Phu quân ngây thơ nhất thiên hạ - Chương 55 - 56

55.

Hẹn Hò

Sau bữa trưa, Yến Hồng bồng Cây Đuốc Nhỏ
đi một vòng trong vườn mát mẻ, lúc quay lại, nhãi con đã ngủ rồi. Vừa đặt nó
lên giường mềm xong, thì thấy lão phu nhân đứng ở cửa phòng híp mắt cười vẫy
nàng.

“Hồng nhi à, con lại đây.”

“Mẹ, có chuyện gì sao?” Yến Hồng tiến
lên nắm tay lão phu nhân cười hỏi.

“Không có gì, Cây Đuốc Nhỏ cũng ngủ rồi,
hai mẹ con ta nói chuyện một lát nhé?” Lão phu nhân nhìn đứa nhỏ ngủ say,
nghiêng đầu nhìn Yến Hồng, nàng đồng ý liền.

Hai người đi ra vườn hoa sau viện tìm
chỗ ngồi xuống. Yến Hồng thấp thỏm kỳ lạ. Thật ra lão phu nhân rất hiếm khi đặc
biệt tìm nàng nói chuyện, nhất là đương lúc nhị bá Đông Phương Tề chuẩn bị cưới
công chúa, trong nhà rất bận, chắc chắn bà có chuyện quan trọng gì đây.

Lão phu nhân mỉm cười mở lời: “Con có
cảm thấy, gần đây Manh nhi có thay đổi gì không?”

“Thay đổi? Ý mẹ là…” Cẩn thận suy nghĩ,
gần đây ngoài việc nói nhiều hơn ra, Đông Phương Manh càng lúc càng thích chơi
cùng con, cũng càng sáng sủa hơn, không có gì đặc biệt mà.

“Con có cảm thấy, gần đây Manh nhi… càng
lúc càng hoạt bát không?” Lão phu nhân nói xong câu này, nhìn Yến Hồng sâu xa.

Yến Hồng thấy là lạ: “Mẹ, tướng công
càng lúc càng cởi mở, không phải chuyện tốt sao?”

“Con đó…” Lão phu nhân trách yêu Yến
Hồng, âm thầm thở dài, bọn trẻ này, vẫn còn nhỏ quá, có rất nhiều chuyện phải
cần bà già này nhắc nhở mới chú ý được.

“Hồng nhi ngu dốt, xin mẹ chỉ dạy.”

“Nếu thật sự sáng sủa hoạt bát, ngược
lại không phải chuyện xấu. Sợ là sợ, tất cả những việc đó đều do nó miễn cưỡng
làm thôi… Manh nhi là thịt trên người mẹ rớt xuống, mẫu tử liền tâm, tâm nó có
chuyển biến, mẹ làm mẹ, không nói có thể đồng cảm thì ít nhiều gì cũng cảm giác
được một hai. Mẹ cứ cảm thấy dáng vẻ nó bây giờ, không phải cao hứng xuất phát
từ nội tâm.”

Yến Hồng cả kinh, ngẩn người nhìn lão
phu nhân. Bà nói tiếp: “Từ sau khi có Cây Đuốc Nhỏ, con đặt toàn bộ trọng tâm
lên người đứa nhỏ, mẹ cũng làm mẹ, có thể hiểu con coi trọng đứa nhỏ. Nhưng mà,
có phải con hơi sơ sẩy cảm thụ của Manh nhi rồi không? Con đừng lo, không phải
mẹ trách con, mẹ là người từng trải, cũng có chút kinh nghiệm, muốn chia sẻ với
con thôi. Cả đời Công gia chỉ cưới một mình mẹ, với thân phận địa vị của ông
ấy, đây là một chuyện không thể tin nổi. Tất nhiên cũng có nguyên nhân là tình
yêu của ông ấy, nhưng mẹ cũng có thể tự hào mà nói rằng, phần tình yêu này cũng
vì mẹ ‘toàn tâm toàn ý’ với ông ấy”.

Lão phu nhân nhìn gương mặt hơi tái đi
của Yến Hồng, nhẹ nhàng vỗ lên tay nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng: “Manh nhi có
thể tiến bộ như bây giờ, không thoát được việc con ‘toàn tâm toàn ý’ với nó,
thành thử, nó càng lúc càng quyến luyến ỷ lại con, thậm chí vì con, nỗ lực thay
đổi mình. Tuy chúng ta đều rất vui khi thấy nó tiến bộ, thấy nó càng lúc càng
giống một nam tử hán có trách nhiệm, nhưng đối với nó mà nói, thay đổi hiện giờ
quá vất vả. Hiện tại vì đến gần con hơn, nó miễn cưỡng chấp nhận những thứ kỳ
thật nó không hề thích, con phát hiện ra chưa?”

Tuyên truyền giác ngộ, chữ chữ vạch
trần. Yến Hồng không thốt nên lời.

Nàng trầm mặc hồi tưởng. Kỳ thật Đông
Phương Manh thay đổi nhiều nhưng bây giờ ngoảnh đầu nhìn lại, không hề hợp với
tính hắn. Hắn càng thích yên lặng ở cùng nàng hơn, viết viết vẽ vẽ, ăn gì đó,
thậm chí ngây người. Nàng cũng ở chung một thời gian dài mới phát hiện, thì ra
ngây người là sở thích của hắn, là hoạt động hắn thích nhất. Mà hắn hiện giờ,
đã bao lâu rồi không ngơ ngác ngây ngốc ngồi một bên hồ suy nghĩ?

Hắn không thích nhiều người, không thích
hoàn cảnh quá ồn ào quá ầm ỹ, không thích đụng chạm thân thể với người chung
quanh quá nhiều, không thích vô duyên vô cớ cười với người không quen thuộc,
cũng không thích nói dài, nói đủ câu.

Nhưng hiện tại, những chuyện đó hắn chấp
nhận hết, mặc kệ là chủ động hay bị ép, càng lúc hắn càng giống người bình
thường, lúc cần cười thì cười, nên ầm ỹ thì ầm ỹ, chỉ có điều nó không giống
với bản tính vốn có của hắn.

Thỉnh thoảng trong mắt hắn dâng lên
sương mù, che giấu tâm tình hắn làm nàng nhìn không rõ. Nàng lại chưa từng suy
nghĩ sâu xa, trong đó có nỗi sợ hãi của hắn, có bất an của hắn, có buồn khổ của
hắn, có chua xót của hắn.

Nàng sơ sẩy, nàng cứ cho rằng chỉ cần
mình săn sóc cuộc sống của hắn tốt hơn, sinh con đẻ cái vì hắn, chỉ cần cho hắn
tình yêu là tốt rồi…

Bây giờ nhìn lại, nàng giả dối cỡ nào!
Nàng thật yêu hắn sao? Có lẽ là có, nhưng sau khi sinh Cây Đuốc Nhỏ, tình yêu
mỏng manh đó đã biến thành qua quít rồi.

Chẳng qua nàng bị hư vinh mê hoặc mà
thôi, chìm đắm trong biểu hiện yêu đương giả tạo mà nàng tự biên tự diễn, tự
cho mình “vĩ đại mà lương thiện”. Chân tướng là gì?

Hắn sớm bị nàng trục xuất khỏi lòng mình
rồi, cho nên không thể không vất vả đuổi theo bước chân nàng, cho dù phải nỗ
lực mà làm.

Thời gian này nàng đã làm gì? Rõ ràng
muốn chữa khỏi chứng cô độc của hắn, lại khiến hắn càng cô độc hơn. Rõ ràng
biết, hắn cũng có một trái tim, hắn sẽ nghĩ, hắn sẽ cảm thụ, hắn sẽ… khổ sở.

Một khi bị thức tỉnh, rất nhiều chi tiết
bình thường bỏ qua đột nhiên hiện ra trong óc. Lúc Cây Đuốc Nhỏ mới một hai
tháng, Manh Manh còn làm nũng với nàng, còn ‘tức giận’ với nàng, nhưng bây giờ
nàng muốn gì đều đáp ứng, lại không có một lời cảm thụ cá nhân nào nữa. Chẳng
trách hiện tại ngoài nói linh tinh với Cây Đuốc Nhỏ ra, hắn nói chuyện với ai
cũng không chịu nhìn thẳng vào đối phương nữa…

Chua xót ập đến, hốc mắt nóng bừng. Yến
Hồng đứng phắt dậy, khom người nói với lão phu nhân: “Mẹ, làm khó người phải
chăm Cây Đuốc Nhỏ rồi.”

“Con bé này nói gì thế, Cây Đuốc Nhỏ là
cháu mẹ.” Cười híp mắt, rốt cuộc cũng nghĩ thông rồi, nhẹ nhõm.

“Còn hôn sự của nhị bá…”

“Còn tới cả tháng nữa, con nghĩ trong
phủ nuôi bao nhiêu người như thế để ngồi không sao? Đừng lo vớ vẩn, đi đi đi
đi.” Lúc nào rồi mà còn lo chuyện này, bình thường hai đứa này cũng chẳng giúp
được gì, tốt nhất đừng làm rộn thêm.

Nhìn bóng Yến Hồng chạy đi, lão phu nhân
cười đầy ý vị, vẫn là đứa bé thông minh nhỉ…

“Manh Manh, Manh Manh, chúng ta hẹn hò
đi!”

Tìm thấy Đông Phương Manh, hắn đang ngồi
trên giường mềm, buồn rầu nhìn về một hướng hư vô nào đó, ngón tay vô thức phác
họa hoa văn chăn đệm trải trên giường.

Nghe giọng Yến Hồng, tay hắn khựng lại,
chậm rãi rụt về nắm thành đấm, thong thả ngoảnh đầu nhìn nàng, gương mặt đang
đờ đẫn đột nhiên cười tươi rạng rỡ, hiện giờ nhìn lại, nụ cười này sao mà mất
tự nhiên như thế.

Đi lại nắm tay hắn, ôn tập động tác đã
lâu chưa làm, cụng trán vào trán hắn, nhẹ nhàng dụi dụi.

“Xin lỗi, thời gian này sơ sẩy Manh Manh
rồi.”

Lông mi hắn cọ lên mặt nàng, nhột nhột,
rung rung.

“Hồng Hồng, về rồi?” Thật lâu sau hắn
thì thầm hỏi.

“Ừ, về rồi.” Nàng dịu dàng đáp. Những nỗ
lực suông kia, tự lừa dối mình đuổi theo, đi hết đi. Chỉ có lòng kề cận với
lòng mới là vĩnh hằng.

Đông Phương Manh không lên tiếng, chỉ
nhìn nàng.

“Chàng”, chỉ chỉ vào ngực hắn “và
thiếp”, lại chỉ vào mình, giơ ra hai ngón tay: “Hai người, hẹn hò đi!”

“Hẹn hò?” Hắn đột nhiên nhíu mày, trong
mắt cũng thoáng qua một chút lúng túng khó hiểu. Dáng vẻ mù mờ ngỡ ngàng của
hắn rất đáng yêu, nàng vội vàng hôn một cái, được hắn thẹn thùng cười hôn lại.
Gần đây thật sự rất ít hôn hắn, có cảm giác tân hôn, khụ.

“Là hai người cùng nhau chơi, không có
người khác.” Giải thích một chút, mắc công hắn không hiểu. Chân mày hắn càng
chau hơn, dường như đang cố gắng suy nghĩ.

Nửa ngày, tâm tình hắn rõ ràng tăng lên,
áp lực vô hình ẩn dấu quanh người tan đi, lúm đồng điếu thường xuất hiện đến
giờ phút này mới lộ ra chút ngọt ngào. Hắn chờ lâu lắm rồi nhỉ?

Đột nhiên hắn chăm chú nhìn nàng, ánh
mắt cũng bức thiết nhưng không lên tiếng.

“Sao vậy?” Không phải vừa mới cao hứng
hay sao?

Hắn do dự hồi lâu, cuối cùng lắc đầu.
Yến Hồng thoáng ảm đạm, có lẽ ngoài mặt tiến bộ, thực tế lại thụt lùi. Còn nhớ
trước kia, hắn nghĩ gì đều nói với nàng.

Thôi đi, đều do nàng tự chuốc lấy, từ từ
sửa sai thôi.

Kéo hắn định đi ra ngoài, hắn quay đầu
nhìn cục thịt viên đang ngủ ngon trên giường mềm: “Cây Đuốc Nhỏ, làm sao?”

“Cây Đuốc Nhỏ còn ngủ, lát nữa tỉnh mẹ
sẽ đưa nó đi chơi. Đi thôi!” Tay nắm tay, lòng kề lòng, cùng nhau sáng tạo một
cặp sinh đôi dính liền.

Cầm bản vẽ, kéo hắn lẻn vào một góc vườn
vắng vẻ. Nhìn chung quanh, rất tốt, người cực ít, lại có nước (nước ao), có núi
(núi giả), có hoa có cỏ, thánh địa làm chuyện hẹn hò.

“Manh Manh, muốn vẽ vẽ một chút không?”
Huơ huơ bản vẽ trước mặt hắn.

Hắn cúi đầu vò vò hoa lan trước mặt,
ngoẹo đầu nhìn bản vẽ một chút, tiếp tục gãi ngứa cho hoa cỏ, nửa ngày mới gật
đầu dưới cái nhìn chăm chú của nàng.

Yến Hồng đặt bản vẽ trước mặt hắn, đưa
cho hắn bút than, chống má ngồi bên xem. Nàng muốn xem, trong lúc hắn hoàn toàn
tự chủ ý thức, hắn sẽ vẽ ra cái gì.

Cuối một hành lang thật dài, nối liền
với một căn phòng, nữ tử yểu điệu ôm một bọc tã ngồi trong phòng, một thiếu
niên gầy gò đứng ở lối vào hành lang, dựa cột ngóng nhìn đằng xa.

Yến Hồng nhanh chóng ngoảnh mặt sang một
bên, chua xót cay xè xộc thẳng lên mắt nàng, nước mắt trào ra. Hóa ra hắn chưa
từng bước vào, thế mà nàng lại cho rằng hắn đã khá lên rồi.

Hắn còn đang trang trí cho nóc nhà, chăm
chú không hề phát hiện người bên cạnh thất thố. Yến Hồng gắng sức ổn định lại
tâm tình, cắn răng ép nước mắt trở về, quay đầu, hắn đã dẹp bút, đang nhìn
nàng.

Vội vã cười với hắn: “Manh Manh vẽ đẹp
lắm!” Ánh mắt lại không dám dời đến bức tranh, thật sự nàng không chịu nổi lên
án tâm lý.

Hắn vươn tay chạm vào vành mắt nàng, ánh
mắt thoáng âu lo: “Đỏ rồi.”

“Gió thổi đó, lát nữa là ổn. Hồng Hồng
cũng vẽ một bức cho Manh Manh xem, chịu không?”

Hắn vuốt ve mắt nàng, gật đầu.

Đình viện rộng rãi, có mấy con mèo con,
vịt con, một đứa bé tóc thắt bím nhỏ ngồi chồm hổm cầm cây chọc ổ kiến, nữ tử yểu
điệu và nam tử cao gầy nắm tay nhau, ngồi dựa vào nhau, nhìn nhau mà cười.
Ngoài đình viện, loáng thoáng mấy đoạn hành lang rất khó thấy.

Yến Hồng vẽ xong, hắn nhìn chằm chằm bức
tranh, nhìn thật lâu, thật lâu.

“Cây Đuốc Nhỏ sẽ lớn, cũng sẽ có người
như Hồng Hồng bên cạnh nó. Nhưng Manh Manh và Hồng Hồng sẽ vĩnh viễn cùng nhau,
không chia lìa.” Yến Hồng đặt tay mình vào tay hắn, hắn vô thức nắm chặt, nàng
chậm rãi tựa đầu vào vai hắn, thì thầm nỉ non bên tai hắn.

Rốt cuộc ánh mắt hắn quay lại, phản chiếu
trong mắt nàng, rạng rỡ ấm áp như mặt trời.

56.

Hạ Giá

Hoàng thất quý nữ xuất giá, lễ nghi long
trọng hơn hẳn bình thường.

Sau khi chỉ hôn là ‘Sơ Định’, sau đó là
‘Đại Định’, tiếp đó là ‘Tống Trang’, cuối cùng mới cử hành hôn lễ. Công chúa
đương triều xuất giá xưa nay không cần ở cùng với cha mẹ chồng mà tự có phủ đệ
riêng. Nhưng thập lục công chúa lại cự tuyệt ý định xây phủ công chúa tại kinh
thành của hoàng đế, ngược lại kiên trì xuất giá đến phủ Trấn Quốc Công ở Di
Lăng cách kinh thành tới hai ngày đường. Hành vi này tuy không phù hợp với lễ
chế nhưng cũng không phải chưa có tiền lệ. Chung quy hoàng đế chịu không nổi ái
nữ làm nũng, gật đầu đồng ý.

Tin tức vừa lan ra, khoan nói sau đó
hoàng đế an bài thế nào, chí ít ấn tượng của toàn bộ Công phủ từ trên xuống
dưới với công chúa lại thêm một tầng, đua nhau tán thưởng công chúa hiền huệ
hiếu thuận. Kỳ thật chân tướng là thế này…

“Vì sao công chúa lại muốn gả đến Di
Lăng chứ? Ở kinh thành không phải càng gần hoàng thượng hơn sao? Sau này có
chuyện gì hoàng thượng càng dễ trông nom…” Thị nữ thân cận Giáp hỏi.

“Mệt ngươi hầu hạ công chúa bao lâu, đạo
lý đơn giản thế mà cũng không nghĩ ra. Nơi này dưới mắt hoàng thượng, câu thúc
quá trời! Công chúa ham chơi, quy củ kinh thành lại nhiều, công chúa đã chán
ngấy rồi. Ngươi không thấy lúc trước công chúa luôn chạy theo phò mã tương lai
đi Di Lăng à? Ngươi nghĩ xem gả vào Công phủ, ai lớn nhất hả? Còn không phải
công chúa chúng ta! Nghe nói vợ chồng Trấn Quốc Công nổi tiếng dễ tính, sau này
nàng muốn chơi gì cũng không ai quản…” Thị nữ thân cận Ất trả lời.

Khụ, tóm lại, mấy ngày nữa công chúa sẽ
hạ giá tới Di Lăng Công phủ rồi. Trong thành Di Lăng, dư luận dậy sóng không
nhỏ, bá tánh Di Lăng ngoài tán tụng hành vi của công chúa ra còn đua nhau trông
ngóng, hi vọng đến chừng đó có thể ngắm được dung nhan công chúa. Thanh danh
Quốc Công phủ nhất thời lên tận trời, mỗi ngày người tới chúc mừng nườm nượp
không dứt.

Mắt thấy, hôn lễ của Đông Phương Tề càng
tới gần, nhìn cả phủ trên dưới bận túi bụi vì hôn sự của mình, người sắp làm
tân lang như hắn vẫn còn đang lơ lửng trong mộng, không có cảm giác chân thật
tí nào.

Nghe nói hoàng thượng muốn chỉ hôn cho
đại ca, hắn sốt ruột bất an. Thái tử gặng hỏi quan hệ giữa hắn và thập lục công
chúa, hắn nghĩ một đằng nói một nẻo. Thập ngũ công chúa gặp mặt tỏ tình, hắn
không đếm xỉa đến. Đại ca diện thánh về mặt mày tươi rói, hắn như rớt xuống hầm
băng…

Chỉ đến khi thấy thập lục công chúa nói
khẽ cười duyên với đại ca, thấy mặt mình thì lạnh tanh hắn mới biết, thì ra
mình không muốn nàng gả cho người khác. Sau đó đần độn ngu ngốc chán nản qua
ngày, bị đại ca một lời đánh thức, xông vào điện kim loan cầu hoàng thượng thay
đổi thánh ý, đối mặt người trong lòng bày tỏ gan ruột, sau đó ù ù cạc cạc ôm mỹ
nhân về… tất tần tật, dường như mới xảy ra ngày hôm qua, lại cứ như chỉ có
trong mơ.

Là thích hay cảm thán, bản thân hắn cũng
không nói rõ được, chỉ nhìn cảnh tượng bận rộn trước viện mà há hốc mồm.

Nhớ hồi trước tiểu đệ thành thân, hắn
còn bái đường thay, bây giờ chính mình cũng sắp cưới vợ rồi…

Cha mẹ chờ ngày này lâu lắm rồi, Tư Tề
viện của hắn cũng tu sửa vô số lần, chỉ chờ tân nương vào cửa. Ngay cả tiểu đệ
xưa nay không thích để ý đến hắn, sau khi nghe cha mẹ nói xong cũng phá lệ tặng
cho hắn một cái kết như ý cát tường đỏ rực, nghe nói là đệ muội tự tay làm tặng
tiểu đệ, coi như là vật yêu của tiểu đệ…

Thì ra mọi người đều tán đồng hôn sự
này… vậy trước đó hắn rối rắm cái gì nhỉ? Nghĩ không ra.

Giữa hè tháng bảy, lúc Cây Đuốc Nhỏ biết
nói “dán dán”, dê dê”, “cũng cũng”, “nào nào”[36] (Không
hiểu ý nghĩa xin mời lật từ điển tiếng Anh, tra xem, khụ), ngày đón dâu cũng
tới.

[36] Là
thế này, Cây Đuốc Nhỏ còn nói ngọng nên thay vì gọi cha mẹ ông bà thì gọi sang
từ khác:

Cha ( pinyin: die) – dán ( – pinyin: tie)

Nương ( pinyin: niáng) – dê ( – pinyin: yáng)

Gia (ông
nội) (
pinyin: yé) – cũng ( – pinyin: yĕ)

Nãi (bà
nội) (
pinyin: năi) – đến ( – pinyin: lái).

Mùng ba tháng bảy, Uy Viễn Hầu Đông
Phương Ngọc từ kinh thành trở về, giúp đỡ trong phủ chuẩn bị lễ nghi đón dâu
của nhị đệ. Rạp cưới đã dựng xong, các món đãi tiệc đã chuẩn bị tốt, mọi sự
xong xuôi, chỉ thiếu mỗi kiệu hoa công chúa tới cửa.

Mùng năm tháng bảy, kiệu hoa mới tinh
đặt trước rạp cưới, chiếu theo quy củ cưới hỏi bấy giờ, hôm nay cũng là yến
tiệc của thân tộc đồng đường, sau đó là trả lễ, nhận lễ. Do kinh thành cách Di
Lăng hai ngày đường, trước ngày lành mồng bảy tháng bảy, kiệu hoa công chúa
phải đến Công phủ, thành ra sáng sớm hôm nay, Đông Phương Ngọc liền cùng Đông Phương
Tề dẫn tộc nhân lên kinh đón dâu, tuấn mã cao to, kèn sáo náo nhiệt, bá tánh Di
Lăng ven đường đồng loạt vỗ tay khen hay, công chúa hạ giá Di Lăng, thật hiếm
có, là vinh quang của cả thành.

Đông Phương Manh líu lưỡi nhìn chữ Hỉ đỏ
thẫm, đèn lồng đỏ, lụa đỏ lọt vào mắt, hai con mắt không đủ xài.

“Manh Manh, có phải nhớ tới ngày chúng
ta thành thân không?” Yến Hồng gác đầu lên vai hắn. Mấy ngày nay nàng thấy mọi
người đều bận, thấy ngượng vì có mỗi mình nhàn rỗi, cũng giúp chỉ huy mọi người
dọn dẹp sân viện, bố trí hỉ đường này nọ, kỳ thật hoa chân múa tay chỉ chỏ sai
phái người khác cũng chẳng mệt gì, nhưng Đông Phương Manh cứ làm quá lên bắt
nàng nghỉ ngơi, lão phu nhân bắt hai người ngồi chơi một bên.

“Thành thân, rất xinh đẹp.” Đông Phương
Manh ngửa đầu nhìn đèn lồng đỏ dán chữ hỉ vàng treo trên hành lang cao cao, ánh
mắt xinh đẹp phản chiếu toàn màu đỏ.

“Manh Manh nói là Hồng Hồng đẹp hay đèn
lồng đẹp?” Yến Hồng nhe răng cười hỏi.

Hắn nhíu mày hồi lâu mới nói một câu làm
nàng suýt nghẹn chết: “Không nhớ rõ, bộ dạng.” Mặt mày sầu não.

Tên này thật thà quá, thật tới mức nói
xạo dỗ nàng một chút cũng không biết. Hừ hừ hừ, không nhớ dáng vẻ nàng lúc đó
phải phạt, nàng nhớ lúc đó hắn ác liệt xem nàng là không khí kia!

Oa, ai đền đêm động phòng hoa chúc cho nàng
đi, dáng vẻ đẹp nhất của nàng đời này, đương sự lại không nhớ, hic hic.

Có lẽ nàng uể oải thấy rõ, hắn cúi đầu
suy nghĩ một chút, đột nhiên kéo nàng đi về phía tân phòng.

“Manh Manh, sao vậy?” Nàng còn chưa kịp
ai điếu đêm tân hôn đã xa của mình, bị cử chỉ của hắn làm cho kinh ngạc khó
hiểu.

Hắn mím môi không nói, chỉ vội vàng kéo
nàng đi. Hấp tấp đi đến ngoài hỉ phòng, lão phu nhân đang tự thân đốc thúc, mặt
đầy vui mừng. Ngoảnh đầu lại thấy hai người, lật đật xua tay: “Hầy, hai đứa
đừng tới chộn rộn nữa, làm gần xong rồi, xuống bếp kiếm đồ ăn đi.”

Nghĩ hai người họ tới kiếm chuyện bận
thêm đây.

“Cái đó, mẹ à…” Yến Hồng còn chưa nói
xong đã bị Đông Phương Manh nói một câu làm cho giật nảy mình.

“Mẹ, Manh Manh cũng muốn thành thân.”
Nói năng hùng hồn, ánh mắt kiên định không dời.

Oái, tên này có biết mình đang nói gì
không? Muốn tái giá hả?!

Lão phu nhân lập tức liếc Yến Hồng, Yến
Hồng vội vàng lắc đầu, không phải nàng.

Lão phu nhân kinh ngạc không thôi:
“Không phải Manh Manh đã thành hôn rồi sao…”

“Lại làm lần nữa.” Xem đi, nói dễ ăn ghê
chưa, bình tĩnh ghê chưa, nếu không phải mọi người quá rành tính hắn, nhất định
sẽ cho rằng hắn tâm địa gian xảo, có chuyện không thể tiết lộ.

Yến Hồng cảm thấy nàng không thể im lặng
được nữa, tiếp tục im lặng nữa nàng rơi đài mất! Tam thiếu gia muốn thành thân
lần nữa, tam thiếu phu nhân nàng còn mặt mũi ở lại phủ không?!

“Vì sao Manh Manh muốn thành thân lần
nữa vậy?” Hỏi rõ nguyên nhân trước.

“Manh Manh muốn, nhớ lại Hồng Hồng, dáng
vẻ xinh đẹp.” Hắn ngoảnh đầu nhìn nàng, chậm rãi mà nghiêm túc nói, ánh mắt vẫn
kiên định, vẫn trong suốt.

Đột nhiên Yến Hồng không sao lên tiếng,
cảm giác chua xót quen thuộc lại ập đến, tiếng ca hạnh phúc không ngừng lượn lờ
trong đầu nàng, khiến nàng quên luôn cả việc cười như thế nào.

“Có được không?” Hắn nghiêng đầu ngẫm
nghĩ, lại quay sang hỏi mẫu thân mình.

Lão phu nhân đột nhiên bật cười, đi tới
ôm thân hình thon gầy của con trai, nháy mắt bỡn cợt Yến Hồng: “Chuyện này á,
phải hỏi xem nương tử của Manh Manh có muốn hay không!” Tuổi trẻ thật là tốt.

Vẻ mặt hắn có phần mơ hồ, nhìn Yến Hồng
còn đang ngây ngốc. Chờ hồi lâu không thấy nàng hoàn hồn, thò ngón trỏ ra lướt
trên mặt nàng, vẻ mặt bắt đầu âu lo.

“Khụ, Manh Manh muốn nhìn…” Yến Hồng nhìn quanh quất, vẫn ngại nói trước
mặt mọi người, kéo Đông Phương Manh, nhón chân kề tai hắn thì thầm: “Buổi tối
Hồng Hồng mặc cho Manh Manh xem, không cần thành thân lại.” Nói xong vội vàng
níu tiểu ngốc còn đang ngỡ ngàng về, nàng muốn về lục rương, lấy “áo cưới” năm
đó mặc ra trước.

Lão phu nhân nhìn con trai con dâu đi xa, quyết định buổi tối về hỏi lão
Công gia có còn nhớ dáng vẻ bà năm đó thành thân không…

Sáng sớm mồng bảy tháng bảy, cổng lớn Quốc Công phủ không ngừng có hạ
nhân Công phủ mặc đồ mới mũ mới ra ra vào vào báo tin. Đội ngũ đón dâu còn cách
nhà xa, đại khái còn lâu mới tới, thỉnh thoảng lại có người hồi báo. Đông
Phương Manh thân là Công phủ tam thiếu, cũng mặc áo gấm đỏ thẫm vui mừng, có
điều hắn không thích nhiều người, nên nằm rạp trên lan can lầu hai thò cổ ra
nhìn, cũng không biết là hắn nhìn cái gì nữa.

Cây Đuốc Nhỏ mặc đồ y chang bao lì xì di động, mũ đỏ áo đỏ giày đỏ, còn
đeo dây đeo tay và chân màu đỏ do mẹ nó tết cho, trên đó đính hai cái lục lạc
vàng nhỏ, nó vung tay dẫm chân liền vang lên tiếng tinh tang, vì thế nó không
ngừng rung tay rung chân, vui vẻ cười khanh khách, không chịu yên phận ngồi
trong lòng Đông Phương Manh.

“Tè?” Đông Phương Manh hoàn hồn, tưởng nhóc con muốn tè mới không chịu
ngồi yên, cúi đầu hỏi. Cây Đuốc Nhỏ đáp lại bằng gương mặt cười ngây thơ, lắc
tay quẫy chân càng thêm hưng phấn. Đông Phương Manh móc ngón trỏ vào lục lạc,
cũng mỉm cười vui vẻ lây.

Yến Hồng bận rộn một lát đã không thấy tướng công và đứa nhỏ đâu, tìm
khắp nơi cũng không thấy. Hiện tại người trong phủ đều bận đón dâu, cầu trời
đừng để hai nhóc con một lớn một nhỏ này ra phủ …

Cây Đuốc Nhỏ tinh mắt thấy mẫu thân dưới lầu, giật lọn tóc Đông Phương
Manh bị gió thổi ra trước ngực, tay chỉ loạn lên: “Dê dê.”

Đông Phương Manh nhìn theo cái tay mũm mĩm, nở nụ cười càng tươi rói:
“Hồng Hồng.”

Giọng hắn không lớn nhưng Yến Hồng đột nhiên như có ai mách bảo ngẩng đầu
nhìn, suýt nữa thì tim ngừng đập. Chỉ thấy hai tay Cây Đuốc Nhỏ đặt lên lan
can, nửa người thò ra ngoài, Đông Phương Manh chỉ vòng một tay qua eo nó. Mắt
thấy nhãi con giãy dụa không yên muốn nhào đầu xuống lòng mẫu thân bên dưới, mà
Đông Phương Manh lo nhìn nàng không có chú ý…

“Manh Manh, coi chừng Cây Đuốc Nhỏ!” Yến Hồng không kịp chạy lên lầu đành
thét lên nhắc nhở. Ngay lúc đó, rốt cuộc Cây Đuốc Nhỏ thoát khỏi kềm chế của
cha nó, đầu nhỏ nhào tới trước, móng vuốt vịn lan can nhưng không bám được,
người trượt một cái, cứ như trái tú cầu đỏ rớt xuống…

“Cây Đuốc Nhỏ…”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3