chịu à? - Nói rồi, Hoa Tĩnh Nhàn tiếp tục thảnh thơi thưởng thức hồng
trà.

La Tố Dung vô cùng tức
tối với dáng vẻ này của bà ta, tính tình dịu dàng khéo léo ngày thường cũng vì
lòng mẹ mà biến đổi, biểu lộ ra nét cứng rắn quyết liệt, lạnh lùng nhìn Hoa Tĩnh
Nhàn nói:

- Tôi cảnh cáo cô, sau
này nếu còn tiếp tục nói lung tung trước mặt ba, buông lời chửi bới Ngữ Nông,
tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô đâu.

Chương 90: Người phụ nữ ác độc

Hoa Tĩnh Nhàn chưa từng
nhìn thấy chị dâu dùng nét mặt và giọng điệu này nói chuyện với mình, khiến bà
ta nao núng trong phút chốc, nhưng rất nhanh sau đó liền phục hồi tinh thần
lại, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, miệng giật giật, đứng dậy rời khỏi ghế salon,
trừng mắt nhìn bà một cái rồi xoay người đi đến cửa lớn, muốn ra khỏi nhà.

La Tố Dung nhìn theo
bóng lưng Hoa Tĩnh Nhàn rời đi, một lúc sau mới thở phào một hơi, thứ còn lại
chỉ có tổn thương và mệt mỏi trong lòng.

...

Hai ngày sau, buổi sáng
Hoa Ngữ Nông nhận được tin mới trên bàn ăn, đó chính là, hôm nay là sinh nhật
của Ninh Quân Hạo, trong nhà sẽ tổ chức một bữa tiệc gia đình loại nhỏ.

Tuy rằng gọi là bữa
tiệc gia đình loại nhỏ, nhưng Hoa Ngữ Nông vẫn hiểu được, tiệc tối ở những nhà
giàu có như thế này, dù có nhỏ đi chăng nữa cũng không biết sẽ nhỏ ở chỗ nào.

Đột nhiên nhớ tới lúc
trước Trần Nhược Hồng có nói qua với cô rằng, bạn gái của Ninh Quân Hạo trong
bữa tiệc này là cô ta, xem ra, đêm nay cô không xuất hiện vẫn là tốt hơn, tránh
phải xấu hổ.

Nghĩ vậy, cô liền thay
quần áo xong rồi xuống lầu, lúc này Dương Thải Phân và Ninh Húc Đông đang ngồi
trên ghế salon cùng Kính Huyên chơi xếp hình.

Cô đi đến bên người họ,
mở miệng hít thở, nói:

- Cha, mẹ, con có chuyện
muốn nói với hai người.

- Chuyện gì? - Dương
Thải Phân mở miệng trước tiên, tuy rằng trong lòng không muốn nhận cô con dâu
này, nhưng Ninh Quân Hạo đã nói sẽ phục hôn cùng chị ta, trong bụng chị ta còn
có cháu của nhà họ Ninh nữa, cho nên đối với cách xưng hô theo thói quen này
của Hoa Ngữ Nông, bà cũng không quá để ý.

- Hôm nay con muốn ra
ngoài một chuyến, tới gặp một người bạn trước kia, con về nước lâu như vậy cũng
chưa liên lạc với cô ấy, cho nên hôm nay có lẽ sẽ không về nhà ăn tối… - Hoa
Ngữ Nông còn chưa nói hết câu đã thấy Kính Huyên ngẩng đầu nhìn mình nói:

- Thật thế sao? Mẹ muốn
đi gặp bạn? Đưa con đi, đưa con đi với, con cũng muốn đi gặp dì xinh đẹp cùng
mẹ…

- Hả… Chuyện này… - Hoa
Ngữ Nông không nghĩ tới Kính Huyên sẽ chen ngang, tạm thời hơi do dự.

Dương Thải Phân nghe
vậy, mặt lập tức dài ra, nói:

- Sao nhất định phải là
hôm nay, chị không biết hôm nay là sinh nhật Quân Hạo à? Hay chị muốn bạn bè
thân thích đến nhà cười chê chúng ta?

- Con… - Hoa Ngữ Nông
muốn giải thích, nhưng cô vừa mới mở miệng đã bị Ninh Húc Đông cắt lời:

- Hôm khác hãy đi gặp
bạn sau, bữa nay là sinh nhật Quân Hạo, chắc nó cũng muốn nhân cơ hội này tuyên
bố chuyện phục hôn của hai người, cha đã đưa thiệp mời qua nhà con rồi, chắc
lúc đó bọn họ cũng sẽ tới.

- Thật vậy sao? Người
nhà của con cũng sẽ đến? - Hoa Ngữ Nông có chút khó tin, mở to mắt nhìn Ninh
Húc Đông hỏi.

- Để tôi gọi người qua
thử lễ phục cho chị, đêm nay lực chú ý của mọi người đều sẽ đặt lên người chị
và Kính Huyên, đừng có thất lễ. - Nói rồi, Dương Thải Phân quay đầu nhìn bà
Trương đang đứng một bên nói:

- Không phải lúc trước
đã nhờ Nhược Hồng giúp làm bạn gái của Quân Hạo sao? Bà giúp tôi gọi điện thoại
cho con bé, uyển chuyển nói với nó, đêm nay bạn gái của Quân Hạo đã có người
khác làm, nhưng vẫn hoan nghênh con bé tới tham dự bữa tiệc.

- Dạ vâng, tôi… tôi
biết rồi… - Bà Trương nghe vậy, sắc mặt hơi biến đổi nhưng rất nhanh sau đó
liền khôi phục như bình thường.

Hoa Ngữ Nông nghe thấy
lời Dương Thải Phân nói, vẻ mặt liền thay đổi, nháy mắt trong đầu hiện ra dáng
vẻ Trần Nhược Hồng khi nói với mình lúc trước, đột nhiên cô thấy có chút bi ai.

- Mẹ, bà nội nói, sẽ
tìm người đến làm cho con một bộ lễ phục thật đẹp đấy nhé. - Kính Huyên thấy
mấy người lớn trong nhà chẳng ai nói gì, liền ngẩng đầu nhìn về phía Hoa Ngữ
Nông nói.

- Ừ, Kính Huyên nhà ta
đẹp trai như vậy, mặc lễ phục gì cũng đẹp.

Hoa Ngữ Nông mỉm cười
dỗ dành cậu bé thích làm điệu này.

...

Trần Nhược Hồng nhận
được điện thoại của bà Trương lúc vừa mới trở về phòng làm việc, nghe thấy lời
bà nói, cô ta lập tức nổi trận lôi đình, quát lên trong điện thoại:

- Sao lại thế? Không
phải đã nói từ trước là đêm nay bạn gái của Quân Hạo sẽ do tôi đảm nhiệm hay
sao?

- Nhược Hồng, con đừng
tức giận, mọi chuyện biến thành thế này, phu nhân cũng không nghĩ tới. Không
thì chúng ta đừng làm nữa, cũng đừng tranh giành, nhiều năm như vậy, nếu là thứ
của con thì đã sớm là của con rồi, giờ con xem… Bát tự của con và cậu chủ còn
chưa so, cô chủ đã trở về, chuyện này… - Bà Trương ở đầu bên kia điện thoại vô
cùng khó xử nói.

- Cái gì mà cô chủ? Bà
đừng có quên, bây giờ cô ta còn chưa phục hôn với Quân Hạo đâu. Cũng đã đến
nước này rồi, tôi dùng thời gian bảy năm từ từ tiến vào nhà họ Ninh, bà nghĩ
tôi sẽ buông tay như vậy sao? Bảy năm trước tôi có thể khiến Hoa Ngữ Nông chủ
động rời khỏi Ninh Quân Hạo, bảy năm sau tôi cũng có thể làm được như thế, bà
đừng khuyên tôi, tôi biết mình đang làm gì, thay vì lo lắng cho tôi, chẳng thà
bà giúp tôi suy nghĩ biện pháp, xem làm thế nào để Hoa Ngữ Nông cút khỏi nhà họ
Ninh đi còn hơn.

- Chuyện này sao có
thể? Bây giờ trong bụng cô chủ còn đang mang cốt nhục của thiếu gia, hơn nữa
nhìn dáng vẻ của cô ấy bây giờ, chắc sẽ không chủ động rời đi, chúng ta muốn cô
ấy đi khỏi nhà, quả thực còn khó hơn so với lên trời nữa. Mà ông chủ và bà chủ
cũng không ghét bỏ đứa bé trong bụng cô ấy, đối xử với cô ấy không tồi, chúng
ta không có cơ hội xuống tay đâu. - Trong giọng nói của bà Trương tràn ngập lo
lắng, lần này bà thật sự không cho rằng Trần Nhược Hồng còn có cơ hội thắng.

- Cái gì? Bà nói, Hoa
Ngữ Nông lại có thai? - Trần Nhược Hồng nghe xong, khiếp sợ không nói nên lời.

- Đúng vậy, cho nên,
Nhược Hồng à, chúng ta vẫn nên…

- Mang thai thì sao?
Nếu hai ông bà già nhà họ đã coi trọng đứa bé trong bụng cô ta như vậy, bà nói
xem, nếu cô ta không còn đứa bé này, còn có thể ở lại nhà họ Ninh vững vàng
được không? - Nói rồi, trên mặt Trần Nhược Hồng lộ ra một nụ cười dữ tợn.

- Nhược Hồng, con muốn
làm cái gì? Con đừng có xằng bậy, trong bụng cô ấy không phải là một mạng đâu,
mà chính là hai mạng đấy. Cậu chủ nhỏ bị bệnh bạch cầu, cần phải có đứa bé
trong bụng cô chủ để ghép tủy cứu chữa mới được. - Bà Trương bị lời cô ta nói
hù dọa, lập tức vội vàng cảnh cáo.

Chương 91: Bữa tiệc tại nhà họ
Ninh (Thượng)

Nghe vậy, nét mặt của
Trần Nhược Hồng liền càng u ám hơn, thoáng hiện ra một nụ cười tà ác, cô ta
lạnh lùng nói:

- Nếu đã thế, tôi càng
không thể buông tha cho Hoa Ngữ Nông được….

Nói rồi, cô ta cúp điện
thoại, vẻ mặt đầy toan tính.

Phía bên này, bà Trương
cất điện thoại xong, đành phải sang chỗ Dương Thải Phân báo cáo lại:

- Bà chủ, cô Trần nói
đêm nay sẽ có mặt đúng giờ.

- Con bé ấy đúng là
biết thời thế, không hay giận dỗi náo loạn. - Nói rồi, ánh mắt bà liền rơi vào
Hoa Ngữ Nông đang ngồi bên cạnh, dặn dò tiếp:

- Chị cũng đừng ngồi ở
chỗ này nữa, lên lầu chuẩn bị một chút đi, đợi lát nữa lễ phục đến sẽ có người
đem vào phòng.

- Dạ vâng, vậy con về
phòng trước. - Nghe vậy, Hoa Ngữ Nông hết sức biết điều không nán lại lâu, xoay
người chạy lên lầu.

Bảy giờ tối, Ninh Quân
Hạo về đến nhà, lúc này bữa tiệc tại nhà họ Ninh đã sớm chuẩn bị xong.

Hoa Ngữ Nông thay một
bộ lễ phục màu nhạt, để lộ vai, đi ra từ trong phòng ra, vừa vặn đụng phải Ninh
Quân Hạo đang trở về phòng thay quần áo, khi tầm mắt của hai người giao nhau,
ánh mắt của Ninh Quân Hạo bỗng nhiên toả sáng, chỉ có điều rất nhanh sau đó anh
đã thản nhiên dời tầm mắt, giống như không hề nhìn thấy người phụ nữ trước mặt
vậy.

Đối với thái độ của
Ninh Quân Hạo, Hoa Ngữ Nông đã có thể dự đoán trước, vì vậy cô không chủ động
bắt chuyện cùng anh nữa mà chỉ yên lặng chăm chú nhìn theo bóng lưng anh rời
đi, xoay người bước vào phòng.

- Mẹ, mẹ nhìn xem con
có đẹp trai không? Đúng lúc cô đang ngẩn ngơ nhìn vào khoảng không, một thân
hình bé nhỏ bỗng xuất hiện trong tầm mắt, đi vòng quanh người cô.

Hoa Ngữ Nông lập tức
cúi đầu nhìn về phía Kính Huyên đang diện áo vest màu đen, sơ mi trắng, cổ áo
còn cài nơ con bướm trước mặt mình, híp mắt cười nói:

- Đẹp trai, Kính Huyên
nhà chúng ta là đứa trẻ xinh đẹp nhất thế giới.

- Thật thế sao? Xinh
đẹp hơn cả em bé trong bụng mẹ nữa à? - Kính Huyên nghe vậy, vẻ mặt liền vui
mừng hớn hở hỏi ngược lại.

- Hả… Cái đó… Đó là
đương nhiên rồi… ha ha… - Hoa Ngữ Nông chỉ còn cách hùa theo cậu nhóc, sau đó
dắt bàn tay nhỏ bé của con đi về phía cầu thang.

...

Bảy rưỡi đã bắt đầu rải
rác có khách đến, Ninh Quân Hạo cũng thay quần áo xong, đứng chờ dưới lầu, Hoa
Ngữ Nông còn đang đợi cha mẹ mình đến cho nên có vài phần nôn nóng.

Không biết từ lúc nào
Ninh Quân Hạo đã đi tới bên cạnh cô, hạ giọng nói thầm bên tai:

- Đừng quên người mà
đêm nay em phải sắm vai.

- Cái đó… xin lỗi… em
đang đợi cha mẹ mình… - Hoa Ngữ Nông đối mặt với Ninh Quân Hạo, chỉ biết luôn
miệng xin lỗi, cô cảm giác đối với những gì anh nói mình đều sai cả.

- Em lo lắng họ đến đây
sẽ không có người tiếp đón? - Trong giọng nói của Ninh Quân Hạo đã đầy ý châm
chọc.

- Anh biết em không hề
có ý này mà… - Hoa Ngữ Nông không chịu được dáng vẻ anh cố ý khiến mình khó xử,
hít thở khó khăn nói.

- Vậy thì em hãy thành
thật đứng chờ bên cạnh tôi đi, đừng có nhìn đông nhìn tây nữa. - Nói rồi, Ninh
Quân Hạo bắt lấy cánh tay, kéo cô đến gần mình, dùng ánh mắt để cảnh cáo.

Nghe vậy, Hoa Ngữ Nông
đành phải nghe lời, cùng anh đứng đó chào hỏi, đón tiếp mọi người.

- Ninh thiếu, mấy ngày
nay trên tivi và báo đài đều tràn ngập tin tức về anh, vốn dĩ tôi còn chưa tin,
tưởng giới truyền thông bịa chuyện, bây giờ nhìn thấy cô Hoa đây, đúng là không
muốn tin cũng khó đấy. - Nói câu này là một người đàn ông tuổi tác không cách
xa Ninh Quân Hạo lắm, trong mắt anh ta đầy ý cười trêu chọc, chế nhạo nói.

- Để Lý thiếu phải chê
cười rồi, tôi cũng không nghĩ tới giới truyền thông lại có hứng thú với đời
sống riêng tư của mình đến vậy, xem ra mấy ngày này đã làm phiền đến mọi người
không ít, để các vị không có lúc nào là không thấy mặt tôi, thật là có lỗi quá.
- Trên mặt Ninh Quân Hạo nở nụ cười khách sáo, đáp lễ nói.

- Chuyện này thì, Ninh thiếu
à, bây giờ anh chính là đối tượng mà chúng tôi hâm mộ đấy, cổ phiếu của Hoa
Đình mấy ngày nay tăng lên không ít còn gì, hơn nữa bên ngoài còn đồn rằng, cô
Hoa xuất hiện vào lúc này, chính là muốn nói lên cơ hội bắt tay hợp tác một lần
nữa của Hoa Đình và Hoa Thị, xem ra chúng tôi sắp có trò hay để nhìn rồi. - Nói
xong, Lý thiếu nâng cao chén rượu, mỉm cười nói.

- Nhờ có anh cả. - Ninh
Quân Hạo cũng cười, nâng ly rượu lên chạm cốc cùng anh ta, sau đó uống một hơi
cạn sạch.

Hoa Ngữ Nông đứng ở bên
cạnh, nghe hai người trò chuyện, trong lòng đã sớm trăm lần nghĩ ngợi.

Cô từng nghĩ tới sự
xuất hiện của mình sẽ tạo nên bao nhiêu câu chuyện, nhưng thật không ngờ ảnh
hưởng của nó lại lớn đến thế. Trong chốc lát cô bỗng hiểu được nguyên nhân Ninh
Quân Hạo quyết định phục hôn cùng mình, thì ra việc bọn họ ở chung một chỗ vẫn
còn có lợi ích, xem ra cô xuất hiện trước mắt anh cũng không phải việc tồi tệ.

(Momo: Đâu phải lý do
đó chứ bà chị)

Trong lúc mọi người
đang cười nói, một bóng dáng màu đen xinh đẹp bỗng bất ngờ xuất hiện, Hoa Ngữ
Nông đưa mắt nhìn lên, chỉ thấy Trần Nhược Hồng trong bộ lễ phục dạ hội màu
đen, cắt cổ chữ V, mái tóc dài vấn lên cao khoe ra toàn bộ phần lưng hoàn mĩ
bước vào, trong nháy mắt gần như hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của đám đàn ông chỗ này.

- Đây không phải là
trưởng phòng quan hệ xã hội của Hoa Đình sao? Lúc trước còn có tin đồn, quan hệ
giữa cô ta và Ninh Quân Hạo rất là mờ ám nữa. - Cô nghe thấy có người bên cạnh
đang nhỏ giọng nói thầm.

- Chắc thế rồi, nghe
nói nếu không phải Hoa Ngữ Nông xuất hiện, Trần Nhược Hồng sẽ trở thành Ninh
phu nhân đấy. Khó trách lúc trước tôi xem trọng năng lực của cô ta, muốn đào
góc tường cho cô ta đến ăn máng khác, tới công ty của chúng tôi, cô ta quyết
đoán cự tuyệt liền, thì ra là túy ông chi ý*[1]. - Một giọng nói khác cũng phụ
hoạ theo. (*có dụng ý khác) [1] Túy ông
chi ý bất tại tửu: Ý của túy ông không ở trong rượu, tức là ý không ở trong
lời, là có dụng ý khác.

- Xem ra đêm nay có trò
hay để xem rồi, không biết Ninh Quân Hạo làm thế nào để xử lí công bằng ổn thỏa
cho hai người phụ nữ này nữa.

- Tôi thì lại nghĩ đêm
nay Trần Nhược Hồng sẽ không gây rối đâu, nhìn dáng vẻ của cô ta bây giờ, chắc
là đang ra oai với Hoa Ngữ Nông đấy. Ai! Quả nhiên tề nhân chi phúc không thể
hưởng dễ dàng, chúng ta cạn một ly, chúc Ninh Quân Hạo đêm nay bình an vô sự đi.

"..." "..."
Tiếng bàn luận của mọi người vẫn còn tiếp tục, thế nhưng những lời đó rơi vào
trong lỗ tai Ninh Quân Hạo lại giống như chuyện cười, anh cũng không để tâm.

Hoa Ngữ Nông đứng bên
cạnh vẫn luôn quan sát vẻ mặt anh, cô phát hiện đối với việc Trần Nhược Hồng
xuất hiện, biểu cảm của anh vẫn cực kỳ bình tĩnh, mà Trần Nhược Hồng cũng cầm
ly rượu trò chuyện vui vẻ với mọi người hết sức hoà hợp.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3