Trêu Ghẹo Hạ Đường Thê - Chương 07

Chương 7

Nói là phải làm ngay, vì thế chuyện mở nhà trọ kiêm tiệm
ăn bắt đầu được triển khai nhanh chóng.

Có tiền thì dĩ nhiên dễ làm hơn, nàng bỏ ra một số tiền
lớn mua một căn nhà ở vị trí tốt, từ góc đường có thể nhìn thấy cả ba tầng lầu,
phía sau còn có một cái sân nhỏ và một sương phòng riêng, thế là đã đủ cho
những gì nàng cần!

Hơn nữa, vị trí này cách kênh đào không xa, có thể trở
thành nơi nghỉ chân cho các thương nhân đi đường mệt nhọc, đến đây nghỉ ngơi.

Nhờ có tiền bạc ủng hộ, nàng xây dựng nhà trọ thật lộng
lẫy, giản dị mà vẫn tinh mỹ, đặt tên là “Thiên Thủy lâu”.

Nàng chọn thêm một nơi làm trung tâm thu nhận người chạy
nạn, không ngờ lại thu hút được rất nhiều nhân tài, có người am hiểu về chưng
cất rượu, thuộc các loại trà như lòng bàn tay, có người lại giỏi làm bánh mì,
mì phở, ông chủ Thang cũng từng điều hành nhà trọ rồi.

Sau đó, nàng tìm thêm mấy người nữa làm bồi bàn, thiết kế
riêng một bộ đồng phục, bà vú còn tìm giúp nàng vài người quen có thể cung ứng
hàng nhiều, rẻ mà vẫn chất lượng, nàng còn ký hợp đồng với bọn họ, nếu thừa
nước đục thả câu, thật giả lẫn lộn, Thiên Thủy lâu không những phải đóng cửa mà
khách khứa còn bị bệnh, nếu điều tra ra được là do vấn đề nào thì người đó phải
bồi thường gấp ba lần…

Mặc khác, những người dân chạy nạn cao to vạm vỡ, có khí
khái anh hùng được nàng nhận làm bảo vệ, nếu có người cố ý đến náo loạn thì
được tùy ý xử lý.

Sắp xếp hết rồi, trước vài ngày Thiên Thủy lâu khai
trương, mọi người đều cùng nhau đi phát truyền đơn.

Hạ Mẫn Nhi gặp ai cũng cười toe toét, đã là một đệ nhất
mỹ nhân còn vui vẻ động lòng người như vậy, ai cũng không khống chế được mà tự
động đưa tay cầm lấy tờ truyền đơn.

Còn Đào Nhi thì Hạ Mẫn Nhi cố ý cho nó ăn mặc thật xinh
đẹp, mang theo chiếc mũ vải trên đầu, gương mặt tròn trịa nõn nà, cánh tay mập
mạp nhỏ bé vươn ra đưa tờ truyền đơn cho mọi người, vẻ mặt đáng yêu kia làm
người ta không kiềm lòng được mà đứng lại.

Chỉ là những người nhận được truyền đơn rồi thì hơi sựng
người lại, cho nên, một đám đông trên đường cái dừng lại xem truyền đơn, ai
cũng có lòng hiếu kỳ, không có cũng tự động đi lên giành lấy.

Truyền đơn vừa phát ra, vừa lúc một chiếc xe ngựa chạy
ngang qua dừng lại, để một chiếc xe ngựa khác đi qua, Hạ Mẫn Nhi lịch sự đi
lên, thò tay qua cửa sổ đưa vào, nhưng gặp phải người nào đó, mắt nàng trợn
tròn lên, không chút suy nghĩ kéo truyền đơn trở về, “cám ơn, sau này liên lạc
lại!”

Nàng cười khan hai tiếng, muốn lui về phía sau nhưng một
bàn tay to lớn mạnh mẽ đã giật lấy truyền đơn trong tay nàng.

“Ngày mai Thiên Thủy lâu sẽ khai trương. Lão bản nói, đồ
không ngon không cần trả tiền, trang trí không đẹp không trả tiền, tùy vào cảm
nhận của bạn! Thiên Thủy lâu sẽ cho bạn sự thoải mái nhất, còn giúp bạn trải
lòng, hoan nghênh mọi người cùng đến, thích thì hãy đến nữa, nếu sai sót gì xin
chỉ giáo…”

Cừu Dận Khang vừa đọc, chân mày càng nhíu lại chặt hơn.

“Buông tay ta ra, kẹt xe bây giờ!” Âm thanh không vui của
Hạ Mẫn Nhi cắt đứt sự trầm tư của hắn.

Nhìn thấy nàng, hắn lạnh giọng, “Lên xe.”

“Tại sao? Đào Nhi đang ở đây.” Nàng không muốn đi, hắn
nghĩ hắn là ai chứ?

Cừu Dận Khang nhíu mày nhìn phía sau nàng không xa, vừa
lúc nhìn thấy bà vú đang ôm Đào Nhi quơ quơ, nhưng đứa trẻ đưa lưng về phía
nàng, ánh mắt của hắn lại trở về nhìn nàng, nhưng lại nói với Hà Bình đang kéo
xe.

“Ngươi đi xuống nói với bà vú, Hạ cô nương lên xe nói
chuyện với ta một chút, kêu bà ta chăm sóc cho Đào Nhi.”

“Dạ.”

Hà Bình lập tức nhảy xuống xe, chạy đến truyền đạt ý của
chủ nhân.

“Về phần ngươi, muốn tự mình lên xe hay là ta bế lên?”
Bàn tay to của hắn vẫn nắm chặt tay nàng không tha.

Hạ Mẫn Nhi nhìn chằm chằm hắn, “Buông tay, ta biết rồi.”

Thấy hắn cuối cùng cũng buông ra, nàng trợn trắng mắt,
quay đầu lại nhìn bà vú, thấy bà ta đang gật đầu với mình, nàng chỉ có thể gật
đầu trở về, sau đó nhảy lên xe ngựa, ngồi đối diện với hắn, nhìn hắn vẫn đang
nghiên cứu truyền đơn của nàng.

Không còn cách nào, Tiểu Vũ cũng đã nói rồi, có nhà trọ
nào đi phát truyền đơn đâu chứ? Nàng chỉ muốn viết vài chữ quảng cáo, mời người
ta đến ăn, không ngờ người nào thấy đều có ý nghĩa rất “lịch sự”.

Không phải chứ? Ý tưởng này ở hiện đại chỉ là bình thường,
nhưng càng ngẫm lại, nàng càng cảm thấy bất an, “Tùy vào cảm nhận của bạn”, lỡ
như có người đến phá rối thì làm sao bây giờ?

Mà đây cũng chính là nguyên nhân Cừu Dận Khang muốn nàng
lên xe.

“Có phải ta hào phóng với ngươi lắm không?” Hắn không thể
không tức giận được, rõ ràng nàng có thể sống rất yên ổn, tại sao luôn muốn
quậy phá khắp nơi chứ?

“Ta không biết ngươi đang nói cái gì?” Không đầu không
đuôi, nàng đâu phải con côn trùng trong bụng hắn. “Nhưng ta biết ngươi đang đi
điều tra tiền giả, có kết quả chưa?”

Nàng nhìn hắn từ trên xuống dưới, may quá, không có mất
miếng thịt nào.

Hắn nhăn mặt lại. Lần này hắn khó khăn lắm mới điều tra
được, không ngờ lại đến chậm một bước, đầu sỏ đã sớm chạy đi, chỉ bắt được một
số lâu la nhỏ.

“Là Nguyên Lãng nói với ngươi sao? Chuyện riêng tư như
vậy hắn cũng nói với ngươi à? Ngươi đúng là tri kỷ của hắn.” Giọng điệu của hắn
đầy vẻ chanh chua.

Xin nhờ, nàng lo lắng nên mới quan tâm hỏi hắn thôi, cũng
không được sao? Nàng lẩm bẩm trong lòng nhưng nhìn thấy ngọn lửa hừng hực trong
mắt hắn, không gian trong này lại không lớn, nàng lảng sang chuyện khác thì
hơn. “Rốt cuộc đang nói ta rất rộng lượng chỗ nào?”

“Là chữ ‘Tùy vào cảm nhận’, ngươi nghĩ ai cũng lương
thiện, ai cũng có tự ái thẹn thùng sao?”

“Đó là chuyện của ta. Trên thực tế, ngươi cho ta tiền, ta
sử dụng thế nào đó là quyền của ta, dĩ nhiên ta sẽ cho rằng ngươi đang quan tâm
ta, bởi vì quan tâm…”

“Quan tâm ngươi?! Đúng là biết dát vàng lên mặt mình!”
Hắn không chút suy nghĩ bác bỏ. Nhưng nếu không quan tâm, cần gì phải phí thời
gian ở đây với nàng?

Hạ Mẫn Nhi vốn đã không cách nào suy nghĩ được với hắn
như một người bình thường, nghe vậy, nàng nổi giận.

“Thì sao chứ? Dù sao ta cũng có một núi tiền!” Nàng thở
phì phò nhìn chằm chằm hắn, “Không thèm nói với ngươi nữa, Hà Bình, đậu xe! Đậu
xe!” Nàng kêu to.

Hà Bình không biết đã xảy ra chuyện gì, theo trực giác
kéo dây cương lại, chiếc xe cũng ngừng lại.

Nàng căm tức đứng dậy đi xuống xe, nhưng Cừu Dận Khang
lại kéo tay nàng lại

Hạ Mẫn Nhi tức giận nhìn chằm chằm hắn, “buông tay! Rốt
cuộc ngươi muốn thế nào?”

“Những lời này phải là ta hỏi ngươi mới đúng, rốt cuộc
ngươi đang muốn chứng minh cái gì? Sau khi bị ta bỏ rơi thì vẫn có thể sống
tốt, không còn thất thường, cố tình gây sự như trước?”

Hắn càng nói càng nổi giận, “chứng minh ngươi cũng có
cuộc sống, có quyết đoán, có thể vui vẻ làm những chuyện mình muốn làm, hào
phóng cứu tế nạn dân, làm một người lương thiện, những thứ này để chứng minh
cái gì? Đang muốn chứng minh ta đã sai lầm khi từ bỏ một cô gái tốt sao? Muốn
ta hối hận sao?!”

Càng nói, hắn càng gầm thét! Chỉ có trời mới biết, lần
đầu tiên trong hai mươi ba năm, hắn lại nổi giận… chỉ vì nàng!

Hắn rất hận, hận mình càng lúc càng quan tâm đến nàng,
càng lúc không thể quản được trái tim mình! Rõ ràng không được!

Tiếng rống giận lôi đình vang ra tận ngoài xe, ngay cả Hà
Bình lái xe cũng sợ đến nỗi suýt nữa té ra khỏi ghế ngồi, càng khỏi phải nói
đến Hạ Mẫn Nhi đối mặt trực tiếp với hắn.

Trời ạ! Đúng là người luyện võ có khác! Rống đến nỗi lỗ
tai của nàng ong ong lên, ngay cả mắt cũng hoa, đầu cũng đau.

Nàng vỗ vỗ cái đầu mơ màng, dùng sức rụt tay về, dùng
giọng điệu đang dỗ môt đứa bé nói: “Cừu Gia, sao người lại quan tâm đến một
người vợ đã bị ngươi bỏ rơi chứ? Đêm còn dài, không phải mất một còn ba sao?”
Giọng điệu của nàng bắt đầu chuyển sang đùa cợt, “Nếu vẫn không thể tiêu diệt
được dục hỏa thì nạp thêm mấy bà vợ nữa, chẳng phải bà nội ngươi cũng muốn thế
sao? Một đêm ngươi tìm một người không tiêu được thì tìm hai người.”

“Ngươi câm
miệng cho ta!” Chết tiệt, nói nãy giờ thì ra nàng chỉ muốn trêu chọc hắn!

“Vậy ngươi
mau để ta xuống xe, đừng để ta ở trên đây làm ầm ĩ ngươi nữa!” Hạ Mẫn Nhi cũng
rống giận trả về. Con cọp không phát uy, hắn xem nàng như mèo chết sao?

Con ngươi đen
của hắn híp lại nhìn nàng, sau đó… đứng yên.

Nhận thấy
được tầm mắt của hắn đang nhìn về đâu, lòng nàng nhảy “chóc” lên một cái, không
khỏi nhớ đến nụ hôn đầu thảm thương kia, gương mặt nàng trong nháy mắt đỏ lên.

Cừu Dận Khang
nhận thấy được dục vọng bị đè nén mãi, mấy ngày liên tiếp tắm nước lạnh, nửa
đêm luyện công, mãi cho đến hôm nay mới bình thường trở lại…

Không khí bên
trong xe ngựa bỗng nóng lên, lại còn làm cho người ta không hít thở nổi.

Hạ Mẫn Nhi
càng lúc càng ngồi không yên, nhưng có chuyện nàng nhất định phải nói.

“Cừu Gia, mặc
kệ ta muốn chứng minh cái gì, ngươi và ta cũng không còn quan hệ gì. Hơn nữa,
mặc kệ ngươi có tin hay không, Hạ Mẫn Mẫn từng thuộc về ngươi là Hạ Mẫn Mẫn đã
chết rồi, người ngồi trước mặt ngươi bây giờ là Hạ Mẫn Nhi sống lại.”

Bỏ lại những
lời này, nàng vội vã chạy xuống xe ngựa, lần này Cừu Dận Khang không kéo nàng
lại nữa.

Hắn nhìn làn
váy dần khuất xa tầm mắt, con ngươi đen hiện lên vẻ khốn nhiễu.

Đúng vậy,
một Hạ Mẫn Nhi sống lại đồng thời làm hắn và bạn tốt cùng động lòng, hắn nên
làm thế nào đây?

Không phải là
độc nhất vô song, Tằng Dĩ Tuyền đang ở Hoài Viên cũng nhìn chằm chằm vào tờ
truyền đơn, suy tư không biết nên làm thế nào.

Người đàn bà
kia thậm chí không biết liêm sỉ, muốn mở tiệm buôn bán, còn muốn quyên tiền cứu
tế?!

Vẻ lạnh lùng
lóe lên trong mắt, nàng có thể xác định Hạ Mẫn Mẫn đã nói gì với Cừu Gia. Nếu
không, lúc này sao hắn lại trở nên bận rộn như thế?

Ngay cả bà
nội muốn hắn chọn ngày tốt để đưa nàng lên làm chính thất, hắn cũng dùng cớ bận
rộn đễ từ chối, nhưng hắn lại đưa Hạ Mẫn Mẫn lên thuyền rồng, mở tiệc chiêu đãi
nguyên anh em họ Nguyên, đây là một nguồn cung ứng tương đối quan trọng cho Cừu
Gia, một người vợ trước vừa bị đá ra không bao lâu, làm sao có thể xem như
thượng khách chứ?!

Nàng càng
nghĩ càng không cam lòng, đứng dậy nắm lấy truyền đơn ra ngoài phòng, ra hiệu
cho nha hoàn đi tìm gã sai vặt.

Chỉ chốc lát
sau, Kha Điển nhanh chóng bước đến, Tằng Dĩ Tuyền giao tờ truyền đơn kia cho
hắn, thấp giọng chỉ thị, hắn gật đầu rồi quay lưng bỏ đi.

Kha Điển là
một trong những người bán mạng cho nàng ở Hoài Viên, là một gã sai vặt mà nàng
có thể tin tưởng.

Hạ Mẫn Mẫn,
ta tìm cho ngươi nhiều chuyện vui một chút, tránh không ai tới cửa thì khó coi
lắm! Tằng Dĩ Tuyền cười gian trở về phòng, một nha hoàn khác lại chạy đến.

“Chủ nhân, Cừu
Gia trở về, hắn đang đến Phật đường gặp lão phu nhân.”

“Tốt.” Hai
mắt nàng sáng lên, vội vàng chạy đến, còn chưa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng
nói thân thuộc.

“Rốt cuộc con
đang bận làm gì? Ta thừa nhận, để làm đai đương gia của Cừu gia thì không dễ,
phải trông nom rất nhiều việc nhưng con không thể ôm hết lên vai! Bà nội đã lớn
tuổi…”

“Bà nội.”

“Ta thành
thật nói cho con biết, ta đã hỏi ba người thiếp của con, thời gian gần đây con
thường xuyên bỏ đi không nói, nhưng con không đi tìm bọn họ, họ có cơ hội mang
thai không?” Sắc mặt Thi Nhược Á tái xanh.

Cừu Dận Khang
cau chặt mày. Không biết bà nội sẽ nghĩ thế nào khi hắn hôn môi của một người
rồi, không có cảm giác với ai ngoài người đó nữa?!

“Chấp nhận?”
Bà giận không kềm được, “tại sao? Con thấy mấy việc buôn bán kia quan trọng hơn
hay là bà nội ẵm cháu quan trọng hơn? Con quyết tâm để bà nội đi gặp tổ tông
với sự tiếc nuối này sao?”

Hắn thở dài,
“xin lỗi, bà nội, là do lỗi của con, người đừng nóng giận.”

Nghe đến đó,
Tằng Dĩ Tuyền vội vàng chạy đến, dịu dàng an ủi bà nội, “bà nội, sao bà lại tức
giận như vậy? Cừu Gia hiếu thuận với bà nội, sao lại để bà ─ không đúng,” nàng
lập tức sửa lại, “bà nội sẽ sống lâu trăm tuổi, ngày nào con cũng cầu xin bồ
tát giúp người mà.”

“Thật sao?!”
Thi Nhược Á lập tức mỉm cười vỗ vỗ tay nàng, sau đó nhìn sang cháu nội, “nghe
chưa? Dĩ Tuyền tốt biết bao nhiêu, bà nội không can thiệp vào chuyện của các
ngươi, nhưng mà…”

“Bà nội không
cần nói nữa.” Hắn nhìn Tằng Dĩ Tuyền một cái, “con biết phải làm sao.”

Vì vậy, tối
nay nàng tắm rửa thật sạch sẽ, dùng nước hoa thơm nhất, lên giường chờ đợi,
nhưng thời gian từng giây từng phút trôi qua, nàng không nằm được nữa, đành gọi
nha hoàn đến, đi xem xem Cừu Gia như thế nào? Hay là đã chạy đến chỗ hai tiểu
thiếp kia làm việc?

Chỉ chốc lát
sau, nha hoàn khiếp sợ trở về, nhìn vẻ mặt kinh khủng của nàng, trong lòng Tằng
Dĩ Tuyền dâng lên dự cảm xấu, nàng biến sắc, tức giận nắm tóc nha hoàn: “Cừu
Gia đâu?”

“Người gác
cổng nói gia… Đã đi ra cửa vào canh ba… không… Không biết… Đi đâu… Không thấy
trở về… Kêu hu hu…”

Nàng tức giận
nhéo chặt vào người nha hoàn, sau khi trút toàn bộ tức giận lên người nha hoàn,
nàng mới thét lên: “Đi ra ngoài!”

“Dạ.” Nha
hoàn khóc như mưa vội chạy ra.

Là ai? Là ai
níu lấy tâm Cừu Gia không tha? Hắn không phải người hoa tâm, nửa đêm nửa hôm
lại đi đâu? Tằng Dĩ Tuyền trở về giường nằm, tức giận xé nát gối.

Mặc dù là đêm
khuya, nhưng trong Thiên Thủy lầu vẫn rực rỡ ánh đèn.

Vừa bước vào
cửa sẽ lập tức nhìn thấy một tấm bảng lớn treo trên tường, viết bốn chữ “Tiền
vào như nước”, đây là chỉ thị của Hạ Mẫn Nhi. Mà lầu một, lầu hai sẽ có từng
món ăn riêng biệt, lầu ba để làm phòng tiếp khách hoặc phòng đặc biệt… những
phòng khác đa số đều có giá cao, ở giữa có một hoa viên xanh mát chiếm diện
tích không nhỏ.

Trước đêm mở cửa
tiệm, Hạ Mẫn Nhi lo lắng, thỉnh thoảng lại nhìn trước nhìn sau, ngồi xuống
trong chòi nghỉ mát, mệt mỏi đặt hai tay lên bàn đá, gục mặt xuống nền đá lạnh
băng, nàng thở dài nhìn ánh trăng đêm nay…

Cổ đại cũng
có ánh trăng tròn như vậy sao? Cha, mẹ, hai người có thể tưởng tượng nói con
gái của hai người đang mở tiệm buôn bán ở cổ đại không? Con sống rất tốt, rất
cố gắng sống… hai người thì sao?

Gió đêm phất
qua, lành lạnh, thật thoải mái, mí mắt càng lúc càng nặng, nàng nhịn không được
ngủ thiếp đi.

Bỗng dưng,
một bóng đen bay lượn trên bầu trời, dừng xuống bên cạnh nàng.

Tối nay, ánh
trăng rất tròn, Cừu Dận Khang nhìn gương mặt ngủ say của nàng, nếu không phải
tận mắt nhìn thấy, hắn không thể tin nổi nàng lại cố gắng như vậy, chuẩn bị rất
tốt cho ngày mai.

Nhìn nàng,
hắn cởi áo choàng xuống, yên lặng ngồi cạnh bên.

Con ngươi đen
bỗng dưng buồn bã. Rốt cuộc là tại sao? Đáng lẽ hắn nên ôm thân hình
mềm mại trong lòng, cố gắng nối dõi tông đường mới đúng, nhưng hắn lại không
cách nào bước chân vào phòng của Tằng Dĩ Tuyền được, vì vậy nên đành rời khỏi.

Vừa đi ra Hoài Viên, hai chân như có ý thức của riêng
mình, đột nhiên chạy đến đây.

Ngươi đã hạ bùa chú cho ta sao? Hạ Mẫn Nhi. Con ngươi đen
thâm thúy lẳng lặng liếc nhìn nàng, lại rơi vào đôi môi dày đỏ mọng của nàng,
nhớ đến nụ hôn lần trước… Hắn nghiêng người, đụng chạm lần nữa, lại lần nữa
hưởng thụ hương vị mê người này.

“Chủ nhân!”

Bên ngoài đột nhiên truyền đến kêu to của Tiểu Vũ, hắn
lập tức lấy chiếc áo đi, dùng khinh công leo vút lên thân cây.

“Chủ nhân, ngủ ở đây lạnh lắm, chúng ta mau về đi.” Tiểu
Vũ nhẹ nhàng lay lay chủ nhân, giúp nàng tỉnh lại.

“Ừ.” Hạ Mẫn Nhi vẫn còn buồn ngủ ngẩng đầu lên, đứng dậy
đi theo nha hoàn trở về.

Cừu Dận Khang nhìn theo bóng lưng dần khuất xa của nàng
thât lâu, cho đến khi nghe thấy tiếng xe ngựa rời khỏi, cũng rời khỏi theo.

Hôm nay, Thiên Thủy lâu khai trương!

Tiếng pháo hoa bắn lên không ngừng, bữa tiệc khai trương
thật vui vẻ.

Chỉ trong chốc lát, lầu một lầu hai đã đầy khách, Hạ Mẫn
Nhi vốn muốn ôm Đào Nhi đi khoe khoang khắp nơi nhưng Đào Nhi lại không chịu
cho nàng ôm, thân thể mập mạp loạng choạng chạy đi, quả thật xem nhà trọ như
sân chơi, hết phá ấm trà nóng lại đến nồi súp nóng hổi, nàng không còn cách nào
hơn là nhờ bà vú đưa nó về Kim Viên chăm sóc.

Mặc dù chỉ xuất hiện rất ngắn ngủi, nhưng tiểu tử này lại
khắc sâu trong ấn tượng của mọi người, khi ăn cũng không quên bàn tán rằng đứa
bé đó thật giống Cừu Gia.

Hạ Mẫn Nhi ra ra vào vào, vội vàng chào hỏi khách khứa,
bận rộn từ bàn này sang bàn khác.

Mọi chuyện vốn rất thuận lợi nhưng khi một đám nam tử với
nụ cười đầy tà khí đi vào, vừa nhìn đã biết là đến quấy rối, nhưng nàng vẫn
thân thiện chào hỏi.

Quả thật, ăn uống no đủ xong, bọn họ định bỏ chạy thì
người chịu trách nhiệm thu chi vội đi lên, “Tiền rượu và thức ăn khách quan vẫn
chưa trả!”

Nam nhân đứng đầu nhíu mày, thô bạo hỏi ngược lại: “Không
phải bảo không ăn ngon thì không cần trả tiền sao?! Lão tử thấy ăn không ngon,
thế nào?”

Lời vừa nói ra, Hoa Thần lập tức đứng dậy, bồi bàn và
người thu chi vội lui về sau, mấy khách khứa đằng sau không dám lên tiếng, bởi
vì… mấy nam nhân dữ tợn này bọn họ đều biết, là bọn du côn ở Giang Đô, không
thể chọc vào.

Hạ Mẫn Nhi không muốn gây chuyện, ra hiệu bảo Hoa Thần
đừng động thủ.

Nhưng khi bọn người to lớn này đi ra khỏi cửa, vừa lúc bị
Tạ Nguyên Lãng ngăn cản lại, mà đứng sau hắn còn có Cừu Dận Khang.

“Không ngon lại ăn sạch bàn, uống hết hai vò rượu à?” Tạ
Nguyên Lãng khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nói, “đúng là mâu thuẫn!”

Hạ Mẫn Nhi vội vàng đi tới, Cừu Dận Khang lẳng lặng nhìn
nàng. Người này hôm nay sao vậy? Sao thoạt nhìn hắn ta lại có chút u sầu? Lông
mày nhăn lại, nàng nhìn Tạ Nguyên Lãng, “đừng như vậy, để bọn họ đi đi, cửa
tiệm vừa khai trương, đừng phá rối.”

“Không được, dù sao cũng phải nói lý.” Cừu Dận Khang đột
nhiên mở miệng, đôi mắt lạnh lùng nhìn tên cao lớn nhất.

Cừu Gia ra mặt vì vợ cũ sao?! Khách khứa nhịn không được
quay đầu lại nhìn, bàn tán sôi nổi.

Tên cao to nuốt nước miếng, nhìn Cừu Dận Khang, đôi mắt
sắc bén như tên nhọn kia bắn thẳng vào hắn, làm toàn thân hắn phát rét, da đầu
cũng tê dại, ngay cả nói chuyện cũng cà lăm, “Không… Không ngon… Còn… nói… lý…
lý do gì? Thì ra trên… truyền đơn viết… là… giả…”

“Không không! Dù sao khẩu vị của mỗi người khác nhau, ăn
không ngon cũng không sao!” Hạ Mẫn Nhi nói

Nhưng hai người kia hoàn toàn không để ý đến nàng, chỉ
đứng yên tại chỗ.

Tên cao to thấy hai người cùng dùng ánh mắt lạnh lùng
lãnh đạm nhìn chằm chằm hắn, mà mấy tên lâu la phía sau cũng đang dõi theo hắn.
Còn mấy hương thân phụ lão đang ngồi bên cạnh nữa, hắn làm sao mà trốn đi đây?

Cừu gia Nhị phu nhân vốn muốn hắn dẫn người đến đây ăn
chùa rồi đập phá mấy ngày, đến lúc đó sẽ nhận được thù lao trăm vạn, xem ra hôm
nay phải đóng tiệm rồi.

Vừa nghĩ đến chuyện như thế, lá gan của tên to lớn trong nháy
mắt lớn lên, hắn đột nhiên tức giận hừ một tiếng, “Cái tiệm này căn bản là lừa
gạt, anh em đâu, phá tiệm!”

“Không thành vấn đề!” Chúng lâu la lớn tiếng phụ họa, mới
vừa chuẩn bị đập bàn đập ghế thôi, thấy một bóng đen lướt qua, sau đó không
động đậy được nữa.

Hạ Mẫn Nhi cùng tất cả mọi người đang ngồi thấy Cừu Dận
Khang và Tạ Nguyên Lãng dùng tốc độ nhanh đến không thể nhanh hơn nữa, điểm
huyệt những người này. Nàng cắn răng kính nể thầm nhủ: Thật là thần kỳ!

Sau đó, mấy tay đầu gỗ này nhanh chóng bị đưa lên nha
môn.

Nàng lập tức lấy ghế mời hai vị khách quý, “cám ơn hai
người.”

“Không cần khách sáo, cái này chỉ là giết gà dọa khỉ, chỉ
muốn cảnh cáo bọn người đó thôi, cứ coi như là quà của ta và Dận Khang tặng cho
cửa tiệm đi!” Tạ Nguyên Lãng vui vẻ nói.

Cừu Dận Khang không nói lời nào, chỉ rót chén trà cho bản
thân, hấp dẫn sự chú ý của nàng. Nhưng nàng lại quay sang hỏi Tạ Nguyên Lãng:
“Nhưng tại sao hai người biết hôm nay sẽ có người đến phá rối?”

“Dận Khang nói truyền đơn của ngươi sẽ gây ra phiền toái,
cho nên mới để thủ hạ gác cửa bên ngoài, chỉ cần có người nào có vấn đề, chúng
ta sẽ lập tức đến đây!” Hắn đắc ý giải thích.

Không ngờ hắn lại cẩn thận như vậy! Nàng nhìn về phía Cừu
Dận Khang, cố gắng kiềm chế sự cảm động trong lòng, cười với hắn một tiếng,
“Cám ơn ngươi.”

Hắn chỉ lắc đầu, chột dạ không nói gì. Bởi vì đêm qua,
hắn vì không cầm lòng được mà đã làm tiểu nhân trộm hương của người ta.

“Cổ họng của ngươi không thoải mái sao?” Là bởi vì hôm đó
hét to quá? Nàng quan tâm hỏi.

Hắn vẫn lắc đầu, làm nàng nhướng mày. Không muốn nói sao?
Chẳng phải không khí đang tốt lắm sao?

Tạ Nguyên Lãng không thích ánh mắt nàng chỉ nhìn bạn tốt,
“hắn vốn không phải người nói nhiều.”

Thật không? Nàng không cảm thấy thấy. “Tóm lại, cám ơn
ngươi đã giúp ta giải quyết chuyện phiền phức này, để ta mời khách.” Không chờ
bọn họ phản ứng, nàng đã đi xuống lầu, dặn dò nhà bếp làm vài món đem lên.

Nhưng sau khi ăn no xong, Cừu Dận Khang và Tạ Nguyên Lãng
lại giành giật việc trả tiền.

“Ta nói ta mời khách.”

“Không cần, hôm nay ngươi đã dùng nhiều tiền lắm rồi.”
Hắn rầu rĩ bỏ lại những lời này.

Hạ Mẫn Nhi khốn hoặc nhìn về phía Tạ Nguyên Lãng.

“Hắn nói thật, lần sau hãy mời chúng ta đi.” Hắn khẽ mỉm
cười với nàng, sau đó chạy theo bạn tốt.

Nàng không hiểu. Rõ ràng khách quý đầy nhà, sao bây giờ
lại biến mất hết rồi?

***

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3