Vụ Bí Ẩn Người Mù Ăn Xin Có Vết Thẹo - Chương 09 - 10

Chương
9: Chuyên gia hóa trang

Thám tử trưởng tiến hành cuộc theo dõi rất thận trọng. Nhưng khi
cô gái đang bị theo dõi quẹo ở góc đường. Hannibal
bước nhanh hơn… vừa kịp để thấy cô gái rẽ vào sân một tòa nhà cũ kỹ.

Tòa nhà này được xây dựng quanh ba cạnh của một hồ bơi. Cổng sắt
sơn màu trắng cách ly cạnh thứ tư với con đường. Cô gái đã biến mất vào tòa
nhà, nhưng Hannibal
nhìn thấy cô qua kính cửa sổ ở lầu một. Cậu đang do dự không biết làm thế nào,
thì con chó to chạy ào ra ngoài sân.

- Brandy! Lại đây ngay!

Đến lượt cô gái xuất hiện, trong khi con chó chạy ra ngồi trên
khóm hoa.

- Đồ ngu! - Cô chủ của nó la lên. - Bộ mi muốn ta bị đuổi khỏi
đây hay sao?

Hannibal đẩy cổng sắt và giả bộ xem xét các hòm thư.

- Cậu tìm ai hả? - Cô gái tử tế hỏi.

- Không hẳn vậy, - Hannibal
trả lời. - Em đang tự hỏi không biết… không biết…

- Gì vậy? - Cô gái ngạc nhiên thấy Hannibal lúng túng, hỏi tới.

-
Không biết chị có chịu đặt mua tờ báo do bọn em mới phát hành.

-
Rất tiếc, nhưng câu trả lời là không.

Hannibal
đã rút cây viết và quyển sổ ra khỏi túi, ra vẻ hết sức thất vọng.

-
Thời buổi khó khăn quá… Báo do cậu làm cùng bạn bè trong lớp hả?

-
Dạ đúng. Bọn em muốn kiếm ít tiền tiêu vặt. Chị có biết ai sẽ chịu mua không?

-
Dù sao, giờ này trong nhà cũng không có ai hết. Người ta đi làm cả.

Con
chó rời khỏi lùm hoa chạy đến nhõng nhẽo. Hannibal
ra vẻ vô cùng ủ rủ ngồi sụp xuống ghế cạnh hồ bơi.

-
Trông cậu có vẻ mệt mỏi quá, - cô gái nhận xét. - Cậu có bệnh không?

-
Không bệnh. Nhưng em khát nước quá. Chị có thể cho em xin ly nước được không?


gái cười.

-
Dĩ nhiên. Chờ tôi một chút. Tôi sẽ quay ra ngay!

Hai
giây sau, cô gái đã trở ra cùng ly nước trong tay. Hannibal uống nhanh. Cô gái đến ngồi bên
cạnh.

-
Cậu nên chờ trễ hơn rồi hãy quay lại, - cô nói. - Khi người trong nhà này về.

-
Phải, chị nói đúng. Nhưng em nghĩ là giờ này vẫn có người. Có chị mà!

Khi
nghe cậu, không ai ngờ nổi rằng Hannibal
đã bắt đầu một cuộc hỏi cung khôn khéo.

-
Đồng ý, tôi đang ở nhà, nhưng đây là trường hợp ngoại lệ.

-
Chắc là chị đi làm phải không?

-
Có. Nhưng hiện thì không.

Hannibal
thông cảm nhìn cô gái.

-
Trời! Hay là chị đang bị thất nghiệp?

-
Không, không có! Tôi làm trong ngành điện ảnh, và có những lúc rảnh rỗi, không
có việc. Tôi phụ trách việc hóa trang. Khi đang quay phim, tôi làm việc không
ngừng. Khi phim làm xong, thì nghỉ ngơi một chút, chờ cuốn phim kế tiếp.

-
Em hiểu rồi. Em có đứa bạn, có ba cũng làm ngành điện ảnh. Bác ấy phụ trách
phần hiệu quả đặc biệt.

-
Ông ấy tên gì? Có thể tôi biết.

-
Crentch.

-
Không biết. Có lẽ tôi chưa bao giờ gặp ông ấy. Đôi khi tôi cũng mơ đến chuyện
chuyển sang làm hiệu quả đặc biệt. Nhưng tôi phân vân không muốn bỏ việc hóa trang.
Trước hết vì công việc này rất hay và tôi rất thành công. Sau đó là vì nghề này
để cho tôi có thời gian rảnh để học.

-
Chị học gì vậy?

-
Học kịch nghệ và diễn xuất… phòng có ngày may mắn tìm được vai diễn nào đó.

-
Chắc là ai cũng thích được đóng phim! - Hannibal
tuyên bố. - Nhưng chắc là công việc hiện tại của chị hay lắm. Đôi khi cách hóa trang
của diễn viên ghê gớm lắm. Tuần rồi em có xem một bộ phim có một người ăn cắp
một bức tượng tôn thờ và bị thần nguyền rủa.

-
Ha ha! - Cô gái cười. - Và tôi đoán là khi trăng tròn, hắn lại biến thành một
cái gì đó chứ gì?

-
Gần như vậy! Hắn biến thành rắn, nhưng vẫn giữ vẻ người.

-
Tôi nhớ rồi. Tựa phim là “Người
rắn hổ mang xâm lăng”! Phim mì ăn liền, nhưng cũng không đến nỗi tồi
lắm. Người hóa trang khuôn mặt diễn viên chính là bạn tôi. Anh ta vững tay nghề
lắm và chắc chắn sẽ thành công.

-
Chị có bao giờ phải hóa trang tinh vi như thế không? - Hannibal hỏi.

-
Tôi từng hóa trang cho già đi khá nhiều diễn viên, - cô gái giải thích. - Mất
nhiều thời gian hơn là hóa trang bình thường. Tôi chưa bao giờ thực hiện hóa trang
thành quái vật hay người sói cả.

-
Làm hóa trang quái vật có khó hơn không? Còn vết thẹo? Chị có nhớ bộ phim trong
viện bảo tàng hình sáp với kẻ phản bội bị nhiều vết thẹo trên mặt không?

-
Chịu khó mất thời gian, thì làm cái gì cũng được cả, ngoại trừ làm cho diễn
viên trẻ lại. Khi người ta đã già thật rồi thì chỉ có thể xóa đi vài vết nhăn
thôi. Vì vậy mà nhiều diễn viên, cả nam và nữ, đi căng lại da mặt và nhuộm tóc.

Ly
nước của Hannibal
không còn nước nữa. Mà cậu chỉ xin nước với mục đích ngồi một lát, khích cô gái
nói chuyện. Bây giờ, cậu cho mình đã biết được đủ rồi. Hannibal đặt ly trên bàn nhỏ bên cạnh, rồi
đứng dậy.

-
Cám ơn chị nhiều. - Hannibal
nói. - Nước mát quá.

-
Cậu muốn uống nữa không?

-
Không, cám ơn. Em sẽ nói với bác Crentch là em đã gặp chị. Có thể có ngày chị
và bác ấy sẽ làm việc cho cùng một hãng phim?

-
Ông Crentch hả? Ba của bạn cậu hả? Người phụ trách về các hiệu quả đặc biệt hả?
Tôi rất muốn được gặp ông ấy.

-
Chị tên gì vậy?

-
Graziella Montoya. Nhưng người ta gọi tôi là Grazie.

-
Em sẽ nhớ. Cám ơn chị đã mời em uống nước.

Hài
lòng về món diễn kịch nhỏ, Hannibal
quay về vườn trẻ. Nhưng ngay sau khi quẹo ở góc đường, Hannibal rầu rĩ kêu lên một tiếng: Hans và
Peter đã ra đi cùng chiếc xe.

Thám
tử trưởng buộc phải tự tìm cách quay về Rocky.

-
Xui quá! - Hannibal
nói lớn tiếng.

Rồi
thám là trưởng đành lòng đi tìm xe buýt. Trên đường đi, hàng ngàn ý nghĩ mới
nảy ra trong đầu Hannibal.

Chương
10: Bọn khủng bố

Hannibal ngồi ở bàn làm việc trong xe lán bộ tham mưu nhìn hai lính của
mình. Bây giờ là sau bữa ăn trưa. Thám tử trưởng vừa mới kể lại cho hai bạn
nghe cuộc nói chuyện với Graziella Montoya.

- Ta hãy thử tạm giả thiết rằng người mù ăn xin là phụ nữ, - Hannibal nói.

Bob suy nghĩ, xem xét khả năng này thật kỹ. Rồi cậu lắc đầu.

- Không, - Bob tuyên bố. - Mình không nghĩ vậy.

- Nhưng cũng có thể chứ? Graziella là chuyên gia hóa trang và có
vẻ rất thân với bác Bonell. Biết đâu, chính chị ấy là mối liên quan giữa ông ăn
xin, bọn cướp ngân hàng và nhóm Denicola?

- Chị ấy không thể là người ăn xin được, - Bob nói. - Ông ấy có
ria. Mình đứng sát cạnh ông ấy ở trạm xe buýt, mình nhìn thấy ông ấy rất
rõ. Ông ấy có lông trong lỗ mũi và trên má, như thể không cạo râu hai ngày. Bộ
cậu nghĩ có thể hóa trang đến hoàn hảo như thế sao?

-
Hừm! - Hannibal
kêu. - Dù sao, cô gái này đã có thể moi thông tin từ bác Bonell để sau đó
chuyển cho bọn cướp. Có thể ông mù thuộc băng cướp, còn vết thẹo…

-
Đó là vết thẹo giả, - Bob ngắt lời.

-
Thế à? - Hannibal
mỉm cười nói. - Cậu đã tìm được gì ở thư viện hả?

-
Nghe đây!

Bob
mở một phong bì to trong tay, lấy ra nhiều bản sao của các bài báo từ sách và
tạp chí.

-
Mesa d'Oro, Bob
bắt đầu nói, là một nước thú vị lắm. Không rộng lớn lắm, không đông dân lắm,
nước này từng trải qua và vẫn còn phải chịu khá nhiều rối loạn. Như các cậu đã
đoán, nước này xưa kia là thuộc địa Tây Ban Nha. Rồi vào năm 1815, địa chủ đánh
đuổi chính phủ Tây Ban Nha và tuyên bố độc lập cho quốc gia mình. Họ tự phong
tổng thống và cơ quan hành pháp.

-
Hay lắm, Peter nhận xét, nhưng có liên quan gì với ông mù và vụ cướp ngân hàng?

-
Có thể là không có, nhưng mình nghĩ là phải có. Nghe tiếp này… Vào năm 1872, có
cuộc cách mạng xảy ra. Nhiều người bị giết… và chuyện này vẫn chưa kết thúc.

Hannibal
và Peter giật mình.

-
Cái gì? - Peter kêu. - Cách mạng bắt đầu từ năm 1872 mà vẫn tiếp tục cho đến
ngày nay hả? Cậu đùa à?

-
Vừa đùa vừa nói thật. - Bob trả lời. - Cuộc cách mạng năm 1872 rất giống cuộc
cách mạng ở Pháp hay cuộc cách mạng năm 1917 ở Nga. Địa chủ ở Mesa d'Oro - cũng chính những người đã đánh
đuổi chính phủ Tây Ban Nha - dần dần bị tham nhũng và thối nát đi. Bọn chúng
làm giàu trên mồ hôi của nhân dân mà không cho lại cái gì cả. Đa số dân đen là
con cháu của dân Da Đỏ, xưa kia là chủ của vùng đất ấy, nhưng bị bọn nhà giàu
đối xử khinh bỉ. Cuối cùng một người Da Đỏ tên là Juan Corso nổi loạn và định
kêu gọi dân mình khởi nghĩa. Ông đi khắp cả nước, nói về quyền lợi của mỗi
người. Đám địa chủ không thích như vậy, cho bắt ông bỏ tù.

-
Còn cuộc cách mạng? - Hannibal
hỏi.

-
Cuộc cách mạng bắt đầu khi Corso bị bỏ tù. Corso rất được lòng dân chúng. Nhân
dân phản ứng mạnh và tàn phá thủ đô. Tổng thống, tên là Arturo Rodriguez, bị
treo cổ lên cây. Con trai tổng thống, Anastasio Rodriguez, đành phải rút lui
sau khi đã thử chiến đấu với đám người nổi loạn. Đổ máu rất nhiều. Đương nhiên
là Juan Corso được giải thoát ngay từ đầu. Chính phủ thay đổi qua nhiều tay,
nhưng cuối cùng, Corso được bầu làm tổng thống. Còn Rodriguez trốn sang Mêhicô.

-
Rồi sao nữa?

-
Thì ở giai đoạn này đáng lẽ rối loạn phải chấm dứt. Nhưng không được vậy. Ở
Mêhicô, Rodriguez bắt đầu cư xử như một ông vua bị đày xa xứ. Phần mình, các
địa chủ Mesa
d’Oro đang cắn răng chịu đựng, bởi vì từ nay mọi người đều có quyền bầu cử và
giai cấp giàu có phải đóng thuế rất nặng.

-
Chắc là cảm thấy tức lắm, - Peter nói.

-
Rất tức! - Bob nói. - Bọn địa chủ bắt đầu nhắc lại thời trước khi Arturo còn
làm tổng thống, và đặt câu hỏi xem thời ấy có thể được hồi sinh lại nếu
Rodriguez con quay về hay không. Đám địa chủ tự đặt cho mình một cái tên: Lính
Cộng Hoà. Rồi lấy quốc kỳ là lá cờ xanh dương có lá sồi vàng, từng là quốc kỳ
của nền cộng hòa trước. Chính phủ mới, đứng đầu là Juan Corso, đã chọn cờ xanh
lá cây với con sư tử biển.

Hannibal
nhíu mày.

-
Các sự kiện này, - Hannibal
nhận xét, - đã xảy ra cách đây hơn một trăm năm. Có liên quan gì đến vụ án của
ta? Bob, cậu đừng nói rằng các địa chủ Mesa
d'Oro vẫn còn đang âm mưu để đòi cho con trai của ông tổng thống cũ quay lại.
Anastasio đã chết từ lâu rồi!

-
Đương nhiên! - Bob nói. - Nhưng ngày nay cháu ông ấy, là Felipe Rodriguez, đang
sống ở Mêhicô. Ông ta đang chờ cơ hội để nắm lại quyền lực ở Mesa d'Oro. Gián điệp thường xuyên báo cáo về
quê hương… mà ông chưa bao giờ thấy!

-
Thật khó tin! - Peter thốt lên.

-
Mình biết, nhưng đó là sự thật, - Bob cam đoan. - Theo một tờ báo rất nghiêm
túc, rối loạn Mesa
d’Oro thuộc loại mâu thuẫn truyền thống. Một người công dân sẽ thuộc đảng này
hay đảng kia, tùy theo gốc gia đình. Con cháu của các địa chủ cũ đã tự động trở
thành lính Cộng Hoà, giống như cha mình. Đó không phải là một đảng bất hợp
pháp. Đảng này được chính thức công nhận. Mỗi chủ nhật, các đảng viên họp lại
để ca ngợi về sự vinh quang của đảng mình. Thỉnh thoảng, họ còn bầu được một
đại diện vào hội đồng tư pháp.

-
Mình vẫn chưa hiểu… - Peter càu nhàu.

-
Chờ một chút đã! Nếu sự việc cứ như vậy, thì ai thèm quan tâm làm gì. Nhưng ở Mesa d’Oro, có một số
không hài lòng với vai trò đơn giản chỉ làm lính Cộng Hoà. Một nhóm cực đoan
muốn lật đổ tổng thống, bằng vũ lực. Bọn chúng tự đặt cho mình cái tên là Đội
Tự Do, và chính nhóm này mới bất hợp pháp. Chúng khủng bố. Chúng khêu gợi rối
loạn, bắt cóc người và đặt bom. Khi bị cảnh sát theo sát quá, thì bọn chúng
trốn về nước… Có một số trốn ở nước ta!

Peter
nuốt nước bọt:

-
Cậu nói rằng những người mà mình cùng họp tối hôm qua là khủng bố hả?

-
Có thể có, mà cũng có thể không. Có khá nhiều người quốc tịch Mesa d'Oro đến Hoa Kỳ sống. Một số thuộc đảng
lính Cộng Hoà, là một đảng hợp pháp và không bạo lực. Họ quyên góp quỹ để giúp
Rodriguez ở Mêhicô chẳng hạn, hoặc cố bầu những người thuộc đảng mình vào chính
phủ. Nhưng có một số ủng hộ ĐỘI TỰ DO nguy hiểm.

-
Úi chà! - Peter thốt lên.

-
Đó là phần lịch sử! - Bob nói. - Điều rất đáng quan tâm là mình đã thấy một ông
mù ngay trước ngân hàng và ông mù lại bỏ chạy không có lý do chính đáng. Sau
đó, một thanh niên tên Erny đã tỏ ra khiếp sợ khi nghe bà già Denicola kể giấc
mơ về một ông mù và về cái bóp tiền. Cuối cùng, đêm hôm qua Peter đã nhìn thấy
tấm hình lớn một người đàn ông có vết thẹo và đeo kính đen, và đối với những
người đến dự cuộc họp kỳ lạ này thì ông đó lại có vẻ là một vị anh hùng.

Bob
lục lạo trong đống tài liệu đã mang về và lấy ra một tấm hình: hình một người
đàn ông có vết thẹo trên mặt và ánh mắt giấu sau cặp kính đen. Người này đang
đứng trước micro, một cánh tay đưa lên cao và có vẻ đang gào thét.

-
Peter! - Bob hỏi. - Có phải là hình cậu nhìn thấy hôm qua không?

-
Không phải hình đó, nhưng cùng một người! Mình chắc chắn hoàn toàn.

-
Và đó cũng là người đàn ông mình đã thấy trước ngân hàng, - Bob tuyên bố. - Nhưng
nghe kỹ đây! Mình không thể nào đã nhìn thấy nhân vật trên hình. Thật vậy, đó
là hình của Luis Pascal Dominguez de Altranto. Có thời ông ấy là cánh tay phải
của Felipe Rodriguez hiện đang sống ở Mêhicô. Đó là một tên khủng bố. Tại Mesa
d'Oro, hắn đã ném một quả bom giết chết mười bốn học sinh. Hắn hô hào rằng công
lý thuộc về phía hắn và máu của các nạn nhân vô tội sẽ rơi trở lại trên đầu các
lãnh đạo chính phủ.

-
Một tên cuồng tín. - Hannibal
bình luận. - Một tên cuồng tín nguy hiểm. Nhưng tại sao tên này không thể là
ông mù mà cậu đã thấy gần ngân hàng?

-
Bởi vì Altranto đã chết rồi! - Bob tiết lộ. - Và từ khá nhiều năm rồi.

Suốt
một hồi không ai nói gì. Rồi Peter thở dài:

-
Nếu Altranto đã chết…

-
Ông ăn xin rất giống Altranto phải không Bob? Kể cả vết thẹo? Và mù nữa? À, mà
Altranto có bị mù không? - Hannibal
hỏi.

-
Đúng. Bị mù bởi vụ hỏa hoạn do chính hắn gây nên trong một kho ở Mesa d’Oro. Nhưng bị mù
không ngăn cản hắn tiếp tục hoành hành, trái lại nhờ vậy hắn được xem gần như
một vị anh hùng.

-
Kết luận là ông ăn xin đã hóa trang cho giống Altranto. Việc này chỉ đòi hỏi
trang điểm cho tốt và cặp kính đen. Không hiểu Gracie Montoya có phải là tác
giả của vụ hóa trang này không. Nhưng… hóa trang để làm gì? Có lợi gì? Chỉ…

Hannibal
dừng nói đột ngột vì chuông điện thoại trên bàn ngắt lời. Cậu nhấc ống nghe
lên:

-
Alô! À bác Bonell…

Thám
tử trưởng lắng nghe một hai phút rồi nói:

-
Theo ý cháu, điều này không quan trọng, nhưng cháu hiểu rằng bác cảm thấy
phiền. Nếu bác muốn, cháu sẽ đến gặp bác. Cháu muốn thông báo với bác về một
yếu tố mới trong cuộc điều tra.

Sau
khi lắng nghe người đối thoại trả lời, Hannibal
tuyên bố:

-
Dạ được! Khoảng nửa tiếng nữa, cháu sẽ đến.

Rồi
cậu gác máy xuống.

-
Bác Bonell, - Hannibal
tóm tắt, - vừa mới bị cảnh sát chất vấn một lần nữa về vụ cướp. Bác ấy rất xúc
động, tội nghiệp bác quá. Mình không nghĩ rằng cảnh sát nghi ngờ bác đến mức độ
như bác tưởng và mình sẽ cố gắng an ủi bác. Mình sẽ nhân tiện hỏi về Gracie
Montoya. Cần phải biết hai người có quen nhau không. Rồi… ta nhất định phải
theo dõi cô gái này. Không biết chị ấy có liên lạc chặt chẽ với bộ ba ở chỗ
Denicola hay không: Emy và hai anh bạn.

Thám
tử trưởng lần lượt nhìn hai phó.

-
Cậu đừng có nhìn mình như vậy. - Peter phản đối. - Mẹ đã dặn mình phải cắt cỏ
chiều nay. Mưa suốt mấy ngày nay, làm cỏ mọc gần đến thắt lưng mình rồi. Mà nếu
thấy mình, thì chị ấy sẽ nhận ra ngay.

-
Bob? - Hannibal
nói.

-
Được. Mình nhận nhiệm vụ theo dõi cô gái bị tình nghi. Đến ngày mai mình mới
phải quay lại thư viện.

-
Bob ơi, cẩn thận nhé, - Peter dặn dò. - Nếu bọn này quen dùng bom, thì không
nên đến gần chúng quá!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3