Phu quân ngây thơ nhất thiên hạ - Chương 42 - 43

42.

Yêu
Thích

Mang thai là một chuyện vừa kỳ diệu vừa
khủng khiếp. Kỳ diệu là, một “hạt đậu” nhỏ xíu, hai tháng trước len lén “nảy
mầm mọc rễ” trong bụng nàng, sau đó từ từ lớn lên, tuy đến giờ còn chưa thấy nó
nhưng lại có thể cảm nhận được nó đến, nó trưởng thành, nó yêu thích, chờ tám
tháng nữa là có thể thấy nó rồi. Khủng khiếp là, Yến Hồng cảm giác mình đã biến
thành một người hoàn toàn khác, những thứ ưa thích lúc trước giờ tự dưng không
thích nữa. Lúc trước chán ghét giờ cực kỳ yêu thích. Điểm này, thể hiện rõ ràng
nhất ở khoản “ăn”.

Trước khi mang thai, khẩu vị nàng thiên
về ăn nhạt, không thích đồ ngọt lắm, cũng không ưa ăn cay quá. Kết quả bây giờ
có bảo bảo, cũng không biết có phải tại bảo bảo bên trong kêu gọi mạnh quá hay
không, nàng không ăn cay không vui, mỗi lần ăn cơm đều khóc lóc sướt mướt hại
Đông Phương Manh căng thẳng tới mức quên ăn cơm, không ngừng lấy ống tay áo lau
nước mắt cho nàng, còn vỗ vỗ lưng nàng dỗ: “Không đau không đau…”

Có trời chứng giám, nàng đau chỗ nào! Có
lúc nàng đang bê tô canh chua cay vừa ăn vừa chảy nước mắt, hắn thình lình đập
bốp lên lưng nàng, tuy không đau nhưng nàng hoảng hồn. Kết quả xảy ra màn tiên
nữ rải canh, còn văng lên đầy người một trong năm đóa kim hoa đang phục vụ
nàng… nàng giải thích vô số bận, hắn vẫn bỏ ngoài tai, vì thế đành mặc hắn nghe
hay không, cho bảo bảo ăn no quan trọng hơn.

Có bữa chạy tới nhà bếp kiếm đồ ăn, kết
quả nhìn thấy Lưu thẩm đang xắt củ cải trong nhà bếp. Nàng nhìn mà nước miếng
chảy ba ngàn thước, Lưu thẩm tưởng nàng muốn ăn củ cải, tỉ mỉ gọt vỏ lựa đoạn
ngọt nhất sạch nhất đưa nàng, kết quả nàng chỉ vào chùm củ cải (chính là lá củ
cải đó) nói: “Ta muốn ăn cái này!” Làm Lưu thẩm chấn động đờ ra thành tượng
ngay tại chỗ. Nàng thỏa mãn ăn xong lại rầu rĩ vô hạn, đường đường là con người
tự dưng lại giống như trâu, đi ăn cỏ…

Còn có bữa, đột nhiên nàng rất nhớ món
cơm chiên, tự mình rúc đầu trong bếp làm một chảo lớn, hào hứng bưng ra tính
chia với Đông Phương Manh. Kết quả Đông Phương Manh hoàn toàn không hứng thú
với món này, chỉ ngồi bên chống má nhìn nàng ăn. Hay thật, nàng chiên chung với
tôm khô, thế mà ăn sạch một chảo cơm tới nỗi bụng ễnh lên trời.

Buổi tối lão phu nhân xộc qua thăm nàng,
Đông Phương Manh khoa tay múa chân với mẹ hắn: “Hôm nay Hồng Hồng ăn nhiều lắm,
một chảo to…” Sau đó vẽ một vòng tròn tới nửa mét, làm lão phu nhân hoảng hồn,
kéo nàng kiểm tra một lượt: “Con à, cẩn thận ăn hư bụng mất…”

Yến Hồng thẹn quá hóa giận: “Nói bậy,
đâu ra cả chảo to, rõ ràng ít hơn nhiều mà…”

Còn mì nữa, một tô mì to như thế, Đông
Phương Manh cũng chỉ ráng được một nửa thế mà nàng ăn sạch sẽ, ăn xong còn thèm
thuồng nhìn tô của hắn, cười hì hì: “Manh Manh không ăn hết à, Hồng Hồng ăn
giùm nhé?”

Đương nhiên Đông Phương Manh không từ
chối rồi nhưng Tập Nhân thì nhảy dựng lên: “Tiểu thư, người vừa ăn hết mười mấy
miếng điểm tâm rồi, cẩn thận bội thực!” Tiểu thư nhà nàng rõ ràng cầm tinh
con chuột, sao bây giờ như trâu vậy, dạ dày có tới bốn ngăn…

Nàng mắt điếc tai ngơ xơi sạch sẽ mì lẫn
canh, ăn xong vẫn còn chỗ trống lại nhét thêm ít trái cây nước quả gì đó. Đông
Phương Manh cười tít mắt, không hề hoảng sợ, ngược lại rất cao hứng nàng ăn
nhiều như thế, chỉ vì Yến Hồng đã nói với hắn: “Hồng Hồng phải ăn nhiều một
chút, như vậy bảo bảo trong bụng mới nhanh lớn! Manh Manh có thể nói chuyện với
con rồi!”

Đương nhiên sở thích của nàng cũng không
cố định, hôm qua còn gặm lấy gặm để món này, hôm nay nhìn thấy lại muốn ói, hại
năm đóa kim hoa mỗi ngày sáng sớm thấy mặt nàng, câu đầu tiên là: “Tiểu thư hôm
nay người muốn ăn gì? Nô tỳ lập tức đi mua món mới nhất!”

Hu, dạ dày nàng, hoàn toàn biến thành
cái động không đáy rồi.

Ngoài ra, nàng còn thường xuyên nằm mơ
khiến người ta khó mà tưởng nổi, đa phần dính tới đồ ăn. Ví dụ như có lần nàng
mơ hái lựu, khắp đồi khắp núi toàn là lựu vừa đỏ vừa lớn, nàng trèo lên cây hái
hái, hái tới cười toe tóe, kết quả thèm tỉnh, chùi miệng, toàn là nước miếng,
khó khăn lắm mới nhịn tới trời sáng nói với Giai Nhân muốn ăn lựu. Giai Nhân
dẫn người chạy hết chợ cũng không tìm thấy, sau tìm thấy một loại quả không
khác lựu lắm, gọi là lựu hồng ngọc, là trái cây phiên bang, còn đặc biệt tốn
một mớ tiền mua về. Chỉ là mùi vị không giống lựu lắm, Yến Hồng không ăn được
thứ mình muốn, rầu rĩ tới mấy ngày.

Công gia và phu nhân nghe nói, không nói
hai lời viết thư gửi vào cung. Cũng chẳng biết Đông Phương Tề dùng cách gì, gửi
về một sọt, kết quả nàng ăn hơn một tháng trời! Sau đó nhắc đến là sợ.

Còn có lần, mơ thấy mình đi siêu thị cực
bự ở đời trước, đi mua sơn tra mà mua hoài không được, ngồi xổm chính giữa siêu
thị khóc hu hu, nước mắt tuôn như suối, người xung quanh đứng chỉ trỏ vào nàng
nàng cũng mặc kệ, chỉ cảm thấy tủi thân vô cùng. Tỉnh lại, Đông Phương Manh bĩu
môi nhìn nàng, cũng sắp khóc theo.

Sau đó tự dưng nàng ôm hắn khóc ầm ỹ,
khóc tới mức năm đóa kim hoa ùn ùn chen vào, sốt cả ruột: “Tiểu thư, tiểu thư
à, sao vậy sao vậy? Đau chỗ nào phải không…”

Nàng nức nở, ấm ức nói: “Ta muốn ăn sơn
tra…”

Sáng hôm sau lão phu nhân nghe xong,
cười suýt nữa té xuống ghế. Đương nhiên, cuối cùng sơn tra cũng đưa tới không
ngừng, lão phu nhân còn đích thân nói với nàng: “Con à, muốn ăn cứ nói, đừng lo
lắng, sơn tra mua lúc nào cũng có.”

Làm nàng đỏ mặt mấy ngày, sơn tra vẫn ăn
không bỏ. Lão phu nhân đặc biệt vui vẻ, cứ nói: “Chua trai cay gái, chua trai
cay gái, tốt quá, vừa chua vừa cay, trai gái đầy đủ!”

Hic, vậy là đầy đủ á?! Chả biết có đáng
tin không nữa…

Sau đó lão phu nhân thấy Yến Hồng cũng
không kiêng kị, cả ngày thích đi là đi, thích gì ăn nấy, thỉnh thoảng còn nhảy
nhót. Tuổi bà đã lớn không thể canh nàng cả ngày, sợ nàng còn nhỏ tuổi, lại lần
đầu mang thai, không hiểu biết, lo lắng trằn trọc băn khoăn cả đêm. Cuối cùng
không nhịn được sáng sớm hôm sau gọi Đông Phương Manh qua nói nửa ngày trời,
cũng chẳng biết bồi dưỡng hắn cái gì, tóm lại hắn về Lạc Phong Uyển cứ như quản
giáo trại giam vậy, cả ngày canh trước mặt nàng, y chang con cún trung thành,
nàng đi đâu hắn đi đó, thậm chí nàng đi nhà xí hắn cũng gác bên ngoài!

Mấy ngày trước thi thoảng hắn còn chạy
ra vườn bắt châu chấu ốc sên này nọ, bây giờ toàn bộ hoạt động kia quăng sang
một bên, lấy Yến Hồng mang thai làm trung tâm, canh gác chặt chẽ chung quanh
Yến Hồng, kiên quyết quán triệt toàn diện chính sách ‘canh người thật chặt’,
bắt buộc hoạt động mười hai canh giờ một ngày của Yến Hồng phải nằm dưới mí mắt
hắn.

Ngoài ra, tên này còn tụng rất nhiều lần
‘lão phu nhân trích dẫn’, thấy nàng ăn xong định ngủ, vội vàng kéo nàng ra
ngoài dạo: “Mẹ nói ăn xong phải ra ngoài đi chín trăm chín mươi chín bước mới
được ngủ.”

Đầy đủ chín trăm chín mươi chín bước
nhé, thiếu một cũng không được, hơn một cũng không xong, giám sát Manh Manh
canh chuẩn lắm cơ!

Ngủ cũng rất nhiều quy củ, không được
ngủ trên giường mềm, nhất định phải lên giường ngủ. Không được quên đắp chăn,
ngủ trưa nhất định phải ngủ đủ nửa canh giờ, thời gian cũng bị đồng hồ hình người
Đông Phương Manh canh chính xác hết chỗ nói.

Năm đóa kim hoa cũng hóa thân thành mẹ
già, mỗi giờ mỗi khắc đều nghiên cứu bữa sau nên ăn gì. Khi nghe nói ba tháng
đầu mang thai rất dễ sẩy liền phát động từ trên xuống dưới phủ thăng cấp Yến
Hồng lên động vật cần được bảo vệ, hễ là vận động mạnh mẽ gì đó đều cấm không
cho nàng làm. Lúc nàng trách móc nhà bếp làm đồ ăn không hợp khẩu vị muốn tự
mình làm, chẳng những chỉ cho phép nàng đứng đằng xa nhìn, phụ trách chỉ huy
bằng miệng, không cho động thủ, còn không cho nàng lại gần hít khói dầu nữa.

Buồn cười nhất là Đông Phương Manh, sau
khi hắn tiếp thu huấn luyện bí mật của lão phu nhân một lần nữa, tiêu chuẩn
hiển nhiên thăng lên hơn năm đóa kim hoa không chỉ một cấp. Ngay cả việc bưng
cái bát hơi to một chút cũng không cho nàng làm, nếu nàng có ý đồ chống đối,
hắn sẽ phồng má trừng mắt, chân mày nhăn như con sâu lông: “Manh Manh giận rồi
đấy!”

Năm chữ to uỵch, có tác dụng hơn hết
thảy. Bây giờ thiếu gia này mà giận lên không phải dỗ một chút là xong đâu, thực
hành vận động kháng cự “tam không” triệt để: không nhìn không nghe không nói,
xem như nàng không tồn tại, hơn nữa còn duy trì thời gian không ngắn, oái, nàng
vô dụng, chỉ một ngày đã chịu không nổi!

Tên này, càng lúc càng xấu!

Rốt cuộc có một ngày, Yến Hồng nhịn hết
nổi hỏi hắn: “Manh Manh, tóm lại mẹ nói cái gì thế?”

Hắn há miệng tụng nguyên một bài: “Phụ
nữ có thai, mắt không nhìn cái xấu, tai không nghe tiếng ô uế…”

“Ngưng!” Yến Hồng đưa tay cản hắn, hoài
nghi: “Manh Manh biết nó có ý gì không?”

Hắn thành thật lắc đầu, nàng trợn trắng
mắt, biết ngay mà. Vẫn là đọc thuộc lòng thôi, trí nhớ tốt cũng không thể lãng
phí như vậy!

Tập Nhân đứng bên hí hửng: “Tiểu thư,
hình như muội hiểu đó!”

Yến Hồng lười lườm nàng luôn.

“Thế mẹ còn nói gì nữa?” Nếu lão phu nhân
chỉ bắt hắn học thuộc bấy nhiêu, mấy trò hắn làm trước đó từ đâu ra? Còn thiếu
nước không nhốt nàng vô rọ đeo trên lưng thôi, ăn gì cũng phải chờ hắn kiểm tra
mới được!

“Không được ăn thịt Tiểu Bạch, không
được ăn thịt Mị Mị, không được ăn thịt Gâu Gâu, không được ăn thịt Tiểu Cường,
không được ăn trái cay…” Vô số món không được, làm Yến Hồng thiếu điều muốn
khóc.

Tiểu Bạch là thỏ, Mị Mị là dê, Gâu Gâu
là chó, Tiểu Cường là vịt, trái cay là gừng.

Ông trời ơi, nàng còn ăn được gì hả!

Không được, nàng muốn phản kháng! Ít
nhất phải biết vì sao không được ăn mấy món đó, kết quả hỏi xong hắn lắc đầu:
“Mẹ không nói.”

Hộc máu. Chờ lão phu nhân tới hỏi lại
vậy.

Từ sau khi nàng có bảo bảo, lão phu nhân
không cho nàng qua thỉnh an nữa, nói quá xa, sợ nàng mệt, đổi lại thành mỗi
ngày thỉnh thoảng bà cụ lại qua thăm nàng, người làm con dâu như nàng thật tình
thấy băn khoăn. Phủ Quốc Công rất lớn nhưng chỗ lão phu nhân ở cách Lạc Phong
Uyển cũng chừng năm sáu trăm mét, mệt chỗ nào! Mỗi ngày theo lệ đi chín trăm
chín mươi chín bước còn xa hơn nữa.

Nhưng bà cụ không cho nàng chạy tới chạy
lui, nói không yên tâm. Được rồi, nghe lời bà vậy.

Buổi chiều hôm đó, bà vừa tới Yến Hồng
liền khéo léo thăm dò: “Mẹ, cái đó, có thai rồi kiêng kị nhiều đồ ăn vậy ạ?”
Nàng thích thịt thỏ, nàng muốn ăn thịt thỏ, hu.

“Đương nhiên rồi, lúc nào nên ăn cái gì
đều có bài bản cả. Giống như thịt thỏ này, ăn xong con sinh ra sẽ bị sứt môi,
xấu lắm! Thịt dê cũng không được, ăn sẽ bị động kinh, ăn thịt chó con sinh ra
sẽ ưa cắn người, ăn thịt vịt con ưa lắc đầu, ăn gừng con sẽ mọc sáu ngón tay…
ngoan, vì sinh ra đứa bé khỏe mạnh xinh xắn, nhịn đi con, mẹ đã trải qua rồi,
nghe lời mẹ không sai đâu. Này, đây là danh sách thức ăn kiêng cữ mẹ tìm Tôn
đại phu liệt kê ra đó, con xem qua thôi, Manh nhi và nhà bếp nhớ kỹ rồi, không
cần lo lắng.” Nói xong còn tự hào hiền từ nhìn Đông Phương Manh một cái.

Yến Hồng nhìn mấy tờ giấy chi chít chữ,
khóc không ra nước mắt.

43.

Biến Hóa

Lão phu nhân sớm đã căn dặn Yến Hồng, ba
tháng đầu không ổn định nhất, vì thế muốn nàng và Đông Phương Manh tuyệt đối
không được cùng phòng. Khổ nỗi Đông Phương Manh là cái tên cố chấp, ngủ với Yến
Hồng quen rồi, giờ bảo hắn dọn ra chỗ khác đương nhiên hắn không chịu, mỗi tối
đến giờ là rúc vào bên cạnh Yến Hồng.

Tuy Yến Hồng không cho rằng hắn ngủ cạnh
nàng sẽ ảnh hưởng tới thai nhi gì đó nhưng quả thật tư thế ngủ của hắn thật là…

Lúc chưa biết có thai, còn bị hắn không
biết nặng nhẹ đè bao nhiêu lần. Hắn lại ưa lấy bụng nàng làm gối đầu, may mà bé
con trong bụng khá mạnh khỏe, không xảy ra chuyện gì. Bây giờ nghĩ lại cũng sợ
hết hồn, vì thế đành dỗ hắn, sợ hắn không thấy nàng thì không quen, còn bố trí
một cái giường mềm cạnh giường, buổi tối hắn ngủ trên giường mềm, nàng ngủ
giường lớn, coi như là ngủ chung. Hễ Đông Phương Manh nhìn là thấy nàng còn bên
cạnh, ngước mắt lên là gặp, cũng sẽ không ầm ỹ nữa.

Đương nhiên chuyện phòng the phải cấm
rồi. Nàng còn cố tình nói rất nghiêm trọng với Đông Phương Manh: “Bảo bảo bây
giờ đang ngủ trong bụng Hồng Hồng, Manh Manh không thể ôm ôm, làm ồn bảo bảo
tỉnh dậy sẽ khóc, khóc rồi sẽ không chịu ra gặp Manh Manh đâu.”

Hù Đông Phương Manh tối nào cũng ôm gối
khổ sở nằm mọp trên giường mềm nhìn nàng, nhìn tới nỗi nàng vừa buồn cười vừa
đau lòng. Hắn không thích che giấu tâm trạng mình, một khi dục vọng dâng lên,
mặt nghẹn đỏ bừng, miệng xì xà xì xồ lăn qua lộn lại, bảo nàng làm sao ngủ ngon
được.

Do dự một lát, ngoắc hắn lên giường, đỏ
mặt bảo hắn cởi đồ, nàng cẩn thận nhớ lại phim đời trước nàng xem, cuối cùng
dùng biện pháp khác giải quyết giúp hắn. Bằng không hắn nhịn quá lỡ mắc bệnh
gì, khoan nói đau lòng, lỗ lã cũng là nàng.

Đông Phương Manh giải phóng xong, hai
mắt sáng long lanh, hai má đỏ bừng, nàng nhìn mà động tình, ngực loáng thoáng
đau nhức. Nàng biết phụ nữ có thai rồi thân thể càng mẫn cảm hơn, trước mắt
giải quyết giùm hắn xong bản thân lại phải nhịn, đành nhỏ nhẹ rù rì dỗ hắn lên
giường mềm ngủ.

Vào tháng thứ ba, bụng Yến Hồng lớn hẳn
ra, không bằng phẳng như hai tháng đầu nữa mà đã có đường cong, do thời gian
trước nàng ăn như điên, người cũng mập lên rất nhiều, hễ ai nhìn cũng nhận ra
nàng có thai.

Mà khẩu vị ngon lành của nàng trước đó
cũng tuyên bố giải ngũ ở thời điểm này. Nàng bắt đầu ốm nghén liên tục, nói nôm
na chính là nôn ọe. Kỳ thật tình trạng của nàng cũng chỉ nghiêm trọng hơn vào
hai ngày đầu, gần như ăn gì ói nấy, lúc trước không thịt không vui, hai ngày
nay nghe chữ thịt thôi là đã có phản ứng rồi, mấy thứ tanh như sữa dê, trứng gà
gì đó càng khỏi nói.

Mấy ngày nay tâm tình Yến Hồng đặc biệt
gay go, không có khẩu vị gì cả, tìm không ra món mình muốn ăn, dạ dày cứ như bị
cái gì đó lấp đầy không ngừng muốn móc nó ra, sáng sớm vừa dậy đã thấy ghê tởm,
cứ nôn khan mãi mà không ói ra được gì. Mỗi bữa chỉ ăn được chút cháo trắng,
nhưng nàng lại sợ cứ như thế thì dinh dưỡng của bảo bảo không được, vì thế mỗi
lần đành cố ráng ăn chút canh trứng, ăn xong lại ói, ói xong ăn tiếp, cả ngày
cứ ăn ói ói ăn như thế mà trôi đi.

Ài, ít nhiều gì cũng ăn vào được một
chút, tốt xấu gì cũng hấp thu được một ít.

Yến Hồng khổ sở nhưng hạnh phúc dạy dỗ
bé con trong bụng: “Bảo bảo ơi, mẹ vì con mà chịu không ít tội đâu, sau này con
phải ngoan ngoãn nghe lời nhé, lớn lên phải mua đồ bổ đền bù mẹ mỗi ngày đó!”

Mấy ngày gần đây không rời ống nhổ, Đông
Phương Manh cũng ôm cái ống nhổ số ba màu sắc sặc sỡ chạy lại, thấy nàng không
muốn ói, đầu tiên mở to mắt quan sát bụng nàng một hồi, sau đó dè dặt sờ lên,
giống như bình thường sờ mó mấy chú mèo con, dịu dàng vuốt ve da bụng nàng, vừa
sờ vừa nói nghiêm trang: “Nghe lời, ngoan ngoãn.”

Dạo này hắn hay nghe Yến Hồng và lão phu
nhân nói thế, vì vậy cũng học theo, tuy rằng hắn không biết bé con trong đó có
nghe được không, nhưng hễ nàng khó chịu thì hắn lại nói một hai câu như thế,
dường như đang thương lượng với bảo bảo, đừng hành hạ mẹ nó quá.

Một lát sau, Yến Hồng lại nhịn không
nổi, muốn đi nhà xí. Nàng đặc biệt nghi ngờ không biết có phải bàng quang của
mình thu hẹp lại bằng hạt gạo không, đi tiểu cũng quá nhiều lần đi, một canh
giờ mà đi bảy tám bận.

Giai Nhân vừa thấy sắc mặt Yến Hồng, lật
đật đưa tay đỡ nàng đi qua gian phòng nhỏ kế bên. Yến Hồng nghĩ bụng không biết
có phải hệ thống tình báo của Giai Nhân đã lắp đặt đến trong bụng nàng luôn rồi
không, sao mình chỉ mới rục rịch mông nàng đã biết mình muốn làm gì rồi?!

Đông Phương Manh nhắm mắt đi theo đằng
sau. Yến Hồng đã thành thói quen, dù sao trừ con ra, hắn là người thân thiết
nhất của mình, vả lại hắn cũng không cảm thấy bất tiện, nàng cần gì vờ vịt
thanh cao. Huống chi hắn cũng không đi theo vào trong mà chỉ chờ bên ngoài.

Do hai ngày nay nàng ói dữ quá, gần như
ngày nào Tôn đại phu cũng ôm sách y nằm vùng bên ngoài. Bên này lão phu nhân đã
mướn sẵn hai vú già có kinh nghiệm sinh sản, một người suốt ngày chui trong
bếp, thường xuyên hầm thuốc bổ đem qua. Người còn lại giúp đỡ năm đóa kim hoa,
phụ nữ có thai cần chú ý những gì, ngày thường nên chăm sóc ra sao.

Nhưng Yến Hồng luôn cảm thấy uống thuốc
bổ không bằng ăn đồ bổ. Một là nàng không ngửi được mùi thuốc đông y, hai là
thuốc ba phần độc, uống nhiều quá sợ rằng chỉ có hại chứ không có lợi cho đứa
bé, luôn nhân lúc không ai chú ý, sai Y Nhân lanh tay lẹ chân mang đi đổ. Không
lâu sau, chậu cảnh trong phòng càng lúc càng lớn khỏe.

Toàn bộ quá trình Đông Phương Manh đều
giúp đỡ tội phạm, hắn không biết cái khác nhưng biết “thuốc” là thứ xấu, chỉ có
bệnh mới uống thuốc, thành thử bị Yến Hồng lừa gạt, kiên quyết đứng về phe
nàng. Lúc chủ tớ Yến Hồng làm chuyện xấu, hắn còn ngoan ngoãn đứng ngoài canh
gác.

Lừa dối như thế được mấy bận, vú già kia
cũng không phải người ngốc, huống chi còn có y giả là Tôn đại phu, thấy nàng
quả thật không có gì đáng ngại, nôn nghén cũng là hiện tượng bình thường, rốt
cuộc bỏ thuốc, mỗi ngày thay đổi đủ kiểu đồ ăn cho nàng. Tâm tình Yến Hồng cũng
từ từ ổn định, kiên trì mỗi ngày hết ăn lại ngủ, thi thoảng ói một hai lần, trải
qua cuộc sống của một con heo.

Hết cách, người nào làm mẹ mà không chịu
tội một trận, nàng còn có người hầu hạ, coi như hạnh phúc rồi.

Có lẽ là tâm trạng ảnh hưởng, một khi
trong lòng thoải mái, nôn nghén dường như cũng không nghiêm trọng cho lắm, mới
có mấy ngày mà giảm bớt rất nhiều, đến giữa tháng thứ tư đã không ói nữa. Khẩu
vị cũng tốt lên rất nhiều, cả nhà như trút được gánh nặng, Đông Phương Manh bịn
rịn chia tay với kiếp sống đồng tử ống nhổ.

Ba tháng cuối thai kỳ, rốt cuộc Yến Hồng
không nôn ói nữa, nhưng lại dính vấn đề khó chịu khác. Khoan nói tới vấn đề
tiểu tiện cứ hành nàng, chân cũng bắt đầu sưng phù, eo cũng vừa đau vừa nhức,
ngực lớn ra, trái sơn tra nho nhỏ trên đó cũng cứng hơn, đầu vú thâm đen nở ra,
thường hay rung rung hoặc phát đau, có lúc đau nhức làm nàng choàng tỉnh.

Thật tình nàng ngượng khi phải nói mấy
triệu chứng đó với Tôn đại phu, vì thế đành tự mình lén xoa bóp, hi vọng đỡ hơn
một chút.

Tối ấy nàng lại bị đau ngực tỉnh giấc,
không biết làm sao đành ngồi dậy, chẳng những đau còn cảm thấy ngực nặng trịch,
dường như có khí bẩn bám bên trong không tan ra được, khó chịu hết sức.

Nước mắt lại trào lên một cách khó hiểu,
ngơ ngác nhìn Đông Phương Manh nằm ngủ lăn quay trên giường mềm kế bên, rất
muốn hắn lại ôm nàng vào lòng dỗ dành nàng, hôn nàng.

Nàng muốn hắn, tuy hắn không hiểu lòng
nữ nhân nhưng nàng vẫn muốn hắn.

Nước mắt không ngừng nhỏ giọt, nàng tủi
thân không thôi. Thật ra nàng cũng không biết vì sao tự dưng mình suy sụp như
thế. Bản thân phụ nữ có thai đã dễ buồn dễ vui rồi, tuy rằng lúc trước nàng
cũng từng rơi xuống đáy vực nhưng chưa có lần nào khó chịu như lần này.

Xưa nay nàng không thích khóc, không
phải ẩn nhẫn, cũng chẳng vờ kiên cường mà là khóc không giải quyết được vấn đề.
Huống hồ nàng luôn cảm thấy mình sống rất khá, nhưng tối nay, tịch mịch và cô
đơn bất ngờ ập tới khiến nàng không kềm được nước mắt.

Khóc một lát, có lẽ dùng hết sức, nàng
lại thấy đói. Khụt khịt mũi, nàng khom lưng xỏ giày chuẩn bị đi kiếm đồ ăn.
Thời gian này bọn Giai Nhân cũng mệt mỏi, lo lắng còn nhiều hơn bà mẹ tương lai
như nàng nữa, nàng không nhẫn tâm đánh thức họ.

Xỏ giày xong, nàng chùi nước mắt, lại
ngây ra một hồi, vừa định đứng dậy thì cảm thấy có hơi là lạ, hình như có ai
đang nhìn nàng vậy. Tầm mắt đảo bốn phía mới phát hiện không biết Đông Phương
Manh thức lúc nào, đôi mắt sáng ngời trong đêm đen cực kỳ có thần.

Yến Hồng hoảng hồn, ngồi lại giường.

Hắn không nói một tiếng bò dậy, giày
cũng không mang, nhảy lên giường, dụi dụi mặt mình lên mặt Yến Hồng: “Hồng Hồng
khóc rồi.” Giọng hắn có vẻ rầu rầu, hình như không vui.

Có lẽ vừa rồi mình khóc hơi lớn, làm hắn
thức chăng? Yến Hồng gượng cười, nói: “Xin lỗi, làm Manh Manh thức, Hồng Hồng
không sao.”

“Đau?” Hắn không để ý lời nàng, nghiêng
đầu hỏi, trong bóng tối không nhìn rõ nét mặt hắn nhưng Yến Hồng vẫn nhận ra
hắn lo lắng, chua xót khổ sở trong lòng tan biến như kỳ tích, vội vàng lắc đầu:
“Không đau, chỉ hơi đói thôi.”

Hắn nghĩ nghĩ, lại xuống giường ngồi lại
giường mềm, lần mò bốn phía, Yến Hồng không quen bóng tối như thế, đứng dậy
thắp đèn, chờ đèn từ từ sáng lên, Y Nhân còn hầu ở gian ngoài vọt vào: “Tiểu
thư, sao vậy? Người đói à?”

Không hổ là chị em tốt cùng lớn lên với
nàng, nàng cần gì họ đến ngay.

“Ừ, cô gia cũng dậy rồi, muội đi xem còn
có gì ăn không, ta và cô gia đều ăn.” Yến Hồng nghĩ nghĩ, dứt khoát ăn bữa đêm
cho rồi.

Y Nhân vâng dạ đi ra.

Quay đầu lại, tay Đông Phương Manh cầm
một cái túi giấy nhỏ, mỉm cười đưa cho nàng. Nàng đi qua cầm lấy hỏi: “Cái gì
vậy?”

Đông Phương Manh chỉ cười không nói.

Nàng mở ra, là mấy miếng bánh hạch đào.
Nàng nhớ bữa tối điểm tâm đâu phải món này, mấy ngày gần đây cũng không thấy ai
ăn. Ngồi xuống cạnh hắn, nghiêng đầu hỏi hắn: “Manh Manh tìm ở đâu thế?”

Hắn lắc đầu đáp: “Mua đó.”

… Hắn đi mua lúc nào? Nhẹ nhàng ngửi
thử, còn tốt, ăn được.

Cầm một miếng đưa tới miệng hắn, hắn lại
lắc đầu đưa tay đẩy trở về: “Hồng Hồng ăn, ăn xong không đau, không khóc.”

Yến Hồng nghe xong lại thấy chua xót,
nhưng không tủi thân mà cảm động. Nàng làm sao thế? Cho dù hắn không giỏi diễn
đạt nhưng vẫn biết đau lòng nàng, nàng còn bất mãn cái gì đây?

Hít mũi, cười ngu ngốc: “Ăn chung nhé.”
Cắn một miếng, lại cười ngu ngơ: “Ngọt quá.” Vốn dĩ nàng không thích ăn ngọt,
bây giờ lại cảm thấy không có thứ gì ngon bằng đồ ăn trong tay.

Đưa cho hắn, hắn nghĩ nửa ngày mới cầm
tay nàng cắn một miếng nhỏ, cũng cười: “Ngọt.”

Mấy miếng bánh hạch đào không lớn, hai
người chàng một miếng thiếp một miếng, cứ thế mà ăn tới khi Y Nhân bưng bánh
bao lên. Ăn xong hai chén bánh bao to, lại đi mấy vòng trong phòng coi như tiêu
cơm. Đông Phương Manh cũng không ngủ nữa, đi cạnh nàng, nàng khoác tay hắn, nhẹ
nhàng dựa người vào vai hắn, chậm rãi đi bộ, cảm thụ yên tĩnh chưa từng có từ
sau khi nàng có thai tới nay.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3