Trêu Ghẹo Hạ Đường Thê - Chương 08

Chương 8

Đi ra khỏi Thiên Thủy lâu, Cừu Dận Khang nhướng mày, nhìn
bạn tốt đang đi đến.

“Nàng nhận không ít tiền giả, chuyện này không bình
thường, bình thường những tên đó chỉ dám giao dịch với đám buôn hàng rong,
nhưng bây giờ lại sử dụng trong tiệm ăn, còn có rất nhiều gương mặt lạ…”

“Ừ, xem ra có người Thiên đường có đường không đi, Địa
Ngục không cửa lại thích vào.”

Không sai, bởi vì nơi này gần bến cảng, không ít người
đến buôn bán, bọn họ vừa nhìn thoáng qua đã biết, có người đang cần tiền gấp
nên gấp gáp giao dịch với người lữ hành.

Hai người quyết định phái người theo dõi bọn lữ hành kia,
nhưng đợi lát nữa Thiên Thủy lâu đóng cửa, có lẽ bọn họ phải đến thêm một lần
nữa.

Rốt cục, bóng đêm như mực, đèn lồng bên ngoài Thiên Thủy
lâu cũng tắt mất, trong tiệm đang bận rộn tính toán số tiền thu được trong ngày
đầu tiên.

Tất cả mọi người rất mong đợi, cũng rất hưng phấn, nhưng
số tiền còn chưa tính ra thì đã có người gõ cửa.

Một gã bồi bàn vội vàng mở cửa ra, “xin lỗi.”

Còn chưa nói hết, Tạ Nguyên Lãng và Cừu Dận Khang đã đẩy
cửa đi vào.

Hai người này đột nhiên xuất hiện đều làm cho mọi người
giật mình, nhất là Cừu Dận Khang, thân phận của hắn rất nhạy cảm. Là chồng
trước của Hạ Mẫn Mẫn mà!

Vẻ mặt hắn bình tĩnh nhìn vợ cũ, “lấy toàn bộ số tiền có
được để lên bàn đi.”

Hạ Mẫn Nhi cau mày, nhưng sau đó gật đầu, ra hiệu cho
người thu chi đặt toàn bộ số tiền lên bàn, Tạ Nguyên Lãng cười cười trấn an
nàng.

Sau đó, Cừu Dận Khang bắt đầu lấy vài tờ tiền từ trong
túi ra.

Tất cả mọi người đều không hiểu, chỉ dám thầm đoán trong
lòng, chẳng lẽ bọn họ đang chia chác với nhau sao?

Một hồi lâu sau, Cừu Dận Khang chia số tiền làm hai loại,
Tạ Nguyên Lãng mới đi lên nói rõ, có một loại toàn bộ đều là tiền giả.

Nghe vậy, tâm của phòng thu chi nguội mất một nửa. Hắn có
chú ý đến nhưng vì quá bận rộn, tiền lại làm rất giống nên… Aizz, chỉ có thể
trách hắn già rồi.

Thì ra là như vậy! Hạ Mẫn Nhi ngẩn người nhìn đống tiền
giả kia. Khó trách Cừu Dận Khang nói nàng đã thất thoát đủ tiền rồi.

Tất cả mọi người đều yên lặng, mặc dù làm việc rất mệt
nhưng trong lòng ai nấy đều vui vẻ vô cùng, bởi vì để người ta cứu tế mãi cũng
không phải là cách. Cũng may, Hạ cô nương cho bọn họ cơ hội làm ra tiền, cho
nên bọn họ rất quý trọng, muốn làm công việc cho thật tốt, không ngờ…

“Aizzz, mấy người làm gì vậy? Sao lại khóc chứ?” Hạ Mẫn
Nhi hồi hồn, kinh ngạc nhìn mọi người lau nước mắt

Một tên trong đó nức nở nói: “Tất cả mọi người đều rất cố
gắng, tại sao…”

“Đúng vậy, Hạ cô nương, làm sao tiếp tục được nữa đây?”
Một đầu bếp nữ khác vừa lau nước mắt vừa kể lể.

“Mọi người đừng như vậy! Ông trời đã có sự sắp đặt hết
rồi, huống chi ta có ngàn vàng không tiêu hết, còn nữa, mọi người đều là nhân
tài đến giúp ta, ta còn sợ cái gì chứ?”

Nàng hào phóng vỗ ngực, trên mặt không có gì gọi là lo
lắng.

Nhìn thấy nàng lạc quan thẳng thắn, phòng thu chi lúc này
mới thở phào nhẹ nhõm, thậm chí còn mỉm cười cùng nàng.

Không khí đột nhiên thay đổi, không khí lúc nãy còn trầm
lặng, bây giờ đã dần dần khá hơn, cũng nhờ nàng!

Tạ Nguyên Lãng nhìn nàng, cảm thấy nàng cực kỳ xinh đẹp,
hơn nữa là một vẻ đẹp toát ra từ chính lương tâm của nàng.

Cừu Dận Khang cũng nhìn nàng, lồng ngực của hắn cũng ấm
áp dễ chịu.

“Nhưng mấy tờ tiền này thật sự là rất giống!” Hạ Mẫn Nhi
tay phải cầm một tờ, tay trái cầm một tờ nói.

Cừu Dận Khang nói thẳng: “Khác biệt chỉ ở sức nặng, nhưng
xê xích cũng không lớn, cho nên ngày mai thu tiền phải cẩn thận.”

“Ừ.” Cũng đúng, hắn điều tra đã lâu rồi, dĩ nhiên sẽ biết
khác biệt ở chỗ nào… Chờ đã! Hai mắt nàng sáng lên, “có phải ngươi đã phát hiện
được gì không? Cho nên sau khi ta đóng cửa các ngươi mới tới đây nói, có phải
vì không muốn đả đảo kinh xà không?”

Nàng quả là thông minh hơn hắn nghĩ. Cừu Dận Khang gật
đầu, nhưng trái tim lại chì nặng xuống. Hắn rất tán thưởng với vợ cũ nhưng suy
nghĩ không chỉ dừng lại ở đó, có hoang đường lắm không? Nhưng hắn lại không
ngăn cản được lòng mình!

Tạ Nguyên Lãng nhìn nàng, một tấm lòng thiện lương nhân
hậu, một bông hoa sen tinh khiết, còn có một cái đầu thông minh tuyệt đỉnh, bảo
hắn làm sao mà không động tâm đây?

Nhìn bạn tốt, có mấy lời, hắn không nói không được.

Hạ Mẫn Nhi giữ lại bọn họ cùng nhau ăn khuya, nhưng lại
bị hai người khéo léo từ chối.

Đi ra khỏi Thiên Thủy lâu, hai chiếc xe ngựa đã sớm dừng
trước cửa.

Cừu Dận Khang nhìn thấy được bạn tốt đang có chuyện muốn
nói với hắn.”Nói đi.”

“Biết sai có thể đổi, ngươi không thể không thừa nhận Hạ
Mẫn Mẫn đã đổi khác, hơn nữa là trở thành một mỹ nhân có linh hồn!” Vừa nghĩ
tới nàng, nụ cười trên mặt Tạ Nguyên Lãng lại rạng rỡ, “trực giác của ta cho
biết - nàng thay đổi! Từ một cô gái làm người ta chán ghét, nàng đã dần trưởng
thành, trở thành một người phụ nữ hấp dẫn, lại vô cùng lương thiện.”

Nghe vậy, lông mày hắn nhíu lại.

“Ta thừa nhận, khi mới bắt đầu, ta chỉ vì tò mò mà đến
gần nàng, sau đó phát hiện thấy nàng rất thú vị, càng nói chuyện lại càng thấy
nàng thân thiện dễ gần.” Nét mặt hắn chuyển sang nghiêm túc. “Ta không thể khắc
chế được trái tim mình, cũng thể kìm lòng được với nàng.”

“Nàng đã từng là thê tử của ta.” Nghe đến đó, sắc mặt Cừu
Dận Khang rất khó nhìn.

“Ta biết, nhưng là ‘từng’ ta nghĩ nếu ngươi đã không
thích thì đừng độc chiếm nàng, nam nhân khác cũng có thể chiếm lấy nàng mà!”
Hắn cười vỗ vỗ vai Cừu Dận Khang, sau đó nhảy lên xe ngựa trước.

Đêm lạnh như nước, Cừu Dận Khang nhấp chặt môi, nhìn
chiếc xe dần dần khuất xa, bạn tốt đã bị Hạ Mẫn Nhi hấp dẫn, thật ra khi ở trên
thuyền rồng, hắn đã biết điều này, chỉ là hôm nay mới thật sự thừa nhận.

Trong lòng hắn mặc dù không thoải mái, nhưng lại không
thể nói ra Hạ Mẫn Nhi sống lại đã tác động đến hắn thế nào!

Hắn không thể đưa nàng cho bạn tốt, bởi vì vừa nghĩ đến
đó, tim hắn lại co rút lại

Sự thực chứng minh, Hạ Mẫn Nhi có một ánh mắt rất độc
đáo. Sợ lại gặp tiền giả lần nữa, nàng treo một bảng cảnh cáo “Một khi phát
hiện sử dụng tiền giả sẽ áp tải ra nha môn”, còn lợi dụng một chiếc cân đo khối
lượng nhỏ, ghi chép sức nặng, phòng thu chi chỉ cần nhìn là biết ngay, có thể
phán định thiệt giả, để một số người không dám dùng tiền giả nữa.

Nhờ chiêu thức cao minh này, cuối cùng Thiên Thủy lâu
cũng có thể bước vào quỹ đạo.

Nhờ sự giúp đỡ của bạn tốt - Tạ Nguyên Lãng, liên tiếp
giúp nàng mấy cuộc làm ăn, thuê hoàn toàn lầu hai.

Dĩ nhiên có cả việc Cừu Dận Khang lần trước ra mặt, lời
đồn nổi lên bốn phía, nói hắn vẫn quan tâm đến vợ cũ, vì vậy nên nàng có thêm
một núi dựa nữa, không có ai dám đến trả tiền giả cũng như phá rối nữa.

Dần dần, tiếng tăm của Thiên Thủy lâu càng lúc càng vang
xa, một số người nước ngoài cũng nghe danh mà đến, nhưng khác màu da lại khác
ngôn ngữ, thử hỏi làm sao mà nói chuyện được?

Không ngờ Hạ Mẫn Nhi lại có thể nói chuyện với người nước
ngoài, còn nói rất vui nữa là đằng khác.

Cho nên người nước ngoài đến càng lúc càng nhiều, đầu
đường cuối ngõ lại bắt đầu đồn đãi chuyện Hạ Mẫn Nhi biết nói tiếng nước ngoài.
Có người tin, có người không tin, nhưng từ từ, số người tin tưởng càng lúc càng
nhiều

Bởi vì người nước ngoài càng lúc càng đến nhiều, bọn họ
không tin cũng không được.

Hạ Mẫn Nhi nói với mọi người, ban đầu nàng chỉ nói nhảm
thôi, nhưng một thời gian sau cũng thành quen. Đương nhiên chỉ là lời nói dối,
nhưng mọi việc đều rất tốt, nàng cũng không muốn gặp phiền toái gì nữa!

Nhưng chuyện này rốt cuộc cũng truyền đến tai Tằng Dĩ
Tuyền.

Nàng không thể tin, rồi lại không thể không thừa nhận Hạ
Mẫn Mẫn rất giỏi, không ngờ nàng ta lại lợi hại như thế.

Mỗi ngày một đi qua, tin tức gã sai vặt báo về cũng càng
lúc càng làm nàng tức giận.

Cừu Gia và Tạ Nguyên Lãng lại đến tiệm ăn đó dùng cơm!
Bọn họ là những nam nhân có mị lực nhất thành Giang Đô, hỏi nàng làm sao mà
không ghen tị?! Nhất là Cừu Gia, Hạ Mẫn Mẫn là nữ nhân không ai cần a!

Nàng không thể chấp nhận được, một cô gái ban đầu bị bỏ
rơi bây giờ lại còn nổi bật hơn nàng!

Mà chuyện Cừu Gia không thân mật với nàng, nàng chỉ đành
nói dối trước mặt bà nội, nếu không lỡ như bà nội nghĩ rằng Cừu Gia không có
hứng thú với nàng, lúc đó người bị hại ngược lại lại là nàng!

Nàng đành dùng cách khác - khiêu khích bà nội, để bà nội
tìm Cừu Gia mà lý luận!

“Con nói xem, còn thể thống gì không? Một hạ đường thê
lại mở tiệm rượu, chấp ấm bán rượu, đúng là không khác gì gái hầu rượu!” Thi
Nhược Á ngồi trong trắc sảnh ở Đông Uyển, khiển trách nhìn cháu nội.

Cừu Dận Khang nhìn về phía Tằng Dĩ Tuyền, nàng cả kinh,
lập tức cúi đầu. Chẳng lẽ hắn biết nàng đã nói gì? Nhưng nàng không hề nói sai
mà!

“Không cần nhìn Dĩ Tuyền, nó không nói sai, thấy người lạ
vào thì đã cười ha hả chạy ra ngoài, cử chỉ như vậy có khác gì kỹ nữ chứ?” Thi
Nhược Á khinh thường nói.

Tằng Dĩ Tuyền quả thực tức chết rồi. Lão thái bà đáng chết
này, người ta chưa đánh đã khai rồi!

“Bà nội hiểu lầm rồi, Hạ cô nương làm ăn buôn bán rất
đàng hoàng, huống chi, bây giờ nàng không còn quan hệ gì với Cừu gia.” Cừu Dận
Khang lý luận, rõ ràng không thích bà nội dùng từ “kỹ nữ” để hình dung Hạ Mẫn
Nhi.

Thi Nhược Á hừ lạnh một tiếng, “vậy sao? Cho dù bây giờ
không còn quan hệ gì nhưng trước kia cũng là con dâu của Cừu gia, con bảo nữ
nhân đó nên kiềm chế một chút, nàng không biết xấu hổ, nhưng đừng để chúng ta
mất mặt!”

“Bà nội, chúng ta hoàn toàn không có quyền can thiệp vào
cuộc sống của nàng.” Hắn rùng mình, rõ ràng không vui.

Nàng hoàn toàn không nghe lọt lỗ tai, thái độ cường thế,
“được! Con đã không nói, ta sẽ trực tiếp đến tìm nàng ta nói. Còn nữa, từ nay
ai dám đến Thiên Thủy lâu dùng bữa thì cuốn gói mà đi đi.”

Mấy tiểu nha hoàn đứng đằng sau rùng mình. Thảm, các nàng
cũng đã đến đó rồi!

“Được, bà nội, con theo người đi một chuyến, có lẽ người
sẽ có cái nhìn khác với nàng.” Cừu Dận Khang thay đổi chủ ý là vì hắn cũng muốn
nhìn thấy nàng. Mỗi lần được nhìn thấy nàng, hắn lại muốn nhìn thêm lần nữa, cứ
như thế mà không kìm lòng được.

“Nhưng hôm nay bà nội phải đến miếu cúng Phật tổ.”

Tằng Dĩ Tuyền vội vàng nhắc nhở bà nội, bởi vì nàng không
muốn Hạ Mẫn Mẫn và bà nội có tiếp xúc nào, dù sao ngay cả nàng cũng phải thừa
nhận, người đàn bà kia có mị lực kinh người, dân chúng Giang Đô trước nay ghét
nàng như thế, bây giờ lại không chút ngăn cách, chấp nhận nàng rất tự nhiên.

“Không sao, chúng ta đến miếu trước rồi đến Thiên Thủy
lâu sau.”

Tóm lại, tuyệt không thể để Hạ Mẫn Mẫn làm mất mặt Cừu
gia

Đúng là oan
gia ngõ hẹp.

Cừu Dận Khang
khó khi đến miếu cầu phúc cùng bà nội, cùng đi còn có Tằng Dĩ Tuyền. Thi Nhược
Á vừa bước xuống xe, lập tức gặp được Hạ Mẫn Mẫn ôm bó trúc đi vào cùng con
trai.

Thấy Cừu Dận
Khang không hề nhìn mình, lại dời mắt sang Tằng Dĩ Tuyền đang nép vào trong
ngực hắn, con ngươi đen lóe lên đắc ý, làm nàng có chút buồn bực, nhưng nàng
vẫn mỉm cười, lịch sự hỏi thăm.

“Lão phu
nhân, đã lâu không gặp, xem ra ngươi vẫn sống rất tốt.” Hạ Mẫn Nhi dịu dàng cúi
người hành lễ.

“Vậy cũng
phải cảm ơn một nữ nhân không tuân thủ nữ tắc đã cuốn gói ra khỏi Cừu gia.” Thi
Nhược Á châm chọc.

Cừu Dận Khang
nhướng mày.

Khách hành
hương đi ngang qua cảm thấy khó chịu, có người nhíu mày, đồng cảm nhìn Hạ Mẫn Nhi,
có người lại thấy bất bình mở miệng.

“Lão thái bà
này, sao lại ăn nói như thế? Dù sao tuổi của bà cũng đã cao rồi.”

“Không sao
đâu, Lâm bá bá.” Hạ Mẫn Nhi nhớ rõ người vừa bênh vực nàng là ai, “Lúc trước
cháu thật sự rất kém cỏi, phải cảm ơn người này độ lượng, cho cháu thêm một cơ
hội nữa, thật sự cảm ơn bà.” Nàng cũng quay đầu lại, hành lễ với đám người kia.

Không ít
người bắt đầu nghị luận ầm ĩ, phần lớn là bất bình thay nàng, nói rằng trong
khoảng thời gian này, nàng đã lương thiện lắm rồi, ngay cả thần thánh cũng có
lúc sai, huống chi là người phàm chứ? Tóm lại, biết sai có thể sửa, nên cho
người ta một con đừng sống, huống chi, người ta đã chết một lần, chẳng lẽ bắt
người ta chết thật mới cam tâm sao?

Thi Nhược Á bất
ngờ tình huống lại nghiêng về phía nàng.

Bà thẹn quá
thành giận, nhìn chằm chằm Hạ Mẫn Mẫn.”Được, rõ ràng ngươi đang ám chỉ ta không
độ lượng!”

“Không phải
không phải, ta đang cảm ơn bà! Hơn nữa, ta cũng không dám hy vọng sẽ được tha
thứ, cho dù…”

Thi Nhược Á
thở phì phò nhìn chằm chằm nàng, “Cho dù cái gì? Nói đi? Các hương thân phụ lão
đều ở đây, chuyện ngươi làm mọi người đều biết, người mất thể diện là ngươi,
không phải là ta!”

“Không! Ta
đâu có làm gì, “ Hạ Mẫn Nhi chăm chú nhìn nàng, “Ta chỉ có Đào Nhi. Ta không hề
hồng hạnh vượt tường, hắn thật sự là con của Cừu gia, mấy hương thân phụ lão ai
nhìn thấy nó cũng phải khẳng định như vậy…”

“Hừ, nó không
phải con của Cừu gia!” Thi Nhược Á lại không nghe lọt lỗ tai. Nữ nhân này vọng
tưởng có thể thanh minh ở đây, không có cửa đâu!

“Này, bà điên
thì nói đại đi, chúng ta vừa tới Giang Đô, được Hạ cô nương cứu tế, vừa nhìn
thấy đứa bé, hôm sau lại thấy Cừu Gia, chúng ta đều kinh ngạc nhìn hắn chằm
chằm, bởi vì hai cha con bọn họ đều in ra từ một khuôn mẫu, có phải không mọi
người?”

Lâm bá bá la
lên, những người dân chạy nạn khác cũng hùa theo, “đúng vậy! Đúng vậy!”

Thì ra là
vậy! Cừu Dận Khang nhìn về phía Hạ Mẫn Nhi. Nhớ hôm đó, hắn bị đám dân chạy nạn
nhìn như kỳ trân dị bảo, sau đó hắn nổi trận lôi đình, nàng lại chỉ nói:

“Nếu ngươi
không nhận Đào Nhi, sau này ngươi nhất định sẽ hối hận… Nếu như ngươi không
dùng ánh mắt xa lạ đó nhìn Đào Nhi, ngươi sẽ thấy được một sự thật…”

Lúc này, Hạ
Mẫn Nhi cũng nhìn thẳng vào mắt hắn. Đúng là nàng đã cố ý khơi dậy đề tài này,
Đào Nhi lúc này đã cao hơn một chút, bước đi cũng vững chãi, có khi còn gọi
“mẹ”, ngũ quan tuấn mỹ cũng càng lúc giống Cừu Dận Khang

Cho nên nàng
cố ý ôm nó, ẵm nó đến tiệm ăn, đi dạo khắp đường phố, bây giờ ai cũng nói rằng
nó giống Cừu Gia, vốn tưởng rằng chuyện này đã lọt vào tai nhà họ Cừu, không
ngờ vẫn không có gì.

Tằng Dĩ Tuyền
đứng kế bên kinh hãi, nàng hoàn toàn không ngờ mọi chuyện lại diễn biến nhanh
đến vậy.

Trên thực tế,
lời đồn Đào Nhi càng lúc càng giống Cừu Gia đã bị nàng ngăn chặn lại, nàng ỷ
mình là người mà bà nội yêu thương nhất, cũng tin chắc mình sẽ là đương gia chủ
mẫu tương lai, cho nên người trong phủ không ai có gan nói đến những chuyện
này, không ngờ hôm nay lại tận mắt chứng kiến, thật là thất sách!

“Bà nội,
chúng ta mau đi vào cúng bái đi, đừng ở đây nghe nàng ta nói bậy nói bạ nữa,
không biết nàng ta đã bỏ ra bao nhiêu tiền để mua chuộc bọn người đó rồi.”

“Hừ! Cũng
đúng, cắn người cũng nên mềm miệng, bắt người cũng nên nương tay, chúng ta đi.”
Thi Nhược Á cũng không muốn tiếp tục nữa.

Hai người
nhanh chóng đi vào trong miếu, Hạ Mẫn Nhi nhìn Cừu Dận Khang, lọt vào lỗ tai là
những lời chế nhạo của mọi người xung quanh.

Hắn không hề
bỏ ý chế nhạo trong đôi mắt linh động của nàng, con ngươi đen âm trầm, “Ngươi
đắc ý lắm sao?”

“Không có.
Chỉ là cảm thấy nên trả lại cho Đào Nhi một lời giải thích, để sau này nó hiểu
chuyện có thể ưỡn ngực làm người, bởi vì mẹ nó thật sự không có làm chuyện có
lỗi với ba nó, chỉ có người ngu ngốc mới không nhìn thấy!”

Cừu Dận Khang
nhìn chằm chằm nàng. Đây là chuyện mà hắn hận nhất! Bởi vì hôm nay hắn đã sinh
ra dục vọng với nàng, cũng sinh ra tình cảm không nên có, nếu như không nghĩ
đến Đào Nhi, có lẽ hắn đã không chút do dự để yêu nàng lại lần nữa, nhưng xét
cho cùng, Đào Nhi vẫn cứ tồn tại, và nếu như một ngày nào đó nàng lại phản bội
hắn…

Nhưng có thể
có sao? “Đào Nhi thật là con ta?” Hắn muốn nghe chính miệng nàng
nói, dù sao nàng cũng từng thừa nhận Đào Nhi không phải con hắn, trước mặt hắn!

Nam nhân này đúng là hết thuốc chữa! Hung hăng liếc hắn,
Hạ Mẫn Nhi không để ý đến nữa, đi thẳng vào trong miếu.

Vừa nhìn thấy lão phu nhân thắp hương cúi chào, nàng cũng
cầm lấy hương cúi chào, lão phu nhân lấy mõ niệm kinh, nàng cũng đi lấy mõ ngồi
đó tụng kinh.

Ánh mắt của Cừu Dận Khang vẫn không dời khỏi nàng. Hắn
không biết nàng định làm gì? Biết rõ bà nội ghét nàng, vậy mà nàng vẫn cứ nhắm
mắt đi theo bọn họ, bà nội ngại đây là trong chùa, không dám tự tiện đuổi nàng
đi ra ngoài, vì vậy nên sắc mặt mới càng lúc càng thối.

Tằng Dĩ Tuyền cũng không chịu được, thật không biết tại
sao nàng cứ dán chặt vào bọn họ như thế.

Hạ Mẫn Nhi nghe lão phu nhân tụng kinh niệm Phật, nàng
cũng ngồi gõ mõ niệm Phật, âm lượng đủ để đám người phía sau nghe thấy.

“Quan Thế Âm Bồ Tát, tín nữ Hạ Mẫn Mẫn biết rõ những tội
ác đã làm, cho nên cố gắng sám hối, cố gắng làm việc thiện để hối lỗi, xin
những người ghét ta, có thành kiến với ta hãy vứt bỏ hết đi, cũng xin bọn họ
được khai sáng, lại lần nữa chấp nhận! A - di - đà - Phật!”

“Phốc!” Có người không nhịn được bật cười

Cừu Dận Khang cũng cảm thấy buồn cười. Nàng đúng là không
biết xấu hổ, nhưng nàng cũng đúng là dũng cảm, những lời như thế mà cũng dám
nói ra trước mặt người khác!

Thi Nhược Á nghe thấy vậy, nét mặt già nua ửng đỏ. Nữ
nhân này đang nói gì vậy? Dám kiện bà trước mặt Quan Thế âm Bồ Tát sao?!

Trong lòng Tằng Dĩ Tuyền cũng bốc hỏa, nhưng ngại cho
hình tượng của mình nên cũng chỉ đành yên lặng.

Sau đó, Hạ Mẫn Nhi lại trầm giọng, “Bồ Tát Bồ Tát, người
là Phật nhất định biết ta là một linh hồn vừa sống lại, oan có đầu, nợ có chủ,
những chuyện xấu mà Hạ Mẫn Mẫn làm ngươi đừng có đè lên đầu ta đó! Ngươi phải
phù hộ ta, để ta nhanh chóng trở về thế giới bên kia, dĩ nhiên, trong thời gian
này, ta sẽ làm thật nhiều việc thiện, thắp thêm mấy nén nhanh, để người ta yêu
và người yêu ta có thể thượng lộ bình an, khỏe mạnh cường tráng…”

Nàng lẩm bẩm như đang niệm kinh, người bên ngoài căn bản
không thể nghe được nàng đang nói gì…

Nhưng trừ một người.

Cừu Dận Khang luyện võ lâu năm dĩ nhiên nghe rõ được từng
từ một, hắn kinh ngạc nhìn nàng. Thật sao? Linh hồn sống lại?

Lúc này, nàng lại lớn tiếng: “Đào Nhi không phải do lỗi
lầm mà được sinh ra, xin Bồ Tát bay vào giấc mộng của bà nội ta, thay ta nói
thật, thay ta xử án lại người chủ mưu đi!”

Nữ nhân này! Thi Nhược Á không nhịn nổi nữa, “Đào Nhi là
của ai ngươi hiểu rõ, ngươi còn dám nói láo trước mặt Bồ Tát nữa, ta sẽ tin
ngươi ngay lập tức.”

“Vậy chi bằng ta mang Đào Nhi đến để phu nhân nhìn xem,
hoặc là lão phu nhân có thể đến Thiên Thủy lâu.”

“Ta không đi! Ta đã nói, trên dưới Hoài Viên ai dám đến
Thiên Thủy lâu thì tự cuốn gói ra khỏi nhà!” Nàng biểu thị công khai.

Thật sao? Hạ Mẫn Nhi kinh ngạc nhìn đám người hầu đứng
phía sau. Hình như mấy người này đều là khách quen cả!

Mọi người nhận thấy ánh mắt của nàng, ai cũng chột dạ cúi
đầu. Aizzz! Bọn họ chỉ muốn đến nếm thử chén cháo nổi tiếng kia thôi, không ngờ
ăn một lần rồi nghiện, mấy ngày không ăn lại thấy nhớ nhung!

Hạ Mẫn Nhi thấy bọn họ khó xử, cũng hiểu ý giả vờ như
không biết, trong lòng bọn họ thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng càng thêm cảm kích
nàng.

“Mẫn Mẫn tỷ, bà nội sẽ không ngốc đến mức bị mấy người
này diễn trò để nhận lại Đào Nhi!” Tằng Dĩ Tuyền cố ý thân thiết kéo lão phu
nhân, “Bà nội, con thấy bà nên thề trước mặt Quan Âm Bồ Tát, cũng để cho dân
chúng làm chứng, cả đời này vĩnh viễn cũng không nhận Đào Nhi, không cho phép
nó bước chân vào phủ nữa, để người đàn bà này hết hy vọng đi!”

Đôi mắt Thi Nhược Á sáng lên, “Đề nghị này rất tốt, tránh
để nàng ta chỉ mới ôm được chút hy vọng đã bám chân Cừu Gia!”

“Đợi đã! Bà nội!” Cừu Dận Khang ngăn cản.

“Đúng vậy, bà nội, đợi nhìn thấy Đào Nhi rồi hẵng thề
cũng không muộn!” Hạ Mẫn Nhi cũng vội vàng khuyên.

“Bà nội, người nhìn xem, Cừu Gia cũng dao động rồi kìa.”
Hốc mắt của Tằng Dĩ Tuyền ửng đỏ.

“Ngươi ─” Hắn ngoan độc liếc nàng.

“Được rồi, đừng nói nữa, cứ quyết định như vậy đi!” Thi
Nhược Á lạnh lùng trừng mắt, thật sự thề với Bồ Tát cả đời này cũng không nhận
Đào Nhi nữa.

Aizzz, lão già ngu ngốc này, nàng nhất định sẽ khiến cho
bà ta hối hận! Hạ Mẫn Nhi thở dài.

Cừu Dận Khang nhìn gương mặt nàng hiếm khi hiện lên vẻ
nghiêm túc, tim của hắn cũng trầm xuống, đột nhiên có một dự cảm xấu.

Hạ Mẫn Nhi bây giờ mới quay sang nhìn Tằng Dĩ Tuyền, vừa
lúc thấy được sự đắc ý trong mắt nàng ta, không khỏi nổi trận lôi đình, “Ngươi
lợi dụng sự tin tưởng của bà nội với ngươi, ngươi không thấy áy náy sao?”

“Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì.” Nàng chột dạ phủ
nhận.

“Dĩ nhiên ngươi cũng không thông minh như ta tưởng
tượng!”

“Ngươi!”

Hạ Mẫn Nhi thở phì phò liếc Cừu Dận Khang, “ngươi cứ chờ
an ủi bà nội của ngươi đi!”

Nữ nhân này! Hắn thấy nàng tức giận cầm lấy cái giỏ rời
khỏi, muốn đuổi theo lại bị Tằng Dĩ Tuyền kéo lại, bà nội cũng kéo hắn. Đáng
chết, suýt nữa hắn đã ngất xỉu ở đây rồi!

“Chúng ta còn chưa lạy xong!” Thi Nhược Á cảm thấy đây
quả là một sai lầm lớn nhất trong đời. Lạy cho xong rồi nàng còn phải nhanh
chóng đi về!

Nhưng tâm địa của Tằng Dĩ Tuyền lại quá xấu, bức Thi
Nhược Á thề như vậy, lần này làm cho ông trời cũng không chịu được nữa.

Khi bọn họ đang trở về, xe ngựa đi đến trước Thiên Thủy
lâu, Tằng Dĩ Tuyền cẩn thận kéo rèm ra, nhìn thấy bên trong vẫn đầy khách quý,
lại thấy Hạ Mẫn Nhi xảo đang vừa nói vừa cười cùng hai nam nhân khác, nàng
không chút suy nghĩ quay lại kêu bà nội: “Bà nội, xem đi, con đâu có nói huyên
thuyên đâu!”

Thi Nhược Á nhìn theo phương hướng nàng chỉ, gương mặt
thoáng chốc thay đổi.

Cừu Dận Khang thoạt nhìn như đang nhắm mắt dưỡng thần, kì
thật là đang suy nghĩ đến những câu nói thì thầm với Bồ Tát ban nãy của Hạ Mẫn
Nhi, trước nghĩ sau suy, đủ loại thay đổi, còn việc nàng có thể nói tiếng nước ngoài,
còn…

“… Có lẽ té xuống từ trên xe ngựa không chỉ làm ta mất
trí nhớ, mà còn làm linh hồn ta bay đi mất, lại có một linh hồn khác nhập vào
thân thể này, ngươi có tin không? Mặc kệ ngươi có tin hay không? Hạ Mẫn Mẫn lúc
trước, Hạ Mẫn Mẫn từng thuộc về ngươi không còn tồn tại nữa, người đang đứng
trước mặt ngươi là Hạ Mẫn Nhi đã sống lại…”

Hắn đột nhiên hiểu ra mọi thứ. Không thể sai được! Thứ
nhất, khi nàng nói những lời đó, nàng không biết hắn có thể nghe được, hơn nữa
nàng không cần phải nói dối trước mặt Phật tổ.

Đây vốn là chân tướng, nàng chỉ là một linh hồn sống lại!

Vậy chẳng phải tất cả đều có thể rộng mở rồi sao? Hắn
không cần do dự vì nàng là vợ trước đã hồng hạnh vượt tường của hắn nữa, bởi vì
nàng căn bản là một người khác, chỉ lấy thân thể của vợ hắn mà thôi!

“Dừng xe!” Thi Nhược Á đột nhiên la lên, âm thanh như
muốn khóc nấc.

Lái xe Hà Bình vội vàng tấp xe vào bên đường.

Tiếng nức nở của bà nội cũng làm Cừu Dận Khang nhanh
chóng mở mắt.

Tằng Dĩ Tuyền vốn đang đắc ý nhìn bà nội cũng phát hiện
ra có chuyện bất thường, vội vàng nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này mới phát hiện,
không biết từ khi nào bà vú đã giao Đào Nhi cho Hạ Mẫn Mẫn, hai mẹ con họ còn
vui đùa, rượt đuổi nhau trước tiệm ăn.

Cừu Dận Khang cũng nhìn thấy hình ảnh này, hắn thấy Hạ
Mẫn Nhi cố ý chạy chậm lại, để một đứa bé đang chạy xa xa có thể đuổi kịp nàng,
khi cậu bé đó xoay mặt lại, sắc mặt hắn cũng thay đổi rõ rệt. Trời ạ! Quả thật
giống hắn như đúc!

“Đây là ─”

Âm thanh kinh ngạc của hắn làm Tằng Dĩ Tuyền tỉnh táo
lại, nàng không chút suy nghĩ buông rèm xuống, hành động này cho thấy nàng đang
sợ hãi.

Hắn lạnh lùng liếc nàng, “ngươi đã biết rồi? Chết tiệt,
ngươi đã sớm biết nên mới không chút kinh ngạc, đúng không?”

Chỉ thấy sắc mặt nàng lúc trắng lúc xanh, “không… Không…
Không có… Không có, bà nội…”

“Đừng gọi ta!” Thi Nhược Á giận dữ mắng nhiếc, vội vàng
vén rèm lên, nhìn cậu bé xinh đẹp đang rượt đuổi theo Hạ Mẫn Mẫn, nước mắt rơi
như mưa, “ngươi kêu ta thề trước mặt Bồ Tát, ngươi kêu ta thề… Sao ngươi lại
làm như vậy? Đó là cháu đích tôn của Cừu gia… Lỡ như Đào Nhi thật sự là cốt
nhục duy nhất của Cừu gia… Ta đây… Làm sao bây giờ… Hu hu…” Bà đau lòng tự đánh
vào ngực mình.

“Đừng như vậy, bà nội…” Hắn vội vã an ủi bà nội khóc đến
sắp bất tỉnh, “Hà Bình, chạy mau!”

Hà Bình chỉ đành nhanh chóng chạy đi

Cừu Dận Khang vừa an ủi bà nội, đôi mắt lạnh lùng lại
trừng sang Tằng Dĩ Tuyền, “Chúng ta về nhà hãy tính sổ!”

***

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3