Chồng cũ, anh nợ em một đứa con - Chương 083 - 084 - 085
Chương 83: Đổ thêm dầu vào lửa
- Ngừng… tổng tài ít
nhất phải hai mươi phút nữa mới có thể lên đến đây, anh mau nói cho tôi biết
một chút đi, những lời Trần Nhược Hồng vừa nói với phóng viên có phải do tổng
tài bày kế không? - Thư ký Lý không chịu buông tha cho cơ hội hóng chuyện lần
này, cực kỳ cố chấp hỏi.
- Tổng tài sao có thể
bày mưu đặt kế cho cô ta nói những chuyện như vậy chứ? Uổng công cô làm thư ký
bên người tổng tài lâu như vậy còn đến đây hỏi tôi vấn đề ngu ngốc này! - Lâm
Tuấn Hiền khinh bỉ nhìn cô nói.
Thư ký Lý nghe vậy liền
vỗ tay đánh đét một cái, hét lớn:
- Xem đi, tôi biết ngay
là thế mà, con hồ ly tinh Trần Nhược Hồng này đã thèm nhỏ dãi sếp của chúng ta
lâu rồi, cuối cùng hôm nay cũng lộ đuôi cáo ra. Còn lớn tiếng nói với truyền
thông rằng mình có quan hệ bí mật với tổng tài tốt bao nhiêu, quan hệ bí mật
với người giàu có tốt bao nhiêu, toàn là nói dối mọi người hết…
- Được rồi, việc này
không cần cô quan tâm, cô mau trở về đi, lúc tổng tài trở lại đừng có nhắc đến
chuyện này trước mặt anh ấy, bằng không đến lúc đó tổng tài muốn xử lý cô, đừng
trách tôi thấy chết mà không cứu.
Lâm Tuấn Hiền chịu
không nổi tài hóng chuyện của cô nàng này, đành phải dặn dò trước.
- Biết rồi, biết rồi, haiz,
phu nhân đáng thương của chúng ta, ngàn vạn lần đừng để bị con hồ ly tinh này
quật ngã. - Thư ký Lý vừa lắc đầu vừa thở dài, xoay người đi ra bên ngoài phòng
làm việc.
Khoảng hai mươi phút
sau, Ninh Quân Hạo về tới văn phòng tổng tài, không bao lâu sau đó, Trần Nhược
Hồng cũng đến toà nhà Hoa Đình, cô ta lập tức lên thẳng tầng chín mươi chín,
bước vào văn phòng của anh.
Đi vào bên trong, phát
hiện sắc mặt Ninh Quân Hạo có phần tăm tối, cô ta chậm rãi bước đến trước mặt
anh, nhỏ giọng hỏi:
- Quân Hạo, anh gọi em
đến phòng làm việc của anh, là có chuyện cần em đi xử lý sao?
- Vì sao lại nói như
vậy? - Sắc mặt Ninh Quân Hạo âm u nhìn vào cô ta, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn,
ngữ khí lạnh như băng.
- Em… em nói sai điều
gì sao? - Trần Nhược Hồng cố ý giả ngu nói.
- Vì sao phải khiến
phóng viên hiểu lầm rằng Hoa Ngữ Nông chạy theo người khác, bỏ rơi tôi? Vì sao
phải cường điệu quan hệ bạn bè giữa chúng ta với đám phóng viên, còn cả quan hệ
giữa cô và mẹ tôi nữa? Hình như đây không phải là chuyện mà một trưởng phòng
quan hệ xã hội như cô nên nói ra, hoặc cũng có thể là… nhiều năm qua, sự chuyên
nghiệp của cô đã sắp thoái hoá đến ngay cả nhân viên mới vào nghề cũng không
bằng rồi? - Ninh Quân Hạo ép hỏi cô ta từng câu, nói năng không hề khách khí.
Trên đường trở về, Trần
Nhược Hồng đã sớm đoán được Ninh Quân Hạo sẽ chất vấn mình như vậy, cô ta cúi
đầu trầm ngâm một lúc, vẻ mặt vô cùng tủi thân, cuối cùng, ngước đôi mắt ngấn
nước nhìn về phía Ninh Quân Hạo nói:
- Thật xin lỗi… em… em
không cố ý… chẳng qua em… không hy vọng mọi người hiểu lầm anh mà thôi…
- Lời này của cô có ý
gì? Mọi người sẽ hiểu lầm gì tôi chứ? - Ninh Quân Hạo có chút không rõ, hỏi
ngược lại.
- Thật ra mấy năm nay
truyền thông luôn có không ít phỏng đoán với chuyện ly hôn của anh, có hai
trường hợp được mọi người truyền tai nhau nhiều nhất, một cái là Ngữ Nông phản
bội anh, bỏ trốn cùng người khác, cái còn lại là anh ngoại tình ở bên ngoài, bị
Ngữ Nông phát hiện nên mới giận dỗi rời đi. Hôm nay phóng viên hỏi em nguyên
nhân ly hôn của anh năm đó, em không muốn để mọi người hiểu lầm là anh ngoại
tình, khiến Ngữ Nông giận dỗi rời đi, cho nên chỉ có thể trả lời như vậy… - Trần
Nhược Hồng sử dụng cái cớ mà mình đã bịa ra sẵn lúc đi xe để trả lời.
- Nói như vậy, cô thật
sự là suy nghĩ cho tôi sao… - Nghe thế, Ninh Quân Hạo liền cười lạnh một tiếng,
sau đó nói:
- Vậy việc cô nói quan
hệ bí mật giữa chúng ta rất tốt, là vì chuyện gì đây?
- Quân Hạo… Em… Em thừa
nhận… Lúc nói những lời này, trong lòng em có chút
tư tâm, em cố ý muốn để cho mọi người hiểu lầm quan hệ của chúng ta, như vậy,
bọn họ sẽ không tin việc anh muốn phục hôn cùng Ngữ Nông nữa, không phải sao?
Chuyện này cũng giúp anh đỡ phải chính mồm nói không phục hôn cùng Ngữ Nông với
mọi người sau này… - Trần Nhược Hồng đáp.
- Ai nói với cô rằng
tôi sẽ không phục hôn cùng cô ấy? - Ninh Quân Hạo hơi khó chịu với thái độ tự
cho là đúng của cô ta, anh nhíu mày, hỏi ngược lại.
- Chuyện này… - Trần
Nhược Hồng nghe vậy, cố ý tỏ vẻ khó xử, lông mày cũng nhíu lại với nhau, cô ta
giả vờ do dự một lúc rồi mới ngẩng đầu đáp:
- Bởi vì Ngữ Nông từng
nói với em, cô ấy muốn phục hôn với anh hoàn toàn là vì con, nếu như không có
con, cô ấy tuyệt đối sẽ không quay về tìm anh. Cô ấy không yêu anh, chưa từng
yêu anh, em biết anh sẽ không bao giờ sống chung một chỗ với người phụ nữ không
yêu mình, đúng không? - Ninh Quân Hạo nghe vậy, hai bàn tay chợt nắm lại, nét
mặt giống như giận quá hoá cười, chỉ có điều nụ cười kia lạnh lùng đến đáng sợ,
làm người ta không dám nhìn thẳng.
Hoa Ngữ Nông, thì ra
trong lòng em vẫn luôn nghĩ như vậy, vì con sao? Đúng vậy, chính miệng cô đã
nói với anh rằng mình vì con nên mới trở về, cô muốn cho con một gia đình toàn
vẹn, sao anh có thể quên được chứ?
- Quân Hạo... Anh… Khoẻ
không? - Trần Nhược Hồng nhìn thấy nét mặt làm người ta sợ hãi của Ninh Quân
Hạo, trong lòng biết những lời mình nói đã phát huy tác dụng, liền cố ý giả vờ
quan tâm hỏi.
- Đi ra ngoài. - Ninh
Quân Hạo lạnh lùng ra lệnh.
- Thật ra… Anh đừng quá
tức giận, cũng nên thông cảm cho Ngữ Nông, dù sao cô ấy là một người mẹ, vì suy
nghĩ cho con mà hy sinh hạnh phúc của mình cũng là điều dễ hiểu… Anh đừng giận
cô ấy… - Trần Nhược Hồng tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa, giả dối khuyên can.
- Cút! Ninh Quân Hạo
cuối cùng cũng bị câu nói hy sinh hạnh phúc của mình của cô ta chọc tức, tiện
tay nắm lấy chiếc điện thoại trên bàn, ném mạnh về phía trước khiến Trần Nhược
Hồng sợ đến mức nhảy dựng lên, không dám tiếp tục ở lại chỗ này nữa, nhanh
chóng rời khỏi phòng.
Chương 84: Đi gặp ông bà nội
Lúc sẩm tối, Ninh Quân
Hạo sắp xếp lái xe đi đến biệt thự Nam Hồ đón mẹ con Hoa Ngữ Nông, lúc này, đám
chó săn vốn canh giữ bên ngoài cửa đã giải tán toàn bộ.
Sau khi Hoa Ngữ Nông
đưa Kính Huyên lên xe, trong lòng có chút khẩn trương, cô không biết khi cha mẹ
chồng nhìn thấy mình sẽ có vẻ mặt gì, cũng không biết bọn họ có thể tha thứ cho
mình hay không. Dù sao trong mắt họ, năm đó cô là người không chịu trách nhiệm,
bất ngờ biến mất.
- Mẹ, mẹ nắm tay con
chặt quá, tay đau đau… - Bàn tay nhỏ bé của Kính Huyên bị Hoa Ngữ Nông nắm chặt
trong tay, sắp bị nghiền thành nước mất rồi, cậu bé giãy dụa nói.
- Ối… Xin lỗi con… - Hoa
Ngữ Nông nhận ra sự khẩn trương của mình, vội vàng buông tay ra, ôm Kính Huyên
vào trong ngực.
- Mẹ, ông bà nội trông
như thế nào? Bọn họ có biết con không? - Lúc này Kính Huyên bỗng ngướckhuôn mặt
nhỏ nhắn lên, vẻ mặt nghi hoặc nói.
- Bọn họ ấy à, là ông
bà nội rất hiền lành của Kính Huyên, nhất định sẽ cực kỳ yêu thích Kính Huyên
đó, con cứ yên tâm đi. - Hoa Ngữ Nông an ủi con, đồng thời cũng giống như đang
an ủi chính mình.
- Nhưng mà, con còn
chưa chuẩn bị quà gặp mặt cho ông bà mà… Ông bà có tức giận hoặc không vui
không? - Kính Huyên chớp chớp đôi mắt đen to, vẻ mặt lo lắng hỏi.
- Không sao, con đưa
chocolate mà mình thích nhất cho ông bà ăn một miếng, ông bà sẽ rất vui vẻ. - Hoa
Ngữ Nông tiếp tục an ủi Kính Huyên.
- Vậy được rồi… - Kính
Huyên gật gật đầu, phát hiện cảm xúc của Hoa Ngữ Nông hình như có chút xuống
thấp, nên cũng biết điều ngậm cái miệng nhỏ nhắn lại, không làm phiền cô nữa.
Xe đi lên cầu vượt, sau
đó chạy như bay trên đường tầm hai mươi phút, cuối cùng dừng lại trước cửa một
khu nhà cấp cao bên cạnh hồ.
- Cục cưng, chúng ta
đến nơi rồi, xuống xe đi. - Hoa Ngữ Nông vỗ bả vai Kính Huyên, sau đó khi lái
xe đến mở cửa liền bước xuống.
Kính Huyên cũng xuống
xe theo cô.
Đứng trước khu nhà cao
cấp này, Kính Huyên nhìn những căn nhà xinh đẹp giống như những toà thành, cái
miệng nhỏ nhắn liền hơi mở ra, vẻ mặt có phần khiếp sợ.
Mặc dù nơi bọn họ ở bây
giờ là biệt thự Nam Hồ đã rất xa hoa, nhưng bởi vì nơi đó chỉ là nơi ở trên
danh nghĩa, bình thường mới ghé qua của Ninh Quân Hạo cho nên diện tích cũng
không đặc biệt lớn, ít nhất, so với nhà họ Ninh trước mắt này là vô cùng nhỏ.
- Mẹ, cái toà thành này
là nhà của ông nội sao? - Kính Huyên chớp mắt nhìn cảnh vật xinh đẹp trước mắt,
nói.
Lúc này, bà Trương đã
nhận được thông báo từ trước, đi đến cửa nghênh đón mẹ con hai người. Khi nhìn
thấy Hoa Ngữ Nông, vẻ mặt của bà có phần hơi mất tự nhiên, nhìn cô chào hỏi rồi
nói:
- Cô Hoa, cô đã đến rồi,
ông chủ và mọi người đang chờ ở bên trong.
- Bác Trương, xin chào.
- Hoa Ngữ Nông gật đầu nhìn bà Trương, sau đó nắm tay Kính Huyên đi qua cửa lớn.
- Vị này chính là cậu
chủ nhỏ đúng không, dáng vẻ thật là đáng yêu quá. - Bà Trương nhìn vật thể nhỏ
xinh đi bên người Hoa Ngữ Nông, vừa đi trước dẫn đường, vừa nhìn Kính Huyên nói.
- Đúng vậy, Kính Huyên,
ngoan, gọi bà Trương đi con. - Hoa Ngữ Nông dạy Kính Huyên nói.
- Bà Trương, xin chào,
cháu tên là Kính Huyên, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn ạ. - Kính Huyên lễ phép
tự giới thiệu mình với bà Trương.
- Cậu chủ nhỏ thật
ngoan… - Bà Trương nhìn dáng vẻ phấn điêu ngọc mài của Kính Huyên, trong lòng
có chút chua xót nói. Bà nghĩ, nếu Trần Nhược Hồng không cố chấp muốn chia rẽ
Ninh Quân Hạo và Hoa Ngữ Nông, cố chấp muốn gả cho Ninh Quân Hạo, nói không
chừng con bé đã sớm kết hôn, rồi sinh ra đứa trẻ đáng yêu như vậy lâu rồi.
Ba người đi qua khu
vườn, bước tới phòng khách, lúc này vợ chồng Ninh Húc Đông và Dương Thải Phân
đã sớm ngồi trên ghế salon chờ bọn họ xuất hiện, Ninh Quân Hạo cũng ngồi ở một
bên, giống như vừa mới đến đây được vài phút.
Khi bóng dáng hai mẹ
con Hoa Ngữ Nông xuất hiện trong phòng khách thì tầm mắt Ninh Húc Đông và Dương
Thải Phân lập tức rơi vào Kính Huyên đứng bên người Hoa Ngữ Nông, trong chốc
lát, vẻ mặt của họ đều kích động không nói nên lời.
- Kính Huyên, mau gọi
ông nội, bà nội đi con. - Hoa Ngữ Nông đưa Kính Huyên đến trước ghế salon, sau
đó chỉ về phía Dương Thải Phân và Ninh Húc Đông lúc này vành mắt đã có chút đỏ,
dạy con nói.
Kính Huyên nghe vậy,
lập tức xoay người cúi đầu thật thấp, sau đó mở miệng nói:
- Ông bà nội, chào hai
người, cháu là cháu trai ngoan ngoãn của ông bà đây, cháu tên là Kính Huyên,
hôm nay cháu và mẹ đến thăm ông bà, có điều thật xin lỗi, cháu quên chuẩn bị
quà gặp mặt cho ông bà rồi, cho nên cháu đem chocolate mình thích ăn nhất cho
ông bà, mong ông bà đừng tức giận.
- Kính Huyên, mau đến
đây ông ôm một cái nào, cháu ngoan của ông… - Ninh Húc Đông nghe thấy đứa trẻ
gọi mình là ông nội, vẻ mặt kích động vô cùng, ngay cả nằm mơ ông cũng muốn
được ôm cháu nội, giờ ông trời bất ngờ đưa đến cho ông một đứa cháu, sao ông có
thể mất hứng được chứ.
Kính Huyên nghe thấy
ông cụ đứng trước mặt gọi mình đi qua, cậu bé có chút chần chừ nhìn về phía Hoa
Ngữ Nông, giống như đang chờ cô quyết định.
Hoa Ngữ Nông gật đầu,
cho bé một ánh mắt khẳng định, ý bảo bé đi qua.
- Ông nội... - Kính
Huyên được Hoa Ngữ Nông cho phép xong, lập tức hai mắt rưng rưng, giọng nói
chất chứa thâm tình gọi một tiếng, sau đó sà vào lòng Ninh Húc Đông.
Ninh Húc Đông bị tiếng
gọi bao hàm tình thân vô tận của cậu bé động chạm đến nơi mềm mại nhất trong
lòng, một tay ôm Kính Huyên thật chặt, miệng thì thào nói:
- Cháu ngoan của ông,
cháu ngoan, cuối cùng ông nội cũng được nhìn thấy cháu rồi…
- Không đúng, ông nội… ông phải nói như thế
này cơ… - Kính Huyên giãy dụa trong lòng Ninh Húc Đông, sau đó thò cái đầu nhỏ
ra, hai tay gấp lại ôm không khí, như đang bắt chước người lớn, đè nén thanh âm
nói:
- Cháu ngoan của ông,
ông nhớ cháu lắm, từ khi ba mẹ cháu qua đời, chúng ta chính là người thân duy
nhất trên đời này của cháu, chúng ta cần phải sống cùng nhau thật hạnh phúc
cháu nhé.
Hoa Ngữ Nông nghe vậy,
trên đầu không khỏi toát mồ hôi lạnh, mà Ninh Quân Hạo cũng nhìn con với vẻ mặt
đen xì.
- Trong TV đều diễn như
vậy cả mà. - Kính Huyên thấy tất cả mọi người đều nhìn mình không nói lời nào,
liền cực kỳ nghiêm túc giải thích.
Chương 85: Anh muốn phục hôn
Người đầu tiên phản ứng
là Dương Thải Phân, bà nghe xong lời Kính Huyên nói, lập tức vươn tay ôm bé vào
trong ngực, vẻ mặt phẫn nộ nhìn Hoa Ngữ Nông nói:
- Cô xem cô dạy cháu
ngoan của tôi thành cái dạng gì đây này? - Kính Huyên nghe thấy Dương Thải Phân
phê bình Hoa Ngữ Nông, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía bà, vẻ mặt khinh bỉ nói:
- Bà nội chính là mẹ chồng
già chỉ biết bắt nạt con dâu trẻ tuổi xinh đẹp trong truyền thuyết đúng không?
Như vậy là không hay đâu…
- Kính Huyên, con mau
câm miệng lại, sao có thể nói bà như vậy được chứ? - Hoa Ngữ Nông bị mấy lời
nói của Kính Huyên doạ cho sắc mặt tái nhợt cả, vội vàng bắt thằng bé im miệng.
Dương Thải Phân cũng bị
mấy lời đồng ngôn vô kỵ* của Kính Huyên làm cho sợ hãi, bà có phần kinh ngạc mở
to mắt nhìn cậu bé dễ thương trong lòng mình, chỉ có điều những lời từ cái
miệng ngây thơ kia phun ra thiếu chút nữa khiến bà nghẹn chết.
(*Đồng ngôn vô
kỵ: lời của trẻ nhỏ không có cố kị)
- Mẹ, chúng ta về nhà
đi, ông bà nội hình như không hoan nghênh chúng ta rồi. - Nói xong, Kính Huyên
tránh khỏi vòng tay của Dương Thải Phân, đi về phía Hoa Ngữ Nông.
Ninh Quân Hạo thấy thế,
vươn một tay bế cậu nhóc lên, nghiêm mặt nói:
- Từ hôm nay trở đi,
đây sẽ là nhà của con, đâu cũng không được đi nữa.
Hoa Ngữ Nông nghe vậy,
ánh mắt thoáng kinh ngạc, quay sang nhìn anh.
Tiếp đó, Ninh Quân Hạo
lại hướng về phía Ninh Húc Đông và Dương Thải Phân đang sững sờ nói:
- Trong bụng Hoa Ngữ
Nông bây giờ đang có con của con, con sẽ phục hôn cùng cô ấy, hy vọng tin tức
này sẽ là điều tốt lành đối với hai người.
- Cái gì? Quân Hạo,
con… con nói thật sao? Con muốn phục hôn cùng cô ta? - Dương Thải Phân nghe
vậy, nét mặt tỏ vẻ không sao tin nổi.
- Trừ phi mẹ muốn cháu
mình sau này gọi người đàn ông khác là ba.
Nói xong, Ninh Quân Hạo
nhìn về phía Hoa Ngữ Nông nói:
- Để tôi bảo người mang hành lý của em và Kính
Huyên sang đây, đêm nay em không cần trở về nữa.
Nói rồi, anh cũng không
để tâm đến vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, nhét Kính Huyên vào lòng Ninh Húc
Đông, sau đó lập tức đi về phía cửa.
Hoa Ngữ Nông thật không
ngờ anh lại đột nhiên quyết định phục hôn cùng mình, trong nỗi bàng hoàng, cô
vội vàng đuổi theo anh ra ngoài.
- Quân Hạo… chờ em một
chút… - Đuổi đến cửa, cô gọi với theo bóng lưng của anh.
Ninh Quân Hạo nghe thấy
tiếng của cô, cả người đứng lại, bước chân cũng dừng.
Hoa Ngữ Nông chạy đến
trước mặt anh rất nhanh, nhìn thấy nét mặt không chút thay đổi của anh, cô há
miệng thở dốc, chần chừ nói:
- Vì sao anh lại đột nhiên
quyết định như thế?
- Đó không phải là mong
ước của em sao? - Ánh mắt Ninh Quân Hạo thản nhiên dừng lại trên mặt cô, tuy
rằng nét mặt vẫn không thay đổi như cũ, nhưng thanh âm lại không bình tĩnh được
như vậy, cô có thể mơ hồ nhận thấy sự giận dữ phát ra từ trong nội tâm anh.
- Em chỉ là… không rõ
vì sao anh đột nhiên… - Cô muốn biết nguyên nhân, chỉ có điều, anh lại không
muốn tiếp tục nói bất cứ điều gì cùng cô cả, lạnh lùng ngắt lời:
- Tôi thành toàn cho
mong ước được làm Ninh phu nhân của em, em không phải nên mang ơn tôi hay sao?
Có điều, em cũng đừng vui mừng quá sớm, thứ em có được, cũng chỉ là cái tên gọi
Ninh phu nhân mà thôi.
Nói rồi, anh không hề
quay đầu lại đi về phía trước.
Hoa Ngữ Nông ngây ngốc
đứng nguyên một chỗ, giây phút ấy, cô cảm thấy lòng mình như bị một tảng đá lớn
đè lên, có phần vô lực.
Ý của anh vừa nãy, là
muốn nói rõ ràng với cô rằng, đừng nên si tâm vọng tưởng gì với anh hay sao? Giữa
hai người bọn họ, chỉ có thể là một cặp vợ chồng hữu danh vô thực thôi ư? Vậy
là đủ rồi, cũng giống như lúc trước khi cô gả cho anh vậy, lúc ấy, không phải
anh cũng không hề yêu cô hay sao?
Trong phòng, Ninh Húc
Đông và Dương Thải Phân tuy rằng có chút nội thương vì những lời nói không cố
kỵ của Kính Huyên, nhưng chung quy cũng là cháu nội của mình, còn có dáng vẻ
phấn điêu ngọc mài hết sức đáng yêu nữa, hệt như đúc từ một khuôn với Ninh Quân
Hạo trước đây, khiến bọn họ vô cùng yêu thích.
- Cháu ngoan, mau nói
cho ông nội, mấy năm nay cháu sống ở nước ngoài với mẹ thế nào? Cuộc sống của
hai người có tốt không? - Ninh Húc Đông quan tâm tới hoàn cảnh sinh sống trước
đây của cháu nội bảo bối, ông ân cần hỏi han.
- Có ạ, ở Tây Ban Nha
cháu có một ngôi nhà xinh xắn, mẹ còn trồng một cái cây ở trước nhà lúc sinh ra
cháu nữa cơ, nói là để cây nhỏ lớn dần theo cháu. Có điều, về sau cháu phải đến
bệnh viện, thế nên mẹ không còn vui vẻ như trước nữa. - Nói rồi, khuôn mặt nhỏ
nhắn hưng phấn của Kính Huyên dần biến thành vẻ buồn bã.
- Đến bệnh viện? Vì sao
cháu phải đến bệnh viện? Cháu bị làm sao? Hay là mẹ cháu có bệnh gì? - Dương
Thải Phân vừa nghe đến hai chữ bệnh viện, thần kinh lập tức trở nên căng thẳng,
cầm lấy bàn tay nhỏ bé béo mập của Kính Huyên hỏi.
- Họ nói là một căn
bệnh kỳ quái gì đó, những dì ở phòng bệnh cách vách mắc phải bệnh này đều đã
lên thiên đường, cháu cũng có thể sẽ phải đi lên đó… - Nét mặt Kính Huyên có
chút ngây thơ nói.
Lúc này Hoa Ngữ Nông
cũng vừa quay trở lại nhà, chợt nghe thấy Kính Huyên nói với Ninh Húc Đông và
Dương Thải Phân như vậy, lập tức khẩn trương chạy tới trước mặt thằng bé, muốn
bắt nó im miệng:
- Kính Huyên, con đang
nói lung tung cái gì thế?
- Cô mau nói đi, chuyện
Kính Huyên vừa nhắc tới cuối cùng là như thế nào? Thằng bé mắc phải chứng bệnh
kỳ quái gì? Còn có cái gì mà lên thiên đường, đó là chuyện thế nào hả? - Hai
mắt Ninh Húc Đông chăm chú nhìn vào Hoa Ngữ Nông, không để cho cô có cơ hội trả
lời lấy lệ.
- Vâng… Thật xin lỗi… Chuyện
này đáng lẽ nên sớm nói cho hai người, chỉ là… chúng con không muốn để mọi
người lo lắng, cho nên… - Hoa Ngữ Nông thật không ngờ bí mật mình muốn giấu
diếm lại bị vạch trần nhanh như vậy, trong chốc lát không biết nên nhắc đến
chuyện bệnh tình của Kính Huyên trước mặt hai vị như thế nào.
- Cô mau nói đi, rốt
cuộc Kính Huyên mắc phải bệnh gì? - Dương Thải Phân không bình tĩnh được như
Ninh Húc Đông, lúc nói chuyện bà đã đứng lên cầm chặt tay Hoa Ngữ Nông, giống
như quyết định nếu cô không cho mình đáp án sẽ không buông tay ra vậy.
- Dạ vâng… Hoa Ngữ Nông
do dự một chút, cuối cùng biết chuyện này có muốn cũng không giấu diếm được
nữa, vì vậy nói:
- Là bệnh bạch cầu ạ…
- Cái... Cái gì? - Dương Thải Phân nghe vậy, nhất thời chỉ cảm thấy trước
mắt mình tối sầm, cả người ngã về phía ghế salon đằng sau.