Chồng cũ, anh nợ em một đứa con - Chương 068 - 069 - 070

Chương 68: Không thể tha thứ

- Cô chủ, cô trở về là
tốt rồi, mau vào nhà đi, hai năm qua thân thể của lão gia luôn không được tốt,
trong bụng lúc nào cũng nhớ đến cô, chẳng qua ngoài miệng không muốn nói ra
thôi, ai… - Vú Dương mở cửa sắt ra, để Hoa Ngữ Nông đi vào trong nhà.

- Ông nội mắc bệnh? Rồi
sao? Bây giờ ông có khỏe không? - Hoa Ngữ Nông nghe thấy vú Dương nói Hoa
Thương Hải bị bệnh, lập tức ân cần hỏi han.

- Vâng, là bệnh cũ tái
phát, người già lớn tuổi khó tránh khỏi ốm đau, có điều lão gia mà biết cô đã
trở lại, nhất định sẽ rất vui vẻ. - Nói xong, vú Dương dẫn Hoa Ngữ Nông đi vào
bên trong.

Nhìn cảnh vật tráng lệ
mà quen thuộc trước mắt, Hoa Ngữ Nông bỗng nhớ về những kí ức xa xưa, khi cô
còn chưa lấy chồng.

Trên bãi cỏ ngoài sân,
một ông lão tuổi đã cao ngồi trên chiếc xe lăn, bên cạnh có một người phụ nữ
trung tuổi đang đứng hầu hạ.

Hoa Ngữ Nông nhìn thấy
cảnh tượng này, lập tức nhanh chân chạy tới trước mặt ông lão và người phụ nữ,
bật khóc gọi:

- Ông nội, mẹ..

- Ngữ Nhi, Ngữ Nhi của
mẹ… là con sao? Là con thật sao? - La Tố Dung, mẹ của Hoa Ngữ Nông nhìn thấy
con mình, vui mừng không sao tả nổi, ôm lấy cô thì thào hỏi.

- Vâng, là con, con đã
trở về, con xin lỗi, là con bất hiếu, đã khiến mọi người thương tâm suốt mấy
năm qua. - Hoa Ngữ Nông bật khóc, vùi đầu vào sâu trong lòng La Tố Dung.

- Mày còn quay về đây
làm cái gì? Không phải tao đã bảo mày vĩnh viễn không được bước vào cửa chính
Hoa gia nửa bước hay sao? - Hoa Thương Hải đang ngồi một bên thấy thế, tức giận
trừng mắt, vểnh râu quát lên.

Hoa Ngữ Nông lúc này
mới rời khỏi lòng La Tố Dung, ngồi xổm xuống trước mặt Hoa Thương Hải, cầm lấy
tay ông nói:

- Ông nội, cháu xin
lỗi, cháu biết tất cả mọi chuyện đều do lỗi của cháu, mong ông tha thứ cho
cháu, đừng tiếp tục giận cháu nữa…

- Hừ… mày cho là nói
một câu biết sai rồi thì tao sẽ tha thứ cho mày sao? Đi ra ngoài, cái nhà này
không chứa nổi kẻ như mày nữa. - Hoa Thương Hải thở phì phì, tức giận đẩy Hoa
Ngữ Nông ra.

- Cha… xin cha, cha
đừng đuổi Ngữ Nhi đi nữa, vài ngày trước chẳng phải cha vẫn cầm chiếc bút lông
mà Ngữ Nhi dùng lúc theo cha học viết hay sao? Giờ vất vả lắm con bé mới trở
về, sao cha còn nhẫn tâm đuổi cháu nó đi nữa? - La Tố Dung thấy Hoa Thương Hải
vẫn tiếp tục ngoan cố không chịu tha thứ cho Hoa Ngữ Nông, đành lên tiếng
khuyên nhủ.

- Cô câm miệng lại cho
tôi, tôi không có đứa cháu gái bất hiếu như vậy.

- Vú Dương, bà còn chờ
cái gì nữa? Chẳng lẽ bà muốn cùng nó rời khỏi nhà họ Hoa sao? Còn không mau đuổi
cái kẻ bất hiếu này ra khỏi nhà cho tôi? - Nói xong, Hoa Thương Hải đã giận đến
mức đỏ hết mặt mày.

Hoa Ngữ Nông nghe vậy,
biết dựa vào tính tình ngoan cố của Hoa Thương Hải, mình sẽ không dễ dàng được
ông tha thứ, vì không muốn tiếp tục kích thích đến ông, cô đành nói với La Tố
Dung:

- Mẹ, mẹ đừng nói nữa,
lần này con trở về cũng không định rời đi, giờ con đang ở trong biệt thự của
Ninh Quân Hạo, con dẫn về cho mẹ một đứa cháu ngoại, thằng bé tên là Kính
Huyên, nếu mẹ có thời gian có thể tới tìm con, nhìn mặt thằng bé một chút. - Nói
xong, cô lại nhìn về phía Hoa Thương Hải vẫn còn đang ngồi một bên tức giận.

- Ông nội, ông đừng
nóng, ông không muốn cháu trở về, cháu không đến đây nữa là được. Ông nhất định
phải giữ gìn sức khỏe thật tốt, nếu ngày nào đó ông hết giận rồi, cháu sẽ lại
đến thăm ông… - Nói xong, cô liền gạt nước mắt đi về phía cửa.

- Ngữ nhi... Ngữ nhi...
- La Tố Dung luyến tiếc con gái, chỉ còn cánh nhìn theo bóng lưng, gọi tên con.

Hoa Ngữ Nông cũng không
dám quay đầu lại, giờ phút này nước mắt cô đã muốn tràn mi, cô thật không ngờ
cảm giác có nhà không thể về lại đau lòng đến vậy.

Năm đó lúc cô khư khư
cố chấp rời đi cũng chẳng có bao nhiêu tiếc nuối, chỉ cảm thấy rời khỏi nơi này
sẽ thoải mái hơn thôi. Giờ cô muốn trở về, nơi này lại vẫn chưa chuẩn bị tốt để
chào đón cô quay lại.

Vú Dương đưa Hoa Ngữ
Nông đến cửa, nhẹ giọng khuyên can:

- Cô chủ, cô đừng quá
đau lòng, thật ra lão gia cũng không còn giận cô nữa, chẳng qua lúc trước chính
miệng ông ấy nói sau này cô không còn là con cháu nhà họ Hoa nữa, giờ muốn ông
ấy rút lại lời khi đó, ít nhiều gì lão gia cũng sẽ khó chịu, chờ mấy ngày nữa,
lão gia nghĩ thông suốt rồi, chúng tôi sẽ cố gắng khuyên nhủ, nói không chừng
ông ấy sẽ tha thứ cho cô thôi.

- Vú Dương, cám ơn bà,
chỗ ông nội đành nhờ bà chăm sóc, đây là số di động của cháu, vú đưa cho mẹ
giúp cháu, để có gì mẹ tiện liên lạc. - Nói xong, Hoa Ngữ Nông đưa tờ giấy viết
số điện thoại mà cô đã chuẩn bị trước đó vào tay vú Dương, rồi xoay người đi về
phía ven đường.

Vú Dương cất kỹ tờ giấy,
nhìn theo bóng lưng cô lên xe taxi rồi mới khép cửa lại.

Trên xe taxi, Hoa Ngữ
Nông khóc nức nở giống như người được làm bằng nước mắt, có trời mới biết mấy
năm nay sống ở nước ngoài, cô nhớ cha mẹ và người thân của mình biết bao, thế
nhưng hiện giờ họ ở ngay gần trong gang tấc, cô lại không có cách nào được ngồi
bên cạnh họ trò chuyện như xưa.

Ngay cả trong mơ cô
cũng luôn hy vọng ông nội có thể tha thứ cho mình, chẳng qua cô không hề nghĩ
tới… nhiều năm đã qua như vậy, ông nội vẫn còn giận như thế, điều này khiến cô
không khỏi thương tâm.

...

Trở lại biệt thự Nam
Hồ, Kính Huyên đã sớm tỉnh, Ninh Quân Hạo cũng không biết đến đây từ lúc nào,
hai cha con đang chơi đùa cùng nhau trong phòng khách.

- Không được nhúc
nhích, ngươi đã bị bắt, giơ tay lên, ngươi bị phán bỏ tù với thời hạn một trăm
vạn năm, hoãn thi hành hình phạt trong một triệu năm, nghiêm túc chấp hành, tuy
nhiên nếu ngươi chịu giao một trăm thanh chocolate cho ta, thì hình phạt có thể
miễn giảm… - Kính Huyên cầm súng đồ chơi, chỉ vào ngực Ninh Quân Hạo, cao giọng
tuyên bố.

- Một trăm thanh
chocolate, con ăn hết được sao? - Ninh Quân Hạo bật cười vì điều kiện ngây thơ
của thằng bé.

- Một vạn cái ta cũng
có thể làm thịt được… - Nói xong, hai cánh tay nhỏ bé của Kính Huyên vẽ một
vòng tròn thật lớn, để hình dung một vạn thanh chocolate.

Hoa Ngữ Nông đi vào
phòng khách, cũng không định quấy rầy hai cha con, bởi vì cô vừa mới khóc nên
ánh mắt và mũi vẫn còn hồng, lúc này cô chỉ muốn đi lên phòng ngủ trên lầu mà
thôi.

Lúc đi ngang qua phòng
khách, Kính Huyên nhìn thấy cô, thế là lập tức kêu lên:

- Mẹ, mẹ trở về rồi à?

- Ừ, mẹ đi lên lầu nghỉ
ngơi một chút. - Hoa Ngữ Nông ậm ừ lên
tiếng, sau đó quay người chạy lên lầu, cũng không hề chào hỏi với Ninh Quân Hạo.

Kính Huyên nhìn theo
bóng lưng của Hoa Ngữ Nông, nhún vai nói với Ninh Quân Hạo:

- Hôm nay mẹ thật là kỳ
quái, không để cho con chạy qua hôn nhẹ gì cả…

P/S: Ba vạn, rốt cục
cũng viết xong, tôi chạy qua một bên phun máu đã nhé. Lời phản hồi sao dạo này
ít vậy? Mọi người không muốn trò chuyện với tôi sao? Để tôi biết thật ra đang
có rất nhiều người đọc cuốn sách này á!

Chương 69: Sao lúc trước lại làm
như vậy?

Ninh Quân Hạo cũng nhìn
thấy dấu vết đã khóc trên mặt Hoa Ngữ Nông, anh để Kính Huyên chơi cùng với bảo
mẫu trong nhà, còn mình thì bước lên lầu.

Bên trong phòng, Hoa
Ngữ Nông vào nhà tắm giặt khăn mặt, sau đó ngồi trên xích đu ở ban công, hai
mắt lẳng lặng nhìn về phía Nam Hồ cách đó không xa, suy nghĩ đã bay tới nơi nảo
nơi nào.

Ninh Quân Hạo đi vào
phòng, thấy Hoa Ngữ Nông ngồi đó không nói lời gì, anh chậm rãi đi tới bên
cạnh, đưa mắt nhìn về phía cô nói:

- Sao lại khóc? - Lúc
này mặt trời đang dần ngả xuống, ánh sáng màu đỏ mờ ảo chiếu lên khắp nơi trên
mặt đất, đồng thời cũng chiếu xuống gương mặt của Hoa Ngữ Nông. Ánh mắt cô hơi híp
lại, mày nhíu vào cùng một chỗ với nhau, ngẩng đầu nhìn về phía ánh sáng đang
phản quang lên gương mặt anh:

- Em đi về nhà.

Ninh Quân Hạo lập tức
hiểu chuyện gì đã xảy ra, anh nhìn cô, thấy trong ánh mắt ấy có sự yếu ớt và
bất lực, giống như lần đầu tiên họ gặp nhau, cô cũng có dáng vẻ nhút nhát và e
sợ như vậy.

- Ông nội không chịu
tha thứ cho em, không cho em tiến vào cửa lớn của nhà họ Hoa… - Nói rồi, nước
mắt cô lại rơi.

- Sớm biết có ngày hôm
nay, sao lúc trước lại còn làm vậy? - Dáng vẻ đáng thương của cô không hề khiến
cho Ninh Quân Hạo động lòng trắc ẩn, trái lại, anh còn bỏ đá xuống giếng, hừ
lạnh nói.

- Lúc trước? - Hoa Ngữ
Nông nghe vậy, nở nụ cười khổ:

- Phải rồi, sớm biết dù
em có rời đi cũng không thể thành toàn cho tình yêu của anh, em cần gì phải làm
như vậy?

- Em đang nói cái gì?
Thành toàn cho tình yêu của tôi? - Ninh Quân Hạo nghe thấy những lời cô nói,
cảm thấy có chút kỳ quái.

Hoa Ngữ Nông vừa chuẩn
bị mở miệng nói mình đã biết chuyện giữa anh và Trần Nhược Hồng thì lại nghe
thấy có tiếng bước chân truyền đến, vì thế những lời đã đến bên môi liền nuốt
lại, đưa mắt nhìn về phía cửa.

- Mẹ, có một bác nào đó
gọi điện thoại đến tìm mẹ này. - Người đứng ở cửa là Kính Huyên, trên tay cậu
bé đang cầm điện thoại của Hoa Ngữ Nông, không ngừng vung vẩy.

Nghe vậy, Hoa Ngữ Nông
lập tức chạy đến trước mặt Hoa Ngữ Nông, cầm điện thoại lên Alo một tiếng.

Điện thoại là do La Tố
Dung gọi tới, bà thăm hỏi tình hình của Hoa Ngữ Nông một chút, rồi cẩn thận hỏi
về chuyện của Kính Huyên, sau đó yêu cầu được trò chuyện cùng thằng bé.

Vì vậy Hoa Ngữ Nông lại
đưa điện thoại cho Kính Huyên, nói:

- Bà ngoại gọi điện cho
con kìa, con mau gọi bà ngoại đi.

Kính Huyên cầm điện
thoại liền thanh thúy hô lên với đầu bên kia:

- Bà ngoại, cháu là
Kính Huyên, đứa trẻ xinh đẹp nhất vũ trụ… - La Tố Dung ở bên kia nghe thấy
tiếng của Kính Huyên, kích động thiếu chút nữa bật khóc, bà liên tục nói:

- Kính Huyên, bảo bối
của bà, gọi vài tiếng bà ngoại nữa đi cháu…

- Bà ngoại, bà ngoại,
bà ngoại, bà ngoại... - Kính Huyên nghe lời lại gọi thêm vài tiếng, sau đó, cậu
bé giống như nhớ ra cái gì, lập tức nói:

- Bà ngoại, bà ở chỗ
nào vậy? Trong nhà bà có bánh chocolate không? Bà mời cháu sang nhà làm khách,
sau đó dùng bánh chocolate chiêu đãi cháu đi.

- Được, được, được, chỉ
cần Kính Huyên của bà thích, mặc kệ cháu muốn gì, bà ngoại đều chuẩn bị cho. - La
Tố Dung liên tục đáp ứng, sau đó bà còn muốn nói tiếp, lại nhìn thấy vú Dương
đang đỡ Hoa Thương Hải đi về phía này, vì thế bà lập tức nói với Kính Huyên:

- Kính Huyên, cháu ngoan,
nói vài câu với cụ ông được không?

- Cụ ông? Đó là vật gì?
Kính Huyên ở bên này có chút không hiểu hỏi lại.

Hoa Ngữ Nông nghe vậy,
lập tức bịt chặt cái miệng nhỏ của Kính Huyên, sau đó ghé vào lỗ tai thằng bé
nhỏ giọng dặn dò:

- Bảo bối, cụ ông chính
là ông nội của mẹ, con ngoan, mau nói vài lời ngọt ngào, chúc cụ khỏe mạnh,
trong nhà cụ có rất nhiều chocolate đấy, nếu con làm cụ thích mình, sau này sẽ
có bánh chocolate ăn cả đời không hết.

- Ừm… thật thế sao? - Kính
Huyên nghe thế, hai mắt liền tỏa sáng, lập tức gạt tay Hoa Ngữ Nông ra, lớn
tiếng hô lên với đầu bên kia điện thoại:

- Cụ ông, cụ ông đẹp
trai nhất vũ trụ, cụ có khỏe không, cháu là Kính Huyên, rất vui được biết cụ,
sau này xin chỉ giáo thêm.

Bên này La Tố Dung đưa
điện thoại tới trước mặt Hoa Thương Hải, muốn ông nghe giọng của Kính Huyên một
chút, tuy rằng vẻ mặt Hoa Thương Hải rất mất hứng, nhưng cũng không đẩy ra. Khi
ông nghe thấy Kính Huyên nói đến câu rất vui được biết cụ, sau này xin chỉ giáo
thêm, gương mặt cau có bỗng thả lỏng đi vài phần, lông mi cũng cong cong, tỏ vẻ
mình khá hài lòng với thằng chắt nhỏ này.

Sau khi Kính Huyên nói
xong, không nghe thấy đầu kia điện thoại có tiếng truyền đến, liền kỳ quái nhìn
Hoa Ngữ Nông:

- Lạ thật, sao cụ không
trả lời con? Hay là cụ bị tiếng nói duyên dáng của con làm cho dính chặt rồi?

- Là mê hoặc, không
phải dính chặt. - Hoa Ngữ Nông thấy thằng bé lại dùng từ linh tinh, không nhịn
được lên tiếng cải chính. Nhưng rất nhanh sau đó cô liền cảm thấy lời này có
chút kỳ quặc, vì thế nói tiếp:

- Cái gì mà mê hoặc? Có
thể là vì cụ không nghe thấy tiếng của con, con nói thêm vài câu nữa đi… - Kính
Huyên nghe vậy, lắc đầu cảm thán:

- Thật là hết cách với
mẹ, được rồi, vậy con đành cố nói thêm vài câu nữa vậy.

Nói xong, cậu bé lại
hắng giọng, hô lên với đầu kia điện thoại:

- Cụ ông ở bên kia nghe
cho kỹ nè, con là Kính Huyên chắt của cụ, năm nay con sáu tuổi, là một đứa trẻ
cực kỳ xinh đẹp, nếu cụ chịu dùng một vạn thanh chocolate trao đổi, con có thể
đưa cho cụ rất nhiều số điện thoại của các chị xinh đẹp đấy nhé… - Cậu nhóc còn
chưa nói xong, Hoa Ngữ Nông đã bạo lực thưởng cho mấy cái cốc đầu, lên giọng
giáo huấn:

- Con đang nói linh
tinh cái gì vậy hả?

- Oa oa oa… Đáng ghét,
mẹ xấu xa, chỉ biết bắt nạt trẻ con, con không thèm nghe điện thoại nữa, oa oa
oa… - Nói xong, Kính Huyên dúi điện thoại vào tay Hoa Ngữ Nông, chạy về phía
Ninh Quân Hạo:

- Ba xoa xoa… Kính
Huyên đau quá… - Đầu kia điện thoại, La Tố Dung nghe thấy Kính Huyên gọi ba,
lập tức hỏi Hoa Ngữ Nông:

- Tiểu Ngữ, vừa nãy có
phải Kính Huyên đang gọi ba không? Đây là chuyện gì? Ba của nó là ai thế? Hoa
Ngữ Nông nghe vậy, lập tức giải thích nói:

- A, cha của thằng bé là
Ninh Quân Hạo, bây giờ anh ấy đang ở đây. Mẹ, mẹ nói với ông nội, nếu như ông
muốn gặp thằng bé, con có thể mang nó về nhà để gặp ông.

- Được rồi, mẹ biết nên
nói thế nào, để chờ ba con trở về, mẹ sẽ gọi điện thoại tiếp cho con. - La Tố
Dung vừa nói chuyện, vừa không quên lén quan sát nét mặt của Hoa Thương Hải,
phát hiện vẻ giận dữ trên mặt ông đã sớm biến mất, xem ra sức hút của thằng bé
này thật đúng là không nhỏ.

Chương 70: Khách không mời mà
đến

Cúp điện thoại, cô quay
đầu nhìn về phía Kính Huyên đang núp ở trong lòng Ninh Quân Hạo, phát hiện
thằng bé đang cảnh giác nhìn mình.

- Mẹ đi xuống lầu nhìn
xem bữa tối đã chuẩn bị xong chưa. - Hoa Ngữ Nông thở dài, xoay người rời khỏi
phòng.

Kính Huyên quay cái đầu
nhỏ, nhìn về phía Ninh Quân Hạo nói:

- Ba, ba có thể tặng
con ảnh chụp có chữ kí của nữ diễn viên Tuệ Na trong “siêu nhân ánh sáng” được
không? Con muốn… cái đó lắm.

- Chuyện này… - Ninh
Quân Hạo nghe vậy liền do dự. Anh lớn bằng từng này nhưng chưa từng đi theo
đuôi minh tinh nào hết, nếu để người ta biết được anh đi tìm nữ minh tinh nhờ
kí tên, khó tránh khỏi bị đám phóng viên viết linh tinh một trận.

- Trên TV nói, ba là
người vĩ đại nhất trên thế giới này, không gì không làm được, có thể giúp trẻ
nhỏ đạt được mọi điều ước đấy… - Kính Huyên liều mạng nịnh nọt, tâng bốc anh.

- Được rồi, ba sẽ nhờ
người chuẩn bị cho con. - Ninh Quân Hạo hết cách với thằng bé, đành phải đáp
ứng.

- Tốt quá tốt quá, nếu
như có thể tiện tay mang cả số điện thoại qua thì không còn gì tốt hơn. Kính
Huyên vui vẻ khoa tay múa chân nói.

- Cái thằng nhóc này,
thật đúng là tham lam… - Ninh Quân Hạo bật cười, vỗ nhẹ mông cậu bé, sau đó ôm
con đi xuống dưới lầu.

Một nhà ba người dùng
cơm dưới lầu xong đã là sáu giờ rưỡi, Kính Huyên lo không đến kịp giờ mở màn,
vội vàng gào thét ầm ĩ nói muốn đi.

Hoa Ngữ Nông lại cảm
giác thân thể không thoải mái, cho nên muốn ở nhà nghỉ ngơi.

Ninh Quân Hạo cũng
không định miễn cưỡng bắt cô đi cùng, thấy cô không muốn ra khỏi nhà liền tự
mình mang Kính Huyên đi chơi.

Hoa Ngữ Nông ngồi ở
phòng khách dưới lầu vài phút, sau đó cô lên gác, muốn tắm rửa sạch sẽ rồi đi
ngủ sớm.

Chờ cô tắm rửa, thay
quần áo xong xuôi chuẩn bị nằm xuống thì người hầu lại đến gõ cửa phòng.

- Có chuyện gì vậy? - Hoa
Ngữ Nông có chút mệt mỏi cất tiếng.

- Phu nhân, có cô Trần
tới nhà, nói là bạn cũ muốn tới thăm cô. - Người hầu đứng ở cửa thông báo.

- Cô Trần? Chẳng lẽ là
Trần Nhược Hồng? - Hoa Ngữ Nông nghĩ vậy, lập tức ngồi dậy, cài lại áo ngủ, sau
đó đi xuống lầu.

Khi cô xuống đến nơi
liền nhìn thấy người đang ngồi trên ghế salon trong phòng khách chờ mình chính
là Trần Nhược Hồng.

Trần Nhược Hồng nhìn
thấy Hoa Ngữ Nông từ trên lầu đi xuống, lập tức đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

- Xin chào, cô Trần… - Hoa
Ngữ Nông đi đến bên người cô ta, gật đầu chào hỏi.

- Ngữ Nông, ngại quá,
đã quấy rầy cô nghỉ ngơi rồi. - Trần Nhược Hồng tỏ vẻ xin lỗi trên mặt, ái ngại
nói. Thật ra sở dĩ cô ta xuất hiện ở trong này, hoàn toàn là bởi vì hôm nay
nghe bác Trương nói Ninh Quân Hạo không về nhà cùng cha mình mở tiệc mời khách
từ phương xa, cô ta đoán Ninh Quân Hạo nhất định tìm đến chỗ Hoa Ngữ Nông, cho
nên mới tìm đến chỗ này muốn phá hủy cơ hội ở chung của hai người. Nhưng lúc cô
ta đến đây lại không nhìn thấy Ninh Quân Hạo nên không tránh khỏi có chút ngoài
ý muốn.

- Không quấy rầy đâu,
tôi cũng chưa đi ngủ mà. Cô đến tìm tôi có chuyện gì không? - Hoa Ngữ Nông lắc
đầu, thái độ ôn hòa nói. Đối với Trần Nhược Hồng, trong nội tâm cô vẫn luôn
mang theo vài phần áy náy.

- Tôi… tôi đến là muốn
giải thích với cô, chuyện lần trước ở công ty nhìn thấy cô, thái độ của tôi
không thật sự tốt, hy vọng cô có thể tha thứ… - Trên mặt Trần Nhược Hồng lóe ra
chút tươi cười miễn cưỡng, có thể cảm giác được câu giải thích này của của cô
ta nghĩ một đằng nói một nẻo đến cỡ nào.

Hoa Ngữ Nông cũng không
ngờ cô ta sẽ đến giải thích với mình, vì vậy nhanh chóng nói:

- Cô đừng nói như vậy,
thật ra nói đến cùng, vấn đề vẫn ở trên người tôi. Tôi mong cô có thể tha thứ
cho lần xuất hiện đột ngột này, thật sự là tôi … không còn cách khác…

- Không còn cách nào?
Vì sao cô lại nói như vậy? Lần này cô trở về, là vì có chuyện gì sao? - Trần
Nhược Hồng nắm bắt được ít đầu mối từ lời của Hoa Ngữ Nông, lập tức cao giọng
truy vấn.

- Cô Trần, thật xin
lỗi, tôi biết cô rất yêu Quân Hạo, nhưng xin lỗi, vì con, tôi không thể nào lùi
bước được nữa, xin cô hãy tha thứ cho tôi…

- Cái… cái gì? Con… cô…
có con của Quân Hạo? Điều này sao có thể? Hai người như thế nào mà… - Trần
Nhược Hồng hiển nhiên không ngờ rằng lần này Hoa Ngữ Nông trở về lại mang theo
tin tức quan trọng như thế, vẻ mặt của cô ta trở nên rất khó tin.

- Đúng vậy, thật ra năm
đó lúc tôi rời đi cũng đã có mang rồi, mấy năm nay tôi ở nước ngoài cùng đứa
bé, vốn định một mình nuôi con lớn khôn, thế nhưng… con trai tôi mắc bệnh, là
bệnh máu trắng, tôi phải tiếp tục mang bầu mới có thể cứu nó, cho nên…

- Cho nên đây chính là
lý do cô trở về lần này? - Trần Nhược Hồng cắt đứt lời của cô, lạnh lùng hỏi.

- Phải, là một người
mẹ, tôi muốn ích kỷ một lần, tôi muốn cho bọn trẻ một gia đình đầy đủ. Tôi biết
chuyện này mình có lỗi với cô, cho nên cũng đành mặc cô hận tôi, trách tôi ra
sao, tôi đều nhận hết, nếu có thể, tôi nguyện ý làm bất cứ chuyện gì để có thể
đổi lấy sự tha thứ của cô. - Hoa Ngữ Nông nói xong những lời từ đáy lòng mình,
vẻ mặt thật sự chân thành.

Thế nhưng Trần Nhược
Hồng lại cười lạnh, biểu cảm phẫn nộ nhìn Hoa Ngữ Nông nói:

- Cô cho là dùng con
làm lợi thế liền có thể trở lại bên người Quân Hạo hay sao? Tôi cho cô biết,
bác Ninh đã sớm coi tôi là người tốt nhất cho vị trí con dâu của mình, vài ngày
nữa đến bữa tiệc sinh nhật của Quân Hạo, tôi sẽ dùng thân phận bạn gái của anh
ấy để xuất hiện, đến lúc đó, mọi người đều sẽ biết đến địa vị của tôi ở trong
nhà họ Ninh, cô nghĩ là cô còn có cơ hội hay không? - Hoa Ngữ Nông nghe vậy,
sắc mặt liền trở nên tái nhợt, lời nói của Trần Nhược Hồng giống như mũi dao
găm vào trái tim cô.

Đúng vậy, sao cô có thể
quên được chứ? Bảy năm qua, tuy Trần Nhược Hồng không hề gả cho Ninh Quân Hạo,
nhưng nếu bọn họ vẫn không ngừng nỗ lực thì bây giờ cũng chính là lúc thu
hoạch. Sao cô có thể khờ dại nghĩ rằng, mình có thể xen vào giữa bọn họ đây? Có
điều, nếu là như thế, sao đêm qua Ninh Quân Hạo vẫn nói cô có thể nghĩ đến
chuyện phục hôn cùng anh? Anh đang cố ý đùa giỡn, trêu chọc cô ư? Vì sao anh
phải làm như vậy? Vì sao mỗi lần họ đối mặt với nhau, vẻ mặt của anh luôn tràn
ngập phẫn nộ? Rốt cuộc anh tức giận vì điều gì cơ chứ? Trần Nhược Hồng thấy Hoa
Ngữ Nông không nói lời nào một lúc lâu, biết những lời mình nói đã có tác dụng,
vì thế cô ta liền cao ngạo ngẩng đầu nhìn Hoa Ngữ Nông nói:

- Nếu cô biết thức thời
thì hãy mau chóng biến đi, bằng không chờ lúc sinh con xong, bị Quân Hạo vứt bỏ
thì không khác gì chồng ruồng rẫy hết, sẽ bị mọi người cười cợt nhạo báng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3