Phu quân ngây thơ nhất thiên hạ - Chương 53 - 54

53.

Đại Ca

Suối chảy róc rách, từ trên đỉnh núi cao chót vót xa xa đổ xuống ngàn dặm, hòa vào nước tuyết của núi băng quanh năm không tan, uốn lượn chảy dài.

Một tiếng chim ưng lanh lảnh vọng tới, chỉ thấy một con hùng ưng[33] cắt ngang qua đường chân trời xanh biếc, cuối cùng dừng lại ở một khoảng trời nào đó, không ngừng lượn quanh.

Tiếng vó ngựa lại gần, một nam tử trẻ tuổi tuấn tú mặc áo đen ngồi trên lưng một con tuấn mã lông đen cao lớn lẫm liệt đi đến. Thân hình hắn cao to, vai khoác thiết giáp, áo giáp che ngực khắc hoa văn hình hổ, mái tóc đen dài phất phới trong gió ngạo nghễ hoang dại, vẻ mặt lạnh lùng, có vẻ không phải người thích cười nhưng khiến người ta có cảm giác trầm ổn, tin tưởng. Hắn chính là thủ lĩnh Hổ quân trấn thủ biên quan nhiều năm Uy Viễn Hầu Đông Phương Ngọc.

Đương nhiên lúc này hắn còn chưa tiếp được ý chỉ phong hầu của hoàng đế.

Ngẩng đầu nhìn trời xanh xa xa, đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm hơi nheo lại, tầm mắt rơi trên bóng đen còn đang lượn quanh không xa, hắn giơ ngón tay lên cho vào miệng, phát ra tiếng gọi chói tai, chỉ thấy con hùng ưng kia nghe tiếng giang cánh bay lại, cuối cùng hạ xuống vai hắn, chính là một con hải đông thanh[34] lông đen tinh khôn đẹp đẽ.

[33] Hùng ưng: con chim ưng mạnh mẽ, ta để nguyên nghe hay hơn.

[34] Hải đông thanh: một loài chim ưng (cắt) chi Falco rusticolus. Gọi cắt là theo tiếng VN mình á, trung quốc thì gọi là ưng tuốt.

Đông Phương Ngọc tháo cái ống trúc nhỏ từ chân hải đông thanh, mở ống lấy ra một tờ giấy nhỏ, nhìn qua, môi khẽ nhếch, thoáng hiện ý cười, khiến cả người hắn nhìn ấm áp hẳn lên.

Nhị đệ? Thập lục công chúa? Xem ra ý hoàng thượng…

Chinh chiến nhiều năm, uy danh Hổ quân vang dội, quốc gia láng giềng sớm không dám tùy tiện xâm phạm, xem ra tới lúc về nhà rồi. Nghĩ tới cha mẹ và các đệ đệ nhiều năm chưa gặp, còn có vị đệ muội chưa thấy mặt và cháu nhỏ mới ra đời, nụ cười trên mặt hắn càng rõ hơn.

Nghiêng đầu nhẹ nhàng chải vuốt lông vũ hơi rối của hải đông thanh, gật đầu: “Đi thôi.”

Đáp lại bằng một tiếng kêu rõ ràng, hùng ưng khỏe mạnh bay xa. Hắn kéo dây cương, giục ngựa chạy.

“Đông Phương Ngọc, trả mặt nạ thỏ cho ta!” Một tiếng mắng yêu kiều từ xa vọng tới, Đông Phương Ngọc nhướng mày, không hề giật ngựa dừng lại, trái lại càng tăng tốc độ, khoái mã hăng hái vút đi.

Chỉ thấy một thiếu nữ trẻ tuổi giục ngựa đến chậm, hai má trắng nõn bị gió thổi mà hây hây đỏ, gương mặt xinh xắn dễ thương, đôi mắt to tròn tuyệt đẹp hung tợn trừng lên vừa to vừa tròn, song vẫn không mất duyên dáng.

“Đáng ghét, Đông Phương Ngọc cái tên cường đạo kia, ngươi đừng hòng chạy! Hồng bao, chúng ta tăng tốc, nhất định phải đuổi kịp hắn!” Cùng với một tiếng roi, con ngựa hí một tiếng, phóng theo bóng đen đằng trước nhanh như chớp giật.

Một tháng sau, Di Lăng.

Cây Đuốc Nhỏ còn đang nỗ lực hăm hở tiến bước theo loài bò sát thì, Quốc Công phủ xưa nay luôn bình tĩnh bị hai tin tức trước sau oanh tạc, hết vui lại sầu.

Vui là thế tử Đông Phương Ngọc luôn ở biên quan đánh giặc được phong Uy Viễn Hầu, cuối cùng cũng được hoàng đế triệu về kinh thành nhậm chức, gần đây có khả năng theo lệnh hồi kinh, đi ngang Di Lăng hẳn sẽ về nhà ở mấy ngày. Sầu là hoàng đế lại có ý gả thập lục công chúa được cưng yêu nhất cho tướng quân trẻ tuổi Đông Phương Ngọc mà ông tán thưởng nhất.

Lần này thì loạn, loạn rồi. Cả Quốc Công phủ, đến con mèo mới sinh cũng biết đại khái người trong lòng thập lục công chúa là Đông Phương tiểu nhị Tề thiếu gia. Một đôi oan gia hoan hỉ đang êm đẹp không lẽ bị chia lìa… phải nói trên đời này, người thích se duyên bậy bạ nhất, trừ hoàng đế ra không có người thứ hai!

Lão phu nhân vì chuyện này mà sầu không thôi, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt! Lão Công gia thì mãi nhíu mày không nói một tiếng, có vẻ trầm tư. Cuối cùng vẫn là Yến Hồng an ủi lão phu nhân, hoàng thượng còn chưa hạ chỉ mà, trước tiên viết thư cho Đông Phương Tề thăm dò tin tức thật hay giả rồi nói.

Kết quả Đông Phương Tề hồi âm làm lão phu nhân tức điên. Tên này, vịt chết còn mạnh miệng, nói ai cưới công chúa điêu ngoa này kẻ đó xúi quẩy, mấy ngày nữa đại ca nhà mình sắp về rồi, hắn sẽ khuyên đại ca thận trọng cân nhắc!

Nghe đi, lời lẽ đanh thép đường đường chính chính ghê chưa, không muốn công chúa gả cho ai trừ mình ra thì nói quách cho rồi! Có điều từ nội dung thư có thể thấy, hoàng đế có ý gả con gái cho Đông Phương phủ, tin tức này tuyệt đối không phải tin đồn vô căn cứ.

Yến Hồng lại không hề lo. Một là hoàng đế chưa hạ chỉ chính xác, tin tức này nói không chừng vẫn là nói chơi, cho dù thật, tình thế trước mắt hiển nhiên phải chờ Đông Phương Ngọc hồi kinh rồi mới định đoạt tiếp. Hai là nếu hoàng đế đã cưng chiều thập lục công chúa nhất, tất nhiên sẽ không phớt lờ nguyện vọng của nữ nhi tùy tiện gả nàng đi. Ba là xét địa vị đặc biệt của Công phủ trong lòng hoàng đế, lại thêm hoàng đế tán thưởng Đông Phương Ngọc, chắc hẳn sẽ hỏi ý Đông Phương Ngọc, một khi đại ca biết lòng công chúa thuộc về đệ đệ nhà mình, lý nào lại đoạt người trong lòng của đệ đệ?

Vì thế, sự kiện sầu não này thật ra có rất nhiều nút giải, theo nàng thấy, không phải hoàn toàn không có đường xoay chuyển. Nàng phân tích một hồi, quả nhiên lão phu nhân yên tâm rất nhiều, cả lão Công gia cũng tán thưởng nhìn Yến Hồng một cái.

Chỉ có hai vị không chịu ảnh hưởng là hai cha con Đông Phương Manh và Cây Đuốc Nhỏ. Gần đây quan hệ một lớn một nhỏ này dung hòa rất nhiều. Từ lúc Đông Phương Manh thấy Cây Đuốc Nhỏ giẫm lên bụng lão Công gia nhảy nhót cảm thấy rất vui, cũng thử một lần, sau đó vui vẻ thử không biết chán với loại hoạt động giao lưu tình cảm cha con này. Vả lại bởi vì con trai càng lớn càng đáng yêu, cũng chơi càng vui, càng có hứng thú nghiên cứu mọi thứ, mỗi ngày hắn đều đưa nhóc con đi “thám hiểm”, hậu quả là hiện giờ nhãi con không bám Yến Hồng mà đổi sang bám Đông Phương Manh, Yến Hồng đột nhiên được giải phóng, còn mất mát mấy canh giờ…

Này thôi, Yến Hồng từ nhà trên về tới Lạc Phong Uyển thì thấy hai cha con mặc đồ giống hệt nhau đang tiến hành thi đấu “lăn lăn” mới. Quần áo trên người cả hai đều xuất phát từ bản vẽ của Yến Hồng, cùng màu đỏ thẫm, trên quần áo thêu thỏ trắng mập mạp, làn da hai cha con đều rất trắng, mặc vào nhìn cực kỳ đẹp mắt, đây là “đồ cha con.” Vốn dĩ định may cho bảo bảo, kết quả làm xong Đông Phương Manh nhìn chằm chằm không rời mắt, Yến Hồng dứt khoát may hai bộ một lớn một nhỏ, coi như thành quả nghiệm thu nàng theo mấy đóa kim hoa học thêu thùa lâu như thế, ít nhất lão phu nhân nhìn cảm thấy rất được.

Đông Phương Manh vì chọc Cây Đuốc Nhỏ, co chân lăn qua lăn lại trên giường mềm, Cây Đuốc Nhỏ cũng học cha lăn theo. Kết quả cha nó vừa thấy nương tử thân yêu quay về, lập tức đứng dậy vui vẻ nghênh đón, nó không có người chắn trước mặt, không cẩn thận lăn xuống giường đập đầu vào tường, lập tức mặt nhăn như cái bị, tiếng khóc kinh thiên động địa vang lên.

Yến Hồng hoảng vía, vội vàng buông tay Đông Phương Manh chạy lại bế Cây Đuốc Nhỏ lên dỗ “ù ờ”, giả vờ tức giận đập mạnh vào tường mấy cái, vừa đập vừa nói với nhóc con: “Cây Đuốc Nhỏ không khóc nha, con xem, mẹ đã dạy dỗ nó rồi, bức tường này hư quá, dám chọc Cây Đuốc Nhỏ nhà ta khóc, mẹ đánh nó, xem sau này nó còn dám không!” Nói rồi lại “binh” “binh” vài tiếng, đập làm Đông Phương Manh xót tay nàng chạy tới muốn giúp nàng vù vù, Cây Đuốc Nhỏ mới chớp chớp mắt, nghểnh đầu nhìn bàn tay đỏ ửng của Yến Hồng, lập tức lấy lại tinh thần há miệng cười a a, chẳng có vẻ gì vừa quỷ khóc sói tru xong.

Đông Phương Manh đau lòng giữ bàn tay Yến Hồng phồng má thổi thổi, vừa thổi vừa trừng mắt với bức tường kỳ thật vô tội kia, hừ, đập đau Cây Đuốc Nhỏ còn làm Hồng Hồng đau tay, trừng chết mày!

Cây Đuốc Nhỏ thấy cha hành động như thế làm mẫu thân dịu dàng cười, cũng bắt chước phùng mang thổi lên tay Yến Hồng, kết quả phun nước miếng đầy tay nàng…

“Ổn rồi Manh Manh, không sao, không đau!” Yến Hồng cười xua tay, kéo Đông Phương Manh cùng ngồi lên giường mềm. Bế Cây Đuốc Nhỏ tròn như cục thịt viên lên hôn lấy hôn để: “Hôm nay Cây Đuốc Nhỏ ngoan quá!”

Đông Phương Manh tít mắt cười theo, hôn Cây Đuốc Nhỏ một cái. Hiện tại hắn coi như hiểu được một chuyện, hắn càng tốt với con, Hồng Hồng càng tốt với hắn!

Cây Đuốc Nhỏ bị hôn cũng hết sức vui vẻ, cười khanh khách, vươn tay muốn Đông Phương Manh bế, kết quả vừa bế lên nó lập tức dùng tay đẩy Đông Phương Manh, miệng không ngừng “aung… aung…”.

Đông Phương Manh hiểu ý nằm xuống, giang tay đặt nó lên bụng mình. Kết quả nhóc con đạp quẫy một cách hào hứng, vừa uốn éo vừa kêu quạc quạc với Yến Hồng, giống như đang khoe nó nhảy đẹp ghê chưa, không chút kiêng dè đây là bụng cha nó, không phải thảm khiêu vũ. = =

May mà Cây Đuốc Nhỏ mập nhưng không đến mức quá nặng, Đông Phương Manh còn chịu được, Yến Hồng cũng vỗ tay cười. Đang vui vẻ thì Khả Nhân tới báo: “Thiếu gia, thiếu phu nhân, thế tử gia về rồi.”

Yến Hồng ngẩn ra, lão đại về rồi?

Một tay Yến Hồng bế Cây Đuốc Nhỏ, một tay dắt Đông Phương Manh đi tiền sảnh.

Chỉ thấy bóng lưng một người thân hình rắn rỏi vạm vỡ đang quỳ trước mặt Công gia và lão phu nhân. Hai ông bà một người mặt mày rạng rỡ liên tục vuốt râu, một người mặt đầy vui mừng rơm rớm nước mắt gật đầu lia lia, Yến Hồng biết ngay người quỳ kia ắt là trưởng tử Công phủ Đông Phương Ngọc rồi.

“Yến Hồng gặp qua cha mẹ.”

Đông Phương Manh vừa thấy mẹ hắn khóc, vội vàng chạy lại lau nước mắt giúp bà, vừa lau vừa nói: “Mẹ không khóc.”

Lão phu nhân chùi nước mắt, kéo Đông Phương Ngọc đứng dậy, cười nói với Đông Phương Manh: “Mẹ không sao, mẹ mừng quá mới khóc. Lại đây, đây là đại ca Manh nhi, Manh nhi còn nhớ không?” Lại ngoắc tay gọi Yến Hồng: “Hồng nhi mau lại đây, gặp đại ca các con.”

“Thiếp thân ra mắt đại bá.” Yến Hồng khom người hành lễ, Đông Phương Ngọc vội vàng đỡ hờ nàng: “Đệ muội mau đứng dậy, người một nhà không cần đa lễ.” Giọng nói trầm thấp lại rất có sức hút, ngẩng đầu nhìn, quả nhiên rồng trong cõi người, chỉ một động tác giơ tay đơn giản nhưng có khí chất vương giả trời sinh. Gen của cha mẹ chồng tốt thật…

Đông Phương Ngọc nói xong quay sang nhìn Đông Phương Manh vẫn quan sát hắn chằm chằm nãy giờ, trong mắt lấp lánh ánh sáng hiền hòa. Đây là đệ đệ hắn thương nhất, trước mắt cũng đã trưởng thành không ít. Nhớ năm đó lúc hắn tòng quân, tiểu đệ còn mù mờ ngơ ngơ, nào có linh động như bây giờ? Chắc hẳn đều là công lao của vị đệ muội này rồi…

“Đại ca?” Đông Phương Manh nhìn ngơ ngác thật ra đã sớm vểnh tai lên nghe Yến Hồng và Đông Phương Ngọc nói chuyện, lúc này đang khó hiểu nhìn nam tử trong ấn tượng hoàn toàn không giống với nhị ca Đông Phương Tề này, không giống nhiều điểm.

“Manh đệ, ta là đại ca.” Giọng Đông Phương Ngọc hơi run, hắn rất muốn nhiệt liệt ôm đệ đệ một cái. Tính hắn không dễ xao động tâm tình, bây giờ lại không kềm chế được vui mừng và kích động tràn trề. Hắn thật không ngờ, chân chính nghe đệ đệ yêu quý gọi hắn là đại ca, hắn lại thỏa mãn như thế, thỏa mãn tràn ngập lòng, căng đầy, như muốn phá người hắn mà ra.

Đông Phương Manh nhìn Yến Hồng, thấy nàng gật đầu khẳng định, hắn toét miệng cười thật to, nhào vào lòng đại ca hắn gọi: “Đại ca!”

Yến Hồng choáng, hắn lại học chiêu của Cây Đuốc Nhỏ rồi…

Đông Phương Ngọc ôm đệ đệ yêu dấu, chỉ cảm thấy cho dù lập tức chết trận sa trường cũng đáng giá!

Người một nhà đang hưởng thụ không khí ấm áp, ngoài sảnh vang lên tiếng kêu bất mãn: “Manh đệ bất công quá, nhị ca ta chưa từng được đối đãi “thân thiết” như thế!”

54.

Huynh Đệ

Đông Phương Tề cũng về rồi, lý do rất
hay, về khuyên huynh trưởng nghĩ biện pháp thoát khỏi bể khổ.

“Ồ? Không biết nhị đệ muốn khuyên huynh
thoát khỏi bể khổ gì?” Đông Phương Ngọc vừa nghe lão Công gia nói thế, cười như
không cười nhìn Đông Phương Tề vừa vào sảnh đã xoay chung quanh Đông Phương
Manh dụ hắn mở miệng gọi mình một tiếng nhị ca. Trong ấn tượng, nhị đệ rất hiếm
khi có bộ dạng như con khỉ thế này.

Lão Công gia nhìn con lớn mắt lóe tinh
quang, khóe môi cong lên một nụ cười khó lường, không biết sao có cảm giác con
thứ hai hình như sắp xui xẻo rồi…

Có lẽ vẻ mặt nghi ngờ của Công gia quá
rõ, Đông Phương Ngọc mỉm cười kề tai ông nói một câu: “Cha không cần lo, hài
nhi tự biết chừng mực.”

Công gia trầm tư nhìn hắn một lát, không
nói gì nữa.

Tuy Đông Phương Tề thất bại vô số lần
vẫn không chịu thôi, cười với Đông Phương Manh: “Manh Manh, gọi một tiếng nhị
ca, một tiếng thôi!” Hôm nay nhất định hắn phải được hưởng đãi ngộ như thế!

Yêu cầu bình thường như vậy, đối với
huynh đệ bình thường mà nói chỉ cần há miệng là xong. Nhưng đây là Đông Phương
Manh, đại khái giống như tạp âm vậy, lúc không muốn nghe sẽ tự động ngăn lại.
Đương nhiên không thể nói hắn ác ý hoặc không có tình huynh đệ. Đơn giản là vì
nhị ca trong ý thức của hắn, luôn thuộc loại người kỳ cục không thể hiểu được,
đối với việc không có cách giải thích, xưa nay hắn mặc kệ!

Yến Hồng cười trộm, nhị bá nhà mình thật
sự không nắm chắc bí quyết, chẳng trách lần nào cũng đụng phải vách tường. Có
lúc quá nhiệt tình, khụ… thật sự cũng không phải chủ ý tốt…

Đông Phương Manh không để ý nhị ca hắn,
cúi đầu nghịch cái chân béo của con.

Đông Phương Tề thấy gọi hắn không được,
đổi sang kéo ống tay áo: “Bằng không, cho nhị ca ôm một cái?” Vẻ mặt nhất định
phải tội nghiệp đáng thương, như vậy mới làm Manh đệ đồng tình được!

Đông Phương Manh lãnh đạm liếc hắn một
cái, vẫn cúi đầu nghịch chân. Cây Đuốc Nhỏ bị nhéo thoải mái, y a học nói với
lão phu nhân, thỉnh thoảng quay lại tặng cho lão cha nhà mình một nụ cười không
răng. Đừng thấy tuổi nó còn nhỏ chứ biết giữ mặt mũi cho người lớn lắm đó, đấy
thôi, lập tức phun bong bóng với nhị bá thân yêu tỏ vẻ hai người chúng ta là
một, ai cũng không bỏ sót.

“Được rồi nhị đệ, tiểu đệ không thích
thì đệ cũng đừng miễn cưỡng.” Đông Phương Ngọc uy nghiêm đi qua khuyên nhủ, kỳ
thật trong bụng nhịn cười thiếu điều muốn nấc. Nhị đệ này từ nhỏ thông minh nội
liễm, trước mặt người khác luôn bày ra hình tượng khiêm tốn ôn hòa nhã nhặn,
gần như mọi việc đều thuận lợi, bao năm rồi hắn không thấy thằng nhãi này ăn
mệt nhỉ? Ha ha!

“Phải rồi, đệ ấy ôm huynh, đương nhiên
huynh nói thế được…” Đông Phương Tề không phục lầu bầu.

“Được rồi Tề nhi, đừng lo chọc đệ đệ con
nữa, mau chào đại ca con!” Lão phu nhân cũng nhìn không nổi nữa. Thằng bé này
hồi đó nhìn trầm ổn, sao bây giờ càng lúc càng không ra dáng!

Đông Phương Tề tức tối, hắn chọc đệ đệ
hồi nào! Rõ ràng đệ đệ chọc hắn!

Hờn dỗi nhìn đệ yêu chỉ lo chọc Cây Đuốc
Nhỏ phun bong bóng một cái, Đông Phương Tề quay sang tặng cho đại ca nhà mình
một cái ôm choàng, không có đệ đệ ôm, tốt xấu gì cũng có đại ca giải khát. Vừa
vặn ca ca này cũng không gặp nhiều năm rồi, cũng nhớ lắm lắm.

“Đại ca, hoan nghênh về nhà.”

Đông Phương Ngọc mỉm cười vỗ vai Đông
Phương Tề: “Nhóc con khá lắm, sắp cao bằng ca ca rồi. Mấy năm nay, chuyện trong
nhà vất vả đệ rồi.”

“Đại ca nói gì vậy, đệ cũng là con, cũng
làm ca ca mà, đây không phải là trách nhiệm của đệ sao? Đại ca, lần này huynh
về có đi nữa không? Chừng nào huynh tiến cung diện thánh thế?” Đông Phương Tề
vỗ ngực, sực nhớ chuyện chính, vội vàng hỏi.

“Không đi nữa, bây giờ biên cảnh yên ổn,
hoàng thượng đã hạ chỉ, sau này nhậm chức ở kinh thành. Sau này đệ và tiểu đệ
cũng để đại ca tận trách nhiệm làm con, làm huynh trưởng thôi!” Đương nhiên
Đông Phương Ngọc biết ý tưởng trong lòng nhị đệ, lại không chịu thuận theo dẫn
dắt của hắn.

Đông Phương Tề còn đợi huynh trưởng nói
ngày tiến cung, thành thử cũng không tiếp lời, chỉ lom lom nhìn Đông Phương
Ngọc. Đông Phương Ngọc thấy thế cười thầm, ngoài mặt rất nghiêm túc: “Hai ngày
sau vào kinh. Sao, không phải thị độc thái tử bị ghét bỏ mới cấp tốc về nhà
chứ? Nghe nói từ đầu năm tới giờ đệ về nhà không ít chuyến à…” Thật ra đại ca
như hắn cũng thật hâm mộ, bỏ qua đệ đệ nhỏ nhất cưới vợ sinh con, chắc là sẽ
không bỏ lỡ nhị đệ rồi.

Đại ca này, sao cứ chuyển đề tài hoài…
Đông Phương Tề bụng thì phát cuồng, lại ngại hỏi thẳng chuyện thập lục công
chúa, miệng há rồi ngậm nửa ngày, cuối cùng rặn ra một câu: “Đại ca, nếu hoàng
thượng muốn huynh cưới công chúa thì huynh làm sao?”

“Cái gì mà làm sao? Cưới thôi! Thánh
mệnh không thể trái.” Đông Phương Ngọc nói dứt khoát lạ thường.

Đông Phương Tề nhăn mặt, nhỏ giọng: “Nếu
công chúa kia tính nết rất xấu, không phải kiểu huynh thích thì sao?”

Đông Phương Ngọc nghe xong bật cười:
“Hình như nhị đệ rất lo chuyện này nhỉ? Đại ca còn chưa gặp hoàng thượng, lại
nói cho dù hoàng thượng muốn ta cưới công chúa thật thì hiện tại nghe nói mấy
vị công chúa đến tuổi gả cưới đều dịu dàng hiền thục, sao đệ biết đại ca không
thích?”

“Không có không có, đệ sợ hoàng thượng
se duyên lầm lẫn thôi, để huynh cưới thê tử huynh không thích về…” Đông Phương
Tề trề môi, cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ rầu rĩ nhìn đại ca hắn một cái rồi
vò đầu bứt tóc tìm chỗ ngồi xuống, ngơ ngác nhìn một phía không biết đang nghĩ
cái gì.

Lão Công gia liếc con trai cả, thấy con
mỉm cười lắc đầu với mình, biết nó có chủ trương riêng cũng không lo nữa, quay
sang vỗ về lão phu nhân đang lấy làm lạ, nói khẽ: “Thuận theo tự nhiên.”

Yến Hồng ngồi bên nghe, ngước mắt liếc
đại bá Đông Phương Ngọc, thấy hắn cười nhẹ như không, biết trong đầu hắn có ý
khác, mà nhị thúc nhà mình chẳng qua rơi vào trong hố, trong nhà chưa tỏ ngoài
ngõ đã tường thôi.

Hai ngày này, Đông Phương Tề hễ rảnh ra
là ca bên tai Đông Phương Ngọc thập lục công chúa điêu ngoa cỡ nào, tính tình
ngang ngược ra sao, khó ở chung thế nào. Người biết chuyện thì biết hắn bôi đen
là công chúa điện hạ hoạt bát dễ gần kia, không biết còn tưởng hắn nói kẻ không
chuyện ác gì không làm nữa.

Đông Phương Ngọc luôn cười, tóm lại một
câu: “Chờ gặp người thật là biết.”

Làm Đông Phương Tề vò đầu bứt tóc, người
trong phủ thấy hắn lo lắng đều không nhịn được buồn cười. Nhị thiếu gia cũng
thật là, nói thẳng với thế tử gia ý trung nhân của mình là thập lục công chúa
có hơn không! Cứ thích đường cong cứu quốc như thế, thật đúng là cởi quần ra
rồi lại không nỡ bỏ, vẽ vời thêm chuyện!

Hai ngày sau, hai huynh đệ Đông Phương
Ngọc Đông Phương Tề cùng nhau hồi kinh.

Cuộc sống trong phủ, ngoài việc chờ tin
của hai huynh đệ ra thì dạy Cây Đuốc Nhỏ học bò.

Vì chuyện này, toàn phủ từ trên xuống
dưới tiến hành một hồi vận động đầu óc, chuẩn bị vài phương án, nhất nhất tiến
hành:

Bị động bò: đầu tiên để Cây Đuốc
Nhỏ nằm sấp trên giường, luồn một cái khăn dài dưới bụng nó, Đông Phương Manh
túm hai đầu khăn nhẹ nhàng nhấc lên. Yến Hồng và mấy đóa kim hoa chia nhau giúp
bảo bảo cử động tay chân, phối hợp tiến lên. Ưu điểm của phương pháp này là bảo
bảo có thể học được tư thế bò tiêu chuẩn nhanh chóng, khuyết điểm là tiêu hao
“tài nguyên con người” lớn quá.

Dụ dỗ bò: đầu tiên để Cây Đuốc Nhỏ
nằm sấp, đặt một món đồ chơi nó thích ở phía trước chỗ nó có thể chạm tay vào,
để chỉ cần nhóc con nhích người một chút là với được, sau đó nói chuyện dụ nó
cố gắng tiến lên. Khi nó đến chỗ đồ chơi thì ra sức biểu dương hoặc hôn khích
lệ mấy cái, để Cây Đuốc Nhỏ biết ý nghĩa của việc di chuyển tới trước. Từ từ có
thể đặt đồ chơi ra xa một chút, lại cổ vũ nó tiếp tục chơi, nếu không bắt được
bí quyết, còn có thể dùng tay đẩy chân nó, giúp nó tiến lên. Đương nhiên cách
này cũng có khuyết điểm, thường thì nhóc con tóm được đồ chơi rồi là mặc kệ,
chỉ lo chơi thôi…

Làm mẫu bò: có thể tăng cường tính
tích cực của nhóc con nhất là mấy người lớn như Yến Hồng đích thân làm mẫu, một
khi Cây Đuốc Nhỏ thấy nhiều người bò như vậy cảm thấy rất thú vị tự nhiên cũng
học theo. Có điều nhóm giáo đầu Đông Phương Manh mấy người bò quá nhanh, thường
làm Cây Đuốc Nhỏ vừa bò đằng sau vừa hét ầm ỹ, cực kỳ bất mãn hành vi cướp vị
trí dẫn đầu của mọi người.

Thử hết một lần tất cả các biện pháp,
rốt cuộc Cây Đuốc Nhỏ học được chính xác cách sử dụng tứ chi bò như thế nào. Có
điều nhóc con này cũng quá lỳ đi, lần nào cũng khiến mọi người phải dùng hết
biện pháp hối lộ, xài hết chiêu trò trên người mới có hứng thú bò vài bước.

Học xong rồi, đến lúc kiểm nghiệm thành
quả.

Hiện trường cuộc thi bò của bảo bảo nào
đó. Một tấm thảm lông dày dài trải trên mặt cỏ xanh ngắt, Cây Đuốc Nhỏ bảy
tháng tuổi chen giữa đội ngũ “bảo bảo lớn” chênh lệch quá lớn vận sức chờ phát
động, mông nhỏ vểnh lên, hai cái tay chống trên đất, chân nhỏ dùng sức đá ra
sau, chỉ chờ trọng tài hạ lệnh. Đương nhiên nhóm “bảo bảo lớn” do Đông Phương
Manh và mấy đóa kim hoa giả trang, trọng tài chính là lão Công gia, trọng tài
phó là lão phu nhân, Yến Hồng phụ trách vòng ngoài và hậu cần.

Chỉ nghe Công gia ra lệnh một tiếng:
“Chuẩn bị, bò!”

Chỉ thấy mấy bảo bảo trưởng thành như
được lên dây cót cấp tốc bò tới, mà chính chủ, tuyển thủ Cây Đuốc Nhỏ thì đình
công tiêu cực, ngó quanh quất một hồi, chẳng những rụt tay về không nói còn
ngồi phịch xuống đất, cười ngu ngơ nhìn mấy vị đang vỗ tay đằng trước.

Yến Hồng thấy thế không ổn, vội vàng lấy
ra vũ khí bí mật đã chuẩn bị sẵn, một con thỏ bông trắng cầm ở tay trái, tay
phải cầm một con vịt bông vàng, quơ quơ trước mặt Cây Đuốc Nhỏ dụ nó tiến lên:
“Cây Đuốc Nhỏ mau đến chỗ mẹ này, nhìn thỏ con vịt con đang chờ con này!”

Kết quả nhãi con không động đậy.

Hết cách, đành xài “đòn sát thủ”: “Cây
Đuốc Nhỏ, mau tới bú sữa này!” Chiêu này quả nhiên hữu hiệu. Cây Đuốc Nhỏ ăn
dặm hơn hai tháng, sữa mẹ hiện giờ đối với nó mà nói trở thành tài nguyên hiếm
hoi (Ặc, thật ra là lúc trước đói thì cho bú liền còn bây giờ một ngày chỉ bú
hai lần, còn lại ăn dặm mà thôi), bây giờ vừa nghe có chuyện tốt, lập tức ễnh
mông dùng cả tay lẫn chân bò tới.

Yến Hồng kiên quyết chấp hành phương
châm bốn chữ “địch tiến ta lùi”, dụ Cây Đuốc Nhỏ tiến thẳng về trước, Cây Đuốc
Nhỏ không biết trúng kế, ra sức phấn đấu vì đồ ăn. Bò một đoạn, phát hiện mẹ
thân yêu không thấy đâu nữa, phía trước xuất hiện một “vật khổng lồ”, khụ, kỳ
thật chỉ dùng vải bố dựng một cái ‘sơn động nhỏ’ mà thôi. Nhóc con dừng lại
nhìn sơn động nửa ngày, mới bắt đầu bò tiếp, bò hai bước ngẩng đầu nhìn một
cái, tiếp tục bò, thêm hai bước lại nhìn một cái, sau đó lại tiến, đến trước
cửa động thì kiểu gì cũng không chịu bò vào trong, còn nhìn quanh quất.

Đông Phương Manh tốt bụng dừng lại chờ
con, thấy con nhìn bên này vội vàng cho nó một nụ cười cổ vũ. Kết quả Cây Đuốc
Nhỏ hiểu sai ý, toét miệng cười dang tay ra đòi hắn bế. Đông Phương Manh rầu rĩ
ngó Yến Hồng trốn một bên, không biết nên tiến hành bước tiếp theo ra sao. Yến
Hồng chỉ chỉ vào động, ra dấu cho hắn bò vào trong. Đông Phương Manh ngoẹo đầu
nhìn mặt Cây Đuốc Nhỏ đã bắt đầu nhíu lại, có dấu hiệu không ôm sẽ xả lũ, vội
vàng ngoắc ngoắc tay với con, đợi nó chú ý rồi, không quay đầu lại bò vào trong
động.

Cây Đuốc Nhỏ đột nhiên không thấy cha,
ngẩn ra tại chỗ, nhanh chóng tìm quanh bốn phía, tìm nửa ngày không thấy đâu,
lại bò mấy bước theo hướng Đông Phương Manh ‘dẫn đường’, vẫn không thấy người,
cái miệng bắt đầu bĩu ra, nói “tiếng cây đuốc” mà mọi người nghe không hiểu,
hình như đang gọi cha.

Đông Phương Manh nghe tiếng nó có phần
không yên tâm, lại thò đầu ra khỏi sơn động, vừa vặn đối mặt với Cây Đuốc Nhỏ
vừa bò tới cửa động, hai người mắt to trừng mắt nhỏ. Hồi lâu, Cây Đuốc Nhỏ chớp
mắt ép lệ anh hùng thiếu chút trào ra trở về, hào hứng thét một tiếng, cứ như
có thần giúp bò bò mấy bước tới trên đầu gối Đông Phương Manh, ôm cổ hắn dụi
vào lòng hắn, y y a a nỉ non, như đang oán giận: “Sao không thấy cha đâu? Cây
Đuốc Nhỏ tìm lâu quá à…”

Đông Phương Manh bất lực nhìn Yến Hồng,
tủi thân không thôi: “Cây Đuốc Nhỏ không xuống!”

Kết quả Cây Đuốc Nhỏ cọ cọ, vô ý ịn môi
lên mặt cha, ấn một nụ hôn ướt mèm, Đông Phương Manh nở ruột nở gan cười tít
mắt tuyên bố: “Cây Đuốc Nhỏ mi mi!” Cũng khó trách, tuy Cây Đuốc Nhỏ vô ý nhưng
quả thật là lần đầu tiên chủ động mi người khác. Lần này thì xong, hai vị trọng
tài đứng cách đó không xa nhìn rõ mồn một, vứt việc sang bên chạy lại muốn cùng
hưởng mưa móc. Cây Đuốc Nhỏ không hiểu ý, thấy mọi người đều vây quanh nó nói
chuyện, hưng phấn nhảy nhót trên đầu gối Đông Phương Manh, ê a nói chuyện với
mọi người tỏ vẻ hoan nghênh, khiến Yến Hồng trốn bên cạnh trợn trắng mắt vô số
lần.

Xong rồi, thi đấu chưa xong đã kết thúc.

“Công gia, lão đại lão nhị đi cũng đã
bảy tám ngày rồi nhỉ?” Lão phu nhân dỗ cháu cưng xong thỏa mãn quay về viện,
nhìn ráng chiều rợp trời, không khỏi nhớ đến hai đứa con lên kinh, cũng không
biết chuyện thế nào rồi. Con út nhân duyên viên mãn, giờ bà lo nhất là hôn sự
của hai đứa con này.

“Nếu có tin tức thì cũng nội trong vài
ngày này.”

Vừa nói xong, hạ nhân tới bẩm: “Công
gia, thánh chỉ đến!”

Hai ông bà nhìn nhau, vội tới tiền sảnh
tiếp chỉ!

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu
viết: thập lục công chúa Trường Nhạc hạ giá[35] thị độc
thái tử quan Ích Lang Đông Phương Tề, Quốc Công phủ lập tức chuẩn bị, chọn ngày
lành lên kinh đón dâu!”

[35] Công
chúa hoàng thất nếu gả cho người có địa vị thấp hơn thì gọi là hạ giá, về nhà
chồng không phải quỳ lạy cha mẹ chồng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3