Ưng Vương Liệt Tình - Chương 14

Chương 14

CHUẨN BỊ CUỘC SỐNG GIẢ

“Hư Vô Giới?” Ảnh Nhiên cũng kinh hô ra tiếng: “Tuyết Ưng đại nhân nói
nơi này là Hư Vô Giới thuộc bảy đại giới trong truyền thuyết?”

Tuyết Ưng có chút đau đầu đáp: “Tám chín phần là vậy. Trong bốn đặc thù
lớn nhất của Hư Vô Giới trong truyền thuyết đã giống đến ba, thực ra từ lúc
nhìn thấy cô gái ngoài thành kia lẽ ra ta đã phải cảnh giác, lúc đó nếu quay
đầu lại còn kịp, bây giờ thì…”

“Tứ đại đặc thù?”

Nhiều năm qua Ảnh Nhiên bị ép tu luyện trên đỉnh núi, cha mẹ tuy rằng
thương yêu và chiếu cho nàng nhưng lại ít kể chuyện bên ngoài cho nàng nghe
hoặc là có một số việc cha mẹ cũng không biết, cho nên mới không nói với nàng.

Nhưng Tuyết Ưng vương lại khác, dù sao hắn cũng là vua của một tộc, sự
hiểu biết phải nhiều hơn một yêu tinh bình thường như nàng nhiều, cho dù có một
số việc hắn không cần chú tâm tìm hiểu thì cũng biết nhiều hơn nàng.

Giống như truyền thuyết của Hư Vô Giới, nàng cũng biết có tồn tại nhưng
không biết nó lại có tứ đại đặc thù.

“Hai cánh cửa đồng tím khóa thiên hồn, vong ưu hoa sơn nở bốn mùa, vốn
là thiên gian không lo địa, nhật nguyệt tao ngã hỗ cứu vãn.” Tuyết Ưng vương
nhíu mày lại, có chút khó khăn khi nói ra bốn câu này, dường như là muốn tìm
hiểu thấu đáo ý nghĩa của nó.

“ Tuyết ưng đại nhân, bốn câu châm ngôn này thể hiện ý gì?”

“Hai cánh cửa đồng tím chính là hai cánh cửa cổng trước mắt này, lúc
trước không thấy, bây giờ đã xuất hiện. Vong ưu hoa sơn chính là vườn hoa chúng
ta đã đi qua, còn tưởng là mọc hoang dại. Nhật nguyệt tao nhã chính là nói ánh
mặt trời và mặt trời sẽ luân phiên chiếu sáng ở đây, ngươi không thấy ở đây
trời tối rất nhanh, rõ ràng là ngày và đêm mỗi bên chiếm một nửa sao?”

“Sau đó thì sao? Truyền thuyết có nói nếu muốn đi ra ngoài thì nên làm
thế nào không?” Thực ra thì Ảnh Nhiên muốn hỏi thiên hồn trong câu châm ngôn
kia nghĩa là gì, còn có từ khóa kia có phải đại biểu cho việc đã đi vào đây thì
vĩnh viễn không thể ra ngoài không?

Nói vậy thì nơi này có khác gì thiên la đâu, thiên là làm cho sinh linh
chết hết mà Hư Vô Giới thì vĩnh viễn nhốt người ta lại, so sánh thì chưa biết
cái nào tàn nhẫn hơn cái nào.

“Ta không biết!” Tuyết Ưng lắc lắc đầu. “Ta chỉ nghe nói có rất nhiều
người muốn đi vào nơi này nhưng chưa nghe nói có ai muốn ra ngoài, nơi này
giống như chỗ tị nạn tốt nhất, chỉ cần ở trong này thì có thể rời xa hết thảy
những thương cảm, thống khổ, cừu hận, thậm chí là thần tiên cũng muốn tới đây,
cho nên Hư Vô Giới cũng có thể xem là một thế giới cực lại, bây giờ cánh cửa
đồng màu tím đã đóng lại, chúng ta muốn rời khỏi nơi sợ là rất khó khăn.”

“Tuyết Ưng đại nhân, đều là Ảnh Nhiên không tốt, nếu không vì Ảnh Nhiên,
ngươi sẽ không…”

Ảnh Nhiên nghe Tuyết Ưng nói xong thì áy náy không thôi, tuy không phải
nàng muốn thế nhưng cũng không phủ nhận mọi chuyện cũng xuất phát từ nàng, nếu không
vì nàng thì Tuyết Ưng đại nhân sẽ không rơi từ trên trời xuống, sẽ không bị
ngâm trong nước sông lạnh như băng với nàng, sẽ không gặp phải Nhân Ngư, may
mắn Tuyết Kiều là một nhân ngư tốt nhưng vừa rời khỏi nơi hoang vắng kia thì
lại sa chân vào Hư Vô Giới.

Nếu hại hắn sau này không thể quay về thì lỗi của nàng càng nặng thêm,
sớm biết như thế thì nàng không nên dung túng mình hưởng thụ tính trẻ con của
hắn, say mê sự hồn nhiên của hắn, nếu không vì thế thì hai người sẽ không đến
nỗi rơi vào đây mà không biết.

“Ảnh Nhiên, ngươi đừng nói thế, chuyện này sao có thể trách ngươi được.
Hư Vô Giới này vốn tồn tại ở bên ngoài, vô biên vô hạn lại vô giới tuyến, toàn
bộ đều dựa vào duyên phận mới có thể tiến vào, phần đông các yêu tinh muốn tị
nạn có khi tìm kiếm cả đời cũng không tìm được lối vào, mà chúng ta dù không
muốn lại vô ý mà tiến vào đây, cho nên có thể coi chuyện này là duyên hoặc cũng
có thể nói chúng ta là ngộ kiếp, không có liên quan đến ai, cho dù không có
ngươi, nếu ta bắt buộc có liên lụy với Hư Vô Giới thì ta cũng có thể tiến vào
đây bằng cách khác, cho nên chỉ có thể nói rằng lúc này ta may mắn vì có ngươi
làm bạn, ít nhất ta không phải cô đơn một mình ở đây.”

“Tuyết Ưng đại nhân, người nói như vậy càng làm cho Ảnh Nhiên thêm áy
náy và xấu hổ.” Ảnh Nhiên cảm động nhìn hắn nói.

Hai người đứng trước cánh cửa đồng màu tím, nhìn nhau, sắc trời cũng đã
tối hơn, giống như một miếng vải đen thật lớn đột nhiên phủ lên trên đầu họ, càng
lúc càng tối.

“Hai người các vị rốt cuộc có muốn đi vào hay không? Trời tối thì ở bên
ngoài cũng không dễ chịu lắm đâu, ta xem các ngươi là mới tới, chắc chưa hiểu
hết về nơi này nên mới nói cho các ngươi biết, nếu là người khác thì không quan
tâm tới chuyện của các ngươi làm gì đâu. Nếu đã đến đây thì thời gian sau này còn
dài, trước tiên đến nhà ta ở đỡ đi.”

Lúc này có một lão nhân mặt đen đứng gần bọn họ nhất, lên tiếng.

“Lão trượng là đang nói chuyện với chúng ta sao?” Tuyết Ưng cùng Ảnh
Nhiên có chút kinh ngạc nhìn lão nhân kia.

“Các ngươi không thấy trong thành bây giờ ngoại trừ các ngươi thì không
còn ai khác ở bên ngoài sao? Không cần nhiều lời vô nghĩa, rốt cuộc các ngươi
có muốn tiến vào nghỉ đêm hay không? Nếu không thì ta sẽ đóng cửa, nếu muốn thì
mau lên, không cần dông dài, có chuyện gì chờ vào trong rồi nói.”

Lão nhân tức giận trợn mắt với bọn họ, vừa nói vừa đưa mắt nhìn bầy trờ
ngày càng tối, tựa hồ như chuẩn bị đóng cửa.

Tuyết Ưng và Ảnh Nhiên thấy hôm nay đúng là một ngày xui xẻo hơn nữa
cũng không biết gì về Hư Vô Giới nên bọn họ cũng có chút sợ hãi, bầu trời ở đây
nói tối liền tối, không biết sau đó còn phát sinh chuyện nguy hiểm gì nữa nếu
không thì sao người ở đây vừa nhìn thấy trời tối đã đóng cửa không ra ngoài?

Nhìn thấy trên đường đúng là không còn nhà nào mở cửa thì cũng không
chần chờ nữa, lập tức nắm tay Ảnh Nhiên đi nhanh về phía lão nhân: “Đa tạ lão
trượng, chúng ta muốn được vào trong.”

Lão nhân liền hé cửa để bọn họ nhanh chóng lắc mình vào rồi lập tức dùng
sức đóng cửa lại, cánh cửa vừa đóng thì bên ngoài phát ra tiếng động lớn giống
như sấm, làm điếc cả tai.

Tuyết Ưng và Ảnh Nhiên sắc mặt có chút cứng nhắc, trong phòng cũng không
khác gì bên ngoài, tối đen như mực, nghe tiếng âm thanh như tiếng sấm kia thì
hình như chỉ cách bậc thang một chút, cũng may là cũng chỉ đánh ở bên ngoài,
không có đánh trúng căn phòng.

Khó trách người ở đây khi trời tối liền trốn vào nhà, không dám tưởng
tượng nếu bây giờ hắn và Ảnh Nhiên còn ở bên ngoài thì phải chật vật tránh né
sấm đánh đến mức nào.

“Các
ngươi đi theo ta!” Thanh âm lão nhân vang lên trong tiếng sấm nổ nghe mơ hồ,
thiếu chút nữa là Tuyết Ưng và Ảnh Nhiên không nghe thấy.

Đã sớm luyện được khả năng nhìn trong bóng đêm nhưng ở nơi này cũng
không chiếm ưu thế lắm, đồ vật trước mắt đều nhìn không rõ, mơ hồ như có nhân
ảnh đang hoạt động trước mắt lại không nhìn rõ được bộ dáng của người nọ, chỉ
có thể dựa vào cảm giác và tầm mắt không rõ mà đi theo lão nhân kia.

Ước chứng một nén nhang thì lão nhân kia dừng lại, lúc này tiếng sấm ở
bên ngoài dường như cũng nhỏ hơn nhiều, lão nhân lấy từ trong ngực ra một vật
gì đó không rõ mà chỉ chốc lát thì ngọn đèn nhỏ nơi góc tường liền bừng sáng
lên, lúc này Tuyết Ưng và Ảnh Nhiên mới thấy trong tay lão nhân là một viên đá
lửa.

Mà nơi bọn họ đang đứng là một thạch thất hình vòng cung bên trong có
giường đá, bàn đá và ba tảng đá dùng làm ghế, ngoài ra không có gì khác.

“Tốt lắm, ngồi đi. Ở trong này sẽ không có nguy hiểm gì, chờ khi trời
sáng chúng ta sẽ đi ra.” Lão nhân đem đá lửa bỏ vào trong ngực cũng không khách
khí nói thêm với bọn họ mà ngồi xuống trước, trên mặt hiện lên vẻ bình tâm,
không hề hoảng loạn giống như khi bọn họ mới tiến vào.

Tuyết Ưng và Ảnh Nhiên cũng không vội vã ngồi xuống mà Tuyết Ưng thi lễ
hỏi: “Lão trượng, xin hỏi nơi này có phải Hư Vô Giới.”

“Đúng vậy, các ngươi không tìm lầm chỗ, nơi này đúng là Hư Vô Giới, đã
mấy vạn năm rồi không có người nào mới a, bây giờ lại có một lúc tới hai người,
hơn nữa còn trẻ tuổi, thực sự là rất kỳ lạ, khó trách Bang lão gia trong thành
kia đều nhìn ngó, nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, duyên phận của hai ngươi
đúng là sâu, người khác dù có tìm hết đời cũng không tìm ra mà các ngươi lại lơ
đãng thì tìm tới nơi. Lão nhân thực sự bội phục các ngươi a.”

Lão nhân nói với vẻ mặt rất tự hào, hoàn toàn không biết sự khẳng định
của lão làm cho Tuyết Ưng và Ảnh Nhiên lo lắng biết bao nhiêu

“Vậy có cách nào để đi ra ngoài không?” Ảnh Nhiên rốt cuộc nhịn không
được hỏi.

“Đi ra ngoài? Đi ra ngoài nào?” Lão nhân dường như không ngờ có người đã
đi vào đây lại còn muốn ra ngoài nên không khỏi có chút phản ứng thái quá.

“Đi ra ngoài này Hư Vô Giới a?” Ảnh Nhiên lập tức tiếp lời nói.

“Vì cái gì phải đi ra ngoài, lão nhân ở trong này nhiều năm như vậy còn
chưa thấy có ai muốn đi ra ngoài. Nếu không muốn ở lại đây thì vì sao các ngươi
lại tiến vào?” Lão nhân ngạc nhiên.

“Chúng ta cũng không muốn tiến vào, chỉ là vô ý mà đến đây, chúng ta còn
có nhiều chuyện chưa làm xong, không thể ở trong này lâu, thỉnh lão trượng
thương xót có thể cho biết cách nào để đi ra ngoài, không biết cánh cửa đồng
màu tím kia khi nào lại mở ra?”

“Nếu đã vào nơi này thì hãy quên hết những chuyện phiền lòng đi. Nơi này
cùng với quá khứ của các ngươi không có liên hệ, thời gian qua đi thì sẽ không
còn nhớ những chuyện trước kia nữa, cho nên các ngươi cứ yên tâm ở lại đây.
Ngày mai các ngươi có thể đến phía đông thành để nhận phòng ở, những người mới
tới đây đều có thể đến Tử Điện để nhận phòng để ở, còn về cửa thành thì hừng
đông mỗi sáng đều mở ra đến khi trời tối thì đóng lại nhưng cho dù cửa thành có
mở thì các ngươi cũng không thể ra ngoài, những năm gần đây, lão nhân thực sự
chưa thấy ai muốn đi ra ngoài nên không biết cách nào để giúp các ngươi.”

Lão nhân biểu tình mang theo vài phần khó hiểu tiếc nuối, nhưng vẫn trả
lời rất cặn kẽ. Ảnh Nhiên nghe xong thì vô lực ngồi xuống, Tuyết Ưng cũng cảm
thấy ngoài ý muốn, nơi này là Hư Vô Giới, không lo không nghĩ, người nào
đã tới đây thì không muốn rời đi, theo năm tháng trôi qua thì những người,
những việc của quá khứ cũng dần quên đi, chỉ còn lại cuộc sống khoái hoạt ở
đây, cho nên càng không có ai muốn rời khỏi nơi này.

Hết thảy quá khứ đều là hư vô mà không chừng hiện tại ở đây cũng là hư
vô, tương lai của bọn họ cũng là hư vô. Đó chính là ý nghĩa thực sự của Hư Vô
Giới, nơi này tất cả có thể là thật mà cũng có thể là giả, đều là là hư vô giả
dối, người sống ở nơi này chẳng qua là chìm đắm trong ảo tưởng cho nên bọn họ
mới khoái hoạt.

Sau này hắn và Ảnh Nhiên cũng phải sống cuộc sống như vậy sao?

“Lão trượng ngài nói rất đúng, nếu đã đến đây thì quá khứ coi như đã
chấm dứt, hôm nay sẽ bắt đầu một cuộc sống mới, ngày mai ta sẽ đến Tử điện để
nhận chỗ ở theo lời ngươi nói.” Tuyết Ưng ra vẻ chấp nhận sự thật, thi lễ nói
với lão nhân.

“Cái này đúng rồi, không bao lâu thì các ngươi sẽ thích cuộc sống ở đây.”
Lão nhân tựa hồ rất cao hứng với câu trả lời của Tuyết Ưng, lập tức vỗ tay
cười.

“Tuyết Ưng đại nhân, ngài…” Ảnh Nhiên vừa muốn nói gì, lại bị Tuyết Ưng
dùng sức đè lại bả vai, ngăn cản: “Ảnh Nhiên, sau này chỉ có ta và ngươi cùng
nhau, ngươi có thể làm việc nhà không?”

Ảnh Nhiên ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn tú thản nhiên tươi cười của
Tuyết Ưng nhưng ánh mắt lại phản chiếu sự lo lắng của hắn, thực ra trong lòng
hắn cũng không thoải mái nhưng trước mắt không có cách nào nên phải đành chấp
nhận, nhìn ánh mắt của hắn, lại nhìn ánh mắt chờ nghe câu trả lời của lão nhân,
Ảnh Nhiên thu hồi tâm sự, gật đầu: “Ảnh Nhiên có thể, sau này Ảnh Nhiên sẽ phụ
trách việc chiếu cố cuộc sống hàng ngày của đại nhân.”

“Vậy tốt rồi, ngày mai ta có thể yên tâm đi lĩnh chỗ ở.” Tuyết Ưng vỗ
nhẹ lên vai Ảnh Nhiên, nụ cười tươi sáng như ánh mặt trời, nhưng Ảnh Nhiên biết
rõ hắn cũng lo lắng như nàng, tâm đột nhiên nhảy lên, ngày mai nàng và Tuyết
Ưng đại nhân sẽ bắt đầu sinh sống cùng nhau sao?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3