Phu quân ngây thơ nhất thiên hạ - Chương 40 - 41

40.

Dấu Hôn

Ngày xuân tươi đẹp, khả năng diễn đạt và lý giải của Đông Phương Manh lại
tiến thêm một bậc. Ít nhất, lúc hắn không cao hứng, hắn sẽ chủ động nói với Yến
Hồng: “Manh Manh đang bực mình.”

Mỗi lần như thế, Yến Hồng biết hắn cần được khích lệ yêu thương. Khụ, cái
gọi là khích lệ yêu thương, chính là ôm ấp, hôn hôn đại loại thế. Một khi được
khích kệ kiểu này, thông thường không bao lâu hắn sẽ không mất hứng nữa.

Đương nhiên cũng có lúc ngoại lệ.

Ví dụ như hôm nay.

Sáng sớm thỉnh an xong, Yến Hồng bị mẹ chồng giữ lại, nói là mẹ chồng con
dâu có một số chuyện riêng tư cần nói. Đông Phương Manh không thích ngồi lại
những lúc thế này, bởi vì hắn thường không hiểu lắm họ nói gì, mà hắn cũng chả
thích phát biểu ý kiến.

Vì thế hắn tự mình đứng dậy đi ra ngoài.

“Manh nhi, đừng ra phủ một mình nha con.” Lão phu nhân không yên tâm căn
dặn.

Hắn dừng chân, quay đầu nhìn mẹ mình, nửa ngày mới gật đầu, sau đó nhấc
chân đi ra cửa. Lão phu nhân cười tươi như hoa, thằng bé này, càng lúc càng
hiểu chuyện.

“Hồng nhi à, vẫn chưa có động tĩnh gì hả con?” Yến Hồng biết lão phu nhân
giữ nàng lại chắc chắn có chuyện muốn hỏi. Thế nên nàng vừa nghe mẹ chồng nói
có chuyện riêng tư muốn bàn là thấy đau đầu. Sinh con đâu có giống ảo thuật,
muốn có là có à…

“Làm mẹ thất vọng rồi, hình như không có gì lạ cả.” Yến Hồng cúi đầu nói
nhỏ.

“Con cũng không cần áp lực quá, mẹ cũng chỉ hỏi thế thôi.” Có lẽ thấy tâm
tình nàng hơi xuống dốc, lão phu nhân vội vàng an ủi.

“Mẹ, không sao đâu, nên đến thì đến thôi.” Thật ra nàng không muốn có con
sớm thế. Một là Đông Phương Manh như đứa trẻ cần nàng chăm sóc, hai là dù sao
tuổi nàng hãy còn nhỏ, cơ thể còn chưa phát triển hoàn toàn, sinh con sẽ có
nguy hiểm rất lớn. Chỉ là không thể nói thẳng với lão phu nhân như thế.

“Ầy, Ngọc nhi, Tề nhi đều già đầu rồi, Ngọc nhi đã hai mươi ba, Tề nhi
cũng mười chín rồi, sao không đứa nào muốn thành thân hết!” Lão phu nhân xoay
chuyển ý nghĩ lại nhớ đến hai đứa con khác của mình, lòng mẹ hiền lại bắt đầu
lo lắng.

Thật ra Yến Hồng cũng thấy kỳ, Đông Phương Ngọc ra chiến trường mãi vẫn
chưa cưới thì thôi đi, Đông Phương Tề và thập lục công chúa cuối cùng có thành
hay không bây giờ thấy vẫn còn hơi lơ lửng. Khụ, vị nhị bá này rầu bắt mệt,
theo nàng thấy rõ ràng chàng có tình thiếp có ý, thế mà cứ thấy mặt người ta là
không vui vẻ, không biết nữ hài tử cần phải dỗ sao!

“Mẹ cũng đừng quá lo lắng, đại bá thiếu niên anh hùng, chính đương lúc
kiến công lập nghiệp, nhất thời không để ý chuyện nhi nữ tình trường cũng bình
thường thôi. Nhị bá cũng là người có chủ kiến, có lẽ trong lòng huynh ấy đã có
tính toán, chẳng qua chưa nói với mẹ thôi.” Yến Hồng cũng không muốn lão phu
nhân cả ngày buồn lo chuyện này, đành khuyên nhủ.

“Ầy, may mà Manh nhi có phước, cưới được thê tử tốt như con. Mẹ thấy gần
đây cử chỉ ăn nói của Manh nhi đã thành thục hơn rất nhiều, vất vả cho con
rồi.” Lão phu nhân vỗ vỗ tay Yến Hồng, vẻ mặt hiền từ.

“Đây là chuyện con dâu nên làm, có gì mà vất vả với không vất vả ạ.”

Nói chuyện cùng lão phu nhân một lát, Yến Hồng quay về Lạc phong Uyển.
Vừa vào viện thì thấy Đông Phương Manh ngồi xổm bên đình bát giác nghịch sỏi,
vẻ mặt nhìn rất khó chịu.

“Manh Manh, chàng sao thế?” Yến Hồng ngồi xổm xuống nhìn mặt hắn, mỉm
cười hỏi.

Hắn không đạp, chọc chọc đá sỏi loạn lên, vẻ mặt thoáng chút… ghê tởm?

“Không nghịch sỏi nữa, về phòng ăn bánh ngọt nhé?” Nàng cười với hắn, hơi
thấp cổ xuống, ngoẹo đầu nhìn mặt hắn.

Ấy thế mà hắn gạt tay nàng ra, quăng sỏi xuống ao nước bên cạnh, tõm một
tiếng, lòng nàng cũng gợn sóng từng chập.

Dáng vẻ hắn thế này, nhất định đã gặp chuyện gì rồi! Trong lúc nàng nói
chuyện với lão phu nhân hắn đã xảy ra chuyện gì?

“Manh Manh, Manh Manh…” Nàng sốt ruột song không dám để lộ, đành thì thầm
gọi hắn không ngớt.

Cuối cùng hắn chịu nhìn nàng. Từ khi nãy, rất hiếm khi hắn phớt lờ nàng
thế này.

Nghĩ nghĩ, nàng vẫn không hỏi hắn xảy ra chuyện gì liền, nhìn hắn mất
hứng như thế, chắc chắn là chuyện khiến hắn chán ghét, cần gì khiến hắn nhớ lại
làm hắn không vui chứ. Hơn nữa, nhìn dáng vẻ hắn, cũng không giống như muốn nói
ra.

“Về phòng thôi, Hồng Hồng làm bánh ngọt ăn, chịu không?” Thừa cơ nắm tay
hắn, kéo hắn đứng dậy.

Hắn không phản đối, đứng dậy theo nàng về phòng.

Nàng bưng bánh xốp trứng sữa ra, là món bánh ngọt hắn thích ăn nhất từ
sau khi nàng thử nghiệm thành công, gần như mỗi ngày đều ăn một miếng.

Nhưng bây giờ hắn lại không động vào, tuy rằng ánh mắt vẫn ở nơi đó nhưng
không tập trung.

“Manh Manh…” Nàng dựa lại gần, nhỏ nhẹ gọi hắn. Hắn nghe được, người động
đậy, liếc mắt nhìn nàng, may quá, không tức giận.

“Nói chuyện với Hồng Hồng được không?” Nàng cười làm bộ dễ thương trước
mặt hắn, học cậu bé bút chì Shin, lông mày vặn lại như con tằm. Hắn nhìn nàng
nửa ngày, rốt cuộc cười “ha ha”.

Cuối cùng cũng dỗ cho hắn cười rồi, Yến Hồng trấn tĩnh lại, túm hai tay
hắn, áp lòng bàn tay hắn lên má mình, nhìn mắt hắn, lựa chọn vấn đề có vẻ an
toàn một chút: “Manh Manh không thích ăn bánh ư?”

Hắn nhẹ nhàng cọ cọ lòng bàn tay lên má nàng nhìn nàng hồi lâu mới nhả ra
một chữ: “Thích.”

“Vậy sao không ăn?” Tiếp tục truy kích.

Hắn rũ mắt xuống, mím môi quật cường. Từ khi nào, động tác mím môi chứng
tỏ hắn cao hứng đã từ từ thăng lên hàm nghĩa mới? Nhưng nàng có thể tìm được
tin tức chính xác từ sự khác biệt nhỏ nhoi đó.

Hắn không chịu nói thêm, cũng không chịu nhìn nàng nữa. Nàng nghịch ngón
tay hắn, nhìn vẻ mặt hơi vặn vẹo của hắn, thật lâu, thật lâu, lâu đến nỗi nàng
không muốn kiên trì nhìn như thế nữa, hắn chậm chạp thì thầm: “Tức giận, ăn
không vô.”

Yến Hồng biết nàng nên thừa dịp lấn tới hỏi vì sao hắn giận, nói không
chừng có thể hỏi ra nguyên nhân nhưng nàng không đành lòng. Vì thế nàng chỉ ôm
lấy cổ hắn, kéo hắn vào lòng nàng, dịu dàng: “Vậy Hồng Hồng ôm, Manh Manh không
giận nữa.”

Hắn dựa vào lòng nàng nghe lời không động đậy.

Ngay lúc đó, Yến Hồng phát hiện sau tai hắn, chỗ gần quai hàm có một vết
đỏ nho nhỏ. Bị sâu cắn? Không giống lắm…

Hình như là dấu hôn… thường lúc nàng không khống chế được thì ghi dấu ấn
kiểu này trên người hắn, nên nàng chẳng lạ lẫm gì.

Hắn bị người lạ… hôn?

… Đứa khốn nào chê sống sướng quá, dám động vào người của nàng?! Ăn gan
cá mập phải không!

Nàng cực kỳ tức giận, ngón tay dè dặt sờ vào nơi đó. Hắn run lên, chụp
tay nàng, sau đó ra sức chùi lên chỗ đo đỏ kia. Tay nàng bị hắn túm phát đau
nhưng nàng mặc kệ, nhìn chỗ quai hàm hắn càng lúc càng lan ra, vội vàng giữ tay
hắn lại, đổi thành ôm vai hắn.

Hắn nhíu mày, nhìn thẳng vào mắt nàng, nói câu thứ ba trong buổi sáng
nay: “Bẩn, chùi sạch, không có nữa.”

“Đã sạch rồi, không thấy nữa.” Yến Hồng nói liền, giỡn sao, cứ tiếp tục
như vậy, da hắn tróc mất.

Lúc này hắn mới giãn chân mày ra, dường như thoải mái một chút, mặt
thoáng nụ cười. Hễ cười thì lúm đồng điếu xinh xinh lại xuất hiện, khiến nàng
cảm thấy… quyến rũ.

Khụ, giờ không phải là lúc nảy mầm xuân.

Thấy mặt nàng ửng đỏ, hắn nghiêng đầu, đảo mắt, sán lại gần hôn một cái.
Sau đó hơi ngửa mặt ra sau, dừng ở khoảng cách rất gần, chờ nàng hôn lại.

Nàng không do dự hôn trả. Hắn cười rạng rỡ, kéo ngón tay nàng đùa nghịch.

“Ơ, có ai hôn Manh Manh à, hôm nay?”
Nghĩ nghĩ, nàng quyết định hỏi. Nếu có người như thế thật, cần giải quyết càng
sớm càng tốt. Bằng không ảnh hưởng tâm tình hắn không nói, càng ảnh hưởng nặng
nề đến nàng.

Từ trong ra ngoài của hắn, mỗi phân mỗi
tấc đều thuộc về Yến Hồng nàng, những nữ nhân có mục đích khác tốt nhất lăn một
bên đi, đương nhiên, nam nhân cũng thế!

Ánh mắt hắn thoáng qua một tia lạnh lẽo,
vẻ mặt rất ghê tởm, nửa ngày nặn ra một câu: “Hồng Hồng hôn, thích;… bẩn.”

Nàng nghe ra được, bỏ bớt một phần,
chính là kẻ to gan xâm phạm hắn. Đến tột cùng là ai, nàng dần dần không bình
tĩnh nổi.

Lúc này hắn lại sán tới, liếm môi nàng,
rất nghiêm túc: “Không bẩn.”

Nói nàng ư? Hi hi, đương nhiên rồi, nàng
là nương tử thân thiết, là bà xã đại nhân của hắn mà, nữ nhân bẩn thỉu khác sao
so được!

Nói như thế, nữ nhân bẩn kia là ai? Ừm,
xem ra phải bảo Giai Nhân đi phát huy sở trường một chút mới được.

“Đương nhiên không bẩn rồi, Manh Manh
cũng không bẩn.” Yến Hồng chứng minh, nặng nề đánh dấu lên môi lên quai hàm
hắn, cười rạng rỡ dỗ dành hắn.

Hắn gật đầu cười, có vẻ không để ý
chuyện bị người khác hôn nữa.

Không khí trở nên mập mờ, Yến Hồng phát
hiện gần đây trên phương diện vợ chồng thân mật bản thân càng lúc càng nhạy
cảm, chỉ cần một ánh mắt bình thường của hắn đã khiến nàng rục rịch.

Không được, bây giờ là ban ngày, vội
vàng kéo hắn, đút hắn ăn bánh.

Buổi tối trước khi đi ngủ, Giai Nhân
mang tin tức về khiến máu nóng đã lâu không bốc lên trong người Yến Hồng sôi
sùng sục! Không ngờ là Noãn Nguyệt!

Ả khốn này tà tâm chưa chừa!

Lão phu nhân nể tình, phạt ả vào phòng
giặt đồ, nửa năm sau lại thả ra, giáng xuống làm nha đầu bậc hai. Cứ tưởng sau
đó ả sẽ yên thân, không ngờ ả lại dám xuống tay, không, xuống miệng với Đông
Phương Manh?

Bà đây không ra oai, xem bà là người
chết có phải không?!

“Tìm cơ hội, để lộ chút ít trước mặt lão
phu nhân, không cần dây đến cô gia, những cái khác tùy muội nói.” Yến Hồng bình
tĩnh liếc Giai Nhân, Giai Nhân hiểu ý gật đầu.

Nếu nói người thông minh nhất bên nàng
thì phải là Giai Nhân. Ài, thật không nỡ gả nàng đi nha… nhớ đến thị vệ trưởng
trong phủ ân cần với Giai Nhân, Yến Hồng sầu ơi là sầu.

Hai bàn tay to từ đằng sau bò lên đỉnh
đồi của nàng, thằng nhãi này, càng lúc tìm càng chuẩn.

Tối hôm đó Đông Phương Manh ra sức biểu
hiện. Yến Hồng cũng tích cực phối hợp, khẽ khàng nỉ non: “Manh Manh, chúng ta
không cần người thứ ba…”

Ai dè chưa được mấy ngày, kẻ thứ ba
không từ mà biệt.

Đương nhiên khi ấy cả hai vợ chồng đều
không biết, cũng chưa ý thức được “kẻ thứ ba” nhỏ nhoi kia mang lại thay đổi
cho họ.

Buổi chiều ngày hôm sau, Noãn Nguyệt bị
lão phu nhân đày xuống thôn trang ở quê. Tất nhiên, không phải thôn trang mà
Đông Phương Manh yêu thích.

41.

Có Thai

Tuy là ngày xuân nắng ấm, sắc xuân ấm áp
khắp nơi, nhưng tâm tình Yến Hồng lại xuống thấp một cách khó hiểu, cứ luôn cảm
thấy nóng nảy, cả ngày chán ngán không có tinh thần.

Đông Phương Manh dắt nàng đi ngắm chim
trong vườn, nàng nằm ườn trên giường mềm không muốn rục rịch. Hắn thò tay sờ sờ
trán nàng, lại sờ mình, lo lắng: “Nóng…”

“Không sao, Manh Manh đi xem chim con
một mình đi, để Hồng Hồng ngủ một lát được không?” Yến Hồng ráng cười với hắn.

Hắn nghiêng đầu suy nghĩ, nói: “Manh
Manh cùng.” Sau đó tự động chạy tới giường nhỏ đối diện giường, cởi quần áo ra,
còn ân cần vạch chăn ra, lom lom chờ nàng lại.

Yến Hồng cảm động tâm ý của hắn, cũng
không nói mình chỉ muốn chợp mắt một lát, đi lại cởi áo ngoài, dựa đầu trong
lòng hắn, song chỉ một chốc đã ngủ say sưa.

Đông Phương Manh xưa nay luôn ngủ đúng
giờ đương nhiên không ngủ được, ngơ ngác ôm hôn nương tử, cả tư thế cũng không
biết đường đổi. Muốn nhéo khuôn mặt hồng hào của nàng chơi lại sợ làm nàng
tỉnh, vẻ mặt rối rắm, nếu Yến Hồng thức dậy chắc chắn sẽ cảm thấy cực kỳ dễ
thương.

Ngủ một giấc tới giờ ngọ, Yến Hồng tỉnh
lại cảm thấy đầu óc tỉnh táo cực kỳ sung sức, há miệng gọi: “Manh Manh, muốn đi
xem chim con không? Đi, Hồng Hồng cùng đi.” Gọi xong mới phát hiện Đông Phương
Manh ở đằng sau nhe răng nhếch miệng.

“Sao vậy?” Yến Hồng sán lại kiểm tra.

“Tê, đau.” Hắn xoa xoa bả vai, mặt nhăn
như cái bị rách.

Lúc này Yến Hồng mới biết mình thoải mái
lại mang cho hắn gánh nặng lớn thế, áy náy vội vàng bổ cứu: “Nào nào nào, Hồng
Hồng xoa xoa giùm Manh Manh.”

Hắn theo chỉ thị của nàng ngoan ngoãn
nằm sấp xuống, bị mát xa đại pháp ấn lung tung của nàng làm hắn la om sòm, Yến
Hồng chột dạ định ngừng hắn lại không chịu.

Tập Nhân tiến vào gọi: “Tiểu thư, cơm
trưa xong rồi, dùng bây giờ hay chờ lát nữa ạ?” Vừa vào thì thấy tiểu thư nhà
mình lại ngược đãi cô gia, thế mà cô gia còn bày ra bộ dạng đau nhưng sướng nữa
chứ, cảm thấy dưới sự ảnh hưởng của tiểu thư nhà mình, cô gia càng lúc càng
thích tự ngược đãi bản thân rồi…

Yến Hồng dừng tay hỏi: “Manh Manh đói
chưa?”

Hắn gật, cằm đập xuống gối: “Đói, muốn
ăn cơm.”

Vì thế hai người dừng mát xa, xuống
giường mặc quần áo lại, ra phòng bên ăn cơm.

Ăn xong mất chưa đến nửa canh giờ, Yến Hồng
lại mệt mỏi. Ôi, mùa đông đã quá ba tháng rồi, sao mình còn y chang rắn muốn
ngủ đông thế này chứ!

Đông Phương Manh vốn đang ngồi một bên
chống má trầm tư, không biết nghĩ ra cái gì, đôi mắt đen nhánh nhìn nàng nửa
ngày, cười hì hì: “Heo con.”

Nửa ngày Yến Hồng mới nghĩ ra, hắn đang
chọc nàng giống như heo con. Khụ, điển cố này xuất phát từ một ngày nọ, Đông
Phương Manh ngủ trưa dậy, Yến Hồng nhào nặn gò má mũm mĩm của hắn thành ngọn
núi nhỏ, sau đó ngón tay cái hếch ngược mũi hắn lên, làm thành hình dạng heo
con, còn nói: “Heo con lười ham ngủ.”

Ặc, bây giờ báo ứng lên người. Yến Hồng
dứt khoát phồng má, hai tay dựng bên tai phe phẩy, trợn mắt bắt chước huynh Bát
Giới: “Con khỉ kia, lão Trư mệt rồi, mau đi trải giường.”

Làm xong chính mình không nhịn được
cười, vừa cười vừa cảm thấy hai ngày nay tâm tình mình phập phồng cũng quá lớn…

Đông Phương Manh không biết nàng nói gì,
thấy nàng hài hước như thế cũng cười theo.

Ăn cơm chưa tới một tiếng mà lên giường
ngủ không tốt cho sức khỏe. Yến Hồng không muốn làm tấm gương xấu cho Đông
Phương Manh, nên gọi Giai Nhân mang bàn cờ tới: “Manh Manh, đánh cờ với Hồng
Hồng không?”

Nói đến cái này nàng lại muốn rơi lệ,
nàng không giỏi cờ vây, tự biết tài nghệ của mình rất kém nhưng ỷ lại tốt xấu
gì nàng cũng chơi QQ bao nhiêu năm, nhất thời hứng trí dạy Đông Phương Manh
chơi ca rô.

Kết quả dạy xong đồ đệ, bây giờ sư phụ
lại sắp bị đả kích chết rồi. Nếu không phải muốn nâng cao tinh thần, nàng tuyệt
đối không muốn tự tìm kích thích.

Kết quả đánh đánh, Đông Phương Manh giục
nàng: “Hồng Hồng, đánh đi.”

Nàng từ trong cơn mơ màng tỉnh lại: “Ồ,
đến ta rồi, á, đến Hồng Hồng rồi.” Đánh bừa một bước, Đông Phương Manh nhíu
mày, trề môi, bình luận một chữ: “Dở.”

Nàng lại thua. Oa, vì sao toàn là nàng
thua… Nàng không phải Khổng Phu Tử không muốn chuyển nhà…

Dựa vào đâu hắn còn nhớ lần trước nàng
bình phẩm kỳ nghệ của Tập Nhân hả… vì sao còn áp dụng lên người nàng hả…

Tập Nhân ở bên sùng bái nhìn Đông Phương
Manh: “Cô gia, ngài là thần tượng của nô tỳ!” Nàng biết, thần tượng là đối tượng
được sùng bái nhé!

“Không chơi nữa.” Yến Hồng chơi xỏ lá
không chịu đánh nữa. Có điều, hình như ngoài Đông Phương Manh ra, những người
khác đều chê tài đánh cờ của nàng, không muốn chơi với nàng. Duy nhất Tập Nhân
đánh thua nàng, lúc bị nàng chê kỳ nghệ quá kém thì rất có khí phách mà đoạn
tuyệt quan hệ với cờ ca rô…

“Manh Manh, đi dạo được không? Đánh cờ
sau.” Vội vàng cứu vãn bạn cờ duy nhất.

Đông Phương Manh suy nghĩ một chút, gật
đầu đồng ý. Hắn chê nàng đánh cờ chậm quá, mỗi nước đều chờ thật lâu.

Buổi tối bị lão phu nhân kêu đi ăn cơm.
Ọe, lại là canh gà ác, nàng vừa ngửi thấy mùi này liền cảm giác nước chua trào
ngược. Đông Phương Manh tử tế gắp cho nàng một cái đùi gà, nàng ráng nhịn đưa
lại gần miệng, không được rồi: “Ụa…”

Đông Phương Manh tổn thương nặng, lão
phu nhân ngẩn ra, mừng như điên: “Mau mau mau, mời đại phu tới.”

“Mẹ, con không sao đâu, gần đây khẩu vị
kém quá, không cần phiền đại phu.” Yến Hồng súc miệng, nói với lão phu nhân,
sau đó an ủi Đông Phương Manh: “Xin lỗi Manh Manh, Hồng Hồng không cố ý, dạo
này Hồng Hồng không thích đùi gà nữa…”

Đông Phương Manh rầu rĩ nhìn nàng: “Hồng
Hồng, sinh bệnh.”

Hắn biết cái gọi là sinh bệnh bắt nguồn
từ trận cảm lạnh của Công gia lúc đầu xuân, may mà nền tảng sức khỏe của lão
Công gia không tệ, có điều phải nằm trên giường năm sáu ngày, khiến Đông Phương
Manh sợ hãi. Vì thế hắn còn đặc biệt canh trước giường lão Công gia mấy ngày,
làm lão Công gia cảm động rơi nước mắt. Hầy, thật ra chuyện này phải trách Yến
Hồng. Có ngày mẫu thân của một quản sự trong phủ qua đời, Đông Phương Manh hỏi
nàng “chết” là gì, nàng nói với hắn: “Chết tức là ngủ vĩnh viễn, không tỉnh lại
nữa.”

Thế nên hắn thấy lão Công gia ngủ liền
mấy ngày, sợ ông không tỉnh lại nữa, khăng khăng muốn canh chừng ông. Từ lúc
hắn tiến bộ dần dần, tình cảm của hắn với cha mẹ cũng tăng dần, chỉ dưới Yến
Hồng. Lần nào Đông Phương Tề viết thư cũng oán trách, nói trong lòng đệ đệ thứ
tự của hắn xếp ngược.

“Đừng nói bậy, Hồng Hồng không bệnh, nói
không chừng là chuyện vui đó!”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3