Ưng Vương Liệt Tình - Chương 15

Chương 15

QUYẾT ĐỊNH TRỤ MỘNG CƯ

Trời vừa hừng đông, Tuyết Ưng và Ảnh Nhiên cùng lão nhân kia rời khỏi
phòng, đúng là cửa thành đã mở ra, cánh cửa đồng màu tím kia hoàn toàn không
thấy một chút dấu vết, như chưa từng tồn tại, ở chỗ có hai cánh cửa thì giờ chỉ
còn một cái cổng tò vò trống trơn, người người qua lại náo nhiệt.

Hai người nhìn nhau, còn lão nhân kia lại nhiệt tâm chỉ tay về hướng
đông nói: “Các ngươi cứ đi theo con phố này dọc về hướng đông, đến một tòa nhà
màu tím ở cuối đường thì đó là Tử điện, nơi đó ban ngày đều có người làm việc,
các ngươi cứ tới đó, hắn sẽ sắp xếp chỗ ở cho các ngươi.”

Tuyết Ưng gật đầu, hướng lão nhân kia nói cáo từ: “Đa tạ lão trượng ngày
hôm qua đã giúp đỡ, chúng ta cáo từ.”

“Không có gì, không có gì. Sau này sẽ là hàng xóm, thời gian gặp nhau
còn nhiều, không cần cáo từ. Đi mau đi.” Lão nhân cười hề hề, xua tay từ chối
như khẳng định sau này bọn họ sẽ vĩnh viễn định cư ở đây nên không hề coi bọn
họ là người ngoài.

Tuyết Ưng cũng không nhiều lời nữa, bước đi theo hướng lão nhân chỉ, Ảnh
Nhiên quay đầu nhìn thoáng lão nhân kia một cái, lại nhìn cánh cửa thành rộng
mở, do dự một hồi rồi cũng bước đến bên cạnh Tuyết Ưng: “Tuyết Ưng đại nhân,
cửa thành kia giờ đã mở ra, sao chúng ta không thử rời khỏi nơi này?”

“Chúng
ta là ra không được!” Tuyết Ưng không dừng lại cước bộ, lên tiếng trả lời Ảnh
Nhiên.

“Vì sao? Không thử thì sao biết là không được?” Ngày hôm qua bọn họ từ
đó đi vào thì hôm nay cũng có thể theo đó mà ra ngoài chứ.

“Ngươi không nhìn thấy mỗi người trên đường đều có một bài tử sao? Phỏng
chừng đó là một loại giấy thông hành gì đó, hai chúng ta không có, có lẽ muốn
đi vào thì dễ nhưng đừng nghĩ tới chuyện ra ngoài, không tin, ngươi có thể thử
đi ra ngoài thành xem sao.”

Tuyết Ưng đưa mắt nhìn những người qua lại trên đường, chi tiết đó có lẽ
Ảnh Nhiên không chú ý nhưng từ sau khi hắn phát hiện nơi này là Hư Vô Giới thì
đối với mọi việc đều quan sát rất cẩn thận.

Ảnh Nhiên đưa mắt nhìn qua, quả nhiên là thật, không khỏi nhụt chí,
nhưng vẫn có chút không cam lòng mà dừng bước: “Tuyết Ưng đại nhân, người cứ đi
đến Tử điện, còn ta sẽ đến cửa thành xem thử, biết đâu sẽ tìm được cách ra
ngoài, nếu không được thì Ảnh Nhiên sẽ quay lại tìm người.”

Tuyết Ưng tính phản đối nhưng nghĩ lại Ảnh Nhiên tính rất cố chấp nên
cũng đành gật đầu: “Ngươi đi đi, nếu không được thì cũng đừng cố chấp, ta ở
trước Tử điện chờ ngươi. Cho dù thế nào ngươi cũng không được lạc khỏi ta, ở
nơi này chỉ có hai người chúng ta chiếu cố lẫn nhau.”

Lời này còn có ý nghĩa khác, điều đó có nghĩa là những người ở đây không
thể tin, Ảnh Nhiên cũng hiểu được ý: “Tuyết Ưng đại nhân yên tâm, tình huống
không đúng, Ảnh Nhiên sẽ không hành động một mình.”

“Ân, vậy chúng ta chia làm hai, nhớ cẩn thận.” Tuyết Ưng cũng không phải
là người lề mề, Ảnh Nhiên dù sao cũng không phải là một thiếu nữ bình thường,
đi một chút chắc cũng không xảy ra chuyện gì lớn nên lập tức đồng ý, hai người
chia làm hai hướng, thực hiện công việc của mình.

Tuyết Ưng đi nhanh về phía trước, một hồi đã xuyên qua một ngã tư đường
rồi nhìn thấy hành lang màu tím như lời lão nhân kia nói, từ xa đã thấy một đội
ngũ xếp hàng rất dài, Tuyết Ưng nhất thời không biết nên tiếp tục xếp hàng hay
là chen ngang để đi lên phía trước. Nhưng chuyện này không chờ hắn quyết định,
bở vì những người đang xếp hàng nhìn thấy hắn liền hưng phấn hẳn lên, tản ra,
bao quanh hắn, vẻ mặt nhiệt tình, bắt đầu hỏi thăm rối rít.,

“Ngươi chính là hàng xóm mới đến hôm qua phải không? Bộ dạng thực sự
tuấn mỹ, lão thân ta mấy ngàn năm qua chưa nhìn thấy một gương mặt mới a.” Một
thiếu phụ tuổi không lớn lắm nhưng mở miệng lại tự xưng là lão thân lên tiếng
đầu tiên.

“Đúng, nhìn dáng người hắn thì so ra không kém Vô Ưu công tử của chúng
ta, thực sự là rất tuấn tú, nhưng không phải là có tới hai người sao? Sao tiểu
tử này lại tới đây một mình, nương tử ngươi đâu.” Một mỹ phụ trung niên vóc
dáng nhỏ bé lên tiếng.

“Phải nha, ngươi không phải ngay ngày đầu tiên đã lạc mất thê tử chưa?
Bất quá nơi này dù rộng lớn nhưng mọi người đều quen biết nhau, ngươi yên tâm,
không lạc mất đâu, Khương lão đầu mau đem khuyển tử của người ra, tìm thê tử
của tiểu tử này trở về mau.”

“Được rồi, Khuyển Tử, nhanh đem vị khách mới tới đến đây.” Một tiếng
thét to, Tuyết Ưng chỉ kịp thấy một cái đuôi và bóng dáng bốn cái chân màu
vàng, đợi đến khi bóng dáng nó biến khỏi tầm mắt thì hắn mới biết đó là một con
chó màu vàng nhưng hình thể thì không thể gọi là “Tử”, bóng dáng của nó lướt
qua như gió làm cho Tuyết Ưng biết nó ít nhất cũng có hơn một vạn năm đạo hạnh.
Quả nhiên là Hư Vô Giới, ngay con chó cũng có đạo hạnh kinh người như thế, điều
này có nghĩa hi vọng thoát ra ngoài của hắn và Ảnh Nhiên ngày càng xa vời sao?

“Uy, tiểu tử, ngươi tên là gì a, ngươi như thế nào không nói lời nào a?”

“Các ngươi cứ vây quanh hắn, hắn cũng sớm bị các ngươi hù chết rồi, làm
sao còn có thể nói chuyện, tản ra một chút, tản ra một chút.”

“Lão vu đầu, ngươi không cần nói chuyện giật gân được không, chúng ta
làm sao dọa hắn, chúng ta chẳng qua là nhiệt tâm mà hắn nhất thời cũng không có
chút phản ứng thôi, không tin ngươi hỏi hắn xem, uy tiểu tử, chúng ta dọa ngươi
sao?”

Tuyết Ưng thấy bọn họ ồn ào như vậy, có chút đau đầu, nơi này quả thực
còn náo nhiệt hơn cái chợ, một đám người vây quanh hắn, làm cho hắn đừng nói là
không thể đi vào Tử điện mà ngay cả nói sợ rằng cũng không có cơ hội lên tiếng.

“Ngươi xem, lão vu đầu, tiểu tử nói chúng ta không dọa hắn, chỉ có ngươi
là nhiều chuyện.”

“Tử lão thái bà, đã một đống tuổi còn nhiều chuyện, ngươi cứ hỏi hắn như
vậy, đến quỷ cũng phải lắc đầu nói chi là hắn, nếu không bị các ngươi dọa thì
sao hắn lại không nói tiếng nào mà cứ ngơ ngác đứng yên ở đây chứ?”

“Cái gì? Ngươi cái tử lão vu đầu, ngươi nói ai mê trai? Nơi này mấy ngàn
năm rồi cũng không có người mới đến, chúng ta thấy bằng hữu mới thì có chút
kích động thôi, ngươi không hài lòng thì mặc kệ ngươi, hơn nữa chúng ta nhiều
chuyện, vậy còn ngươi là một đại nam nhân thì tới đây là gì? Không phải là để
nhìn tiểu tử này sao? Không phải ngươi không nhiều chuyện sao?”

“Tử lão thái bà, ngươi nói cái gì?”

Tuyết Ưng nhìn hai người xinh xắn trước mắt, không nghĩ hai người đứng
trước mặt nam tử anh tuấn cãi nhau còn mở miệng ra là “Tử lão thái bà” ngậm
miệng lại là “Tử lão vu đầu” làm cho hắn một chút cũng không thích ứng được,
tuy nói yêu tinh không quan tâm tới tuổi tác nhưng đôi khi để phân chia mà sẽ
biến thành bộ dáng thích hợp.

Nhưng ở đây thì dường như mọi khái niệm đều bị đảo lộn, bởi vì ở đây có
khi con kiến cũng còn lớn tuổi hơn hắn và Ảnh Nhiên nhiều, càng không nói tới
những người đang đứng trước mặt hắn, không biết đã ở trong này bao nhiêu năm,
hai người đang cãi nhau kia cũng có thể được liệt vào hàng trung niên.

Trong lúc Tuyết Ưng còn đang suy nghĩ miên man thì hai người vốn đang
cãi nhau hăng say đột nhiên quay sang hắn, trăm miệng một lời: “Tiểu tử, ngươi
tên gì?”

“” Tuyết Ưng!” Tuyết Ưng sửng sốt nhưng vẫn lập tức trả lời.

“Tên cũng được nhưng cũng không xuất sắc lắm, thì ra ngươi vốn thuộc
chủng loại Tuyết Ưng, lại dùng luôn làm tên, thực sự không có sáng ý, là ai đặt
cho ngươi?” Mỹ phụ trung niên nhăn mũi, dường như không hài lòng với cái tên
của Tuyết Ưng.

“Tử lão thái bà, ngươi quản quá nhiều chuyện, hắn tên gì thì có liên
quan gì tới ngươi? Ta thấy tên này rất được, rất xứng với bộ dáng của hắn.” Tuấn
lãng nam tử lại nhịn không được mà phản bác lại.

“Lão vu đầu, ngươi thực sự muốn cãi nhau với ta phải không? Cho dù ta
nói cái gì thì ngươi cũng phản bác lại cho bằng được, ngươi đừng quên hôm nay
người có quyền ở đây là ta.” Mỹ phụ trung niên trừng đôi mắt đẹp.

“Vậy thì sao, Tuyết Ưng tiểu tử, ngày mai đến nhận chỗ ở cũng được, hôm
nay cứ ở lại nhà của ta, ngày mai vừa lúc đến phiên ta phụ trách, ta sẽ phân
cho ngươi chỗ tốt nhất trong thành để ở, cam đoan thê tử của ngươi chỉ cần liếc
mắt một cái liền thích.” Tuấn lãng nam tử lập tức lên tiếng thuyết phục, cũng
không quên tặng cho mỹ phụ trung niên kia một cái liếc mắt thị uy.

“Tuyết Ưng tiểu tử, ngươi đừng nghe hắn, hắn làm sao hiểu được cái gì
gọi là tốt nhất, hắn làm gì có thẩm mỹ. Một lát đích thân ta sẽ dẫn ngươi đến
chỗ ở mới, cam đoan ngươi sẽ thích.” Mỹ phụ nhân trả đũa.

“Ta không có thẩm mỹ? Hừ, ngươi nói đúng, ta có thẩm mỹ thì sao lại cưới
tử lão thái bà ngươi làm thê tử chứ?” Tuấn lãng nam tử bị những lời của mỹ phụ
nhân làm nổi giận.

“Tử lão vu đầu, đời này của ngươi chỉ có việc cưới thê tử là có thẩm mỹ
còn bất kỳ chuyện gì khác thì một chút thẩm mỹ cũng không có.”

“Mấy năm nay ta thấy da mặt ngươi ngày càng dày, cũng không thấy ai có
da mặt dày như ngươi. Tuyết Ưng tiểu tử, ngươi nhìn xem, mái tóc đã bạc, da đã
mồi vậy mà còn nói là mình đẹp, thực làm người ta chê cười, nơi này đều là
người quen thì không sao nhưng ngươi đừng tính chuyện dọa tiểu tử mới đến.

“Lão vu đầu, ngươi không cần quá phận...”

Nhìn thấy bọn họ lại tiếp tục muốn cuộc tranh cãi mới, Tuyết Ưng không
khỏi nóng nảy, hắn tới nơi này là vì muốn tìm cách rời đi chứ không phải nghe
bọn họ cãi nhau, mà hai người đang cãi nhau khí thế kia lại là hai vợ chồng, làm
cho hắn ngạc nhiên đến suýt té ngã. Quả thực là thiên hạ to lớn, không nơi nào
là không có chuyện kỳ quái.

Không biết bên chỗ Ảnh Nhiên mọi việc thế nào, nếu cứ tiếp tục như vậy
thì tới chừng nào hắn mới có thể làm chính sự a?

“Đến đây! Đến đây! Tiểu tử xinh đẹp, vợ ngươi tới đây.” Không biết ai la
lên làm cho mọi người giãn ra, mỹ phụ nhân vào lão vu đầu cũng ngừng cãi nhau.

Ảnh Nhiên ba phần uể oải, bảy phần chật vật bị đại hoàng cẩu kêu là
khuyển tử kia kéo áo tiến vào, nhìn thấy Tuyết Ưng đang cau mày thì biết hắn
cũng không thuận lợi.

“Tuyết Ưng đại nhân!” Ảnh Nhiên vội vàng tiến lên, khuyển tử vẫn còn cắn
góc áo của nàng, kết quả là một kéo, một chạy làm cho nàng suýt chút nữa bị té
ngã, Tuyết Ưng lấp tức tiến lên ôm nàng vào lòng, chung quanh liền nổi lên
những tiếng cười xen lẫn ca ngợi, làm Ảnh Nhiên xấu hổ, càng chôn chặt mặt
trong ngực Tuyết Ưng, không dám ngẩng lên.

“Ảnh Nhiên, ngươi không sao chứ!” Tuyết Ưng thấy vậy, tưởng nàng bị gì,
càng thêm lo lắng.

“Ta không sao! Tuyết Ưng đại nhân, ta đã thử qua, đúng như ngươi nói, ta
không thể ra được.” Ảnh Nhiên cúi đầu trong ngực hắn đáp lại, cho dù thử bao
nhiêu lần cũng đều bị quầng sáng vô hình kia ngăn trở lại, tuy rằng người không
bị thương nhưng cũng bị kiệt sức, chẳng lẽ phải ở lại đây sao? Đều là do nàng
hại Ưng vương, nghĩ tới đây nàng lại muốn khóc.

Tuyết Ưng ôm lấy nàng, kết quả này hắn đã dự đoán được nhưng nghe thanh
âm như sắp khóc của Ảnh Nhiên, trong lòng hắn cũng cảm thấy khó chịu, thôi, nếu
không đi được thì đành chấp nhận. Sau này nhất định sẽ có các khác, nếu vĩnh
viễn không thể đi ra thì sau này có nàng làm bạn bên cạnh cũng không phải là
chuyện xấu, khẽ vỗ lên lưng nàng: “Không quan hệ, không ra được thì không ra,
nơi này cũng rất tốt, có lẽ lâu dần chúng ta sẽ thích không chừng.”

“Nhưng mà Tuyết Ưng đại nhân, chúng ta?” Ảnh Nhiên ngước mắt, có chút
không cam lòng nhìn Tuyết Ưng, chỉ thấy hắn nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có gì,
trước mắt chúng ta chỉ có một lựa chọn duy nhất.”

Ảnh Nhiên biết hắn nói đúng, nên chỉ im lặng nhìn hắn.

Tuyết Ưng nhìn về phía mỹ phụ nhân và lão vu đầu, nhẹ giọng mà tao nhã
nói: “Hôm nay là tiền bối nào chịu trách nhiệm ở Tử điện?”

“A, là, hôm nay lão thân ta chịu trách nhiệm, về sau ngươi gọi ta là Mĩ
di là được, nơi này không có tiền bối hậu bối, chúng ta vì muốn đùa với ngươi
một chút nên mới cố ý xếp hàng bên ngoài, các ngươi là người mới tới đừng để ý a.”
Mỹ phụ nhân hào phóng nói.

Những người khác cũng mỉm cười gật đầu, vòng người vây quanh bọn họ cũng
tản ra một chút, ngay cả lão vu đầu lúc này cũng tao nhã đứng bên cạnh mỹ phụ
nhân, tựa hồ như vừa rồi không phải mới cãi nhau với nàng.

“Chúng ta tuy không muốn đến nơi này nhưng dù sao cũng đã đi vào rồi,
sau này còn nhờ các vị chiếu cố nhiều hơn, làm phiền Mĩ di an bài chỗ ở cho
chúng ta đi.” Tuyết Ưng ôn hòa nói, tay vẫn ôm thân mình của Ảnh Nhiên như
trước, mà nàng vẫn còn run rẩy trong lòng hắn, hắn biết không phải nàng sợ hãi
mà là đang tự trách.

“Nghĩ như vậy là được rồi, mọi người tụ tập ở trong này cũng là do duyên
phận thôi, đúng rồi, các ngươi có yêu cầu gì với chỗ ở không?” Mĩ di nghe Tuyết
Ưng nói vậy thì dường như rất hài lòng, bộ dáng có vẻ vui mừng.

Tuyết Ưng nhìn bầu trời xanh thẳm nói: “Cũng không có gì, chỉ hi vọng là
gần bầu trời một chút.”

“Chuyện này cũng không vấn đề gì, vừa lúc trên Mông sơn còn một chỗ, bởi
vì rất cao, những người khác đều không nguyện ý cư ngụ ở nơi cao như vậy, nếu
Tuyết Ưng ngươi thích thì cứ đến đó đi.” Mĩ di suy nghĩ một chút rồi an bài.

“Tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của Mĩ di.” Tuyết Ưng gật đầu, hắn cũng
không muốn gặp nhiều người, tin tưởng Ảnh Nhiên cũng vậy, cho nên cư ngụ trên
đỉnh núi rất hợp ý bọn họ.

“Nhưng mà…” lão vu đầu nhíu mày: “A Mĩ, chẳng lẽ ngươi đã quên nơi đó là
Mộng cư, không phải là vợ chồng thì không thể ở.”

” Ách? Tuyết Ưng, ngươi cùng nha đầu kia không phải một đôi sao?” Mĩ di
tựa hồ như lúc này mới nhớ tới chuyện này, trêu ghẹo thì trêu ghẹo nhưng đụng
tới nguyên tắc thì phải hỏi cho rõ ràng.

Tuyết Ưng còn chưa lên tiếng thì Ảnh Nhiên đã ngẩng đầu hỏi: “Không phải
vợ chồng thì không thể cư ngụ nơi đó sao?”

“Đó là quy củ của Mộng thành, không phải vợ chồng thì phải tách ra,
đương nhiên là nguyên tắc trong thành thôi, bên ngoài vẫn có sự linh hoạt, nếu
không phải vợ chồng nhưng có tình cảm thân mật thì cũng có thể ở cùng một chỗ
nhưng trên đỉnh Mộng sơn kia thì chỉ có thể cấp cho vợ chồng thực sự để ở, nếu
hai ngươi không phải là vợ chồng thì phải tách ra, Tuyết Ưng có thể ở trên núi
còn nha đầu ngươi thì ta có thể an bài chỗ khác, muốn gặp nhau cũng không có gì
khó.”

Mĩ di vừa dứt lời, Ảnh Nhiên đã lắc đầu như trống bỏi, nơi này luôn làm
nàng cảm thấy bất an, làm sao có thể tách rời khỏi Ưng vương đại nhân được.
Không được, nếu lỡ bọn họ bị tách ra, sau này không thể nhìn thấy đối phương
nữa thì tính làm sao?

Nàng hiện tại chỉ quen biết có một mình Tuyết Ưng đại nhân, nàng không
thể tách rời hắn, tốt xấu gì cũng do nàng mà hắn mới lưu lạc đến đây, cho dù
nàng có làm trâu làm ngựa cũng phải hầu hạ hắn cho tốt, Ảnh Nhiên không ngừng
dùng đủ mọi lý do mà không thừa nhận nàng luyến tiếc, không muốn tác khỏi Tuyết
Ưng.

Tuyết Ưng cũng không ngờ Hư Vô Giới có quy định như vậy, mà Ảnh Nhiên
không muốn tách rời hắn, bản thân hắn cũng không muốn xa nàng, nếu vậy thì đành
phải nói bọn họ là vợ chồng, dù sao chỉ cần được ở cùng một chỗ thì chỉ còn
cách nói dối, không thể nghĩ nhiều được.

“Chúng ta đương nhiên là phải ở cùng một chỗ, Ảnh Nhiên tuy chưa chính
thức gả cho ta nhưng sớm muộn cũng trở thành thê tử của Tuyết Ưng ta, cho nên
thỉnh Mĩ di thu xếp giùm, để cho chúng ta được ở chung một chỗ, hơn nữa ta là
một đại nam nhân, tay chân vụng về, ngũ cốc cũng chẳng phân biết được, cuộc
sống hàng ngày đều nhờ Ảnh Nhiên chiếu cố, nếu rời xa nàng thì sẽ không thích
ứng được.”

“Như vậy a! Lão vu, ngươi xem việc này xử lý như thế nào?” Mĩ di tựa hồ cũng có
chút khó xử nhìn về phía lão vu.

Tuấn lãng nam tử cũng nhíu nhíu mày đầu: “Quy định của thành cũng không
nói hôn phu hôn thê không thể ở cùng nhau, hơn nữa Tuyết Ưng tiểu tử, ngươi
khẳng định sau này sẽ cưới nha đầu kia làm thê tử của ngươi sao? Đây cũng không
phải là trò đùa, ngươi phải suy nghĩ cẩn thận rồi trả lời ta.”

Ảnh Nhiên lôi kéo ống tay áo của Tuyết Ưng, có chút lo lắng nhìn hắn,
trong mắt tràn đầy nỗi lo phải tách rời hắn, làm cho Tuyết Ưng không do dự: “Đương
nhiên, hôn nhân đại sự sao bất cẩn được, sau này chúng ta chắc chắn sẽ lấy nhau.”

“Tốt lắm, A Mĩ, vậy ngươi phân Mộng cư cho bọn họ làm nơi cư ngụ đi.” Nghe
Tuyết Ưng trả lời khẳng định xong, trên mặt lão vu đầu cũng nở nụ cười yên tâm,
sảng khoái đáp ứng.
“Vậy được rồi, các ngươi đi theo ta, ta chia bài tử cho các ngươi, lĩnh bài tử
xong thì sẽ đưa bọn ngươi đến chỗ ở, sau này muốn đồ vật gì thì cứ đến trong
thành chọn mua, không cần bạc, chỉ cần có bài tử là được.” Mĩ di lập tức tiến
lên trước, mọi người cũng đã xem xong náo nhiệt liền tản ra, có người còn nhiệt
tình mời Tuyết Ưng bọn họ sau này tới nhà làm khách.

Tuyết Ưng và Ảnh Nhiên cũng giảm bớt sự bất an, theo Mĩ di đi vào Tử
điện, trong phòng ngoài trừ màu tím giống như bên ngoài thì bố cục không khác
gì căn nhà của lão nhân đã cho bọn họ tị nạn hôm qua, điều khác biệt duy nhất
là trên ba mặt tường đều phủ kín những cái đinh, có cái để trống, có cái treo
mộc bài màu xám, giống như những cái mà Tuyết Ưng và Ảnh Nhiên đã thấy người
trong thành đeo.

Như vậy thứ này đại biểu cho việc bọn họ trở thành dân cư trong thành.

Mĩ di nhẹ nhàng hợp hai tay thành hình chữ thập, không biết trong miệng
thì thào niệm cái gì mà chỉ thấy miệng của nàng không ngừng khép mở, mộc bài
màu xám trên tường cũng không ngừng di động, phát ra âm thanh không theo quy luật
nhưng nghe êm tai.

Tuyết Ưng và Ảnh Nhiên ngơ ngác nhìn cảnh này, dù không biết Mĩ di niệm
cái gì nhưng cũng đoán được bài tử ở đây không thể tùy tiện lấy ra.

Một hồi lâu, âm thanh của mộc bài ở trên tường phát ra ngày càng nhanh,
cuối cùng cũng có hai cái rớt khỏi đinh rơi xuống, Mĩ di lau mồ hôi trên trán,
mở mắt ra, nhặt lấy mộc bài, trong mắt toát lên vẻ kinh ngạc: “Tuyết Ưng tiểu
tử, tạo hóa của hai ngươi thực sâu a, có thể lĩnh được bài tử như vậy, hai
ngươi mỗi người nhận một bài tử này, từ nay các ngươi có thể tự do đi lại trong
toàn giới, chứ không chỉ giới hạn trong khu vực Mộng thành, còn chỗ ở trên núi
thì đã thuộc về các ngươi, bây giờ ta đưa các ngươi đến đó.”

Tuyết Ưng cùng Ảnh Nhiên tiếp nhận mộc bài bình thường nhìn không có vẻ
gì là kỳ lạ kia, dắt lên đai lưng: “Mĩ di, chẳng lẽ bài tử này còn phân làm
nhiều loại sao?”

“Thời gian của các ngươi còn dài, từ từ rồi sẽ rõ, hôm nay trong một
ngày cũng không thể nói hết được, bây giờ thời gian không còn sớm, ta đưa các
ngươi lên đỉnh Mộng sơn, chờ khi các ngươi sắp xếp chỗ ở xong thì trời cũng đã
tối.” Mĩ di cũng không giải thích

Hai người chỉ có thể gật gật đầu.

Mộng sơn quả thực rất cao, Tuyết Ưng và Ảnh Nhiên kinh ngạc nhìn đỉnh
núi màu trắng còn lớn hơn cả núi kia, nếu không biết đây là Hư Vô Giới thì bọn
họ đã nghĩ là bọn họ đã về tới Tuyết sơn.

“Mộng cư của các ngươi ở trên đỉnh núi này, trên đó hơi lạnh nhưng các
ngươi là Tuyết Ưng, trời sinh là bay lượn trong không trung, cho nên sẽ thích
hợp với khí hậu nơi đó, chúng ta lên núi đi.” Mĩ di chỉ tay lên đỉnh núi ẩn
trong mây: “Đỉnh núi ở bên trong tầng mây, các ngươi hóa thành chim mà bay đi,
Mĩ di ta tới đỉnh núi trước chờ các ngươi.”

Nói xong, nàng đã hóa thành một tia chớp bay thẳng vào tầng mây.

Tuyết Ưng và Ảnh Nhiên giật mình nhìn nhau lại nhìn ánh sáng tím biến
mất kia, cùng kêu lên: “Tử Điện tiên tử.”

Tử Điện tiên tử là một chiến thần thời thượng cổ, truyền thuyết kể rằng
nàng đã chết trong lần đầu tiên tiên ma đại chiến, không ngờ nàng không chết mà
còn sống ở Hư Vô Giới, nhưng chưa từng nghe nói Tử Điện tiên tử có bản đời, nếu
vậy lão nhân gọi là tử vu đầu kia chắc là mới kết làm vợ chồng ở trong này,
không biết người nọ còn có lai lịch cao tới cỡ nào.

So với bọn họ thì đạo hạnh của Tuyết Ưng và Ảnh Nhiên chỉ như một tiểu
hài tử hoặc cũng có thể coi như là một con kiến mà thôi, ý niệm rời đi lại một
lần nữa bị đả kích trầm trọng.

“Chúng ta đi lên rồi nói sau! Ký đến chi, tắc an chi!” Ảnh Nhiên cúi đầu
than thở nói.

“Ân!” Tuyết Ưng lúc này cũng không thể nói lời an ủi.

Hai người hóa nguyên hình bay lên đỉnh núi đã thấy Mĩ di chờ bọn họ lâu
rồi, cũng không chê bọn họ chậm mà chỉ vào rừng trúc màu đen, mơ hồ nhìn thấy
tường trắng ngói xanh: “Nơi đó chính là Mộng cư, xuyên qua rừng trúc đen này là
tới, ta sẽ ở đây chờ, các ngươi vào trong xem đi, nếu vừa lòng thì từ nay cứ ở
lại đây, nếu không thì ta đưa các ngươi đến nơi khác nhìn xem.”

“Không cần, cám ơn Mĩ di, chúng ta liền ở nơi này, chúng ta thích cảm
giác bay lượn, ở dưới chân núi lại không quen. Nơi này tốt lắm, thực yên tĩnh,
sẽ không cần thay đổi.”

Tuyết Ưng lập tức lên tiếng, dù sao bọn họ cũng không định ở đây cả đời
nên ở đâu cũng không sao, hơn nữa nơi này chung quanh không có ai khác, là một
nơi rất yên tĩnh, không giống như trong thành lúc nào cũng bị cả đám ngươi vây
quanh hỏi đông hỏi tây, hắn sợ nếu không sớm rời khỏi thì không chịu nổi nữa.

Ảnh Nhiên cũng gật đầu phụ họa: “Cảm ơn Mĩ di, chúng ta thích yên tĩnh.”

“Vậy được rồi, một khi đã như vậy, ta trở về, nhưng một khi đã quyết
định rồi thì không thể đổi, các ngươi hiểu chứ?” Mĩ di tựa hồ như không tán
thành quyết định của bọn họ nhưng vẫn tôn trọng ý kiến.

Hai người đồng loạt gật đầu: “Chúng ta hiểu rõ rồi!”

“Vậy các ngươi mau vào đi, ta cũng phải mau chóng xuống núi, lát nữa
trời sẽ tối, khi đó không nên ra ngoài, hôm qua các ngươi chắc cũng đã biết.” Ngẫm
nghĩ một hồi, Mĩ di lại bổ sung: “Ngàn vạn lần không được ra ngoài khi trời
tối, bị thiên lôi đánh trúng sẽ toi mạng đó.”

“Đa tạ Mĩ di, chúng ta đã biết!” Hai người lại gật đầu.

“Ta đi đây!”

Xác nhận không có gì dặn dò bọn họ nữa, Mĩ di lại lần nữa hóa thành tử
điện biến mất, Tuyết Ưng và Ảnh Nhiên lúc này mới thả lỏng tinh thần, nhìn mảnh
rừng trúc tối đen, cảm thấy tương lai thật mịt mờ.

“Tuyết ưng đại nhân, nếu chúng ta cả đời đều không thể ra ngoài thì nên
làm thế nào bây giờ?” Ảnh Nhiên lo lắng hỏi

“Chúng ta liền kết thành vợ chồng, vĩnh viễn sống ở đây.” Tuyết Ưng đáp.

“Tuyết ưng đại nhân, hiện tại không phải thời điểm để nói giỡn.” Ảnh
Nhiên dẩu miệng, có chút bất mãn

“Ta nói thật.” Tuyết Ưng vẻ mặt tràn đầy nghiêm túc, ánh mắt sáng ngời
nhìn nàng.

Ảnh Nhiên đỏ mặt, vội nói: “Tuyết Ưng đại nhân, ta đi vào trước để thu
xếp phòng ở.”

Tuyết Ưng nhìn nàng bối rối đột nhiên ở nụ cười, cùng nàng trải qua cuộc
sống dường như là một chuyện không tồi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3