Trêu Ghẹo Hạ Đường Thê - Chương 05

Chương 5

Cừu Dận Khang
trước khi đi công việc đã kêu xe ghé ngang qua Kim Viên, vốn định xem xem nàng
đang làm gì nhưng khi đến nơi, hắn lại thấy hối hận. Dù sao hai người cũng
không còn quan hệ gì nữa, hắn cần gì phải đến tìm nàng chứ?

Còn đang do
dự thì hắn đã nhìn nàng ôm Đào Nhi chạy khắp nơi chỉ huy, múc cháo cho dân chạy
nạn.

“Xin xếp
thành hàng, đừng làm phiền cho giao thông, cảm ơn cảm ơn.”

Làm hắn kinh
ngạc hơn, đám nạn dân kia thật sự nghe lời nàng xếp thành hai hàng, sau đó, hắn
lại nhìn thấy bà vú và Tiểu Vũ, một người thì lo múc cháo, một người thì lo đưa
tiền đến tối mặt tối mũi, không ai ở không.

Từ cửa sổ
trong xe ngựa, Cừu Dận Khang nhìn Hạ Mẫn Mẫn vừa đùa giỡn với đứa bé, vừa trò
chuyện vui vẻ cùng nạn dân, ngay cả hắn phải thừa nhận ánh mắt của nàng thật ấm
áp, ấm áp từ sâu trong đáy lòng.

Tại sao? Chỉ
đụng đầu thôi đã thay đổi nhiều như vậy sao? Hay là tự sát không thành mới hiểu
rõ giá trị của tính mạng, biết sinh mạng đáng quý nên mới thay đổi thấy rõ như
vậy?”

“Hà Bình, đi
thôi!”

Hắn ra hiệu
cho xe ngựa rồi khỏi. Không thể nhìn lại, nhưng hắn phát hiện, ánh mắt của mình
vẫn dõi theo nàng…

Kỳ lạ! Rõ
ràng đã nói là không được gặp lại nhau nữa, rốt cuộc hắn muốn thế nào?

Vốn tưởng
rằng hành động này của nàng chỉ có một ngày mà thôi, không ngờ lại kéo dài đến
năm ngày! Không biết có phải tiếng tăm đồn xa hay không mà càng ngày càng có
nhiều nạn dân chạy đến Kim Viên.

Bọn họ vừa
lạnh vừa đói, lại nghe nói nàng phát cháo, bánh bao, Tiểu Vũ còn mua quần áo
cho bọn họ mặc. Nhưng quần áo rất đáng giá, các nạn dân không dám nhận, vậy nên
nàng phát động “thu quần áo cũ”. Khích lệ mọi người giặt sạch những bộ quần áo
không mặc nữa hoặc đã cũ quyên góp cho nạn dân.

Tuy nhiên,
khi vừa phát động thì không ai tham dự cả, bởi vì ấn tượng của mọi người đối
với nàng thật sự quá kém.

Nghe nói
Nguyên Lãng có quyên góp mấy hòm quần áo cũ, còn triệu thêm người hầu trong nhà
hưởng ứng. Chủ nhân đã mở miệng thì hạ nhân đành phải nghe theo, không dám phàn
nàn gì.

Không chỉ như
thế, nếu hắn gửi phong thư bảo các quan lại địa phương không quan tâm đến, thậm
chí còn như không thấy không nghe với phong trào của Hạ Mẫn Mẫn, còn giả câm
giả điếc với nạn dân lên triều đình thì… Khoan đã!

Nếu như ngược
lại, quan địa phương mở kho lúa giúp cho nạn dân khó khăn, dĩ nhiên Tạ Nguyên
Lãng sẽ nói những lời tốt hơn.

Trên thực tế,
Nguyên Lãng căn bản không hề đưa thư cho cha, dù sao thì quan lại địa phương
cũng chỉ là một cánh cửa, vừa nói bóng nói gió chút thôi thì bọn họ đã khẩn
trương rồi. Mặc dù quan phủ đã nhúng tay vào nhưng hoạt động bố thí của Hạ Mẫn
Mẫn vẫn chưa dứt.

“Có còn hơn
không mà.”

Lúc này, ánh
mặt trời rực rỡ, một câu nói của Hạ Mẫn Mẫn càng làm lòng hắn thêm ấm áp hơn.

“Ta tin, ta
tin ngươi thật sự xuất phát từ chính tấm lòng, ta cảm thấy ngươi càng lúc càng
xinh đẹp, mặc dù ngươi ăn mặc rất giản dị, ngay cả một cái trang sức cũng không
có.” Hắn không biết nịnh nọt, thậm chí còn khinh thường điều này nhưng bây giờ,
hắn lại muốn dùng mọi tính tình có được để ca ngợi nữ nhân này.

Nhưng nhìn
gương mặt tuấn tú sa sầm của bạn tốt đang đi vào đại sảnh của Kim Viên, hắn
biết những câu ca ngợi kia nên tìm lúc khác để nói.

Cừu Dận Khang
dĩ nhiên cũng không thấy bất ngờ lắm khi gặp bạn tốt ở chỗ này. Thuộc hạ của Đỗ
tổng quản ở Kim Viên báo cáo với hắn, mỗi ngày Tạ Nguyên Lãng đều đến đây!

“Ta có việc
muốn nói riêng với nàng.” Hắn nhìn bạn tốt nói.

Hắn biết
giọng điệu của mình không tốt nhưng khi vừa bước vào, mấy nạn dân ở bên ngoài
cứ mở to mắt nhìn hắn, giống như nhìn thấy kỳ trân dị thú gì vây! Hắn đã buồn
bực lắm rồi, vừa bước vào phòng liền thấy tuấn nam mỹ nữ bọn họ vừa nói vừa
cười, gương mặt dáng vẻ đều phối hợp với nhau, lồng ngực của hắn trong nháy mắt
như bốc cháy vậy.

Tạ Nguyên
Lãng gật đầu, đứng lên, nhìn bạn tốt trước rồi quay lại nhìn Hạ Mẫn Nhi, nhếch
mày lên giống như đang hỏi nàng, có thể ứng phó một mình với nam nhân đang bốc
hỏa đầy mình thế này không?

Nàng cười một
tiếng, trừng mắt nhìn, ý bảo không thành vấn đề.

“Các người có
cần ‘liếc mắt đưa tình’ trước mặt ta vậy không?” Cừu Dận Khang thật sự không
vui, là vô cùng không vui. Hai người này đang khoe với hắn, trong mắt chỉ có
hai người họ thôi sao?

“Nguyên Lãng,
ngươi đi trước đi! Thật sự cảm ơn ngươi.” Hạ Mẫn Nhi không để ý đến hắn, chỉ
vui vẻ phất tay cảm ơn bạn tốt. Biết hắn là con của Lại bộ Thượng Thư nàng rất
kinh ngạc, nhưng cũng phải cảm ơn vì hắn đã giúp đỡ nàng rất nhiều.

“Không cần
khách sáo, Hạ Mẫn Nhi!” Tạ Nguyên Lãng cũng cười một tiếng, vỗ vỗ vai bạn tốt,
“thả lỏng đi, hơn nữa, ngươi cũng nên kinh ngạc về những gì nàng đã làm.”

“Hừ, kiên
quyết lấy cho đã rồi bây giờ lại quăng tiền của ta đi, đáng tự hào lắm à?” Hắn
châm chọc hỏi ngược lại.

“Ít nhất cũng
là để làm từ thiện.” Mỉm cười liếc nhìn nàng lần nữa rồi rời khỏi.

Tạ Nguyên Lãng
vừa đi, không khí lập tức nghiêm trọng lại.

Nhưng cũng
chỉ trong nháy mắt, Cừu Dận Khang trào phúng bằng giọng đầy vị chua, “Nguyên
Lãng? Hạ Mẫn Nhi? Hai người đúng là thân mật!”

Thật kỳ lạ,
mỗi lần ở cùng hắn, nàng đều cảm thấy không được tự nhiên! Hạ Mẫn Nhi hít sâu
một cái, cố ý quên đi cảm giác kỳ lạ, “đó là đương nhiên, Cừu Gia.”

Nàng cố ý làm
hai người trở nên xa lạ, ai bảo hắn không chịu gọi nàng là “Hạ Mẫn Nhi”, thà
dứt khoát như Nguyên Lãng, tôn trọng cái tên mới của nàng, bởi vì nàng đã có
cuộc sống, tính cách mới.

Nghe vậy, con
ngươi đen của Cừu Dận Khang thoáng chốc sa sầm lại, nhìn chằm chằm khiêu khích
trong mắt nàng, “được, dù sao ngươi và Nguyên Lãng cũng không để ý đến ánh mắt
của người khác, ta cần gì phải nhiều chuyện chứ? Ta chỉ muốn biết ngươi rốt
cuộc đang làm gì?”

“Ngươi không
thấy à?”

Hắn hỏi như
thế làm nàng cảm thấy buồn cười. Nàng cũng lười trả lời, đi ra khỏi phòng, nhìn
những người dân chạy nạn đang ngồi trong viện, bọn họ vừa nhìn thấy nàng liền
gật đầu cười một cái, nàng cũng gật đầu cười trở về.

Cừu Dận Khang
cũng cùng đi ra, gương mặt tuấn tú căng thẳng lại, chỉ nói: “Ngươi muốn làm
việc thiện thì ta không có ý kiến gì, nhưng mơ tưởng đến chuyện có thể lấy được
gì từ ta nữa thì ngươi đừng nghĩ đến.”

“Xin nhờ, chẳng lẽ ta muốn à?” Nàng trực tiếp nói.

Con ngươi đen lãnh đạm dò xét nàng. Nữ nhân này chẳng lẽ
không hiểu hắn đang nhắc nhở nàng, quan tâm nàng, mọi việc nên làm theo khả
năng, dù sao nàng cũng chỉ là một người đàn bà, cung cấp đồ ăn, quần áo cho đám
nạn dân này, nàng có biết có mấy tòa núi vàng bạc cũng không đủ cho nàng không?

Thấy hắn không nói nữa, nàng bĩu môi, “ta biết rồi, vẫn
như lần trước, trong ấn tượng của ngươi, ta là một nữ nhân tham lam. Nhưng
ngươi không chịu cũng được, chịu cũng được, nhưng ta đã thay đổi, cho nên, có
một số việc ta sẽ trở nên rất rộng lượng, ví dụ như tiền.”

Nàng nhìn các nạn dân đang vui vẻ ăn cháo, loại cháo kia
là do một đầu bếp ở khách sạn năm sao đặc biệt chỉ dạy cho nàng, chắc là rất
đặc biệt đây! Nếu hầm nước cốt xương trước mấy canh giờ, sau đó bỏ thêm một ít
rau cỏ vào một lúc rồi mới bắt đầu nấu cháo thì hương vị sẽ ngon hơn, đậm đà
hơn.

Cừu Dận Khang nghi hoặc nhìn nàng. Nét mặt của nàng vừa
vui vẻ, vừa đắc ý lại vừa kiêu ngạo, đôi mắt linh động kia tỏa sáng, làm người
ta bị cuốn hút vào.

Nàng đột nhiên cảm giác được có hai ánh mắt sắc bén đang
dò xét nàng. “Sao lại nhìn ta như vậy? Do ta xinh đẹp quá hay trên đầu đột
nhiên mọc cánh?”

Nhìn vẻ mặt khó hiểu của người này, nàng lắc đầu, xoay
người chạy vào bên trong, không ngờ hắn vẫn chạy theo kịp.

Hạ Mẫn Nhi bỗng dưng dừng bước lại, vẻ mặt khó chịu nhìn
hắn, “ngươi đi có được không? Tiểu thư ta rất bận rộn!”

Dĩ nhiên hắn biết, nàng không ưa hắn, nhưng hắn lại không
cách nào ngăn cản được hai chân của mình, thậm chí…

“Ngươi nói chuyện thật thô lỗ.” Chết tiệt, điều này có
dính dáng gì đến hắn chứ? Hắn chưa từng cảm giác được mình ngu ngốc như vậy!

Nói chuyện thô lỗ? Xin thưa, bởi vì nàng không phải là
người cổ đại, được chưa?!

Nàng tức giận nhìn chằm chằm hắn, hắn cũng nhìn nàng, không
khí giữa hai người trở nên khá dần.

“Lần này ta đến đây chỉ muốn hỏi ngươi, ngươi muốn làm
người tốt bao nhiêu? Trong Kim Viên không có bất kỳ người hầu nào, ngươi lại mở
rộng cửa, cho bọn họ tùy tiện vào…”

Nàng nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, “bọn họ là dân chạy
nạn, chỉ có hai bàn tay trắng, bọn họ cũng có tự ái, nếu như theo lời ngươi nói
thì chẳng phải Kim Viên là nơi dơ bẩn tột cùng hay sao? Hay là đồ vứt bỏ? Không
có! Thưa Cừu Gia!”

“Nhưng nên đề phòng.”

Tuy là hảo ý nhưng khi lọt vào tai nàng lại trở nên rất
chói tai. “Ta nhìn người không như ngươi, ta biết bọn họ đều là người tốt.”

Nàng vừa nói vừa đi đến phòng bếp, lấy một túi than đá
rồi ngồi xổm xuống, không quan tâm đến tay có bẩn hay không, trực tiếp lấy than
đá ra rồi ném thẳng vào đống lửa

Thật là, có cần phải giội nước lạnh khi nàng đang vui vẻ
không?

Hai tròng mắt của Cừu Dận Khang híp lại, nhìn bàn tay như
ngọc như nàng dính phải vệt đen, nhưng vẻ mặt của nàng lại không hề thay đổi…

Người này làm bằng gỗ sao? Nàng tức giận ngẩng đầu hỏi hắn,
“rốt cuộc ngươi muốn nhìn đến lúc nào? Ta không phải là đoàn xiếc đang biểu
diễn, không có bán vé cho ngươi!”

“Cái gì?” Sao nàng toàn nói những gì hắn không hiểu thế?

Aizzz, nhìn cũng biết hắn không hiểu. “Có phải trả lời
xong vấn đề của ngươi, ngươi sẽ rời khỏi hay không? Tốt, bởi vì ta không muốn
bị người ta khinh thường, bị yêu ma quỷ quái vây quanh nữa được chưa?!”

“Cái gì?”

“Aizz, tóm lại chỉ là muốn để người ta thay đổi cách nhìn
về ta, còn nữa, khi con ta lớn lên, ta không mong có người sẽ chỉ vào mặt nó
nói, mẹ ngươi hồng hạnh vượt tường, mẹ ngươi kém cỏi như thế nào, còn về phần
cha nó…”

Nói đến đây, nàng thật sự nhịn không được hung hăng trừng
mắt nhìn hắn. Mấy ngày nay ở cùng Đào Nhi suốt, nàng có nhiều cơ hội để nhìn
từng hỉ nộ ái ố của nó, nhiều nét mặt giống hệt hắn như đúc, còn bảo không phải
con của hắn ư?!

“Ngươi đang trừng ta sao?!” Hắn thật sự bị nàng làm cho
hồ đồ. Người nói lý đáng lẽ ra phải là hắn nhưng tại sao càng nói, càng giống
như nàng là người chất vấn, thậm chí còn nói rất có lý lẽ nữa chứ?!

“Không phải sao? Mọi chuyện đều do người lớn làm, đứa bé
là vô tội.”

Nàng đã hỏi bà vú, khi lần đầu tiên bà vú nhìn thấy Đào
Nhi là có thể xác định nó là con của Cừu Gia, chỉ tiếc trong lòng người nào
cũng bác bỏ điều đó, lại thêm Tằng Dĩ Tuyền khiêu khích, rõ ràng là một sự thực
nhưng lại bị chính sự chủ quan của mỗi người che đi mất.

Cho nên, vốn là rất giống nhưng càng nói, càng không thấy
giống.

Cừu Dận Khang nhếch môi, nhìn rõ sự khiển trách trong mắt
nàng, hỏi ngược lại: “Đào Nhi không may mắn là do ai? Ngươi còn dám lên tiếng
dạy dỗ ta?!”

“Đúng, là do ta!” Nhưng là vì không thể chịu đựng được
người ta nhục nhã! “Nhưng ta muốn ngươi, ngươi không nhận Đào Nhi, sau này nhất
định sẽ hối hận, bởi vì dưới sự dạy dỗ của ta, nó nhất định sẽ trở thành người
nam nhân giỏi nhất!”

“Tại sao chứ? Nó có phải con của ta không, ngươi cũng
không nói cho ta biết?”

“Ngươi – thôi, coi như là ta nhiều chuyện đi. Nếu ngươi
cứ dùng ánh mắt xa lạ đó nhìn Đào Nhi, sẽ có ngày ngươi phải hối hận vì hành
động của mình!” Nàng lắc đầu, “tóm lại, ta sẽ dạy dỗ nó thật tốt, đến lúc đó
ngươi đừng hòng đoạt nó đi.”

“Ngươi đang cảnh cáo ta ư? Hay là đang khiêu khích?” Hắn
càng nghe càng cảm thấy chói tai.

“Không phải, ta chỉ nói cho ngươi biết quyết tâm của ta.
Còn nữa, ta rất bận rộn, không rảnh để tiếp chuyện ngươi, ngươi còn đứng đây
làm gì? Chẳng lẽ còn muốn vợ trước như ta đưa ngươi ra tận cửa sao?” Hai tròng
mắt nàng như nổi lửa, trên mặt viết rõ “Ngươi thật chướng mắt”.

Cừu Dận Khang nổi trận lôi đình, “đúng rồi, ngươi không
rảnh, ngươi rất bận nhưng lại rảnh rỗi cười nói với Nguyên Lãng, lại muốn nhanh
chóng đuổi ta đi, ngươi cứ coi tiền như rác đi, dù sao thì cho dù ngươi có đến
tìm ta xin tiền, ta cũng không cho!”

Hắn tức giận, giận nàng xem nặng bên này xem nhẹ bên kia,
giận nàng thân thiện với Tạ Nguyên Lãng, lại hoàn toàn không phát hiện giọng
điệu của mình chua chát bao nhiêu.

Hạ Mẫn Nhi cũng nổi giận, căn bản không phát hiện được
gân xanh trên mặt Cừu Dận Khang, chỉ biết mình đang bị làm nhục.

Nàng nổi giận đùng đùng, đứng lên chiếc ghế cao, để tầm
mắt hai người ngang thẳng nhau, hai tay nàng chống nạnh, tức giận nói: “Cho dù
đúng thì sao? Đó cũng là chuyện của nhà ta! Còn ngươi, ở nhà ăn no rồi không
biết làm gì à? Ở Hoài Viên không phải có một đống mỹ nhân đang chờ ngươi, bà
nội của ngươi đang chờ ẵm cháu đấy sao? Chi bằng trở về đó khai chi tán diệp.”

“Ngươi câm mồm cho ta!” Càng nghe càng không lọt lỗ tai

“Tại sao ta phải câm mồm? Loại người như ngươi ─ a!”

Hạ Mẫn Nhi khó có thể tin trừng to mắt, nhìn Cừu Dận Khang
càng lúc càng đến gần, mạnh mẽ cắn mất đôi môi của nàng. Nàng biết nàng nên
giãy dụa, nên đẩy hắn ra, nhưng… hắn càng xâm nhập vào, nàng càng cảm thấy mềm
yếu vô lực.

Cảm giác gì thế này? Tim đập càng lúc càng nhanh, hô hấp
càng lúc càng dồn dập, còn nữa, hắn là nam nhân, sao môi hắn lại mềm như vậy
chứ? Sao lưỡi hắn lại nóng như vậy chứ? Nàng đành khép mắt lại, để mặc hắn muốn
làm gì thì làm.

Cừu Dận Khang cũng không biết vì sao mình lại hôn nàng.

Chỉ biết là những lời nàng vừa nói hắn không thích nghe,
chỉ biết là đôi môi anh đào nhỏ nhắn của nàng cứ mở ra khép lại trước mắt hắn,
chỉ biết là hắn nên che môi nàng lại, ngăn cản không cho nàng nói những câu mà
hắn không thích nghe nữa; mà hắn, cũng rất muốn thử tư vị của đôi môi này…

Trời ạ! Hắn không biết chỉ vì một nữ nhân mà dục hỏa
trong người lại bị gợi lên như thế, nhịn không được ôm nàng vào trong lòng, để
thân thể mềm mại của nàng dính sát vào cơ thể cứng như đá của hắn, dùng hơi thở
để an ủi dục vọng không thể tiết ra.

“Chủ nhân, hết cháo ─” Tiểu Vũ đột nhiên chạy vào, vừa
nhìn thấy cảnh tượng này lập tức sợ đến ngây người.

Cừu Dận Khang buông Hạ Mẫn Nhi ra, gương mặt nhăn nhó
chạy ra khỏi phòng bếp.

“Cừu, Cừu Gia…” Phục hồi tinh thần lại, Tiểu Vũ đỏ mặt
vội vã hành lễ.

Nhưng Hạ Mẫn Nhi bị hắn hôn đến nỗi cả người mềm yếu,
ngay cả hai chân cũng mềm nhũn, hắn vừa buông tay, nàng lập tức té xuống đất.

Nghe thấy âm thanh kỳ lạ, Tiểu Vũ quay đầu nhìn lại, sợ
hãi quát to một tiếng, “chủ nhân!” Nàng vội vả chạy tới.

Nghe vậy, Cừu Dận Khang dừng bước lại, quay đầu lại chỉ
thấy gò má đỏ mê người của Hạ Mẫn Nhi, không khỏi nhìn chằm chằm vào nàng.

Nàng cũng ngây ngốc nhìn chằm chằm hắn, hiển nhiên vẫn
chưa hoàn hồn lại sau nụ hôn.

Hắn hít sâu một hơi, con ngươi đen dường như hiện lên tức
giận, lại lần nữa xoay người đi.

“Rốt, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Chủ nhân, Cừu Gia sao
lại…” Tiểu Vũ vừa ngồi xổm xuống đở nàng, vừa mắc cở nói không ra lời.

“Ta… Ta biết là được rồi!” Hạ Mẫn Nhi lẩm bẩm một tiếng,
gương mặt đỏ ửng, hơi thở nóng lên. Thật là, nụ hôn đầu của nàng sao lại bị một
người cổ đại đoạt đi chứ?

Cừu Dận Khang cảm thấy vừa nôn nóng vừa bất an. Cho dù
sau khi đi khỏi Kim Viên, hắn cố ý đi khảo sát các tiệm ăn, khách sạn, rồi mới
trở về Hoài Viên, lại tiếp tục lấy công việc ra làm, để mình bận rộn đến nỗi
không rảnh để suy nghĩ đến gương mặt Hà Mẫn Nhi bị hôn đến đỏ ửng mê người,
không thèm nghĩ đến môi của nàng mềm bao nhiêu, tư vị của nàng ngọt bao nhiêu…

Nhưng lúc này nằm trên giường, đầu óc của hắn vẫn tỉnh
táo, thân thể đau đớn vì dục vọng không được phát tiết, thật không thể tin
được, nàng lại là vợ trước của hắn!

Xấu nhất là hắn lại hiểu rõ đường cong mê người của nàng
khi cởi hết quần áo ra, mặc dù trước ngày hôm nay, hắn chưa từng có khát vọng
với nàng

Lúc trước, cho dù là gương mặt đẹp như thiên tiên của
nàng, hắn và nàng giao hợp thuần túy chỉ là vì nối dõi tông đường, khai chi tán
diệp.

Nhưng lúc này, thân thể lõa lồ của nàng cứ hiện lên trong
đầu óc của hắn, hắn không thể nào ức chế mình không nhớ về đôi môi kia, thậm
chí còn muốn vuốt ve nàng, rồi từng hình ảnh giao hợp với nàng…

Đáng chết! Lửa dục càng lúc càng nóng, hắn thở dốc một
hơi, vội vàng đứng dậy đi xuống giường, hắn tự rót cho mình một chén trà, sau
đó uống từng hớp vào bụng, hy vọng có thể dập tắt lửa dục trong người mình.

Nhưng vô dụng! Hắn mới hai mươi ba tuổi, nhưng đây mới là
lần đầu tiên cảm nhận được cái gọi là “muốn mà không có”.

“Cừu Gia? Đã ngủ chưa? Ta đã làm đồ ăn khuya giúp người
rồi đây.” Ngoài cửa truyền đến giọng nói thẹn thùng nhu nhược của Tằng Dĩ Tuyền

Con ngươi đen rùng mình. Nữ nhân không phải ai cũng giống
nhau sao? “Đi vào!”

“Dạ.”

Tằng Dĩ Tuyền Tâm vui vẻ, vội vàng xoay người lại kêu
chúng nha hoàn rời khỏi, sau đó mới nhẹ nhàng mở cửa ra rồi đóng cửa lại, đặt
đồ ăn khuya lên bàn, đắm đuối nhìn nửa người trên của Cừu Gia đang trần truồng.
Trên da thịt nhẵn nhụi kia dường như đang có mồ hôi thì phải?!

Nàng vội vàng đến gần hắn, cầm lấy khăn lụa lau nhè nhẹ,
“khí trời lạnh lẽo như thế, sao Cừu Gia lại chảy mồ hôi vậy?”

Nàng ôn nhu ngẩng đầu, một giây sau, hắn đột nhiên ôm lấy
nàng, đặt lên giường, trước khi nàng hoàn hồn, hắn đã cuồng liệt hôn lên môi
nàng.

Nàng vốn định hưởng ứng lại nhưng nhớ lại lời mẹ dạy, con
gái không nên chủ động về chuyện trên giường, nàng đành kiềm lại, tùy ý để hắn
hôn như con cá chết, hắn thô lỗ kéo quần áo của nàng ra, chôn đầu vào giữa ngực
nàng…

Không được! Nàng cắn chặt đôi môi đỏ mọng. Cừu Gia chưa
từng kịch liệt như vậy, mà nàng lại cực kỳ thích sự cuồng dã của hắn!

Ngay khi nàng không nhịn không được nữa, chủ động ôm lấy
đầu của hắn la lên, “Gia… Cừu Gia của ta…”

Bỗng dưng, thân thể của Cừu Dận Khang cứng đờ, một giây
sau, hắn đột nhiên đứng dậy, lấy chăn phủ lên cơ thể trần truồng của nàng, vừa
đứng thở hổn hển vừa nhìn nàng chằm chằm

Tằng Dĩ Tuyền nuốt nước miếng, “Sao, tại sao? Gia.” Đáng
chết! Nàng thật sự không nên chủ động!

“Ngươi ngủ ở đây đi, ta sang phòng đọc sách.”

Không để ý vẻ kinh ngạc của nàng, hắn mệt mỏi khoác áo
bước nhanh ra ngoài.

Chỉ là đi đến phòng khách, hắn hít vài ngụm không khí
lạnh lẽo, nét mặt phức tạp.

Dục vọng của hắn dâng cao, vừa mới hắn còn ảo tưởng là
mình và Hạ Mẫn Nhi đang cùng lên giường.

Vốn dĩ Bằng Tuyền không phải là nàng, khi nàng ta ngân
lên, hắn mới tỉnh táo lại.

Thật bườn cười! Không có dục vọng với tiểu thiếp của
mình, nhưng ngược lại lại muốn nhúng chàm với vợ trước?

Cừu Dận Khang ngắm nhìn ánh trăng sáng tỏ bên bóng cây.
Tối nay phải mất ngủ rồi.

Ánh trăng mênh mông cũng chiếu rọi vào Kim Viên, nhưng
lại nhu hòa hơn nhiều, nhưng Hạ Mẫn Nhi cũng không dễ chịu hơn là bao.

Nàng ôm chăn ngồi dậy, rồi lại nằm xuống.

Cả buổi tối, nàng cứ lăn qua lộn lại, trong đầu cứ hiện
lên hình ảnh đó như mới vừa xảy ra, cánh tay cường tráng của hắn ôm chăt nàng,
để nàng dựa vào lồng ngực ấm áp kia…

Rồi! Xong rồi! Thì ra nàng là một con sói sắc nữ, cả đêm
không ngủ chỉ vì để nhớ đến một nam nhân.

Nhưng không phải người có vấn đề là Cừu Dận Khang sao? Là
hắn đã bỏ rơi nàng, không đúng sao? Sao còn ôm nàng, hôn nàng, thậm chí còn
muốn ăn nàng chứ?!

Không thể nghĩ đến hắn, Hạ Mẫn Nhi! Nàng kéo chăn che kín
đầu, cố gắng kéo lý tính trở về, cũng tự hỏi mình, chẳng lẽ nàng muốn yêu đương
ở cổ đại này sao?

Không!

Nàng muốn kết hôn sinh con rồi chết tại đây luôn sao?

Không!

Đáng chết, nàng ngồi dậy, thật muốn hét to! Nhưng nghĩ
thì nghĩ mà thôi, sao nàng phải làm chứ?!

Nhưng mà đó là nụ hôn đầu của nàng! Mỗi người chỉ có một
lần, một lần đó sẽ khắc sâu vào tâm trí…

Không muốn! Còn suy nghĩ nữa chắc chắn đầu của nàng sẽ nổ
tung, sau này nên làm thế nào đây? Mặc dù cứu tế dân chạy nạn rất được khen
ngợi, nhưng dân chúng ở Giang Đô vẫn chưa thân thiện với nàng, hay là nàng…
Thôi ngủ đi, đừng nên suy nghĩ đến tên Cừu Dận Khang đó nữa.

Thôi miên mình lần nữa, cuối cùng Hạ Mẫn Nhi cũng ngủ
được.

Ngày thứ hai, nàng bắt buộc mình không được suy nghĩ đến
chuyện đó nữa, cũng bảo Tiểu Vũ không được nhắc lại chuyện đó.

Nhưng sau khi tỉnh táo lại, nàng thấy Cừu Dận Khang cũng
có phần đúng. Vì vậy nên nàng nhờ Tạ Nguyên Lãng xử lý hết những người dân chạy
nạn kia, cho họ có chỗ ở, mọi việc giải quyết xong hết rồi, cuộc sống của nàng
cũng trở về như bình thường.

Chắc chắn dân chúng ở Giang Đô đã thay đổi cái nhìn với
nàng, vậy nên chuyện bây giờ nàng cần làm nhất chính là thừa thắng xông lên!

Dù sao thì ai tạo ra nghiệt người đó gánh, Hạ Mẫn Mẫn tạo
ra nghiệt, nàng sẽ dùng việc thiện để thay đổi, có khi Hạ Mẫn Mẫn ở nơi nào đó
biết được chuyện này, nhất định sẽ quay về cảm ơn nàng…

Nhưng điều kiện để làm việc tốt là người ta phải đồng ý
nhận ý tốt của nàng. Vì vậy nên nàng cố tình để người ngoài biết nàng đã thay
đổi, trở thành một Hạ Mẫn Mẫn hoàn toàn mới.

Dùng cách nào thì sẽ mô phỏng theo thành ngữ “Từng sâm
giết người”, nàng sẽ dùng lời đồn, một truyền mười, mười truyền một trăm, trăm
truyền ngàn, lợi dụng năng lực này của lời đồn để mọi người biết nàng đã thay
đổi!

Cho nên, nàng vừa nhìn thấy miếu thờ thì lập tức đi vào
cúng bái, van xin “Quốc thái dân an, thế giới hòa bình”, nơi nào có phong trào
quyên góp cứu tế, nàng sẽ là người đầu tiên chạy đến giúp đỡ.

Không chỉ thế, ngày nào nàng cũng ôm Đào Nhi ra đường,
thể hiện bộ mặt mẫu tử tình thâm…

Dần dần, các dân chúng trước giờ quay mặt đi đã cười với
nàng, thậm chí có người còn mở miệng nói chuyện với nàng, một ngày rồi lại một
ngày, nam nữ già trẻ đáp lại nụ cười của nàng càng lúc càng nhiều

Hạ Mẫn Nhi rất vui vẻ phát hiện, chỉ cần thật lòng thật ý
đối đãi với người, nhất định sẽ được báo đáp!

***

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3