Trêu Ghẹo Hạ Đường Thê - Chương 06

Chương 6

Trong Kim Viên, hồ nước nằm bao bọc căn chòi nghỉ mát,
phía trước là cây cầu gấp khúc màu xanh biếc, len dưới cầu là dòng suốt tinh
khiết, ở giữa hình ảnh đó là một lão bà bà và một cậu bé, vừa quét lá vừa cười
đùa cùng nhau.

Trong lương đình, Tạ Nguyên Lãng và Hạ Mẫn Nhi nhìn thấy
hình ảnh này cũng phải nở nụ cười.

Cặp bà cháu kia là những người dân chạy nạn đầu tiên nàng
gặp vào, Tiểu Vũ biết chỉ còn hai người họ sống nương tựa lẫn nhau, lại không
có năng lực kiếm sống nên đưa bọn họ vào đây ở cùng, cũng giúp cậu bé được đi
học, nhưng bà bà không muốn nhận không ý tốt của nàng, vì vậy nên luôn tìm
chuyện để làm, thấy bà bà như vậy mới chịu an tâm, nàng cũng không can thiệp
đến.

“Thiên hạ không có việc gì khó, chỉ sợ không có lòng
quyết tâm!” Tạ Nguyên Lãng nhìn đại mỹ nhân trước mắt, “ngươi đã chứng minh
chuyện này rất tốt!”

Câu ca ngợi này nàng nhận, còn rất đắc ý. “Dĩ nhiên,
ngươi đúng là bạn bè tốt của ta!” Nàng nói rất chân thành, hắn không ngại ánh
mắt của người ngoài, ngày ngày đến đây với nàng, thậm chí còn giúp đỡ nàng như
vậy, cũng nhờ sự giúp đỡ của hắn mà nàng mới có thể hoàn thành được công việc
lần này tốt như vậy.

Tạ Nguyên Lãng hiểu, nàng chỉ xem hắn như một người bạn
đơn thuần, ban đầu hắn cũng xem nàng như vậy, nhưng càng quen biết lâu, càng
hiểu rõ, hắn thật sự đã bị nàng hấp dẫn rất nhiều.

Nhưng tình cảm này chỉ có thể cất giấu trong lòng, tương
lai cũng có không ít cửa ải khó khăn để đi qua. Ví như bạn tốt của hắn, nếu
biết chỉ mới nửa tháng quen biết mà hắn đã có tình cảm với vợ trước, không biết
bạn tốt sẽ nghĩ gì?

“Đúng rồi, ta có chuyện muốn ngươi giúp đỡ, nhưng lại
liên quan đến tiền.” Nàng đột nhiên mở miệng.

Hắn mỉm cười hỏi: “Bạn bè là cái gì? Sao lại khách sáo
như thế? Nói đi, ngươi muốn bao nhiêu?!”

Hạ Mẫn Nhi thản nhiên cười, “Ngươi hiểu lầm rồi, ta không
phải muốn ngươi cho ta tiền mà là núi đã sắp đổ, ta phải đào núi khác, tốt nhất
là nên dựa vào chính mình, ta muốn tự ra làm ăn, nếu không thì ‘miệng ăn núi lở’
cũng nên!”

“Nhưng nữ nhân buôn bán rất khó khăn, huống chi ngươi…”

Hắn kiềm chế lắm mới không phải nói ra câu “dùng sắc đẹp
thay cơm”, không thể không nói, nàng càng thay đổi, lại càng có mị lực hơn.

Nàng đoán được hắn muốn nói gì, hẳn là muốn nói nàng quá
trắng trẻo, béo mập, nũng nịu, tóm lại là không thích hợp với việc buôn bán
vậy, “trước hết có thể thử mà? Chúng ta có thể giao dịch tự do!”

Đây cũng là một cách khôn khéo, dù sao thì ở thời đại của
nàng, nam nữ là ngang hàng, giao dịch tự do dĩ nhiên sẽ không giống như ở thế
kỷ hai mốt.

Tạ Nguyên Lãng tán thưởng nhìn nàng. Một nữ nhân thông minh!

“Được rồi, ta
sẽ sắp xếp cho ngươi, cứ chờ ta!”

Ba ngày sau,
Tạ Nguyên Lãng đã mang lại tin tức tốt cho nàng, hắn và Cừu Dận Khang vừa hùn
vốn vào một hãng buôn tương đối lớn, cho nên Cừu Dận Khang muốn mời bọn họ lên
một chiếc thuyền rồng làm khách.

Nàng dĩ nhiên
không thể bỏ qua cơ hội này, chỉ là lần trước nàng làm trò nói muốn cưỡi thuyền
rồng, kết quả, tên kia lại giả ngu!

Lúc này, Hạ
Mẫn Nhi đi theo Tạ Nguyên Lãng, nhìn thấy Cừu Dận Khang đứng cạnh bờ bên kia,
nàng không khỏi xem thường con người hẹp hòi này!

“Tại sao nàng
ta lại ở đây?!”

Thời gian
này, Cừu Dận Khang cố ý tránh xa nàng, buồn bực ở Tô Châu hơn mười ngày, vốn
định nhanh chóng rời khỏi tình cảm đối với nàng, không ngờ càng không thấy lại
càng nhớ thương.

Mấy ngày hôm
trước hắn trở về gấp gáp chính là vì ngày hôm nay, không ngờ, bạn tốt lại không
nói gì mang nàng đến đây. Mà nàng, hiển nhiên vẫn không hiểu có chuyện gì đang
xảy ra, thậm chí còn liếc hắn!

“Cừu Gia, lỗ
tai của ta không có vấn đề gì, ngài có thể hỏi ta trực tiếp.” Nàng không khách
khí trừng mắt nhìn hắn, sau đó tóm tắt lại nguyên nhân vì sao nàng lại đến đây.

“Ngươi đã ăn
hết tiền rồi, vậy nên muốn đến đây làm ăn?!” Trong giọng điệu khinh miệt của
hắn mang theo lửa giận, giận nàng không chịu nghe lời hắn!

“Ngươi cứ nói
thẳng đi, ‘sớm biết như thế sao còn làm?’, nhưng ngươi thất vọng rồi, tòa châu
báu kia không ít cũng không nhiều, ta chỉ không muốn chờ đến ngày ta ăn hết nó
rồi chờ chết thôi!” Nàng lạnh lùng liếc hắn

Vừa nãy ngồi
xe ngựa nói chuyện phiếm với Tạ Nguyên Lãng, nàng mới biết chuyện hắn đi Tô
Châu, nếu tính kỹ thì sau khi cường hôn nàng, hắn đã vọt đến Tô Châu rồi. Tại
sao? Cùng nàng ở cùng một thành phố thì phải mổ bụng tự sát sao? Hay là không
khí sẽ bị ô nhiễm?!

Cừu Dận Khang
thật không ngờ nàng lại nghĩ xa xôi đến vậy, nhịn không được đánh giá nàng. Bây
giờ nàng thật sự đã thay đổi, không chỉ là ngôn hành cử chỉ, mà còn là thần
thái và tinh thần, bây giờ nhìn nàng vừa tự tin lại vừa thản nhiên đạm mạc.

“Cho dù là
như thế thì ta cũng không cho ngươi buôn bán với nam nhân.” Không hề trào phúng
gì cả, chỉ trực tiếp bày tỏ suy nghĩ của hắn.

Vẻ mặt Hạ Mẫn
Nhi kinh ngạc. Thì ra nguyên nhân lúc này hắn không có ở Giang Đô liên quan đến
nàng rất rõ ràng!

“Việc tại do
người.” Nàng suy nghĩ rồi trả lời.

“Nói hay
lắm.” Tạ Nguyên Lãng mỉm cười khích lệ tán thưởng nàng.

Nhưng vẻ mặt
Cừu Dận Khang lại chuyển sang hờ hững. Chỉ có hắn biết, hắn đang lo lắng cho
nàng! Từ khi nàng mất trí nhớ đến nay, sự thay đổi của nàng quá lớn, đến nỗi
làm cho lòng hắn cũng thay đổi, ngay cả lý trí của hắn cũng không thể phân tích
được nguyên nhân, tâm hắn ngày càng không khống chế được.

Sau đó, bọn
họ cùng nhau lên thuyền, mười mấy tên kéo thuyền phải cố hết sức mới kéo được
cho thuyền chạy.

Cừu Dận Khang
chú ý tới nét mặt xem thường của nàng, nhịn không được hỏi: “Đang nghĩ gì vậy?”

“Người nghèo
khổ làm ra tiền thật là cực, chỉ có thể dựa vào sức lao động và thân thể, vậy
mà số tiền nhận được không bằng gì cả, người có tiền lại có thể nhẹ nhàng khoan
khoái, đúng là thế gian.”

Tạ Nguyên
Lãng đứng bên tay phải của nàng, dĩ nhiên cuộc nói chuyện này cũng lọt vào tai
hắn. “Thế gian vốn không công bằng rồi, nhưng chằng phải ông trời đã sắp đặt
hết rồi sao?”

Hạ Mẫn Nhi
cười với hắn.”Cũng đúng.”

Nàng cười với
hắn ta, thậm chí trước mặt hắn, nàng còn cười với Nguyên Lãng rực rỡ như vậy?!
Lòng ngực Cừu Dận Khang không khỏi buồn bực. “Ta đi xử lý chút chuyện.” Sau đó
lạnh nhạt bỏ đi.

Nàng quay đầu
lại, nhìn chằm chằm bóng lưng to lớn của ai kia, “tên kia đang tức giận cái gì
vậy?”

“Ngươi biết
hắn đang tức giận?” Lần này lại là Tạ Nguyên Lãng kinh ngạc.

“Dĩ nhiên, cả
người bốc hỏa, giọng điệu lạnh như băng nhưng lại ẩn ẩn lửa điện, không cần
nhìn, chỉ cần nghe thôi ta cũng biết hắn đang kỳ quặc đến mức nào!”

Tuy nàng nói
rất dễ hiểu nhưng Tạ Nguyên Lãng lại cảm thấy khó chịu trong lòng. Người ngoài
đều biết Cừu Dận Khang luôn luôn tỉnh táo, hiếm khi bày tỏ hỉ nộ ái ố ra ngoài,
cho nên mọi người mới gọi hắn là Cừu Gia, thân là bạn thân nhiều năm, đoán được
tâm tư trong lòng Cừu Dận Khang không phải là chuyện khó, nhưng chỉ những người
thân quen lâu năm mới biết được.

Hắn biết, lúc
trước tình cảm giữa Hạ Mẫn Mẫn và bạn tốt không được tốt lắm hay nói cách khác,
Hạ Mẫn Nhi trước mắt này, chỉ dùng một thời gian ngắn đã có thể hiểu rõ tính
cách của bạn tốt?!

“Nguyên Lãng,
chúng ta đừng đứng mãi ở đây nữa, ngươi dẫn ta đi thăm quan đi.” Nàng hưng trí
nắm tay hắn đi đến trước khoang.

Chiếc thuyền
rồng này vừa dài lại vừa cao, tầng cao trên nhất là đình đài, còn hai tầng ở
phía dưới, một tầng màu xanh rực rỡ, rường cột chạm trổ, bọn hạ nhân ở tầng thứ
nhất, tầng trên là dành cho khách, khách quý thì ở tại tầng thứ hai xa hoa cao
quý, quả thực giống như một hoàng cung đặt trên nước vậy, đây chính là nơi mà
Cừu Gia dùng để tiếp đón các thương gia phú thương, có thể nói như một nhà
khách tư nhân ở hiện đại.

Trong thời
gian nửa chung trà, sáu tên lái tàu đã bắt đầu khởi hành.

Trên thuyền
có một phòng khách, đã sớm được đặt đầy các món ngon, có người còn có nha hoàn
xinh đẹp ở bên cạnh, hầu hạ bất cứ khi nào cần.

Chỉ là Hạ Mẫn
Nhi và Tạ Nguyên Lãng vào trễ một chút, hai anh em Nguyên gia đã chuyển cặp mắt
dê xồm lên người nàng.

Lông mày nàng
nhíu lại. Hai người này, ngươi thì vẻ mặt đắm đuối, người thì vừa nhìn nàng vừa
nuốt nước miếng, thật đáng ghét!

Tạ Nguyên
Lãng và Cừu Dận Khang bàn bạc cùng anh em Nguyên gia xong rồi, mời bọn họ ngồi
xuống, cũng mời nàng ngồi xuống.

Nàng gật đầu,
ngồi giữa Cừu Dận Khang và Tạ Nguyên Lãng, mặc dù vị trí này không tệ nhưng lại
phải đối diện với hai anh em họ Nguyên kia.

Hai anh em
này liên tiếp hỏi nàng những câu không liên quan gì đến chủ đề, Tạ Nguyên Lãng
không sợ phiền phức, cũng liên tục trả lời thay nàng, chỉ có Cừu Dận Khang là
không nói một tiếng, im lặng ngồi ăn, uống rượu.

Hắn biết rõ
chuyện hôm nay nói vốn không phải là làm ăn gì cả, anh em họ Nguyên vốn chẳng
có tài kinh doanh, chỉ là đời trước may mắn để lại cho một cái mỏ chưa khai
thác, nếu không phải loại đá đó rất được người ngoại tộc yêu thích, hắn thật sự
cũng không có hứng thú với việc này,

Sau khi
Nguyên Tiệp biết được nguyên nhân hôm nay Hạ Mẫn Nhi ngồi ở đây, lập tức vỗ
ngực bảo đảm, “giang Đô đệ nhất mỹ nhân muốn làm ăn buôn bán với chúng ta, dĩ
nhiên không thành vấn đề.”

Vẻ mặt Nguyên
Chính như lại muốn nuốt sạch nàng, vỗ vỗ cằm cười tà, “đúng vậy, chỉ cần mỹ
nhân uống hai ly rượu, nhảy một điệu thì mỹ nhân muốn cái gì, hai em ta đều có
thể cho ngươi cái đó, thậm chí là…”

Cừu Dận Khang
đặt ly rượu xuống, nhăn nhó nhìn hai người. “Dù nói thế nào đi nữa thì nàng
cũng từng là vợ trước của ta, có phải hai người nên châm chước cho nàng không?”

Hắn giải vây
giúp nàng sao? Hạ Mẫn Nhi liếc trộm hắn một cái, lúc này mới phát hiện vẻ mặt
của hắn rất lạnh lùng.

Tạ Nguyên
Lãng luôn giỏi về việc giao tiếp, mặc dù hai người này đang gián tiếp sàm sỡ
nàng nhưng hắn vẫn cười cười, “hai vị uống quá chén rồi, chuyện làm ăn chỉ là
nàng nói đùa cho vui thôi.”

Mặc dù gật
đầu nhưng trong lòng nàng cảm thấy thật không thoải mái. Xem nàng như hầu rượu
sao?

Nàng đột
nhiên cúi đầu, nhanh chóng ăn một vật gì đó.

“Sặc!” Trừng
mắt, nàng bị nghẹn thức ăn, lấy tay vỗ vỗ ngực..

Tạ Nguyên
Lãng thấy thế, vội vàng rót chén trà cho nàng, nàng nhận lấy, vừa uống được một
hớp, nàng bỗng ngẩng đầu lên, “Phốc” một tiếng, đồ ăn đồ uống trong miệng nhanh
chóng bị phun ra, hai anh em ở giữa không kịp phản ứng, thế là nhận được đầy
nước từ miệng nàng.

“Khụ… Thật…
Thật… xin lỗi… Đột nhiên… Lại sặc… Cổ họng hơi ngứa… Nhất thời không nhịn
được…” Hốc mắt nàng ửng hồng, sợ run lên.

Con ngươi đen
thâm thúy của Cừu Dận Khang nhìn thẳng vào nàng, giọt nước mắt to như hạt đậu
lăn xuống, tim của hắn thắt chặt lại, hắn rất muốn ôm nàng vào trong lòng an
ủi, nhưng anh em họ Nguyên lại nhanh hơn hắn một bước, nhanh chóng vây quanh
nàng.

“Không sao,
không sao, ngươi đừng sợ… Chúng ta không có tức giận.”

“Đúng vậy, đi
rửa mặt rồi thì không sao nữa.”

Hai anh em ta
một câu ngươi một câu, thấy nàng rơi lệ lập tức thi nhau an ủi. Không còn cách
nào, mỹ nhân thì phải được ưu đãi, nếu là xấu nữ, không bị đánh một trận thì
còn gì là mặt mũi?

Tạ Nguyên
Lãng suýt nữa không nhịn được cười. Đúng là một cô gái đáng yêu! Hắn lại trầm
luân vào tình cảm của nàng thêm rồi. Hắn nhíu mày, giấu đi nụ cười rồi mới đứng
dậy, chào hỏi hai anh em một tiếng rồi cùng đi rửa mặt.

Trong phòng
khách, mấy nha hoàn vội vàng sắp xếp lại bàn ăn hỗn độn, Hạ Mẫn Nhi nói một
tiếng “Phiền toái” rồi chạy vọt ra ngoài.

Cừu Dận Khang
cũng vội vàng chạy theo nàng đi ra ngoài, vốn còn tưởng nàng đang đau lòng
nhưng khi chạy đến bên cạnh, hắn lại phát hiện nàng đang bật cười!

Mặt hắn biến
sắc, “Ngươi cố ý!”

Chết tiệt,
hại hắn suýt nữa lao đến an ủi nàng, còn muốn ôm nàng - trời ạ! Ngay cả hắn
cũng bị kỹ thuật diễn của nàng che mắt!

Hạ Mẫn Nhi
nhịn không được nữa, nước mắt lã chã chực rơi còn miệng thì cười không ngừng, “đúng
vậy, ai bảo bọn họ lại làm những việc hèn hạ đó làm gì?!”

Hắn không nói
nhìn nàng. Lúc này nên có tâm trạng gì đây? Vừa rồi nàng khóc, hắn thấy lo
lắng, bây giờ nàng cười, hắn cũng muốn cười theo? Khi nào thì nàng đã có thể
điều khiển tâm trạng của hắn rồi?

“Ngươi không
sợ bọn họ tức giận?”

“Thì sao? Có
ngươi ở đây mà.” Nàng không chút suy nghĩ nói.

Cừu Dận Khang
kinh ngạc nhìn nàng, một cảm giác vui sướng nhảy lên trong tim. Thật là kỳ lạ!

Nàng cũng
thấy buồn bực, sao nàng lại nói ra một cách thuận miệng như vậy chứ?! Nhưng
nghĩ lại thì có hắn ở đây, nàng cảm thấy rất an toàn. Không đúng! Mấy hôm trước
hắn còn cường hôn nàng mà…

Bốn mắt vong
tình nhìn nhau, nàng có nghi ngờ, hắn cũng có…

“Không tệ
lắm, xem ra hai người vẫn còn cơ hội hợp lại nha! Trong mắt đều có nhau, không
nhìn thấy người khác.”

Âm thanh của
Tạ Nguyên Lãng đột nhiên vang lên, nhưng giọng điệu đầy mùi chua, Cừu Dận Khang
và Hạ Mẫn Nhi vội vã dời tầm mắt sang chỗ khác, giống như có tật giật mình.

“Đừng có nói
nhảm!” Gương mặt nàng không khỏi đỏ lên, trái tim đột nhiên nhảy dựng lên, nhịn
không được hung hăng trừng mắt nhìn hắn, nhưng hai người nam nhân này đứng cạnh
nhau đúng là xuất sắc, một người tuấn vĩ phi phàm, một người ôn nhu dịu dàng.

“Thân là bạn
tốt của Dận Khang, dựa theo ánh mắt vừa rồi của hai người, ta đoán hai người sẽ
ân ân ái ái đến già đấy.” Tạ Nguyên Lãng bây giờ mới phát hiện mình dối trá đến
thế nào, rõ ràng hắn rất ghen tỵ, nhưng lại có thể nói thoải mái như vậy

“Ngươi đang
chúc phúc sao?” Hạ Mẫn Nhi nhíu mày hỏi.

“Dĩ nhiên!”
Tuy nói như thế nhưng tim hắn lại thắt chặt lại, thật là đau quá.

“Xin nhờ! Ta
nhớ ta đâu có kết thù gì với ngươi, có cần phải nguyền rủa ta ác độc như vậy
không?”

Đây là nguyền
rủa?! Tạ Nguyên Lãng kinh ngạc nhìn nàng, nhưng một giây sau, ánh mắt hắn như
mỉm cười. Đáp án này đúng là sung sướng, làm cho hắn còn đang chìm trong đau
khổ buồn bã lại được phủ đầy ngọt ngào rồi

Dĩ nhiên, cảm
giác của người còn lại thì không tốt là bao. Hợp lại với hắn mà gọi là nguyền
rủa sao?! Nét mặt Cừu Dận Khang sa sầm lại, “ban đầu là ngươi làm phiền ta
không dứt, ngay cả chuyện hù dọa bà nội ta ngươi cũng làm, không phải vì muốn
tiếp tục làm vợ chồng với ta sao, bây giờ lại…”

“Đó là còn
chưa suy nghĩ kỹ!” Hạ Mẫn Nhi đáp rất dứt khoát, sau đó lại nhìn lên trời,
“Những chuyện đó đối với ngày hôm nay đã chết rồi, cuối cùng cuộc đời của ta
cũng có thể tìm được ánh thái dương.”

Đúng là một
buổi nói chuyện rất có độ sâu! Tạ Nguyên Lãng quả thực rất muốn lớn tiếng la
lên tán thưởng mình.

Cừu Dận Khang
khó có thể tin nhìn nàng. Nếu không phải chính tai nghe được, hắn thật sự sẽ
không tin những lời nói đầy triết lý đó được phát ra từ chính miệng nàng.

Mà hắn thì
sao?

Giờ phút này,
nàng đắm chìm dưới ánh nắng mặt trời, cả người đều tỏa sáng, kể cả đôi con
ngươi rạng rỡ, làn da nõn nà trắng tuyết, đôi môi anh đào khẽ nhếch lên… Nàng
đẹp đến mức không thể tin được, đẹp đến mức làm hắn không thể dời tầm mắt đi,
cũng làm lửa giận trong lòng hắn biến mất.

Bầu trời xanh
thật là đẹp! Hạ Mẫn Nhi cười một tiếng. Đúng vậy, cả cuộc đời nhất định phải
nhìn thấy thật nhiều cảnh đẹp, nếu không thì sẽ uổng cả cuộc đời! Nàng đột
nhiên cảm thấy toàn thân mình tràn đầy năng lượng, ông trời để nàng sống ở đây,
có lẽ là đã sắp xếp hết rồi!

Quyết định,
nàng phải tìm một công việc thật tốt, sống thật tốt ở cổ đại này, nếu một ngày
nào đó tỉnh lại, phải trở về thế kỷ hai mốt, nàng cũng sẽ không nuối tiếc.

“Đúng! Cố
gắng lên!”

Vừa nghĩ như
vậy, nàng vui sướng la hét lên, không ngờ chiếc thuyền đột nhiên mất thăng
bằng, làm nàng bị hụt ba bước, suýt nữa té ra ngoài thuyền, cũng may hai người
kia nhanh chóng lao về trước, kéo cánh tay nàng lại, kịp thời cứu nàng.

Hai nam nhân
bốn mắt nhìn nhau, người nào cũng nhíu mày lại, sắc mặt Cừu Dận Khang căng
thẳng, ánh mắt cực lạnh, Tạ Nguyên Lãng thì không sợ nhìn thẳng. Không khí đang
tốt đột nhiên trở nên nghiêm trọng, ngay cả Hạ Mẫn Nhi ở giữa cũng thấy không
được tự nhiên.

“Ặc, cảm ơn.
Sao tự nhiên thuyền lại bị nghiêng vậy?”

Nàng lúng
túng rụt tay khỏi hai cánh tay kia, đi đến trước thuyền, giả vờ nhìn xem, lúc
này mới phát hiện dưới kênh đào có rất nhiều công nhân.

“Đoạn kênh
đào này đang xây dựng, không thể đi tiếp nữa nên mới quay lại.” Cừu Dận Khang nhàn
nhạt giải thích.

Tạ Nguyên
Lãng nói rõ, “đúng vậy, triều đình đang cho xây cất lai những đoạn kênh ở
Trường Giang, gây ảnh hưởng cho không ít thương gia, các nhà trọ đều phải đóng
cửa, thậm chí còn phải chuẩn bị bán nhà, tìm chỗ khác ở.”

Khó trách!
Nàng gật đầu, nhưng quay đầu lại, phát hiện hai nam nhân kia vẫn đang nhìn
nhau.

“Ặc, ta muốn
xuống thuyền trước.”

Sống cho đến
bây giờ, Hạ Mẫn Nhi mới phát hiện mình là người nhát gan đến thế. Càng kỳ lạ
hơn, nàng thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ là có một không khí tội
ác đang bao trùm lên nàng, làm nàng thấy không được thoải mái mà thôi.

Haizzz, chút
hứng thú lên thuyền đi chơi cũng mất rồi, ngay từ lúc anh em họ Nguyên bỏ đi
thì đáng lý ra nàng nên đi về trước rồi.

“Giải thích?
Một câu ‘Nàng là mẹ của con ta’ làm anh em họ Nguyên hiểu ngươi là của hắn,
không được hỏi những chuyện liên quan đến ngươi nữa. Nhưng chẳng phải hắn không
thích Đào Nhi sao? Sao lại nói như vậy.”

“Trời mới
biết được!”

Hai câu này
là ngày hôm sau, Tạ Nguyên Lãng nói với nàng, nhưng nàng rất muốn biết, sau khi
nàng bỏ đi, hai người có tiếp tục trừng mắt to mắt nhỏ nữa? Hay là làm gì khác?

Cho dù nàng
nói bóng nói gió, Tạ Nguyên Lãng cũng chỉ nói là anh em họ Nguyên đã đi rồi,
cho nên, bọn họ cũng không cần ở lại nữa. Hiển nhiên là hắn không muốn nói cho
nàng nghe.

Trên thực tế,
một dòng nước ngầm mãnh liệt đang len lỏi vào trong bọn họ, nhưng nhờ lý tính
và tự chủ, hai người không vì vậy mà phá đi tình nghĩa nhiều năm, nhưng cũng cố
ý tránh không nói đến chuyện này.

Mấy ngày liên
tiếp, Cừu Dận Khang không hề xuất hiện trước mặt nàng nữa, nàng nghe Tạ Nguyên
Lãng nói, hắn đang điều tra chuyện làm tiền giả, vì vậy nên có hơi bận rộn một
tí.

“Tiền giả?”
Được hắn giải thích rõ, Hà Mẫn Nhi mới hiểu đây là một tập đoàn in tiền giả ở
cổ đại. “Chẳng phải đây là chuyện của quan phủ sao?” Hừ, tại sao nàng lại lo
lắng cho tên kia chứ?

“Quan phủ
cũng đang điều tra nhưng hắn nhất quyết tự mình đi bắt tội phạm.”

Không ngờ
quan lại ở cổ đại cũng có tiền lệ “thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện”!
Khó trách sao trong các quyển sách về lịch sử có không ít những anh hùng nghĩa
hiệp hay các tên tội phạm gian manh, xảo trá.

Nhưng mặc kệ
thế nào, bây giờ mỗi ngày nàng sống rất bình yên, ngày nào cũng chơi đùa với
Đào Nhi, còn không thì chạy đi khắp nơi, xem xem có chỗ nào để giúp đỡ không!

Chỉ như vậy
sao? Nàng chỉ cần sống như vậy thôi à?

Hạ Mẫn Nhi
vừa nghĩ vừa đút cháo cho Đào Nhi ăn, những bông hoa nở đầy trong vườn rồi lại
héo úa đi, thật là phí phạm.

Tiểu Vũ nói
đó gọi là hoa quỳnh, sau đó lại so sánh về vị trí địa lý của Giang Tô, nàng
thật hoài nghi, không biết có phải mình đang ở Dương Châu hay là trong bài thơ
của Lý Bạch ca đây!

Chờ đã! Nàng
bỏ cái thìa đang đút cho Đào Nhi xuống, mà Đào Nhi vẫn há to miệng ra.

Nếu như xác
định Giang Đô là Dương Châu xưa kia, vậy không phải trên sách sử từng viết một
đoạn, Dương Châu bởi vì kênh đào khai thông mà hai thành nam bắc bị chuyển vận,
mà lúc này, kênh đào lại đang được xây dựng!

Nàng trừng
mắt nhìn. Giống như có một suy nghĩ quan trọng gì đó đã quên mất, nghĩ, nghĩ
xem nào…

Nhưng Đào Nhi
lại không nhịn được, tự cầm cái muỗng lên đút vào miệng, nhìn thấy nó bĩu môi
bĩu má, nàng nhịn không được bật cười, suy nghĩ quan trọng cũng bị cắt đứt.

“Hạ cô
nương.” Trịnh bà bà cầm cây chổi, vẻ mặt lúng túng gọi nàng.

Hạ Mẫn Nhi
lúc này mới nhìn thấy bà, “A, bà đứng bên cạnh cháu nãy giờ rồi sao? Cháu không
chú ý, thật xin lỗi!”

“Không có
gì,” Trịnh bà bà vội vàng lắc đầu, nhìn cô gái tốt bụng đã chứa chấp mình và
cháu nội, “à, nguyên nhân là vì cháu của ta, nó rất thích ăn cháo do cô nấu,
nhưng ta biết nấu món đó rất tốn thời gian… vì vậy, có thể chỉ cho ta không?”

Nàng thản
nhiên cười, “dĩ nhiên là không thành vấn đề, trong phòng bếp vẫn còn một ít, để
cháu đi lấy cho cậu bé ăn!”

Mắt Trịnh bà
bà sáng lên, “còn nữa à?” Vừa bật thốt ra, nét mặt già nua lại ửng đỏ, “thực ra
thì đám bạn già của ta cũng rất thích ăn cháo do cô nương nấu.”

Lúc này, Tiểu
Vũ vừa lúc bưng trà bánh cùng bà vú đi lên, nghe bà bà nội như vậy cũng gật đầu
hưởng ứng: “Đúng vậy, nói đến cháo của chủ nhân thì hàng xóm láng giềng ai cũng
thích cả!”

“Đúng vậy,
mấy bà bạn của ta cũng hỏi, thật là ngại quá.” Bà vú cũng mở miệng cười.

“Được hoan
nghênh đến vậy sao?” Hạ Mẫn Nhi vui vẻ ôm Đào Nhi đang tự múc cháo lên, “Con
nghe thấy không? Mẹ nấu cháo ngon lắm đấy!” Tiếp theo, nàng linh động nói,
“Đúng rồi, vậy chúng ta mở một nhà trọ kiêm tiệm ăn luôn đi!”

“Cái gì?
Chúng ta chỉ có phụ nữ và trẻ em thôi, không tốt đâu, chủ nhân.” Cũng bởi vì đã
quá thân thiết với chủ nhân nên Tiểu Vũ nói chuyện mới không kiêng nể như vậy.

“Có gì không
tốt chứ? Dù sao chúng ta cũng từng phát cháo cho dân chạy nạn, như vậy cũng coi
như có kinh nghiệm rồi.”

Nàng nói,
Trịnh bà bà cũng vội vàng gật đầu, “đúng vậy, ta có quen một người lúc trước mở
một tiệm ăn, ta có thể đến tìm hắn để nói chuyện này.”

“Thật tốt
quá!” Vẻ mặt nàng hưng phấn.

Bọn họ bắt
đầu bàn luận chi tiết, ngay cả Đào Nhi cũng hiểu được, đôi mắt to tròn đảo
quanh, thỉnh thoảng lại cười khanh khách, có khi lại “A a… Tốt…” Giống như đang
phát biểu ý kiến vậy.

Hạ Mẫn Nhi
nhìn con trai trong ngực càng lớn càng xinh đẹp, đôi mắt cười tít lại bình yên,
“Đúng rồi, lúc đó sẽ lấy Đào Nhi làm biểu tượng cho tiệm ăn của chúng ta, để
mỗi một vị khách đến nhìn con xem rốt cuộc con có giống cha con hay không!”

Lấy con trai làm vật biểu tượng? Bọn Tiểu Vũ thấy chuyện
này hơi là lạ nhưng không thể không thừa nhận, đây cũng là một cách rất tốt.
Coi như Hạ Mẫn Mẫn đang lấy lại trinh tiết cho mình đi!

***

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3